Chương 29: Lý Ẩn, Tử Dạ, Di
Chân
Đây là một
mảnh rừng cây u tĩnh.
Bầu trời
tối tăm mờ mịt, trong thinh không chẳng có chút tiếng động, có thể nói tĩnh
mịch giống như bãi tha ma. Mà ở sâu bên trong rừng cây lại có 1 lều vải thực
lớn của 1 rạp xiếc thú được dựng lên.
Một nữ nhân
mặc kimono màu đen, diện mạo kinh thế tuyệt luân chậm rãi bước về phía lều vải
của đoàn xiếc thú đó. Bước chân của nàng xem ra không lớn, nhưng tốc độ lại phi
thường nhanh. Chỉ chốc lát đã tới trước lều vải.
Bước vào
trong lều, lọt vào tầm mắt nàng là vô số hài cốt nằm ngang dọc trên mặt đất, số
lượng thậm chỉ lên tới trên trăm!
Ánh mắt Lục
rất nhanh tập trung vào 1 bộ xương khô trong lều. Bộ xương khô kia phần thân
thể đã vỡ vụn hơn phân nửa, đầu lầu cũng có 1 vết nứt lớn.
Mà Lục vừa
giơ chân lên muốn bước qua, bỗng nhiên cơ thể nàng nâng lên lơ lửng trong không
trung, sau đó nàng nhẹ nhàng quay đầu nhìn vào 1 chỗ trong hư không. Nâng ống
tay áo lên, bàn tay đột nhiên túm 1 cái vào trong không khí. Không gian tức
khắc giống như thủy tinh vỡ vụn, nàng từ trong không gian vỡ vụn bắt được 1 tấm
da dê dài nửa mét, bên trên tấm da dê là 1 vòng xoáy đỏ như máu!
Cái này
đúng là địa ngục khế ước Thượng Quan Miên nắm giữ !
Nàng cầm
bản khế ước kia nhìn 1 phen, không nói gì đem nó cất trên người, sau đó tiếp
tục hướng về phía khô lâu kia đi tới.
Theo nàng
từng bước tiếp cận, bộ khô lâu kia thình lình động đậy! Cái đầu xương trắng chầm chậm nâng lên!
Thế nhưng
thời điểm Lục hoàn toàn tới trước mặt nó, nó lại lần nữa gục trên nền đất,
không hề cử động chút nào. Ngay sau đó, cả bộ khô lâu rất nhanh liền biến thành
1 đống bột trắng, ở trong đống bột ấy xuất hiện 1 chiếc chìa khóa nhỏ rất tinh
xảo. Lục ngồi xuống đem chìa khóa thu vào tay.
Cái chìa
khóa này dĩ nhiên được giấu bên trong cái đầu lâu kia! Thế nhưng thời gian trôi
qua nó không hề bị chút tổn hại nào, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu!
Cùng lúc
đó, Lý Ẩn bên trong nhà trọ đột nhiên mở lớn 2 mắt!
"Cái
này... Chuyện gì đã xảy ra?"
Lý Ẩn ngay
lập tức đem bàn tay thò vào túi, lấy điện thoại ra xem thời gian. Đúng lúc này
chuông điện thoại cũng vang lên, người gọi tới là... Di Chân.
Hắn nhanh
chóng nhận điện thoại: "Alo, Di Chân, rốt cuộc là..."
"Nhanh!
Lý Ẩn, đến phòng 2908, xé giấy dán tường trong phòng ngủ, ở trong đó có manh
mối cuối cùng Bồ Mỹ Linh lưu lại! Nó có thể là hy vọng sau cùng của chúng ta!"
Lúc này Di
Chân đang ở ngay bên cạnh Thâm Vũ. Bức thư của Bồ Mỹ Linh nàng cũng đã thấy
được. Nàng và Thâm Vũ bây giờ đang ở thế giới sự thật, 2 người vừa tạm thời
tách ra khỏi Lục. Lục vậy mà thật sự có thể tạm thời khống chế nguyền rủa, làm
Lý Ẩn thức tỉnh, và giải trừ nguyền rủa hóa đá của Thâm Vũ!
Lý Ẩn nghe
Di Chân kể lại đại khái sự tình đâu còn dám dừng lại, nhanh chóng chạy ra khỏi
phòng, hướng về phía thang máy lao tới! Hiện tại nhà trọ đã không còn quỷ hồn,
thang máy tự nhiên cũng không còn nguy hiểm.
Giờ phút
này trong nhà trọ không hề có người, thang máy rất nhanh đi tới lầu 4, Lý Ẩn
tiến vào nhấn nút lên tầng cao nhất, tầng 29.
Trong quá
trình thang máy đi lên, Lý Ẩn rất khẩn trương. Dựa theo lời nói của Di Chân, Bồ
Mỹ Linh bố cục 1 thời gian dài như vậy chỉ vì giấu diếm Ma Vương! Cái gọi là
nhiều hơn 1 thứ đến tột cùng có ý nghĩa gì rất nhanh sẽ được công bố! Mà 1 khi
đạt được đáp án này, hộ gia đình mới có hy vọng.
Nghĩ đến
đây, Lý Ẩn sao có thể không kích động! Chỉ cần có thể biết được bí mật của Ma Vương liền có thể phong ấn được nó, như
vậy, hắn mới đạt được tự do, không còn là 1 hộ gia đình nữa!
Cuối cùng,
cửa thang máy mở ra, Lý Ẩn nhanh chóng xông ra ngoài tìm kiếm phòng 2908. Cửa
phòng không hề khóa, Lý Ẩn nhớ, hộ gia đình trong phòng này đã chết thảm trong
huyết tự tổng thanh toán.
Cửa mở ra,
hắn lập tức chạy tới phòng ngủ. Không thể không nói, Bồ Mỹ Linh rất có tâm kế.
Giấy dán tường nhà trọ cho dù có trôi qua bao nhiêu năm cũng không bao giờ tróc
ra hoặc phai màu, cho dù bị xé ra cũng rất nhanh khôi phục lại, khả năng bị
phát hiện là rất thấp!
Hắn vươn
tay đem giấy dán tường xé mở, dù sao chúng nhất nhanh sẽ khôi phục như cũ cho
nên động tác của hắn không thể chậm!
Ở đây...
Không có! Ở đây... Không có! Ở đây... Cũng không có!
Đến mặt
tường cuối cùng, hắn vươn tay đem nó kéo rách, đồng thời trái tim hắn muốn nhảy
lên tới cổ họng rồi, dù sao đáp án cũng sắp được công bố.
Quả nhiên,
đoạn tường trước mắt xuất hiện 1 đoạn chữ viết bằng bút sáp màu, rất ngắn gọn.
"Thâm
Vũ, nếu như con nhìn thấy đoạn văn này chứng tỏ còn đã tìm được lá thư ta gửi
cho con. Lục lúc này có lẽ cũng xuất hiện bên cạnh con, trên người nàng có cầm
theo 1 chiếc khóa. Như vậy, các con sẽ biết được sinh lộ chính thức của huyết
tự cấp ma vương."
Đoạn văn
này lại khiến Lý Ẩn trợn mắt há hốc mồm.
Đây là ý
gì?
Bồ Mỹ Linh
cho dù ở phút cuối cũng vẫn cẩn thận không dám đem nó hoàn toàn viết ra! Hơn nữa
bí mật này thế mà mấu chốt lại nằm trên người Lục!
Thông qua
cuộc trò chuyện vừa rồi với Di Chân, Lý Ẩn đã biết được sự tồn tại của Lục. Di Chân
cũng không biết Lục là đệ nhất độc dược sư thế giới, chỉ biết nàng và Thượng
Quan Miên có thực lực tương đương ( kỳ thật thực lực của nàng trên xa Thượng
Quan Miên ). Mà sự xuất hiện của nàng quả thực đã nghiệm chứng đoạn văn này.
Đã như vầy,
đáng giá để đánh bạc! Lý Ẩn đã từng cân nhắc, cho dù tính cả huyết tự nhà kho hắn
cũng mới chỉ hoàn thành 8 lần huyết tự mà thôi, còn 2 lần cuối cùng nữa, nhưng
hắn không có lòng tin để hoàn thành. Mà huyết tự ma vương trước mắt đã xuất
hiện 1 đường sinh cơ, vả lại khế ước địa ngục đã xuất hiện đầy đủ, tại sao lại
không thử vật lộn đọ sức?
Lý Ẩn đem
đoạn văn này chụp lại sau đó gửi cho Di Chân, sau đó quay đầu trở về phòng 404,
viết lên vách tường 1 chữ "Tế"!
Sau khi
tiến vào thang máy, Lý Ẩn thoáng thu lại tâm tình đang kích động. Giờ phút này
hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh thang máy tự nhủ: "Thực xin lỗi, Tử Dạ, anh đã hứa
sẽ mang em rời khỏi nhà trọ , nhưng anh không thể làm được. Bất quá anh tuyệt
đối sẽ không khuất phục, tuyệt đối không, anh nhất định có thể rời khỏi đây.
Nhất định trở lại thế giới quang minh!"
Cái chết
của Tử Dạ làm nội tâm Lý Ẩn đau đớn không thôi. Hắn yêu nàng rất mãnh liệt,
thậm chí yêu tới quên mình, hắn có thể đánh đổi tánh mạng mình cho nàng. Nhưng
tất cả mọi chuyện đều đã qua, hắn vẫn phải tiếp tục sống.
Về lại lầu
4, hắn bước tới trước cửa phòng mình, nhìn cửa phòng 403 bên cạnh... sau khi ác
linh nhà kho biến mất, hắn rốt cục không thể nào nhìn thấy Tử Dạ được nữa, cho
dù là 1 người giả dối. Mà lần này hắn đi ra ngoài, vô luận là sống hay chết,
đều sẽ không trở về nơi này nữa!
Hắn bước
tới trước cửa phòng 403 cúi đầu thật sâu. Ký ức từng màn cùng với Tử Dạ giờ
phút này tràn về như vỡ đê.
"Thực
xin lỗi... Tử Dạ..."
Tại thời
khắc cuối cùng này hắn chỉ có thể nói với nàng những lời như vậy. Hộ gia đình
không có khả năng biến thành linh hồn, tự nhiên cũng không thể nghe được những
lời này. Thế nhưng dù là vậy Lý Ẩn vẫn muốn nói.
"Còn
có... anh muốn nói, cho tới bây giờ anh vẫn yêu em, Tử Dạ."
Lý Ẩn hơi
nâng đầu lên nhìn về phía cánh cửa phòng 403 vĩnh viễn không mở ra nữa.
"Gặp
lại."
Lý Ẩn cứ
như vậy quay đầu. Mặc dù giờ phút này đang bi thương, nhưng hắn vẫn còn chuyện
phải làm.
Hắn trở về
phòng 404, lấy dao găm rạch 1 đường trên ngón tay, viết lên vách tường 1 chữ "Tế"
!
Huyết tự
rất nhanh từng bước bắt đầu hiển thị...
Lúc này,
Ngân Dạ và Ngân Vũ đang nấp trong 1 góc cua của hành lang. Bọn hắn phát hiện
cái gọi là kim sắc thần quốc kia cư nhiên sinh ra 1 ác linh!
Ngân Dạ hơi
nghiêng đầu nhìn về 1 mặt khác của hành lang, trong lòng hắn tự nhiên vô cùng
khẩn trương. Nhưng giờ phút này vẫn phải an ủi Ngân Vũ: "Không có việc gì đâu,
Thượng Quan mang theo khế ước địa ngục, nàng nhất định sẽ không có việc gì đâu."
Vừa rồi,
vốn bị hắc động kia nuốt vào, Ngân Dạ ở 1 khắc cuối cùng lựa chọn cùng Ngân Vũ
tiến vào thế giới trong gương. Hiện tại tình huống của hắn rất giống Lý Ẩn ngày
xưa.
"Em,
em biết rồi..." Thế nhưng thân thể Ngân Vũ vẫn không ngừng được mà run
rẩy, nàng kiên cường cũng chỉ có hạn độ, dù sao nàng vẫn là 1 nữ nhân ah. Lúc
này đây nếu không có Ngân Dạ làm bạn, chỉ sợ tinh thần nàng đã hỏng mất rồi.
Nàng khao
khát cỡ nào có thể cùng Ngân Dạ rời khỏi nhà trọ, khát khao có thể sống với hắn
tới đầu bạc răng long. Muốn vì hắn mà sinh con dưỡng cái, hưởng thụ an sinh...
Lúc này thân
thể nàng được Ngân Dạ gắt gao ôm lấy thật chặt, nhiệt độ của hắn xua đi giá
lạnh cho nàng, mà thanh âm của hắn vang lên hữu lực bên tai nàng "Có anh ở
đây."
Mặc dù chỉ
là 4 chữ ngắn gọn, nhưng Ngân Vũ cảm thấy rất an lòng. Nàng nhìn về phía Ngân
Dạ, trong mắt hắn không hề có sợ hãi, chỉ chất chứa 1 tia cứng cỏi.
Nơi này có
thể nói là đầm rồng hang hổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện ác linh trong
gương. Tuy rằng trong thế giới sự thật Thượng Quan Miên đã đánh nát cái gương
bị nguyền rủa, thế nhưng trong không gian này, nguyền rủa vẫn như cũ không
ngừng sinh ra.
Mà giờ khắc
này Ngân Dạ lái không phát hiện, trên đỉnh đầu 2 người, 1 vết nứt không gian
đang lẳng lặng xuất hiện...
Lý Ẩn đồng
thời bước ra khỏi nhà trọ. Trong thời gian cuối cùng này phải hoàn thành xong
huyết tự ma vương. Hắn là tên đã lên dây, không thể quay đầu.
"Từ
22:30 tới nửa đêm 0 giờ ngày 31 tháng 12 năm 2011, chấp hành huyết tự chỉ thị
cấp vương tại khu không người bên ngoài nhà trọ."
Đây là
huyết tự cuối cùng của Lý Ẩn, nội dung đằng sau giống với những người khác,
không có gì khác nhau.
Ngay thời
điểm Lý Ẩn định cất bước tới địa điểm ước hẹn với Di Chân, trong tai hắn truyền
tới 1 thanh âm.
"Lý
Ẩn."
Bước chân
hắn tức khắc ngừng lại. Tuy hắn đã đoán trước, nhưng không ngờ sẽ tới nhanh như
vậy.
Đầu hắn khẽ
xoay lại. Trên đường cái rộng lớn chỉ có 2 thân ảnh.
Tử Dạ đứng
phía sau, cách gắn gần 5 mét. Khuôn mặt xinh đẹp làm say lòng người cùng mái
tóc dài ôm lấy bờ vai mảnh dẻ và cái eo nho nhỏ. Giờ phút này nàng cứ như thế
đứng trước mặt Lý Ẩn, không phải ác linh nhà kho mà là Tử Dạ!
Nửa năm này
Lý Ẩn chưa từng ngừng nghĩ tới nàng, ngay cả là hiện tại. Đối với hắn mà nói, Tử
Dạ là người không thể xóa đi trong lòng hắn, là 1 người vì yêu nàng hắn nguyện
ý trả giá cả mạng sống.
Lúc này,
hai người chỉ cách nhau 1 khoảng ngắn ngủi như vậy.
Tử Dạ từng
bước 1 đi tới, rất nhanh đã tới trước mặt Lý Ẩn.
Lý Ẩn biết đây
chỉ là tâm ma. Hắn biết nếu như hắn hoàn thành xong huyết tự ma vương có thể
đem nàng dẫn vào thế giới sự thật. Như vậy chẳng khác nào hắn chưa từng mất đi
Tử Dạ.
Giọng nói,
dáng điệu nụ cười không hề có mảy may khác biệt với Tử Dạ thật, vô luận là
thanh âm hay thần thái đều hoàn toàn giống nhau.
Sau đó Tử
Dạ tiến lên 1 bước ôm chặt Lý Ẩn. Lúc này hắn cảm giác hít thở không thông. Cho
dù biết rõ đây là tâm ma, nhưng tình cảm trong hắn không cách nào ức chế được
cứ sinh ra, dù sao nàng cũng là người hắn yêu sâu đậm!
"Đừng
đi, Lý Ẩn... Em biết rồi, Di Chân đối với anh rất tốt, thế nhưng cầu xin anh
hãy trở về bên em. Lý Ẩn, em thật sự rất yêu anh, rất yêu anh!"
Thanh âm
quen thuộc truyền vào tai làm nội tâm Lý Ẩn nhất thời run rẩy.
Lúc ấy,
khoảnh khắc khi Di Chân sắp rơi vào không gian của Ma Vương, trong đầu hắn chỉ
nghĩ, hắn không thể để nàng chết đi. Một khắc đó, hắn nói ra tình cảm ẩn sâu
trong nội tâm.
Nhưng điều
này không có nghĩa hắn đã quên Tử Dạ. Tuy hiện tại hắn yêu Di Chân, nhưng làm
sao có thể bỏ qua khúc tương tư với Tử Dạ? Nếu như Tử Dạ lúc này phục sinh, hắn
nên lựa chọn như thế nào đây?
Vận mệnh vì
sao lại tàn nhẫn như vậy? Lý Ẩn cuối cùng cũng chỉ là 1 người bình thường, hắn sao có thể đối
mặt với cục diện tàn nhẫn như thế? Yêu, không thể, không yêu, làm không được.
Giờ phút
này, tràng cảnh trước mặt hắn đột nhiên biến đổi. Lý Ẩn phát hiện, bản thân
mình đang cùng Tử Dạ đứng trong nhà trọ!
Đây là cảnh
bên trong phòng 404. Lúc này Tử Dạ nhẹ nâng đầu lên nói với Lý Ẩn: "Dẫn em
rời đi, Lý Ẩn. Cùng em 1 chỗ rời khỏi
nhà trọ. Em chính là Tử Dạ, là Tử Dạ thật sự, em không cách nào quên được anh. Một
khắc khi bị kéo vào trong ngăn tủ, người em nghĩ tới chỉ có anh. Anh còn nhớ
không? Sau khi gắn bó sinh tử trên Ngân Nguyệt đảo, khi trở về em đã đồng ý
cùng với anh ở chung 1 chỗ. Anh đã nói yêu mến em, yêu mến em mà không cần bất
cứ lý do gì. Thời điểm huyết tự đưa tin, chúng ta lâm vào tuyệt vọng em vẫn yêu
anh không hề có bất cứ lý do. Khi đó anh đã nói, cho dù chết, cho dù chuyển
thế, chúng ta cũng nhất định sẽ gặp nhau 1 lần nữa. Chúng ta..."
"Đã
đủ rồi!"
Nội tâm Lý
Ẩn lúc này đã loạn như ma. Trong đầu hắn mọi suy nghĩ đều trở nên hỗn loạn,
biết rõ đây là tâm ma do ma vương tạo ra, thế nhưng những lời của nàng sao có
thể không làm nội tâm hắn dao động. Mang theo nàng rời khỏi nhà trọ, mang theo
nàng rời khỏi nhà trọ...
Hắn muốn
đẩy Tử Dạ ra, thế nhưng chạm tới người nàng, ngửi được mùi hương trên cơ thể
nàng, đụng tới ánh mắt thâm tình kia, nghe những nỉ non làm khơi dậy quá khứ, Lý
Ẩn thế mà không có cách nào phân biệt được, nàng là Tử Dạ thật hay giả? Chẳng
lẽ đâm lao phải theo lao, cứ cho rằng nàng là Tử Dạ thật? Hắn thật sự lại lần
nữa có được Tử Dạ sao?
Nhưng lúc
này trong đầu hắn 1 gương mặt lại xuất hiện. Một thân ảnh luôn đồng hành với
hắn ở "Địa ngục", trong tuyệt vọng, nụ cười của nàng cấp cho hắn hy
vọng và tin tưởng.
"Tử
Dạ, anh..."
Nhưng đúng
lúc này không gian trước mắt đột nhiên vỡ vụn, ngay sau đó, một thân ảnh cầm
đèn dẫn đường hiện ra trước mặt hắn và Tử Dạ!
Di Chân
thật không ngờ, Lý Ẩn lại dễ dàng tiến vào dị không gian. Mà nàng chứng kiến lại
là Tử Dạ và Lý Ẩn đang ôm nhau.
Giờ khắc
này, ba người đối mặt với nhau, trong nhất thời, không gian lâm vào tĩnh mịch...
0 nhận xét:
Post a Comment