7/19/2016

Posted by Unknown |


            "Hử, đây là gì vậy?"

            Ở học viện Hồng Lạc cũng được 2 năm trời,  Kỳ Thiên Vân căn bản chưa từng nhìn thấy kiến trúc như vậy! Phụ thân hắn là thầy ký, lúc trước đại sự xây dựng học viện Hồng Lạc, tất cả bản vẽ hắn đều rất rõ ràng, ở  1 nơi gần học viện có 1 căn nhà như thế sao hắn lại không biết?

            Nhưng mưa rơi càng lúc càng lớn, dưới tình huống cấp bách hắn đành đồng ý: "Chúng ta cứ vào tránh mưa trước đã!"

            Trên thực tế, La Tuấn Hàn đã không kịp đợi mà chạy thẳng vào, Trương Quân Lam cũng theo sát phía sau. Hai huynh muội họ Kỳ cùng Chúc Kỳ Ánh thì đi sau cùng.

            Chạy đến gần mới phát hiện, kiến trúc này cao tới ba bốn tầng, diện tích cũng coi như là 1 trang viên rộng rãi, cửa lớn đẩy 1 cái liền mở, mọi người nhanh chóng tiến vào bên trong.

            Lúc này ai nấy đều thở ra 1 hơi, dù sao trời mưa cũng quá to đi.

            "Nơi này rốt cục là nơi nào đây?" Thiên Vân đem mái tóc ướt nhẹp sửa sang lại 1 chút, nói: "Gần học viện hồng lạc lại có nơi như thế này sao?"

            "Quả thực rất kỳ quái, " Chúc Kỳ Ánh cũng tán đồng với cái nhìn của hắn: "Ta trước đây cũng thường đi dạo xung quanh học viện nhưng chưa từng thấy nơi này, ngay trên bản đồ cũng không thấy!"

            Chúc Kỳ Ánh cũng là bạn thân từ nhỏ với Hứa Duẫn, kết bạn với nhau từ thời trung học. Hắn làm người ngay thẳng, làm việc nói một không hai, đặc biệt rất coi trọng lời hứa. Hắn đã có đối tượng kết hôn, sau 1 tháng sẽ tới công sở đảo đăng ký kết hôn. Đáng nhắc tới chính là hắn đã từng cầu hôn Linh Trúc, nhưng bị nàng từ chối.

            La Tuấn Hàn thấp bé đứng gần bên đang cởi quần áo bị ướt nước, nghe tiếng mưa bên ngoài lắc đầu: "Xem ra mưa rơi càng lúc càng lớn, chúng ta nên làm gì đây? Chờ ở nơi này sao?"

            Thiên Vân suy nghĩ một lát nói: "Ở nơi này tránh mưa 1 hồi đi, dù sao tìm kiếm Tương Tuyết Chu chủ yếu dựa vào mấy vị lão sư, chúng ta cũng chỉ trợ giúp mà thôi. Hơn nữa chỉ có trước mặt Tô Hàm Thanh, Tương Tuyết Chu mới yên lặng, dù chúng ta tìm được nàng chỉ sợ cũng không cách nào đưa nàng về."

            Việc đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy . Dù sao bên ngoài mưa rất lớn, không thể đi ra ngoài, ở đây tránh mưa là quyết định sáng suốt. Bất quá, Thiên Vân đối với kiến trúc trang viên đột nhiên xuất hiện này cảm thấy rất hứng thú. Nơi này dường như là do dân bản địa lưu lại.  

            Năm người dọc theo hành lang đi sâu vào bên trong, không gian rất nhanh trở nên trống trải, 2 bên xuất hiện từng gian phòng nhỏ, bên trong thậm chí vẫn còn vài đồ dùng đơn giản.

            Năm người tiến vào trong 1 gian phòng, bên trong có vài cái ghế sô pha, bọn hắn thoải mái ngồi xuống, quay đầu quan sát bên ngoài cửa sổ. Gần nơi bọn hắn ngồi có 1 cái máy quay đĩa đã cũ, bên trên còn có 1 đĩa nhạc.

            Năm người nhất thời yên lặng, vẫn là Chúc Kỳ Ánh mở miệng đầu tiên: "Nói đến, nơi này thật giống như là kiến trúc được bảo tồn? Cái loại máy quay đĩa kiểu dáng này, trên đảo tìm cũng không thấy."

            "Hừm, ghế sô pha này chất liệu tương đối tốt " Thiên Vân vuốt ve chiếc ghế đang ngồi, vẻ mặt khen ngợi: "Ghế sô pha nhà chúng ta ngồi lên cũng không có thoái mái như vậy."

            Linh Trúc không có tâm tình để ý những điều này, nàng thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng mưa mau dừng. Không biết làm sao, nàng không quá yêu thích tòa nhà này, ở trong nơi này nàng cảm giác có chút không thoải mái.

            Thiên Vân không hề chú ý tới vẻ mặt của muội muội, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Đợi trời mưa tạnh thì trở về học viện Hồng Lạc, nhất định phải nói cho Hứa Duẫn biết nơi này, hắn lập ra hội nghiên cứu văn hóa, chắc chắn rât hứng thú với chỗ này."

            Mà đám người Hứa Duẫn vẫn đang tụ tập với giáo viên tiếp tục tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm được Tương Tuyết Chu. Điều này cũng không thể trách được, diện tích rừng cây nơi này quá mức rộng lớn, huống hồ đang là ban đêm lại thêm trời mưa to,  tầm mắt rất hạn chế.

            Diệp Băng Hề lúc này đang che 1 cây dù, nhìn thấy Hứa Duẫn cùng Tô Hàm Thanh ướt nhẹp lập tức đi tới đem cây dù che trên đỉnh đầu 2 người nói: "Quên đi, các con trở về học viện, để chúng ta tiếp tục tìm kiếm, nếu không tìm được sẽ báo với lực lượng bảo an trên đảo, dù thế nào cũng phải tìm được Tương Tuyết Chu!"

            Giờ khắc này, ở trong  mưa gió, mái tóc Hứa Duẫn đẫm nước chảy thành dòng trên gương mặt, nhưng ánh mắt hắn vẫn tập trung trên người Tô Hàm Thanh. Trên lưng Hàm Thanh phủ 1 chiếc áo khoác của hắn, ánh mắt mê ly, 1 câu cũng không nói.

            "Con sẽ cùng Hàm Thanh tiếp tục tìm kiếm" Hứa Duẫn kiên định nói: "Con đã đáp ứng nàng phải tìm ra được  Tương Tuyết Chu. Đúng rồi, bọn người Thiên Vân và Linh Trúc đâu? Bọn hắn ở nơi nào rồi, con nhớ Kỳ Ánh cũng đi với bọn hắn."

            "Đúng rồi, mấy người Thiên Vân..." Diệp Băng Hề lập tức quay đầu tìm tòi 4 phía, vừa hỏi 1 vị giáo sư đứng bên cạnh: "Ngươi có nhìn thấy Kỳ Thiên Vân và Kỳ Linh Trúc không?"

            "Không, không thấy, ta cũng đang kỳ quái đây, phu nhân. Có thể bọn chúng đã trở về học viện Hồng Lạc?"

            "Thật sao? Có thể bị lạc đường hay không ? Không thể nào, bọn hắn có cầm theo bản đồ mà."

            "Kêu vài người về học viện xem 1 chút!"

            "Vâng, phu nhân!"

            Diệp Băng Hề tuy rằng trên danh nghĩa là 1 giáo sư rất bình thường trong học viện Hồng Lạc, thế nhưng hiệu trưởng cho dù đứng trước mặt nàng cũng phải kêu 1 tiếng "Phu nhân". Dù gì học viện Hồng Lạc có được cũng là nhờ phụ thân của Hứa Duẫn, Hứa Tin tiên sinh bỏ tiền.

            Nàng tiện đà lại khuyên: "Hứa Duẫn, vẫn là nghe lời mẹ đi, mưa rơi càng lúc càng lớn, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm vì thế con nên..."

            "Con đã hứa nhất định sẽ làm được." Hứa Duẫn không chút do dự nói: "Con là người 1 khi đã nói phải làm được, mẫu thân là người hiểu rõ con nhất."

            Diệp Băng Hề trầm mặc chốc lát, cuối cùng đưa cán dù tới tay Hứa Duẫn, lúc này phía sau 1 vị lão sư tiến lên che dù cho Diệp Băng Hề, nàng chỉ ngắn gọn nói 1 câu: "Nhất định phải chú ý an toàn."

            Mấy phút sau, Hứa Duẫn và Hàm Thanh tiếp tục chiếu đèn pin, trong rừng cây mưa to như trút nước tìm kiếm Tương Tuyết Chu, chu vi xung quanh có không ít lão sư chú ý tới hắn, sợ Hứa Duẫn sẽ xảy ra chuyện.

            Ngay lúc này, Hàm Thanh vẫn luôn trầm mặc rốt cục mở miệng: "Kỳ thực ngươi không cần như vậy."

            "Ta nói rồi, ta đã hứa tìm ra nàng thì ta nhất định phải làm được." ngữ khí của Hứa Duẫn phi thường mạnh mẽ, "Tiếp tục xem bản đồ đi, mưa lớn như thế này, cho dù nàng thần trí không rõ cũng phải tìm kiếm 1 chỗ trú mưa. Hơn nữa thể lực của nàng cũng không thể nào chạy xa trong mưa, chắc chắn có thể tìm được."

            Giờ phút này, ở trong kiến trúc kỳ bí,  Kỳ Thiên Vân nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ không có chút xu thế nào muốn nhỏ đi, trong lòng cũng có vài phần nôn nóng.

            "Cơn mưa này cũng thật là lớn. " Thiên Vân lắc đầu thở dài, "Cứ tiếp tục như vậy, không biết phải trú tới khi nào đây."

             Chúc Kỳ Ánh lúc đưa ra 1 ý nghĩ: "Chúng ta không bằng đi khắp nơi nhìn 1 cái. Kiến trúc do dân bản địa lưu lại cũng có vài chỗ đáng giá để nghiên cứu ah."

Trương Quân Lam lại lắc đầu phản đối: "Từ bỏ đi! Trong căn nhà âm trầm như vậy, có chuyện gì chờ ban ngày hãy nói!"

            Nhưng Thiên Vân lại rất hứng thú với đề nghị này: "Ý kiến hay. Kiểu dáng kiến trúc cùng bố cục phòng ở không giống với chúng ta. Không bằng đi xung quanh xem 1 chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ a!"

            Lúc này Linh Trúc vẫn trầm mặc không nói, nàng ngày càng cảm thấy có 1 cảm giác khiếp đảm không thôi, nhưng nàng hiểu rõ tính cách của ca ca, nói 1 không nói 2, vì thế nên nàng cũng không mở miệng phản đối.

            Cho tới La Tuấn Hàn là người không có bao nhiêu chủ kiến cũng nói: "Ta cảm thấy nhìn nơi này cũng không tồi. Trương Quân Lam nếu như người sợ thì cứ chờ ở nơi này đi."

            Sau đó cả đám cầm đèn pin đi ra ngoài, dọc theo sàn nhà cũ nát tiến về trước. Chu vi nơi này rộng lớn mà trống trải, hành lang tương đối khúc triết giống như mê cung, sàn nhà cũ kỹ thậm chí có nơi đã rạn nứt. Kiến trúc này so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn lớn hơn.

            Trong lòng Linh Trúc càng ngày càng bất an. Kỳ thực nàng so với ca ca càng thêm chắc chắn nơi này vốn không hề có 1 công trình kiến trúc nào cả, lúc này, trong đầu nàng hồi tưởng lại những lời của Tuyết Chu.

            Rời khỏi hòn đảo này... nếu không tất cả sẽ chết.

            Tương Tuyết Chu sở dĩ biến thành bộ dạng này, trên Tứ Thủy đảo cơ hồ ai cũng biết, chính vì vậy mọi người đối với cấm sơn lại càng cảm giác thêm thấn bí và sợ hãi.

            "Ca ca." Linh Trúc rốt cục không nhịn được nữa lên tiếng hỏi: "Ca nghĩ như thế nào về Tương Tuyết Chu ?"

            Thiên Vân nghe được câu này, lập tức dừng chân quay đầu lại nghi ngờ nhìn Linh Trúc.

            "Ý muội là… những lời nàng ta nói, phải dời khỏi hòn đảo?"

            "Ta cũng có chút chú ý. Bốn năm trước, Tô Hàm Thanh xông vào 'Cấm sơn' là do Tương Tuyết Chu cứu ra. Nhưng mà, về sau Tương Tuyết Chu lại bị điên, càng khó tin chính là Tô Hàm Thanh biến mất tất cả ký ức khi tiến vào 'Cấm sơn'. Mà trước các nàng, chưa có người nào tiến vào 'Cấm sơn' lại có thể còn sống trở về."

            "Phải đó." Chúc Kỳ Ánh bên cạnh không nhịn được cũng mở miệng: "Chuyện này lúc trước náo động cả Tứ Thủy đảo, Tô Hàm Thanh và Tương Tuyết Chu lại có thể sống sót trở về, quả thực là kỳ tích. Nhưng về sau có mấy lời đồn thổi tán loạn, nói là trên người Tô Hàm Thanh mang theo 1 thứ gì đó không rõ, dù sao nàng cũng là người tiến vào 'Cấm sơn', trong đoạn ký ức bị mất đi căn bản phát sinh chuyện gì chẳng ai biết. Lời đồn đãi đó ngày càng lợi hại, sau đó gần như không có ai tới gần Tô Hàm Thanh, nhìn thấy nàng đều quay đầu rời đi hướng khác."

            "Bất quá chỉ là 1 đám người nói luyên thuyên mà thôi." Thiên Vân cũng không phản đối lời của 2 người.  "Linh Trúc muội lo lắng cái gì, Tương Tuyết Chu đã bị điên rồi, lời nàng nói cần gì phải giữ trong lòng?'Cấm sơn' tồn tại không phải là chuyện ngày 1 ngày 2 , chúng ta không phải vẫn sinh hoạt trên Tứ Thủy đảo từ trước tới nay sao? Chỉ cần không tiến vào 'Cấm sơn', sẽ không có chuyện gì ."

            Lúc này, Trương Quân Lam đi ở cuối, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chòng chọc vào phía sau.

            "Làm sao vậy?" La Tuấn Hàn đứng bên cạnh phát hiện động tác của nàng, không hiểu lên tiếng hỏi.

            "Không, không có gì." Trương Quân Lam lắc đầu một cái, "Ta khi này dường như nghe thấy âm thanh gì đó, bất quá, chắc chỉ là ảo giác."


            Giờ khắc này, ở cửa lớn của toàn kiến trúc, mặt đất vẫn như trước giữ lại vệt nước nhỏ xuống khi tiến vào của 5 người. Mà lúc này, cửa ra vào bị 1 ổ khóa to khóa lại, đem bên trong tòa kiến trúc tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài ...

0 nhận xét:

Post a Comment