7/13/2016

Posted by Unknown |


Tề Mỹ Hoa nghe thấy một tiếng hét thảm, sau đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở đoạn rẽ hành lang xẹt qua một thân ảnh!


"Mỹ thiện? Mỹ thiện!"


Nàng lập tức chạy tới chỗ rẽ hành lang xem xét, nhìn thấy một  người mặc quần áo mầu bạc đang đuổi theo Mỹ Thiện!


Nàng lập tức hiểu rõ! Là quỷ!


Tề Mỹ Thiện bởi vì trong khoảng thời gian này không bị quỷ truy đuổi, cho nên thể lực không tiêu hao nhiều lắm. Nàng không ngừng chạy trốn, hy vọng có thể vứt bỏ con quỷ này!


Mà thời điểm vừa chạy vào một đầu hành lang nàng trông thấy Xa Trí Bân và Liên Thành!


"Các ngươi..." Tề Mỹ Thiện vừa chạy vừa hô to: "Chạy mau! Đằng sau..."


Xa Trí Bân cũng rất bất ngờ khi thấy Tề Mỹ Thiện! Nếu như bây giờ giết chết Hoa Liên Thành sẽ làm nàng sợ hãi mà bỏ chạy qua đầu đường rẽ khác. Nhất định phải để nàng chạy tới nơi rồi mới giết chết Hoa Liên Thành, rồi dùng súng uy hiếp nàng!


Đúng, chính là như vậy!


Lúc này hắn cũng đang rất khẩn trương nhìn Tề Mỹ Thiện càng chạy càng gần, mà đoạn rẽ phía sau lưng nàng đã xuất hiện một thân ảnh màu bạc!


Cự ly giữa Xa Trí Bân đến con quỷ này không tới 40m khoảng cách!


"Hoa..." Xa Trí Bân vừa định quay đầu nhìn lại Hoa Liên Thành, thế mà tên nam nhân này đã chạy trốn rồi!


Không xong! Không thể để cho hắn thoát!


Lúc này Tề Mỹ Thiện cách hắn cũng rất gần. Rất tốt, hiện tại...


Xa Trí Bân lập tức lấy ra súng ngắn! Sau đó, hắn một bên chạy, một bên dùng súng ngắm vào lưng Hoa Liên thành!


"Ngươi..." Tề Mỹ Thiện lúc này cũng thấy Xa Trí Bân lấy ra súng ngắn, khoảng cách giữa nàng với Xa Trí Bân không tới 5m!


Họng súng tối đen nhắm ngay lưng Hoa Liên Thành! "Không muốn!"


Tề Mỹ Thiện hô to một tiếng làm Liên Thành cả kinh, thân thể lệch đi vài phần, lập tức... tiếng súng vang lên, một viên đạn bay xẹt qua má Liên Thành!


Mà viên đạn này bắn xa thêm 100m đụng phải vách tường, dội ngược trở lại rồi rớt trên mặt đất!


Bờ tường nơi này chắc chắn tới mức đạn bắn cũng không vào!


Xa Trí Bân vừa muốn bắn viên thứ hai, Tề Mỹ Thiện đã bắt được tay của hắn, nói: "Ngươi điên rồi sao? Vì cái gì muốn giết Liên thành?"


"Ngươi buông ra cho ta!" Xa Trí Bân nhìn hằm hằm Tề Mỹ Thiện, nghĩ thầm: tốt, dù sao giết ai đều là giết, giết ngươi cũng vậy!


Lúc này con quỷ áo bạc kia đã tới gần hai người, khoảng cách không đầy 10m!


Mà lúc này, Tề Mỹ Thiện và Xa Trí Bân đang cướp đoạt súng, mắt thấy quỷ đằng sau càng ngày càng gần!


"Ngươi nữ nhân này, ta muốn giết ngươi!" sắc mặt Xa Trí Bân dữ tợn, đá một cước vào bụng Tề Mỹ Thiện, tay của nàng liền buông lỏng ra, sau đó hắn nhắm ngay đầu Tề Mỹ Thiện đầu muốn bóp cò!


Thế nhưng hắn lại không thể nào nổ súng!


"Cái này..." Hắn hoảng hốt, lúc này mới nhớ lại vì tránh truy đuổi của cảnh sát mà bắn súng quá nhiều, lại quên nạp đạn vào! Phát đạn vừa rồi, chính là viên cuối cùng!


Thế nhưng hối hận cũng không còn kịp. Con quỷ áo bạc chạy tới, một phát bắt được Xa Trí Bân!


"Oa ah ah ah ah ah ah ah!" Xa Trí Bân không ngừng giãy dụa rú thảm, thế nhưng đối mặt với Quỷ hồn, sự giãy dụa của hắn chẳng có chút ý nghĩa nào.


Liên thành quay đầu lại, tự nhiên chứng kiến hết thảy. Còn Tề Mỹ Thiện thì đang chạy tới, hai người tiếp tục chạy về phía trước.


Thời điểm chạy qua chỗ rẽ, đã không còn nghe thấy Xa Trí Bân kêu thảm thiết rồi.


"Liên thành!" Tề Mỹ Thiện bỗng nhiên kêu to: "Ngươi, ngươi mau nhìn!"


Chỉ thấy xa xa trên mặt đất, nằm một kiện quần áo mầu bạc, còn Xa Trí Bân đã biến mất không thấy.


Tề Mỹ Hoa vô cùng lo lắng đứng ở trước cánh cửa, tiến cũng không được, không tiến cũng không được. Lúc này nàng trông thấy ở hành lang đối diện, muội muội và Hoa Liên Thành đang chạy tới!


Nàng lập tức vui vẻ chạy qua nói: "Như thế nào rồi? Không sao chứ?"


"Không có việc gì..." Tề Mỹ Thiện nói: "Con quỷ kia bị phong bế rồi."


"Phong bế?"


"Căn cứ vào phỏng đoán của ta, " Tề Mỹ Thiện nói: "Rất có thể, một người nào đó chết đi, làm cho quỷ ở phạm vi xung quanh bị phong bế vào trong quần áo."


"Thật sự?" Tề Mỹ Hoa khó tin trừng lớn con mắt, mà Liên Thành cũng là cười khổ xác nhận.


Cái sinh lộ này cũng quá độc ác đi. Nói cách khác, phải tự giết lẫn nhau mới có thể sống sót?


"Đến đây đi, " Tề Mỹ Hoa chỉ vào cánh cửa: "Chỉ cần xuống dưới kia là chúng ta có thể sống sót rồi. Nhanh!"


Liên thành gật đầu. Xuống dưới đó... có thể tìm được gian phòng kia hay sao? Cho dù tìm thấy nó mà nói...


Thật sự có thể còn sống sao?


Ba người bắt đầu hướng cánh cửa kia chạy tới.


Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên... Hành lang lại một lần nữa biến dài ra!


Vị trí cánh cửa đã chuyển tới một nơi rất xa!


Hành lang lúc này kéo dài ra phải gần 1000m! Mà cánh cửa thì đại khái cách bọn họ khoảng 800m!


"Hành lang lại kéo dài rồi!" Tề Mỹ Thiện kinh hô: "Nhanh, nhanh chạy tới!"


Ba người lập tức cất bước chạy vội, không ngừng tiếp cận cánh cửa ở xa xa. Nhưng ba người đều dự cảm được, mê cung này chắc chắn không để cho bọn hắn tiếp cận cánh cửa một cách dễ dàng!


Nếu như trên hành lang dài như thế này mà xuất hiện quỷ, căn bản không kịp trốn vào đường rẽ. Nói một cách khác, nhất định phải giết chết một người bên cạnh!


Như vậy...


Giết ai?


Đối (với) Liên thành mà nói, tỷ muội Tề gia đều là người tiến vào tòa lâu đài mới quen biết. Đối với hai người nàng cũng không có cảm tình gì, nhưng Tề Mỹ Thiện đối với hắn có ân, mà Tề Mỹ Hoa là tỷ tỷ của nàng.


Tề Mỹ Thiện cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Tỷ tỷ... Còn có Liên thành, nàng không muốn giết bất cứ người nào. Nhưng hoàn cảnh trước mắt rất có thể phát triển đến tình trạng xấu nhất, phải giết một người!


Đến tột cùng...


Nên làm cái gì bây giờ?


Ngay lúc ba người đều đang ngổn ngang suy nghĩ, thì phía sau lưng vang lên tiếng bước chân!


Ba người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy con quỷ áo bạc đang sải bước đuổi theo!


Mười lăm giây đã đến! Truy đuổi đã tới!


Mà cánh cửa kia còn cách tới mấy trăm mét! Nhưng tốc độ con quỷ kia cực kỳ nhanh! Cứ theo đà này, bị bắt chặt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!


Muốn sống sót, nhất định phải hi sinh một người! Có mười lăm giây thời gian, đủ để tiến vào cảnh cửa kia!


Như vậy... Hi sinh một ai đó?


Trên người Liên thành còn mang theo dao găm. Bọn hắn những...hộ gia đình trong nhà trọ, ngày bình thường thường xuyên rèn luyện, tuy chưa từng giết người, nhưng nếu như hắn muốn giết, đối phương lại là nữ tính, không khó đắc thủ!


Ánh mắt của hắn nhìn về phía người bên cạnh.


Giết ai?


Tề Mỹ Thiện? Tề Mỹ Hoa?


Cuối cùng, quan hệ giữa Tề Mỹ Hoa và hắn nhạt hơn một chút. Nhưng thực sự phải giết nàng sao?


Con quỷ áo bạc đã đuổi tới càng gần rồi, cách bọn hắn không tới 50m!


Lúc này mỗi người đều tận lực giữ khoảng cách, ánh mắt chăm chú theo dõi nhau.


Muốn giết ta sao?


Giết chết ai?


Ai cũng đang cân nhắc vấn đề này.


Hai tỷ muội họ Tề không giống với Hoa Liên Thành, không phải một hộ gia đình. Saukhi tiến vào tòa lâu đài này gặp nhiều tình cảnh nguy hiểm, nhưng chưa đủ để họ mất đi nhân tính, ngay cả chị em tỷ muội cũng ra tay.


Mà Tề Mỹ Thiện nghĩ đến, Liên Thành vì cứu nàng mà nhảy xuống dòng hắc hà, cũng không thể nào ra tay. Nếu là loại người cặn bã như Xa Trí Bân thì nàng còn có thể làm được.


Nhưng cuối cùng vẫn phải làm ra một lựa chọn.


Quay đầu nhìn lại một lần nữa... Ba người đều sợ tới mức hồn phi phách tán! Con quỷ áo bạc cách bọn hắn không tới 10m nữa thôi!


Hơn nữa, chiếu theo tình hình này, rất nhanh ba người sẽ bị tóm được!


Liên thành biết rõ, không thể do dự, nhất định phải làm ra lựa chọn!


Nếu không giết người, chính mình sẽ chết! Tuy hắn sớm có tâm lý buông tha sự sống, nhưng nếu như giết một người mà có thể sống sót..., hấp dẫn như vậy hắn không thể ngăn cản.


Muốn lập tức chạy đến cánh cửa là không thể nào, khoảng cách quá mức xa vời.


Liên thành rút ra dao găm!


"Dừng tay!" Tề Mỹ Hoa sợ tới mức kêu to: "Hoa, Hoa tiên sinh, ngươi đừng giết ta và muội muội!"


Liên thành nhìn hai người, rồi lại nhìn ngân y quỷ ở đằng sau, hắn biết rõ, vô luận như thế nào, trong ba người nhất định có một người phải chết!


"Đừng trách ta!" Liên thành gào thét một tiếng, vung vẩy dao găm, Tề mỹ hoa và Tề mỹ thiện vội vàng kéo giãn khoảng cách ra với hắn!


"Không muốn, Liên thành!" Tề Mỹ Thiện cũng hoảng sợ mà nhìn con dao găm trong tay Liên Thành, nàng cũng bị sợ hãi áp đảo rồi.


Liên thành hướng phía hai tỷ muội xông tới!


Người hắn muốn giết là Tề mỹ hoa! Hắn một phát bắt được cánh tay Tề mỹ hoa liền vung dao găm đâm vào cổ nàng!


Tề mỹ hoa vội vàng bắt lấy tay Hoa Liên thành, hai người giằng co!


Trong nháy mắt này ngân y quỷ đã vọt lên!


"Ngươi chết đi cho ta!"


Hai mắt Liên Thành huyết hồng, thời điểm muốn đâm xuống nhưng không kịp, ngân y quỷ đã tới trước mặt hai người!


"Ah, ta, ta không muốn chết ..." Tề mỹ hoa liều mạng giãy dụa , tuy nhiên lại không dùng được!


Tề Mỹ Thiện đang ở phía sau hai người khoảng 10m, sợ sệt kui về phía sau không dám tiến lại.


Rốt cục, con dao găm rạch một đường vào cổ họng Tề mỹ hoa!


Máu không ngừng chảy, còn Tề mỹ hoa không thể tin được trừng mắt nhìn Liên Thành , hai tay bất lực đong đưa, cuối cùng gục ngã.


Sau đó, thân thể con ngân y quỷ kia rút vào trong quần áo, chỉ còn lại kiện y phục rớt trên mặt đất!


Thi thể Tề mỹ hoa cứ như vậy té trên mặt đất. Trước khi chết, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Hoa liên thành, người chính tay giết chết nàng!


"Đừng trách ta..." Liên thành mặt đầy máu nói: "Ta không giết ngươi, ngươi cũng chết  trên tay quỷ. Đừng trách ta... Đừng trách ta..."


Cùng lúc này, Lý Ẩn và Tử Dạ đang ngồi trên taxi chạy tới nhà Bồ Phi Linh.


"Rất phiền toái ah." Lý Ẩn đè huyệt Thái Dương, nói: "Để Ngân dạ và Ngân vũ đi trước một bước. Chuyện như vậy, thật sự rất phiền toái. Cũng không thể gọi điện thoại cho huynh muội bọn họ, sẽ làm họ đề phòng."


"Cũng không có biện pháp ." Tử dạ không có phản ứng quá lớn: "Hiện tại, không biết có thể thu hoạch được bao nhiêu tình báo đây?"


Bồ Thâm Vũ... Bồ phi linh...


Nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được bọn hắn!


Về phần lúc trước, người nhà của Tùng Vị hạnh và Nhiệm lý ngang đã không thể điều tra ra nữa. Hai mươi năm trôi qua, ai mà biết bọn hắn đã tới nơi nào.


"Lý Ẩn."


Tử dạ bỗng nhiên chuyển đầu nói với Lý ẩn: "Kỳ thật... Ta rất để ý cái địa chỉ này. Lúc ban đầu ta cho là trùng hợp, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chưa hẳn là trùng hợp đâu."


"Có ý tứ gì?" Lý Ẩn vội hỏi: "Cái này địa chỉ làm sao?"


"Căn nhà của Bồ phi linh..." Nàng chỉ vào địa chỉ viện trưởng viết trên tờ giấy nói: "Căn nhà này cách nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta rất gần."


"Ngươi, ngươi nói cái gì?"


"Mười năm trước, ông ngoại và bà ngoại ta đều qua đời, căn nhà của Doanh gia vẫn để trống. Mười năm trước ta vẫn là theo như cha mẹ, mải mê nghiên cứu, chưa từng về xem qua. Sau khi ông bà ngoại qua đời, ta chẳng còn người thân nào hết."


"Phụ thân ngươi..." Lý Ẩn thử thăm dò: "Thân nhân bên phía phụ thân ngươi thì sao?"


"Phụ thân ta là cô nhi." Trên mặt Tử Dạ hiện lên vẻ đơn côi: "Thời điểm cha mẹ ta kết hôn có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Tiệc cưới mời không tới mười người tới dự, phải nói là phi thường keo kiệt. Về sau, hai người dựa vào việc làm giáo viên ở Ưng Bác nên cuộc sống mới được cải thiện. Cha mẹ ta đối với học vấn phi thường chấp nhất, bọn hắn so bất luận kẻ nào đều rất coi trọng học thuật."


"Nghe ra cha mẹ người làm cho ngươi rất tự hào a."


"Hoàn toàn chính xác." Tử Dạ vuốt ve tờ giấy nói: "Ta rất tự hào vì bọn họ."


Xe tiến vào con phố kia, đi qua một chút nữa sẽ tới Bồ gia.


"Ngươi xem, Lý Ẩn, chính là căn nhà kia."Tử Dạ chỉ vào một loạt phòng ốc ở bên trái đường, nói : "Ân? Người kia..."


Đứng trước mặt một phòng ốc, là một nam nhân bận vest đen tay cầm bó hoa, đầu cúi xuống.


Bóng lưng người nọ làm Lý Ẩn cảm thấy rất quen thuộc.


Lý Ẩn lập tức kêu taxi dừng lại rồi xuống xe.


Sau đó, người kia liền quay đầu lại.


Lý Ẩn nhìn thấy rõ dung mạo của người nọ.


"Ân?"


Nam nhân kia cũng nhìn qua Lý Ẩn, hắn vốn đang sững sờ liền lập tức đi lại: "Ngươi như thế nào lại ở đây? Tiểu ẩn?"


"Ba ba... Ngươi, vì cái gì ở chỗ này?"



Đứng trước mắt Lý Ẩn không phải ai khác chính là phụ thân của hắn —— Lý Ung!

0 nhận xét:

Post a Comment