7/03/2016

Posted by Unknown |
          Chương 6: tử vong phòng múa (hạ)
                                                                                                                                                                                                                      Nạn nhân đầu tiên là Lương Thi Vận, mới chết lúc tối hôm kia, mà tỷ muội Tô thị thì hôm trước mới đi du lịch, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao? Có lẽ du lịch chỉ là cái cớ tạo chứng cứ ngoại phạm, hai người họ có khả năng vẫn chưa rời khỏi thành phố. Tạm thời bỏ qua bốn án mạng trước, chỉ nhìn vào mình vụ Lý Lượng Dụ, luận cơ động sát nhân, điều kiện gây án, hai người họ đều có đủ rồi. Động cơ rất rõ ràng, hai tỷ muội vì yêu thành hận cho nên giết người, rất hợp lý. Hai người bọn họ đều đã từng nhận lời yêu với Lý Lượng Dụ, quen thuộc nơi ở, thậm chí có khả năng có cả chìa khóa nhà riêng của họ Lý, muốn vô thanh vô tức ra vào cũng không phải là việc khó. Trọng yếu hơn, chỉ có hai người họ mới có thể ra lệnh cho năm con chó Shepherd giết chết chủ nhân của chính mình.


Kết hợp với bốn bản án còn lại, các nàng cũng có hiềm nghi lớn. Đầu tiên, ngoại trừ Dư Tiêm Lăng, còn ai rõ ràng nhất chuyện phát sinh vào buổi tối của mười ba năm trước đây? Lúc ấy có ba nam sáu nữ, tất cả là chín người, mà giờ đã có năm người chết oan chết uổng, trừ tỷ muội hai người họ, còn lại cũng chỉ có Đỗ Lễ Hiền đã di dân, và hiện tại vẫn chưa liên hệ được với Trịnh Mẫn Nghi.


Tiếp theo, hung thủ lúc sát hại Hà Ảnh Tuyết, từng sử dụng thuật "phân thân " hóa thành hai cái bóng, bởi vậy không thể bài trừ khả năng hung thủ không chỉ có một người.


Tuy tỷ muội Tô thị có hiềm nghi rất lớn, nhưng hai người họ vì sao phải sát hại cả bốn người kia, trừ Lý Lượng Dụ đây? Là báo thù cho Dư Tiêm Lăng? Điều này cơ hồ là không thể nào , thảm kịch mười ba năm trước đây, chính là vì Tô Mộng Như cùng Dư Tiêm Lăng tranh giành làm nhân vật chính trong bài biểu diễn, nên đối với hai người họ mà nói, Dư Tiêm Lăng tuyệt đối là địch không phải bạn.


Các nàng vì sao phải giết nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là muốn đánh lạc hướng cảnh sát ? Không có chứng cớ cho nên mọi suy đoán cũng chỉ là vô nghĩa, muốn chứng minh hai người họ không phải là hung thủ, chỉ còn một cách là trực tiếp lấy lời khai từ miệng bọn họ. Trên đời này không có một lời nói dối hoàn mỹ, chỉ cần có điểm gian dối nhất định sẽ có lỗ hổng. Thế nhưng thời điểm hai người họ xuất hiện trước mắt tôi, chỉ sợ sẽ thêm hai mạng nữa.


Vì muốn mau chóng tìm được bọn họ, tôi hướng Minh thúc xin số di động, nhưng Minh thúc nói điện thoại di động của họ chỉ có thể sử dụng trong nước, hiện tại chỉ sợ gọi không thông. Tôi nhấn phím gọi xác thực không thể chuyển cuộc gọi được, hai số đều ở trạng thái tắt máy.


Điều tra thoáng cái lâm vào bế tắc, chỉ cần có thể tìm được tỷ muội Tô thị, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là không tìm thấy hai người họ. Tuy ngày mai hai người họ sẽ trở về, nhưng giờ phút này lại không thể chậm trễ giây lát, bởi vì ít nhất bọn họ vẫn còn nằm trong danh sách của hung thủ, có lẽ tối nay sẽ bị ngộ hại cũng nên.


Thời điểm tất cả lâm vào bế tắc, Tuyết Tình điện báo: "Cung thiếu niên lại phát sinh án mạng, Diêu Hải Yến bị ngộ hại rồi..." Lại chết thêm một người.


Bà ta cùng Lương Thi Vận chết rất giống nhau, hiện trường đều ở phòng múa, đồng dạng đột nhiên mất điện, đồng dạng cửa bị cài then. Khi Tuyết Tình cùng Miêu Miêu đuổi tới, bên trong phòng múa chỉ có một cỗ thi thể, cùng bảy thiếu nữ đang rất hoảng sợ. Bọn người Ỷ Kỳ ở trong phòng múa hướng chúng tôi kể lại tình huống ngay lúc đó——


Tuy Lương lão sư mới vừa bị giết, nhưng buổi biểu diễn trong đại hội thể dục thể thao vẫn không hủy bỏ, cho nên chúng tôi nhất định phải tiếp tục tập luyện. Hiện tại cũng chỉ còn mỗi Diêu lão sư mới có thể dẫn dắt chúng tôi tiếp tục, không nghĩ tới lại...


Kỳ thật, chúng tôi đều không muốn tiếp tục tham gia tập luyện, dù sao ở đây vào tối hôm trước đã có người bị giết, hơn nữa còn là người mà chúng tôi đều biết, và còn chết trước mắt mọi người. Thế nhưng, lãnh đạo trường vẫn âm thầm ra lệnh cho chúng tôi, nếu lần này không thể biểu diễn tại đại hội thể dục thể thao thì sẽ không để cho chúng tôi tốt nghiệp, cho nên mọi người đành phải kiên trì tập luyện.


Nghe nói điệu nhảy này là do Lương lão sư tự mình sắp xếp bố trí , nhưng Diêu lão sư tựa hồ cũng rất quen thuộc, rất chân thành chỉ bảo từng động tác cho mọi người, mỗi một vũ bộ... Có lẽ trong nội tâm vẫn còn sợ hãi, âm nhạc vừa dừng lại, tôi không tự giác lại hướng phía hướng cửa sổ nhìn một cái. Sáng sớm hôm qua lúc mọi người chuẩn bị rời đi, thì người của hiệu giặt cũng đã đem mấy bức mành treo lên rồi. Nhưng không biết vì sao, đêm nay lại không thấy nữa . Không có bức mành che chắn bên ngoài, tôi có thể trực tiếp trông thấy bên ngoài cửa sổ, lại là một quỷ ảnh đáng sợ...


"Hì hì hi..." tiếng cười âm lãnh mờ mịt đột nhiên vang lên bên trong phòng múa. Thân thể Diêu lão sư như bị điện giựt, đột nhiên run lên, bất giác hướng bốn phía nhìn quanh, cô ấy phát hiện quỷ ảnh trên cửa sổ, mặt biểu lộ vạn phần hoảng sợ, lập tức hướng cửa ra vào chạy tới, thế nhưng vẫn giống như tối hôm trước, cửa bị cài then, như thế nào cũng mở không ra.


Bóng đèn đột nhiên vụt tắt, quỷ ảnh lập tức "phiêu" tiến đến. Mấy người chúng tôi sợ hãi ôm thành một đoàn, rúc vào góc tường, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, bởi vì chúng tôi không biết quỷ ảnh lần này muốn hại chết là ai?


Diêu lão sư lưng dán chặt vào cửa, mặt hướng phía vách tường nhìn quỷ ảnh "bồng bềnh", run rẩy nói: "Ngươi là Tiêm Lăng?"


"Hì hì, Diêu lão sư ngươi còn nhớ rõ ta à! Ta còn tưởng rằng ngươi cùng những người khác đồng dạng, đã sớm quên ta rồi." ngữ điệu quỷ ảnh hơi bướng bỉnh, nếu bình thường sẽ cảm thấy như một người bạn cùng trang lứa, mà giờ phút này lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.


"Ta chưa từng hại ngươi, ngươi vì cái gì tìm tới ta?" Diêu lão sư ngữ khí phảng phất rất trấn định, tuy thanh âm hơi chút run rẩy.


"Ngươi thật chưa từng muốn hại ta sao? Tại sao ngươi lúc ấy lại rời khỏi phòng múa ?" ngữ khí quỷ ảnh rất chân thành, tựa hồ là muốn biết nguyên nhân, nhưng lại tựa hồ như đang tố cáo lão sư.


"Ta lúc ấy cũng là không có biện pháp, Lượng Dụ dùng mẫu thân hắn tới dọa ta, nếu ta không nghe theo ý của hắn, thì ta sẽ bị đuổi việc."


"Hì hì hi... Đúng vậy a, ta chẳng qua cũng chỉ là một trong số những học trò của ngươi, sống chết của ta đương nhiên không bằng công việc rồi. Hì hì hi..." Quỷ ảnh cười phi thường khủng bố, khiến mọi người không ngừng run rẩy.


"Không phải, ta lúc ấy không nghĩ như vậy, ta lúc ấy cũng không nghĩ tới hắn lại có thể đối với ngươi như vậy." Diêu lão sư lo lắng biện giải cho mình.


"Vậy ngươi cho là hắn sẽ đối đãi với ta như thế nào?" Quỷ ảnh hỏi lại khiến Diêu lão sư không thể nào trả lời được, nàng vừa cười nói: "Hì hì hi... Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một người ích kỷ, vì ích lợi của mình, không có chuyện gì là không làm. Mười ba năm trước đây là như thế, mười ba năm sau cũng vẫn thế. Ngươi biết rõ vương quốc đồ chơi cuồng hoan tiết là tâm huyết của ta, nhưng là Thi Vận đắc thế, muốn đem tâm huyết của ta làm của riêng, ngươi cũng không dám thốt một tiếng. Hiện tại tốt rồi, nàng chết rồi, ngươi cũng dứt khoát đem tâm huyết của ta làm của riêng. Ta nói không đúng sao?"


"Ta biết sai rồi, ta có lẽ không nên làm như vậy, tiết mục biểu diễn ở đại hội sẽ ghi chú rõ ngươi mới chính là nguyên tác giả của điệu nhảy này..." Diêu lão sư vội vàng giải thích, nhưng lập tức đã bị đối phương chặn lời: "Ta là nguyên tác giả, ngươi là người cải biên, an bài như vậy thật hoàn mỹ ah! Tựa như tác phẩm của ta, được ngươi an bài hoàn mỹ đến mức không cần sửa chữa một điểm, không phải sao?"


"Không phải, không phải, ta không có nghĩ như vậy!" ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, khiến mọi người vẫn có thể tinh tường trông thấy biểu lộ kinh hoàng trên mặt Diêu lão sư, bà đã gấp đến độ nước mắt chảy ròng.


"Ngươi cho rằng trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta không biết sao? Nói cho ngươi biết, ta biết hết, trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta biết rõ toàn bộ! Bởi vì ta là quỷ, từ địa ngục đến! Hì hì hi..." tiếng cười khiến mọi người kinh hồn táng đảm âm vọng bên trong phòng múa, sợ hãi tràn ngập đến từng ngách nhỏ. Tiếng cười như một phán quyết đã an bài: "Với tư cách đã từng là học trò của ngươi, ta rất vinh hạnh có thể tự mình đưa ngươi đến địa ngục. Ở địa ngục, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy tịch mịch, bởi vì có Thi Vận, Lượng Dụ, bọn hắn đã chờ ngươi lâu lắm rồi..."


"Không muốn, buông tha ta, buông tha ta..." Diêu lão sư tuyệt vọng cầu khẩn, đổi lấy chỉ là tiếng cười nhạo vô tình: "Hì hì hi... Buông tha ngươi? Vậy ngươi tại sao lại buông tha ta? Đêm hôm đó, ngươi rõ ràng đứng ở ngoài cửa, nhưng  lúc ta gọi, chẳng những không có xông tới cứu ta, ngược lại giữ cửa cài then không cho ta chạy thoát. Ngươi nói ta có nên giết ngươi hay không?"


Diêu lão sư không đáp lại, quỷ ảnh nói tiếp: "Ngươi xem tóc của ta xinh đẹp không? Thi Vận cảm thấy cũng không tệ, ngươi nói xem?" Nói xong, tóc nàng dần dần duỗi dài, hướng đến chỗ Diêu lão sư cuốn chặt lấy bà đến mức miệng sùi bọt mép.


Quỷ ảnh trước khi đi còn nói với chúng ta một câu: "Tiểu cô nương, các ngươi hãy nhớ kỹ ah! vương quốc đồ chơi cuồng hoan tiết là tâm huyết của ta, nếu ai có ý nghĩ muốn lấy làm của riêng, thì cứ nhìn Diêu lão sư cùng Lương lão sư..."


Nghe xong Ỷ Kỳ tự thuật, tôi phát hiện không ít điểm đáng ngờ. Đầu tiên, Diêu lão sư đã nói dối chúng tôi, theo cuộc đối thoại của bà và hung thủ có thể biết được, mười ba năm trước bà ta lúc ấy đang ở ngoài cửa, hơn nữa còn giữ chốt  cài then. Tiếp theo, bức mành hôm qua vừa mới được giặt sạch, tại sao đến tối lại bị dỡ xuống? Thứ ba, bốn án mạng kia đều phát sinh ở những địa điểm khác nhau, duy nhất tại phòng múa lại xẩy ra đến hai lần, chẳng lẽ tại đây có điểm gì đặc biệt?


Hay mình đã bỏ lỡ qua manh mối nào đó. Ôn chủ nhiệm sau khi giải quyết  xong việc cũng đã đến đây, biểu hiện không hề khiếp sợ, ngược lại tỉnh táo đến mức làm cho người khác hoài nghi. Vì vậy, tôi liền hỏi thăm lúc xẩy ra vụ việc bà ta đang ở chỗ nào.


"Ta vừa rồi ăn cơm cùng bằng hữu." Bà tận lực lảng tránh ánh mắt của tôi.


"Theo ai ăn cơm, ăn cơm ở nơi nào?" Tôi nhìn chăm chú từng biến hóa trên mặt của bà.


"Làm sao vậy? Hoài nghi ta giết người sao? Cùng ta ăn cơm đều là những nhân vật có máu mặt, tùy tiện nói một cũng khiên ngươi bị mất việc rồi!" Bà ta đột nhiên tức giận, hiển nhiên là biểu hiện thẹn quá hoá giận.


Tôi lấy một điếu thuốc, không thèm quan tâm nói: "Chỉ có Lương cục trưởng mới có thể đuổi việc tôi, hơn nữa điều kiện tiên quyết là phải phá án bằng được. Vừa rồi người gọi là cái gì đại nhân vật ngồi với ăn cơm bà, căn bản không có khả năng đụng đến tôi."


Bà trợn mắt hạnh lên nhìn tôi, cao giọng chửi bậy: "Cái gì gọi là đại nhân vật ah! Ngươi dám vũ nhục bằng hữu của ta, ta sẽ khiến cho ngươi phải rút lại những lời nói ấy." Dứt lời liền lấy điện thoại ra, không biết định cáo trạng tới ai.


"Thôi bỏ qua, Ôn chủ nhiệm, khi vụ án phát sinh xe của bà hẳn đậu bên cạnh đường, bảo vệ trông thấy bà đi vào là được rồi."


Bà ta nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức phản bác nói: "Không có khả năng, ta từ cửa sau vào đây, hắn như thế nào có thể thấy ta được..." Bà ý thức được chính mình nói lỡ lời rồi.


Tôi cười nói: "Ah, nguyên lai bà lại đi vào từ cửa sau, trách không được vừa rồi bảo vệ nói chưa thấy bà tới."



Đang lúc tôi chuẩn bị tinh thần cho tốt, thẩm vấn Ôn chủ nhiệm một phen,  thì Tuyết Tình đang nhìn chằm chằm lên trần nhà đột nhiên nói: "A Mộ, trần nhà có chút vấn đề, mấy ngày nay có lẽ đã bị ai đó động qua."

0 nhận xét:

Post a Comment