7/17/2016

Posted by Unknown |

            Thời gian trôi qua thật nhanh, đã gần tới hoàng hôn.

            Hứa Duẫn chậm rãi bước đi trong hoa viên học viện Hồng Lạc . Học viện Hồng Lạc là tâm huyết kiến thiết của các đời cha chú, cũng là học viện cao đẳng duy nhất hiện nay trên đảo. Trên Tứ Thủy đảo, sau khi tốt nghiệp cao trung mà không thể thi đậu vào học viện Hồng Lạc, cũng chỉ có thể lựa chọn học 1 nghề nghiệp nào đó. Nếu là nữ tính thì lựa chọn 1 đối tượng rồi kết hôn. Trên hòn đảo này, nhiệm vụ lớn nhất của nữ giới chính là nối dõi tông đường, tăng cường nhân khẩu. Nam tính thì kế thừa sự nghiệp gia đình, không phải nghề nông thì là thợ đá, thợ rèn.

            Phụ thân Hứa Duẫn từ sớm đã quyết định để hắn kế thừa sự nghiệp. Thế nhưng, Hứa Duẫn đối với an bài này không có hứng thú. Tuy rằng các đời cha chú đã sớm thử khai thác, thế nhưng hoàn cảnh Tứ Thủy đảo thực sự quá cằn cỗi, không thể tìm được tài nguyên khoáng sản gì. Sự tình kinh tế phát triển cũng là mấy năm gần đây. Đối với Hứa Duẫn mà nói, khai phá hòn đảo này là tâm nguyện từ bé của hắn.

            Đây là mục đích khi hắn thành lập xã đoàn nghiên cứu văn hóa. Tương lai Tứ Thủy đảo sẽ tập trung vào khai thác và phát triển, mục đích của hắn chính là trở thành người mở đường.

Bỗng hắn nghe thấy 1 tiếng hô truyền tới: "Cẩn thận!"

            Khóe mắt Hứa Duẫn nhìn thấy 1 trái banh đang bay về phía mình. Hắn phản ứng cực kỳ nhanh, giơ tay lên túm được trái banh, sau đó tung lên đá 1 cước đem trái banh bắn về phía xa!

            Trong lúc vô tình, hắn đã đi tới thao trường, có 1 đám người đang đá banh tại đó.

 Trái banh bay  về phía cầu môn, thủ môn không kịp phản ứng trái banh đã bay sát qua đầu hắn vào lưới!

            Vị trí của Hứa Duẫn thẳng tắp cách cầu môn khoảng 20m, chỉ trong nháy mắt hắn đã hoàn thành cú sút khiến đám người kia trợn mắt ngoác mồm!

            "A, là Hứa Duẫn a!"

            "Hắn đá banh cư nhiên cũng lợi hại như vậy?"

            Hứa Duẫn quay đầu, không nói thêm gì vừa muốn cất bước rời đi, một cánh tay khoác lên vai hắn, hắn nhìn sang liền thấy 1 thanh niên đầu tóc rối tung, áo trên người phanh cúc trông rất không chỉnh tề, cười lớn nói: "Ngươi vẫn như cũ! Lợi hại!"

            "Kinh nghiệm khi còn bé đá banh cùng phụ thân mà thôi." Hứa Duẫn chú ý tới phía sau người thanh niên là 1 nữ tử thắt bím đuôi ngựa, dáng dấp rất đáng yêu. Gương mặt thiếu nữ nho nhỏ, 2 má hơi gầy, đôi mắt rất linh động, nhìn Hứa Duẫn lộ ra 1 tia cười mà như không cười, nhìn qua phi thường đáng yêu

            "Đúng rồi, suy tính thế nào rồi?" Thanh niên chỉ vào thiếu nữ khả ái hỏi: "Bá mẫu đã nói với ngươi chưa? Muội muội ta làm đối tượng kết hợp với ngươi thích hợp chứ?"

            Thiếu nữ nghe được câu này không hề ngại ngùng mà cười cười nói: "Ca, chuyện như vậy để người ta nói mà!"

Trên Tứ Thủy đảo, đến tuổi kết hôn là có thể quanh minh chính đại lựa chọn đối tượng kết hôn, người trên Tứ Thủy đảo rất cởi mở, đối với chuyện hôn nhân bàn luận rất là tự nhiên. Một khi song phương cảm giác đối phương rất thích hợp, có thể tới thẳng công sở trình báo kết hôn, thậm chí chẳng cần cha mẹ đồng ý.  Nam nữ song phương có thể ở bất kỳ địa điểm, thời gian nào cũng có thể cầu hôn đối phương, không có ai cảm giác thẹn thùng đối với chuyện này.

            Người thanh niên này tên là Kỳ Thiên Vân, thiếu nữ tên là Kỳ Linh Trúc, hai người là con của thầy ký sở thủ tịch công sở đảo, Kỳ Hoảng, bọn hắn là 1 đôi long phượng thai sinh đôi. Công sở Đảo là cơ quan hành chính trên đảo Tứ Thủy, thầy ký là người có địa vị tối cao. Phụ thân của Hứa Duẫn, Hứa Tin cũng có nhậm chức trong công sở Đảo, bất quá hắn phụ trách khai thác kinh tế là chính. Cũng vì như thế, Hứa Tin cùng Kỳ Hoảng hai người qua lại rất thân thiết, Hứa Duẫn từ nhỏ cùng huynh muội Kỳ Thiên Vân là thanh mai trúc mã, có thể nói là bạn thân. Từ khi còn rất nhỏ, cha mẹ 2 bên đã có ý định tác hợp cho Hứa Duẫn và Linh Trúc.

            "Ta tạm thời không có định kết hôn." Hứa Duẫn không suy nghĩ nhiều đã trả lời Thiên Vân. "Ta nghĩ giống như phụ thân, muốn khai thác hòn đảo này."

            Thiên Vân và Linh Trúc vẻ mặt không hề giật mình, dường như 2 người đã biết sẵn đáp án. Linh Trúc cười nói: "Hứa Duẫn ngươi quả nhiên giống như ba ba ta nói, thuộc về... nam nhân ' yêu thích sự nghiệp'? Ngươi dự định tương lai nhậm chức ở công sở đảo sao?"

            Hứa Duẫn vừa muốn trả lời, Thiên Vân đã giành trước 1 bước: "Nói đúng! Ta ủng hộ ngươi! Bất quá, hay là kết hôn trước đi, còn chưa nghe nói có người 20 tuổi vẫn chưa kết hôn ! Phải biết, công sở đảo đã hạ thấp tuổi hôn nhân xuống rồi, trong hội nghị bỏ phiếu đã được duyệt! Đối với nam nhân mà nói, thời khắc trọng yếu như vậy, tại sao có thể từ chối! Sự nghiệp có thể từ từ làm ah!"

            "Nói đúng đó " Linh Trúc kề sát mặt vào mặt Hứa Duẫn, nói: "Ta cảm giác kết hôn với ngươi là quyết định không sai, nếu như hiện tại ngươi không nhận lời ta sẽ đi lấy người khác! Đừng hối hận nha!"

            "Phải đó! Tuy rằng hiện tại luật là 20 tuổi mới kết hôn, thế nhưng 16 tuổi có con cũng có khối người. Thế hệ chúng ta có 8 người đã là phụ thân rồi, 20 tuổi kết hôn bất quá chỉ là nghi thức mà thôi. Ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa? Hiện tại thực sự không muốn kết hôn?"

            "Vậy còn ngươi?" Hứa Duẫn bỗng nhiên đem đề tài kéo lên trên người Thiên Vân  "Ngươi không suy nghĩ sao ?"

            "Ta? Ai biết được, ba sẽ giúp ta sắp xếp, khả năng cùng với 1 thiên kim của 1 thầy ký nào đó! Đương nhiên ba cũng nói, nếu ta ưng ý cô gái nào ổng cũng sẽ ủng hộ."

            "Câu lạc bộ cờ vây có cô nào ngươi để ý không? Nếu như có thì mau chóng cầu hôn đi, không chú ý 1 cái lại thành thê tử của người khác  bây giờ . Theo ta được biết, đã có không ít người đính hôn, lựa chọn 1 tháng tốt để tới công sở đảo đăng ký kết hôn."

            Ngay lúc này, đột nhiên 1 tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên làm 3 người chú ý, lập tức nhìn thấy 1 nữ nhân tóc tai bù xù, nhảy vào trong thao trường la to, mấy tên cầu thủ kia đều dừng lại, dồn dập chạy tới chế trụ nàng.

            Nữ nhân tóc tai bù xù hô tô: "Trốn! Trốn đi! Rời khỏi hòn đảo này đi! Không nên chần chừ! Các ngươi không nên chần chừ!"

            "Là... Là Tương Tuyết Chu!"  sắc mặt Thiên Vân nhất thời trở nên nghiêm túc, lập tức chạy tới, Hứa Duẫn thì chạy phía sau.

            Mấy học sinh đang đá bóng kia đỏ mặt lên nói: "Nàng sao lại chạy đến nơi này ?"

            "Đúng rồi ah ! Nàng không phải vẫn bị khóa lại sao?"

            "Nàng thật đúng là người điên !"

            Nữ nhân tóc tai bù xù không ngừng đánh người, đồng thời hô to: "Chạy đi... hòn đảo này không thể tiếp tục ở được nữa, bằng không mọi người đều sẽ chết, ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi đều sẽ chết, đều sẽ chết!"

            Thiên Vân xông lại kéo người phụ nữ kia, còn Hứa Duẫn nói với vài vị học viên xung quanh: "Lập tức đi tìm Tô Hàm Thanh! Nhanh, chỉ có nàng mới có thể làm Tương Tuyết Chu yên tĩnh lại! Vừa  nãy nàng ở bên đài phun nước, có lẽ vẫn ở đó!"

            "Tương Tuyết Chu!" Thiên Vân la lớn: "Ngươi tỉnh táo 1 chút đi! Nhìn ta đây, ta là Kỳ Thiên Vân ah, ngươi có biết ta không? Này, ngươi tỉnh táo lại đi!"

            Lúc này, Linh Trúc đứng 1 bên quay mặt đi dùng tay che mặt, không đành lòng nhìn nàng.

            "Hàm Thanh, Hàm Thanh đâu?" nữ nhân tên Tương Tuyết Chu hô lớn : "Các ngươi đem nàng giấu ở nơi nào rồi? Ta muốn tìm nàng, ta phải nhìn thấy nàng! Hàm Thanh, Hàm Thanh!"

            Lúc này có vài bảo an từ xa chạy tới, một người hô lên: đè nàng ngã xuống mặt đất! Một người khác rút gậy ra định đánh nàng!

            Hứa Duẫn lập tức đưa tay chặn lại: "Dừng tay! Chớ làm tổn thương nàng!"

            Bảo an nhất thời không nhìn ra là Hứa Duẫn, tàn bạo nói: "Nàng ta cũng chẳng phải lần đầu tiên rồi! Mỗi lần đều làm huyên náo hết cả, không dạy dỗ nàng không được!"

            "Thả nàng ra!"

 Đúng lúc này bóng 1 người mặc áo trắng chạy vào trong thao trường, mọi người nhìn thấy nàng liền trở nên yên lặng. Còn Tương Tuyết Chu thì trợn to 2 mắt nhìn người đang chạy tới, Tô Hàm Thanh, vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên nói: "Hàm Thanh! Ngươi tới, quá tốt, ngươi đã tới! Ngươi không có chuyện gì chứ?"

            Hàm Thanh chạy tới nơi liền nâng nàng dậy, giúp nàng lau đi vết nước mắt trên mặt, sửa sang lại mái tóc có chút rối, nói: "Tại sao lại tới? Ta không phải đã nói đừng đến tìm ta rồi sao?"

            "Ta muốn dẫn ngươi đi, Hàm Thanh, hòn đảo này rất đáng sợ, chúng ta phải chạy thôi, chúng ta mau dùng thuyền rời khỏi nơi này, ta phải cứu người, còn có ba má ta, bá bá cùng bá mẫu..."

            "Đi, ta mang ngươi rời đi, đừng nói nữa..."

            Hàm Thanh nâng Tương Tuyết Chu dậy, lúc này ánh mắt nàng và Hứa Duẫn tiếp xúc lẫn nhau.

            "Vừa nãy cảm tạ ngươi." Hàm Thanh chỉ nói một câu như vậy liền mang Tương Tuyết Chu rời khỏi.

            Nhìn theo bóng lưng hai người, Hứa Duẫn yên lặng 1 hồi.

            "Không phải nghe nói tình hình bệnh tật gần đây của Tương Tuyết Chu đã ổn định rồi sao?" Linh Trúc sắc mặt đen đi nói: "Nàng thật sự rất đáng thương, nếu không phải dáng dấp biến thành như vậy thì năm nay có thể kết hôn được rồi ... Nàng rất đẹp, trước kia..."

            "Ta nghe nói nàng chỉ thân cận với Tô Hàm Thanh, xem ra là sự thật." Thiên Vân cũng nhíu chặt lông mày, "Cái gì mà rời khỏi hòn đảo này, thuyền trên đảo chúng ta làm ra nhiều nhất cũng chỉ đi lại loanh quanh nơi này 1 tháng, trong vùng biển này còn có vô số đá ngầm, ngay cả la bàn cũng không thể nào sử dụng, làm sao có khả năng rời khỏi."

            "Rời khỏi hòn đảo..." Hứa Duẫn tự mình lẩm bẩm.

            Rời khỏi Tứ Thủy đảo? Hứa Duẫn thậm chí chưa từng nghĩ tới sự tình xa xôi như vậy. Biển rộng mênh mông, muốn tìm được 1 khối lục địa mới, nói nghe thì dễ.

            Trong phòng học số 6 bên trong học viện Hồng Lạc.

            "Diệp lão sư, " Hàm Thanh cúi đầu, nhìn Diệp Băng Hề trước mắt nói: "Thực xin lỗi đã làm phiền, em không biết nàng muốn tới tìm em lại đi 1 đoạn đường xa như vậy."

            Diệp Băng Hề gật gù, nói: "Ta biết rồi. Cũng may lần này không có ai bị thương... Ta sẽ liên lạc với cha mẹ nàng, Tô Hàm Thanh, em cứ nói chuyện với nàng đi."

            Diệp Băng Hề nhìn về phía Tương Tuyết, trong mắt cũng lộ ra 1 tia thương hại và than tiếc. Tô Hàm Thanh tự nhiên cũng hiểu ánh mắt ấy, trước kia Tương Tuyết Chu từng là học sinh của Diệp Băng Hề.

            Hàm Thanh đỡ Tương Tuyết Chu ngồi xuống, giúp nàng trải lại mái tóc.

            "Đều là do ta. Tuyết Chu bởi vì ta mới biến thành như vậy. Nếu như không phải vì ta đi vào 'Cấm sơn' ..."

            "Cấm sơn" hai chữ vừa được nhắc tới, Tương Tuyết Chu nhất thời nhảy lên, hô lớn nói: "Không, không được, Hàm Thanh, không được tới 'Cấm sơn'! Không, đừng!"

            Sau đó, nàng đột nhiên đem ánh mắt nhìn về 1 tòa núi lớn ngoài cửa sổ! Học viện Hồng Lạc được xây dựa lưng vào 1 ngọn núi, nàng nhìn thấy ngọn núi ấy, nhất thời hô lớn: "Không... Không, đừng!"

            Tiếp theo, nàng lao ra cửa lớn, chạy ra ngoài!

            Hàm Thanh nhất thời rõ ràng, nàng chắc chắn đem ngọn núi ngoài kia nghĩ là Cấm Sơn!

            Tương Tuyết Chu một đường nhanh chóng chạy ra, sau khi rời khỏi lớp học, nàng chạy về phía 1 cổng trường gần đó! Ngoài cổng trường là 1 mảnh rừng rậm, nàng chỉ lo trốn mà đâm thẳng vào bên trong mảnh rừng rậm đó!

            Hàm Thanh chạy từ trong lớp chạy ra đã không còn nhìn thấy bóng dáng nàng. Nhảy vào trong rừng rậm tìm kiếm, nhưng cây cối quá mức dày đặc cản tầm nhìn, mặc kệ nàng hô to gọi nhỏ thế nào cũng không có ai trả lời.

            Hàm Thanh ý thức được, Tuyết Chu chắc chắn đã chạy vào sâu bên trong.

Đại khái sau nửa giờ tìm tòi nàng đành phải quay lại trường, lúc này, Diệp Băng Hề đang đứng ở cửa lớp học chờ nàng.

            "Không tìm thấy nàng sao?" Diệp Băng Hề nhìn Hàm Thanh đầu đầy mồ hôi sắc mặt cũng sầm lại.

            "Nàng chạy vào trong rừng, em không thể tìm thấy nàng." Hàm Thanh không quan tâm những giọt mồ hôi rơi trên mặt, nàng cúi người thật sâu nói: "Trời cũng sắp tối rồi, ban đêm trong rừng rất nguy hiểm. Xin hãy điều người đi tìm nàng. Nàng biến thành như vậy cũng bởi em, , thậm chí ngay cả bá bá cũng căm hận vì em đã biến nàng thành như vậy. Xin nhờ ..."

            Diệp Băng Hề gật đầu: "Biết rồi. Ta phái mấy lão sư với những người khác đi tìm... Ân, cũng nên động viên học sinh tham gia, tìm người quan trọng, ta lập tức đi thông báo."

            "Cảm tạ, phi thường cảm tạ!"

            "Ta sẽ đi với ngươi!"

            Thanh âm của Hứa Duẫn thình lình vang lên, hắn chẳng biết đã xuất hiện lúc nào: "Ta sẽ cùng tìm với ngươi!"

            Sau đó, hắn nhìn về phía Diệp Băng Hề, hỏi: "Mẹ, bản đồ vùng này mẹ có chứ? Có đèn pin cầm tay thì đưa cho con!"

Sắc trời dần tối xuống. Bên trong rừng rậm, từng đạo ánh sáng đèn pin lia khắp nơi , một đám người hô lớn tên Tương Tuyết Chu đồng thời tìm kiếm xung quanh.

            Hứa Duẫn và  Tô Hàm Thanh đi cùng nhau, Thiên Vân và Linh Trúc đi 1 đường khác. Tất cả mọi người đều tận lực phân tán ra, như vậy khả năng tìm thấy lớn hơn 1 chút.

            "Tuyết Chu!" Hàm thanh hô to: "Ta ở đây này! Ngươi mau ra đây đi!"

            "Trời đã càng lúc càng tối rồi. " Hàm Thanh giơ đèn pin trong tay, cố gắng tìm kiếm xung quanh. Từ nhỏ đến lớn, Tuyết Chu chính là bằng hữu tốt nhất của nàng. Các nàng có thể vì đối phương mà trả giá tất cả.  Tương Tuyết Chu ngày xưa thông minh xinh đẹp bây giờ lại biến thành 1 người ai gặp cũng tránh xa, cha mẹ nàng vì vậy cực kỳ tuyệt vọng.

            Lúc này, Thiên Vân và Linh Trúc đang tìm kiếm ở 1 đường khác.

            "Kỳ quái..." Linh Trúc thỉnh thoảng nhìn phía sau: "Ca... Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Tại sao đột nhiên khoảng cách của chúng ta cách những người khác xa như vậy? Muội không thể nghe thấy âm thanh của bọn hắn."

            "Không cần để ý nhiều như vậy" Thiên Vân nhíu mày nói: "Bây giờ tìm kiếm Tuyết Chu mới là trọng yếu nhất!"

            Ngay lúc này, đột nhiên, Thiên Vân cảm giác có 1 giọt nước rớt trên trán, ngẩng đầu lên, lại càng có thêm nhiều gọt nước rơi xuống, cư nhiên chỉ trong chốc lát trời đã mưa to!

            "Trời mưa rồi, chúng ta không có đem dù ca ca!"

            Thiên Vân lúc này nhìn 4 phía, bên cạnh hắn ngoại trừ Linh Trúc còn có 3 người nữa, một người trong đó chính là thiếu nữ tết tóc 2 bên ngồi cạnh Hứa Duẫn lúc sáng, nàng gọi là Trương Quân Lam, 2 người khác là 2 nam sinh, người vóc dáng cao tên là Chúc Kỳ Ánh, người vóc dáng thấp tên là La Tuấn Hàn. Hai người đều là thành viên thuộc hội nghiên cứu cờ vây của Kỳ Thiên Vân, là hắn tới tìm 2 người hỗ trợ. Trong đó, Chúc  Kỳ Ánh cũng giống Hứa Duẫn là bạn tốt của hắn.

            "Đáng ghét... Chúng ta tránh mưa dưới tàng cây chứ?" Thiên Vân vừa mới nói xong, trời lại càng mưa to thêm.

            Chúc Kỳ Ánh gương mặt bình tĩnh, chỉ tay về phía trước nói: "Nơi đó... Thế nào?"

            Trước mắt, trong ánh mưa mờ mịt, 1 căn nhà xuất hiện trong tầm mắt.  Nó đứng yên lặng trong phiến rừng rậm âm u , phảng phất giống như nó vừa bất chợt xuất hiện...

       

0 nhận xét:

Post a Comment