7/24/2016

Posted by Unknown |



Lý Ẩn lo lắng nói: "Trước mắt, vẫn nên thảo luận một chút, như thế nào tìm ra sinh lộ lần này."


"Sinh lộ sao?" Doanh Tử Dạ ngẩng đầu nhìn Lý Ẩn, sau nửa ngày, nói: "Bọn hắn mấy ngày kế tiếp không thể nào trở về nhà trọ, cũng không thể làm được cái gì ngoài chạy trốn. Hơn nữa Quỷ hồn rất có thể đang một mực truy tung bọn hắn, cùng với trò chơi trốn tìm sớm đã bất đồng. Chỉ có thể tìm ra sinh lộ mới sóng sót được."


Hoàn toàn chính xác. Vô luận chạy trốn tới góc nào trên thế giới này, đều không thể thoát khỏi nguyền rủa. Chỉ có trong nhà trọ, mới có thể tẩy trừ nguyền rủa cùng tránh né quỷ hồn.


"Ta một mực suy nghĩ, những quỷ hồn kia mỗi lần đều chỉ tới gần nhà trọ mà không tiến vào, hoặc là nhà trọ có một cái gì đó ảnh hưởng làm bọn chúng không thể tiến vào? Hay là, một khi tiến vào, sẽ xảy ra một cái gì đó? Ví dụ như, trực tiếp hồn phi phách tán chẳng hạn?"


"Ý của ngươi là?"


"Không có gì, coi như ngươi chưa nghe thấy"


Vì cái gì Quỷ hồn sẽ không cách nào tiến vào nhà trọ? Không, cái này không phải vấn đề trọng yếu. Vấn đề là, nếu như Quỷ hồn tiến nhập nhà trọ sẽ như thế nào? Sẽ biến mất? Hay đối (với) bất luận Quỷ hồn nào mà nói, đều không thể tiến vào sao?


Cùng một thời gian...


Khang âm huyến đang chạy trên đường cái một cách thục mạng không có phương hướng!


Không phải chứ? Tùy tiện phát thề cũng có thể trở thành sự thật? Nói như vậy, trên thế giới này người xấu sao lại không có báo ứng ?


Cũng may chạy ở trên đường cái, cảm giác sợ hãi cũng giảm bớt rất nhiều. Nhưng vấn đề ở chỗ, trốn đi nơi nào mới tốt? Hơn nữa, theo thời gian, còn tới vài ngày nữa mới có thể trở về nhà trọ!


Dựa theo thuyết pháp của nữ nhân gọi doanh tử dạ kia, Liễu nguyên vừa rồi chính là quỷ biến hóa ra sao? Hiện tại hồi tưởng lại, Khang âm huyến cũng không khỏi cảm giác toàn thân run rẩy.


Bỗng nhiên, bả vai nàng bị vỗ mạnh một cái, nàng sợ tới mức thân thể co rụt lại, nhìn lại, thì ra là Tông viêm thuyền.


"Rất sợ hãi?"


"Viêm thuyền? Là ngươi ah."


Sau đó Tông viêm thuyền lôi nàng tới cạnh một cái ngõ nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện: "Ngươi đi theo ta. Vừa rồi Lý tiên sinh gọi điện thoại cho ta, nói cho ta biết một cái địa phương an toàn."


"Cái kia... Vậy thì tốt quá. Lý tiên sinh thật là một người tốt ah."


Đi trong chốc lát, phía trước xuất hiện một tiệm may mặc. Tông viêm thuyền đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại, đối (với) Khang âm Huyến nói: "Tại đây rất an toàn, ngươi dừng lại ở nơi này đi."


"Nơi đây... Rất an toàn?" Khang âm huyến hỏi: "Thế nhưng mà Lý Ẩn tiên sinh rõ ràng nói, chỉ có trong nhà trọ đó mới coi là an toàn."


"Lý tiên sinh nói cho ta biết, cái điếm này rất đặc biệt. Ân, cụ thể không nói trước rồi, ta hiện tại căn cứ chỉ thị của Lý tiên sinh lấy ít đồ, ngươi tới ghế bên cạnh ngồi xuống đi, một hồi ta sẽ trở lại, ngàn vạn đừng có chạy lung tung."


"Tốt... Tốt."


Khang âm huyến lập tức nhẹ nhàng thở ra. Sau đó, nàng hướng tới cái ghế được đặt trước một tấm gương lớn, ngồi xuống.


Cái cửa hàng này khá nhỏ, một bên là một loạt giá áo, bên cạnh cái gương to đặt một bàn máy khâu. Trên mặt đất, có không ít vải rách.


Tông viêm thuyền rời đi, Khang âm huyến trong nội tâm cũng bắt đầu khẩn trương.


Trong tiệm này không có một người thợ may.


Bất quá, Lý ẩn nói nơi này an toàn , có lẽ vậy a?


Bỗng nhiên nàng nghĩ đến, trong mấy câu chuyện xưa, quỷ thường xuất hiện trong gương, lập tức quay đầu nhìn về mặt gương lớn kia...


Khá tốt, trong gương cảnh tượng khá bình thường, nàng còn cố ý làm mấy động tác, xác nhận mình trong gương cũng làm những động tác như vậy, lúc này mới yên tâm.


Thời gian từng phút từng giây trôi qua.


Thế nhưng mà, ước chừng nửa giờ, Tông viêm thuyền còn chưa trở về.


Hắn... Hắn làm sao còn chưa về tới?


Cái này làm Khang âm huyến không khỏi lo lắng, thế nhưng đã nói tiệm may này an toàn , nàng cũng thật sự không dám ly khai nơi này.


Thời điểm này, nàng bỗng nhiên nhìn về phía bên cạnh một loạt giá áo kia.


Nhìn từng kiện từng kiện quần áo một làm nàng khẩn trương. Nhớ rõ từng xem qua một bộ phim kinh dị, quần áo đang treo trên giá bỗng nhiên biến thành một con quỷ, hình như là phim Nhật Bản , tên phim không nhớ rõ.


Nghĩ tới đây, nàng không khỏi dịch thân mình cách xa ra một chút.


Bỗng nhiên, cái giá áo kia tự động ngã mạnh xuống!


Khang âm huyến suýt nữa kêu thé lên!


Nàng sợ tới mức cả người nhảy dựng, hồn phi phách tán, vội vàng trốn qua một bên.


Chạy ra khỏi tiệm may sao? Có hay không khả năng vừa ra ngoài sẽ chết? Đại khái là gió thổi nên giá áo đổ xuống sao?


Nhưng mà nhìn kỹ lại, nàng tức khắc hít một hơi lạnh!


Cái giá áo kia đổ xuống, để lộ ra khoảng không phía sau... Một cỗ thi thể!


Thi thể là một nữ nhân trung niên bị treo bởi một cái thước dây, trước ngực huyết nhục mơ hồ. Thoạt nhìn, tựa hồ là chủ tiệm may này!


Nàng bỗng nhiên phản ứng lại, điện thoại của mấy người bọn hắn đều bị Lý tiên sinh cầm đi, Tông viêm thuyền sao có khả năng nhận được điện báo của Lý Ẩn?


Trốn... Trốn!


Khang âm huyến không do dự nữa, ngay tại thời điểm nàng chạy qua cái gương to, bỗng nhiên nàng phát hiện một chuyện cực kỳ đáng sợ!


Đợi.. . vân vân.


Vừa rồi... Ta nhìn thấy gì?


Nàng một lần nữa nhìn về phía gương to. Trên mặt gương, không hề có điều gì bất thường, nó đang phản chiếu hình ảnh của nàng. Hơn nữa, cũng không làm ra một động tác bất bình thường nào.


Nhưng là...


Nhưng là...


Nàng cúi đầu nhìn xuống.


Cái ghế nàng vừa ngồi kia, vừa nãy nàng chuyển động làm nó cách khỏi mặt gương tầm vài thước, nhưng bây giờ nó đã di chuyển về trước mặt gương, như cũ!


Còn chưa kịp phản ứng, Khang âm huyến mơ hồ cảm giác được một bàn tay đặt trên cổ của nàng! Nàng khóe mắt liếc qua, mơ hồ thấy được một thân ảnh trong bộ kimono đỏ chói!


Trên thực tế, căn bản cũng không có tấm gương này.




Lúc này, Lý họa đã rời khỏi nhà khách ra bên ngoài mua chút đồ. Nàng lấy ra điện thoại di động của mình, theo thói quen vào danh bạ điện thoại, số điện thoại di động của Hạnh tử có hai cái., Tỷ tỷ luôn luôn dùng hai tài khoản điện thoại bất đồng.


Lý họa bấm một trong hai số điện thoại. Nàng đã gọi qua vô số lần, lần nào cũng đều đang tắt máy.


Lúc này, tại phòng 402, Doanh Tử Dạ cầm lấy cái điện thoại di động của Hạnh tử mang đi sạc. Muốn nhìn một chút bên trong có nội dung gì hay không, rõ ràng có một cuộc điện thoại gọi tới!


Thi thể Hạnh tử có lẽ còn lưu lại tại căn biệt thự ngoại ô đó, cho đến bây giờ cũng chưa bị người khác phát hiện, thời gian dài như vậy, người nhà của nàng đi tìm cũng không phải điều gì kỳ quái.


Vẫn là không nên nhận điện, dù sao như vậy sẽ rất phiền toái. Vì vậy Doanh Tử Dạ cúp điện thoại.


Giờ phút này Lý Họa cảm thấy rất hoảng sợ, vừa rồi, cũng không phải thanh âm nhắc nhở tắt máy, mà rõ ràng cố ý cúp điện thoại!


Nói như Hạnh tử tỷ tỷ vì sao không muốn nghe điện thoại của nàng? Vì sao phải cúp máy? Không có lý do gì. Nàng nghĩ ngợi, viết một cái tin nhắn.


"Là Nhị tỷ sao? Ta là Lhọa. Ta bây giờ đang ở thành phố K, ngươi ở nơi nào? Cha mẹ đều rất lo lắng cho ngươi."


Sau khi tin nhắn phát đi, Doanh Tử Dạ tự nhiên nhận được.


Nàng mở ra tin nhắn, xem hết nội dung, lập tức minh bạch, đây là "Lý họa" là muội muội của Hạnh tử. Xem ra,người nhà của nàng đã tới trung quốc.


Nếu như nàng tiến vào cư xá này để tìm tỷ tỷ, có khả năng rất cao sẽ trở thành một hộ gia đình!


Vì vậy Doanh Tử Dạ cầm lấy điện thoại, viết ra một đoạn tin nhắn bằng tiếng nhật, nội dung là: "Lý họa, ta hiện tại..."


Tông viêm thuyền giờ phút này đang ở trong một công viện tại trung tâm thành phố K. Bên người thời thời khắc khắc đều có người lướt qua, cảm giác yên tâm hơn rất nhiều.



Một màn vừa rồi, thật không chân thực. Hiện tại ngẫm lại, vẫn như trước rất khó tiếp nhận. Cái nhà trọ khủng bố kia, thật sự tồn tại trên thế gian này? Các hộ gia đình bên trong chỉ có thể tiếp nhận cưỡng chế tới nơi tồn tại quỷ hồn, tranh giành sự sống với một sức mạnh vô hình, rồi trở về nhà trọ mới coi là kết thúc?


Trong những chuyện ma quỷ xưa, cũng có những loại quỷ ốc như thế này tồn tại.


Cũng bởi phát ra một lời thề, rõ ràng nó lại ứng nghiệm? Làm sao có thể xảy ra sự tình vớ vẩn không chịu nổi như vậy?


Càng muốn lại càng cảm thấy không chân thực. Nhưng nhà trọ này còn có thể bị che dấu, điều này vẫn không sao giải thích được. Thế giới ngày nay đã tồn tại một loại khoa học kỹ thuật không gian sao? Không đúng, khoa học như thế nào cũng không thể giải thích được chuyện này!


Bỗng nhiên, hắn nhìn tới một người đứng trước mặt.


"Ngươi..." Hắn ngạc nhiên: "Khang, Khang âm huyến?"


Trước mắt, đúng là Khang âm huyến đang tiến về đây, nói: "Không sao chứ? Cùng ta rời đi. Ta mang ngươi tới một địa phương an toàn"


"Ah..." Tông viêm thuyền nhẹ gật đầu, liền đi theo nàng. Vừa đi vừa nói chuyện: "Âm huyến, ngươi, làm sao tìm được đến nơi này?"


Lúc này, bên đường một nữ hài tử đang nhai kẹo que nói với mẹ của nàng: "Mụ mụ, đại ca kia vì cái gì lại lầm bầm một mình? Bên cạnh hắn không phải không có người sao?"


Tông viêm thuyền đi cùng Khang âm huyến tới một hồ nước trong một rừng cây khá yên lặng.


Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Tông viêm thuyền phát hiện, trên mặt nước, Khang âm huyến căn bản không có bóng dáng!




0 nhận xét:

Post a Comment