7/13/2016

Posted by Unknown |



Trong phòng khách phòng 404. Bốn người đều lật xem kỹ nhật ký của Hạ Tiểu Mỹ.


Trong nhật ký một mực ghi chép những ý nghĩ yêu thương thắm thiết của nàng đối với Ngân Dạ, nội dung phi thường chân tình..., hoàn toàn không giống giả dối. Nếu như, nàng thật sự yêu Ngân Dạ sâu đậm như vậy, như thế nào lại giết hắn? Căn bản không có đạo lý ah!


"Thoạt nhìn Kha Ngân dạ nói, Hạ Tiểu Mỹ đâm hắn bị thương, rất có vấn đề, " Bùi Thanh Y chỉ vào trang giấy sau cùng trong cuốn nhật ký nói: "Nhật ký ghi chép kết thúc cùng một ngày với ngày bắt đầu huyết tự chỉ thị tìm kiếm sáu khỏa đầu người. Thẳng đến lúc đó, nàng còn phi thường yêu thích Ngân Dạ, cũng bởi vậy rất ghen ghét Kha Ngân vũ."


"Chờ một chút, " bỗng nhiên Doanh Tử Dạ nói: "Nói đến chỗ này, ta ngược lại phát hiện ra một chỗ không tầm thường. Các ngươi có chú ý tới không? Xưng hô của Ngân Vũ đối (với) Ngân Dạ sau khi kết thúc huyết tự sáu khỏa đầu người có biến hóa, lúc ban đầu nàng xưng hô là 'Ca ca " nhưng là bây giờ lại trở thành 'Ngân Dạ' . Hơn nữa hai người sau lần huyết tự đó, quan hệ không còn giống huynh muội mà giống người yêu hơn."


"Người yêu?" trên mặt Thần cốc Tiểu Dạ Tử hiện ra vẻ ngạc nhiên: "Bọn hắn không phải huynh muội sao? Như thế nào lại..."


"Không, " Lý Ẩn giải thích: "Hai người đó vốn không phải thân huynh muội."


"Vậy sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử sững sờ: "Vậy cái đó có thể lý giải. Hai người kia sau huyết tự liền phát triển thành mối quan hệ yêu đương?"


Lý Ẩn đem tình huống của Ngân Dạ và Ngân Vũ nói đại khái với thần cốc Tiểu Dạ Tử  một lần. Sau khi nghe xong, nàng lâm vào một hồi trầm tư. Sau đó, nàng tiếp tục nói: "Cảm giác rất kỳ quặc. Hạ Tiểu Mỹ chết, nhất định có nội tình tồn tại. Hơn nữa, không chừng cùng cái chết của Mẫn có liên quan."


Sự tình về thần bí nhân, Lý Ẩn không nói cho ai ngoài Tử Dạ. Mẫn chết, hắn suy đoán có liên quan tới Thâm Vũ. Một hộ gia đình nào đó chắc chắnbị Thâm Vũ thao túng mà giết chết Mẫn.


"Xem ra sau này cần chú ý nhiều hơn." Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói: "Kha Ngân dạ cùng Kha Ngân vũ hai người đó nhất định sẽ phi thường cảnh giác. Hai người bọn họ có lẽ đang mưu đồ bí mật mấy thứ gì đó."


Trong nhà Bồ phi linh.


Bồ phi linh ăn mặc một bộ quần áo sẫm màu, đang ngồi trên ghế sa lon, hai mắt một mảnh tối tăm phiền muộn. Mà lúc này, chuông cửa vang lên không ngừng.


Đứng ở cửa ra vào là Lý Ẩn và Tử Dạ.


"Vẫn không có nhà sao?" Lý Ẩn lại gõ cửa, thế nhưng không có ai ra mở cửa.


"Có chút kỳ quái." Tử Dạ ngồi xổm xuống, chỉ vào khe cửa nói: "Ngày hôm qua, ta dán băng keo vạn năng dính cánh cửa và nền nhà cùng một chỗ, nay không còn. Hơn nữa, thư từ báo chí trong hòm thư tối qua cũng không thấy. Nói cách khác, nhất định đã có người trở về, nhưng sao bây giờ lại không có ai?"


"Đích thật rất kỳ quái." Lý Ẩn nói: "Mặc dù hôm nay là ngày 20 tháng 4, Thứ tư, nàng ở bên ngoài đi làm cũng không kỳ quái, nhưng hiện tại cũng đã hơn bảy giờ, còn đang làm việc sao?"


Tử Dạ đứng người lên, nhìn cánh cửa nói: "Còn có một khả năng. Nàng đang cố ý tránh né chúng ta. Trên thực tế, ta có chút để ý tới chuyện này, địa chỉ của nàng so với nhà mẫu thân ta quá gần. Hơn nữa, ngày hôm qua còn nhìn thấy phụ thân ngươi... Trong này có khả năng có mối liên hệ nào hay không?"


Hoàn toàn chính xác, quá trùng hợp rồi. Ba đầu đường thẳng không liên hệ, nay lại tiếp xúc cùng một chỗ.


Tử Dạ nhìn về phía Lý Ẩn hỏi: "Ngươi không hỏi phụ thân ngươi như thế nào quen biết mẫu thân ta sao?"


"Ta hỏi qua rồi, nhưng phụ thân nói mẹ của ngươi chỉ là một vị cố nhân của cha ta mà thôi. Nhưng nhớ lại, ánh mắt đêm qua cha ta nhìn ngươi rất không đúng, tựa hồ muốn từ trên người ngươi nhìn ra bóng dáng mẹ của ngươi vậy."


Từ chỗ Hạ Tiểu Mỹ tìm được bản nhật ký, đã chứng minh Hạ Tiểu Mỹ có tình cảm yêu thương mãnh liệt với Kha Ngân Dạ. Tuy nhiên, Lý Ẩn cho rằng loại cảm tình này, có lẽ gần giống với một loại tâm tính dựa dẫm khi bị lâm vào tuyệt cảnh, cũng không nhất định là tình yêu, nhưng ít nhất, Hạ Tiểu Mỹ đã nảy sinh ra loại tình cảm này, rất khó có thể nghĩ ra động cơ nào để nàng giết Ngân Dạ.


Nhưng nếu như chỉ dựa vào điểm này, lại không thể đả đảo được thuyết pháp của Kha Ngân Dạ.


Bất quá điều này càng làm Lý Ẩn kiêng kỵ Ngân Dạ sâu thêm một tầng. Nam nhân này có lẽ đang bày ra một chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm, nhưng vì sao hắn cũng tới tìm Bồ phi linh đây?


Bảy giờ tối, dưới tình huống bình thường, cũng nên tan tầm rồi. Nhưng đợi lâu như vậy, vẫn không có ai trở về.


Bồ phi linh đang ở trong nhà, vẫn ngồi yên như trước.


Trong đầu nàng, không bao giờ muốn nhớ lại những ký ức khủng bố kia.


Người nam nhân đó, cái tên nam nhân đáng sợ...


"Ta muốn tìm đến nơi của 'Ma Vương'." Trong trí nhớ, ca ca nói như vậy: "Ta muốn gặp mặt 'Ma Vương'. Vì thực hiện mục đích này, ta sẽ bất chấp tất cả."


Phảng phất giống như là bị ác ma mê hoặc, ca ca điên cuồng làm ra những chuyện đáng sợ. Hắn bán đi Tổ phòng, rời khỏi thành phố K làm gì, nàng hoàn toàn không biết. Nhưng có thể khẳng định chính là, sự tình nhân loại không thể nào hiểu rõ.


Cũng bởi vì như thế, nàng rất rõ ràng, ca ca xâm phạm nữ nhi ruột thịt của mình, nhất định là đang sắp đặt một cái gì đó. Nàng thậm chí không tin hắn đã chết.


Sau khi an bài cuộc sống của Mẫn và Thâm Vũ, nàng còn không dám đi thăm hai người.


Viện trưởng rõ ràng đem địa chỉ của mình nói cho những người kia, quả nhiên, ca ca khẳng định đã làm một cái gì đó. Hắn vì muốn tiếp xúc đến "Ma Vương", đều không từ thủ đoạn.


Nếu tiếp tục tham gia vào những chuyện có liên quan đến hắn, bản thân mình có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ bồi vào!


Thời điểm hắn chết, chính mình tự đi xác nhận thi thể. Hắn dùng chân ghế vót nhọn đâm vào cổ họng tự sát.


Nam nhân đó, sao lại có thể dùng phương thức tự sát đáng sợ như vậy, điều này làm cho nàng khó có thể tin. Vì cái gì muốn chết? Tại sao phải lựa chọn cái chết?


Hắn từ khi mới bắt đầu, chính là mong muốn đứa bé  Thâm Vũ này được sinh ra.


Thâm Vũ, chỉ sợ cũng là quân cờ cho hắn lợi dụng mà thôi.


Nhưng, hắn không phải hi vọng có thể tiếp xúc đến "Ma Vương" sao? Sau khi chết, liệu không còn để lại điều gì nữa sao?


Bồ phi linh đến nay vẫn không muốn tin tưởng và tiếp nhận, thế giới mà Bồ Mỹ Linh đã cho nàng xem.


"Bồ phu nhân!" Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng la của một nam nhân.


"Không biết ngươi có ở bên trong hay không, mạo muội tới thăm thực vô cùng đường đột. Bởi vì điện thoại không thể liên lạc, đến thăm ngươi cũng không ở nhà... Nếu như ngươi thực ở bên trongmà nói..., thỉnh hãy nghe ta một câu."


"Chúng ta rất cần trợ giúp của ngươi, là về cháu ngoại của ngươi, Bồ Mẫn, Bồ Thâm Vũ. Bồ Mẫn tiểu thư, nàng đã chết, ngươi có biết chứ?"


Như thế nào lại không biết?


Bồ phi linh coi tin tức, tất nhiên biết nàng đã chết. Nhưng điều này lại làm nàng càng thêm sợ hãi, dù sao cũng không ai biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Mà lúc trước viện trưởng có gọi cho nàng, nói Thâm Vũ mất tích.


Đem hai đứa trẻ kia tới cô nhi viện Tinh Đủ thành phố K, nàng chính là hy vọng có thể thuận tiện giám thị hai người đó. Nhất là Thâm Vũ, chính là trọng điểm giám thị. thời điểm Ca ca tự sát, nàng biết rõ, hắn nhất định đã an bài một điều gì đó mới an tâm chết đi. Hắn không phải là người dễ dàng đoạn tuyệt tánh mạng của mình.


Nàng thủy chung không tin, ca ca thật sự đã chết.


Nam nhân đó, có thể trước khi chết đã an bài một thủ đoạn nào đó, để đem chính mình phục sinh?


Nàng không chỉ một lần trông thấy qua, những hiện tượng linh dị mà khoa học không thể nào giải thích được. Những bức vẽ của hắn là lời tiên đoán hoàn mỹ cho những chuyện sắp phát sinh. Bởi vậy nàng cũng dần dần khẳng định một điểm...


Ca ca là hài tử bị Ma Vương chọn trúng.


Hắn là  "Ác ma chi tử" chân chính.


Cho nên, lúc viện trưởng cô nhi viện nói với mình, Thâm Vũ từ nhỏ đã bắt đầu vẽ ra những bức họa huyết tinh vô cùng khủng bố, nàng đã cảm giác được sợ hãi.


Nàng kế thừa huyết mạch và năng lực của ca ca, đồng thời trở thành một "Ác ma chi tử" mới. Tương lai sớm muộn sẽ có một ngày, nàng có thể sẽ trở thành mấu chốt để ca ca phục sinh.


Mười mấy năm trôi qua, nàng cứ một mực sống trong sợ hãi như vậy. Nàng không phải chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi thành phố K, nhưng nàng vô cùng rõ ràng, nếu như ca ca thật sự làm ra cái gì, nàng có nghĩa vụ phải đi ngăn cản nó. Thâm Vũ sinh ra mười chín năm qua, nàng thủy chung vẫn tiến hành quan sát, nhưng nàng ngoại trừ vẽ ra những bức họa kia, thì không phát sinh thêm chuyện gì khác.


Nhưng sau khi nàng mất tích không bao lâu, Mẫn liền chết.


Sau đó... chính là những người này đến tìm nàng.


Lúc này bên ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của nữ nhân: "Bồ phu nhân... Chúng ta tới tìm ngươi, là hi vọng có thể cùng ngươi nói chuyện về sự tình ‘nhà trọ’. Ngươi có biết không, thành phố K tồn tại một nhà trọ có thể gây ra nguyền rủa, bắt ép con người phải tới những địa phương có quỷ hồn tồn tại?"


Tử Dạ nói ra những lời này, cũng là quyết định đánh cuộc một keo. Nàng không biết, Bồ phi linh đến tột cùng có biết được sự tồn tại của nhà trọ hay không.


Lúc này, cửa mở.


Bồ phi linh nhìn Lý Ẩn và Tử Dạ ngoài cửa, sắc mặt nàng lộ ra một vẻ khẩn trương và rung động, nói: "Cái 'Nhà trọ " kia các ngươi biết rõ?"


Lý Ẩn nhìn thấy phản ứng này củanàng, lập tức nói: "Nói như vậy..., ngươi quả nhiên cũng biết sự tồn tại của 'Nhà trọ'?"


Lúc ban đầu Bồ phi linh không nghĩ rằng sẽ xuất hiện những người này, bởi vì nàng cho rằng bọn họ căn bản là người bình thường, nhưng hiện tại xem ra, không thể nào không đếm xỉa đến bọn hắn.


"Quả nhiên, quả nhiên thật sự có 'Nhà trọ' kia tồn tại."


Nàng đem cửa hoàn toàn mở ra.


"Vào đi, nếu như lời các ngươi nói là đúng sự thật, như vậy, các ngươi là một hộ gia đình trọ trong đó sao?"


Căn phòng Bồ phi linh bố trí rất chỉnh tề, diện tích cũng không lớn lắm, đồ đạc có chút mộc mạc, đều là kiểu dáng của nhiều năm trước, có thể thấy sinh hoạt của Bồ phi linh trôi qua có chút túng quẫn.


Bản thân Bồ phi linh ước chừng khoảng 50 tuổi, nhưng dung nhan của nàng vẫn còn vài phần mỹ mạo, chắc chắn hồi trẻ cũng là người rất xinh đẹp.


Phòng khách bố trí kháđơn giản, cũng có chút nhỏ hẹp. Lý Ẩn và Tử Dạ sau khi ngồi xuống, nàng rót hai chén trà qua, nói: "Hai vị... Xưng hô như thế nào?"


"Ta gọi Lý Ẩn, nàng là bạn gái của ta gọi là Doanh Tử Dạ. Chúng ta chính như lời ngươi nói, đều là hộ gia đình trong nhà trọ kia. Ngươi đối (với) nhà trọ đó, có bao nhiêu hiểu biết?"


"Trước tiên ta hỏi một câu." Nàng đem chén trà hạ xuống mặt bàn, ngồi đối diện với hai người trên ghế sa lon, nói: "Lúc trước, một nam một nữ, Kha Ngân Dạ và Kha Ngân Vũ các ngươi có quen biết?"


"Quả nhiên đã tới " Lý Ẩn nhẹ gật đầu: "Đúng, hai người bọn họ... Cũng là một hộ gia đình."


"Như vậy ah..."


Bồ phi linh ngẩng đầu nhìn trần nhà, hai tay thì nắm chặt lấy ống quần.


"Ngươi mới vừa nói ca ca, là chỉ phụ thân của Mẫn?" Tử Dạ không để mất thời cơ, hỏi vấn đề mấu chốt nhất.


"Ân." Nàng chợt nhớ tới cái gì đó vội vàng nói: "Mẫn... Cái chết của nàng, các ngươi có biết gì không? Chẳng lẽ liên quan tới nhà trọ?"


Lý Ẩn suy tư một chút, vẫn là nên nói thật: "Đúng. Nàng cũng từng là một hộ gia đình. Về nhà trọ, ngươi biết được nhiều hay ít?"


"Ta hiểu biết cũng không phải rất nhiều. Bất quá các ngươi có thể điều tra đến một bước này cũng thực là không dễ dàng. Lúc ban đầu ta cho rằng nguyền rủa của nhà trọ , loại sự tình giống như là tiểu thuyết khủng bổ này, là không thể tồn tại đó. Nhưng thật không nghĩ tới, rõ ràng thật sự có."


"Đem sự tình về nhà trọ nói cho ta, ta muốn biết..."


"Bức vẽ." Lý Ẩn bỗng nhiên từ trong túi áo ngực lấy ra mấy trang giấy, đưa cho Bồ phi linh trước mắt, nói: "Ngươi có thể nhìn một chút cái này?"


Những tờ giấy này đều là những bức thư ở Nguyệt Ảnh quán và Quầng Dương quán chép lại, là tin tức qua lại giữa hai người Tùng Vị Hạng và Nhiệm Lý Ngang. Trong đó có đề cập một chút sự tình liên quan đến bức họa.


Sau khi xem xong những bức thư tín này, Bồ phi linh cũng là mở to hai mắt mà nhìn.


"Những bức thư này là của một đôi yêu nhau, bọn hắn bởi vì cha mẹ phản đối hôn sự mà tự sát ở núi Không Minh, hai người phân biệt tên là Tùng Vị Hạnh cùng Nhiệm Lý Ngang, tự sát vào năm 1991."


"Thành phố S?" Nàng ngẩng đầu nhìn hai người: "Ca Ca sau khi bán đi tổ phòng liền chuyển tới thành phố S , tuy ngẫu nhiên hắn có quay trở về một lần. Nhưng ta đối với tình huống của hắn đều một mực không biết."


"Ca ca ngươi... Có phải họa sĩ hay không?"


"Hoạ sĩ... Có thể coi như vậy. Từ nhỏ xác thực tài năng hội họa của hắn cực mạnh, chính là thời điểm sáu bẩy tuổi thì biểu hiện ra."


Sáu bảy tuổi?


Lý Ẩn đối (với) điểm này có chút để ý. Tùng Vị hạnh và Nhiệm lý ngang trong thư từng đề cập tới, hắn năm nay 37 tuổi, như vậy thời điểm hắn bẩy tuổi là năm..


1961!


Cũng chính là năm mươi năm trước, thời điểm nhà trọ tuyên bố Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị!


Lý Ẩn vừa muốn mở miệng, Tử Dạ đã nói chuyện: "Ngươi có nhớ rõ là năm nào không? Bồ phu nhân?"


"Làm sao có thể nhớ rõ, đó đều là sự tình hơn 50 năm trước. Ta lúc ấy cũng chỉ mới ba bốn tuổi mà thôi."


Sau đó, là một hồi trầm mặc.


"Nhà trọ, thời điểm khi còn bé hắn vẽ tranh, ta đã từng thấy. Hắn vẽ  một tòa nhà, sau đó hắn nói với ta, cái nhà trọnày, sẽ thông qua nguyền rủa với bóng dáng con người, bắt buộc người ta vào đó ở, phải chấp hành chỉ thị nhà trọ tuyên bố, đi đối mặt với rất nhiều Quỷ hồnkhủng bố. Đương nhiên lúc đó ta chỉ cho rằng hắn tưởng tượng mà thôi."


Cái này làm Lý Ẩn và Tử Dạ đều cảm thấy phi thường khiếp sợ.


"Nhưng về sau ta bắt đầu ý thức được, cái đó… hoàn toàn là sự thật. Hắn nói với ta, hắn đạt được một năng lực, là vì hắn nhìn thấy 'Ma Vương' . nên năng lực này là ma vương giao cho hắn."


Nghe được từ "Ma Vương" này, Lý Ẩn rốt cuộc không cách nào giữ được tỉnh táo, lập tức đứng lên hỏi: "Nói kỹ càng cho ta biết! Sự tình về 'Ma Vương'!"


"Ta kỳ thật cũng không rõ ràng lắm, tuy ngoài miệng hắnnói như vậy, nhưng ta cũng không biết vì cái gì mà hắn nhắc tới 'Ma Vương'."


"Vậy sao?" trong mắt Lý Ẩn xẹt qua một tia thất vọng, lại ngồi xuống tiếp tục hỏi: "Cái kia... bức họa hắn vẽ…


"Hắn vẽ rất nhiều những bức họa quỷ quái. Lúc đầu ta cho rằng hắn thích những thể loại như vậy, khi còn bé ta bị những bức họa kia dọa cho sợ không nhẹ. Những bức họa của hắn làm cho ta cảm giác, có phải tâm lý của hắn có chút âm u hay không. Sau khi lớn lên, ta bắt đầu nghiêm túc đánh giá những bức họa đó, sau đó ta bắt đầu phát hiện... những người trong bức vẽ, kỳ thật hoàn toàn chính xác, có tồn tại trong hiện thực!"


Những lời này tuy Lý Ẩn và Tử Dạ có đoán trước, nhưng thật sự nghe thấy vẫn là rất  ngạc nhiên.


Năng lực Ma Vương ban cho, có thể vẽ ra hiện tượng linh dị chân thật...


"Ca ca ngươi, danh tự của ca ca ngươi..." Lý Ẩn bỗng nhiên hỏidồn dập: "Ca ca ngươi tên gọi là gì?"


"Bồ Mỹ Linh. Tên của hắn gọi là, Bồ Mỹ Linh."


"Bồ Mỹ Linh..." Lý Ẩn như nhai nuốt lấy cái tên này, sau đó hỏi: "Ngươi có còn những bức họa của hắn hay không? Ví dụ như bức họa hắn vẽ nhà trọ?


"Bức vẽ về nhà trọ không giữ lại. Nhưng một vài bức vẽ của hắn sau khi thành niênđều đặt ở Tổ phòng."


"Tổ phòng?"


"Ân, năm ca ca 30 tuổi, phụ thân qua đời, hắn liền bán sạch tổ phòng. Sau đó, một mình một người rời tới thành phố H. Lúc ấy, phụ thân đem quyền kế thừa tổ phòng giao lại cho hắn, nên ta cũng không thể làm gì. Sau đó, chỉ khi hắn kết hôn sinh ra Mẫn, ta mới tới gặp hắn."


"Tổ phòng sao?" Lý Ẩn lập tức lấy ra một cuốn sổ và một cái bút hỏi: "Cái Tổ phòng kia ở nơi nào?"


"Ân, các ngươi muốn biết sao?"


"Chúng ta là người bị nhà trọ nguyền rủa." Tử Dạ nói: "Vì thoát khỏi nguyền rủa, chúng ta không tiếc bất cứ giá nào, bất luận cái manh mối gì cũng đều phải điều tra."


"Ta biết rồi..." Nàng thở dài: "Địa chỉ Tổ phòng là ở..."


Cùng một đoạn thời gian, bên trong biệt thự Biện gia.


Biện Tinh Thần và ca ca Biện Tinh Viêm, đang ở trong phòng khách chơi cờ tây dương.


"Các nước cờ của ngươi rất loạn." Tinh Viêm cầm trên tay quân cờ màu đen nói: "Tinh Thần, tuy cờ tây dương ngươi luôn không phải đối thủ của ta, bất quá, hôm nay tâm tình của ngươi rất loạn ah. Quân cơ màu trắng đã hoàn toàn bị ta vây công kiềm hãm rồi."


Tinh Thần nặng nề thở dài, nói: "Được rồi, ca ca, thật sự tâm tình của ta không được tốt."


Từ khi giết Mẫn, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon, thủy chung đều là gặp ác mộng. Đồng thời, manh mối về người tên Bồ mỹ linh, làm hắn tâm phiền như ma.


Vì cái gì lại trùng hợp như vậy? Nơi này chính là tổ phòng của phụ thân Thâm Vũ và Mẫn?


Sau khi hạ bàn cờ, Tinh Viêm đem những quân cờ cất kỹ, bỗng nhiên nghiêm mặt nói với Tinh Thần: "Tinh Thần, ngươi thoạt nhìn tâm sự nặng nề. Có quan hệ tới người tên Bồ Mỹ Linh kia sao? Đến cùng ngươi nói hắn và vấn đề tinh thần của mẫu thân có liên quan, là ý chỉ cái gì?"


"Ca, đừng nói nữa." Tinh Thần dùng tay che mặt, nói: "Lòng ta gần đây rất phiền não, rất loạn."


"Đã như vầy, không bằng ngươi về nước mỹ đi?" Tinh Viêm đề nghị: "Trở về nước mỹ mà nói..., ngươi có thể vào công ty của ba làm việc, đã có công việc, ngươi cũng không cần phải phiền lòng nhiều như vậy. Ngươi bây giờ không có công việc ổn định a? Hay là ngươi có thể trở về mỹ học đào tạo chuyên sâu, học nhiều cũng không có chỗ nào xấu cả."


Tinh Thần lúc này đầu dựa vào thành ghế.


Mù mắt phải, cái hắc ám đó giống như ác mộng thôn phệ lấy hắn.


"Ca ca, " Tinh thần rốt cục nói ra một câu: "Ta không nên trở về Trung Quốc. Lúc trước, ta chán ghét hoàn cảnh nước Mỹ, nghĩ muốn trở về Trung Quốc học tập, không... Hiện tại ngẫm lại là vì quan hệ tới ngươi, ta hy vọng có thể cùng ngươi cạnh tranh, ta không muốn sống dưới cái bóng của ngươi. Trên phương diện kinh thương ngươi rất có tài năng, nhưng lại lựa chọn làm giáo viên. Ta vốn không nên nghĩ muốn tranh giành với ngươi cái gì, mà nên ngoan ngoãn ở lại nước Mỹ..."


Ở cửa phòng khách, bắt đầu hiện ra một cái bóng đen.


Tinh Viêm đứng người lên nói: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, để ta rót cho ngươi chén trà."


Hắn đi tớicửa lớn phòng khách, mở ra. Nhưng cả hắn và Tinh thần đều không chú ý tới khe cửa bên cạnh Tinh Viêm, lộ ra một đôi chân trần trắng bệch!


Lúc này, Lý Ẩn và Tử Dạ đang đứng ở cửa ra vào biệt thự...



0 nhận xét:

Post a Comment