Ngày 1 tháng 5 năm 2011, mây đen vẫn như trước bao trùm lên thành phố K.
Trên
đường Mộ nguyệt, Bồ phi linh ngửa đầu nhìn lên không trung, cái hắc ám kia vô biên vô hạn, làm người ta cảm giác
như địa ngục đang phủ xuống. Trên đường phố người qua đường nhao nhao nhìn bầu
trời,
thậm chí có người còn
cầm điện thoại chụp hình.
"Lại
tới nữa sao? Sự tình đồng dạng..."
Khí
trời, thật sự làm
lòng người rất không thoải mái.
Lúc
trước, sở dĩ tới phố Mộ Nguyệt là vì ca ca đã từng vẽ ra nơi này. Tuy không
biết lý do, nhưng nàng nghĩ nếu tới nơi này có thể tiếp xúc với người lý giải
được ca ca.
"Chỉ
mong, đừng xảy ra chuyện gì mới
tốt..."
Bồ
phi linh bỗng nhiên nhớ lại, hai mươi năm trước, nàng vừa chuyển tới con phố này,
cũng ngày này tháng này.
Bởi vì ngày này là ngày Quốc Tế Lao Động cho nên nàng cũng có ấn tượng khá sâu sắc.
Buổi tối ngày nào
đó, nàng không có việc gì đang ngồi chơi game online, bỗng nhiên ngoài cửa
truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Lúc ấy nàng chạy ra mở cửa, đứng ngoài là một cô gái lạ
lẫm xinh đẹp. Nữ tử kia sau khi nhìn thấy nàng liền lập tức hỏi: "Xin hỏi
ngươi... Là Bồ phi linh tiểu thư sao?"
"Đúng, là ta, xin hỏi ngươi là ai? Có chuyện gì
không?"
Bồ phi linh khó hiểu hỏi.
"Mấy ngày trước đây ngươi có tới thăm gia đình ta,
ta gọi làDoanh thanh ly. Ngươi đưa cho mẫu thân ta xem một bức tranh, đến cùng
là chuyện gì xảy ra, ngươi có thể nói cho ta biết không?"
Nghe được câu này, lông mày nàng khẽ nhíu lại, vừa tính
nói gì đó bỗng nhiên nàng kia lại thốt ra một câu.
"Tỷ tỷ của ta chết rồi, chính là nữ nhân ở trong bức
tranh đó. Ngươi có thể nói cho ta biết, bức họa đó là chuyện gì? Vì sao ngươi
lại vẽ bộ dạng của tỷ tỷ ta lúc chết đi?
Bộ dạng củaDoanh thanh ly thoạt nhìn càng ngày càng
nghiêm túc, làm Bồ phi linh âm thầm kinh hãi.
Tuy sớm biết chuyện như thế này sẽ xảy ra, nhưng nó xảy
ra quá nhanh làm nàng không kịp phản ứng. Mấy ngày trước, nàng mới chuyển tới
nơi này, liền cầm bức họa của ca ca đi xung quanh hỏi thăm xem có ai từng nhìn
thấy nữ nhân trong bức họa này không.
Mẫu thân củaDoanh thanh liễu cũng chính là một trong
những người đó.
Bồ phi linh để Doanh thanh ly tiến vào trong phòng. Lúc
này nội tâm của nàng cũng rất khẩn trương. Từ khi ca ca bán Tổ phòng rồi rời
đi, nàng tận lực tránh gặp mặt hắn, nhưng vẫn hy vọng tìm ra chân tướng cái
năng lực tà ác kia.
Cũng chính bởi vì như thế, nàng mới tới phố Mộ Nguyệt này.
Trong bức họa của
ca ca vẽ ra nữ nhân Doanh Thanh Liễu, về sau nàng bị sát hại rất tàn nhẫn.
Nhưng trọng yếu là quá trình nàng bị sát hại lại không vẽ ra, hoặc là bức họa
đó đã bị mang tới thành phố H. Mà nguyên nhân nàng để ýDoanh thanh liễu nhất,
là vì...
Mẫn.
" Tác giả bức tranh kia là ca ca của ta, hắn có một
năng lực mà người thường không tưởng nổi."
Một tháng trôi qua.
Cảnh sát điều tra rốt cục đã có tiến triển.
Trong phòng viện
trưởng, Lý Ung nghe Vương đội trưởng báo cáo.
"Nữ hài tử?"
"Đúng. Có mộty tá, ở ngày Doanh y sư bị giết đã
trông thấy một bé gái toàn thân đầy máu chạy vào nhà vệ sinh. Lúc ấy nàng còn
tưởng là bệnh nhân nên không để ý. Nhưng về sau nàng nghĩ chuyện này có khả
năng liên quan tới cái chết của Doanh Thanh Liễu, mới cung cấp cho cảnh sát
chúng tôi. Bởi vì căn cứ theo lời nói của nàng, nữ hài tử kia không hề bị
thương. Mà cái nhà vệ sinh đó ở cùng tầng nơi Doanh y sư bị sát hại."
"Nữ hài tử kia khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Ước chừng năm tuổi đến sáu tuổi, cũng chính bởi vì
như thế, nên y tá kia bây giờ mới nói. Nàng cho rằng tiểu nữ hài tử như vậy
không thể nào là hung thủ giết người."
' "Nữ hài tử... Làm sao có thể." Lý Ung lắc
đầu: "Vô luận như thế nào cũng không thể là đứa bé kia được."
"Điểm này, cũng khó nói ah. Lý viện trưởng, ngươi có
đầu mối gì có thể cung cấp không?"
Lý Ung lắc đầu, nói: "Thật xin lỗi, không có."
" Aihzzz..."
Bất quá, nội tâm Lý Ung lại cuộn sóng. Nữ hài tử? Đây là
chuyện gì xảy ra?
Khoảng năm giờ
chiều, hắn hẹnDoanh thanh ly ở phòng gặp mặt. Lúc nàng tới, tuy vẫn vẫn còn đắm
chìm trong thống khổ vì cái chết của tỷ tỷ, nhưng lúc này sắc mặt nàng đã có
chút huyết sắc.
"Ta nghĩ muốn cho ngươi xem một bức họa."
Sau đó, nàng lấy bức hình kia ra đưa cho Lý Ung, nói:
"Ngươi xem một chút đi."
Lý Ung có chút nghi hoặc, vì vậy mở bức tranh ra xem xét.
Ở bên trong bức tranh, hắn nhìn thấy...
"Cái này, đây là cái gì?"
Chứng kiến nội dung bên trong, hắn thật sự khó có thể
tưởng tượng.
" Bức họa này được vẽ vào mấy năm trước. Ngươi tin
có thể có chuyện như vậy sao?" giọng điệu của Doanh thanh ly mặc dù rất bình
tĩnh, nhưng nội tâm lúc này của nàng đang nhấc lên sóng gió động trời.
" Bức họa này là ai vẽ?" Lý Ung lập tức truy hỏi.
"Thật
xin lỗi, " Doanh thanh ly lắc đầu:
"Ta đã đáp ứng người kia giữ bí
mật ,không thể nói ra tác giả của bức họa. Bất quá ta có thể xác định, bức vẽ
này được vẽ ra trước khi tỷ tỷ ta chết, nhưng nội dung trong bức họa, ngươi có
tin được không?"
"Vì
cái gì? Biết rõ tác giả bức họa rất là trọng yếu ah!"
"Người
kia, ta cũng không biết hiện tại đang ở nơi nào. Lý viện trưởng, ta tới tìm ngươi là
hi vọng hỏi ngươi..." Doanh thanh ly trầm mặc một hồimới nói: "Ngươi
tin tưởng trên thế giới này có quỷ không?"
Cho
đến
hôm
nay, Lý Ung cũng không thể trăm phần trăm vững tin trả lời đáp án cho vẫn đề
này.
Ngay
lúc đó,
hắn nhớ lại lúc nhìn thấy gương mặt người màu đen trên “xe buýt”.
"Ta
không biết."
Nếu
như
đổi lại là trước kia, đáp án của hắn chắc chắn không phải như thế.
Doanh
thanh ly nắm chặt
bức họa,
nói: "Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm ra hung phạmsát hại tỷ tỷ! Thật
có lỗi, Lý viện trưởng, quấy rầy ngươi rồi."
Nàng
vừa đứng lên, chuẩn bị rời đi thì Lý Ung nắm chặc tay của nàng!
"Nếu
như ngươi tin tưởng..." Lý Ung kiên định nói: "Ta đây sẽ tin tưởng. Nếu như
ngươi cho rằng
hung thủ ngươi muốn tìm là quỷ, ta đây cũng giúp ngươi. Chỉ cần là vì ngươi, coi như xuống âm tào địa phủ ta
cũng đi!"
Mấy
câu nói đó, đã hoàn toàn vượt qua phạm vi quan tâm tới người nhà cấp
dưới. Người đần cũng có thể nghe
ra được ý tứ trong này.
Doanh thanh ly quả nhiên là có chút sững sờnhìn Lý Ung,
thấy hắn vô cùng chân thành nói: " Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi liền
không thể nào quên được ngươi. Một tuần này ta ăn không ngon ngủ không yên.
Không thấy được ngươi ta cảm giác trời đất như muốn sụp đổ."
"Ngươi đang nói cái gì vậy... Lý viện
trưởng..."
"Ta nói. Vì ngươi, ta cái gì cũng có thể làm. Tìnhcảm
ta đối với ngươi là thật tâm , thỉnh ngươi đừng nên nghĩ rằng ta là người hay
tùy tiện khinh bạc nữ nhân. Đúng là ta đã có gia thất và hài tử, nhưng tình
cảm ta đố với ngươi tuyệt đối không phải đùa giỡn. Tuyệt đối không!"
Lý Ung đã không cần thiết.
Một tuần này hắn đã cân nhắc qua giữa quyền lực và Doanh
Thanh Ly, vô luận hắn cân nhắc qua bao nhiêu lần đều thấy, nếu không có Doanh
Thanh Ly, cho dù hắn có cái bệnh viện này thì có ý nghĩa gì? Hắn thà rằng bỏ
qua hết thảy, mặc kệ người ta thóa mạ
hắn là ngụy quân tử hay là thê tử sẽ căm hận hắn, nhưng hắn không thể không có
Doanh Thanh Ly.
Không thể không có nàng!
"Im ngay!" Nàng giằng tay ra khỏi tay Lý Ung
nói: "Thỉnh ngươi tự trọng, Lý viện trưởng, ta cũng không phải nữ nhân tùy
tiện! Chúng ta gặp mặt mới được bao lâu? Thỉnh ngươi đừng quá đáng!"
Lý Ung biết nàng sẽ đối đãi với mình như vậy, nhưng hắn
đã không thể nào áp chế được nội tâm của mình. Cái phần tình cảm đó mãnh liệt
như muốn đốt cháy nội tâm hắn thành tro tàn, nếu không nói ra hắn có chết cũng
không nhắm mắt.
Giống như sau khi Tử Dạ chấp hành xong lần huyết tự thứ
nhất, Lý Ẩn liền thổ lộ hết thảy. Cái này quả thực nhanh kinh người.
"Thực xin lỗi, Lý viện trưởng, ta thật không ngờ
ngươi là loại người này. Thật xin lỗi, ta phải đi."
Doanh thanh ly cũng không thèm liếc nhìn hắn, xông ra
khỏi cửa.
Lý Ung ngơ ngác nhìn cánh cửa, nội tâm cũng là thất lạc
không thôi. Bất quá hắn không nhụt chí, hắn quyết định dùng chính chân tâm của
mình cảm động nàng.
Chỉ cần nàng đáp ứng, như vậy hắn có thể lập tức ly hôn!
Duy nhất để hắn không bỏ được chính là tiểu ẩn. Dù sao
hắn là con của mình, Lý Ung vô luận như thế nào, cũng không thể đem tương lai
của con mình vứt bỏ được. Nhưng người của Dương gia, chắc chắn sẽ không để Lý
Ẩn đi theo mình, huống hồ nếu lên tòa án, mình cũng là người sai lầm.
Bất quá hiện đang suy nghĩ những điều này có phải quá xa
xôi rồi không. Hắn nghĩ ngợi, liền gọi cô y tá kia lên hỏi thăm kỹ càng sự tình
về nữ hài.
Sau khi hỏi thăm kỹ càng tình huống, hắn điều tra tất cả
ghi chép bệnh nhân của Doanh thanh Liễu, nhưng không có hài tử nào giống như
thế cả. Vốn Doanh y sư là bác sĩ khoa sản, cũng chưa chắc đứa bé đó là bệnh
nhân, có thể là đi theo mẹ khám bệnh.
Ngày thứ hai, hắn tự mình đến nhà bái phỏng.
Vì cái chết của tỷ tỷ, nên Doanh thanh Ly xin phép trường
học nghỉ ba tháng. Ngày hôm đó vừa mở cửa, thấy Lý Ung đứng ngoài, nàng định
đóng sầm cửa lại nhưng bị Lý Ung chặn lại, hắn cầm trên tay mấy trang giấy nói:
"Đây là những điều tra về bệnh nhân của Doanh Thanh Liễu, ngươi không muốn
xem qua hay sao?"
"Ta..." Doanh thanh ly do dự thật lâu, cuối
cùng vẫn mở cửa.
"Chúng
ta ra ngoài nói chuyện." Nàng đi ra đến cửa, hô lên một tiếng: "Cha, ta đi ra
ngoài một chút!"
Sau khi ra khỏi
cửa, nàng cau mày nhìn Lý Ung, nói: "Lý viện trưởng, đi thôi."
Nhìn biểu tình như băng sương của nàng, làm nội tâm Lý
Ung không dễ chịu. Nhưng, đã như vầy, cũng không có cách nào.
Những ngày tiếp theo, Doanh thanh ly cảm giác rất khó xử.
Nàng một mặt lo lắng cho cái chết của tỷ tỷ, điều tra manh mối Bồ Phi Linh cung
cấp, cũng ra sức tìm kiếm tác giả của bức họa, một mặt lại không thể không đối
mặt với Lý Ung.
Bản án đại khái kéo dài gần năm sáu tháng không có tình
tiết mới, cứ như vậy mà bỏ ngỏ.
Mà Lý Ung ở trước mặt Doanh thanh ly không hề nhắc tới
tình cảm của mình nữa, thế nhưng mỗi tiếng nói mỗi cử động, cẩn thận quan tâm
tới Doanh thanh ly tràn đầy yêu thương, đối với vụ án thì vất vả cố gắngkhông
chối từ, làm Doanh thanh ly có chút cảm động. Trên thực tế tình cảm của hắn tuy
nóng bỏng, nhưng cũng không đánh mất lý trí, làm ra cử động quá đáng. Thời gian
dài, nội tâm của Doanh thanh ly cũng có chút giao động.
Dù sao, trượng phu qua đời hai năm, nàng cũng cảm giác
thấy cô độc và thống khổ. Mà Lý Ung còn thâm tình như vậy, làm nàng dần dần mở
lòng ra.
Để cho nàng cảm thấy đau đầu nhất là mẫu thân, vì nghĩ
tới con gái mà bắt đầu trở nên si ngốc. Mà Lý Ung vì nàng mà an bài mẫu thân
vào chữa trị ở bệnh viện Chính thiên, hơn nữa còn gánh hộ nàng toàn bộ tiền
thuốc men. Hành động này của hắn làm cho một ít người trong bệnh viện nói ra
nói vào. Hắn làm tới một bước này, làm Doanh Thanh Ly không thể không để tâm
nữa rồi.
Nàng vốn chỉ nghĩ
rằng gặp mặt vì điều tra cái chết của tỷ tỷ, sẽ không sao cả.
Nhưng, cuối cùng nàng vẫn là rơi vào tay giặc rồi.
Bởi vì không thể tìm ra cô bé kia, cũng không thể tìm ra
tác giả của bức họa, Doanh Thanh Ly ngày càng thống khổ. Mà lúc này, Lý Ung
luôn luôn ở một bên an ủi giúp đỡ, hắn đã trở thành trụ cột tinh thần lớn nhất
cho nàng.
"Ta sẽ trợ giúp ngươi , vô luận ngươi gặp phải
chuyện gì, chỉ cần có ta ngươi sẽ không cô độc đâu."
Mẫu thân bị bệnh, phụ thân cũng không sai biệt lắm không
thể chống đỡ nổi. Trong nhà đều dựa vào một mình nàng chèo chống, cái khổ cực
này xác thực không phải nhiều người có thể tưởng tượng được. Doanh thanh ly
không phải thánh nhân, cuối cùng nàng vẫn là ngả vào lòng của Lý Ung.
Ngày đó, Lý Ung hôn nàng. Mà nàng không cự tuyệt, lúc
tỉnh lại, nàng đẩy người nam nhân này ra, nàng cảm giác rất đáng sợ, mình vừa
rồi đang làm cái gì? Nàng làm cái gì?
Nàng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình
trở thành bên thứ ba phá hư gia đình người khác!
Thế nhưng mà, bất cứ chuyện gì, đã có lần thứ nhất, sẽ có
lần thứ hai, lần thứ ba... Không cách nào đình chỉ.
Rốt cục, có một ngày, nàng tra ra được tung tích của
người kia.
Tung tích của nam
nhân gọ là... Bồ Mỹ Linh. Vì vậy, nàng quyết định cùng Bồ phi linh, tới thành
phố H tìm hắn. Nàng cũng không có thông báo cho Lý Ung.
Nàng không hi vọng đem hắn cuốn vào chuyện này.
Vào lúc nửa đêm,
nàng và Lý Ung đang ôm nhau trên giường ở trong khách sạn. Hôm đó là buổi tối
cuối cùng hai người bên nhau.
"Thanh ly." Lý Ung ôm nàng trong ngực, chân
thành nói: "Ta đã đưa ra đề nghị ly hôn với thê tử rồi, nhưng con của ta
còn quá nhỏ, chuyện này chúng ta đều gạt hắn. Ngươi có thể chờ ta chứ? Còn có,
cái chết của tỷ tỷ ngươi, ta nhất định sẽ tra ra manh mối. Mặt khác, ta không
rõ, bức họa kia vì sao ngươi lại không giao cho cảnh sát? Vì cái gì không nói
cho ta..."
"Bởi vì ta thấy được." Doanh thanh ly ôm chặt
Lý Ung, nói: "Ta đã nhìn thấy... Quỷ. Quỷ chân thật."
"Ngươi, ngươi nói cái gì..."
"Cảnh sát không giải quyết được chuyện này đâu.
Không có ai có thể giải quyết được. Kế tiếp việc ta muốn làm cũng phi thường
nguy hiểm."
Nàng hạ quyết tâm phải rời khỏi Lý Ung. Vô luận như thế
nào, nàng không được chia rẽ một gia đình, cướp đi phụ thân của một hài tử vô
tội. Tuy nàng đối (với) Lý Ung xác thực động tình, nhưng cũng không có nghĩa
nàng nhất định phải có được người nam nhân này.
Mấy ngày này, nàng đã điều tra rất nhiều địa phương, đều
là nơi Bồ Mỹ Linhkhi còn ở thành phố K đi qua. Nàng cũng không nói với Lý Ung.
Ngày thứ hai, nàng đã ngồi phi cơ rời khỏi thành phố K.
Đây cũng là... lần cuối cùng nàng và Lý Ung gặp nhau. Sau
này nàng trở về thành phố K không bao lâu thì chết.
Thời
gian, là ngày 1 tháng 5. Thậm chí, Lý Ung lúc đó mới biết được nàng đã qua đời.
Hắn
vĩnh viễn không quên, thời điểm nhìn thấy Doanh Thanh Ly ở nhà xác, nỗi thống khổ tê tâm phế
liệt. Sau khi nàng rời khỏi
thành phố K, nàng làm gì chỉ có chính nàng biết.
Đoạn thời gian kế
tiếp, Lý Ung sử dụng tất cả năng lực để tìm ra hung thủ, hắn phải biết...
Là
ai giết Thanh Ly!
Nếu
như hung thủ là quỷ, vậy hắn sẽ dùng tiền mời đạo sĩ tài ba tới hàng ma! Coi như là thỉnh bút
Tiên, hạ Vu Cổ (Phù thủy), tà giáo đều không sao cả... Chỉ cần có thể làm Thanh Ly an nghỉ!
Lúc
này, Lý Ung
tỉnh lại.
Bầu
trời
vẫn âm
u
như cũ.
Hắn
dụi dụi conmắt, đi tới tủ sắt trong phòng viện trưởng, nhập mã két rồi lấy từ
bên trong ra một bức tranh.
"Bồ
Thâm Vũ..." Hắn lẩm bẩm cái tên này: " Ta sẽ tìm ra ngươi. Nhất định!"
Bên trên bức tranh
vẽ một cảnh tượng.
Trước mặt Doanh
thanh liễu có một cái giường, trên đó đang nằm một nữ hài tử. Không thể nhìn
tới được gương mặt của nữ hài, mà quần áo ở bụng nữ hài bị xốc lên, lộ ra một
cái cuống rốn rất dài, đầu kia của cuống rốn là một gương mặt, còn mọc ra được
một bàn tay trăng trắng nho nhỏ!
Mà khủng bố chính là, ngón giữa của cái bàn tay đó bị kéo
dài ra thành một cái đầu lâu! Cổ của cái đầu lâu kia rất dài, uốn éo tới trước
mặt Doanh Thanh Liễu.
Cái đầu lâu kia được bao phủ trong một mảnh hắc ám, cảm
giác phi thường âm trầm. Mà mái tóc của đầu lâu biến cứng, không ngừng đâm vào
trán của Doanh Thanh Liễu!
Giờ phút này, tại khu rừngsố 6.
Tất cả mọi người nhìn thấy, ngón giữa ở tay phải của Thâm
Vũ dài ra, biến thành một cái đầu lâu đen tối!
Bồ Mỹ Linh không phải sau khi bị bỏ tù mới tự sát, mà hắn
đã tự sát trước đó. Bởi vì, hắn muốn mượn dùng thân thể Thâm Vũ để tiếp tục sống sót, thẳng đến giết chết hết
thảy mọi người trước mắt!
Đem tất cả những hộ gia đình trong nhà trọ đang
kiềm giữ mảnh vỡ, và cả những người có khả năng thu được mảnh vỡ toàn bộ giết
hết,dùng năm mươi năm thời gian duy trì lực lượng ác mađến nay. Thâm Vũ bởi vì
được sinh ra bởi cha mẹ có quan hệ huyết thống gần nên ngay từ khi mới sinh,
nàng sẽ không có bàn tay phải. Mà Bồ mỹ linh sau khi lưu lại nhật ký ở Quầng
Dương quán và Nguyệt Ảnh quán, liền dẫn Mẫn trở về thành phố K rồi tự sát ngay
sau đó.
Hắn chết đi, để
biến thành bàn tay phải của Thâm Vũ! Mà đây cũng chính là nguyên nhân vì sao
Thâm Vũ có khả năng vẽ ra bức họa tương lai, bởi vì bản thân Vong Linh của Bồ
Mỹ Linh ở bàn tay phải mới là người vẽ ra!
Mà phàm là người bị bàn tay phải vẽ ra liền trở thành đối
tượng bị nguyền rủa, bị Vong Linh của Bồ
Mỹ Linh giết chết vào ngày 1 tháng 5!
Nói cách khác, những người đã từng bị Thâm Vũ vẽ ra, Lý
Ẩn, Tử Dạ, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Tinh Thần những người này, đại biểu cho đối tượng
bị nguyền rủa! Cái nguyền rủanày... Không thể nghịch chuyển!
Nếu như nói cái này là huyết tự và có sinh lộ mà nói...,
như vậy sinh lộ chính là... Đừng để Thâm Vũ vẽ ra mặt của ngươi!
Một đạo sấm chớp xẹt qua thiên không, Thượng Quan Miên
không chút do dự ném ra phi đao, đem tay phải của Thâm Vũ chém đứt!
Bàn tay phải bay
lên không trung, rồi rớt trên cầu.
Sau đó, bàn tay đó bắt đầu vặn vẹo, năm ngón tay không
ngừng trở nên to và dài hơn... Rất nhanh, biến thành năm bóng đen cao lớn mặc
hắc y, làm cho người ta run như cầy sấy!
0 nhận xét:
Post a Comment