7/13/2016

Posted by Unknown |


"Đây là... Người bù nhìn?"


Hoàng Phủ Hác nhìn tin nhắn thần cốc Tiểu Dạ Tử phát tới cũng có cách nghĩ đồng dạng. Cái người bù nhìn này hẳn là sinh lộ? Nếu như có thể tìm thấy, hơn nữa hủy diệt nó đi, có thể làm lão phụ biến mất?


Từ bức tranh nhìn ra nơi này đúng là ở bên cạnh dòng sôngUyển Thiên, hơn nữa căn nhà cũng làm người khác dễ chú ý. Lưu vực sông Uyển Thiên tuy rất dài, nhưng bọn hắn có thời gian, chỉ cần tìm ra được người bù nhìn này là có đường sống rồi!


Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Hác quyết định tiến về dòng sông Uyển Thiên phía trước.


Đồng thời hắn cũng đem tin nhắn này gửi cho Lương thiên diễn, vừa lấy điện thoại ra thì nhận được cuộc gọi tới của Lương Thiên Diễn. Vì vậy hắn lập tức nhận nghe điện thoại.


Nhưng ở đầu dây bên kia không hề có âm thanh gì, hoàn toàn yên tĩnh. Lắng nghe thật kỹ, dường như bên kia có âm thanh như nước đang nhỏ xuống sàn nhà!


"Này, Lương thiên diễn, uy, uy, uy! Nói chuyện đi, Lương thiên diễn!"


Thế nhưng vẫn không có thanh âm đáp trả, chỉ nghe được tiếng nước rơi tích tích...


Bỗng nhiên, hắn nhớ ra cái gì đó lập tức cúp điện thoại! Sau đó, nhấn mở tin nhắn trước, nhìn kỹ lại bức họa!


Hắn thấy ở lỗ tai của lão bà tóc trắng, có hai cái dây đen nhỏ! Bởi vì lúc trước hắn chỉ tập trung chú ý lên khỏa đầu người mà không nhìn kỹ!


Đó là... tai nghe hỗ trợ của điện thoại! Mà tiếng nước, chính là máu nhỏ ra từ cái cổ của Lương Thiên Diễn!


Người gọi điện... là quỷ lão phụ!


Bức họa biết trước này quả thực không phải giả! Hơn nữa, hoàn toàn chính xác là "Biết trước" !


Như vậy, chẳng lẽ “biết trước” này không thể phá sao? Đã đem tin nhắn chia cho Lương Thiên Diễn, nhưng hắn đồng dạng vẫn là chết. Bức họa biết trước này thực sự là tương lai không thể thay đổi sao?


Rất nhiều bộ phim khó giải đều ưa thích sử dụng chủ đề về số mệnh, như Tử Thần tới là một bộ phim dùng số mệnh làm chủ, có ý là, một khi đã bị tử thần chọn trúng, bạn không thể nào thoát khỏi mệnh phải chết. Hay như trong chú oán tất cả mọi người không ai ngoại lệ, đã tiến vào tòa nhà đó đều sẽ bị quỷ hồn giết chết.


Kế tiếp, nếu như có một bức họa vẽ cái đầu của mình...


Hoàng Phủ Hác không khỏi bước đi nhanh hơn!


Rất nhanh, thần cốc Tiểu Dạ Tử và Tinh thần đã đi tới bên cạnh sông Uyển Thiên. Nói thực ra, trước mắt chỉ có dọc sông Uyển Thiên mới có cơ hội tìm ra người bù nhìn. Khu rừng số 6 này quá mức rộng lớn, không còn biện pháp nào tối ưu hơn.


"Thần Cốc tiểu thư." Thời điểm đi đường, Tinh thần mở miệng: "Chúng ta cứ sợ hãi như vậy quả thực rất nặng nề buồn bực, không bằng nói chuyện chút ah, như thế nào?"


Thần cốc Tiểu Dạ Tử vừa chú ý bốn phía vừa nói: "Có thể ah, ngươi muốn nói cái gì? Sự tình về bức họa biết trước?"


"Đúng, ngươi có ý kiến gì không?"


Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhớ lại, lúc trước vì nhận ủy thác điều tra của Lý Ung làm nàng dính vào vụ việc này mà vô cùng hối hận. Sớm biết vậy, nên ở lại Nhật Bản, không cần cố ý chạy tới Trung Quốc , cũng không cầnphải tiến vào cái nhà trọ này.


Nhưng hối hận cũng vô nghĩa. Thần cốc Tiểu Dạ Tử không phải là người sẽ đi cân nhắcsự tình vô tình ý nghĩa.


Hiện tại, nên căn nhắc xem làm như thế nào để chấp hành vượt qua mười lần huyết tự, hoặc là thông qua Ma Vương cấp huyết tự, để ly khai nhà trọ, Ngoài chuyện đó ra không có chuyện nào quan trọng hơn.


Thần cốc Tiểu Dạ Tử đã nhiều lần cân nhắc, giữa vượt qua mười lần huyết tự và Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, cái nào có khả năng thành công lớn hơn. Đồng thời, lợi dụng tất cả những nhân tố có lợi, cuối cùng nàng cho rằng, Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị có khả năng thông qua lớn hơn một chút..


Nhưng trên thế giới này có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng mà con người không thể nào nắm bắt được, mặc dù Tiểu Dạ Tử mới hơn 20 tuổi, nhưng tâm lý của nàng thành thục hơn số tuổi nhiều lắm.


Đồng thời, có chút làm nàng ngoài ý muốn là trong nhà trọ nàng gặp được con gái của Doanh Thanh Ly, Doanh Tử Dạ. Nàng tiến vào nhà trọ là ngẫu nhiên sao? Hay là nói, nàng vì điều tra cái chết của mẫu thân nên mới tiến vào đây?


Hết thảy bí ẩn đều đan vào cùng một chỗ, dường như sau lưng chuyện này là một tấm lưới cực lớn, tất cả mọi người đều là một phần trong mạng lưới đó.


"Ngươi cho rằng, nhà trọ tại sao lại cho phép bức họa tồn tại?" Tinh Thần cắt đứt suy nghĩ của nàng: "với lực lượng của nhà trọ muốn xỏa bỏ bức họa không hề khó, vậy tại sao..."


"Ta cũng không hiểu." Thần cốc Tiểu Dạ Tử đối (với) điểm này cũng là trăm mối không có cách giải. Rõ ràng bức họa biết trước là đạo cụ để người khác biết rõ chân tướng huyết tự, vậy tại sao sử dụng bức họa biết trước có thể...


Là bởi vì cái này sao?


Đúng vào lúc này, thần cốc Tiểu Dạ Tử bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt của nàng gắt gao vào một bộ phận cây cối phía trước!


Nàng lập tức lấy ra điện thoại của Tinh Thần, trong những bức họa nhận được có một bức, vẽ quỷ lão bà đang đứng trong rừng cây vươn tay về phía trước...


Cùng với khoảng rừng rậm trước mắt đồng dạng!


Quỷ lão phụ đã từng tới nơi này không lâu!


"Nhanh, rời khỏi đây!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức nói: "Gần nơi này nhất định có quỷ tồn tại.”


Thế nhưng, rời đi? Đi nơi nào? Trong rừng rậm, hay là tiến về phía trước mặt? Quỷ lão phụ có vô số phân thân, chạy đi nơi nào cũng vẫn có thể bị bắt! Bây giờ hai người, chẳng khắc nào con mồi bị vây công.


Không có cách nào, tạm thời chỉ có thể tiếp tục hướng về phía trước bỏ chạy!


Bầu trời rậm rạp mây đen, không hề lộ ra một tia nắng. Dưới hắc ám ấy, kích thích tất cả nỗi sợ hãi bao trùm lên tâm trí nhân loại.


Sòng dông Uyển Thiên vẫn chậm rãi lưu động, không khí chung quanh tựa hồ như ngưng kết. Hắc ám giống như lồng giam phong tỏahai người, chung quanh tựa hồ tùy thời đều có khí tức huyết tinh đánh úp lại.


Tinh Thần và thần cốc Tiểu Dạ Tử không ngừng chạy đi nhanh hơn, cầu nguyện lão phụ đừng nên xuất hiện, hoặc là, nhanh chóng đem người bù nhìn kia phát hiện rồi hủy diệt nó!


Tuy không rõ nó có phải là sinh lộ hay không, nhưng ít nhất còn có hy vọng!


Lúc này , hai người vừa chạy qua một cây cầu. Bỗng nhiên, một tin nhắn gửi tới. Mở ra xem xét, có hai lão phụ tóc trắng đang đứng ở trên cây cầu mà hai người vừa chạy qua!


Mà căn cứ theo chú thích, đây là chuyện sẽ xảy ra không lâu sau đó!


Hai người lập tức vung chân chạy thục mạng, chỉ hận cha mẹ sinh ra ít đi hai cái chân. Thẳng tới khi không còn nhìn thấy cây cầu kia nữa, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.


Có bức họa biết trước quả thực là may mắn! Hai người trong lòng đều nghĩ như vậy. Đã có bức họa, liền có thể biết khi nào thì quỷ tiếp cận, không cần phải thời thời khắc khắc đều chạy trốn, tiết kiệm thể lực hơn rất nhiều.


"Chúng ta cần thảo luận một chútThần Cốc tiểu thư." Bỗng nhiên, Tinh Thần nói: "Nếu như tìm được sinh lộ, không phải chúng ta tìm được đường sống rồi sao?"


"Ân, manh mối sinh lộ xác thực quá ít."


Hai người đi tới đi tới, bỗng nhiên, trước mắt lại xuất hiện một cây cầu mới.


Mà phía trước cây cầu này có rất nhiều hố to nhỏ!


"Đây là..."


Tinh Thần đi tới, hắn cúi đầu nhìn những cái hố kia hồ nghi nói: "Là, Hoàng Phủ Hác đào sao? Có lẽ hắn từ nơi này đào được mảnh vỡ?"


"Có lẽ a." Thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng đi tới: "Ân, cái này..."


Lúc này, sắc mặt nàng biến đổi, lập tức ngồi xổm xuống nhìn vào trong hố.


"Sinh lộ... hẳn là Sinh lộ, hẳn là được..."


Mà giờ khắc này, Hoàng Phủ Hác đã tìm được căn phòng kia, cũng nhìn thấy người bù nhìn.


Hắn chậm rãi tiếp cận người bù nhìn, vừa bước ra một bước, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn mới. Hắn đem tin nhắn mở ra liềnnhìn thấy...


Bên trong bức tranh, là hắn đang đứng ở chỗ người bù nhìn, màcánh cửa phía sau lưng hé mở, bên trong là lão phụ tóc trắng đang đứng đó !


Trên thực tế, căn phòng và người bù nhìn không phải do Thâm Vũ vẽ! Mà là quỷ lão bà vẽ ra đó! Quỷ lão bà có thể đem bức họa tự mình vẽ gửi vào điện thoại của hộ gia đình là chuyện rất dễ dàng! Tinh Thần cũng không thể gọi điện cho Thâm Vũ xác nhận được!


Hoàng Phủ Hác sau khi nhìn thấy bức họa này chưa kịp phản ứng, nghĩ rằng người bù nhìn thực là sinh lộ, cho nên quỷ muốn tới cản trở, lập tức xông ra một bước, ý định thiêu hủy người bù nhìn này đi!


Nhưng lúc này, cánh cửa phía sau hắn đã mở ra...


"Quả nhiên!"


Tinh Thần và thần cốc Tiểu Dạ Tử, từ bên trong hố đào ra được một cái hộphình vuông!


"Mở ra nhìn xem!"


Ở bên trong hộp, là một bù nhìn rơm nhỏ mặc áo liệm và một cây kim.


"Đây là... sinh lộ! Đem cái hộp chôn ở dưới mảnh vỡ khế ước, chúng ta một khi đào được  mảnh vỡ, liền không tiếp tục đào xuống nữa! Như vậy liền không phát hiện được sinh lộ rồi! Nhà trọ chính là lợi dụng cái tư duy này của chúng ta!"


Không cần nhìn cũng biết, đây nhất định chính là Vu Cổ (Phù thủy) chi thuật thường thấy trong kịch cổ trang Trung Quốc, chỉ kém không dán ngày sinh tháng đẻ lên trên.


Thần cốc Tiểu Dạ Tử không hề do dự, lập tức đưa tay vào trong hộp! Mà đúng lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn mới.


Nàng vừa rồi mới gửi cho Hoàng Phủ Hác một tin nhắn, nhanh như vậy lại tới nữa sao?


Ấn mở ra xem, trong tin nhắn viết: "Lúc này đây, lại là biết trước đồng bộ với thực tại."


Nội dung bức họa là, thần cốc Tiểu Dạ Tử và Biện Tinh Thần đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trong tay Tiểu Dạ Tử còn cầm hộp gỗ, mà sau lưng hai người... đứng đó một lão bà mặc áo liệm!


Tử Dạ lúc này đang đứng ở cửa bệnh viện Chính Thiên.


Nàng đang suy nghĩ, có nên vào hay không.


Bệnh viện này là nơi Liễu thanh a di đã từng làm việc qua, mà cũng ở nơi này nàng chết đi.


Đó cũng là nguyên nhân trọng yếu gây nên cái chết của mẫu thân.


Lý Ung đang ở tầng cao nhất bệnh viện, vẻ mặt khiếp sợ nhìn thê tử, hỏi lại một lần nữa: "Ngươi nói Lý Ẩn nhờ ngươi điều tra một nữ nhân tên là Bồ Thâm Vũ?"


"Phải. " Dương cảnh huệ rất kinh ngạc với thái độ của trượng phu, hỏi: "Ngươi biết điều gì sao?"


Tất cả mọi hộ gia đình không hề biết rằng, ngày hôm nay là một ngày đáng sợ như thế nào. Bồ Mỹ Linh, Ma Vương, bức họa biết trươc, Thâm Vũ...


Hết thảy đều liên lạc cùng một chỗ.


Vô luận lựa chọn như thế nào, đều không thể quay đầu. Bởi vì, hết thảy đã trở thành một kết cục đã định. Bất kể dãy dụa như thế nào đều không thể cải biến.


Tử Dạ bỗng nhiên cảm giác thấy một hồi áp lực làm tim đập nhanh. Tựa hồ, sắp phát sinh một chuyện gì đó rất đáng sợ.


Hôm nay đối (với) Tử Dạ mà nói là một ngày đặc biệt. Phải.. ngày giỗ của mẫu thân nàng.


"Sẽ không có chuyện gì phát sinh chứ?"


Mây đen bao trùm toàn bộ bầu trời thành phố K. Khí trời hoàn toàn không báo trước làm tất cả người dân ngẩng đầu lên không trung nhao nhao nghị luận.


Kim nhỏ hung hăng đâm vào người bù nhìn!


Sau đó quay đầu lại, ở sau lưng đã không còn bóng người.


Thần cốc Tiểu Dạ Tử cảm giác toàn thân xụi lơ, nhưng như vậy rõ ràng bọn hắn đã tìm thấy sinh lộ, thành công chấp hành huyết tự chỉ thị!


Nhưng nàng rất nghi hoặc, có thể dễ dàng như vậy sao? Dễ dàng như vậy liền thành công chấp hành huyết tự chỉ thị?


"Tốt, nguy hiểm thật, " Tinh Thần cũng sợ tới mức toàn thân vô lực, nói: "Thật tốt quá, cuối cùng đã kết thúc, Thần Cốc tiểu thư."


"Ân, đúng vậy a." Nhưng nàng lại thì thào lẩm bẩm: "Thật sự... Đã xong? đơn giản như vậy?"


Thâm Vũ buông bút vẽxuống. Lúc này bỗng nhiên nàng cảm giác được một cái gì đó.


Phải..


Cái bóng đen kia!


Lúc trước, cái bóng đen mà nàng không thể nào vẽ ra!


Trong đầu của nàng, bắt đầu bị bóng đen lấp đầy! Cái bóng đen đó không ngừng biến lớn, sau đó, Thâm Vũ cảm giác được, một loại khủng bố trước nay chưa từng có.


"Hắn... Hắn sẽ chết ..." Bỗng nhiên Thâm Vũ lầm bầm lầu bầu: "Biện Tinh Thần, hắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ..."


Tinh Thần bỗng nhiên cảm giác trong nội tâm xẹt qua một điều gì đó, một cỗ cảm giác làm tim đập nhanh đánh úp lại. Nhìn lại phía sau, nhưng cái gì cũng không có.


Là mình quá nhạy cảm sao?


Nhưng cảm giác đó lại càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức, quỷ lão phụ khi nãy cũng không làm hắn thấy khủng bố như vậy.


Mọi hộ gia đình chấp hành huyết tự đều không biết, quỷ lão phụ trong huyết tự này cũng không phải mang tính quyết định. Hình nộm kia tìm thấy cũng được, không tìm thấy cũng được, căn bản không quan hệ tới đại cục.


Từ sau khoảnh khắc này, mới thật sự là khủng bố bắt đầu.


Lúc này Thần cốc Tiểu Dạ Tử  bỗng nhìn về mặt khác của cây cầu.


Trong nháy mắt, nàng cảm giác không thể tin nổi vào mắt mình!


"Cái kia... Đó là... Đó là cái gì?"


0 nhận xét:

Post a Comment