Chương 6 hình vẽ quỷ bí
Bố
trí trên lầu 3 và lầu 2 tương đối giống nhau. Bốn người có phần sốt sắng la to
tên La Tuấn Hàn.
"La
Tuấn Hàn, ngươi ở đâu? Nếu có ở đây thì trả lời 1 tiếng!" Thiên Vân ngày
càng lo lắng cho La Tuấn Hàn, sâu trong nội tâm hắn nghĩ, Tuấn Hàn có lẽ vẫn
còn ở trong tòa nhà này. Nhưng gọi hắn nhiều lần như vậy, lại không thấy đáp lại
1 tiếng.
Thiên
Vân nắm chặt đèn pin, tiếp tục đi về phía trước, nhưng sau 1 khắc, trái tim hắn
đột nhiên cảm giác căng thẳng!
Trong
luồng ánh sáng đèn pin, trên vách tường phía trước xuất hiện 1 hình vẽ. Không
giống những tác phẩm hội họa kinh tởm, buồn nôn dưới lầu, mà... nên nói như thế
nào đây!
Trên
bức vẽ là bóng lưng 1 người bị bao phủ trong bóng tối. Nhìn không được rõ lắm
người này là nam hay nữ, thế nhưng bóng lưng ấy lại cho người ta 1 cảm giác âm
u khiếp đảm. Bóng lưng này chỉ khẽ quay đầu 1 chút, ngay cả gò má cũng không
nhìn thấy. Chỗ da thịt hơi lộ ra có máu xám trắng, không giống như màu sắc da dẻ
của 1 người sống, còn có tấm lưng kia tựa hồ hơi vặn vẹo, căn bản không giống
lưng của 1"Người" .
Bức
tranh này không buồn nôn như những tác phẩm mổ bụng phanh thây bên dưới, nhưng
cũng khiến người ta có 1 cảm giác xung kích thị giác rất mạnh. Trong 1 tòa kiến
trúc thần bí quỷ dị, 1 luồng khí lạnh từ đáy lòng không ngừng lan ra toàn cơ thể
của 4 người.
"Bức
tranh này vẽ ai vậy?"
Đặt
câu hỏi người không phải Thiên Vân, mà là Linh Trúc luôn đi theo bên cạnh hắn.
"Không
biết được " Thiên Vân không khỏi liếm môi một cái, đè xuống phần nghi hoặc
trong lòng: "Tiếp tục tìm La Tuấn Hàn đi, đừng động tới cái đó."
"Cái
này được in ra, không phải tranh vẽ.” Chúc Kỳ Ánh tiến lên 1 bước quan sát bức
tranh kia. Tuy rằng trong tranh chỉ lộ ra một chút gương mặt, nhưng càng làm hắn
muốn nhìn chính diện người này. Càng nhìn càng thấy bức tranh này rất tinh xảo,
trong vô tình có thể đem toàn bộ tâm thần hút vào.
"Dù
thế nào cũng chỉ là 1 bức tranh quái lạ mà thôi, cần gì phải để ý kỹ như vậy?"
Thiên Vân nhìn thấy ánh mắt Kỳ Ánh nhập thần, không khỏi nhắc nhở.
"Ừm,
đi thôi!”Kỳ Ánh gật đầu chuyển tầm mắt
sang nơi khác, nhưng bức tranh kia đã khắc sâu dấu ấn trong lòng hắn, khó có thể
xóa đi.
Giờ
phút này trong 1 mảnh rừng cây rậm rạp, Hứa Duẫn mặc áo mưa màu đen, bước đi
như bay. Hắn không cần nhìn bản đồ cũng có thể dễ dàng phân biệt phương hướng,
bởi vì hết thảy địa hình đều đã khắc trong đầu hắn.
Mặc
dù nói người bộ bảo an đang không ngừng mở rộng phạm vi tìm kiếm, thế nhưng Hứa
Duẫn trước sau vẫn không yên lòng. Hắn hiểu rõ, người mất tích không chỉ có
Linh Trúc và Thiên Vân, mà còn có Chúc Kỳ Ánh, La Tuấn Hàn cùng Trương Quân Lam.
Rất nhiều người đều nhìn thấy 5 người kia đi cùng nhau, nhưng không biết phải
bao lâu mới tìm thấy bọn họ đây?
Thiên
Vân và Linh Trúc thì không cần nhiều lời, Chúc Kỳ Ánh giống nhau cũng là bạn
thân của hắn. Trên Tứ Thủy đảo, không ít người tiếp cận và nịnh bợ hứa Duẫn đều
có mục đích. Người thuần túy coi hắn như bạn bè kỳ thực không nhiều, nhưng thiên
Vân và Kỳ Ánh tuyệt đối thuộc về nhóm sau.
Trời
mưa to, cho dù đã mặc áo mưa nhưng trên người Hứa Duẫn vẫn ướt mất bẩy tám phần.
Vùng rừng rậm này hắn đều đã đi tìm, ven đường còn nhìn thấy rất nhiều người của
bộ bảo an, bởi vì hắn mặc áo mưa nên không có ai nhận ra hắn. Nhưng trước sau vẫn
không thu hoạch được gì.
Bộ
bảo an lần này điều động nhân viên tăng lên trên 30 người. Toàn bộ bộ bảo an
cũng chỉ có bảy tám mươi người mà thôi, lần này điều động nhiều người như vậy
có thể thấy bọn hắn coi trọng chuyện này ra sao. Bất quá nhiều người tìm kiếm
trong 1 thời gian dài như vậy vẫn không thu được tin tức gì, rất khó bảo chứng
5 người kia không xảy ra chuyện.
Ngay
lúc này hắn đột nhiên nghe được tiếng động lập tức quay người lại, chỉ thấy
không xa 1 thiếu nữ có gương mặt thanh tú, mặc 1 thân áo mưa màu trắng đứng
cách hắn không xa.
Hai
người nhìn nhau, tựa hồ như rất bất ngờ khi nhìn thấy đối phương.
"Ngươi
không phải hẳn ở trên trấn chăm sóc Tương Tuyết Chu sao?" Hứa Duẫn nhìn thấy
trên tóc nàng đọng lại không ít những giọt nước mưa, chúng đang không ngừng rơi
xuống trán.
"Đã
uống thuốc hạ sốt, hiện tại ngủ rồi, bác sĩ nói không có trở ngại gì." Hàm
Thanh chậm rãi đi về phía Hứa Duẫn "Bọn họ bởi tìm kiếm Tuyết Chu mới gặp
chuyện, ta không thể mặc kệ được."
Hứa
Duẫn kỳ thực không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy nàng. Dù sao hắn đã quan sát
nàng 1 thời gian dài, đương nhiên có thể hiểu rõ tính cách của nàng. Vì vậy hắn
mới mời nàng gia nhập xã đoàn văn hóa.
Tuy
rằng mưa to không có chút xu thế nào muốn dừng lại, thế nhưng vùng này địa thế
cao cho nên không hề có nước đọng. Bầu trời so với ngày bình thường càng thêm
âm u, mặt trăng cũng bị mây đen che lấp. Nếu không cầm đèn pin trong tay, dưới
khí trời như vậy cũng khó mà nhìn thấy đường.
"Ngươi
vì sao lại muốn ta gia nhập xã đoàn?" Hai người sóng vai đi chung với nhau,
Hàm Thanh đột nhiên đưa ra vấn đề.
Hứa
Duẫn không do dự trả lời "Ta chỉ cho rằng ngươi có tài nên muốn mời ngươi
mà thôi."
"Lý
do này rất khó thuyết phục."
"Ta
vốn nghĩ rằng con gái đều thích được khen ngợi, chẳng lẽ ngươi là ngoại lệ?” Nói
tới chỗ này, Hứa Duẫn hít sâu một hơi, tiếp tục: "Ngươi muốn nhậm chức ở
công sở đảo sao?”
Hàm
Thanh không trả lời, đại khái mười mấy giây sau mới nói: "Nếu như ngươi muốn
bồi dưỡng người dưới trướng, ta nghĩ ngươi chọn lầm người rồi. Ta không có hứng
thú với chuyện này.”
"Tô
Hàm Thanh..."
"Ta
chỉ là một người con gái bình thường thôi, không có cái gọi là tài năng, cũng
chẳng có ý tưởng gì vĩ đại."
Hứa
Duẫn không nói thêm gì nữa.
Hắn
không thích miễn cường người khác.
Vùng
này kỳ thực vừa nãy đã tìm qua , hiện tại chỉ là vòng trở lại thử tìm 1 lần nữa.
Thế nhưng Hứa Duẫn đối với việc tìm thấy mấy người đó không có bao nhiêu tin tưởng.
Những
lời vừa nãy hắn nói với Hàm Thanh đều xuất phát từ chân tâm.
Nhưng
có 1 câu hắn không nói ra.
"Một
ngày đó ở 'Cấm sơn', ngươi rốt cục... nhìn thấy cái gì?"
Kỳ
Ánh đẩy cánh cửa đã có chút lỏng lẻo ra. Thần sắc hắn cực kỳ kinh ngạc.
Bởi
vì bức tranh kia lại lần nữa xuất hiện trong phòng này . Chỉ khác lần này nó được
treo trên 1 giá sách.
"Làm
sao... Lại là nó..."
Hai
bức tranh này giống nhau như đúc, rõ ràng cùng được in ra. Mà trên giá sách
kia, 1 cuốn sách cũng chẳng còn. Chuyện này có chút đáng tiếc, nếu còn vài thứ
lưu lại chắc chắn là tư liệu quý giá.
Hắn
đi lại tìm tòi trong căn phòng này, ba người kia thì tìm kiếm ở 1 nơi khác.
"Gian
phòng này cũng thật là lớn..."
Trên
Tứ Thủy đảo nhỏ hẹp, Kỳ Ánh rất ít khi nhìn thấy gian phòng lớn như vậy. Trên
thực tế, cho dù là trong trấn nhỏ, đất đai vẫn như cũ rất nhiều nơi làm nông
nghiệp. Dù sao nông nghiệp cũng là nguồn kinh tế chủ yếu trên đảo, mỗi một người
trên đảo này từ nhỏ đều đã từng trải qua công việc ruộng đồng.
Bất
quá gian phòng tuy rằng lớn nhưng có rất ít đồ đạc, nhìn 1 vòng có thể khẳng định
La Tuấn Hàn không ở nơi này. Thế nhưng Kỳ Ánh vẫn không nhịn được mà đi vào.
Xuất
thân của hắn cũng giống đa số những người bình thường trên đảo. Nhà hắn chỉ là
căn phòng mấy chục mét vuông, cha mẹ đều mưu sinh trên ruộng đồng. Trên đảo
này, đất đai đều do công sở đảo cho dân thuê, hàng năm đều phải nộp tiền thuế.
Vì đất đai quý giá như vàng, hầu như không có ai nắm trong tay mảnh ruộng của
chính mình.
Ở
trong căn nhà nho nhỏ, nhìn mẫu ruộng đồng bên ngoài làm lòng người phi thường
chua xót. Nếu năm nào mà lương thực thất thu, đó chính là ác mộng. Vì thế mỗi
ngày cha mẹ hắn đều cầu mong mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa. Cũng bởi vậy,
Kỳ Ánh càng thêm cảm kích phụ thân Hứa Duẫn, Hứa Tin. Ông cải tiến kỹ thuật
nông nghiệp, cho dân thuê đất của mình với giá rẻ. Thậm chí nghiên cứu quy luật
sinh trưởng các giống cây trồng, tạo điều kiện cho chúng thích hợp phát triển.
Chính vì thế kinh tế gia đình Kỳ Ánh dần được cải thiện, bởi vậy hắn mới có thể
tới học tại học viện hồng lạc nơi có học phí rất đắt đỏ. Phương Lộc Thanh sở dĩ
không tiếp tục học đại học duyên cớ rất lớn là do điều kiện kinh tế nhà nàng.
Vì
lẽ đó, tiến vào căn phòng rộng lớn như vậy làm hắn rất cảm xúc. Trên Tứ Thủy đảo
xây dựng 1 căn nhà như thế này, quả thực quá xa xỉ . Loại tương phản mãnh liệt này
làm nội tâm Chúc Kỳ Ánh cảm thấy hiếu kỳ mãnh liệt, hắn muốn biết đến tột cùng
chủ nhà này là hạng người gì?
Vừa
bước tới trung tâm căn phòng, hắn bỗng nhiên cảm giác thấy cái gì đó, không khỏi
quay đầu lại. Nhưng cánh cửa khi nãy hắn đã đóng lại, giờ phút này lại mở toang
ra!
"Vừa
nãy... không phải đã đóng lại sao?" Hắn quay trở lại khép cửa. Không hiểu
sao hắn rất hưởng thụ cảm giác một mình trong 1 không gian rộng lớn như thế này.
Khép
cánh cửa, hắn xoay người lại.
Gian
phòng này không có cửa sổ, nếu không có đèn pin cầm tay, có thể nói đưa tay
không nhìn thấy 5 ngón. Mà thời điểm Chúc Kỳ Ánh đi tới trung tâm căn phòng, đèn
pin cầm tay chợt tắt ngóm!
"Chuyện
gì thế này, hết pin sao?"
Hắn
lắc lắc đèn pin, tâm trạng nhất thời sốt sắng. Giờ khắc này đứng trong 1
vùng tăm tối làm tim hắn lạnh lẽo, hắn không cánh nào phân biệt được phương hướng.
Vì vậy không khỏi hô lớn: "Này, Thiên
Vân, Linh Trúc!"
Giờ
khắc này, ở bên ngoài cánh cửa, xuất hiện 1 dấu tay máu 5 ngón đỏ tươi!
Một
chớp mắt tiếp theo, thanh âm đang hô lớn của Kỳ Ánh đột nhiên im bặt.
Tất
cả lại khôi phục như cũ... giống như chưa từng có ai bước vào căn phòng này...
0 nhận xét:
Post a Comment