6/30/2016

Posted by Unknown |
  Chương 5: trung khuyển thí chủ (hạ)


Vừa ngồi xuống thì có một tên người hầu dâng nước trà cho tôi. Lý Lượng Dụ phất tay ý bảo người đó tránh đi chỗ khác, sau đó không kiên nhẫn nói với tôi: "Có rắm mau thả, lão tử đang vội!"


Nhưng mà giờ phút này tôi lại tuyệt không gấp gáp. Trước khi đến, tôi còn tưởng rằng trong biệt thự cũng chỉ có một mình hắn, bởi vì lúc tôi nhấn chuông cửa, hắn vừa vặn đứng bên cạnh thuận tiện trả lời, với tính cách đại thiếu gia như hắn tuyệt đối sẽ không tự mình ra cửa nghêng đón người khác. Bởi vậy kỳ thật trong lòng hắn rất khẩn trương, tuy biểu hiện tiếp đón rất không kiên nhẫn, chẳng qua cũng vì che dấu bất an trong lòng.


"Nếu Lý tiên sinh có chuyện quan trọng cần làm, ta không quấy rầy nữa." Dứt lời liền đứng dậy chuẩn bị ly khai.


"Móa, nhà ngươi dám đùa nghịch ta à! Đây có phải là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao? Mau ngồi xuống!" những lớp mỡ dầy bao phủ trên mặt hắn như thế mà cũng có thể hiện ra gân xanh chứng tỏ hắn đang rất nôn nóng.


Tôi nhún nhún vai, ngồi xuống vểnh chân lên y như chủ nhà, trên bàn trà để một hộp xì gà Cuba, tôi không chút khách khí cầm lên, coi như đang ở trong nhà mình vậy.


Hắn hiển nhiên bị  hành động của tôi chọc giận, nặng nề ngồi dậy, hung dữ quát: "Ngươi tới là để hút xì gà đấy sao?"


"Lý tiên sinh, chú ý ngữ khí của ngươi, hiện tại không phải là ta cầu ngươi." Tôi lười biếng duỗi lưng một cái: "Ta tuy chỉ là người phụ trách bản án này, nhưng cũng không có nghĩa là ta nhất định phải phá án. Đầu năm nay vẫn chưa giải quyết được nhiều vụ án, thêm một cái nữa cũng không phải vấn đề lớn. Mười ba năm trước đây chẳng phải đến bây giờ vẫn chưa tìm được đáp án sao? Có lẽ, mấy ngày tới ta sẽ năng qua bái phỏng ngươi, bất quá đến lúc đó không biết ngươi còn có thể rống khí thế được như vậy nữa không!"


Loại thiếu gia ăn chơi này không ai bì nổi, muốn hắn hợp tác trước hết phải áp chế được nhuệ khí của hắn, tôi lấy cái chết của nạn nhân ra uy hiếp hắn, hiển nhiên thu được kết quả rất hài lòng. Khí diễm của hắn dần dần dập tắt, như chó nhà có tang nói: "Ngươi muốn biết cái gì?"


"Mười ba năm trước đây, ngươi cưỡng gian Dư Tiêm Lăng!" Tôi vừa mở miệng liền đâm thẳng vào chỗ yếu của hắn.


Thịt mỡ trên mặt hắn run rẩy một cái: "Ta không muốn trả lời vấn đề này."


"Ngươi có thể yên tâm, cảnh sát cũng không có ý định truy cứu chuyện này, cho dù có muốn lật tung hồ sơ vụ án, phụ thân ngươi cũng có biện pháp bảo vệ cho ngươi, bằng không thì ngươi cũng không có khả năng tiêu diêu đến bây giờ." Tuy miệng tôi nói những lời như vậy, nhưng  thật ra đang ngầm mở bút ghi âm trong túi áo, có thể đem hắn đạp vào ngục giam hay không không phải tôi có thể quyết định , chức trách của tôi chỉ là thu thập chứng cớ.


"Là, ta đích thật cưỡng gian nàng, đêm đó..." Hắn nói xong đột nhiên dừng lại, trên mặt biểu lộ hoảng sợ, liền khiến tôi biết hắn hẳn phải đang nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.


Tôi lập tức quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa trên một cây cột trụ có bóng một thiếu nữ tóc dài, giống như ngày hôm qua từng gặp cô ta ở phòng lưu trữ, thanh âm cũng đồng dạng mờ mịt, âm lãnh: "Lượng Dụ, đã mười ba năm không gặp, không nghĩ tới so với trước kia ngươi càng ngày càng béo, tựa như đầu heo vậy."


Nếu bình thường, có người dám nói Lý Lượng Dụ như đầu heo, hắn nhất định sẽ cấp đối phương một đòn thật đẹp mắt , nhưng giờ phút này hắn lại không chút động đậy, chỉ ngơ ngác nhìn cái bóng in trên cột trụ. Tôi nghĩ, hắn chắc hẳn là sợ ngây người rồi.


"Ngươi muốn cái gì?" Tôi quát lớn với cái bóng.


"Cảnh sát tiên sinh, ta muốn làm cái gì chứ? Đương nhiên là cùng bằng hữu cũ ôn chuyện rồi, ngươi xem Lượng Dụ rất cao hứng ah, vừa nhìn thấy ta đã nói không nên lời rồi. Hì hì hi..." tiếng cười lạnh lẽo quanh quẩn bên trong đại sảnh rộng lớn, khiến tôi nhất thời không biết nó được xuất phát từ hướng nào.


"Thực đúng đơn giản chỉ là ôn chuyện như vậy thôi sao? Như thế nào không nhấn chuông cửa mà đã trực tiếp tiến vào được, như vậy chỉ sợ quá thất lễ!" Tôi ở bên cạnh nói nhảm chút ít, trong lòng âm thầm phân tích cái bóng có thể được chiếu lên từ hướng nào. Cái bóng in trên cột trụ nhà, theo góc độ phán đoán, hẳn là thông qua dàn đèn lớn ở trước sân nhà chiếu rọi qua cửa sổ vào đây. Nếu như vậy, khẳng định xuất thân của cái bóng cũng đang ở trong sân, thế nhưng ở ngoài cửa có năm con chó Shepherd, nếu như có người lạ tiến vào nhà, tại sao chúng lại không kêu một tiếng?


" Lễ tiết ở địa ngục tất nhiên không giống với nhân gian, ta cũng không phải con người, ta là quỷ, là Lệ Quỷ đến từ địa ngục, dựa theo lễ tiết, ta nên thỉnh Lượng Dụ đến địa ngục du lịch một chuyến ah!" Thanh âm đột nhiên trở nên bén nhọn chói tai, khiến đầu tôi choáng váng ong ong như có tiếng nổ. Sau lưng lại truyền đến âm thanh của Lý Lượng Dụ đang hoảng sợ kêu lên, quay đầu lại thì đã phát hiện hắn đang chạy đến phía cửa ra vào.


"Hì hì hi... tiểu tình lang, như thế nào gặp ta ngay cả chào hỏi cũng không nói đã bỏ chạy rồi, ngươi cho rằng có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?" Cái bóng nói xong bỗng nhúc nhích một cái liền biến mất.


Lúc này, Lý Lượng Dụ đã ra đến sân vườn, tôi đương nhiên cũng không thể đứng lại trong đại sảnh, lập tức đuổi theo hắn ra ngoài. Tôi vừa đi tới cửa đã nhìn thấy hắn đứng trước cửa nhà để xe nhưng bị năm con chó vàng chặn lối ra, hắn đối với năm con súc sinh này chửi ầm lên, ra lệnh chúng cút ngay. Thế nhưng bọn chúng lại như không hiểu được lệnh của chủ nhân, ngược lại còn ở trạng thái có thể công kích bất cứ lúc nào, tựa hồ đang chờ đợi mệnh lệnh của một ai đó.


"Lượng Dụ, ngươi vội vã đi đâu! Ngươi nhìn mấy con tiểu cẩu đáng yêu kìa, như thế nào không cùng chúng chơi một hồi?" giọng nữ âm lãnh quanh quẩn từ bốn phía, nghe không biết từ hướng nào truyền đến.


Có lẽ vì trong lòng bất an, Lý Lượng Dụ thấy mấy con chó không nghe mệnh lệnh của mình, liền ra quyền cước đấm đá bọn chúng. Lũ Shepherd tùy ý để chủ nhân ra sức đánh, nhưng cũng không chịu nhường đường, mặc kệ chủ nhân đi đến đâu, chúng đều bổ nhào qua cản đường đi của hắn.


Giọng nữ lại vang lên lần nữa: "Lượng Dụ, tính tình của ngươi vẫn là hư hỏng như vậy, động một cái là đánh đập tàn nhẫn, đêm đó ngươi đối với ta cũng như vậy..."


"Ngươi câm miệng cho ta! Lão tử có Bồ Tát hộ thân, cho dù ngươi là Lệ Quỷ nghèo kiết xác, quỷ chết đói, lão tử cũng không sợ! Còn không mau cút ngay cho tao, bằng không lão tử không đem ngươi ăn sạch đến mức khóc cũng không được!" Lý Lượng Dụ hung dữ ngửa mặt lên trời gầm rú, một tay xé rách chiếc áo sơ mi hàng hiệu trên người, lộ ra sợi dây chuyền bạch ngọc Bồ Tát được treo trên cái vòng vàng to như chiếc đũa ở trước ngực hắn.


"Hì hì hi... Trong lòng ngươi kỳ thật rất sợ hãi, cố làm ra vẻ để lừa gạt cảnh sát tiên sinh, nhưng lại không lừa được ta, bởi vì ta không phải người, ta là quỷ! Hì hì hi..." tiếng cười âm lạnh quanh quẩn trong ánh hoàng hôn, cho dù hiện giờ đang là mùa hè, trời vẫn còn hơi nóng, nhưng tôi có cảm giác giống như rơi vào U Minh Quỷ Vực.


Lý Lượng Dụ cười một tiếng rồi sụp đổ, hắn ngồi dưới đất trầm mặc không nói. Thật lâu sau mới dừng lại tiếng cười, nói: "Tiểu Cẩu đều đói bụng, bây giờ cũng là lúc ăn cơm rồi~..." Năm con chó vàng lớn đột nhiên cùng nhau đánh về phía chủ nhân. Trước mắt, máu tươi văng khắp nơi, đâu đâu cũng là tiếng kêu gào thảm thiết, giờ phút này trong sân nhà hắn giống như là Luyện Ngục ở nhân gian...


Lý Lượng Dụ chết rồi, là bị những hàm răng sắc bén của năm con chó nổi tiếng là trung thành, giống Shepherd của Đức cắn chết, cũng như chết ở trước mắt của tôi. Tuy hắn bị giết ngay trước mắt, nhưng tôi cũng lực bất tòng tâm, chỉ cần một con giống Shepherd là đã có thể đưa tôi lên đường, huống chi là năm con.


Mấy con chó giống Shepherd đang ở trước thân thể chủ nhân không trọn vẹn cùng nhau giằng co, bên miệng máu tươi ướt cả xuống ngực, cùng nhau xếp thẳng hàng đứng trước mặt tôi. Tôi nghĩ mình rất nhanh cũng giống như chủ nhân của chúng, được đãi ngộ ngang nhau. Thì bỗng một giọng nữ mờ mịt cất lên trong không khí tràn ngập mùi máu tươi :"Cảnh sát tiên sinh, đây là lần thứ hai ta cảnh cáo ngươi rồi, nếu như ngươi vẫn tiếp tục kiên trì điều tra, như vậy lần sau khi chúng ta gặp mặt, cũng đừng trách ta ah! Hì hì hi..." Tiếng cười xa dần, nhưng năm con chó Shepherd vẫn đứng canh giữ ở trước mặt tôi như cũ. Phảng phất như chỉ là năm pho tượng, nhưng ai biết được nếu tôi lui về sau một bước chúng có thể lập tức bổ nhào đến hay không?


Ngay thời điểm tôi đang vắt hết óc suy nghĩ làm như thế nào mới thoát thân được, thì cứu tinh đã đến —— bên ngoài truyền đến âm thanh quen thuộc, là tiếng còi cảnh sát, chắc là do người hầu trong nhà báo động rồi.


Tôi cùng các đồng nghiệp cùng nhau lục soát từ bên trong nhà đến ngoài sân, còn thiếu xúc cả thảm cỏ lên, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ dấu vết nào của hung thủ để lại. Còn năm con chó giống Shepherd kia từ lúc đồng nghiệp của tôi đến bắt bọn nó đi cũng không có động đậy, phảng phất như thật sự  đã biến thành pho tượng.


Xử lý tốt hiện trường án mạng, tôi không khỏi lâm vào trầm tư, hung thủ thật sự làm quá nhiều điều mà con người khó có thể làm được. Năm con chó giống Shepherd nổi tiếng với lòng dũng cảm, trung thành, cho dù có bị chủ nhân đánh chửi, cũng tuyệt đối không công kích chủ nhân. Hơn nữa chỗ ở của nhà họ Lý cái gì cũng là hàng cao cấp, đương nhiên đến cả chó canh nhà cũng phải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc mới dùng. Có lẽ, nên điều tra nơi bán năm con chó này một lát.



Nhiều khi, ngàn đầu vạn tự không biết từ đâu nhớ tới, nhưng đột nhiên một cái lại xuất hiện một tin tức lại có thể cởi bỏ nỗi nghi hoặc trong nội tâm—— Trăn Trăn điện báo cáo, nhà Tô Mộng Như là nơi huấn luyện và mua bán giống chó Shepherd...
Posted by Unknown |
   Chương 5: trung khuyển thí chủ (thượng)


Sau khi thu thập chứng cứ từ Diêu lão sư, chúng tôi đã tìm được không ít thông tin quan trọng của vụ thảm án mười ba năm trước. Những tư liệu liên quan đến năm người còn lại cũng đã được Miêu Miêu tìm được, mặc dù chúng đã cũ, nhưng xem ra chỉ có thể thử thời vận, trực tiếp đến địa chỉ cũ tìm người thôi. Bất quá những tài liệu này cũng không phải hoàn toàn không có giá trị, bởi vì tôi phát hiện trong tư liệu của Lý Lượng Dụ, cha của hắn là quan lớn của chính phủ, đại biểu nhân dân toàn quốc Lý Chí đức. Đây là ghi chép mà trong vụ án không có đề cập đến. Mười ba năm trước đây, có lẽ chính hắn là người đã cản trở điều tra.


Người đầu tiên chúng tôi muốn tìm chính là Đỗ Lễ Hiền, nhưng mà chúng tôi chỉ tìm được một căn hộ chung cư cao cấp đã nhiều năm không có người ở. Chuông cửa cơ hồ bị Trăn Trăn đập vỡ, nhưng cửa vẫn đóng chặt như cũ. Rơi vào đường cùng, hai chúng tôi đành phải đến bên cạnh hỏi thăm.


"Các ngươi muốn tìm nhà Đỗ tiên sinh sao?" Người hàng xóm tiếp chúng tôi là một bà nội trợ hơn năm mươi tuổi, theo quần áo phán đoán hẳn là người giúp việc, bà bảo chúng tôi gọi là Lưu tỷ.


"Đúng vậy a, chúng tôi hiện đang điều tra lại một bản án đã cũ, hy vọng có thể hướng Đỗ Lễ Hiền tiên sinh hỏi thăm chút ít sự tình." Tôi dùng ngữ khí lễ phép nói.


"Ai, hiền tử hắn cũng đáng thương đấy." Lưu tỷ lắc đầu thở dài.


"Vì sao nói như vậy?"


"Hiền tử khi còn bé rất biết điều, là niềm vui của không biết bao nhiêu người..." Không biết có phải trong lòng còn dâng trào cảm xúc hay không, mà Lưu tỷ tựa hồ cũng không chú ý tới chúng tôi vẫn đang đứng ở cửa ra vào, thao thao bất tuyệt kể lại từng ly từng tý chuyện Đỗ Lễ Hiền khi còn bé——


Ta làm công ở đây cũng đã gần ba mươi năm, cùng vợ chồng Đỗ tiên sinh làm hàng xóm cũng hơn mười năm, hai người bọn họ đối với ta rất tốt, một điểm lên mặt hống hách cũng không có, hoàn toàn không đối đãi giống như hạ nhân. Hiền tử lúc sinh ra, ta còn cố ý hướng lão gia xin phép nghỉ để qua nhà bọn họ hỗ trợ. Quan hệ của lão gia cùng hai người họ cũng không tồi, ta qua đó hỗ trợ cả tháng, lão gia vẫn phát tiền lương như thường lệ cho ta, làm hại bọn hắn rất ngại.


Hiền tử cơ hồ cũng lớn lên dưới tay của ta , bởi vì vợ chồng Đỗ tiên sinh mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, mà hiền tử lại rất ưa thích cùng ta chơi, cho nên thường xuyên tới tìm ta. Con cái lão gia đều không ở cùng ông ấy, cho nên cũng rất hoan nghênh hiền tử đến chơi.


Hiền tử từ nhỏ đã đi học Piano, lão gia còn cố ý mua một cái đàn Piano để trong nhà, vì muốn để cho hiền tử đến chơi đàn cho ông ấy nghe. Cuộc sống như vậy mãi cho đến khi hiền tử mười lăm tuổi.


Mùa hè năm đó, hiền tử đến cung thiếu niên thành phố luyện tập Piano, nghe hắn nói còn có thể tham gia biểu diễn. Lão gia sau khi biết, muộn cũng ngủ không ngon, nói nhất định phải đi xem. Thế nhưng mà, đột nhiên có một đêm, hiền tử phải vào bệnh viện, nói là hai tay hắn bị nắp đàn Piano kẹp đến nát hết xương ngón tay, còn một mực phát sốt, trị hơn một tuần lễ mới khỏi. Còn hai tay thì coi như phế hẳn, đừng nói chơi đàn Piano, đến một trang giấy cũng cầm không nổi.


Vì trị bệnh cho hai tay hiền tử, vợ chồng Đỗ tiên sinh không tiếc buông bỏ hết cả công việc, cả nhà di dân đến nước Mỹ, hi vọng bác sĩ ở đó có thể đem hai tay của hắn chữa lành. Cả nhà bọn họ sau khi rời đi, thì không có trở về, hơn mười năm rồi, không biết hiền tử hiện tại lớn lên hình dáng ra sao, tay của hắn tốt có hay không...


Cùng Lưu tỷ đứng ở cửa ra vào trò chuyện gần một giờ, cũng chỉ biết được Đỗ Lễ Hiền từ mười ba năm trước đây đã di dân ra nước ngoài, đến nay cũng chưa có trở về qua. Nói cách khác, trên cơ bản có thể đem hắn loại trừ khỏi bản án. Bất quá tôi vẫn lấy một tấm ảnh của hắn, tuy mới chỉ có 14, 15 tuổi, nhưng lớn lên nhất định rất tuấn lãng , nếu không phải hai tay bị thương, hiện tại khẳng định rất được nữ hài tử hoan nghênh.


Về phương diện Đỗ Lễ Hiền không đạt được manh mối gì, đành phải chuyển mục tiêu lên người bốn người khác. Hiện tại duy nhất có thể tìm được chỉ có Lý Lượng Dụ. Phụ thân hắn là quan lớn chính phủ, tôi chỉ cần gọi cho lão đại thì tốn một chút thời gian là có thể thăm dò được địa chỉ hiện tại.


Lúc tạm biệt Lưu tỷ đã là 5h chiều, vì tiết kiệm thời gian, tôi quyết định cùng Trăn Trăn chia nhau hành động, tuy như vậy không phù hợp quy định, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Cô ấy có thể đi tìm kiếm địa chỉ của tỷ muội Tô thị, còn tôi đến nhà của Lý Lượng Dụ.


Biệt thự Lý gia ở khu trung tâm của khu biệt thự, rất yên tĩnh, rất có khí phái, so ra thì căn hộ cao cấp của Đỗ gia cũng có chút thua kém, xem ra những năm gần đây phụ thân hắn mò được không ít lợi lộc. Khi tôi đến nơi mặt trời đã xuống núi, nhưng sắc trời còn chưa đen tối lắm. Nhấn chuông cửa, tôi lập tức nghe thấy tiếng chó sủa, hơn nữa không chỉ một, có lẽ có bốn, năm con liền, âm thanh cũng rất to, hẳn là một loài chó lớn thuần chủng nào đó.


Chuông cửa cũng là hàng cao cấp có rất nhiều công năng, chuông reo không bao lâu đã có âm thanh truyền ra, là một giọng nói của nam nhân, rất không lễ phép: "Này, là ai?"


"Tôi là Mộ Thân Vũ, nhân viên của hình cục dò xét. Xin hỏi Lý Lượng Dụ tiên sinh ở nhà không? Tôi muốn hỏi thăm một chuyện." Đối phương không lễ phép, tôi cũng chỉ có thể tự an ủi mình, là hắn không có gia giáo, nhưng tôi cũng không thể cư xử đối với hắn như vậy, trừ phi hắn có điểm yếu để tôi nắm được.


"Móa, lão tử mấy ngày nay không có giết người phóng hỏa, tìm ta hỏi cái chym a` o0o!" May mắn không cùng Trăn Trăn đến đây, bằng không thì nàng nhất định sẽ đạp xập cửa mà xông vào mất.


"Tôi muốn hỏi, là vụ án của mười ba năm trước đây, chuyện Dư Tiêm Lăng tự sát, cùng bốn vụ án mới xẩy ra có liên quan..." Không trực tiếp đâm trúng vào chỗ hiểm đối phương, tôi chỉ sợ đến cửa ra vào cũng vào không được.


Đối phương đã trầm mặc một lúc, tôi còn tưởng rằng mình đã tính sai, nhưng mà thanh âm của hắn đột nhiên lại truyền ra: "Vào đi!" cửa thép chạy bằng điện tự động mở ra, vài cái đèn trên những bức tường cao tám trượng cũng sáng lên, chiếu sáng rộng khắp sân nhà. Trong sân cây cối hoa cỏ, hòn non bộ, ao nước tất cả đều đầy đủ, thật không phải xa hoa bình thường, nhà họ Lý này cũng quá phô trương rồi.


Vừa đi vào sân, tôi đã gặp phiền toái, năm con chó lớn vừa nhìn thấy tôi liền lập tức xông lại vây quanh, không ngừng sủa, hơn nữa còn tùy thời có thể bổ nhào đến. Nếu chỉ là mấy con chó canh cổng bình thường, chỉ cần biểu hiện một điểm công kích, thí dụ như nhặt cục gạch ném qua, thì có thể dọa chúng chạy mất rồi. Thế nhưng, hiện tại lại là năm con chó Shepherd thuần chủng Đức nhanh nhẹn dũng mãnh (chó vàng lớn).


Đang lúc tôi nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến lão đại có thể hỗ trợ cho tôi một cái thanh danh ‘ anh dũng hy sinh’ hay không, thì một âm thanh lớn truyền vào trong tai. Khi mở mắt ra, thì mấy con chó giống Shepherd đã tản ra. Tòa biệt thự năm tầng hiện lên trước mắt, một tên bị thịt trẻ tuổi đang đứng trước cổng, hắn không cao, đại khái chỉ hơn một mét sáu, nhưng cân nặng ước chừng cũng hơn chín mươi kg, tuy nhiên toàn thân  hắn đều là hàng hiệu. Khổ nỗi thân hình như hắn mặc vào thật chỉ tội thân mấy bộ quần áo. Cái này khiến cho tôi nhớ tới một câu tục ngữ "Mặc long bào cũng không giống thái tử" .


"Còn đứng đấy làm gì vậy, lão tử đang vội !" thanh âm người thanh niên cũng giống như người nghe chuông cửa, hắn có lẽ chính là người mà tôi muốn tìm. Nói xong hắn liền quay người đi vào biệt thự, mỗi một bước đi, thịt mỡ trên người đều rung rung vài cái, cảm giác tựa như thủ lĩnh lâm tặc bị thịt.



Tôi vừa đi vào đến đại sảnh, thì đã thấy Lý Lượng Dụ ngênh ngang gác hai chân lên trên ghế Sofa, cả người nằm gọn trên cái ghế, nếu mỗi ngày hắn đều ngồi như vậy thì cái ghế sofa quý giá ấy không được mấy tháng mà đi đời nhà ma. Mồm ngậm điếu xì gà, hắn hướng sofa đối diện chỉ chỉ, ý bảo tôi ngồi xuống.
Posted by Unknown |





Thời điểm Lục xuất hiện trước mặt Thượng Quan Miên, Tiểu Dạ Tử cũng dị thường hoảng sợ, từ trên người nữ nhân mặc kimono đen, nàng cảm giác được 1 loại khí tức cực kỳ nguy hiểm!    

Lúc ấy, nàng vừa muốn quay đầu lại nói với Thương điều gì đó, nhưng lại phát hiện hoàn cảnh chung quanh biến đối.    

Tiếp theo nàng liền chứng kiến, nàng và Thương thế mà đang đứng trong 1 căn phòng xa hoa rộng lớn! Nơi này… đúng là nhà Đồng Sinh!


Bất quá Tiểu Dạ Tử rất nhanh bình tĩnh lại, đối với Thương đang kinh ngạc không biết làm sao nói: "Đừng sợ... huyết tự cấp Ma Vương đã bắt đầu rồi, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng nên kỳ quái. Hiện tại chỉ có thể hy vọng Thượng Quan Miên nhanh 1 chút phong ấn ma vương. Những người khác không biết có phải cũng đồng dạng như chúng ta hay không?"


Thương lúc này rất hoang mang lo sợ, nhưng may mắn còn có tỷ tỷ bên người.


Thương sinh ra và lớn lên trong Đồng Sinh gia, nhưng đối với Bộ Vị nàng không hề có bất kỳ tình cảm nào, đối với nàng Bộ Vị không phải tỷ tỷ nàng, chỉ có Tiểu Dạ Tử mà thôi. 

Mẫu thân Đồng Sinh Lĩnh chết đi, 1 đêm đó đã triệt để thay đổi tư tưởng của 2 tỷ muội này. Nếu không phải như vậy, Tiểu Dạ Tử cũng sẽ không đi làm thám tử, càng không vì thế mà tới Trung Quốc, cuối cùng tiến vào nhà trọ.


Bất quá tính cách Tiểu Dạ Tử chưa bao giờ đi suy nghĩ những chuyện vô nghĩa. Sự tình đi đến nước này đã là rút củi dưới đáy nồi, Thượng Quan Miên thành công hay không, quan hệ tới tất cả tính mạng hộ gia đình.


Tiểu Dạ Tử cầm chặc bàn tay Thương, đối với nàng mà nói, Thương là người cho dù hy sinh tang mạng nàng cũng phải bảo vệ. Nàng nợ muội muội, nhất định phải đền bù tổn thất cho muội muội. Dù sao không phải do nàng, Thương cũng không bị kéo vào nhà trọ địa ngục.


"Rời khỏi nơi này nhiều năm như vậy, Thương, đành nhờ muội dẫn đường. Nơi này và Đồng Sinh gia chính thức có lẽ không khác nhau mấy." Tiểu Dạ Tử quay đầu lại nói với Thương: "Không có cách nào, tỷ không thể nhớ rõ, đành phải nhờ muội thôi."


"Đi? Thế nhưng tỷ tỷ, chúng ta đi như thế nào đây?" Thương hoang mang lo sợ nói: "Nếu đi loạn mà nói..., huyệt động của ma vương 1 khi mở ra hút chúng ta vào... Chúng ta căn bản không có khế ước địa ngục ah!"


"Ở nguyên tại chỗ càng dễ chết! Đây là kinh nghiệm tỷ trường kỳ chấp hành huyết tự nắm được. Tóm lại, trước cứ nên rời khỏi đây. Ân, tới phòng của muội đi."


Sau khi Đồng Sinh Lĩnh qua đời, Tiểu Dạ Tử theo Thần Cốc Long Ngạn rời khỏi Đồng Sinh gia còn Thương thì ở lại làm con nuôi cho con trai thứ hai của gia chủ Đồng Sinh gia, Đồng Sinh Dụ. Đồng Sinh Dụ đối đãi với nàng cũng coi như tương đối hiền lành, mà nữ nhi của hắn Đồng Sinh Bộ Vị chân tâm coi Thương như muội muội. Nhưng Thương thủy chung không quên thù xưa, trong Đồng Sinh gia này, có 1 người là hung thủ giết chết mẫu thân. 


Mà cho tới nay, trong suy nghĩ của Tiểu Dạ Tử, hiềm nghi lớn nhất là con trai trưởng của gia chủ, Đồng Sinh Chính Nhân. Cách nghĩ của Thương cũng như vậy, căn cứ ước định với Tiểu Dạ Tử, nàng ở lại Đồng Sinh gia làm con nuôi của Đồng Sinh Dụ, luôn ra dáng làm 1 người con ngoan nhưng trong lòng lại luôn xem bọn họ như địch nhân, đồng thời ở bên cạnh quan sát Đồng Sinh Chính Nhân. Mà trừ hắn ra, còn có hiềm nghi lớn hơn. Là con trai út của gia chủ, Đồng Sinh Thác Thực, còn có 2 người chị gái của hắn Đồng Sinh Phi Hạnh cùng Đồng Sinh Lê Hoa. Thê tử của Đồng Sinh Chính Nhân là Đồng Sinh Mộc Dầu sinh cho hắn 1 người con trai là Đồng Sinh Khắc. Thê tử của Đồng Sinh Dụ là Đồng Sinh Thanh Giang sinh được 1 người con gái là Đồng Sinh Bộ Vị, 3 năm trước đã qua đời. Cậu của 2 nàng, Đồng Sinh Thác Thực không hề lấy vợ, nhiều năm nay 1 mực ăn chơi đàng điếm bên ngoài.


Bất quá điều tra nhiều năm, Tiểu Dạ Tử từng bước loại trừ Đồng Sinh Dụ và Đồng Sinh Thác Thực ra khỏi danh sách hiềm nghi, dù sao sưu tập tư liệu nhiều năm qua, không thể nói 1 chút manh mối cũng không có. Người hiềm nghi nhất tự nhiên là Đồng Sinh Chính Nhân, vợ hắn Đồng Sinh Mộc Dầu là người rất có dã tâm cũng không thể loại trừ. Mà Đồng Sinh Thanh Giang đã mất, cho dù nàng có là hung thủ thì cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào. Về phần Đồng Sinh Phi Hạnh cùng Đồng Sinh Lê Hoa, hai người hoàn toàn thuộc kiểu người ăn chơi phá sản, không có tài năng kinh thương, mà trượng phu các nàng ở rể Đồng Sinh gia, sau này chết ở Lăng tử cho nên không cần cân nhắc vào.   

Hiện tại, chỉ là khuyết thiếu chứng cớ. Tiểu Dạ Tử sớm đã quyết định, 1 khi xác nhận Đồng Sinh Chính Nhân là hung thủ, nàng sẽ đích thân đưa hắn vào trong nhà trọ! Cho dù ngày sau nàng có thể rời khỏi nhà trọ, nàng cũng làm như vậy!


Đương nhiên, chuyện này, nàng sẽ tự làm 1 mình, không liên lụy tới Thương. Nàng không muốn tay Thương nhiễm máu tươi. Từ khoảnh khắc này về sau, nàng nhất định sẽ bảo vệ Thương.


Lúc này, dọc theo hành lang đi tới 1 gian phòng không đóng cửa, Thương chỉ vào trong nói: "Chính là nơi này… muội luôn sống ở đây."


Gian phòng rất lớn, mà đi vào trong, Tiểu Dạ Tử rất nhanh chú ý tới trên mặt bàn có đặt 1 tấm hình. Trong tấm ảnh, là 1 nhà 3 người Đồng Sinh Dụ, Đồng Sinh Thanh Giang cùng Đồng Sinh Bộ Vị, ảnh này tựa hồ mới được chụp. 

"Tấm hình này thế mà vẫn còn sao?" Thương có chút kinh ngạc, "Sau khi mẹ  Thanh Giang chết ( vì Thương làm con nuôi của Đồng Sinh Dụ cho nên cũng gọi Đồng Sinh Thanh Giang là mẹ ), tấm hình này muội nhớ đã hủy rồi mà. Muội còn nhớ khi đó Bộ Vị khóc rất nhiều... Hơn nữa, cái khung ảnh này, muội nhớ đã đổi từ nhiều năm trước rồi."


Tiểu Dạ Tử quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, sắc trời tuy rằng tối đen, nhưng có thể thấy rất rõ ràng là cảnh sắc bình thường. Kế tiếp, nàng chú ý tới  lịch treo tường.


"Đây là..." Tiểu Dạ Tử nhìn lịch, sau đó thân thể như bị điện giật, "Bình thành... Bình thành năm 16? Hơn nữa là... Tết nguyên đán?"


Mẫu thân Đồng Sinh Lĩnh chết vào năm bình thành thứ 16, tức là năm 2004, vào lúc rạng sáng tết nguyên đán. Khi đó Tiểu Dạ Tử mới chỉ 13 tuổi.


Nàng nhanh chóng nhìn về phía đồng hồ trên vách tường, hiện giờ mới qua 0 giờ không lâu.


Tính toán thời gian, là đại khái cách 1 giờ trước khi mẫu thân chết.


Nàng tức khắc minh bạch. Chẳng lẽ đây là tâm ma của nàng sao? Nàng một mực muốn điều tra tìm kiếm hung thủ sát hại mẫu thân, không tiếc chia lìa với Thương, trở thành thám tử nhiều năm tìm kiếm manh mối. Vì vậy ma vương mới cho nàng trở về ngày hôm nay sao? Rạng sáng ngày mùng 1 tháng 1, bình thành năm 16!


"Thương, " Tiểu Dạ Tử quay đầu lại nói: "Có lẽ... Ở nơi này có thể biết được ai là hung thủ sát hại mẫu thân!"


"Cái ... Cái gì?" Thương cũng kinh hãi không thôi, nàng một mực muốn trợ giúp tỷ tỷ tìm ra thủ phạm giết chết mẫu thân. Đáng tiếc nhiều năm qua, tuy nàng đã trở thành thám tử, nhưng thủy chung không làm được điều này. 


Nhưng, Ma Vương... Có thể cho tỷ muội các nàng biết rõ bí ẩn mà 7 năm nay tỷ muội 2 nàng không cách nào xác minh! 


"Không..." Thương bỗng nhiên nói: "Tỷ tỷ, tỷ không biết sao? Tựa như Bồ Mỹ Linh vậy, chúng ta có thể đem mụ mụ tới thế giới sự thật, để mụ mụ sống lại, chúng ta..."


"Muội nói đùa gì vậy? Thương?" Tiểu Dạ Tử lập tức lắc đầu: "Mụ mụ đã chết, nàng đã chết rồi! Cho dù xuất hiện ở nơi này cũng không phải mụ mụ chính thức! Nếu như có thể biết rõ ai là kẻ sát hại mẫu thân, đợi sau này rời khỏi nhà trọ tỷ nhất định sẽ tìm người kia báo thù! Nhất định!"


Cách nghĩ của Tiểu Dạ Tử và Thương khác nhau. Người trước 1 lòng muốn báo thù, người sau hy vọng có thể đem mẫu thân trở về. Tính cách hai người khác nhau, có thể nói vừa xem đã hiểu. 


Bất quá, Tiểu Dạ Tử biết bây giờ không phải là thời điểm cân nhắc vấn đề này, nàng có thể còn sống nhìn thấy hung phạm hay không cũng là 1 vấn đề. Trong 1 giờ này, cân nhắc đầu tiên chính là sống sót!


"... phòng của mụ mụ!"


Đồng Sinh Lĩnh sau khi tốt nghiệp đại học liền rời nhà tới sinh sống ở kinh đô, bất quá phòng của nàng vẫn được giữ lại. Gia chủ Đồng Sinh Hùng đã nói, bất luận thế nào mỗi ngày lễ ngày tết đều phải về nhà 1 lần. Cho nên phòng của nàng cho tới nay vẫn giữ nguyên. Đi nơi đó nhìn 1 cái, có thể có manh mối.


Đương nhiên, nguy hiểm chắc chắn là có, nhưng đối với 2 người không có khế ước địa ngục mà nói, còn có biện pháp nào khác sao? Tiểu Dạ Tử tính cả huyết tự nhà kho cũng chưa quá 6 lần, Thương ngay cả 1 lần huyết tự cũng không có, chỉ có huyết tự cấp Ma Vương là đường tắt tốt nhất để rời khỏi nhà trọ. Các nàng chỉ có thể cầu nguyện, Thượng Quan Miên nhanh chóng phong ấn ma vương.


Rời khỏi gian phòng này, 2 người cẩn thận từng li từng tý đi lại trên hành lang. Nói thực ra toàn bộ dinh thự này hình như trống không không người. Dù sao nếu là dinh thự chính thức, chỉ cần người hầu đã có thể nhìn thấy khắp nơi rồi. Thế nhưng ở nơi đây quạnh quẽ trống trải, không 1 bóng người. 


"Cái đó đúng..."


Vừa chuyển tới 1 góc đường khác, Thương lập tức nhìn thấy 1 cánh cửa ở phía trước, lập tức thốt lên: "Đây là phòng của Đồng Sinh Chính Nhân!"


Bởi vì trong nội tâm nàng cho rằng người này rất có thể là hung thủ sát hại mẫu thân, cho nên đối với người cậu này, Thương gọi thẳng tên họ.


"Coi chừng." Tiểu Dạ Tử giơ tay lên bảo vệ Thương, cẩn thận từng li từng tí đi về phía gian phòng kia. Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, đều là câu đố.


Nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, 1 khi phát sinh hiện tượng kỳ dị liền mang Thương lập tức đào tẩu.


Nhưng ý nghĩ này vừa mới sinh ra nàng đã nhìn thấy tay nắm cửa xoay tròn!


"Hỏng bét!" Tiểu Dạ Tử lập tức muốn lui về sau bỏ chạy, thế nhưng cánh cửa rất nhanh bị đẩy ra. Mà người đi ra chính là thê tử của Đồng Sinh Chính Nhân, Đồng Sinh Mộc Dầu!   

Bất quá, bộ dáng của nàng thoạt nhìn rất bình thường, thật giống như Đồng Sinh Mộc Dầu thật sự. Lúc này trên tay nàng bưng 1 cái khay nhỏ, bên trên là 1 bình rượu cùng 3 cái chén.


Nhưng nàng lại giống như căn bản chẳng nhìn thấy Tiểu Dạ Tử và Thương mà cứ dọc theo hành lang rời đi.


"Cái này... Làm sao vậy?" Thương cảm giác rất kinh ngạc, "Thời điểm cảnh sát lấy khẩu cung, mợ Mộc Dầu rõ ràng nói lúc ấy mợ đang ở phòng ngủ ah! Nhìn theo tình cảnh này, chẳng lẽ mợ muốn đi uống rượu! 


Vốn rạng sáng tết nguyên đán, muốn tụ tập uống rượu cũng là điều bình thường. Thế nhưng vì cái gì, Đồng Sinh Mộc Dầu lại nói dối? Bất quá hiện tại, thực sự đang tái hiện lại tràng cảnh phát sinh vụ án ngày đó sao?


Dù gì cũng không thể xác định, ma vương muốn Tiểu Dạ Tử nhìn thấy tràng cảnh hư giả hay chân thực, cho nên hết thảy chưa thể đưa ra kết luận.


"Ba chén rượu..." Tiểu Dạ Tử thì thào, lập tức bắt lấy tay Thương chạy tới.


Nàng muốn nhìn 1 cái! Có thể tại đây, chứng kiến chân tướng cuối cùng! Vô luận là thật hay giả, thân là thám tử, nàng sẽ tự mình đưa ra phán đoán! Tình huống xấu nhất, cho dù bị ma vương giết chết, ít nhất nàng cũng phải biết rõ thân phận hung phạm! 

Vì vậy, nàng bước đi nhanh hơn, theo sát Đồng Sinh Mộc Dầu. Nàng ta thật sự giống như không nhìn thấy 2 nàng, cũng không nghe được thanh âm nói chuyện.


Nhưng vừa qua 1 góc hành lang, Tiểu Dạ Tử  lại trợn mắt há hốc mồm, bởi vì... Đồng Sinh Mộc Dầu trước mắt đã biến mất không thấy tung tích!


Lúc này, Tiểu Dạ Tử lập tức cảnh giác... Nàng lo lắng có phải bản thân lọt vào bẫy rập của ma vương rồi không. Nàng lập tức căn cứ theo lời của Di Chân nói... quan sát xung quanh coi có xuất hiện vết nứt không gian hay không. Đồng thời tìm kiếm xung quanh coi có đồ vật nào có thể túm vào, tránh khi khe hở mở ra nàng và Thương sẽ bị kéo vào. 


Nàng cũng mặc kệ mọi việc, đem cửa phòng bên cạnh mở ra, kéo Thương vọt vào! Căn phòng này nàng không nhớ rõ là của ai.


"Nhanh, Thương,  tới giữ chặt hàng rào cửa sổ! Nhanh!"


Hai tỷ muội vọt tới trước cửa sổ, lại phát hiện cửa sổ đang bị khóa chết. Tiểu Dạ Tử lập tức giơ cái ghế bên cạnh lên, hung hăng đập vào phần thủy tinh! 


Đem thủy tinh đập nát, nàng và Thương cùng nhau bắt lấy hàng rào sắt bên ngoài cửa sổ!


Giờ phút này Tiểu Dạ Tử có chút yên lòng. Như thế này cho dù vết nứt không gian có mở ra cũng có thể chống đỡ được 1 hồi.


Bất quá, cũng may, vết nứt không gian cũng không có xuất hiện.


Căn biệt thự này tràn ngập không khí quỷ dị, hiện tại an toàn cũng chỉ là tạm thời. Tiểu Dạ Tử quyết định tạm thời không buông tay ra khỏi hàng rào mà chờ thêm chút nữa.


"Thực có chút hoài niệm ah." Thương giờ phút này lại có vài phần vui vẻ trong lo sợ: "Còn nhớ khi còn bé chúng ta ngẫu nhiên tới nơi này chơi đùa, còn có Bộ Vị. Tuy mụ mụ rất không thích cái nhà này, nhưng nàng thật sự rất quan tâm người  nhà Đồng Sinh. Tỷ tỷ có nhớ rõ không? Phòng này là phòng của Bộ Vị. Kỳ thật nàng thực sự xem muội là thân muội của mình. Bất quá không hề giống với lúc trước, rất bài xích muội."


Đồng Sinh Khắc cũng là nhi tử của Đồng Sinh Chính Nhân, cũng là biểu huynh của Tiểu Dạ Tử. Khắc tuy khiếm khuyết tài năng kinh thương, nhưng dã tâm của hắn lại rất lớn, làm việc cũng rất an toàn cho nên được ngoại công khá coi trọng. Bất quá từ xưa tới nay, đối với Tiểu Dạ Tử và Thương đều không có sắc mặt tốt. Hơn nữa bởi vì hắn là nhi tử của Đồng Sinh Chính Nhân, trong nội tâm Tiểu Dạ Tử cũng có chút bài xích hắn. Nhưng Đồng Sinh Khắc đích xác thực sự có thể coi như 1 thanh niên đầy hứa hẹn, điểm này Tiểu Dạ Tử không phủ nhận.


Mà mẫu thân hắn, Đồng Sinh Mộc Dầu đêm hôm khuya khoắt lại cầm 3 chén rượu, muốn đi đâu trong đêm? Ba chén rượu đại biểu cho 3 người. Chẳng lẽ 1 người trong đó là mẫu thân Lĩnh? Như vậy còn 1 người là ai?


Là ai?


Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, bất quá đôi mắt 2 người giờ phút này đã quen với bóng tối.


"Lại nói ..." Thương dường như có suy nghĩ nhìn về phía Tiểu Dạ Tử, "Tỷ còn nhớ Kiện Thái không?"


"Ân, Kiện Thái cũng là ca ca của Khắc. Chỉ có điều, hắn..." Tiểu Dạ Tử nói đến đây, đột nhiên, nàng thình lình nhìn thấy, ở cửa sổ đối diện gần đó, 1 cái bóng đen tóc tai bù xù đang chậm rãi lướt qua cửa sổ!


Mà giờ khắc này, trong dinh thự gia tộc Đồng Sinh ở thế giới sự thật, trong phòng khách cách gian phòng này 1 khoảng, những người trong gia tộc Đồng Sinh đều tề tụ đông đủ, thậm chí cả Thần Cốc Long Ngạn cùng thê tử Thần Cốc Tín Chính cũng trình diện.


Cầm đầu là Đồng Sinh Hùng, dùng thần sắc lo âu nhìn về phía Thần Cốc Long Ngạn, nói: "Nói cho ta biết. Hiện tại... Chúng ta nên làm như thế nào?"



Long Ngạn trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: "Ta đã tận lực. Bây giờ có thể làm chỉ là chờ đợi."

6/29/2016

Posted by Unknown |




Thượng Quan Miên lập tức quay đầu lại, theo thói quen từ trên người lấy ra khẩu Sa Mạc Chi Ưng, nhắm ngay phía sau! Thế nhưng đằng sau thực sự không 1 bóng người!


Nàng vừa quan sát vừa thối lui vào sâu trong rừng rậm!


Nơi này là... địa phương năm đó nàng giết chết Anna.


Trí nhớ từng màn một thức tỉnh.


Tại đây trong hoàn cảnh huyết tinh tàn nhẫn, chỉ có cường giả mới được phép sống sót, kẻ yếu chỉ có 1 kết cục, biến thành 1 đống xương khô. Tổ chức  để cho những kẻ có ý đồ chạy trốn nhấm nháp tư vị sống không bằng chết, mà mỗi một tràng cảnh huyết tinh tại nơi này, ngay cả những bộ phim cấp B của Hollywood so ra cũng phải ảm đạm thất sắc.


Trong bóng đêm, quy tắc chỉ có một, chính là giết chết đối phương để sống sót. Xưa kia, Thượng Quan Miên và Anna với tư cách những kẻ yếu ớt phải đau khổ giãy dụa cầu sinh, nhưng theo thời gian thực lực của những người còn sống sót ngày càng cường đại, tử vong của các nàng vốn đã chú định. Nhưng phục dụng chất lỏng màu xanh lá của Lục, tiềm năng của Thượng Quan Miên được kích phát vô hạn, nàng phát hiện tu luyện như thế nào cũng không có bất kỳ bình cảnh nào, người khác phải hao phí vài năm mới có thành quả, còn nàng chỉ tốn vài tháng đã hoàn thành. Thế cho nên, về sau thực lực của nàng và Anna cách biệt lại càng lớn.   

Khi một người có được lực lượng trước kia chưa từng có, đồng thời sống trong hoàn cảnh cực đoan người chết ta sống, những tình cảm xưa kia tưởng như quý giá sẽ hoàn toàn tiêu tán. Chỉ có giết chóc mới làm họ cảm thấy thực sự đang sống.   

Thượng Quan Miên nhìn y phục cơ hồ đã bị máu nhuộm đỏ, trí nhớ khi xưa hoàn toàn sống dậy. Nơi này đang là giữa sườn núi, sắc trời dần trở nên u ám, rất nhiều người đang chờ đợi trời tối để tiến hành đánh lén. Thượng Quan Miên được coi là cường giả thực thụ, bị hầu hết mọi người coi là công địch, bọn hắn không tiếc liên thủ đối phó với nàng.


Giờ phút này, tay Thượng Quan Miên khẽ rung lên, từ trong ống tay áo trượt ra 3 căn độc châm màu trắng. Bởi vì đi theo Lục, nàng học được không ít cách tinh luyện độc tố, cũng đem tri thức đó phát huy tới mức cao nhất. Những độc châm này cũng là Lục giúp nàng chế tác.


Có thể nói, không có Lục, Thượng Quan Miên chẳng những không có khả năng sống tới ngày nay, càng không khả năng trở thành siêu cấp cường giả. Dù rằng có Vu đả thông chân khí giúp nàng thăng lên cấp độ S, nhưng chất lỏng màu xanh lá cải tạo thân thể nàng mới là căn bản. 

Đã có lực lượng bực này, nàng có thể cam đoan bản thân mình tuyệt đối không chết, nhưng trong đám người nàng phải giết, có cả Anna. Bất quá giờ khắc này nàng đã dần quên mất vì Anna nàng mới mong muốn có được sức mạnh ngày hôm nay. Nàng có thể sống, nàng lựa chọn sống sót, vì vậy nàng nhất định phải làm như thế. 


Hết thảy... Đều trở về ngày hôm đó. Nàng phát hiện sức mạnh bản thân hiện giờ rất giống với sức mạnh khi ấy. Nhưng bất đồng chính là nàng cảm giác được trên ngọn núi này không hề có người sống. Ở nơi này, nhất định là không gian rất tiếp cận Ma Vương.


Nàng nắm chặt hai tay, chỉ cần có bất luận động tĩnh gì nàng sẽ bắn ra độc châm. Mặc dù hiện tại tiến vào 1 không gian khác, nhưng khế ước địa ngục vẫn ở trên người. Xem ra, Ma Vương quả thật không có cách nào hủy diệt khế ước địa ngục.     

Hai mắt cảnh giác chú ý bốn phía, trong bóng tối nàng cảm giác 1 khí tức âm trầm đang bắt đầu khởi động.


Lúc này nàng đột nhiên quay đầu lại, ném dao găm ra ngoài! Không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không nổ súng, vì làm thế sẽ thu hút sự chú ý.

Một đao kia đâm thẳng vào thân cây đằng sau, nhưng xung quanh không hề có động tĩnh. Không kịp suy tư, bỗng nhiên 1 con dao bắn thắng đến, Thượng Quan Miên lập tức né tránh, nhưng phần eo của nàng vẫn bị thương!


Nàng quay cuồng trên mặt đất, nhanh chóng đứng lên, ôm lấy bộ phận bị thương, còn chưa kịp chạy, lại tiếp tục 1 con dao phóng đến!


Thượng Quan Miên muốn tránh thoát lần nữa, thế nhưng con dao vẫn đâm trúng vào cánh tay nàng !   

Máu tươi tức khắc chảy ra thành ròng, Thượng Quan Miên tiếp tục trốn tránh dao găm từ 4 phương 8 hướng đang bay tới, mà nàng căn bản không hề chứng kiến, người ném dao găm là ai! 

Không biết đã trôi qua bao lâu, nàng ngã xuống bên cạnh 1 dòng suối nhỏ. Cố gắng ngồi dậy cởi quần áo băng bó vết thương, đồng thời kiểm tra xem trên vết thương có bị dính độc hay không. Lục dạy cho nàng rất nhiều kiến thức về độc, chỉ cần không phải là loại quá mức biến thái, nàng đều có thể nhận biết.


Đương nhiên, nàng vẫn như trước cảnh giác 4 phía, giờ phút này, vết nứt không gian có đột nhiên hiện ra nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. 

Hoàn tất quá trình băng bó, nàng quan sát chung quanh, lấy ra tấm bản đồ trên người. Căn cứ vào trí nhớ, khoảng cách từ nơi này tới đỉnh núi, nàng còn đụng độ rất nhiều huấn luyện sinh. 


Không... Xác thực mà nói, là càng thêm nhiều vong linh.


Dựa người trên 1 tảng đá lớn, nàng dần ý thức được, nếu như mình chết tại đây, bản khế ước địa ngục cũng sẽ vĩnh viễn thất lạc ở nơi này. Vô luận thế nào, nàng là hộ gia đình có đầy đủ lực uy hiếp tới ma vương, huyết tự của nàng sẽ có độ khó cao hơn người khác 1 chút. 

Nắm thật chặc bản đồ, Thượng Quan Miên ngẩng đầu, hai mắt lộ ra một tia quyết đoán.


Đã đi tới bước này, nàng còn có lựa chọn sao?


Đáp án rất rõ ràng, không có.


Vì vậy, nàng ngóc đầu lên, chuẩn bị thật tốt tất cả vũ khí. Căn cứ vào bản đồ, nàng có thể lách qua 1 vài địa điểm có mai phục. Bất luận thế nào, giây phút hiện tại nàng nhất định phải kéo dài thời gian. Cho dù không thể nào phong ấn ma vương nhưng thời gian huyết tự kết thúc, nàng vẫn có thể trở về nhà trọ, như vậy hết thảy cũng coi như xong.   

Nàng muốn sống sót... Bởi vì ngoại trừ tánh mạng, nàng chỉ còn lại 2 bàn tay trắng!


Nhưng đúng lúc này, nàng chợt thấy từ phía thượng nguồn dòng sông có 1 cỗ thi thể đang phiêu phù trôi nổi. Máu đem nước sông xung quanh nhuộm đỏ. Nàng lập tức chạy tới, bởi vì nàng phát hiện... Thi thể này bị 1 vết thương trúng ngay mắt trái mà chết, mà đây là phương thức Anna thường dùng để giết người. không biết vì nguyên nhân gì, lúc giết người nàng luôn nhắm vào mắt trái của đối phương nổ súng. 

Nàng đi về phía thi thể xem xét vết thương. Máu tươi rõ ràng còn chưa đông, chẳng lẽ Anna đang ở gần đây?


Anna… đang ở gần nơi này!


Một Anna đã chết...


Thượng Quan Miên biết, huyết tự cấp Ma Vương có thể dẫn người ở thế giới này tới thế giới sự thật. Nếu như nàng muốn, không chỉ Anna mà còn mẫu thân và muội muội, nàng cũng có thể dẫn vào thế giới sự thật. Nhưng nàng không dám đánh bạc, tiếp cận những người này hậu quả là gì, ai cũng không biết.


Đồng thời nàng cũng coi chừng quan sát thi thể, cho dù nó đã là thi thể, nhưng nếu có vùng dậy thì nàng cũng không cảm giác kỳ lạ.


Anna đang ở gần nơi này...


Cuối cùng nàng vẫn là quyết định đi gặp Anna 1 lần. Cho dù gặp phải nguy hiểm hoặc là sợ hãi cũng được... nàng thực sự muốn 1 lần gặp lại Anna, dù cho đó là tâm ma của nàng.

Thượng Quan Miên mở bản đồ ra nhìn. Nếu nàng không nhớ lầm, lúc ban đầu Anna vì có quan hệ tốt với mình cho nên bị rất nhiều huấn luyện sinh khác bài xích, về sau thì 2 người  bị tách ra. Ở nơi này cách đỉnh núi rất gần, nàng ấy sẽ không có khả năng ở gần những nơi huấn luyện sinh khác mai phục...


Như vậy, nàng đang ở trên đỉnh núi?


Sự thật là sau này khi Thượng Quan Miên tới đỉnh núi, đích thực gặp được Anna.


Đi... Đi gặp Anna...


Giờ phút này, Thượng Quan Miên lại cảm giác thân thể có chút không ngăn được mà run rẩy. Nàng chưa từng sợ hãi, cho dù đối mặt với tử vong. Nhưng phải đối mắt với Anna mà nói... nàng không có biện pháp khắc chế thân thể đang run lên.


Nhớ lại từng màn lúc trước...


Trên máy bay tiến về tổng bộ Đông Âu tại Hungary, nàng và Anna với tư cách là huấn luyện sinh tinh anh được đặc biệt ở khoang hạng nhất. Máy bay này là của tổ chức, tất cả những người trên máy bay đều là người của tổ chức. 

Khoang hạng nhất có rất ít người, chỉ có Anna và Thượng Quan Miên là nói chuyện với nhau.


"Tiểu Thụy, lần này tới tổng bộ Đông Âu... chúng ta có thể còn sống sót sao?" Anna giờ phút này cũng rất sợ hãi, với tư cách là tinh anh được huấn luyện, phương diện ăn uống đãi ngộ lại càng tốt, vóc dáng Anna gần đây lại cao hơn. Bản thân nàng ấy với tư cách là nữ tính phương tây, có 1 vẻ đẹp rất cổ điển.


"Ta sẽ bảo hộ ngươi, Anna." Thượng Quan Miên lúc này cầm chặt tay Anna, giọng điệu ôn nhu: "Không phải đã ước định rồi sao? Một mực sống sót tới cuối cùng. Khả năng chúng ta có thể trở thành thành viên trong tổ chức rất cao. Một khi đạt được 'Danh hiệu " khi đó chúng ta sẽ không cần lo lắng về vấn đề sinh tử nữa."


"Vậy thì tốt." Anna cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra 1 hơi, bỗng nhiên nói: "Tiểu Thụy là người Châu á ah? Bất quá, từ khi ngươi sinh ra tới giờ vẫn chưa từng thấy 1 người châu á nào khác?"


"Ân, xem trong điện ảnh thì thấy khá nhiều, dù sao đa số thời gian bị nhốt ở trại huấn luyện, những người chung quanh đều là người châu âu."


"Thành phố Hungary là thành phố lớn, rất có thể gặp được người châu á đó. Bởi vì tiểu Thụy, ta cũng rất thích trung quốc. Tiểu Thụy nói tiếng trung quốc có lẽ rất khá ah?"


"Ân, những ngôn ngữ thông thường trên thế giới đều phải học tập... Bất quá học nhiều nhất vẫn là tiếng anh và tiếng trung. Dù sao ta là người châu á, sau này đạt được 'Danh hiệu ", khả năng tới châu á chấp hành nhiệm vụ ám sát là rất cao."


"Tiểu Thụy..." Anna bỗng nhiên nói: "Nếu như có thể tới châu á mà nói... tiểu Thụy có muốn tìm người nhà không? Ta rất muốn tìm kiếm người nhà của mình."


Thời điểm Anna sinh ra là thời kỳ đông âu kịch biến, lúc ấy chủ nghĩa xã hội, khoa học chính trị, từng thể chế đều thay đổi, điều này cũng làm cho gia tộc Mông Reni bắt đầu tìm kiếm ý đồ phát triển. Soviet giải thể, tuyên cáo thời kỳ chiến tranh lạnh kết thúc, đoạn thời gian đó có thể nói là thời kỳ hoàng kim của các thế lực ngầm châu âu. Dù sao chỉ có hỗn loạn, mới có thể đục nước béo cò.    

Anna khi ấy chỉ mới 3 tuổi, nàng biết mình là người anh quốc. Sau đó bị đưa vào tổ chức, bắt đầu thí luyện huyết tinh. Đó là thời đại cực kỳ hỗn loạn, ủy thác ám sát tầng tầng lớp lớp, cho nên mang tới cho tổ chức 1 khoản tiền cực khổng lồ, đối với sàng lọc huấn luyện sinh lại càng thêm nghiêm khắc.   


Anna 1 mực hy vọng có thể tìm được cha mẹ mình, nàng thậm chí không biết bọn họ còn sống hay đã chết. Thế nhưng 1 huấn luyện sinh nho nhỏ làm gì có tư cách điều tra hạ lạc của cha mẹ. Nàng chỉ có thể lựa chọn cố gắng đánh cược 1 lần. Chỉ cần đạt được "Danh hiệu", trở thành sát thủ chính thức, nàng sẽ có biện pháp điều động lực lượng tổ chức.


Nhưng hết thảy, điều kiện tiên quyết là nàng phải sống sót.


"Tiểu Thụy, vô luận như thế nào... vô luận có tìm được người nhà hay không," Anna lúc này cầm chặt tay Thượng Quan Miên mỉm cười nói: "Ngươi vẫn là người thân của ta. Đối với ta mà nói ngươi là người thân quan trọng nhất."


Anna!


Thượng Quan Miên lúc này dọc theo bản đồ, hướng về phía đỉnh núi. Nàng muốn gặp lại Anna 1 lần nữa!


Nàng tính toán đại khái lộ tuyến Anna sẽ đi, hiện tại nàng cơ hồ quên mất bản thân đang chấp hành huyết tự cấp ma vương. Anna chính thức đã chết, nàng không thể nào nhìn thấy nàng ấy được nữa. 


Đi tới phía trước, rốt cục nàng lại nhìn thấy 1 thi thể ngã trên mặt đất. Cỗ thi thể ấy vẫn như cũ vị bắn thủng mắt trái. 


"Anna... Anna..."


Thượng Quan Miên tiếp tục đi về phía trước. Nàng sải từng bước 1 hướng về phía đỉnh núi.


Khi nàng lên tới nơi trời đã tối. Đây là thời khắc nguy hiểm nhất, là nơi sàng lọc ra tinh anh của tổ chức, ở nơi này... 


"Anna..." đứng ở đỉnh núi, Thượng Quan Miên chờ mong có thể 1 lần nữa nhìn thấy Anna, nàng lại lần nữa đắm chìm trong hồi ức...


Lục trước kia đã sớm rời khỏi tổ chức. Trước khi đi, Thượng Quan Miên được tổ chức cho phép ra sân bay tiễn nàng. Nghe nói kế tiếp nàng sẽ tới châu á.


Trong phòng chờ sân bay, nàng vẫn như cũ mặc 1 thân kimono màu đen, gương mặt tuyệt mỹ hấp dẫn vô số ánh mắt. Mà Thượng Quan Miên lúc này vóc dáng cũng đã tương đối cao, mái tóc đen dài, gương mặt cũng có chút tư vị nữ nhân.


Thượng Quan Miên lúc ấy đã hoàn toàn khác với ngày xưa. Trên người nàng tản ra 1 cỗ khí tức sát phạt quyết đoán, trong mắt không còn 1 tia ôn nhu khi xưa. 


Tiến vào tổng bộ, nàng tận mắt nhìn thấy rất nhiều người chết đi, lại càng nhiều trành cảnh khủng bố hơn nữa. Nếu không phải Lục, nàng căn bản không có khả năng sống đến bây giờ. Mà trên chiến trường, bội bạc, lợi dụng người khác, hèn hạ vô sỉ, thậm chí hành hạ đối thủ đến chết, tầng tầng lớp lớp mưu kế. Chỉ trong thời gian ngắn ngủn 1 năm, nàng nhìn thấy tất cả những cực đoan tội ác mà 1 người cả đời chưa chắc đã thấy hết. Một năm trôi qua, nàng ít nhất đã giết vài trăm người, trung bình 1 ngày nàng phải giết 1 người.  


Nàng lần lượt lướt qua từ trong tay tử thần, vết thương trên người nhiều vô số kể. Mà tiến bộ của Anna cũng rất thần tốc, nếu không có Lục, Thượng Quan Miên đoán chừng bản thân chưa chắc đã so được với nàng ấy. Thủ pháp của Anna cũng ngày càng tàn nhẫn vô tình, thậm chí phương thức giết người càng thêm nhẫn tâm. 

"Lão sư " gương mặt Thượng Quan Miên lạnh như băng, đầu hơi cúi thấp nói với Lục: "Ta muốn trở nên càng mạnh hơn nữa."


Lục chậm rãi nhìn nàng một cái, Thượng Quan Miên chưa bao giờ nhìn thấy nàng biểu lộ ra chút cảm xúc nào, vô luận là khóc hay là cười, nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua.


"Ngươi, phải thủ ước." Nàng chỉ nói 1 câu đơn giản như vậy liền đứng dậy. Đã có loa nhắc nhở chuyến bay sắp cất cánh. 


Cuối cùng chỉ để lại 1 câu đơn giản như vậy Lục liền rời đi. Đó là trước ngày hôm nay, Thượng Quan Miên nhìn thấy nàng 1 lần cuối cùng.


Mà bây giờ, Thượng Quan Miên cầm bản khế ước địa ngục đứng trên đỉnh núi, nàng hít sâu 1 hơi nói: "Ta... sẽ thủ ước ước định với ngươi."


Cầm bản khế ước, nàng cảnh giác quan sát 4 phía. Nàng ẩn ẩn cảm giác Anna rất nhanh sẽ xuất hiện.


Trong bóng tối, 1 hình dáng dần dần hiện lên. Đó là... ai?


Thượng Quan Miên bước về phía đó, rất nhanh nàng nhìn thấy, 1 gương mặt hư thối, thịt trên mặt phù nước sưng lên, trên ngực nhô lên rõ ràng là 1 nữ nhân, trong bóng tối đang chầm chậm hướng về phía nàng...