Thâm Vũ đang ngâm mình
trong bồn tắm.
Nàng cảm giác thân thể vô
lực, linhhồn như đang lang thang ở đâu đó.
Ý nghĩa sinh tồn của ta
trên thế giới này là gì? Đến tột cùng, ta vì ai mà sống sót? Ta đối với thế
giới này mà nói, quả thực là "Tội nhân" không thể nào tha thứ sao?
Đột nhiên, nàng mở hai mắt
ra.
"Là hắn?"
"Là bóng đen ta không
thể nào vẽ ra, là nam nhân làm ta sinh ra trên đời này? Là tên nam nhân đã phạm
phải tội ác cấm kỵ của nhân loại?"
Nam nhân đó, xuất phát từ
điều gì mà muốn đem mình sinh ra? Hắn cảm thấy như thế nào với chính mình?
Hắn là căn nguyên mang cho
mình tất cả thống khổ, nhưng nếu không có hắn, cũng sẽ không có mình trên cõi
đời này. Đây là một cái nghịch biện, cho nên, căm hận hắn, không chấp nhận,chối
bỏ hắn, chẳng khác nào không chấp nhận,chối bỏ sự hiện hữu của bản thân.
Thời điểm Lý Ẩn lựa chọn hi
sinh ba lượt huyết tự chỉ thị tới cứu Doanh Tử Dạ, làm những kiên trì từ trước
tới giờ của Thâm Vũ lâm vào sụp đổ.
Trên thế giới này thực sự
có người có thể yêu một người đến loại tình trạng này sao?
Mẫn căm hận nàng, trên đời
này mọi người đều coi nàng là dị đoan mà kỳ thị, chán ghét, hay là trào phúng.
Cho dù có người đồng tình với nàng, cũng chỉ là đứng trên quan điểm đạo đức mà
nhận xét, để tự thỏa mãn bản thân mà thôi.
Người chính thức chấp nhận,
tán thưởng nàng, xem nàng như một người bình thường mà đối đãi , cũng chỉ có
một người là Mộ Dung Thận.
Cũng chỉ có người đó mà
thôi...
Thâm Vũ đột nhiên rất hi
vọng, có thể gặp cha ruột của nàng một lần. Có phải hắn cũng không cần mình?
Cũng không hề yêu mình? Để nàng sinh ra trên thế giới này, có phải hắn rất hối
hận hay không?
Nhưng nam nhân đó đã chết
rồi.
Nàng nhớ rõ tên của hắn,
gọi là Bồ Mỹ Linh. Là Mẫn nói cho nàng biết.
Bất quá, cho dù hắn đã chết,
ít nhất nàng cũng hi vọng hiểu rõ, thái độ của nam nhân kia đối với mình. Từ
những điều khi Mẫn còn sống nói cho nàng biết, đại khái có thể đoán được một
việc.
Phụ thân của nàng, rất hi
vọng nàng có thể sinh ra. Thậm chí, đối với nàng có thể sinh ra đời, cảm thấy
phi thường cao hứng.
Hắn cũng không căm hận
chính mình, mà là người trông mong mình ra đời. Nói cách khác, có lẽ hắn là
người chính thức trên đời này... yêu thương mình.
Nàng hi vọng có thể hiểu
rõ cha mình. Những chuyện có liên quan tới hắn, nàng đều hi vọng có thể biết
rõ. Nếu như, nam nhân đó thật là người duy nhất yêu thương mình, người duy nhất
kỳ vọng nàng sinh ra đời, như vậy...
A Hinh giúp nàng mặc quần
áo, đỡ nàng ngồi lên xe lăn đi tới trước gương.
Kỳ thật hai chân của nàng
nếu như tiếp tục trị liệu, vẫn có hi vọng đứng lên được. Mộ Dung Thận cũng giúp
nàng kiểm tra vài lần, đã từng nói,nếu tiếp nhậntrị liệu chính quy còn có hy
vọng một lần nữa đi lại được, nhưng hao phí tiền tài, tất nhiên không hề nhỏ.
Bất quá, Thâm Vũ cũng không
thèm để ý chuyện có đứng lên được hay không.
Nàng nhìn mình trong gương,
tựa hồ như đã minh bạch một điều gì đó.
"Lý Ẩn... Người nam
nhân đó, thực sự có thể vì yêu một người mà quên đi hết thảy, có thể hy sinh cả
mạng sống của mình sao? Như vậy, cũng sẽ có người vì yêu ta mà trả giá hết thảy
hay không?"
Thâm Vũ, rất hi vọng biết
được đáp án.
"Yêu hoặc là hận, bất
quá chỉ là một tấm gương hai mặt mà thôi."
Đây là lời kịch bên trong
cuốn tiểu thuyết nàng rất yêu thích, 《 viên đạn bay qua 》. Tác
phẩm miêu tả về thời đại chiến loạn, yêu hận tình cừu giữa người và người.
Tác giả cuốn sách đó chính
là Lý Ẩn. Cho dù tiến vào trong nhà trọ, hắn cũng không đình chỉ sáng tác. Càng sáng tác về sau, nó đã
không chỉ kế mưu sinh nữa, mà chính là nơi ký thác tinh thần của Lý Ẩn. Bởi vậy
lúc hắn đi U Thủy thôn còn mang theo cả Laptop, có thời gian thì viết mấy
chương.
Lý Ẩn người nam nhân này,
làm Thâm Vũ bắt đầu cân nhắc đi tìm kiếm giá trị sinh tồn của bản thân mình.
Chỉ cần, có người thật sự yêu thương nàng, nàng nguyện vì người đó mà sống sót.
Mặc dù người đó đã chết
cũng không có vấn đề gì.
Bầu trời đã hoàn toàn tối.
Lúc này có tiếng chuông cửa
vang lên. Nữ hầu A Hinh ra mở cửa, người tới là Mộ Dung Thận. Hắn tùy ý đi vào
trong phòng khách, A Hinh giúp Thâm Vũ đẩy xe lăn ra.
"Huyết tự chỉ thị mới
đã được ban bố." Mộ Dung Thận đi thẳng vào vấn đề nói: "Lúc này, có
ban bố hạ lạc của mảnh vỡ khế ước thứ 4, địa điểm, ngay tại khu rừng số hiệu
thứ 6 khu Phi vân."
"Như vậy ah."
Thâm Vũ nhàn nhạt nói: "Còn gì nữa không?"
"Biện Tinh Thần cũng
nhận được huyết tự chỉ thị. Căn cứ ước định giữa ngươi và hắn, ngươi cần phải
vẽ ra tương lai huyết tự lần này. Như thế nào? Ngươi nghĩ cứu hắn, hay là giết
hắn?"
"Giết hay không đều
giống nhau, Lý Ẩn đã biết rõ thân phận của ta rồi. Kế tiếp, ngươi không có
việc gì cũng tận lực đừng đến gặp ta."
Khẩu khí của Thâm Vũ rất
bình thản, một điểm cảm xúc cũng không có.
"Ngươi..." Mộ
Dung Thận lộ ra một tia cười âm hiểm: "Ý định giết chết Lý Ẩn sao? hay
là... Tiếp tục quan sát hắn?"
"Đừng đề cập tới tên
Lý Ẩn. Ta hiện tại có kế hoạch mới. Ta muốn đi gặp cô cô của ta. Ta muốn đi gặp
nàng, nàng sẽ biết rõ một vài sự tình về cha ta. Ta muốn biết, nam nhân đó đối
với ta có thái độ như thế nào. Vì cái gì muốn ta sinh ra, vì cái gì muốn ta tồn
tại... Ta hi vọng có thể biết rõ. Có lẽ như vậy, ta mới tìm được ý nghĩa sống
sót của mình."
"Ah?" Mộ Dung
Thận đột nhiên bước tới, ghé sát vào gương mặt Thâm Vũ, nói: "Ngươi cân
nhắc muốn làm như vậy sao?"
"Phải, ta muốn làm như
vậy."
Cái này chính là hi vọng
của Thâm Vũ.
"Cô cô của ngươi,
ngươi biết nàng ở nơi nào không?"
"Ân, biết rõ. Hơn nữa,
Lý Ẩn đã từng tiếp xúc với nàng. Ta hi vọng ngươi, có thể mang nàng tới gặp
ta."
Mộ Dung Thận nghe thấy lời
nàng nói như vậy, càng áp sát hơn vào gương mặt nàng: "Ngươi xác định?
Ngươi phải biết, Lý Ẩn đã từng tiếp xúc với nàng, như vậy rất có thể sẽ làm cho
ngươi bị bại lộ."
"Bại lộ... Cũng không
sao. Ta chỉ hy vọng tìm kiếm giá trị của mình."
"Có ý tứ gì?" Mộ
Dung Thận lập tức hỏi: "Đừng nói, ngươi sẽ không tiếp tục thực hiện thí
nghiệm kia nữa?"
"Cũng không kém là
bao. Cái thí nghiệm này đối với ta mà nói, đã không còn trọng yếu. Quyết định
của Lý Ẩn chứng minh thí nghiệm của ta đã thất bại. Kỳ thật lúc kia, Kha Ngân
vũ tạo cho ta một đả kích vô cùng lớn, nhưng đả kích Lý Ẩn cho ta lại càng lớn
hơn nữa. Vả lại hiện tại, khoảng cách giữa ta và hắn đã rất gần rồi. Ta không
hi vọng cùng với cái nhà trọ đó có thêm bất kỳ mối quan hệ nào nữa. Đương
nhiên, lời hứa với Biện Tinh Thần, ta vẫn sẽ..."
Bỗng nhiên, bàn tay Mộ Dung
Thận duỗi ra, bóp lấy cái cổ mảnh mai của Thâm Vũ!
"Ngươi rõ ràng... Lại
muốn đình chỉ? Đình chỉ cái thí nghiệm thú vị này? Ngươi rõ ràng lại dám làm
như vậy?"
Gương mặt Mộ Dung Thận
không ngừng vặn vẹo, trong ánh mắt tràn đầy tức giận làm cho người ta sợ hãi:
"Một thí nghiệm thú vị như vậy, còn có thể khiến cho chúng ta chứng kiến
một mặt xinh đẹp của nhân loại! Nghĩ đến lúc trước, tràng cảnh Hạ Tiểu Mỹ vì
muốn sống sót mà ra tay giết người nàng yêu, chỉ là ngẫm lại thôi mà ta đã cảm
giác thoải mái tới cực điểm! Việc này so với giải phẫu vô số thi thể nữ nhân
còn muốn thoải mái hơn ah..."
Sau đó, hắn hung hăng nhấc
Thâm Vũ lên ném xuống nền nhà, sau đó cưỡi lên người nàng, đem áo sống che chắn
trước ngực nàng xé mở, đem ngón trỏ tay phải đặt lên giữa ngực nàng nói:
"Ngươi hi vọng ta giải phẫu ngươi sao? Ân, thân hình rất mỹ lệ ah, rất
xinh đẹp, đây chính là thân hình của ác ma chi tử sinh ra từ tội ác cấm kỵ của
nhân loại sao? Thân thể đẹp quá ah..."
"Ngươi... Mộ Dung
Thận, ngươi muốn làm gì!" Thâm Vũ tức khắc sợ hãi, hai chân nàng không thể
nào cử động, nếu Mộ Dung Thận muốn giết nàng, nàng căn bản không thể nào chống
cự!
"A Hinh, A Hinh, cứu
mạng! Cứu mạng ah!"
Nữ hầu A Hinh chậm rãi đi
vào phòng khách, nhưng vẻ mặt nàng rất bình tĩnh nhìn hai người, nói: "Chủ
nhân, ngươi muốn thượng nàng sao?"
"A Hinh, ngươi tới vừa
vặn, giữ chặt tay nàngcho ta!"
Quần áo trước ngực đã bị
giật bung hết ra, mà Mộ Dung Thận thì mặt mũi tràn đầy hưng phấn, hạ thân cũng
lập tức nổi lên phản ứng.
A Hinh đi tới, dựa theo chỉ
thị của Mộ Dung Thận đemhai tay Thâm Vũ giữ chặt.
"Ngươi nói ngươi muốn
tìm kiếm ý nghĩa sinh tồn của mình?" Mộ Dung Thận cúi thấp đầu xuống nói:
"Ngươi, chính là ác ma chi tử, ngươi là vì làm cho nhân loại lộ ra bộ mặt xinh
đẹp mà sống đấy! Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi mới là xinh đẹp nhất , như vậy làđủ
rồi! Trong thế giới của chúng ta, ngươi chính là đẹp nhất! Ngươi như thế nào có
thể đình chỉ cái thí nghiệm này chứ? Ta sở dĩ không giết bất luận kẻ nào, chính
là vì muốn nhìn thấy bọn chúng tự giết lẫn nhau!"
"A Hinh... và ngươi,
các ngươi có quan hệ như thế nào?" Thâm Vũ lập tức nhớ lại, A Hinh là do Mộ
Dung Thận giới thiệu tới.
Chẳng lẽ, hai người đồng
dạng, đều là kẻ biến thái? Nàng vừa rồi còn xưng hô Mộ Dung Thận là "Chủ
nhân" ?
Mộ Dung Thận không trực
tiếp trả lời nàng, mà nói: "Không cho phép ngươi dừng lại, cũng tuyệt đối
không thể dừng lại! Hiểu chưa? Ngươi chỉ có thể vì để cho nhân loại bộc lộ ra
cái ác mà sống, ngươi chỉ có thể vì bày ra vẻ đẹp của ngươi mà sống! Chỉ bởi vì
nguyên nhân một người Lý Ẩn, mà ngươi muốn buông tha cho cái thí nghiệm hoàn mỹ
như thế sao? Chẳng lẽ ngươi buông tha cho quyết tâm của chúng ta sao? Nhớ kỹ,
không thể buông tha! Nếu không ta thực sự rất muốn giải phẫu thân thể ngươi!"
"Ấy da da, chủ nhân." A Hinh lại nói:
"Không bằng bây giờ giải phẩu nàng, như thế nào? Giải phẫu người sống,
cũng là một việc phi thường thú vị ah, ta cũng rất muốn nhìn thấy ngươi giải
phẫu người sống như thế nào..."
Điên rồi...
Thâm Vũ cảm giác sợ hãi run rẩy, hai người kia đều
là biến thái!
"Ah, thân thể thật mỹ lệ ah! Thực không nhịn
được, không nhịn được muốn giải phẫu ngươi ah!" biểu lộ của Mộ Dung Thận làm Thâm Vũ cảm giác vô cùng đáng sợ. Nàng thực
sự sẽ chết ở nơi này sao?
"Ta biết rồi!" giọng nói của Thâm Vũ tràn
ngập run rẩy sợ hãi, nàng không thể không khuất phục tên biến thái này:
"Ta sẽ tiếp tục! Tiếp tục cái thí nghiệmnày! Đều làm như ngươi nói! Xin
ngươi, xin ngươi đừng giết ta!"
"Ân? Thật sự, ngươi không lừa gạt ta chứ?"
Mộ Dung Thận tiếp tục cười âm hiểm, nói: "A Hinh sẽ một mực giám thị ngươi
đó, nếu như ngươi dám dừng lại, như vậy... Ta sẽ đem ngươi còn sống mà giải
phẫu ah! Ân, một dao lại một dao, bắt đầu từ nơi này..."
Nữ hầu A Hinh ở một bên giờ phút này hé miệng cười
cười, cúi đầu, hai mắt gắt gao chằm chằm vào Thâm Vũ, nói: "Nghe thấy chủ
nhân ta nói chứ? Nếu như ngươi dám làm ra hành vi vi phạm ý nguyện của chủ nhân,
như vậy ngươi sẽ bị giải phẫu nha. Ân, thực muốn nhìn một chút, thân hình xinh
đẹp của ngươi sau khi tách rời sẽ biến thành cái dạng gì, nhất định sẽ rất mỹ
lệ a, đúng, nhất định chính là như vậy."
"Tốt rồi, A Hinh,
buông nàng ra." Mộ Dung Thận buông lỏng tay nói: "Thâm Vũ, nhớ kỹ lời
ngươi nói. Đây là ước định giữa ta và ngươi. Vừa rồi thực là có lỗi, hù ngươi
rồi sao? Không có việc gì, đến, mặc quần áo vào. Lúc này mới nghe lời
ah..."
"Ngươi, từ lúc mới bắt
đầu đã để A Hinh giám sát ta sao?" hai tay Thâm Vũ che chắn trước ngực nói
với Mộ Dung Thận: "Ngươi từ lúc bắt đầu đem ta coi là gì chứ?"
"À? Đương nhiên là tác
phẩm nghệ thuật, hoặc là nói, nơi cất chứa."
"Ngươi... Không hề yêu
ta sao?" Thâm Vũ bỗng nhiên tuôn nước mắt: "Ngươi chưa từng coi ta là
người mà đối đãi sao?"
"Người?" Mộ Dung
Thận cứ như nghe được điều gì rất nực cười nhìn Thâm Vũ, nói: "Ha ha, có
kém bao nhiêu đâu? Với ta mà nói, “người” chỉ là tác phẩm nghệ thuật có khiếm
khuyết mà thôi. Lúc trước, ta lần thứ nhất nhìn thấy hình của ngươi, biết rõ
huyết dịch đang chảy trong người ngươi, ta liền say mê ngươi, thật muốn xâm
phạm thân thể của ngươi, ngươi biết không? Ta không chỉ một lần muốn thượng
ngươi, nghĩ đến ta có thể làm chuyện đóvới một nữ nhân như ngươi, có đượcthân
thể xinh đẹp của ngươi, làm ta thoải mái tới cực điểm ah! Coi như là A Hinh,
cũng không thể khiến ta thỏa mãn như thế ah!"
A Hinh là nữ nhân Mộ Dung
Thận quen biết trên một diễn đàn biến thái, là một người có sở thích cuồng bị
ngược đãi, nàng được Mộ Dung Thận sai khiến đến giám thị Thâm Vũ.
"Ngươi... Mộ Dung
Thận, ngươi...cái đồ biến thái này!"
Bỗng nhiên A Hinh chạy tới,
một phát bắt được tóc của nàng, đem nàng hung hăng ấn xuống sàn nhà, giận dữ
hét: "Ngươi rõ ràng dám nhục mạ chủ nhân? Ngươi tiện nhân này! Xem
ta..."
"Đừng như vậy."
Mộ Dung Thận lại nói: "Buông tay, A Hinh. Thâm Vũ, ta cho tới bây giờ, đều
khát vọng có được thân thể của ngươi. Nhưng hiện tại còn chưa phải lúc, ta muốn
người càng thêm sa đọa, nhiễm thêm càng nhiều máu tươi, phóng xuất ra càng
nhiều tội ác, như vậy ngươi sẽ trở nên đẹp hơn. Khi đó mới là thời điểm xâm
phạm ngươi , ta mới có khoái cảm tuyệt vời nhất! Trước đó, đành phải để A Hinh
thay thế. Nàng là nô bộc tối trung thực của ta, sau này sẽ giám thị mỗi một lời
nói, cử động của ngươi. Đúng rồi, hảo hảo vẽ tranh cho Biện Tinh Thần, sau đó
tiếp tục lợi dụng hắn... Nhớ kỹ, chúng ta mới là thứ xinh đẹp nhất đấy! Chờ
ta, ah… hiện tại thực muốn vuốt ve ngươi..."
Loại từ ngữ biến thái cực
điểm này, làm Thâm Vũ chính thức cảm nhận được sự đáng sợ của Mộ Dung Thận!
"Ngươi là của ta...
Nhớ kỹ, Thâm Vũ, ngươi, là của ta! Là
tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất!"
Lúc này Thâm Vũ rốt cuộc đã
hiểu rõ.
Mộ Dung Thận căn bản không
yêu nàng. Bởi vì hắn cũng coi chính mình dơ bẩn và tàn ác, giống như nàng tự
coi mình là ác ma chi tử.
Hắn cũng không đối đãi
với nàng như một con người. Hắn chỉ đang dùng thẩm mỹ quan hoàn tòan điên
đảoméo mó để đối đãi với mình mà thôi.
Thân thể Thâm Vũ không
ngừng run rẩy, nội tâm của nàng âm thầm thề, nhất định phải giết chết tên nam
nhân này!
Nhất định phải giết chết
hắn!
Lúc này, Biện Tinh Thần
nhận được một cú điện thoại.
Hắn đang thảo luận với bọn
người Hoàng Phủ Hác, nhìn thấy màn hình hiển thị "Cuộc gọi ẩn số "
làm hắn lập tức biết được là ai đang gọi tới.
"Này, " hắn tiếp
nhận điện thoại, đi qua một bên thấp giọng nói: "Ngươi..."
"Bức tranh ta sẽ đưa cho ngươi. Thời điểm thực
hiện huyết tự chỉ thị ngươi mang theo điện thoại là được rồi, ta sẽ gửi tin
nhắn cho ngươi. Nhớ kỹ, sau này, còn cần dùng tới ngươi."
Sau đó, điện thoại
liền dập máy.
0 nhận xét:
Post a Comment