7/13/2016

Posted by Unknown |

Chương 4: cây người chết


Đóng cửa lại, Liên thành và Tề Mỹ Thiện đều đang đứng ở trên ô vông màu trắng.


Gian phòng này coi như khá rộng rộng rãi, ô vuông đen trắng đan xen không có quy luật, nhưng nhìn chung, ô vuông màu trắng ít hơn xa xa so với ô vuông màu đen, đôi khi, phải cách hơn mười ô vuông màu đen mới có một ô vuông màu trắng, cũng chỉ có vài nơi là có hai ba ô vuông màu trắng hợp lại.

Mà Hoa Liên Thành và Tề Mỹ Thiện đang đứng ở ô vuông màu trắng đều là gắt gao nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài ở trung tâm.


Trong phòng ánh sáng phi thường lờ mờ, cơ hồ thấy không được rõ ràng lắm. Bởi vậy có một vài ô vuông không thể nào phán đoán nổi là màu đen hay màu trắng. Trong bóng tối, hào khí rất áp lực.


Cùng một ô vuông không thể đứng vượt qua năm phút đồng hồ. Căn cứ thuyết pháp của Tề Mỹ Thiện, nếu như làm như vậy sẽ bị ô vuông màu trắng hút vào sàn nhà, rồi trở thành một cái đầu lâu trên những cái cột kia!


Mà khoảng cách từ chỗ Hoa Liên Thành tới một ô vuông màu trắng cũng khá gần, cách khoảng 4 ô vuông màu đen, ô khác thì xa hơn. Mà một khi Hắc bào nhân bao vây lại, hậu quả thực là không thể tưởng tượng nổi.


Những hắc bào nhân kia rất quỷ mị, tốc độ di chuyển phi thường nhanh.

  

Cùng một khoảng thời gian, La Thiên Tín đang đi ở trong một đầu hành lang rộng lớn.


"Đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Hắn cau chặt lông mày, chậm rãi đi đi lại lại.


Ánh sáng càng ngày càng mờ nhạt, mà nhiệt độ cũng là ngày càng hạ xuống, mà bây giờ mới chỉ là tháng tư, trên người La Thiên tín mặc cũng không nhiều quần áo cho lắm, bây giờ hắn cảm thấy có chút lạnh lẽo.


"Lạnh quá..." Hắn không ngừng co rúm người lại, dùng hai tay cọ xát lên bắp tay cho bớt lạnh, đến thời điểm bây giờ hắn đã cảm giác có chút bất ổn.


Bỗng nhiên, hắn ngửi thấy trong không khí tràn ngập một cổ mùi vị máu tanh. Bởi vì ánh sáng càng ngày càng mờ, cho nên hắn không thể nhìn rõ được vật gì trước mắt.


"Cái quỷ ốc này... Đến cùng là xảy ra chuyện gì a? Điện thoại gọi không được, hơn nữa không gian quá mức rộng lớn.

La Thiên tín dùng điện thoại chiếu sáng trước mắt...


Một hình ảnh đập vào mắt làm hắn húp một ngụp khí lạnh!


Đó là một gốc cây rất cao đại khái khoảng 10m, cành cây nhiều không đếm xuể, mà ở mỗi cành cây đều treo một thi thể! Mà những thi thể kia, hoặc là làn da bị dóc ra; hoặc là bị chặt mất đầu; hoặc là bị vô số đinh cắm đầy thân thể; hoặc là thiếu mất một vài bộ phận nào đó...


La Thiên tín té ngã trên mặt đất, không ngừng nôn mửa.


Rễ cây to này tràn lan trên nền nhà, tựa như nó lăng không mà sinh ra.


Không biết qua bao lâu sau hắn mới dám ngẩng đầu, lại bỗng nhiên trông thấy, vừa rồi một thi thể bị dóc mất da đã biến mất không thấy!


La Thiên tín nhìn phía dưới gốc cây, ở đấy... Đứng một người!


Hết lần này tới lần khác, điện thoại hết pin nên tự động đóng nguồn!


Trước mắt lại là một mảnh hắc ám, hắn nhìn kỹ phương hướng dưới gốc cây, nhưng quá tối không thể nhìn thấy có người hay không.


Không khí quỷ dị, làm trong nội tâm La Thiên tín không ngừng run rẩy. Tuy hắn cho rằng trên thế giới này không có quỷ, nhưng không khí quái dị này vẫn làm cho hắn khẩn trương không thôi.


Hắn lập tức đứng dậy, muốn chạy ra khỏi nơi này, trở lại cửa ra vào! Hắn muốn thoát khỏi lâu đài địa ngục cổ này ngay lập tức!


Sau đó La Thiên Tín quay đầu lại, bắt đầu dốc sức chạy!


Hắn dốc sức liều mạng mà chạy, tăng tới tốc độ nhanh nhất có thể! Cũng đôi khi quay đầu lại nhìn xem, nhưng cái gì cũng không thấy rõ lắm.


Nhưng bất luận chạy bao lâu, hắn đều không thể tìm thấy cửa ra.


Tại sao có thể như vậy?


La Thiên tín cảm giác thân thể phát lạnh, một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có đánh úp lại!


Hắn quay đầu lại nhìn đằng sau...


Phía trong tòa lâu đài có thêm chút ánh sáng.


Hắn thấy được một hình ảnh làm hắn sởn gai ốc!


Cái cây treo vô số thi thể vẫn đứng phía sau hắn! cảm giác như hắn chưa tùng di động qua!


La Thiên tín cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình! Hắn rõ ràng chạy thời gian lâu như vậy!


Khí lực của hắn đã tiêu hao hết, cơ bản là không thể chạy nổi nữa.


Ngẩng đầu nhìn kỹ lại vô số thi thể kia, tất cả đều giống như lúc nãy, chưa từng biến hóa qua!


Cái này càng làm hắn thêm sợ!


La Thiên tín vừa cúi đầu, liền chứng kiến cái thi thể bị lột da đang đứng trước mặt mình!


"Ah —— "


Hắn sợ tới mức té nhào trên mặt đất, mà cái thi thể bị lột da kia há to mồm, nhưng không phát ra một âm thanh nào, đang từng bước tiến về phía hắn!


Còn lúc này trước mặt Liên Thành và Tề Mỹ Thiện, cỗ quan tài vẫn nằm ở giữa gian phòng. Sau năm phút đồng hồ, Liên Thành liền nhảy qua ô vuông màu trắng bên kia. Khoảng cách là 4 ô vuông màu đen, tương đương với 2m, Liên Thành thường xuyên rèn luyện thể dục thể thao, khoảng cách 2m hắn vẫn là có thể nhảy tới. Về phần Tề Mỹ Thiện, nàng cũng hướng về nơi này.


Hắc bào nhân còn chưa xuất hiện.


Liên thành tổng cảm giác, cái cỗ quan tài kia là một mấu chốt phi thường trọng yếu. Chẳng lẽ nói...


Ma Vương đang ở trong cỗ quan tài đó sao?


Cẩn thận ngẫm lại, rất có khả năng này. Nếu có lấy được nguyên vẹn khế ước địa ngục, thì chỉ cần tiếp cận cỗ quan tài kia là có thể phong ấn Ma Vương rồi.


Nhưng hiện tại, chỉ có thể dựa vào vận khí để đánh bạc.


Vừa lúc đó, dị biến xảy ra.


Phía dưới cỗ quan tài kia bỗng nhiên tuôn ra rất nhiều bóng đen! Nhìn chúng có cảm giác giống như bóng dáng bị nhà trọ thao túng. Những hắc ảnh đó lập tức bao trùm cả căn phòng, nguyên lai những ô vuông màu trắng cũng hoàn toàn bị nhuộm đen!


Chỉ thấy cỗ quan tài kia bỗng nhiên trôi nổi... treo ở trên không trung!


Liên thành tức khắc thận trọng!


Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Ma Vương muốn đi ra?


Một hồi khí tức sâm lãnh âm hàn bắt đầu đập vào mặt, Liên thành và Tề Mỹ Thiện đều không tự chủ được mà run rẩy. Mà giờ khắc này, những U Linh áo đen bất tán ở đằng sau những cây cột rốt cục từng bước từng bước trôi nổi đi ra! "Cái kia... vật ở trong cỗ quan tài..." Tề Mỹ Thiện lập tức ôm lấy Liên thành, hoảng sợ vạn phần nói: "Ta, ta cảm giác được, vật đó phi thường... phi thường đáng sợ. Tuyệt đối không thể để cho vật đó đi ra..."


Liên thành giờ phút này cũng cảm thấy như vậy, hai chân hắn không ngừng run lẩy bẩy.


Sau đó, một cái bóng đen khổng lồ từ trong quan tài chui ra!


Cái bóng đen kia đứng thẳng lên đội trần nhà. Bóng đen từ trên cao nhìn xuống Hoa Liên Thành và Tề Mỹ Thiện. Mà tất cả Hắc bào nhân, thân thể bỗng nhiên đều trôi nổi dung nhập vào trong cái bóng đen này!


Liên thành bắt lấy tay Tề Mỹ Thiện, hướng về cửa ra chạy tới! Hắn thà rằng tiếp tục liều mạng với những nữ quỷ trong bức họa còn hơn là ở nơi này!


Lao ra khỏi cánh cửa, cũng không giống như hắn nghĩ là một hành lang toàn tranh tây, mà chỉ là một hành lang bình thường, hơn nữa còn có thể nhìn thấy điểm cuối!


Hai người không hề do dự, chạy thẳng tới góc rẽ hành lang!


Tiếp tục dừng lại ở trong gian phòng vừa rồi, hai người bọn hắn sẽ phát điên lên mất! Cái bóng đen kia xuất hiện trước mặt bọn hắn, làm bọn hắn không thể sinh ra một tia chống cự trong đầu, phảng phất giống như mình đã chết!


Không biết đã chạy bao lâu, hai người mới dừng bước.


Liên thành đoán chừng đã cách gian phòng kia rất xa, rất xa. Hắn nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ là một giờ một khắc. Cách sáu giờ tối còn vô cùng.


Chỉ cần sống qua vài giờ nữa, là có thể vĩnh viễn rời khỏi nhà trọ!


Thế nhưng, thật sự có thể làm được sao? Chỉ là ngẫm lại, hắn cũng cảm giác có chút tuyệt vọng! Hắn đoán chừng mình có thể sống đến bây giờ, cũng là nhà trọ gây ra hạn chế với Ma vương.


Như vậy... bóng đen vừa rồi, chính là Ma Vương sao?


Trong nháy mắt đó, Liên thành cảm giác như ngã vào tầng chót của địa ngục, phảng phất tất cả ánh sáng trên thế gian này đều biến mất, giống như ngay cả thái dương vĩnh hằng cũng không thể tồn tại.


"Cái kia... Đó là cái gì?"


Câu nói của Tề Mỹ Thiện làm Liên Thành phải nhìn sang. Lâu đài cổ lúc này đã có chút ánh sáng, mà hiện ra trước mắt hai người... chính là cây cây lớn treo đầy người chết!


Trên cái cây có vô số thi thể, làm người ta nhìn vào cảm thấy rùng rợn không thôi!


"Ah!"


Liên thành vừa nhìn thấy thi thể của La Thiên tín, người lúc trước đồng hành cũng hắn khi mới bước vào tòa lâu đài!


Ngực La Thiên tín hoàn toàn bị phanh ra, tướng chết vô cùng thê thảm. Mà Liên thành bỗng nhiên cảm giác, La Thiên Tín dường như đang lom lom nhìn mình!


"Cái kia... Cỗ thi thể kia..." Hắn chỉ vào La Thiên tín, nói với Tề Mỹ Thiện: "Vừa rồi... ta và hắn ở cùng một chỗ."


"Cỗ nào?" Tề Mỹ Thiện cũng là sợ không nhẹ, nhưng vẫn cố gắng trấn định hỏi: "Ta không thấy được."


"Ngươi nói cái gì đó, chính là cỗ mà ngực bị..."


Nhưng thời điểm Liên thành nhìn lại lên cây, không ngờ phát hiện, thi thể của La Thiên Tín đã không thấy rồi!


Vừa rồi, rõ ràng vẫn còn đấy!


Vì cái gì đột nhiên lại biến mất?


Liên thành lập tức nắm tay Tề Mỹ Thiện kéo đi: "Trốn... Chúng ta chạy mau!"


Thế nhưng chưa kịp động, hắn đã thấy một đôi tay tràn đầy máu vòng từ gáy ra trước mặt, đem một cái dây thừng thắt vào cổ hắn.


Liên thành chưa kịp định hình tình huống thì đã bị kéo lên trên cây!


"Ah... Không, không muốn..."


Hắn không ngừng túm chặt lấy dây thòng lọng kia, mà những thi thể tanh hôi đều dán sát vào thân thể hắn. hai chân Liên Thành không ngừng đong đưa, nhưng không có tác dụng gì.


Hắn cầm ra một con dao găm, muốn hung hăng cắt đứt dây thừng! Nhưng cái dây thừng kia rất chắc chắn, dùng dao gắm muốn cắt đứt cũng phải cố hết sức.


Lại tiếp tục như vậy, hắn thật sự sẽ bị treo cổ, xâu ở trên ngọn cây này mà chết!


Rốt cục, cũng đem dao găm cắt đứt dây thừng! Thân thể Liên Thành không ngừng rơi xuống!


Khá tốt, là ba lô chạm đất trước, triệt tiêu đại bộ phận lực trùng kích, kết quả chỉ là trầy da, không có gãy xương.


Liên thành tiếp tục ngẩng đầu lên, chợt phát hiện, thì thể bị treo lại mất đi một cỗ!


Hắn vội vàng đứng dậy nhìn chung quanh, không ngừng bảo vệ cổ. Vừa rồi hắn hít thở không thông, cơ hồ cho rằng mình phải tới âm phủ trình diện rồi, bây giờ lại càng thêm sợ hãi.


Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy sau lưng Tề Mỹ Thiện đang đứng cánh đó không xa, nhiều ra một đôi tay, đem thòng lọng thít vào cổ nàng!


Ngay khi thân thể Tề Mỹ Thiện bay lên không, Liên Thành cho rằng nàng phải chết không thể nghi ngờ, vì nàng không có dao găm!


Không thể để cho nàng chết! Nàng biết rõ những quy tắc trong tòa lâu đài này!


Liên thành nghĩ tới đây liền bổ nhào tới túm lấy hai chân nàng , sau đó thân thể của hắn cũng chầm chậm kéo lên không trung!


Sinh lộ... Sinh lộ là cái gì? Nhà trọ nhất định an bài sinh lộ! Nếu như không có nhắc nhở sinh lộ, vừa rồi chẳng phải mình bị treo chết rồi sao?


Vẫn là nói... Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị có tồn tại loại bẫy rập chắc chắn phải chết?


Lúc này, Liên Thành bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng!


Thi thể đứng ở dưới treo cổ chúng ta... Chẳng lẽ là...


Chúng ta thở thành thế thân cho những con quỷ bị thắt cổ sao? Thay thế chúng trở thành những cái xác trên cây người chết? Những con quỷ này vì có chúng ta thay thế mới có thể rời khỏi cái cây này?


Sau đó thân thể hắn cách mặt đất càng ngày càng cao, Liên Thành đột nhiên nhảy vọt lên, bắt được một sợi dây thừng từ trên nhánh cây thả xuống, hắn từ từ thả người xuống đất!


Cái dây thừng này quả nhiên có thể co duỗi!


Hắn chạy đến phía dưới, nhưng con quỷ vừa rồi đã không thấy đâu nữa!


Muốn dùng cái dây thừng này thắt cổ một con quỷ mới có thể cứu Tề Mỹ Thiện!


Liên thành biết rõ, không thể để Tề Mỹ Thiện chết! Nàng đã sống trong lâu đài cổ này cả ngày, mà bản thân mình chỉ cần sống không tới năm tiếng đồng hồ nữa! Nàng nhất định có phương pháp sống sót!


Quỷ ở nơi nào?


Quỷ ở nơi nào?


Hắn không ngừng tìm tòi bốn phía, chỉ cần xuất hiện con quỷ liền...


Dùng cái dây thừng này bao lấy cổ nó!


Tại nhà trọ.


Phòng 709 của Thượng Quan Miên.


Nàng được Mộ Dung Thận truyền máu xong mới có thể còn mạng trở về nhà trọ.


Điều này làm nàng rất rõ ràng, quỷ hồn đáng sợ hơn nàng nghĩ rất nhiều.


Trang giấy cuối cùng trong cuốn nhật ký của  Bồ Mỹ Linh, là một lời cảnh báo.


"Mặt khác, nếu như một hộ gia đình may mắn cầm được cuốn nhật ký này..., như vậy, nhắc nhở các ngươi. Chính là..."


"Tuyệt đối không nên đi chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị."


"Liền ngay cả ta cũng không có cách nào vẽ ra được tràng cảnh tương lai của nó, nhưng ta đã từng tận mắt nhìn thấy qua, kết cục của những người lựa chọn chấp hành ma vương cấp huyết tự."


"Đó là lúc ta còn rất nhỏ, ta gặp được mấy hộ gia đình tới chấp hành ma vương cấp huyết tự chỉ thị. Bọn hắn lúc ấy, đều là liều mạng muốn rời khỏi nhà trọ."


"Mà ta đạt được cái năng lực biết trước này, cũng chính là chuyện sau đó. Cho nên ta có thể kết luận, lúc ấy ta bị cuốn vào đó cho nên mới được ban cho năng lực này. Mà người cho ta năng lực ấy..."


"Chính là bản thân nhà trọ!"


Nhật ký đến đây liền kết thúc.


Thời điểm ghi đến chữ cuối cùng, Bồ Mỹ Linh rất xúc động, vì trang giấy bị hắn nhấn bút mạng tới mức rách cả ra.


Thượng Quan Miên cẩn thận đọc lại một lần nữa. Nàng hoàn toàn xác định, mình đã đem nội dung trong đó nhớ kỹ, không xót một chữ nào.


Sau đó, nàng lấy ra một cái bật lửa đốt cuốn nhật ký đi, vứt nó trên sàn nhà.


Bởi vì bất kỳ đồ dùng nào xuất xứ từ nhà trọ đều không thể nào bị phá hỏng, cho nên có ném cuốn nhật ký đang cháy xuống sàn nhà bằng gỗ, Thượng Quan Miên cũng hoàn toàn có thể yên tâm.


Nhật ký cuối cùng bị ngọn lửa hoàn toàn thôn phệ, chỉ còn lại một đống tro màu xám...


0 nhận xét:

Post a Comment