Lý Ung vẻ mặt kinh hoàng nhìn
sơn động hẹp hòi này, cái này quả thực... làm hắn không thể nào hiểu nổi!
"Không, không có khả
năng... Vừa rồi rõ ràng ta đang ở trong văn phòng, sao bây giờ lại ở nơi này?
Chẳng lẽ đang nằm mơ sao?"
Hắn vỗ vỗ mặt mình, không
ngừng lắc đầu, nhưng vô luận như thế nào nhìn lại, chung quanh vẫn như cũ là
sơn động âm u hẹp hòi. Hắn thử thăm dò muốn đi ra, bỗng nhiên chân vấp phải vật
gì đó.
"Cái này, đây là
gì?"
Bồ phi linh bỗng nhiên nhớ
lại, ngày 5 tháng 1 của hai mươi năm trước kia, ca ca đã từng gọi cho nàng một
cú điện thoại mà nàng cả đời này khó quên. Cú điện thoại đó quá mức cổ quái,
cho nên nàng đến nay còn nhớ rõ, thậm chí cả thời gian đều nhớ rõ rành mạch.
Hiện tại, dường như chính là
lúc cú điện thoại kia gọi tới.
"Phi linh."
Lúc ấy, sau khi tiếp nhận điện
thoại, câu đầu tiên của hắn là: "Kế tiếp ta sẽ trở thành một bộ phận của
'Nguyền rủa'. Tương lai không xa, ta sẽ trở thành 'Vĩnh hằng' ."
Lời nói của ca ca nghe không
bình thường, lúc đó Bồ phi linh căn bản không so đo với những lời ca ca nói.
Nhưng câu nói kế tiếp của hắn lại càng thêm đáng sợ.
"Ta để Mẫn mang thai đứa
con của ta, đứa bé đó chính là 'Nguyền rủa' do ta tạo ra."
Bồ phi linh vĩnh viễn cũng
không bao giờ có thể quên những rung động khi nghe thấy câu nói kia.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi
để con gái mình mang thai con của ngươi? Ngươi, ngươi nói đùa sao?"
Dù không bình thường thế nào,
nàng cũng không thể tưởng tượng được ca ca lại làm ra loại hành vi như thế,
huống chi Mẫn mới chỉ có sáu tuổi ah! Cho dù ác độc mất nhân tính cỡ nào, cũng
nên đối đãi với thân sinh cốt nhục nhân từ chứ!
Làm ra loại hành vi này, còn
có thể xem như người sao?
Hơn nữa, nói cái gì mà
"Nguyền rủa", là có ý gì?
"Kế tiếp, ta sẽ trở thành
nên 'Vĩnh hằng' mà nghênh đón 'Hủy diệt'. Hiện tại ta đang ở trong một buồng
điện thoại công cộng ngoài khu rừng số 6 khu Phi Vân. Chờ một lát ta sẽ tiến
vào khu rừng này, nơi này thực rất không sai, một địa phương thực xinh đẹp. Nơi
này là nơi thích hợp nhất để ta nghênh đón 'Diệt vong'."
"Khu rừng số 6? Ngươi vào
trong đó làm gì? Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?"
Bồ phi linh càng ngày càng cảm
giác bên kia điện thoại không phải là ca ca nàng, mà là ác ma!
"Ta để lại mười tám bản
nhật ký, mỗi cuốn nhật ký đều ghi lại nội dung rất thú vị. Ngươi có thể thử đi
tìm xem, những vật đó, có ghi lại những sự việc 'Chân thật' liên quan tới nhà
trọ ."
Sau khi nói xong, hắn liền dập
máy.
Lý Ung mở điện thoại, chiếu
vào vật kia.
Ở dưới chân hắn nằm đó một bộ
hài cốt âm trầm! Bộ hài cốt kia lộ ra
không trọn vẹn, đã có chút nát vụn, hiển nhiên là chết đã lâu.
"Ah!"
Lý Ung sợ hãi né tránh bộ hài
cốt, hiện tại hắn càng ngày càng cảm giác phi thường quỷ dị. Mà liên tưởng tới
nội dung bên trong tin nhắn của thần cốc Tiểu Dạ Tử, hắn đã triệt để tin tưởng,
hết thảy đây là hiện tượng siêu tự nhiên.
Sau đó, hắn bắt đầu dần tỉnh
táo lại.
Tất cả sự việc trước mắt, so
với khi hắn nhìn thấy cái chết của Thanh Ly không là gì cả! Thời điểm Thanh ly
chết đi hắn cảm giác mình đã mất đi linh hồn, nội tâm giống như ao tù nước
đọng, đã không còn bất luận truy cầu,
mục đích nào nữa.
Vì cái gì lúc đó không nói ra
tên tác giả bức họa, vì cái gì không để hắn cùng đối mặt? cho dù tính chết cùng
với nàng, cũng tốt hơn hiện tại mất đi nàng!
Nếu như, ở địa phương này có
thể tìm ra chân tướng cái chết của Thanh Ly, mặc kệ phải đối mặt với cái gì hắn
cũng không trốn tránh!
Con Lệ Quỷ trong bộ hắc y xuất
hiện ở sau lưng Tinh thần, trong nháy mắt, thời gian tựa hồ ngưng đọng lại.
Bỗng nhiên, Thâm Vũ kéo Tinh
Thần ra phía sau, để chính mình chắn trước mặt bóng đen!
Hay tay con Lệ quỷ đang giơ
lên, thời điểm tới gần mặt Thâm Vũ liền dừng lại.
Lúc này, Thượng Quan Miên cũng
chú ý tới!
Con quỷ này quả nhiên sẽ không
giết Thâm Vũ!
Nhanh chóng lấy ra khẩu Sa Mạc
Chi Ưng nổ ba phát đạn vào đầu lệ quỷ! Cũng trong khoảnh khắc đó, thân hình lệ
quỷ phiêu tán, biến mất trong không trung.
Thượng Quan Miên căn bản không
tin tưởng đơn giản như vậy liền có thể giết chết được lệ quỷ, hét lên với Tinh
thần: "Bảo vệ tốt cô bé kia! Tuyệt không thể để cho nàng có chút sơ xuất,
nếu không ta lập tức giết ngươi!"
Tinh Thần sững sờ lập tức cõng
Thâm Vũ, hướng phía sâu trong rừng tiếp tục bỏ chạy.
Thượng Quan Miên lạnh lùng
quan sát bốn phía, rồi phi tốc đuổi theo sau lưng hai người, vừa chạy vừa để ý
tất cả động tĩnh xung quanh.
Một phương
diện khác, huynh muội Ngân Dạ và Ngân Vũ,cũng đang phóng đi trong rừng sâu.
Tuy không rõ ràng lắm địa hình khu rừng số 6, nhưng lên mạng tra cũng nắm được
đại khái.
Khu rừng này rất lớn cho nên
cửa ra rất nhiều, chỉ cần đến gần đường lớn, sẽ có biện pháp rời khỏi đây! Hoặc
là, cũng có thể cân nhắc đi tới U Ảnh sơn cốc ở bên cạnh.
"Đến U Ảnh sơn cốc
đi!" Ngân Dạ hạ quyết tâm: "Chỗ đó tương đối gần!"
"U Ảnh sơn cốc?"
Ngân Vũ có chút bận tâm: "Ca ca, thực sự phải đi vào trong đó sao? Đó là
nơi Mẫn chết ah."
"Không quản được nhiều
như vậy." Ngân Dạ lúc này chẳng còn chút tỉnh táo cơ trí nào cả, trên
gương mặt hắn chỉ có nỗi sợ hãi được phát ra từ bản năng: "Ta chỉ muốn sớm
rời khỏi nơi này!"
Đối với một người có chỉ số
thông minh siêu cao mà nói, không có chuyện gì kinh khủng hơn chuyện không nắm
chắc tình huống trong tay. Loại chuyện này đã vượt qua quy tắc bình thường của
nhà trọ mà Ngân Dạ có thể tưởng tượng ra.
Tư liệu hắn và Ngân Vũ sưu tập
về Bồ Thâm Vũ cực kỳ có hạn, dưới tình huống trước mắt, căn bản không có biện
pháp hiểu rõ điều gì đang xảy ra. Hắn cũng thật không ngờ, lúc trước là vì
Thâm Vũ vẽ ra hắn và Ngân Vũ mà lọt vào vụ này.
Cái nguyền rủa này, là không
thể nào phá được, trừ khi không bao giờ rời khỏi nhà trọ.
Bất quá, điểm này , ngay cả
bản thân của Thâm Vũ hiện tại cũng không biết được.
Tiếp tục chạy tới, làm thể lực
hai người tiêu hao trầm trọng, không thể không dừng lại nghỉ ngơi. Tuy bọn hắn
thường ngày đều rèn luyện thể thao, nhưng con người là có cực hạn đấy nhé.
"Ngân Dạ... Nghỉ ngơi,
một chút đi..."
Gương mặt Ngân Vũ ướt đẫm mồ
hôi, lúc này trong mắt cũng đầy tuyệt vọng và sợ hãi. Dưới tình huống không
phải đang chấp hành huyết tự chỉ thị, gặp phải quỷ hồn đáng sợ như vậy, ai cũng
sẽ lâm vào sụp đổ.
Vì điều này đại biểu rằng, bọn hắn không có
sinh lộ! Thói quen trong huyết tự chỉ thị tìm kiếm sinh lộ để khắc chế quỷ hồn,
nhưng bây giờ bọn hắn đối mặt với hoàn cảnh này, thật giống như lênh đênh trên
biển lớn mà không có phao cứu hộ.
"Thế nhưng, nghỉ ngơi mà
nói..."
Ngân Dạ lại nhìn về phía sau
lần nữa, nơi đó không hề có gì, nhưng so với có một con quỷ đứng đó cho người
ta nhìn thấy còn đáng sợ hơn.
Không bao lâu, gió lại biến
lớn.
Gió cuộn trên không trung mang
theo từng tầng cát bụi, trong lúc nhất thời Ngân Dạ cảm giác con mắt mình rát
buốt, dụi dụi con mắt, lại cảm giác gió như đao phong quất vào mặt.
Sau đó, trong khoảng giữa của
đống cát bụi tối tăm... hiện ra một cái tay gầy như que củi!
Cái độc thủ kia nhanh chóng
hướng tới cổ họng của Ngân Dạ!
Nhưng lúc sắp chạm tới yết hầu
Ngân Dạ, lại bỗng nhiên hóa thành cát bụi tiêu tán trong gió.
Ngân Dạ và Ngân Vũ đều sửng sờ
tại chỗ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Ngân Vũ càng không ngừng mà phát run, lúc
này nàng đã tuyệt vọng rồi.
"Chúng ta... Trốn không
thoát đâu..."
Ngân Dạ từ khi tiến vào nhà
trọ, chưa từng tuyệt vọng như vậy. Mà hi vọng duy nhất bây giờ, là cái gì đây?
Thâm Vũ! Bồ Thâm Vũ, nàng
chính là hy vọng duy nhất lúc này!
" Gọi điện thoại cho Tinh
Thần!" bỗng nhiên Ngân Dạ bật dậy nói lớn: "Nhất định phải lập tức
tìm ra bọn hắn! Cô bé kia, có lẽ chính là mấu chốt quan trọng!"
Mà những người có ý nghĩ này
không chỉ có mình Ngân Dạ, vài người khác cũng đang cân nhắc như vậy.
Lý Ẩn gọi điện cho Tinh Thần,
bây giờ hắn và Thâm vũ đang ở cùng một chỗ, có thể sẽ biết đều gì đó. Những lời
nói trước đây của Tinh Thần vẫn làm hắn bán tín bán nghi.
Nhưng điện thoại của Tinh Thần
đang ở trong tay thần cốc Tiểu Dạ Tử, căn bản không có cách nào liên lạc được
với hắn!
Tinh Thần lưng cõng Thâm Vũ
không thể đuổi kịp được Thượng Quan Miên, mà Thượng Quan Miên sau khi chứng
kiến tác dụng của Thâm Vũ cũng không thể vứt bỏ nàng lại.
"Để ta cõng nàng."
Thượng Quan Miên bông nhiên nói: "Tốc độ của ngươi quá chậm!"
"Ngươi sẽ làm gì?"
Tinh Thần đột nhiên hỏi: "Ngươi sẽ không giết nàng chứ?"
"Sẽ không." Nàng chỉ
vào Thâm Vũ nói: "Con quỷ kia không công kích nàng, nói cách khác nàng có
tác dụng đặc thù. Tốt rồi, đừng nói nhiều như vậy, đem nàng giao cho ta."
Tinh Thần do dự một chút, bỗng
nhiên trong nháy mắt, bên má xẹt qua con dao găm, nó hung hăng đâm vào gốc cây
sau lưng Tinh Thần! "Ta không có kiên nhẫntốt như vậy." Một tia tàn
khốc chợt hiện trên khuôn mặt nàng: "Ta cũng hoàn toàn có thể lựa chọn
giết ngươi! Bất quá thoạt nhìn cô bé kia đối với ngươi có chút cảm tình, nên
mới lưu lại cho ngươi một mạng! Nếu không lập tức đưa nàng cho ta, ta sẽ đưa
ngươi tới âm tào Địa phủ!"
Tình Thần có thể cảm giác
được, Thượng Quan Miên là người vô cùng đáng sợ! Nàng căn bản không giống như
người mà là quái vật hình người! Vừa rồi, hắn không nhìn thấy nàng ra tay như
thế nào, nhưng trong chớp mắt con dao đã xẹt qua mặt hắn! Nữ nhân này, nếu như
muốn giết mình, quả thực mình không thể chống cự!
"Ta biết rồi..."
Nhưng ngay lúc hắn sắp tới gần
Thượng Quan Miên, bỗng nhiên bước chân hụt một phát, lăn vào trong một cái
huyệt động!
"Cái này, đây là nơi
nào?"
Huyệt động phi thường âm u,
mặt đất rất ẩm ướt, mà vừa ngẩng liền đụng đỉnh.
"Ở đây..." Thâm Vũ
chú ý bốn phía nói: "dường như là huyệt động do thiên nhiên hình thành,
chỉ có thể đi về phía trước nhìn."
"Ân, cũng... Chỉ có thể
như vậy."
Lúc này Tinh Thần vẫn còn cảm
thấy sợ hãi, nhưng hắn cảm giác được con quỷ kia sẽ không tổn thương Thâm Vũ.
Có lẽ, đi bên cạnh Thâm Vũ có thể tránh
được con quỷ kia.
Nhưng là, huyết tự chỉ thị quy
định ngày mai mới có thể trở về nhà trọ. Thời gian lâu như vậy, chỉ dựa vào
Thâm Vũ, có thể ly khai sao?
"Tinh Thần..." Thâm
Vũ bỗng nhiên thì thào: "Những lời vừa nãy ngươi nói đều là thật tâm
sao?"
"Ân?"
"Ngươi là người đầu tiên
nói với ta những lời như vậy. Ngươi đã nói, huyết mạch không trọng yếu, quan
trọng là ... Bản chất. Hoa sen cho dù sống trong bùn, nhưng chưa từng nhiễm
bùn..."
"Ân." Tinh Thần gật
đầu nói: "Đúng vậy. Đây là lời nói của một tác giả bắc tống nói về hoa sen
, 'Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn " tuy ta lớn lên tại nước Mỹ , lâu
sau đó mới tới Trung Quốc nhưng ta đã từng đọc rất nhiều thơ văn cổ. Đây là một
đoạn ta thích nhất. Bản chất của hoa sen là cao quý , cho nên sẽ không thông
đồng làm bậy. Một người sở dĩ cao quý, cũng không phải là hắn gặp may mắn, cũng
không phải hắn có quyền thế tài phú, mà
vì trong lòng hắn có mang cao quý chi tâm. Người lòng mang ti tiện thì
sẽ trở nên ti tiện."
"Cái này... Đây
là..."
"Lúc trước ca ca ta đối
(với) quyển văn học《 yêu liên》này giảng giải như vậy.
Ta nghĩ, thật sự bản thân mình lòng mang ti tiện sao? Sau khi tiến vào nhà trọ
ta mới minh bạch được rằng, trọng yếu không phải là người khác đánh giá về mình
như thế nào, Thâm Vũ, mà trọng yếu là chúng ta đánh giá bản thân mình."
Đầu Thâm Vũ rúc vào sau lưng Tinh Thần, cảm
giác như đã tìm được bến đỗ.
Ngân Dạ gọi điện cho Tinh Thần
mãi mà không thông, ngay tại thời điểm hắn đang buồn rầu, bỗng nhiên, "Ầm
ầm" một tiếng vang thật lớn làm hắn chấn động, một cổ khí lưu cực lớn vọt
tới, một mảng lớn rừng cây sau lưng bốc cháy!
Uy lực của quả boom đem toàn
bộ rừng cây chung quanh quấn vào biển lửa, tất cả mọi hộ gia đình đang chạy tứ
tán nhìn thấy cảnh đó, đều há hốc mồm.
Thượng Quan Miên sử dụng boom,
đem địa phương xuất hiện mặt quỷ kia tạc nổ! Ở nơi rừng cây rày đặc này, nếu
kích nổ không tốt có thể dẫn tới cháy rừng, nhưng Thượng Quan miên cũng không
thích quan tâm tới nhiều như vậy.
Cùng lắm thì đồng quy vu tận!
Từ nhỏ sống trong vô tận uy hiếp sinh tử, nàng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng
đối mặt với chuyện này.
Thân là sát thủ, phải có giác
ngộ bị giết chết.
Tuy không biết có thể tạo được
cho quỷ hồn bao nhiêu tổn thương, nhưng ít nhất có thể tranh thủ được ít thời
gian.
Bất quá, vụ bạo tạc này cũng
làm mọi người xác định được phuơng hướng của quỷ hồn, nhanh chóng tứ tán chạy
đi nơi khác! Đồng thời, cũng lo lắng nếu như rừng cây này cháy lớn, sẽ hạn chế
hành động trốn chạy của bọn hắn? Vì vậy, có vài người hướng tới nơi thưa thớt
cây cối chạy tới.
Nơi này là khu rừng được nhà nước bảo hộ, xảy
ra một vụ nổ lớn như vậy nhưng vẫn không thấy có người tới xem xét, quả nhiên
vẫn còn bị tác động bởi lực ảnh hưởng của nhà trọ.
Ở sâu bên trong huyệt động, Lý Ung đang xem
xét bộ hài cốt.
"Cái này... Đến tột cùng
là đồ vật gì?"
Càng
nghĩ càng cảm giác quỷ dị, hắn cầm lấy một cái xương ngón tay đứt gãy, bỏ
vàotrong túi áo, sau đó quyết định rời khỏi huyệt động này. Mà thời điểm hắn
quay đầu lại không hề để ý... ở hai hốc mắt đầu lâu, nổi lên từng tầng hắc khí.
0 nhận xét:
Post a Comment