Chương 4 bản nhật ký
Vùng
trung tâm Tứ Thủy đảo tập trung dân cư đông đúc nhất, kiến thiết theo kiểu
thành phố, tất cả công trình quan trọng đều xây dựng tại đây. Cách công sở đảo
không tới 100 m, có 1 tòa nhà 3 tầng.
Một
người đàn ông trung niên tóc bạc trắng đang cầm ống nghe đứng trước cửa sổ.
"Đã
báo cho bảo an rồi" người trung niên chíu chặt lông mày nói: "Hiện tại
vẫn chưa tìm được sao? Không chỉ có Tương Tuyết Chu, ngay cả con trai và con
gái của thầy ký Kỳ cũng không thấy ?"
ở
1 đầu khác điện thoại trả lời: "Thật xin lỗi! Chúng tôi nhất định sẽ tận lực, Hứa tiên sinh!"
"Nếu
2 hài tử của thầy ký Kỳ có chuyện gì, các ngươi tự động bỏ việc trở về nhà trồng
trọt đi là vừa! Con người ta chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình!"
Nói
xong, người trung niên gác mạnh ống nghe! Sau đó, hắn quay đầu lại, vẻ dữ tợn
trên mặt biến mất, nói với 1 cô gái tóc ngắn mặc quần áo đen đứng cách hắn 1
cái bàn: "Lộc Thanh, ngươi cũng lên đường tới học viện Hồng Lạc đi, ta cảm
thấy không yên lòng. Thầy ký Kỳ biết được chuyện này chỉ là vấn đề thời gian."
Cô
gái tóc ngắn kia rất khôn khéo già dặn, gật đầu nói: "Hiểu rõ, ta lập tức
đi làm. Bất luận thế nào cũng phải tìm được 2 nhi tử của thầy ký Kỳ và Tương
Tuyết Chu!"
Rời
khỏi phòng nàng mới thở ra 1 hơi nhẹ nhõm.
Phương
Lộc Thanh là thư ký của Hứa Tin, hiện nay cũng chậm chức tại công sở đảo. Sau
khi tốt nghiệp trung học, nàng trực tiếp lựa chọn đi làm, nhờ năng lực giao tiếp
khéo léo mới có thể tiến vào công sở đảo. Nàng thấy thân thể thầy ký Kỳ Hoảng
không được tốt, rất có thể sẽ sớm về hưu. Thầy ký thủ tịch là do dân tuyển ra,
không thể truyền lại cho con cái, mà 1 khi tiến hành bình bầu, vị trí thầy ký
thủ tịch kế tiếp chắc chắn thuộc về Hứa Tin.
Phương
Lộc Thanh từ bỏ cơ hội vào học học viện Hồng Lạc tiến vào nhậm chức ở công sở đảo
cũng vì muốn trở thành thư ký của Hứa Tin. Gia đình nàng chỉ là 1 hộ gia đình
trồng bông bình thường, muốn thay đổi vận
mệnh gia đình, đương nhiên nàng phải tạo ra 1 phen thành tích. Tương lai một
khi Hứa Tin trở thành thầy ký thủ tịch cũng là cơ hội cho nàng vươn mình. Vì lẽ
đó nàng rất ra sức hoàn thành xuất sắc công việc Hứa Tin giao phó.
Thời
điểm tới lầu 1, nàng đi qua 1 hành lang treo đầy ảnh chụp trên vách tường. Trong
đó có không ít là ảnh đám người Hứa Duẫn, Kỳ Thiên Vân, Kỳ Linh Trúc và bạn bè.
Lúc này nàng tạm dừng chân, nhìn về 1 bức ảnh, trong hình là Hứa Duẫn, Thiên
Vân cùng Linh Trúc sóng vai đứng chung 1 chỗ, phía sau sau là cảnh tượng học viện
Hồng Lạc.
Lộc
Thanh nhìn 3 người trong hình, trong lòng không khỏi có chút thổn thức. Nàng là
loại người xuất thân phổ thông, muốn thay đổi vận mệnh phải tự mình tranh đấu.
Nhưng bọn hắn lại có thể thoải mái hưởng thụ tất cả những điều nàng phải nỗ lực
trả giá mới đạt được.
Nàng
lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa, mới bước 1 bước bỗng nhiên nghe thấy
sau lưng truyền tới âm thanh "Ầm" một tiếng, nàng quay đầu nhìn lại,
chỉ thấy bức ảnh kia rơi trên mặt đất, khung hình hoàn toàn vỡ thành 2 mảnh, bức
tranh bị rách 1 đường, vết rách cư nhiên vừa vặn chia rẽ giữa Hứa Duẫn và Thiên
Vân.
"Chuyện
này..." Lộc Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi trầm xuống...
Mưa
rơi như trút nước, Thiên Vân nhíu lông mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nơi
này là lầu 2.
Hắn
bắt đầu phát hiện có chút gì đó không đúng , hết thảy ngoài cửa sổ trong kiến
trúc này đều có hang rào sắt. Ở lầu 1 làm như thế để chống trộm thì có thể hiểu
được, thế nhưng lầu 2 cũng có… điểm này có chút không bình thường ? Hơn nữa căn
nhà lớn như vậy cửa sổ cũng không ít, nhưng không tìm được cái nào không có
hàng rào sắt bao quanh.
"Tại
sao ta cảm giác... Căn nhà này giống như là để nhốt người vậy " phía sau Thiên
Vân là Chúc Kỳ Ánh cũng cảm giác càng ngày càng không đúng, "Hơn nữa vừa
nãy ta vừa xem qua, có nhiều phòng gắn rất nhiều khóa, hình thức của chúng, ta
chưa từng thấy qua.
"A...
Bức tranh này..."
Bỗng
nhiên thanh âm của Trương Quân Lam từ 1 mặt khác của hành lang truyền tới, Thiên
Vân lập tức cùng Kỳ Ánh chạy ra ngoài. Sau đó bọn hắn nhìn thấy Trương Quân Lam
đang đứng trong 1 gian phòng khác, nàng và Linh Trúc ở cùng nhau, trước mặt 2 người treo 1 bức tranh. Bên trong
tranh vẽ thân thể 1 nữ nhân bị xé thành 2 nửa, máu tươi thấm đẫm khắp nơi. Bức
tranh miêu tả rất sống động làm Quân Lam cùng Linh Trúc đều cảm giác buồn nôn.
Hơn nữa, trong khung cảnh mờ tối lại càng thêm khủng bố.
"Chúng
ta đi thôi!" Linh Trúc cuối cùng không chịu được đành đánh trống lui quân:
"Ca ca, căn nhà này quá âm trầm quỷ dị, muội cảm thấy không được thoái mái..."
Nói
đến đây, sắc mặt nàng cũng có chút nhợt nhạt.
Nàng trước nay là thiếu nữ rất hoạt bát, chưa từng lộ vẻ mặt như vậy.
"Được
rồi!" Thiên Vân nhìn thấy mưa từ đầu tới cuối không hề có xu thế giảm đi,
kỳ thực cũng có ý niệm này, muội muội nếu đã mở miệng thì cứ theo lời nàng, rời
khỏi nơi này!
"Chờ
đã..." bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn quanh, lên tiếng hỏi: "Trương Tuấn
Hàn đâu? Hắn đâu rồi?"
"Hắn
không phải ở cùng với 2 người sao?"
Lúc
này Trương Tuấn Hàn đang ở 1 căn phòng khác trên lầu 2.
Trương
Tuấn Hàn tuy rằng vóc người không cao, nhưng lá gan trái lại không nhỏ. Hắn tách
khỏi mọi người, 1 mình đi quanh tại lầu 2.
Càng
đi càng than thở, kiến trúc này thật lớn. Toàn bộ kiến trúc trên Tứ Thủy đảo so
ra, chỉ có công sở đảo mới lớn hơn nơi này.
Trương
Tuấn Hàn giờ khắc này đang ở trong 1 gian phòng thoáng có chút nhỏ hẹp, tựa
hồ là thư phòng. Bức tường trong này rạn nứt lợi hại, thậm chí có nơi lộ ra gạch
khối đỏ au.
Hắn
ngồi xổm xuống đụng tay vào khối gạch kia, lại phát hiện viên gạch không hề
dính chắc vào bức tường, trong lòng hơi động liền đem nó gỡ ra. Hắn phát hiện
phía sau viên gạch là 1 không gian trống, trong đó có đặt 1 cuốn sổ!
Hắn
lập tức đem nó ra, bên ngoài có ghi 2 chữ "Nhật ký".
Chẳng
lẽ... là dân bản địa lưu lại? Nếu thật sự là thế thì chắc chắn không tầm thường
rồi! Trương Tuấn Hàn nhất thời hưng phấn, tay cầm cuốn sổ có vài phần run rẩy,
mở cuốn nhật ký ra, hắn chẳng quan tâm tới chuyện đọc trộm nhật ký của người
khác có đạo đức hay không đạo đức.
Dù
sao, lúc này lòng hiếu kỳ đang chiếm thượng phong.
Bất
quá, thật đáng tiếc, bên trong nhật ký chỉ viết ngày tháng mà không có năm.
Nhưng kiểu chữ rất xinh đẹp và dễ đọc. Căn bản mỗi ngày nhật ký ghi chép khoảng
nửa trang giấy, nhiều lắm cũng không vượt quá 1 tờ. Nhật ký ghi được 1/3 thì trắng.
Hắn
bắt đầu say sưa đọc nội dung.
"Ngày
mùng 2 tháng 3
Bắt
đầy hôm nay ta sẽ viết nhật ký. Gần đây cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh,
1 vài chuyện xảy ra đã có chút nhớ không được rõ ràng, nếu ghi lại trong nhật
ký, sau này có thể quay đầu lại lướt qua nhân sinh 1 lần nữa.
Sáng
sớm hôm nay, ta phát hiện hắn không nằm bên cạnh . Ngay cả 1 tờ giấy để lại
cũng không có, thật khiến người khác cảm giác đau lòng.
Trong
căn nhà này chỉ có 1 mình thật quá mức quạnh quẽ . Không có ai để nói chuyện,
ta bình thường lại không thể ra cửa. Phía bên ngoài cửa sổ đều có hàng rào sắt,
cửa lớn lúc nào cũng khóa lại. Hắn không chỉ 1 lần căn dặn ta, không được hắn
cho phép không được bước ra ngoài cửa lớn. Kỳ thực hắn làm như vậy ta có muốn
chạy cũng không chạy được!
Ta
cảm thấy cô quạnh, thực sự cô quạnh."
"Hắn?"
La Tuấn Hàn liếm môi một cái, cho rằng "Hắn" hẳn là trượng phu của
người viết nhật ký? Từ kiểu chữ xinh đẹp phán đoán, rất có thể chủ nhân nhật ký
là nữ nhân.
Hắn
hưng phấn lật sang tờ kế tiếp.
"Ngày
mùng 3 tháng 3
Ngày
hôm nay trở về nhà rất muộn, hắn không nhiều lời đã đi nghỉ. Cả ngày bị khóa ở
trong nhà, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ta cảm giác hắn thay đổi, rất
khác với trước đây.
Gần
đây thức ăn ngày càng đơn giản, ta cũng không biết đến cùng chuyện gì lại tạo
nên tình huống như vậy. Hỏi hắn, hắn cũng không nói, chỉ là màu da của hắn
ngày càng trở nên đen đúa.
Tại
sao không chịu nói cho ta biết chứ? Chẳng phải chúng ta là phu thê sao?"
"Quả
nhiên là phu thê " La Tuấn Hàn cười cợt, tiếp tục xem, nội dung phía sau đại
khái giống nhau, chỉ là "Hắn" càng ngày càng rõ ràng.
"Ngày
17 tháng 3
Ta
phát hiện khóe miệng của hắn rõ ràng có vết máu ứ. Hắn rõ ràng đã đánh nhau với người khác,
nhưng mặc ta hỏi thế nào hắn cũng không trả lời.
Ta
cảm giác càng ngày càng bất an . Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Thời
điểm lật tới trang kế tiếp, La Tuấn Hàn lại kinh hãi vạn phần, liên tục hít vài
hơi khí lạnh.
"Ngày
18 tháng 3
Ta
ở trong cơm của hắn bỏ thêm độc dược.
Độc
dược là thực vật đào được từ trên núi, ta đọc ở trong sách biết được phương
pháp tinh luyện độc dược. Hắn sau khi trở lại chỉ lo ăn cơm, ta không nghĩ hạ độc
lại thuận lợi như thế.
Ta
biết nếu như ta không giết hắn, sớm muộn có một ngày hắn sẽ giết ta. Thời điểm
5 tiếng trước, hắn máu me toàn thân xuất hiện trước mặt ta, ta đã biết hắn có ý
định này. Hắn hủy đi quần áo dính máu,
nhắc nhở ta không đem chuyện này nói cho người ngoài.
Hắn
giết người.
Mà
ta biết hắn đã giết người.
Nếu
như nói ra ngoài, như vậy cả hắn và ta đều bị giết. Ta không thể ngồi chờ chết.
Khi
hắn ngã xuống trên bàn cơm còn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía ta,
còn ta chỉ khinh bỉ nhìn hắn. Hắn đã
không phải người ta yêu khi xưa.
Xác
nhận hắn đã tắt thở, ta cởi bỏ tất cả quần
áo trên người hắn sau đó lấy ra 1 lưỡi cưa đã chuẩn bị từ trước tìm được trong
nhà kho. Tuy đã lâu không đụng tới nhưng xem ra không có gỉ sét.
Không
thể để thi thể bị tìm ra, ta quyết định ném thi thể xuống biển. Để đề phòng vạn
nhất, ta trước tiên muốn tách rời thi thể, sau đó đem từng khối 1 vứt xuống biển.
Ta không hy vọng 1 ngày nào đó thi thể hắn sẽ nổi lên mặt biển.
Chuyện
tách rời thi thể so với ta tưởng tượng còn dễ hơn nhiều, mà ánh mắt ác ý của hắn
cứ liên tục nhìn chằm chằm vào ta, tựa hồ còn lưu lại oán hận tại 1 khắc chết
đi. Thế nhưng ta không quan tâm tới, hắn dù gì cũng đã chết, không thể xúc phạm
tới ta được.
Máu
dính toàn thân làm ta vài lần muốn nôn mửa, nhưng cuối cùng cũng đem thi thể
chia ra thành 3 bao. Nhất định phải mau chóng vứt bỏ chúng đi mới được.
Một
canh giờ trước, ta đem cái bao đựng đầu hắn ném vào trong biển rộng. Chúng ta
vĩnh viễn sẽ không gặp mặt lại.
Giờ
khắc này ngồi viết lại nhật ký ta vẫn rất là bình tĩnh. Thế nhưng thời điểm
phanh xác hắn, cặp mắt của hắn cứ nhìn chằm chặp vào ta làm ta không chỉ 1 lần
nghĩ muốn móc mắt hắn ra, nhưng ta nhịn lại. Quên đi, dù sao hắn cũng đã chết.
Đúng...
Hắn đã chết, sẽ không trở về nữa."
Giết...
Giết... Giết người rồi?
Trương
Tuấn Hàn chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Ở
trên Tứ Thủy đảo, quanh năm suốt tháng cũng không phát sinh 1 vụ giết người
nào. Mà trong cuốn nhật ký ghi lại hành động không chỉ giết người mà còn phân
thây đối phương!
Thế
nhưng tờ nhật ký tiếp theo làm mặt La Tuấn Hàn không còn chút sắc máu nào.
"Ngày
19 tháng 3
Không,
không thể!
Sao
có thể có chuyện đó?
Buổi
sáng, Lâm Tuyết gọi điện thoại cho ta, ta nguyên bản dự định nói với nàng rằng
chồng ta tối qua chưa về, nhưng nàng lại nói với ta: 'Tử Hinh, ta vừa nãy gọi
điện tới nhà ngươi, là chồng ngươi nhấc máy sao? Chẳng nói lời nào sau đó liền
cúp luôn.'
Không
thể, ta rõ ràng không có nhận điện thoại! Nàng nhất định gọi nhầm số rồi!
Kế
tiếp ta liền phát hiện, cửa nhà rõ ràng bị khóa trái lại rồi! Ta rõ ràng không
hề khóa a!
Vì
sao lại như vậy? Ai lẻn vào nhà ta sao? Ta căn bản không thể ra ngoài được!"
Bàn
tay La Tuấn Hàn tay run rẩy lật qua
trang sau.
"Ngày
20 tháng 3
Hắn
trở về ...
Ta
xác định... Hắn trở về . Hắn thật sự trở về rồi!"
0 nhận xét:
Post a Comment