7/20/2016

Posted by Unknown |
 Chương 10: sắc đẹp bẩy rập (hạ)


"Ta đi là được rồi, việc này không nên chậm trễ, ta đi đây..." Để tránh bị Trăn Trăn phát hiện tôi không phải đi công việc, mà cùng Tuyết Tình hẹn hò, cho nên tôi chạy như người bôi mỡ vào đế giày.


Trước khi đến Đỗ gia, trên đường tôi liên tục suy nghĩ một vấn đề —— nếu như Tuyết Tình muốn cưỡng gian tôi, tôi có nên phản kháng hay không đây? Nàng cho dù có cưỡng gian, cũng là hợp pháp đấy.


Đi đến cổng chính nhà Đỗ gia, phát hiện khóa sắt không thấy nữa, cửa chỉ khép hờ. Đẩy cửa đi vào, tôi phát hiện sân nhà rộng chỉ toàn lá khô cùng cỏ dại, trong bể nước không còn một giọt nào, mấy pho tượng thiên sứ bên cạnh vì gió táp mưa sa mà ảm đạm thất sắc, xem ra mười mấy năm qua không có ai quét dọn qua.


Xuyên qua sân nhà, lấy tay đẩy cánh cửa gỗ bị rỉ sắt kêu lên mấy tiếng kèn kẹt, tôi tiến vào trong đại sảnh đen kịt. Tuy bây giờ là giữa trưa, nhưng cửa sổ phần lớn đã bị che kín, cho nên trong đại sảnh thập phần lờ mờ, ngoại trừ một vài ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính trong phòng bếp, còn lại không có một tia sáng nào cả.


Trong đại sảnh không phát hiện Tuyết Tình, tôi gọi to tên của nàng, rất nhanh đã nghe được thanh âm đáp lại, ngữ khí của nàng không có chút nào băng lãnh, ngược lại thập phần ôn nhu, khiến tôi cảm thấy thật ấm áp, tựa như thiếu nữ ngượng ngùng: "Là Thân Vũ sao? Ta ở chỗ này."


Thanh âm từ phòng bếp truyền ra, cái bóng của Tuyết Tình đột nhiên thướt tha yểu điệu xuất hiện trên mặt đất nơi có ánh nắng chiếu vào. Tôi muốn đến phòng bếp tìm nàng, nhưng mới bước một chân, nàng đã nói: "Đừng tới đây."


Tôi khó hiểu vấn đạo: "Vì cái gì?"


"Ta sợ đối mặt với ngươi sẽ cảm thấy xấu hổ." ngữ điệu ngượng ngùng phát ra từ một mỹ nữ thành thục, quả thật rất phong tình.


"Ngươi có cái gì muốn nói với ta sao?" Giờ phút này tôi đây chính là tâm can ngứa ngáy khó nhịn.


"Ngươi yêu thích ta sao?" Đây là một điều mà tất cả nam nhân đều không biết trả lời như thế nào, không phải vì vấn đề khó thể trả lời, mà là sau khi trả lời cần thiết đối mặt với hậu quả. Nói ưa thích, nhưng là phải chịu trách nhiệm, nói không thích, vậy thì không có hứng nữa rồi. Cơ hồ tất cả nam nhân đều trả lời là có, nhưng tốt nhất vẫn là không cần phải chịu trách nhiệm, cho nên tôi trả lời: "Ngươi vẫn không rõ tâm ý của ta sao? Ta nghĩ ngươi nên biết."


"Vậy ngươi nguyện ý cùng ta ở một chỗ sao?" Lại một vấn đề khó có thể trả lời nữa.


"Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi." Nói thực, với năng lực của nàng, chỉ có thể là nàng bảo hộ tôi mà thôi.


"Ngươi qua đây!" Tôi nghe theo lời nàng gọi, chậm rãi đi về hướng phòng bếp."Ngừng!" khi tôi sắp đến nơi có ánh dương chiếu vào, nàng đột nhiên trở nên âm lãnh dị thường.


Tôi dừng bước lại, trong nội tâm cảm thấy không hiểu, nhưng sự tình quỷ dị vào thời khắc này mới phát sinh. Bóng dáng Tuyết Tình đột nhiên giơ tay lên bắt lấy chân mắt cá chân của tôi, chính xác mà nói, là cái bóng túm lấy mắt cá chân trên cái bóng của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy mắt cá chân mình bị người khác dùng tay nắm chặt, không thể di động. Tiếng cười âm lãnh lập tức quanh quẩn trong đại sảnh trống trải, thanh âm tuy vẫn là tiếng của Tuyết Tình, nhưng rõ ràng tiếng cười kia tựa như là Dư Tiêm Lăng.


Tôi đột nhiên nhớ tới một chi tiết mà vừa rồi không có chú ý tới, chính là hương hoa lài trên người Tuyết Tình, giờ phút này tôi chỉ nghe được mùi tro bụi, mà không cảm nhận được mùi thơm của cơ thể Tuyết Tình. Tuyết Tình căn bản không ở chỗ này, người đang cùng tôi nói chuyện chính là Trịnh Mẫn Nghi bị Dư Tiêm Lăng ám thân.


Bây giờ mới biết được đã quá muộn, tiếng cười bốn phía dần dần có biến hóa, âm thanh vốn là Tuyết Tình đã biến thành Dư Tiêm Lăng : "Hì hì hi... Cảnh sát tiên sinh, ta đã sớm nói, chúng ta sẽ gặp mặt lần nữa, và lúc đó ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Ký nhiên ngươi vẫn cố tình truy tra cái bản án này cho đến cùng, vậy thì ngươi xuống địa ngục điều tra sẽ thuận lợi nhiều hơn đấy. Ngươi xem tóc của ta có đẹp không? Các bạn của ta sẽ đến đưa ngươi xuống địa ngục... hihi" Trước mắt cái bóng dần biến thành một thiếu nữ tóc dài, tóc nàng không ngừng dài hơn nữa, như là một sinh mạng quấn quanh trên người của tôi, tôi có thể cảm nhận được một sức mạng cường đại đè nén, không thể cựa quậy được nửa ly, cơ thể tựa như có một bàn tay vô hình khổng lồ bóp chặt khiến tôi thở không nổi.


Đều nói trên đầu chữ sắc có cây đao, hiện tại cuối cùng tôi cũng minh bạch đạo lý này, bất quá đều quá muộn. ngay khi tay chân bắt đầu tê liệt, cổ tay phải bỗng nhiên truyền đến một cảm giác lạnh buốt thấm vào ruột gan, sợ hãi trong lòng lập tức bị quét sạch, tâm can chưa bao giờ có thể bình tĩnh như vậy, lực đè lên thân thể cũng biến mất theo.


Thân thể không còn bị trói buộc, tôi liền ngã ngồi trên mặt đất, cổ tay lạnh buốt dần dần biến mất, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện, khiến quần áo toàn thân ướt đẫm.


"Dùng loại phương pháp này đối phó với việc làm trái lương tâm vẫn chưa đủ." Lần này từ phòng bếp truyền ra thanh âm nam tính. Một thân hình cao lớn phiêu dật từ phòng bếp chậm rãi đi ra, tướng mạo hắn tuấn lãng, trên người toát ra một khí chất quý tộc kiểu cổ. Nhưng hiện tại đang là mùa hè nắng chói chang, vậy mà hắn mặc một thân âu phục màu đen, thậm chí áo sơ mi vớ giày đều là màu đen. Điều càng làm cho người khác cảm thấy quái dị chính là, hắn còn mang một đôi bao tay màu đen dày sụ, cái bao tay căng phồng như sắp tràn ra, bên trong phảng phất như đôi chân gấu cực lớn. Hắn toàn thân cao thấp, ngoại trừ đầu lộ ra bên ngoài, còn lại toàn bộ đều bị một màu đen bao vây, tóc cũng đen nhánh, làm tôi cảm thấy đây là cái bóng của một nham nhân tuấn kiệt.


"Ngươi là Đỗ Lễ Hiền?" Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mặt của đối phương so với ảnh chụp Lưu tỷ cho tôi xem rất tương tự, cho nên có thể xác định hắn chính là Đỗ Lễ Hiền.


"Cảnh sát tiên sinh, ngươi quá nhiều chuyện rồi, nhiều bản án như vậy ngươi không tra, vì sao cứ theo đuôi ta mãi không rời. Ta đã cảnh cáo ngươi hai lần, ngươi cũng đừng trách ta..." Đỗ Lễ Hiền nói xong chậm rãi đến gần, vừa đi vừa cởi hai bao tay.


Cái bao tay rơi trên mặt đất, làm một lớp tro bụi bay lởn vởn lên không… tôi bỗng sợ ngây người! Trước mắt là một đôi tay vô cùng quỷ dị, mười ngón tay đều dài gấp hai lần người thường, hơn nữa như không có xương cốt, có thể tùy tiện di chuyển, giống như mười con độc xà trên tay.


Hắn đi đến trước mặt tôi, lộ ra nụ cười ưu nhã, ngữ điệu ôn hòa nhưng không thiện chí nói: "Cảnh sát tiên sinh, có lẽ ngươi cảm thấy rất vinh hạnh, bởi vì ngoại trừ phụ mẫu ta và sư phó, ngươi là người duy nhất có thể trông thấy Song Thánh của ta..." Nói xong, hắn đột nhiên dùng bàn tay quỷ dị kia túm lấy cổ của tôi. Ngón tay hắn tuy dài nhỏ, nhưng phi thường linh hoạt và khỏe, một tay có thể hoàn toàn nắm chặt cổ tôi, nó giống như là được năm cái thòng lọng treo vào cổ, lập tức cảm thấy mê muội.



Tôi vì sao lại có số khổ như vậy ah, từ tối hôm qua đến bây giờ, đã là lần thứ ba có người bóp cổ, nhưng lúc này không như hai lần trước có thể may mắn thoát được, bây giờ còn ai có thể cứu tôi?

0 nhận xét:

Post a Comment