"Tinh thần."
Thâm Vũ rốt cục hạ quyết tâm, nàng mở trừng hai mắt nói
với hắn: "Ta có một biện pháp, có thể thử."
"Cái gì?" Tinh Thần ngạc nhiên quay đầu lại
nhìn Thâm Vũ, hỏi: "Biện pháp? Ngươi có biện pháp nào?"
" Con quỷ kia không giết ta, mà ta cũng phát hiện
một việc." Thâm Vũ chỉ vào mặt Tinh Thần nói: " Tất cả các ngươi, đều
là người từng bị ta vẽ qua. Không ai ngoại lệ! Cho nên ta nghĩ, bản thân bức
họa biết trước này là một cái 'Nguyền rủa' !"
Thâm Vũ đã hiểu rõ hết thảy bản chất.
" Đây cũng là phương pháp duy nhất có thể giải quyết
được chuyện này. Ta... sẽ vẽ ra con quỷ kia! Con quỷ kia chính là phụ thân của
ta, mà cái nguyền rủa này, chũng chính là năng lực hắn ban cho ta. Cho nên cũng
chỉ có ta mới có thể kết thúc chuyện này!"
Thâm Vũ quyết định, phải bảo vệ người nam nhân này, bất
luận trả giá điều gì. Hắn là người duy nhất, chính thức công nhận nàng, chính
thức tin tưởng nàng.
Người trong lòng
cao quý sẽ trở nên cao quý, người trong lòng mang ti tiện chỉ có thể ti tiện mà
thôi.
Những lời này rót cho nàng dũng khí.
" Nếu như sống sót...Dẫn ta đi gặp ca ca của ngươi
một chút."
" Thâm, Thâm Vũ..."
Giờ phút này Thâm Vũ, vì bảo hộ Tinh Thần mà trên mặt lộ
ra rất quyết tuyệt, có vẻ thê mỹ không thể nói rõ!
Hai hàng lông mày Tinh Thần nhíu chặt. Chẳng lẽ nàng ôm
tâm tình đi chết để làm điều này?
Nghĩ cũng biết, con quỷ kia sẽ không giết Thâm Vũ, nói
cách khác, cho dù tất cả bọn người Tinh Thần chết hết, ít nhất Thâm Vũ sẽ còn
sống sót. Nhưng nếu như nàng quyết định vẽ ra con quỷ kia, hình thành một
nguyền rủa mới...
Con quỷ kia nhất
định sẽ công kích Thâm Vũ, thậm chí là giết nàng!
Mà sự thật đúng là như thế. Bức họa biết trước và dead
note giống nhau, đều dựa trên cơ sở nguyền rủa mang tính tuyệt đối. Người không
bị Thâm Vũ vẽ ra, vong hồn Bồ mỹ linh cũng tuyệt đối không giết.
Bản thân cái
nguyền rủa này là do năng lực đó mang lại, ngay cả nhà trọ cũng không thể can
thiệp.
"Thâm Vũ..." Tinh Thần ngơ ngác nhìn nàng:
"Ngươi nói ngươi sẽ vẽ ra, ngươi không sợ sao?"
"Không sao." Nàng lắc đầu, nhìn Tinh Thần,
người nàng đã thề bằng bất cứ giá nào phải cứu được hắn: "Cái này là lựa
chọn của ta. Nếu như ngươi chết đi, cả đời này ta sao có thể sống an bình. Tinh
Thần, ngươi nói ta không phải ác ma, ngươi chấp nhận sự hiện hữu của ta, như
vậy..."
"Ta sẽ vì ngươi mà sống."
Lúc này, trong mắt Tinh Thần cũng trào ra nước mắt. Sau
khi tiến vào nhà trọ này, hắn không biết đã khóc qua bao nhiêu lần. Có nhiều
lần đều là lâm vào trạng thái tuyệt vọng tột độ, thậm chí hắn cũng từng nghĩ
giống như Mẫn, muốn tự kết liễu tánh mạng mình. Chỉ có lúc trước quen biết A
Tương mới làm hắn có thêm ý chí sinh tồn.
Mà sau khi biết bức họa tồn tại, lương tri của hắn đã dãy
dụa rất lâu mới quyết định đem hai bàn tay mình nhúng máu. Lúc đó, hắn rơi lệ.
Vì thế lại càng căm ghét nhà trọ từ tận cốt tủy!
Mà hôm nay hắn lại một lần nữa rơi lệ, nhưng là vì cô bé
này, người bức bách hắn phải đi giết người,Bồ Thâm Vũ.
Tình cảm đối với
Thâm Vũ, vẫn luôn là yêu hận lẫn lộn, đã sớm không thể phân biệt rõ ràng. Trên
thực tế Tinh Thần hận nhất vẫn là cái nhà trọ kia, đem ra so sánh hận ý đối với
nhà trọ thì Thâm Vũ cũng không tính là gì. Dù sao nếu như không có Thâm Vũ, thì
lần huyết tự thứ ba này, hắn đã mấy lần rơi vào tử vong rồi. Hơn nữa, nhìn thấy
và cảm nhận được cuộc sống của nàng, làm hận ý hắn đối với nàng cũng dần nhạt
bớt.
Bởi vì hắn có thể hiểu được cảm xúc của Thâm Vũ, minh bạch
vì cái gì nàng lại căm hận Mẫn. Giống như là ngày xưa hắn oán hận mẫu thân và
ca ca.
Kỳ thật nàng so
với mình lại càng thêm đáng thương. Bởi vì cha mẹ nàng đối với nàng lại càng
thêm tuyệt tình, nhất là phụ thân nàng, quả thực có thể dùng từ mất nhân tính
để hình dung!
Cũng chính bởi như vậy, nên hắn mới muốn đem Thâm Vũ từ
trong vực sâu thống khổ kéo ra.
Mà giờ khắc này,
nàng lại nói rằng sẽ vì mình mà sống.
Đây cũng là lần
đầu tiên có người vì hắn mà bỏ qua hết thảy, là lần đầu hắn thấy bản thân mình
có giá trị. Từ nhỏ đến lớn, thủy chung ca ca vẫn luôn áp hắn một đầu, so với ca
ca, bản thân hắn chẳng có cái gì đáng để tự ngạo cả. Nhất là sau khi mất đi mắt
phải, bị bạn gái rời bỏ. Hắn biết rằng bản thân hắn chẳng có gì ngoài hào quang
của Biện gia bao quanh.
"Thâm Vũ, ta..."
Hai mắt Tinh Thần
đẫm lệ nhìn nàng, bỗng nhiên hắn vươn ngươi tới hôn lên môi Thâm Vũ. Giờ khắc
này, hắn không thể nào khắc chế được tình cảm của mình nữa rồi, rốt cục hắn đã
mình bạch tình cảm của mình đối với Thâm Vũ.
Mà Thâm Vũ lại
càng thêm hoảng sợ, nàng không ngờ Tinh Thần sẽ hôn mình. Nhưng, nàng cũng
không phản kháng, để mặc gương mặt hắn tiến sát tới, cảm thụ khí tức của hắn.
Không bao lâu sau nàng đẩy Tinh Thần ra nói: "Nhanh!
Trên người ngươi có giấy bút hay không? Chỉ cần như vậy ta cũng có thể vẽ, có
màu thì lại càng tốt!"
Trên mặt nàng ửng đỏ, nội tâm giống như con nai đi loạn,
đây là nụ hôn đầu của nàng ah.
"Nếu như có thể sống sót... ta nhất định sẽ lấy
ngươi!" Tinh Thần kiên định nói: "Ta muốn ngươi, vô luận huyết mạch
của ngươi là gì, vô luận ngươi trong mắt thế nhân ra sao, ta đều muốn ngươi!
Bởi vì ngươi là Bồ Thâm Vũ, mà không phải bất kỳ ai khác trên thế gian
này!"
"Bồ Thâm Vũ?"
Đột nhiên một thanh âm truyền tới, làm Tinh thần hoảng
sợ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc áo bác sĩ đứng tại
một đoạn rẽ không xa hai người nói: "Các ngươi là ai?"
Người này, dĩ nhiên là Lý Ung.
Tinh Thầnvẻ mặt mờ
mịt nhìn đối phương, mà Thâm Vũ thì kinh ngạc nói: "Ngươi tại sao lại ở
chỗ này?"
"Ngươi biết ta?"
Lý Ung vừa mới mở miệng, bỗng nhiên hắn nghe được thanh
âm gì đó , quay đầu về một hướng rẽ khác nhìn lại, nhưng lại chứng kiến một bàn
tay mầu đen từ sau đoạn rẽ duỗi ra!
Sắc mặt Lý Ung đại
biến, lập tứchô lớn với hai người Tinh thần: "Nhanh, chạy mau!"
Tinh Thần căn bản
không kịp hỏi Thâm Vũ, người nam nhân này là ai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hắn
hoảng sợ chạy tới thì kẻ đần cũng biết là đang xảy ra chuyện gì!
Vì vậy, cõng Thâm Vũ lên lưng chạy theo sát Lý Ung!
Nếu như bị con quỷ kia truy đuổi... thì nên làm như thế
nào đây? Muốn đem con quỷ kia vẽ ra mất bao lâu thời gian? Dù sao cái này cũng khống
giống notebook đơn giản viết tên ra, vẽ dù sao cũng cần thời gian mới có thể
hoàn thành!
Bây giờ không có
điều kiện tiên quyết là nhà trọ gây ra hạn chế, thì con quỷ này có thể đơn giản
giết chết bọn hắn!
Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Thâm Vũ ôm thật chặt Tinh Thần, trong mắt nàng tuyệt vọng
đang lan tràn.
Nên làm cái gì bây giờ? Như thế nào có thể cứu đượcTinh
Thần? Có biện pháp nào có thể cứu được hắn?
Bỗng nhiên, có vật gì đó đập vào đầu Thâm Vũ rồi rơi trên
mặt đất. Nàng lập tức nhìn sang, vậy mà... Là đầu của Mộ Dung Thận!
Con quỷ kia thật
sự sẽ giết chết Tinh Thần đó!
Cắn chặt răng, trong mắt Thâm Vũ hiện lên một tia kiên
quyết.
Có một biện pháp, còn có một biện pháp, có thể cứu Tinh
thần! Nàng dường như quên mất rằng, có một phương pháp có thể triệt để giải
quyết vấn đề kia.
Có một biện pháp!
" Tinh Thần!" Thâm Vũ hô lên: " Đưa cho ta
chìa khóa gian phòng của Mẫn! Ngươi vẫn một mực mang theo trên người chứ?"
Trước kia Tinh Thần và Thâm Vũ từng trò chuyện, hắn có
nhắc với nàng sau khi giết chết Mẫn, hắn liền chạy một mạch về nhà trọ, tới
gian phòng của Mẫn cầm lấy chìa khóa nhà nàng,
để thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, hắn đã dùng mạng của nàng để
đổi lấy cơ hội sống cho mình, đối với Mẫn, hắn luôn luôn có cảm giác tội lỗi.
"Uh... đúng vậy."
" Đưa chìa khóa kia cho ta!"
Tinh thần đem bàn
tay lần mò vào trong quần áo, sờ cả buổi mới rút ra một cái chìa khóa. Sau đó
đưa cho Thâm Vũ.
"Cái này, có thể làm được gì?"
" Tinh Thần."
Thâm Vũ nắm chặt chìa khóa, bờ môi hơi bĩu một cái, nói:
"Ta sẽ làm cho ngươi sống sót, nhất định! Nhất định!"
Sau đó nàng cầm
chìa khóa phòng của Mẫn rồi quay sang nhìn bóng dáng của mình trên vách tường:
"Ta tuyên thệ, tự nguyện trở thành hộ gia đình phòng 2505!"
Đây là một quy tắc ẩn núp khác của nhà trọ. Nếu như cầm
lấy chìa khóa của một hộ gia đình đã chết, và đối diện với cái bóng của mình
nói lên những lời như vậy, họ sẽ thay thế người đã chết, trở thành hộ gia đình
mới trong nhà trọ.
Thân thể củaThâm Vũ dần dần biến mất. Sau một khắc, nàng
xuất hiện ở tròng phòng 2505 của Mẫn khi xưa.
Bàn tay phải lại
một lần nữa sinh ra huyết nhục, mà Thâm Vũ đang ngồi trên sofa cũng cảm giác
được hai chân đang hồi phục.
Cái này chính là chỗ tốt khi tự động tiến vào nhà trọ, nó
sẽ đem tất cả bệnh tật trên cơ thể khu trừ. Đồng thời, toàn bộ mười lần huyết
tự chỉ thị, sau mỗi lần hoàn thành đều có thể truyền tống trực tiếp trở về nhà
trọ.
Trừ điều đó ra, thì không khác gì những hộ gia đình bình
thường khác.
Thâm Vũ đứng lên, nhìn nơi ngày xưa Mẫn đã từng ở. Từ nay
về sau, nàng và Tinh Thần có thể được ở cùng một chỗ rồi.
Thâm Vũ xông vào thư phòng, nàng không kịp hưởng thụ tư
vị được đứng trên đôi chân mà bắt đầu lục lọi ngăn kéo tìm kiếm giấy bút. Đang
tìm bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nàng tử chửi đầu óc mình có vấn đề rồi, ở trên
bàn cầm lấy một xấp dấy dán tiện lợi, cầm lấy một cái bút và viết," giấy
bút vẽ tranh, thuốc màu, giá vẽ, bảng pha màu", đem dán ở trước ngăn tủ. Sau đó, nhanh chóng
mở ngăn tủ ra lấy những vật này!
Nhà trọ đích thật là phi thường thuận tiện, chỉ cần là đồ
dùng hằng ngày đều có thể đơn giản biến ra. Đương nhiên, kiểu như boom, súng
ống hay là phù triện các loại thì không thể nào làm ra. Ngoại trừ thực phẩm,
thì bất kỳ đồ vật nào nhà trọ biến ra đều không thể phá hủy.
Dùng tay phải cầm lấy bút vẽ, nàng nhớ lại hình tượng
của con quỷ kia, cắn răng, bắt đầu phác họa từng đường cong. Nàng nhiều lần
khuyên bảo chính mình nhất định phải tỉnh táo, ngàn vạn lần đừng nên bối rối
dẫn tới việc vẽ sai lệch. Đồng thời nàng cũng biết, nàng ở trong nhà trọ vẽ
tranh, con quỷ kia không thể nào ngăn cản được nàng!
"Nhanh, nhất định phải nhanh lên! Nhất định, nhất
định phải cứu Tinh thần! Tinh Thần, chỉ cần ngươi có thể sống sót, bất luận
ngươi yêu cầu cái gì ta cũng đều đáp ứng...Van cầu ngươi, sống sót!"
Vì Tinh Thần, Thâm Vũ quyết định vứt bỏ hết thảy, trả giá
bằng mạng sống của mình khi tiến vào nơi này cũng phải để cho Tinh Thần sống
sót!
Đồng thời, Tinh thần phát hiện Thâm Vũ đã biến mất làm
hắn kinh ngạc tột cùng, hắn cũng nghe được những lời tuyên thệ của Thâm Vũ khi
tự nguyện đồng ý tiến vào nhà trọ.
Chẳng lẽ... Thâm Vũ đã trở thành một hộ gia đình sao?
Nhưng lúc này hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ về
điều này.
Bồ phi linh lúc này đang đi tới một cái huyệt động trước
một gò núi. Không biết vì cái gì, nàng cảm giác dường như có cái gì đó triệu
hoán nàng đi tới nơi này. Không cần bất kỳ một ai chỉ đường, nàng cứ như vậy tự
động tiến về nơi này.
"Là ở đây sao?"
Hai mắt nàng một
mảnh mờ mịt, chân phải tự động bước đi.
Nếu như là ở chỗ này, có thể cùng Thâm Vũ gặp mặt hay
không? Nàng vô cùng rõ ràng, nàng tới được nơi này là có liên quan tới ca ca.
Mặc dù hắn đã chết lâu như vậy, nhưng vẫn bất tán mãi không chịu rời khỏi dương
gian.
Nàng chầm chậm đi vào trong huyệt động.
Từ khi nàng có thể
hiểu chuyện, nàng đã biết rằng ca ca không phải là một người bình thường. Hắn
là nam nhân có được đôi mắt ma tính, là ác ma dùng tư thái của nhân loại để tồn
tại.
Lúc này, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn
nơi vốn là cửa vào huyệt động đã biến mất, trở hành một hành lang tĩnh mịch
không thấy tận cùng!
0 nhận xét:
Post a Comment