"Người này, chính là Bồ Thâm Vũ."
Tên con buôn tình báo Lê Đốt giữ một chòm râu thật
dài, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, thoạt nhìn khoảng chừng 35~36 tuổi, đưa một
tấm hình cho Lý Ẩn.
"Bất quá, Lầu trưởng, ngươi điều tra nàng có
mục đích gì?" Lê đốt tựa đầu vào vách tường, có chút lười nhác nói với Lý
Ẩn: "Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục điều tra cái chết của Mẫn sao?"
Lý Ẩn hi vọng chuyện mình truy tra cái chết của Mẫn
người biết càng ít càng tốt. Đồng thời, hắn đối (với) lời giải thích của Biện
Tinh Thần cũng không hoàn toàn tin tưởng. Tuy hắn nói, cũng khá hợp logic,
nhưng Lý Ẩn tổng lại cho rằng không thích hợp. Cho nên, hắn hi vọng kế tiếp nên
giám thị người này chặt chẽ hơn.
Mặt khác, trước mắt mới chỉ lấy được một tấm ảnh
của Bồ Thâm Vũ, mà nhữngchuyện đã xảy ra giữa Bồ Mỹ Linh và Bồ phi linh cũng
cần phải điều tra ra.
Cho nên, hắn mới nhờ tới tên con buôn tình báo Lê
Đốt. Hắn là một tên siêu cấp Hacker, năng lực nhất lưu về sưu tập tình báo. Lý
Ẩn nhờ hắn giúp đỡ, rất nhanh đã có được một tấm hình của Bồ Thâm vũ.
Đây là ảnh chụp Thâm Vũ thời điểmmười hai tuổi. Sau
khi thân thế của nàng bị bạo lộ, tất cả
ảnh chụp đều bị tiêu hủy không để lại một cái nào, tấm hình này là lúc trước
được đăng trên mạng đấy.
Căn cứ điều tra, Thâm Vũ trải qua sinh nhật năm nay
liền đầy hai mươi tuổi. Khoảng cách với 12 tuổi kém rất lớn, sợ khó có thể
nhận ra, Lý Ẩn cũng không thể nào hoàn toàn xác định.
Phòng 404. Lý Ẩn đem ảnh chụp đặt lên bàn, cho Tử
Dạ và Tinh Thần cùng xem.
"Như thế nào?" Lý Ẩn nói với hai người:
"Tấm hình này ta cũng rất vất vả mới tìm được đó."
Tinh Thần cầm bức ảnh chụp kia lên, mở to hai mắt
nhìn kỹ. Nữ nhân này, là người kêu mình giết người, làm bàn tay mình nhuốm máu,
nhưng cũng là người nắm giữ hy vọng sinh tồn của mình, cảm xúc hắn đối với nàng
tràn đầy mâu thuẫn...
Hắn một mực suy nghĩ, nữ nhân luôn đem mình đùa bỡn
trong lòng bàn tay, có dung mạo như thế nào? Mà hôm nay nhìn thấy được, lại
hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn.
"Nữ hài tử thật xinh đẹp..." Hắn không
khỏi thốt ra: "Thật sự, thật sự rất xinh đẹp..."
Hoàn toàn chính xác, gần mười hai tuổi, khuôn mặt
đã phi thường thanh lệ thoát tục, trên mặt lộ rakhí chất u buồn, càng làm vẻ
đẹp của nàng phát huy vô cùng tinh tế.
Thời điểm nhìn thấy tấm hình này, Tinh Thần không
biết nên làm thế nào , hắn không có cách nào hận người trong tấm hình được.
Bởi vì, khi hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng trong
bức hình, cùng với quá khứ của mình rất tương tự. Nhất là... Tại một khắc khi
mất đi mắt phải.
Nếu như không vì tiến vào nhà trọ, hiện tại có lẽ
hắn còn vì con mắt của mình mà căm hận ca ca. Nàng cũng giống như mình sao?
Không có tình yêu của mẹ, bị mẹ coi là người không cần thiết...
Đây không phải cùng với mình rất tương tự sao?
Lúc trước, nếu như mẫu thân lựa chọn ưu tiên trị
liệu cho mình, mắt phải có lẽ còn có khả năng khôi phục, cũng không phải biến
thành một tên "Độc Nhãn Long", mà nếu như không phải bởi vì mất đi
mắt phải làm hắn lâm vào thống khổ, cũng không chạy vô định trên đường để phát
tiết nỗi lòng, cũng sẽ không chạy vào cái khu dân cưnày, từ đó mà tiến vào nhà
trọ...
Nàng ôm tâm tính thống khổcỡ nào, mới có thể quyết
định giết chết mẫu thân của mình? Ánh mắt của nàng, so với mình lại càng thêm
cô độc và thống khổ.
Tinh Thần bỗng nhiên từ đáy lòng sinh ra một ý
nghĩ. Hắn rất hi vọng có thể một lần gặp được Thâm Vũ. Vô luận dùng hình thức
như thế nào, hắn hi vọng có thể gặp nàng một lần.
"Ta nói, nàng xinh đẹp hay không đâu phải
trọng điểm?" Lý Ẩn cầm bức ảnh chụp nói: "Vấn đề hiện tại là, chúng
ta như thế nào tìm được nàng, cũng phải tra xem cái chết của Mẫn có liên quan
tới nàng hay không. Còn có, Tinh Thần, những bức họa ngươi đưa, ta đã xem rồi."
Lý Ẩn đã đề cập với Tinh Thần, chuyện ngôi nhà hiện
tại của bọn hắn là nhà ở trước kia của Bồ Mỹ Linh, có lẽ sẽ lưu lại những bức
họa của hắn.Tinh Thần cân nhắc một phen, liền đem những bức họa đó giao cho Lý
Ẩn. Với trí tuệ của Lý Ẩn, có thể hắn sẽ nghiên cứu ra được điều gì đó.
"Ngươi nghiên cứu ra điều gì sao?" Tinh
Thần vội vàng hỏi.
"Có mộtmanh mối rất trọng yếu. Trong đó có một
bức họa, vẽ một nữ nhân đem một lá thư bỏ vào phong thư, mà ta phán đoán, nữ
nhân đó chính là Nhiệm Lý Ngang! Bởi vì hắn vẽ phong thư và cái bàn, hoàn toàn
đồng dạng với tầng hầm trong Quầng Dương quán!"
Tinh Thần và Tử Dạ đều chưa từng tới Quầng Dương
quán, cho nên cũng không biết, nhưng nghe Lý Ẩn nói như vậy, tức khắc cũng hiểu
được...
Đây là bức tranh biết trước hàng thật giá thật!
Nói cách khác, Bồ Mỹ Linh quả thật cũng có năng lực
vẽ ra bức họa tương lai! Mà hôm nay cái năng lực này được truyền lại cho Thâm
Vũ.
"Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?" Tinh
Thần phi thường khó hiểu: "Nhà trọ có được lực lượng đáng sợ như vậy ,
không gì không ảnh hưởng, tại sao lại xuất hiện một người như Bồ Mỹ Linh? Dựa
theo thuyết phápcủa các ngươi, là Ma Vương đã giao phó cho Bồ Mỹ Linh năng lực
này?"
"Điểm này cũng chỉ là suy đoán mà thôi."
Tử Dạ cầm tấm hình lên nhìn một chút rồi nói: "Nhưng có thể khẳng định, cô
bé trên tấm ảnh này, Bồ Thâm Vũ, kế thừa năng lực đó."
"Tinh Thần." Lý Ẩn nghiêm mặt mà nhìn
Biện Tinh Thần: "Ta cường điệu mộtlần nữa, sự tình về bức họa, không thể
để cho người khác biết được, ngươi hiểu chưa?"
"Ân, ta biết rồi."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nội tâm của Tinh
Thần đã hoàn toàn đặt trên người trong bức ảnh kia rồi.
Có biện pháp nào để tìm ra nàng hay không?
Điện thoại nàng gọi tới đều không hiển thị số, cho
dù có đi cục điện báo điều tra cũng không ra. Nhưng nàng có khả năng tự mình
cải tạo điện thoại thành điện thoại đặc thù sao?
Hoặc là, có một người có tri thức vềphương diện này
ở bên cạnh, giúp đỡ nàng?
Hơn nữa, nàng là một người tàn tật, hành động bất
tiện, như thế nào có thể rời khỏi cô nhi viện sinh hoạt một mình? Nghĩ tới nghĩ
lui, khả năng có một người hỗ trợ nàng là rất cao.
Như vậy, ai là người giúp đỡ nàng?
Chẳng lẽ chính là cô cô của nàng, Bồ phi linh? Phải,
rất có khả năng này.
"Lý Ẩn, " Tinh Thần lập tức nói ra phỏng
đoán của mình: "Người gọi là Bồ phi linh, ta cho rằng cũng nên cân nhắc
một chút, nàng có lẽ biết rõ Thâm Vũ ở nơi nào, khả năng Thâm Vũ từ cô nhi viện
thoát đi, là do nàng trợ giúp." Lý Ẩn kỳ thật cũng sớm nghĩ tới điểm này,
cho nên lập tức trả lời: "Ta thực sự cũng đã cân nhắc qua điều này. Nhưng lại
không thể để Lê Đốt tiếp tục điều tra về nàng, bởi vì ta lo lắng hắn xâm nhập
điều tra càng sâu, chắc chắn sẽ phát hiện sự tình về bức họa."
Lúc này Tử Dạ bỗng nhiên nói: "Ngươi cho rằng,
bên người Thâm Vũ cò có một người hiệp đồng nữa sao?"
"Ân, đúng vậy. Nàng một mình sinh hoạt mà
nói..., sẽ rất phiền toái, phương diện kinh tế, nàng có tiền sao? Còn
có..."
Lý Ẩn cũng tỏ vẻ đồng ý: "Hoàn toàn chính xác,
nếu như có thể tra ra người hiệp đồng với nàng, người đócó lẽ cũng không phải
là người ẩn núp trong bóng tối, có thể là Bồ phi linh, cũng có thể là những
người khác mà chúng ta không biết..."
Ba người thảo luận đến một bước này, Lý Ẩn phát
hiện, điều quan trọng nhất trước mắt là phải tìm được Thâm Vũ, nếu không nói
cái gì cũng đều là vô dụng, nghĩ cái gì cũng là suy đoán vớ vẩn.
Tinh Thần: "Sau khi Thâm Vũ mất tích, cô nhi
viện cũng có báo cảnh sát, nhưng cảnh sát tra điều tra đến bây giờ vẫn chưa có
tiến triển gì hết."
Lý Ẩn: "Đó là tự nhiên , nàng có lưu lại tờ
giấy, nói rõ không phải bắt cóc mà là tự ý bỏ đi, cảnh sát đối với chuyện này
để ý mới là lạ."
Tử Dạ: "Nàng sẽ ở khách sạn hay là thuê nhà
trọ?"
Lý Ẩn: "Rất khó nói, bất quátình huống nào
cũng có thể xảy ra. Nhưng ta nghĩ nàng sẽ thuê nhà trọ, dù sao nàng cũng cần
địa chỉ để ở trường kỳ..."
Thảo luận đến đây, tất cả mọi người đều có cùng một
cái ý nghĩ.
"Phòng môi giới nhà đất!"
"Ân, rất có thể nàng sẽ thông qua phòng môi
giới nhà đất để thuê nhà!"
"Dù sao ta không tin nàng sẽ mua phòng ốc, đầu
năm nay giá phòng tăng cao, đâu thể nói muốn mua là mua được?"
"Hoàn toàn chính xác, hơn nữa mấy năm nay thị
trường bất động sản thành phố K rất phát đạt, giá phòng cũng là kéo lên từng
ngày..."
"Tốt! Vậy tới phòng môi giới điều tra một chút!"
Bất quá, tra như thế nào đây?
Nói về văn phòng môi giới..., tại thành phố K này
có không biết bao nhiêu công ty tư nhân. Hơn nữa cho dù có tìm được, đối phương
cũng chưa chắc sẽ đưa cho mình tài liệu xác thực.
"Lý Ẩn, " Tử Dạ bỗng nhiên nói: "Có
thể tìm mụ mụ của ngươi hỗ trợ hay không? Mẹ của ngươi thuộc Dương thị gia tộc, không phải cũng có
kinh doanh bất động sản sao?"
Nhà mẹ đẻ Lý Ẩn xác thực là một gia tộc hào phú,
tuy ở thành phố K chưa tính là giàu nhất, nhưng phạm vi kinh doanh rất rộng,
bệnh viện Chính thiên chỉ là một trong những sản nghiệp của Dương thị gia tộc. Hai
người cậu của Lý Ẩn đều kinh doanh bất động sản.
Nếu như mụ mụ ra mặt nhờ cậu hỗ trợ, tuy có thể sẽ
tốn chút thời gian, nhưng có hy vọng điều tra ra.
"Được rồi, để ta xem thử." Lý Ẩn quyết
định sử dụng cái sách lượcnày: "Bất quá,giải thích cho mụ mụ có chút khó
khăn, hơn nữa, cậu nói sẽ giúp đỡ, nhưng công chuyện bề bộn, muốn điều tra ra
đoán chừng không dễ, dù sao công ty môi giới bất động sản nhiều lắm, nếu như là
người hiệp đồng kia ra mặt mà nói..., có lẽ không thể nào tra ra được."
Điểm này, xác thực rất đau đầu.
"Tóm lại, ta sẽ thử nói chuyện với mụ mụ. Hai
ngay nữa, Tinh Thần ngươi phải đi chấp hành huyết tự, huyết tự lần này, người cao nhất mới là lần
thứ 3, có lẽ độ khó cũng không quá cao. Tóm lại, tận khả năng phải cẩn
thận."
"Ân, ta biết rồi."
Tinh Thần tuy trả lời như vậy, nhưng vừa nghĩ tới
khu rừng số hiệu thứ 6 cách U Ảnh sơn cốc gần như vậy, cảm giác trong nội tâm
cực độ bất an.
Nhưng lập tức hắn tự an ủi mình, huyết tự chỉ thị
là nhằm vào tất cả các hộ gia đình , không có khả năng sẽ an bài huyết tự bất
lợi cho mình hắn?
Có lẽ, điều này chỉ là trùng hợp mà thôi.
Đêm khuya, trong nhà Lý Ẩn.
"Tiểu Ẩn? Tử Dạ?"
Thời điểm Dương cảnh huệ mở
cửa, nhìn thấy Lý Ẩn và Tử Dạ đứng ở ngoài cửa, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội
vàng nói: "Tiểu ẩn, ngươi chẳng lẽ ý địnhtrở về nhà rồi sao?"
"Cái này, ta nghĩ còn
muốn ở bên ngoài thêm một đoạn thời gian..."
Tiến vào phòng khách, phụ
thân Lý Ung nhìn thấy hắn và Tử Dạ, cũng cảm giác nao nao. Sau đó, hỏi:
"Trở về rồi hả? Ngươi còn ý định ở bên ngoài bao lâu nữa đây? Ngươi và Tử
Dạ yêu nhau như vậy không bằng kết hôn đi? Sau đó ta giúp các ngươi chuẩn bị
nhà tân hôn ở bên ngoài. Ngươi cũng đừng dựa vào viếttiểu thuyết internet kiếm
tiền, ở bệnh viện, ta vẫn luôn giữ một ghế trống cho ngươi."
"Cha..." Lý Ẩn
lắc đầu: "Chúng con tạm thời chưa có ý định kết hôn..."
"Không sai biệt lắm,
ngươi cũng nên lập gia đình đi. Tốt rồi, hai người các ngươi đã ăn cơm tối chưa?"
"Ân, đã ăn rồi."
Lý Ẩn trả lời ngắn gọn,
nhìn về phía mẫu thân nói: "Mẹ... Ta đến là có chuyện muốn tìm mẹ hỗ trợ."
Ánh mắt của Lý Ung vẫn một
mực tập trung trên người Tử Dạ. Mà hắn phát hiện, Tử Dạ dường như cũng đang
nhìn hắn.
"Bá phụ." Nàng
bỗng nhiên đi tới nói: "Ta muốn nói chuyện với ngươi. Là về chuyện mẫu
thân của ta."
"Thanh ly?"
Thời điểm Lý Ung nói ra cái
tên này, Dương cảnh huệ có chút không thoải mái.
Lúc trước, chuyện trượng
phu ở bên ngoài có nữ nhân, nàng cũng nghe thấy. Lúc ban đầu xác thực nàng
không thể chấp nhân được, nhưng sau đó cho rằng, đây chỉ là nam nhân gặp dịp
thì chơi mà thôi, nếu như vứt bỏ nàng, đồng nghĩa với việc vứt bỏ bệnh viện Chính
thiên. Huống chi bọn hắn còn có Tiểu ẩn, chẳng lẽ hắn có thể nhẫn tâm làm như
vậy sao?
Chuyện này, nàng một mực
đều lén gạt Lý Ẩn, bởi vì Lý Ẩn khi đó cũng còn rất nhỏ, căn bản không hiểu
chuyện, cho nên không nhớ được gì cả.
Về sau, nữ nhân kia cũng đã
chết, cho nên, chuyện này cũng không cần phải giải quyết gì nữa. Nhưng, vậy mà
sau này Lý Ung lại trở nên cực kỳ thống khổ,rất lâu sau hắn mới có thể đứng
dậy, tiếp tục quản lý bệnh viện.
Nếu như Tử Dạ thực sự là
con gái người kia mà nói..., điều này làm cho nàng thấy rất không thoải mái.
Nàng nghe nói nữ nhân kia thời điểm quen biết trượng phu là một quả phụ có mang
theo một đứa con gái, hẳn đứa bé đó là Tử Dạ sao? Lúc đó nàng nhân định, người
phụ nữ đó là một người bại hoại đạo đức, một nữ nhân thấp hèn đi phá hạnh phúc
gia đình người khác.
Cho nên lúc này, ánh mắt
của nàng nhìn Tử Dạ không quá thân mật.
"Được rồi, ngươi theo
ta đến thư phòng đi."
Nhìn Lý Ung và Tử Dạ đi lên
lầu, Dương cảnh huệ oán hận nhìn bóng lưng của hai người nói với Lý ẩn:
"Tiểu ẩn, ngươi biết rõ bối cảnh của Tử Dạ sao? Nàng là người như thế
nào?"
"Gia đình? Cha mẹ của
nàng đều là giáo sư đại học, khi nàng còn nhỏ đều đã qua đời, nàng thực sự là
một người tốt, tuy tính cách có chút lạnh, bất quá nàng rất thiện lương.
"Tốt rồi, đừng nói
nữa!" Dương cảnh huệ cắt đứt lời con trai.
Con gái củaGiáo sư đại học?
Đúng, nghe nói nữ nhân kia đích thật là giáo sư đại học, năm đó nàng còn cảm
thán thói đời giáo dục ngày sau. Nội tâm của nàng bắt đầu oán thầm, tuy nàng
không phải là một người bảo thủ, nhưng, thật sự phải cho nhi tử lấy nữ nhân kia
hay sao?
Lên đến thư phòngtrên lầu,
Lý Ung và Tử Dạ đi vào, sau đó, hắn đem đèn trong thư phòng bật lên, hỏi:
"Ngươi nói có chuyện về mẫu thân muốn nói với ta, đó là chuyện gì?"
"Ta muốn hỏi sự tình
rất đơn giản." Tử Dạ nhìn Lý Ung nói: "Bá phụ ngươi... Đã từng yêu mẫu thân của ta sao? Ngươi có biết nguyên
nhân cái chết chính thức của nàng?"
Lý Ung cũng không thấy
ngoài ý muốn, hắn đoán được nàng sẽ hỏi vấn đề này.
Mà Tử dạ tiếp tục nói:
"Mặc dù mọi người đều nói mẫu thân chết do bệnh , nhưng ta thủy chung có
chút nghi kỵ. Mẫu thân của ta đang êm đẹp, tại sao lại tâm tạng tê liệt mà
chết? Trước kia nàng chưa từng có bệnh sử như vậy. Chỉ có điều, không có chứng
cớ nên không tiện hỏi, nhưng điều này vẫn mãi là một thắc mắc trong nội tâm ta."
"Ngươi đã biết được
những gì?" Lý Ung nhìn kỹ biểu lộ của Tử Dạ, hỏi: "Ngươi đối với cái
chết của mẹ mình biết nhiều hay ít?"
"Ta không biết. Nhưng
bá phụ ngươi hẳn biết tỷ tỷcủa mẫu thân ta, Doanh thanh liễu ? Nàng năm đó làbác
sĩở bệnh viện Chính thiên,bị liên lụy vào một vụ giết người. Lúc ấy mẫu thân
một mực điều tra về vụ giết người này, mà vụ án Thanh Liễu a di đến giờ vẫn
chưa kết thúc."
"Lý viện trưởng ngươi... Có biết chút gì hay
không?"
0 nhận xét:
Post a Comment