Chương 7: cuối cùng một
cái (thượng)
Ôn chủ nhiệm bị tôi chọc cho tức
giận, vô ý nói lỡ lời,
thân là người phụ trách cung thiếu niên vì sao phải đi cửa sau vào,
đương nhiên là vì không để cho người khác biết được, thuận tiện làm chút ít sự tình ám
muội. Đang lúc tôi chuẩn bị tốt tinh thần thẩm vấn bà ta một phen, thì Tuyết Tình lại nói trần nhà có vấn đề.
Khi sự chú ý của chúng tôi đang tập trung đến trần nhà, Ôn chủ nhiệm liền rón ra rón rén muốn rời khỏi phòng múa, Trăn Trăn liền thô bạo tóm cổ bà ta lại, đem cả người mụ nhắc lên, cảnh cáo:
"Nếu như bà bây giờ bỏ đi mà nói..., coi chừng lập tức sẽ bị cả nước truy nã!"
Trăn Trăn tóm Ôn chủ
nhiệm đến góc tường, tôi thì nhờ Miêu Miêu đang đứng ở cửa trông chừng bà ta luôn, sau đó tiếp tục nghiên cứu bí mật trên trần
nhà. Trần
nhà của phòng
múa làm bằng gỗ, ở góc nhà gần cửa sổ có một ô vuông như hai mảnh ghép có thể gỡ xuống được, nơi đó chắc hẳn là để đặt bẫy mấy chú chuột trên nóc nhà. Trên một tấm ghép có
thể trông thấy một vết
bẩn nhỏ, nếu không phải là
Tuyết Tình nhắc nhở, tôi thật đúng là không có phát giác. Vết bẩn ở rất gần mép,
hình dạng như là vân tay của nửa
ngón tay, đại khái là có người trong lúc dỡ xuống, ngón tay vô tình dính
tro bụi ở mặt
sau, nên khi lắp
đặt trở lại đã
lưu lại vết bẩn. Theo tình huống xem ra, chắc mới chỉ xẩy ra trong vài ngày.
Tôi hỏi Ôn
chủ nhiệm là chuyện gì xảy ra? Những câu trả lời của bà ta rất đơn giản: "Ta làm sao
biết!"
Không chịu nói, cũng có phương pháp đơn
giản, nhưng hơi tốn sức một chút. Tôi không
có hảo ý nhìn Trăn
Trăn nói: "cô có biết leo
cây không?"
"Ngươi không phải
trông thấy ta leo cây rồi sao? Ta rơi xuống, ngươi còn không để ý tới ta nữa mà!"
Trăn Trăn hung hăng trừng mắt nhìn tôi. Cô nàng có vẻ còn thù rất dai đây.
"Leo cây cô biết,
nhưng trèo tường thì
không biết như thế nào? Cảnh sát vũ trang chắc cũng đã từng được huấn luyện qua rồi ha!"
"Ngươi muốn nói
cái gì?"
"Không có gì, chỉ
là muốn cô leo
lên xem trong trần nhà có cái gì."
"Cái này chẳng phải rất đơn
giản nha, bất quá muốn ngươi phối hợp một chút." Trăn Trăn nói xong lộ ra nụ cười xấu xa, tôi đột
nhiên cảm giác mình gặp nguy hiểm, bất an vấn đạo: "Muốn phối hợp như thế
nào đây?"
"Đến đến đến,
ngươi cứ đứng vững như vậy, không cần cử động nha..." Trăn Trăn chạy tới đằng sau tôi, hai tay đè
chặt lên vai
của tôi, còn mặt tôi thì
hướng ra phía cửa
sổ. Đột nhiên, đạp một cước vào mông tôi, khiến cả người tôi lao về phía trước đụng cả vào cửa
sổ. Bởi vì cú đạp
này cũng
có chút quá tàn nhẫn, cơ hồ làm tôi dính vào cửa kính, đang muốn quay đầu lại mắng một chầu, thì một
luồng gió
thổi qua má, cô
nàng đã vọt tới bên cạnh tôi rồi. Chỉ thấy cô ấy nhảy
vọt về phía
trước, chân đạp lên bệ
cửa sổ mượn lực, lập tức dẫm lên bả vai của tôi, hai
tay chạm đến trần
nhà, thân thể lắc lư vài cái liền
ổn định lại.
Tôi ngửa đầu
lên, cảm khái vô hạn nói: "Trăn Trăn..."
"Làm gì vậy, không
hài lòng sao?" Nàng đắc ý nhìn biểu cảm trên khuân mặt tôi.
"Không , chỉ có
một điểm thôi, nếu
cô hôm
nay mà mặc váy… vậy
thì hoàn mỹ."
"Đi chết đi!"
cô ấy hung
hăng hướng bả vai phải của tôi đạp mạnh một cước, đau đến thiếu chút
nữa thì tôi ngã ngồi trên mặt đất, phải vất
vả lắm mới có thể
chống đỡ nổi,
nàng lại còn mắng
nói: " đứng cho thật vững, còn dám nói nhăng cuội, coi
chừng ta chỉnh
ngươi."
Muốn đứng vững cũng
không dễ dàng, mà cứ đứng lắc lư như vậy còn khó
hơn. Trăn Trăn tuy không mập, nhưng vóc dáng nàng cao, thể trọng đương nhiên
không nhẹ. Đáng thương cho cái thân hình gầy yếu thư sinh của tôi, để cho nàng
giẫm lên vai thôi cũng là điều khó khăn. Lại
nói tiếp, cùng làm việc với cô ấy một
đoạn thời gian rồi,
nhưng tôi vẫn chưa
thấy cô ấy mặc
váy lần nào, bất
kể là đi làm hay nghỉ
ngơi, lúc nào cũng là mặc
quần, hơn nữa còn là
quần dài, thực là lãng phí một đôi chân thon dài. Nếu như hiện tại cô ấy mặc váy
ngắn một chút, thì chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là đã có thể thấy một màn phun máu mũi rồi.
Nghĩ đến hình ảnh ấy, khiến tôi không
tự giác ngẩng lên đầu hướng lên xem, coi Trăn Trăn đang chuẩn bị nâng mảnh ván ghép lên. Mảnh ghép là
hình vuông , chỉ cần đẩy lên rồi xoay một chút là có thể gỡ xuống, nhưng Trăn Trăn lại đem nó
chuyển qua một bên, sau đó với tay vào bên
trong lục lọi.
"C-K-Í-T..T...T"
một âm thanh
bén nhọn đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến Trăn Trăn kêu lên sợ hãi, nàng tựa hồ sờ được vật gì rất
khủng bố, thân thể không ngừng lắc lư, tôi nhất thời không có đứng vững liền té
ngã xuống sàn. Vừa ngã ngồi xuống mặt
đất, thì lập tức trông thấy ngay trước mặt có đồ vật rớt
xuống. Trong
đó thể tích lớn nhất chính là Trăn Trăn, đó chính là bờ
mông nơi đầy
đặn mà co dãn nhất nằm ngay trên
bụng tôi,
thiếu chút nữa là
"ruột
gan đứt từng khúc" . Mặt khác khác một vài thứ có thể
tích tương đối nhỏ bé hơn, trong đó còn lẫn một vài tiếng kêu, nghe là biết một chú chuột rồi.
Trăn Trăn ngồi trên bụng tôi, còn con chuột thì rơi trên đầu nàng. Người
chuột ác chiến ba mươi hiệp, cuối cùng do Trăn Trăn phát điên nên đã giành chiến
thắng, đáng thương con chuột hoảng sợ bị ném đến chỗ mấy thiếu
nữ, lại khiến thêm một
vòng bạo động. Cuối cùng là một thứ khác rơi xuống, nhưng tôi không thể trông thấy rõ ràng, nhưng có thể xác định
nó rất nặng, cũng rất cứng, bởi vì nó nện trên trán tôi rất đau, nói không chừng là cục
gạch cũng nên.
Tôi bị cái
vật không
biết kia nện
đến đầu váng mắt hoa, trước mắt sao Kim tán loạn, trong tai lại là âm thanh của các
nữ sinh hoảng sợ thét lên, trong đó vang dội nhất chính
là Miêu Miêu: "Cứu mạng ah! Tuyết Tình tỷ nhanh cứu ta!"
Đương lúc
trước mắt tôi sao
Kim biến mất, tiếng thét cũng
đình chỉ, tôi ngó đầu xem xét tình
huống chung quanh, phát hiện tất cả mọi người co lại vào góc tường, duy độc Tuyết Tình đứng
ngay giữa phòng,
dưới chân là một con
chuột. Con chuột không có giãy dụa, cũng không có kêu một tiếng,
hiển nhiên đã bị cô ấy siêu
độ rồi. Dùng chân mà dẫm chết được con
chuột không biết phải dùng bao
nhiêu lực khí đây? Thay vào đó là tôi chắc cũng phải nằm viện vài tháng!
Trăn Trăn ngồi ở trên
bụng tôi nhìn
con chuột dưới chân Tuyết Tình, tựa hồ còn không biết nó đã chết hay chưa,
cũng chưa muốn đứng dậy. Tôi thò
tay xoa nhẹ trên mông
nàng một
cái, lực đàn hồi thập phần đủ, xúc cảm cũng không tệ. Cô nàng kêu nhất thanh nhảy dựng lên rồi
quay đầu lại mắng: "Ngươi muốn chết ah! Dám ăn đậu hủ, xem ta chỉnh ngươi như
thế nào!" Nói xong liền nhấc chân muốn bạo hành tôi.
Tôi vội
vàng nói: "Nữ hiệp chậm đã, ngươi vừa rồi là ngồi ở trên người của ta ah, là
ta bị ngươi ăn hết đậu hủ mới đúng a!" Vừa ăn cướp vừa la làng là diệu kế bảo
vệ tánh mạng hoàn hảo.
"Biến..., ai ăn đậu
hủ của ngươi ah,
cút sang một bên!" Bị tôi phản cho một đòn, Trăn Trăn liền thẹn quá hoá giận đạp tôi một
cước, nhưng cũng may là không dùng nhiều khí lực.
Lúc tôi đứng lên, Tuyết Tình đã túm lấy
đuôi chuột, đem tiểu
động vật đáng thương ném vào thùng rác rồi, các nữ sinh cũng không còn kinh
hoảng nữa. Tôi lúc
này mới chăm chú dò xét cái đồ vật đã đập trúng trán mình, hư hư thực thực như là cục
gạch vậy. Đây
là một cái bộ
đàm, kiểu dáng rất mới, tối thiểu là tôi chưa từng thấy
qua loại này, hơn nữa rõ ràng có dấu
vết cải trang. Tôi từ trong balo của Miêu Miêu tìm một cái túi đựng đồ ăn vặt, lồng tay vào cầm cái bộ
đàm lên,
phát hiện nguồn điện vẫn chưa có hao hết, liền đè nút trò chuyện nói
"Này" vài cái.
"Này, uy, uy..." Thanh âm của tôi theo
trần nhà truyền ra từ một chỗ khác, rất rõ ràng, một chút
tạp âm cũng không có, hơn nữa không thể so với âm thanh nguyên gốc của tôi. Rất
rõ ràng, ở đây còn có một cái bộ
đàm khác.
0 nhận xét:
Post a Comment