Hàm
Thanh rốt cuộc tìm được Tương Tuyết Chu.
Nàng
trốn ở trong 1 cái động thiên nhiên, cả người run rẩy. Nhìn thấy nàng vẫn bình
yên vô sự, sự bất an trong mắt Hàm Thanh mới rút đi.
"Tuyết
Chu, " Hàm Thanh chui vào trong động kéo Tuyết Chu cả người đã ướt sũng
ra, nói: "Không cần sợ hãi, nơi này cách cấm sơn rất xa, không thể ảnh hướng
tới ngươi đâu ."
Mà
thời điểm Tuyết Chu nhìn thấy Hàm Thanh, nàng ôm chặt Hàm Thanh gào khóc :
"Hàm thanh... ngươi còn sống, thực tốt quá, ngươi chưa có chết..."
Hứa
Duẫn nói với mấy vị giáo sư phía sau hắn "Các ngươi có ai mang theo khăn
lông không? Nếu không thì 1 cái áo choàng cũng được!"
Mấy
vị lão sư nghe được lập tức hành động, tranh nhau đưa áo khoác cho Hứa Duẫn.
Sau đó hắn đi vào động, khoác áo lên người Tương Tuyết Chu, dùng tay sờ trán
nàng thoáng 1 cái.
"Rất
nóng, phải nhanh đưa nàng tới bệnh viện!"
Hàm
Thanh cầm chặt tay Tuyết Chu, nhàn nhạt mở miệng: "Ta sẽ đi cùng nàng."
Hứa
Duẫn quay đầu, lập tức chỉ huy: "Lão sư, người bộ bảo an đang trên đường tới
sao? Mau chóng cùng bọn họ hội hợp! Tìm 1 chiếc xe đưa nàng tới bệnh viện!"
Công
cụ thay đi bộ trên đảo chủ yếu là xe đạp, ô tô chỉ là số ít, mỗi một chiếc cực
kỳ đắt giá, hơn nữa trên danh nghĩa là tài sản chung của công sở đảo. Chỉ có Hứa gia mới có 1 chiếc
xe riêng.
Sau
mười phút, tất cả mọi người cuối cùng cũng coi như đều ngồi trên xe, hướng về
phía trấn nhỏ chạy tới.
"Hàm
Thanh, Hàm Thanh..." đầu óc Tương Tuyết Chu nóng tới mức mơ hồ, nhưng tay
vẫn như cũ nắm chặt tay Hàm Thanh, sợ nàng sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Hứa
Duẫn ngồi yên lặng bên cạnh Hàm Thanh, không nói một lời.
Nhưng
1 nhân viên bảo an mặc đồ đen lên tiếng đánh vỡ trầm mặc : "Rất xin lỗi,
xin hỏi, Hứa công tử có nhìn thấy huynh muội Kỳ Thiên Vân và Kỳ Linh Trúc? Hai
người bọn họ dường như cũng đang mất tích, nhân viên bảo an đều đang đi tìm."
"Cái
gì?" Hứa Duẫn nhất thời nhíu mày "Không thấy 2 người bọn họ ? Chuyện
xảy ra khi nào?"
"
Thời điểm bọn họ ra ngoài tìm người thì mất liên lạc, khả năng bị lạc đường
trong rừng. Thầy ký Kỳ cũng biết chuyện này, chúng tôi đang tang cường nhân thủ
tìm kiếm, cần phải mau chóng tìm thấy 2 người bọn họ!"
Hàm
Thanh nhìn sắc mặt Tuyết Chu đỏ chót, cầm chặt lấy tay nàng, quay đầu nói với Hứa
Duẫn: "Bọn họ hẳn chưa đi được quá xa, mưa lớn như vậy, dưới tình huống
không mang dù hẳn không thể đi xa được đâu. "
"Chỉ
hy vọng như thế..."
Hứa
Duẫn nói ngoài miệng như thế, nhưng trong nội tâm lại cảm giác có chút bất an...
Vào
giờ phút này, La Tuấn Hàn đang đọc ngày cuối cùng trong cuốn nhật ký.
"Ngày
24 tháng 3
Ta
biết, hắn trở về , hắn ở đây, bất cứ lúc nào cũng quan sát ta. Mà ta không có
cách nào rời khỏi nơi này , điện thoại đứt dây, ngoài cửa sổ đều là hàng rào
bao quanh, cửa lớn khóa trái, ta hoàn toàn không thể thoát ra. Sớm muộn sẽ có
ngày, hắn mang ta đi.
Ngày
hôm nay, ta lại nhìn thấy hắn. Hắn xuất
hiện ngoài cửa sổ phòng ăn, sau lớp kính mờ đỏ. Đôi mắt hắn hoàn toàn giống như
lúc ta giết hắn, ta biết, hắn sẽ không bỏ qua cho ta.
Viết
xong nhật ký ta sẽ ăn 1 bữa cơm cuối cùng. Ta đã bỏ độc vào bữa cơm này. Cuốn
nhật ký này ta sẽ giấu đi, cho dù chết ta cũng không hy vọng chuyện này bị hắn
phát hiện.
Ta
muốn kết thúc tất cả mọi chuyện.
A,
ta nghe được tiếng bước chân lên lầu của hắn . Chính là đêm nay, hắn nhất định
sẽ giết ta. Bởi vì... Ngày hôm nay là 7 ngày... sau khi hắn bị giết."
Nhật
ký đến đó liền kết thúc, nhưng La Tuấn Hàn cảm giác cả người run rẩy, mà lúc
này một cơn gió thổi tới, cửa sổ nhất thời chấn động phát ra thanh âm làm hắn sợ
tới mức ném mất cuốn nhật ký trên tay.
"Chuyện
này... Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó! Người viết nhật ký nhất định là
người điên, điên rồ giống như Tương Tuyết Chu!"
La
Tuấn Hàn lúc này phát hiện, bản thân không có lớn gan như hắn tưởng tượng. Hắn
tự an ủi nội tâm rằng nội dung nhật ký quá nửa là giả, nhưng tay vẫn không ngừng
được mà run rẩy.
"Không...
Không... Không có chuyện gì hết, nhất định là giả!"
Hắn
quay đầu dự định đi tìm kiếm bọn người Thiên Vân, kêu bọn hắn nhanh chóng rời
khỏi chỗ này. Tòa nhà này quá mức tà môn! Hiện tại cho dù thế nào cũng không
nên ở lại nơi này!
Lao
ra khỏi căn phòng, hắn thẳng theo hành lang chạy về trước. Nhưng mà mới chạy được
vài bước hắn liền ngừng lại. Bởi vì trước mắt hắn là 1 căn phòng ăn nho nhỏ, đối
diện cách 1 cái hành lang là 1 cửa sổ có kính mờ đỏ, cùng với nhật ký miêu tả
không khác chút nào!
"Chuyện
này... Chuyện này..."
La
Tuấn Hàn cảm thấy từng luồng hàn ý chạy dọc cơ thể, cứ cho rằng nội dung nhật
ký là giả, nhưng sự tình tương tự như thế xuất hiện làm hắn không dám bước tới.
Chỉ sợ sau lớp kính mờ kia sẽ xuất hiện 1 gương mặt nam nhân máu me đầm
đìa!
Bước
chân không tự chủ được lui về sau, hắn muốn hô to gọi bọn người Thiên Vân chạy
tới, nhưng lại sợ sẽ đả động tới thứ sau mặt kính pha lê... trong nội tâm hắn
mâu thuẫn tới cực điểm.
Cuối
cùng, hắn cắn răng tiến từng bước 1 về phía nhà ăn nho nhỏ, cuối cùng đi tới
trước cửa sổ lắp kính mờ. Nhưng làm thế nào hắn cũng không dám vượt qua, trong
lòng hắn đang suy nghĩ, bản thân mình rời đi 1 khoảng thời gian rồi, sao bọn
người Thiên Vân và Kỳ Ánh còn chưa đi tìm? Bọn hắn hẳn cũng đang ở lầu 2
mà.
Tại
sao không thấy...
Chẳng
lẽ bọn hắn không có cách nào tới sao? Hay bọn hắn gặp phải chuyện gì?
Con
người khi ở trong hoàn cảnh không có đầy đủ thông tin, rất dễ dàng sinh ra đủ
loại tưởng tượng gây bất lợi cho bản thân, đồng thời ngày càng chìm đắm trong
tưởng tượng. La Tuấn Hàn giờ khắc này trong lòng càng thêm bất an lo lắng.
Bỗng
nhiên, hắn phát hiện ra một chuyện, hắn để quên đèn pin trong gian phòng vừa rồi!
Hắn
nhanh chóng quay trở về, nếu có đèn pin trong tay cũng đỡ sợ hơn. Trở lại căn
phòng kia, hắn chạy tới trước cái bàn, mới giơ tay tính cầm lấy cây đèn, máu
trong người hắn hầu như chạy ngược trôi về não.
Trước
mắt là cuốn nhật ký đang mở rộng, được lật tới trang nhật ký cuối cùng. Nhưng
trên cả mặt giấy hoàn toàn bị máu tươi bao trùm!
Máu
kia vẫn còn chưa khô!
Hành
lang bên ngoài căn phòng này dẫn thẳng tới nhà ăn, mà gian phòng này chỉ có 1 cửa ra vào, vừa nãy La Tuấn Hàn đứng ở
ngoài hành lang không hề nhìn thấy có bất kỳ người nào tiến vào đây! Nhưng trang giấy nhật ký bị máu bôi đỏ là chuyện gì
xảy ra?
Không
để cho hắn suy nghĩ thêm, 1 giọt máu tươi nhỏ lên cuốn nhật ký!
La
Tuấn Hàn sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, sau một khắc, lại thêm 1 giọt máu nhỏ lên
trán hắn, sát sau đó, đôi con ngươi hắn trợn lên, cảm xúc ngạc nhiên và sợ hãi
triệt để bao trùm đôi mắt hắn...
Mưa
to vẫn không có xu thế nào dừng lại, bên trong lầu 2, 4 người Thiên Vân tụ tập
cùng nhau thương lượng tiếp theo nên làm thế nào.
"Không
tìm được!" Chúc Kỳ Ánh sắc mặt khó coi "Làm sao cũng không tìm được Tuấn
Hàn! Linh Trúc, Quân Lam, các ngươi sao lại để cho hắn 1 mình chạy loạn!"
"Hắn
có thể tới lầu 3, chúng ta lên lầu 3 tìm." Kỳ Thiên Vân thở dài:
"Cũng chỉ có lầu 3 là chúng ta chưa tìm."
Chuyện
đến nước này chỉ có thể làm như vậy . Thế nhưng, Linh Trúc thực sự không muốn
tiếp tục ở lại nơi này.
"Chờ
một chút, " Quân Lam bỗng nhiên mở miệng: "Có 1 chuyện kỳ quái, vừa
nãy ta xuống dưới lầu tìm Tuấn Hàn, lại phát hiện cửa lớn bị khóa, còn là khóa
trái bên ngoài, mở thế nào cũng không ra! "
"Cái
gì?" Điều này làm cho sắc mặt Thiên Vân cùng Kỳ Ánh song song biến sắc,
Linh Trúc thì che mặt kinh hô.
Tòa
nhà này bên ngoài cửa sổ đều bị hàng rao sắt bao lại, hơn nữa Thiên Vân vừa nãy
thử dùng sức tác động lên, phát hiện không vì năm tháng mà hàng rào này hỏng
hóc. Nếu thật như thế, chẳng phải chúng ta không thể ra khỏi nơi đây?
"Là
ai khóa cửa?" Thiên Vân nhất thời cả giận: "Đùa dai cũng nên có chừng
mực!"
"Là
La Tuấn Hàn sao?" Quân Lam nghi ngờ nói: "Hẳn là hắn, chúng ta nơi
này đều nói không phải mình làm...thế nhưng... vì sao hắn lại làm thế?"
"Không
thể." Chúc Kỳ Ánh lắc đầu: "Cửa bị khóa bên ngoài. La Tuấn Hàn lại
không có chìa khóa, làm sao hắn làm được điểm này?"
"Vậy...
là ai khóa cửa?" Thiên Vân hít 1 ngụm khí lạnh, nếu không phải Tuấn Hàn,
thì là ai? Ai dám làm như vậy?
Phụ
thân của Thiên Vân là Kỳ Hoảng đảm nhiệm chức vụ thầy ký thủ tịch đã nhiều năm,
đức cao vọng trọng, vì lẽ đó bản thân hắn
có rất nhiều đặc quyền, thực sự hắn không nghĩ ra được là ai dám làm thế với hắn.
"Nghĩ
biện pháp đi, không thể chờ ở nơi này!" Thiên Vân vò mái tóc đã ngổn ngang
trên đầu, càng thêm khổ não. "Đáng ghét, nếu như Hứa Duẫn ở đây thì tốt rồi,
hắn là người thông minh nhất trong chúng ta, khẳng định có biện pháp."
"Quên
đi... trước tiên chúng ta tới lầu 3 xem xét 1 chút. Nếu như không tìm được Tuấn
Hàn..." lời Chúc Kỳ Ánh mới nói được phân nửa cũng cảm giác chính mình nói
không đúng, 1 người đang sống sờ sờ, làm sao lại tìm không thấy?
Dù
như thế nào, lúc này cứ lên lầu 3 tìm tòi cái đã.
Bốn
người đi lại trên hành lang, cố gắng đi sát vào nhau, lúc này trong vô tình bọn
hắn đều cảm giác rất căng thẳng. Hơn nữa ở trong 1 tòa nhà bị phong tỏa kín
mít, quả thực giống như đưa thân vào trong lao tù.
Thiên
Vân bắt đầu cảm giác hối hận, lúc đó không nên vì tránh mưa mà tùy tiện đi vào
nơi này. Hiện tại ngay cả 1 đối sách cũng không có, lại chẳng thể nào rời khỏi
đây, chẳng lẽ phải qua đêm ở đây sao? Hay là tìm dụng cụ nào đấy phá cửa lớn,
hoặc cắt đứt hàng rào sắt? Hoặc tìm trong tòa nhà này coi có thể có chìa khóa
hay không?
Lúc
này, hắn phát hiện, Linh Trúc ôm lấy cánh tay của hắn rất dùng sức, tựa hồ khá
sợ sệt.
Rốt
cục, đi tới trước cầu thang. Bốn người từ từ tiến tới. Không khí có chút ngưng
trệ, bọn hắn thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, trong nội tâm rất bức bối ngột
ngạt.
Bố
cục trên lầu 3 cũng không quá khác lầu 2. Chiếu đèn pin về phía trước, Thiên
Vân cẩn thận từng bước chân 1. Đồng thời, hắn hắng giọng hô 1 cái: "Ngươi
có ở nơi này không? Tuấn Hàn, nói chuyện đi!”
Không
hề có âm thanh nào trả lời. Bên tai chỉ nghe được tiếng mưa rơi không ngừng.
Giờ
khắc này, trong căn phòng La Tuấn Hàn phát hiện cuốn nhật ký, bản nhật ký vẫn
rơi trên mặt đất, cơ hồ đã bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn. Nhưng La Tuấn Hàn lại
không thấy tung tích.
Vết
máu trên cuốn nhật ký lan tràn trên sàn nhà, một giọt lại 1 giọt chỉnh tề theo
quy luật kéo dài ra bên ngoài thành 1 đường thẳng. Phương vị vết máu hướng tới,
chính là cầu thang lên tầng 3…
0 nhận xét:
Post a Comment