Trong rừng cây âm u, bỗng nhiên phiêu tán ra một mùi máu
tươi nồng nặc.
Hoàng Phủ Hác không ngừng tiếp cận nơi phát ra mùi máu
tanh tưởi, cây cối chung quanh có chút phân tán, ở trên một mảnh cỏ khô, chồng
chất vài viên nham thạch. Mà nơi đó, tràn đầy máu tươi, ngay cả nham thạch cũng
bị nhuộm đỏ.
Máu trên mặt đá đang không ngừng nhỏ xuống, cái này là
máu tươi vừa mới được lưu lại.
Chẳng lẽ là máu của Thiện Vi?
Nhưng nếu như để cho thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn thấy nơi
này sẽ phi thường kinh ngạc, bởi vì khung cảnh này giống y đúc như trong bức
họa, đây chính là địa phương… lão phụ tóc trắng gặm nhấm thi thể Thiện Vi!
Hoàng Phủ Hác không hề do dự, lập tức quay đầu bỏ
chạy!
Nhiều năm nghiên cứu linh dị, hắn rất hy vọng một ngày
nào đó đụng độ với quỷ hồn chân thật, mục đích chính là vì tìm ra chân tướng.
Vì nghiệm chứng lời nói của mẫu thân.
Hắn đã chạy được một đoạn đường, nhưng mùi máu tươi
vẫn cứ quanh quẩn đâu đây, làm người ta buồn nôn!
Rừng cây này rất lớn, càng hướng về trước lại càng rời
xa sông Uyển Thiên.Mặt đất cũng bắt đầu trở nên nhấp nhô không giống bình
thường. Bên trong khu rừng số 6 có rất nhiều khu vực đất đá, và một vài sơn
phong nho nhỏ. Những nơi này thảm thực vật rất xanh tươi, là yểm hộ tốt nhất
cho Hoàng Phủ Hác.
Không thể chết ở chỗ này... Vì mụ mụ, vìước định với mụ
mụ, ta nhất định phải để cho Tuyết Thực hiểu được...
Hoàng Phủ Hác nghĩ như vậy, không ngừng hướng phía
trước mặt chạy đi, hắn có mang theo la bàn không sợ bị lạc với bọn người Lương
Thiên Diễn và Tiêu Tuyết. Cũng không biết Biện Tinh Thần và thần cốc Tiểu Dạ Tử
đến tột cùng đang ở nơi nào?
"Đơn giản mà nói, cái này là bức họa biết trước."
Tinh thần thở không ra hơi, đứng ở trên một mô đất chỉ
vào điện thoại thần cốc Tiểu Dạ Tử đang cầm trên tay nói: "Hiện tượng bên
trong bức họa, chính là tràng cảnh huyết tự chân thật. Ngươi minh bạch
chưa?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn bức tranh nhẹ gật đầu nói:
"Ân, ta cũng cho rằng như thế. Đáng tiếc rất khó nghiệm chứng bức tranh
này có phải là sự thật hay không. Được rồi... Bây giờ nói những thứ này cũng vô
dụng. Nếu như cho rằng bức họa này là sự thật, vậy thì Thiện Vi hiện tại đã bị
quỷ giết chết. Như vậy cân nhắc mà nói..."
"Cũng đại biểu cho việc nhà trọ đã cung cấp nhắc
nhở sinh lộ."
Điểm này, làm Tinh thần giật mình một cái.
Lần huyết tự chỉ thịnày, thời gian là hai ngày. Ở bên
trong khu rừng số hiệu thứ 6 to lớn như vậy hai ngày, vì cái gì mới bắt đầu đã
giết chết Thiện Vi?
Sinh lộ nhắc nhở là cái gì? Rừng cây, cầu, lão phụ tóc
trắng...
"Lão phụ kia mặc áo liệm, chẳng lẽ nói chúng ta
phải đi tìm cho nàng cỗ quan tài?" Tinh Thần cười khổ: "Hay là
nói..."
"Ta cho rằng có lẽ cùng với việc lúc trước chúng
ta đào đất có quan hệ."
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lại đưa ra một cái tưởng tượng
khác: "Lúc ấy chúng ta đào được một nửa, không phải ngươi nói xuất hiện
một bàn tay sao?"
"Ah, cái đó thực ra là nói dối, chẳng có bàn tay
nào xuất hiện cả. Là vì lúc đó ta thấy được bức họa gửi tới..." việc đã
tới nước này Tinh Thần cũng không cần dấu diếm nữa. Hắn cho rằng thẳng thắn
thành khẩn khai báo, có lẽ thần cốc Tiểu Dạ Tử có thể nghĩ ra được phương pháp
xử lý.
Hắn nhớ rất rõ lúc trước Thâm Vũ đã từng nói qua, lần
thứ ba huyết tự chỉ thị hắn sẽ chết. Chính là huyết tự chỉ thị lúc này đây!
Nếu nói như vậy, trong huyế tự chỉ thị này hắn sẽ chết
như thế nào?
"Giả dối? Thì ra là thế. Nói như vậy lúc đó
ngươi nhìn thấy bức họa liền sợ tới mức muốn đào thoát cho nên nói dối?"
"Ân, lão phụ tóc trắng có lẽ đang không ngừng
tiếp cận chúng ta..."
Thần cốc Tiểu Dạ Tử quay đầu lại nhìn một mảnh rừng
cây hắc ám phía sau, tiếp tục nói: "Trước mắt còn chưa thể xác định, bất
quá theo thời gian mà phán đoán, nàng mới giết người xong, có lẽ sau một khoảng
thời gian nữa mới tiếp tục giết người. Đây là kết luận ta phân tích qua rất
nhiều lần huyết tự, cũng từng bàn bạc với Lý lầu trưởng về điều này."
"Loại chuyện này ai có thể bảo chứng? Quy tắc là
nhà trọ định ra, ai có thể chắc chắn được nhà trọ sẽ không đánh vỡ quy tắc này?"
Tinh Thần vẫn không an tâm nói: "So sánh ra, ta càng thêm tin tưởng vào
bức họa biết trước, nếu không có bức họa này, người chết không phải là Thiện Vi
mà là ta rồi!" Sinh lộ nhắc nhở là gì đây? Hắn nhiều lần nhớ lại tất cả
tràng cảnh từ khi tiến vào khu rừng số 6, nhưng không hề thấy có điều gì đặc
biệt.
Nhà trọ thật sự đã đưa ra nhắc nhở sinh lộ sao?
Hắn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ.
Để hộ gia đình chấp hành huyết tự nhìn thấy bức họa
biết trước, sẽ làm mất cân bằng độ khó huyết tự, cho nên nhà trọ để cân bằng độ
khó, liền không đưa ra nhắc nhở, đồng thời thu lại hạn chế với quỷ hồn, làm cho
Thiện Vi bị giết?
Lần thứ hai Tinh thần chấp hành huyết tự chỉ thị, có
nhìn thấy dòng nhắc nhở trên giấy a4 nhưng lại không trực tiếp nhìn bức họa.
Nhưng lúc này lại không giống...
Rất có thể nhà trọ vì cân bằng điều này, cho nên gia
tăng độ khó huyết tự!
Nghĩ đến đó, tâm trạng của Tinh thần giống như rơi vào
Thâm Uyên vạn trượng. Nếu thật là như vậy, hắn giết chết Mẫn còn có ý nghĩa gì
nữa?
Mà đúng lúc này, một tin nhắn mới lại đến!
Tinh thần lập tức mở ra.
Trên bức họa, cư nhiên là Hoàng Phủ hác! Mà ở một thân
cây phía xa xa sau lưng hắn, đang đứng một cái bóng trắng! Tuy bức họa vẽ không
được rõ ràng lắm, nhưng có thể lờ mờ nhận ra được, người đó chính là lão phụ
mặc áo liệm!
"Hoàng Phủ Hác... Hắn gặp nguy hiểm!"
Tinh Thần hít một hơi lãnh khí.
Hoàng Phủ Hác căn bản cũng không biết, Tử thần đang
không ngừng tiến tới hắn.
Tuy không thể xác định, nhưng Hoàng Phủ Hác cho rằng,
nghiên cứu quy luật và hiện tượng hành động của quỷ hồn, có thể giúp hắn tìm ra
được con quỷ kia, cũng như phương pháp diệt trừ.
Ví dụ như lợi dụng cái nhà trọ...
Hắn vẫn đang chạy về phía trước, đôi lúc hướng lại
nhìn về phía sau, chẳng có gì ngoài rừng cây tăm tối u tĩnh.
Hắn lần nữa quay đầu lại vừa muốn chạy tiếp, bỗng
nhiên điện thoại rung động. Hắn vội vàng lấy ra xem xét, người gọi tới cư nhiên
là thần cốc Tiểu Dạ Tử!
Hắn lập tức chuyển cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền
đến thanh âm chuẩn tiếng phổ thông của thần cốc Tiểu Dạ Tử: "Hoàng Phủ
Hác! Ngươi bên đó như thế nào rồi? Quỷ có phải đang đi theo ngươi hay không?"
"Ngươi nói cái gì?"
"Quỷ chính là đang không ngừng tới gần
ngươi!"
Nói đến đây, Hoàng Phủ Hác chợt nghe thấy, sau lưng
mình không xa truyền đến thanh âm cành cây bị đạp gãy!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng đồng dạng nghe được thanh âm
đó. Bởi vì khu rừng số 6 này thật sự quá mức an tĩnh, thanh âm này truyền vào
trong tai nàng vô cùng rõ ràng!
"Hoàng Phủ Hác!" Nàng hô lớn: "Chạy
mau!"
Hoàng Phủ Hác đương nhiên vô cùng rõ ràng, hắn lập tức
tăng tốc độ, không ngừng chạy trốn! Hơn nữa, cũng không dám quay đầu lại!
Vì điều tra những tin đồn linh dị, hắn thường xuyên
vào Nam ra Bắc, thể chất cũng rất không tồi, cho nên tốc độ chạy bộ không hề
chậm. Hắn không ngừng ở trong rừng cây quẹo trái quẹo phải, đồng thời hỏi thần
cốc Tiểu Dạ Tử ở đầu dây bên kia: "Ngươi... Làm sao ngươi biết quỷ ở đằng
sau ta?"
Đúng vào lúc này, một tin nhắn mới nữa lại tới.
Tốc độ vẽ tranh của Thâm Vũ bây giờ quả thực nhanh
không tưởng nổi.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử mở tin nhắn kia ra, vừa nhìn thấy
sắc mặt đại biến, hô lớn: "Hoàng Phủ Hác! Chạy về phía tây! Không được
tiếp tục nhắm hướng đông, quỷ đang ở phía trước chờ ngươi!"
Bức tranh lần này là một cái nhìn bao quát từ trên cao
xuống.
Lờ mờ có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Hác đang ở bên trong
rừng cây chạy vội, mà ở phía trước, đằng sau một thân cây, đứng đó một cái bóng
trắng!
Đại não Hoàng Phủ Hác nhanh chóng vận chuyển, tiếp thu
lời nói của thần cốc Tiểu Dạ Tử..., liền cải biến phương hướng!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói những lời này với hắn, làm
Hoàng Phủ Hác cảm giác giống như năm đó hắn mười hai tuổi, một đoạn thời gian
làm hắn thống khổ nhất.
Ngày đó, hắn tan học về nhà, lại trông thấy trong nhà
có một vị khách nhân.
Khách nhân là một hộ gia đình trên lầu, nữ nhân trung
niên đeo mắt kính, là người rất hòa thuận, Hoàng Phủ Hác nhớ nàng họ Chương.
Ngày bình thường nhìn thấy nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ chào hỏi.
"Ngươi nói cái gì? Huyết Thủ?" nữ tử họ
Chương sau khi nghe xong lời của mẫu thân..., khinh thường nói: "Tôn tiểu
thư, ta thấy ngươi cũng là một phần tử trí thức, như thế nào lại nói hưu nói
vượn như vậy? chẳng lẽ ngươi đang trù ẻo ta sao?"
"Ta không có ý tứ đó, nhưng hi vọng ngươi cẩn
thận chút, cái chết của Đường Thực lão sư, lúc ấy ta có nhìn thấy..."
"Ngươi chớ có nói hươu nói vượn! Ta mới không tin
đâu!"
Càng nói về sau, nàng rất không thoải mái rời đi.
Hoàng Phủ Hác nhìn mẫu thân thần sắc tối tăm phiền muộn, nói: "Mẹ, ngươi
lại thấy được Huyết Thủ?"
"Hác." Nàng nhìn thấy nhi tử nói: "Ta
cũng không biết nên như thế nào bây giờ. Ta đã đáp ứng Thiên Tường, kết hôn với
hắn. Nhưng ta hy vọng có thể rời xa cái nhà trọ này. Cái Huyết Thủ kia làm cho
ta cảm giác rất khủng bố..."
"Mẹ, không có quỷ đâu." Hoàng Phủ Hác lắc
đầu: "Nhất định là mẹ quá mệt mỏi..."
Tuy nói như vậy, thế nhưng Hoàng Phủ Hác cũng bắt đầu
sợ hãi. Tuy hắn cho rằng cái Huyết Thủ kia hẳn là ảo giác, nhưng... Đường lão
sư chết lại là sự thật.
Bên trong nhà trọ này có phải tồn tại một vật gì đó
hay không?
Hoàng Phủ Hác từ lúc đó bắt đầu đối với sự kiện linh
dị, sinh ra một cách nghĩ.
Buổi tối, sau khi hắn làm xong bài tập về nhà, liền
gọi điện cho Tuyết Thực. Bởi vì mẫu thân và thúc thúc sắp kết hôn, sau này nàng
cũng là muội muội của hắn.
Tuyết thực xác thựcrất có hảo cảm với Hoàng Phủ Hác,
ngay khi Hoàng Phủ Hác mười hai tuổi,bề ngoài tuấn mỹ vô song đã sơ bộ hoàn
thành. Bình thường hai người thường xuyên chơi cùng một chỗ, quan hệ phi thường
thân thiết.
"Đơn giản mà nói... Ngươi muốn biết trên thế
giới này thực sự có quỷ hay không?"
"Ân, có thể nói như vậy." Hoàng Phủ Hác đang
ngồi đu dây với Tuyết Thực trong hoa viên cư xá, vẻ mặt hắn thành thật nói:
"Gần đây ta có tới thư viện xem một chút sách vở. Từ xa xưa trên thế giới
này, có quá nhiều câu đố không có lời giải. Tuy sách vở giáo dục chúng ta rằng
thế giới này không có quỷ , nhưng ta bắt đầu hoài nghi..."
"Thật không có quỷ sao? Những cái truyền thuyết
lưu truyền kia, thực sự đều là hư giả sao?"
"Cái này, ta cũng không biết ah, " Tuyết
Thực có chút hồ đồ nói: "Bất quá, Hác, nghe lời của ngươi có phải ngươi đã
có đáp án? Chẳng lẽ ngươi muốn nghiên cứu linh dị sao?"
"Ân...ta nghĩ muốn nghiên cứu ra cũng rất khó
khăn, bình thường mọi người đều cho rằng những thứ này đều là mê tín."
"Nếu như thật sự có quỷ, cũng chưa chắc tất cả
đều là quỷ tà ác, " Tuyết Thực bỗng nhiên nói: "Không phải sao? Hác? Ngươi
đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tâm Điệp a di có biết chuyện ngươi đang suy nghĩ hay
không?"
"Ân, cái này sao..." Hoàng Phủ Hác yên lặng
nhìn chăm chú Tuyết Thực trước mặt, cùng với nàng ở một chỗ, cảm giác tâm tình
đã khá hơn nhiều.
Đương nhiên, đây cũng không phải là tình yêu nam nữ.
Hoàng Phủ Hác thủy chung đều đối đãi với Tuyết Thực như là muội muội, kể cả bây
giờ cũng vậy.
Ngày thứ hai...
Chương phu nhân chết. Đồng dạng với Đường Thực, nàng
cũng là bị bóp cổ mà chết.
Mà trước khi chết nàng có đem chuyện này nói với chồng
của mình, cũng chính vì vậy, chồng nàng liền báo chuyện này cho cảnh sát. Cảnh
sát liềnđem hướng điều tra tập trung trên người mẫu thân Hoàng Phủ Hác.
Ngày đó, có hai gã cảnh sát tới thăm nhà.
"Tôn Tâm Điệp tiểu thư, chúng ta hi vọng hỏi
ngươi một vài vấn đề."
Dù sao, mẫu thân còn chưa đủ hiềm nghi để xin lệnh bắt
giữ.
Khi đó Hoàng Phủ Hác cũng có ở đó. Hắn lắng nghe cảnh
sát hỏi mẫu thân.
"Đơn giản mà nói... Ngươi nhìn thấy trên vai
Chương phu nhân xuất hiện một bàn tay đầy máu?"
Cảnh sát thật sự khó có thể tin tưởng, nhưng mẫu thân
lại kiên trì cái thuyết pháp này: "Sẽ không sai đâu. Kỳ thật, lúc trước
Đường lão sư chết, ta cũng có nhìn thấy cái huyết thủ này..."
"Cái kia..." Một gã khác cảnh sát thì mở
miệng nói: "Tôn tiểu thư ngươi phải biết , chúng ta bây giờđang xử lý vụ
án, ngươi nói như vậy, làm chúng ta rất khó khăn. Ta có thể lý giải được, ngươi
muốn nói cái huyết thủ kia đã giết Đường Thực và Chương phu nhân sao?"
Mẫu thân không phản bác được.
Mà chuyện chính là bắt đầu từ đó. Lúc ấy chuyện này
truyền đi rất nhanh, tất cả mọi người trong nhà trọ đều biết được.
Nhưng không một ai tin tưởng. Tất cả mọi người đều cảm
giác, mẫu thân và cái chết của hai người kia có quan hệ. Nhất là trượng phucủa
Chương phu nhân, hắn nhiều lần đến nhà yêu cầu một lời giải thích.
Kịch liệt nhất một lần, hắn cưỡng ép xâm nhập vào trong
nhà, phẫn nộ nói: "Ngươi nói rõ ràng cho ta! Đến cùng cái chết của thê tử
ta và ngươi có quan hệ gì! Vì cái gì ngươi lại nhìn thấy Huyết Thủ? Đến tột
cùng thê tử của tachết như thế nào!"
"Ta chỉ nói là gặp chuyện không may mà thôi!"
Mẫu thân rất kích động: "Ta có khuyên bảo qua Chương phu nhân, thỉnh nàng
coi chừng một chút..."
"Ngươi vẫn còn nói hưu nói vượn!" Nói xong,
hắn vung nắm đấm muốn đánh mẫu thân, may mà lúc đó Lý Thiên Tường một phát bắt
được!
"Ngươi làm cái gì!" Lý Thiên Tường giận dữ
không kềm được nói: "Đánh một nữ nhân, ngươi có xứng là một nam
nhân!"
"Ngươi buông tay cho ta!" Nam nhân kia lại
rất ngang ngược nói: "Ta đã nhìn ra, cái chết của vợ ta khẳng định có
liên quan đến nữ nhân này! Ngươi đến cùng là người nào, vì cái gì thê tử của ta
lại chết!"
Mẫu thân bị mọi ngươi trong nhà trọ coi là “điềm xấu”.
Huyết Thủ kia xuất hiện không quan hệ tới mẫu thân,
nhưng mẫu thân có thể báo trước được tử vong, làm ai cũng kiêng kỵ thật sâu.
Nhưng đây mới chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi.
Giờ phút này, lời nói của thần cốc Tiểu Dạ Tử..., thật
giống như lúc trước mẹ hắn khuyên nhủ những hộ gia đình. Chỉ có hắn và mẫu thân
mới nhìn thấy Huyết Thủ, chỉ có mẫu thân mới biết trước được cái chết đang cận
kề một ai đó.
"Đây là biết trước sao?" Hắn nói với thần
cốc Tiểu Dạ Tử ở đầu dây bên kia: "Có phải liên quan tới bức họa trong
điện thoại di động?"
Cái này cùng với việc mẫu thân có thể nhìn thấy huyết
thủ có quan hệ hay không?
Chẳng lẽ, đều là một loại điềm báo về sự kiện linh dị?
Một loại năng lực dự cảm trước điềm xấu?
0 nhận xét:
Post a Comment