7/16/2016

Posted by Unknown |
Chương 1: Hứa Duẫn

             Đảo Tứ Thủy đứng lặng yên trong biển rộng như 1 mảnh lá rụng không đáng chú ý tới. Ngày hôm nay bầu trời sáng sủa, vạn dặm không mây.

             Trong học viện Hồng Lạc, ngồi đầy các sinh viên. Mà đứng ở phía trên bục là 1 nữ tử trung niên, gương mặt mĩ mạo. Vẻ đẹp của nàng đủ khiến người ta quên đi số tuổi thật của nàng, vết tích năm tháng hầu như không đọng lại chút nào trên gương mặt nàng.

            "Chính như đã nói cùng mọi người, học kỳ mới đã bắt đầu, chúc mừng mọi người trở thành tân sinh"  mỹ nữ trung niên hắng giọng 1 cái, dùng thanh âm cực kỳ dễ nghe nói: "Chư vị đều đã bước vào tuổi 20, tuối này ở trên đảo Tứ Thủy đã có thể kết hôn sinh con , cũng là khoảng thời gian quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Những ký ức thanh xuân xinh đẹp, hi vọng mọi người cố gắng trân trọng đoạn thời gian này."

            Ở dưới đài, rất nhiều học sinh đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên vị lão sư này, tên của nàng gọi là Diệp Băng Hề, tuy rằng tuổi đã trung niên nhưng tuyệt đối là đại mỹ nữ trên tứ thủy đảo, đồng thời cũng là thê tử của nhà từ thiện Hứa Tin tiên sinh. Học viện Hồng Lạc có thể khánh thành cũng nhờ Hứa Tin tiên sinh bỏ vốn rất lớn . Vợ chồng hai người rất nhiệt tình phát triển sự nghiệp từ thiện, còn cố gắng nâng cao nền kinh tế trên tứ thủy đảo.

            "Như vậy, tiếp theo là kế hoạch liên quan tới học kỳ mới, chiêu mộ xã đoàn (CLB) v.v " Diệp Băng Hề nói cười xinh đẹp nhìn về phía những học sinh đang phấn chấn dưới đài. “Học kỳ này có 3 xã đoàn mới được thành lập, học viện sẽ căn cứ  vào tình huống thực tế mà cấp cho kinh phí hoạt động, hoạt động xã đoàn là 1 việc rất trọng yếu, xin mọi người chú ý."

            Nói tới đó, ánh mắt nàng nhìn tới 1 người thanh niên phía dưới đài. Đó là 1 thanh niên cực kỳ tuấn lãng, tóc tai chỉnh tề, khuôn mặt hình thành 1 đường vòng cung rõ ràng, trán cao và rộng. Lúc này tay phải của hắn đang cầm 1 cây bút, xoay tròn 360 độ.

            "Ta hiện tại công bố tên 3 xã đoàn và trưởng đoàn, nếu có ý định liền tới báo danh. Đầu tiên là xã đoàn cờ vây, trưởng đoàn là Kỳ Thiên Vân, thứ 2 là xã đoàn nghiên cứu văn hóa, trưởng đoàn là Hứa Duẫn, tiếp theo...

            "Hứa Duẫn", cái tên vừa ra, rất nhiều người đều chuyển ánh mắt về phía thanh niên đang ngoáy bút.

            "Hứa Duẫn, Là ngươi?" Ngồi bên cạnh thanh niên là 1 nữ tử đeo kính, tết tóc 2 bên ngạc nhiên nói, "Ngươi không phải luôn rất khiêm tốn sao? Còn có... nghiên cứu văn hóa là ý gì?"

            " Chỉ là giết thời gian mà thôi." Thanh niên tên Hứa Duẫn ngừng quay bút, đằng hắng giọng, thản nhiên nói: "Hiện nay đã chiêu mộ được ba thành viên ."

             Nữ nhân tết tóc 2 bên cười đùa: "Nếu có ngươi làm trưởng ban, người tới chắc chắn sẽ rất nhiều, dù sao ngươi có nhiều người hâm mộ lắm đó. Ngươi nói thật đi, có phải còn có nguyên nhân khác?"

            Sau khi tan lớp, cũng đã đến buổi trưa. Mọi người túm 5 tụp 3 rời khỏi phòng học, không ít người vừa đi vừa nói chuyện, khí thế ngất trời. Hứa Duẫn đi tới nhà ăn trong học viện, giờ khắc này bên cạnh hắn đã tụ tập khá nhiều người, đều hi vọng gia nhập vào xã đoàn nghiên cứu văn hóa.

             Căng tin học viện Hồng Lạc mỗi bàn đều dài 10 mấy mét, đủ cho mấy chục người dùng cơm. Hơn nữa thức ăn tương đối phong phú, đây cũng vì mấy năm gần này, ngành nông nghiệp trên tứ Thủy Đảo được cải tiến, sản lượng tăng lên nhiều, hơn nữa phúc lợi của học viện cũng tương đối tốt.

             Bên cạnh Hứa Duẫn túm tụm mấy người, nam có nữ có, tất nhiên nữ vẫn chiếm đa số.

            "Hứa Duẫn, cho ta gia nhập đi!"

            " Kiểm tra nghiên cứu văn hóa là cái gì? Điền thông tin vào bảng như thế nào?"

            "Hứa Duẫn, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ gia nhập vào xã đoàn nghiên cứu cờ vây của Thiên Vân nữa chứ!"

            Những người này nói liền không dứt, Hứa Duẫn nhìn kỹ từng người tựa như đang tìm kiếm ai đó, thế nhưng, ánh mắt hắn trước sau không hề có bất kỳ biến hóa nào.

            Tiếp theo, hắn rời mắt khỏi những người nơi này, tìm tòi ở căng tin đằng sau, rất nhanh hắn chăm chú nhìn vào 1 chỗ.

            Ở nơi đó, có 1 thiếu nữ tóc dài xõa vai, mặc áo trắng đang 1 mình dùng cơm, gương mặt nàng lộ ra 1 tia chí chất lành lạnh, bản thân không tính là tuyệt mỹ, thế nhưng lại có 1 ý vị đặc biệt. Nàng lúc này đang cúi đầu, không có chú ý tới Hứa Duẫn bên này. Mà xung quanh chỗ nàng ngồi, không hề có bóng người.

             Sau khi dùng cơm xong, mọi người nếu không phải về ký túc xá thì cũng là đi thư viện, dù sao chu vi học viện Hồng Lạc đều nằm trên hoang sơn dã lĩnh. Thổ địa trên đảo Tứ Thủy vốn không phù hợp với sản xuất, năng xuất rất thấp, nếu không phải có Hứa Tin tiên sinh giúp đỡ, cũng không thể nào xây dựng 1 tòa học viện lớn như vậy.

             Thời điểm Hứa Duẫn rời khỏi căng tin, vừa muốn rẽ sang hướng khác lại nghe được thanh âm sau lưng: "Hứa Duẫn."

            Quay đầu lại, Hứa Duẫn nhìn về phía nữ tử trung niên đằng sau, Diệp Băng Hề.

            " Mẹ." Hứa Duẫn quay  người lại "Cảm ơn mẹ đã phê duyệt thành lập xã đoàn nghiên cứu văn hóa."

            " Con cũng hiếm khi cầu mẹ, đương nhiên là phải đáp ứng rồi. Còn có...  Con sau khi tốt nghiệp không có ý định tới công xưởng của ba làm việc sao? Hoặc là con có thể lựa chọn ở lại Hồng Lạc dạy học, giống như mẹ vậy."

            " Con tạm thời chưa muốn làm gì, chuyện đó để suy nghĩ thêm."

            Diệp Băng Hề dùng ánh mắt từ ái nhìn nhi tử: "Vậy con trước kết hôn đi, 20 tuổi là có thể kết hôn rồi , tốt nhất sớm sinh cho mẹ 1 tôn tử. Sau khi kết hôn, hãy suy nghĩ những chuyện khác."

             Trên Tứ Thủy đảo nhân khẩu vốn không nhiều, vì lẽ đó rất cổ vũ sau khi kết hôn liền sinh con. Tuy rằng bây giờ nói là hai mươi tuổi mới có thể kết hôn, nhưng trên thực tế mười bảy mười tám tuổi phát sinh quan hệ thậm chí có con, người ta cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, trường học ngay từ cao trung đã phổ cập giáo dục giới tính.

            "Lấy điều kiện của con, chỉ cần có ý này, tuyệt đối có rất nhiều  cô gái theo đuổi. Mẹ cảm giác Linh Trúc rất không tệ" Diệp Băng Hề càng nói càng thêm hưng phấn " Con thấy sao? Ta và cha có thể giúp 2 đứa tác hợp. Đến tuổi kết hôn, cha mẹ có thể vì hài tử mà sắp xếp chuyện hôn nhân, phụ thân của Trúc và cha con nhiều năm quen biết, nếu như hai đứa có thể trở thành 1 cặp, vậy 2 nhà chúng ta liền trở thành thông gia rồi."

            " Linh Trúc đối với con chỉ là bằng hữu mà thôi" Hứa Duẫn đối với đề nghị của mẫu thân chẳng hề có chút cảm giác nào " Con muốn giống như ba vậy, chủ động theo đuổi."

            Hứa Duẫn từ nhỏ đã nhiều lần nghe nói, mẫu thân năm đó là đệ nhất mỹ nữ trên Tứ Thủy đảo, là phụ thân kiên nhẫn tiến công, mẫu thân mới tiếp nhận. Phụ thân còn nói, năm đó sau khi bọn họ kết hôn,  có không biết bao nhiêu thanh niên trẻ đã tan nát cõi lòng, dù sao mẫu thân là tuyệt sắc mỹ nữ hiếm có, cho dù bây giờ đã là trung niên, vẫn cứ hào quang rạng ngời, xinh đẹp không gì tả nổi. Bởi vì nguyên nhân này, Hứa Duẫn lại càng muốn tự mình theo đuổi tình ái.

            "Được rồi, nếu như con vừa ý người nào nhất định phải nói cho mẹ biết. ừm, hoạt động xã đoàn rất bận rộn, cẩn thận thân thể, mẹ đi trước."

            Mẫu thân xoay người rời đi, Hứa Duẫn đưa mắt nhìn theo cho tới khi bóng lưng mẫu thân khuất trong tầm mắt.

            Giờ khắc này, trong học viện Hồng Lạc, trên 1 chiếc ghế dài bên cạnh đài phun nước, nữ tử mặc áo trắng trong căng tin đang ngồi đó, trong tay nàng cầm 1 quyển sách đã có chút ố vàng, ngừng thần nhìn kỹ.

             Những người đi qua, phàm là nhìn thấy nàng đều chỉ chỉ chỏ chỏ, thậm chí quay đầu rời đi. Thiếu nữ áo trắng tự nhiên cũng biết những chuyện này, nhưng nàng coi như không nhìn thấy, ánh mắt từ đầu tới cuối không hề rời cuốn sách.

            Ngay vào lúc này, bỗng  1 thanh âm từ phía sau truyền tới.

            "Tô Hàm Thanh."

             Tay thiếu nữ mặc áo trắng khẽ run lên, nhưng rất yếu ớt, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được. Nàng nâng đầu lên, khép sách lại, quay đầu nhìn Hứa Duẫn đứng sau đài phun nước.

            "Có chuyện gì sao?" Nàng khẽ mở miệng, âm thanh có chút trầm thấp, nhưng nghe ra rất có hương vị đặc việt.

            "Ta nghĩ ngươi sẽ tìm đến ta." Hứa Duẫn ngưng mắt nhìn thiếu nữ tên Tô Hàm Thanh "Ngươi rất thích những nơi yên tĩnh, tìm ngươi cũng khá là dễ."

            "Có gì không?"

            " Xã đoàn nghiên cứu văn hóa, ta nghĩ ngươi có hứng thú."

            Tô Hàm Thanh đứng dậy, đem cuốn sách ôm vào trong ngực, nói: "Ngươi dường như đang hiểu lầm cái gì."

            "Ta đối với phán đoán của mình luôn có tự tin."  Trong mắt Hứa Duẫn lộ ra vài phần cơ trí và tinh mang, hắn lấy ra một phong thư, nói: "Đây là phiếu gia nhập, ta hi vọng ngươi trở thành 1 thành viên trong xã đoàn nghiên cứu văn hóa, xã đoàn nằm ngay tại thư viện lầu 3. Gọi là  ' Nghiên cứu Văn hóa ', không bằng nói... là nghiên cứu lịch sử của Tứ Thủy đảo. Nói tới đây ngươi vẫn không có hứng thú gì sao?"

             Biểu lộ của Tô Hàm Thanh không hề có chút biến hóa, đối với phong thư trong tay Hứa Duẫn  nàng cũng không thèm nhìn 1 cái.

            "Đương nhiên, nghiên cứu cũng bao quát cả 'Cấm sơn' ."

            Lúc này, con ngươi Tô Hàm Thanh đột nhiên co rút, cánh tay ôm sách vở cũng dùng thêm chút sức. Nàng thoáng lui về sau ba bước, đầu hơi cúi thấp, đem con mắt thoáng che lại.

            "Hứa Duẫn, ngươi có ý gì đây?"

            Một lúc lâu, nàng mới nói lên 1 câu như vậy.

            " Tứ thủy đảo bởi vì hoàn cảnh địa lý, khá là ngăn cách với bên ngoài. Những tiền bối trước chúng ta di chuyển tới Tứ Thủy đảo luôn không thể hiểu được cư dân bản địa nơi này rốt cục biến đi nơi nào.  Mà trên hòn đảo này có 1 bí mật rất lớn , chính là 'Cấm sơn' . Ta hiểu rõ tâm tình của ngươi, cuốn sách trên tay ngươi có liên quan tới nghiên cứu và lịch sử của hòn đảo. Ngươi muốn tìm cái gì? Ta đoán không sai chính là..."

            "Ta nói rồi, ngươi đừng làm quá."

             Ngữ khí Tô Hàm Thanh lúc này cực kỳ lạnh lẽo, nhiệt độ chung quanh tựa hồ cũng giảm xuống mấy phần.

            "Ta không có ác ý. Hơn nữa ta đối với chuyện này rất hứng thú. Đương nhiên, tiên quyết ta sẽ đảm bảo an toàn cho các ngươi, ta là người nói được làm được."

            Đem phong thư đặt trên ghế dài, Hứa Duẫn tiếp tục nói: " Chỉ cần ngươi gia nhập xã đoàn, ta cam đoan sẽ đối đãi với ngươi khác với những người khác. Đương nhiên ngươi có thể từ chối, thế nhưng, bỏ qua cơ hội lần này, sẽ không còn ai để ý tới ngươi, tán đồng ngươi, tiếp nhận ngươi . Ta lặp lại lần nữa, là ta cảm thấy hứng thú."

            Sau khi nói xong, Hứa Duẫn liền xoay người rời khỏi. Mà Tô Hàm Thanh nhìn chăm chú vào phong thư trên ghế dài, tựa hồ rơi vào trầm tư.

             Quá hai phần tư diện tích trên tứ thủy đảo là đất bỏ hoảng không khai phá. Nếu không phải mấy năm gần đây sửa đổi, nâng cao công nghệ kỹ thuật, không ngừng khai khẩn ruộng hoang, nền kinh tế trên đảo cũng không hưng thịnh như hiện thời. Dù sao hòn đảo này bị ngăn cách với ngoại giới, kinh tế trên đảo hoàn toàn là tự cấp tự túc, phát triển nông nghiệp là chính.

             Lúc này, ở 1 khu vực rừng cây hoang vu vắng vẻ, có 1 tòa nhà gỗ 2 tầng cũ kỹ, ở trên tứ thủy đảo, kiến trúc như vậy không thiếu.

             Quanh ngôi nhà gỗ có vẻ rất lạnh lẽo thê lương, hơn nữa ở nơi này, ngay cả bầu trời cũng cảm giác càng thêm âm trầm. Khắp nơi trên mặt đất là sỏi đá và cỏ dại, mặt đường cực kỳ gồ ghề. Ở trên đảo, xe đạp là phương tiện phổ biến, nhưng trên con đường như vậy cũng khó mà chạy được. Lưng nhà gỗ hướng về 1 ngọn núi lớn mênh mông, kéo dài tới cuối tầm mắt.

              Trên gác hai ngôi nhà gỗ này trước sau như 1 cực kỳ quạnh quẽ. Biến hóa duy nhất chính là có 1 cái bình bát rớt trên mặt đất. Trên bình bát kia có 1 vết nứt, mà ở phía dưới bình bát là 1 hình vẽ quái lạ.

            Đó là hình vẽ... Một cái bóng lưng. Nhưng mà, từ hình vẽ nhìn vào, bóng lưng này tựa hồ muốn xoay người, thoáng để lộ mặt 1 chút, mặc dù như vậy vẫn không thể nào nhìn rõ. Tấm lưng kia phần lớn bị bao phủ trong bóng tối, tuy rằng chỉ vẻn vẹn 1 cái bóng lưng, lại có thể khiến người ta cảm thấy 1 luồng khiếp đảm phát ra từ tận đáy lòng...


             Ngọn núi sau lưng nhà gỗ, được mọi người trên Tứ Thủy đảo gọi là "Cấm sơn", bất kể hài tử nào sau khi được sinh ra, đều được cha mẹ nhắc nhở: " Một đời này không thể bước vào 'Cấm sơn', tuyệt đối không thể..."

0 nhận xét:

Post a Comment