7/22/2016

Posted by Unknown |
Chương 11 không chê vào đâu được (hạ)


Hắn rất khôn khéo , tiểu xảo ấy không thể gạt được hắn, tôi rút bút ghi âm trong túi quần ra gỡ lấy pin, tất cả những thứ trong túi đều móc hết ra, toàn bộ đặt ở trên mặt bàn. Hắn lộ ra nụ cười ưu nhã, chậm rãi nói: "Kỳ thật, ta cũng muốn tìm người nói chuyện tâm tình, có một số việc dấu ở trong lòng sẽ tạo thành ảnh hưởng trái tâm lý..." tiếp đó, hắn liền nói cho tôi biết về một câu chuyện "Tiểu nam hài". Hắn hiển nhiên là vì bảo vệ mình, "Câu chuyện" hết thảy đều dùng vi danh, để tiện đọc, tôi đem những chữ cái ABCDEFG sửa lại thành danh tự nguyên lai, đương nhiên "Tiểu nam hài" cũng biến thành "Ta" ——

Mười ba năm trước đây, ta quen biết Tiêm Lăng, tuy chúng ta mới chỉ gặp nhau được hơn nửa tháng ngắn ngủn, nhưng ta đã quyết định muốn dùng cả đời này để bảo vệ nàng. Nhưng thời điểm nàng nguy nan nhất, ta lại không thể hỗ trợ bất kỳ điều gì cho nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng nhận hết khi dễ.


Tiêm Lăng chết là đả kích rất lớn đối với ta, ta một mực đều cảm thấy là vì ta không thể bảo hộ nàng, mới khiến nàng xấu hổ và giận dữ tự sát, cho nên cuộc sống sau này, ta không hề bị cuốn vào dục vọng, cũng có vài lần gặp thoáng qua Tử thần. Nhưng ta sở dĩ có thể sống lại, là bởi vì gương mặt tiều tụy của cha cùng nước mắt mẫu thân, phận làm con ta không thể để cho hai người họ khổ sở vì ta.


Di dân đến nước Mỹ, cha mẹ ta cả ngày bôn ba tại tất cả bệnh viện lớn, hy vọng có thể chữa khỏi cho hai bàn tay của ta. Thế nhưng ai nhìn qua bản phim X quang đều lắc đầu, bởi vì đốt ngón tay của ta đã nát bấy một cách nghiêm trọng, cho dù có thể trị được, cũng không còn linh hoạt, muốn đàn lại Piano là điều không thể nào , chỉ việc tự mình bưng bát cơm ăn cũng là điều khó khăn.


Bệnh viện lớn không được, cha mẹ đến gặp những thầy lang trên phố, hy vọng có thể tìm được người có thể trị liệu bằng phương pháp dân gian. Có lẽ trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng cùng tìm được một kỳ nhân tên hiệu là "Vân Trung thánh thủ ảnh thắng công", về sau cũng được ta nhận là sư phó. Sư phó cho ta một loại nước thuốc rất kỳ quái, dùng để ngâm hai tay. Mỗi lần ngâm nước thuốc, hai tay của ta giống như bị vô số con kiến đốt, ngứa ngáy khó nhịn, nhưng sư phó chỉ đơn giản cầm tay ta ngâm trong nước thuốc. Ngâm nước thuốc về sau, ngón tay của ta trở nên càng ngày linh mẫn, nhưng bất tri bất giác dần dần biến dài ra.


Khi ngón tay của ta dài gấp hai lúc trước, sư phó không để ta ngâm nước thuốc nữa, lúc này hai tay của ta đã linh hoạt hơn trước khi bị thương gấp trăm lần, cho dù có đeo một bao tay dầy cũng có thể thoải mái khảy đàn như trước, nhưng cố gắng thế nào vẫn không thể đàn được trọn vẹn một bản nhạc.


Sư phó biết rõ nguyên nhân hai tay ta bị thương, cũng biết ta một mực vì chuyện của Tiêm Lăng mà canh cánh trong lòng, hắn nói có thể dạy ta thủ ảnh và khẩu kỹ là hai tuyệt học, ta có thể dùng hai tuyệt học này báo thù cho Tiêm Lăng. Nhưng hắn khuyên bảo ta, những tuyệt học của hắn ta đã học hết không thiếu điều gì, nhưng chỉ có thể dùng trên những người mà trong tâm có quỷ.


Bởi vì hai tay của ta đã biến dạng, hơn nữa phi thường linh hoạt, cho nên cùng sư phó học thủ ảnh cũng không khó khăn. Mà sư phó còn dùng chút thuốc đông y cho ta hút, sau đó về  phương diện khẩu kỹ có thể nắm giữ một cách dễ dàng. Để có thể nắm chắc kế hoạch báo thù cho Tiêm Lăng, ta chọn bồi dưỡng tâm lý học, và vẫn luôn luyện tập thủ ảnh cùng khẩu kỹ.


Một tháng trước, ta đến Hồng Kông, sau đó dùng thân phận giả tiến vào đại lục. Điều tra rõ ràng cuộc sống của từng người, rồi bắt đầu báo thù...


"Ngươi lợi dụng sự căm hận của Ôn chủ nhiệm đối với Lương Thi Vận, mượn danh nghĩa Tô Mộng Như bắt bà ta sắp xếp lại trong phòng múa, hủy đi bức mành, then cài cửa cùng đóng chốt nguồn điện?" Chuyện sau đó, tôi đại khái cũng biết.


"Cảnh sát tiên sinh, ngươi đã hiểu lầm, không phải ta, là 'Tiểu nam hài' ." Tuy hắn hướng tôi nói hết thảy, nhưng hắn không có thừa nhận chính mình là hung thủ.


"Ân, là tiểu nam hài." Vì có thể từ trong miệng hắn biết được chân tướng, tôi tốt thừa nhận cái gọi là "Tiểu nam hài" mới chính là hung thủ, "Hắn lợi dụng thủ ảnh cùng khẩu kỹ giết chết Lương Thi Vận, La Hương Bích, Diêu Hải Yến hù chết ba người họ, nhưng như thế nào khiến Phạm Tử Khiêm tự sát, như thế nào dùng cái bóng níu lấy tóc Hà Ảnh Tuyết, đem nàng quật đến chết; như thế nào sai khiến chó Shepherd trung thành giết chủ nhân; như thế nào khiến vợ chồng Trịnh Mẫn Nghi làm ra hành vi quái dị đây?"


Đối mặt với rất nhiều vấn đề, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, phảng phất kể lại toàn bộ sự thật của một người khác: "Tiểu nam hài chẳng những giỏi thủ ảnh cùng khẩu kỹ, hơn nữa còn là thạc sĩ học thôi miên tâm lý. Phạm Tử Khiêm bị thôi miên, cho rằng mình được tặng lễ vật, sau đó cùng Tiêm Lăng giao hoan thân mật; tình huống của Ảnh Tuyết là vì nàng bị thôi miên, kỳ thật cái bóng không có khả năng túm tóc nàng, bởi vì trong nội tâm có quỷ, nên mới tự mình túm tóc, càng không ngừng hướng tới mấy cái ghế ngã xuống; về phần năm con chó Shepherd, đại bộ phận mọi người chỉ nghĩ chúng chỉ phục mệnh chủ nhân, nhưng chúng chọn phục tùng cường giả, chỉ cần tiểu nam hài khiến chúng nó cảm thấy hắn là vô cùng cường đại, chúng sẽ khiếp đảm, hơn nữa phục tùng hết thảy mệnh lệnh của hắn; mà chuyện của vợ chồng Mẫn Nghi, có lẽ ngươi cũng biết… còn một nơi chưa biết."


"Dựa theo như ngươi vừa nói, bọn hắn cũng đều là bị tiểu nam hài thôi miên, vậy ngươi nói ta không biết một nơi là chỉ ý gì?"


Hắn mỉm cười, vấn đề có chút xấu hổ: "Ngươi biết chính mình vì sao có thể sống đến bây giờ, lại có thể bắt được ta?"


Nói thực ra, tôi sở dĩ có thể sống đến bây giờ, cơ hồ toàn bộ là dựa vào vận khí, trong quá trình ba lượt bị tập kích, nếu không phải kịp thời có mỹ nữ cứu giúp, tôi đã sớm xong đời. Nên có thể bắt hắn cũng là dựa vào vận khí mà thôi, nếu không phải hắn dẫn tôi tới chỗ ở của Đỗ gia trước kia, tôi căn bản cũng không biết hắn sẽ trốn ở nơi đó, hơn nữa lúc ấy tôi vẫn hoài nghi Mẫn Nghi mới là hung thủ. Nếu Pandora không kịp thời xuất hiện, hiện tại tôi cũng không thể  ngồi trong phòng làm việc thổi điều hòa, cho nên tôi chỉ có thể trả lời: "Vận khí."


"Trên đời này không có quá nhiều may mắn, cái gọi là trùng hợp có lẽ chỉ là tận lực an bài." Hắn mỉm cười giải thích từng cái gọi là vận khí cho tôi, đương nhiên lần này hắn vẫn dùng sở thuyết dựa trên "Tiểu nam hài" cùng những chuyện ABCD, vì thuận tiện đọc, tôi lại sửa xưng hô ——


Trước khi các ngươi đến nhà của Mẫn Nghi, ta đã chờ tại đó rồi, dù có đủ thời gian giết chết Mẫn Nghi, nhưng ta không có ra tay, bởi vì nàng là bằng hữu của Tiêm Lăng, mười ba năm trước đây chỉ có nàng không có thương hại Tiêm Lăng, cho nên nàng không phải chết. Nhưng ta cần nàng thu thập tình báo cho ta, cho nên chờ các ngươi đi rồi, ta mới nhấn chuông cửa gặp chồng của nàng, rồi thôi miên hắn. Đêm qua cùng nàng nói chuyện điện thoại không phải chồng nàng, mà là ta.


Đến nửa đêm ta lợi dụng điện thoại internet, dùng số điện thoại của Mộng Như gọi tới, thôi miên nàng rồi tập kích ngươi, nhưng ta chỉ lệnh hù dọa ngươi một chút thôi, không phải bảo nàng giết chết ngươi. Nếu như không phải tỷ muội Mộng Như bị bắt sớm hơn với dự tính của ta, thì cái kế hoạch kia cũng đã hoàn thành, không cần hiện thân để ngươi bắt.


Mẫn Nghi về nhà, ta liền thôi miên nàng, từ đó biết được, ngươi hoài nghi hung thủ là một người hoàn toàn khác. Vì vậy, ta tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, dùng điện thoại của Mẫn Nghi hướng ngươi thừa nhận chính nàng là hung thủ. Còn để chồng nàng phục kích ngươi, chẳng qua là muốn cấp ngươi một điểm áp lực mà thôi.


Bởi vì những điều ta biết được từ Mẫn Nghi, ngươi cùng đồng nghiệp là Tuyết Tình tối hôm có một tình huống không tiện nói, nên ta đoán ngươi đối với nàng có chút ý tứ, nàng đối với ngươi cũng không ghét, vì vậy lợi dụng danh nghĩa của ngươi dụ nàng đi chỗ khác, rồi dùng danh nghĩa của nàng đưa ngươi tới...


"Nếu như không phải Pandora kịp thời đuổi tới, tiểu nam hài đã có thể thành công giết chết ta, như vậy sẽ không có người tiếp tục điều tra cái bản án này nữa, tỷ muội Tô thị cũng như mong muốn của hắn, bị hàm oan mà chết." Ta tự cho là đã hiểu rõ hết chân tướng sự tình.


"Tiểu nam hài không muốn giết ngươi, nếu hắn muốn giết ngươi, ngươi đã chết dưới hàm năm con chó Shepherd rồi." Hắn nói mà khiến cho tôi không khỏi run rẩy vài cái, sự thật đúng là như thế, nếu như nói ba lần gặp nguy hiểm là bởi vì có mỹ nữ tương trợ nên mới tránh được..., thì ngày hôm qua  lúc ở chỗ họ Lý chỉ cần hắn hạ lệnh một cái tôi đã có một cái chết đầy ám ảnh với mọi người. Ai cũng không thể cứu được tôi.


Hắn tựa hồ đang thưởng thức biểu lộ kinh ngạc trên mặt tôi, một lát sau mới nói: "Ngươi cho rằng là ai đã thông tri cho cảnh sát hình sự quốc tế?" Lại là một vấn đề tôi không có chú ý tới, mà đáp án lại càng làm tôi không tưởng tượng được : "Là tiểu nam hài!"


Hắn thật sự cho tôi rất nhiều "kinh hỉ" rồi, trong khoảng thời gian ngắn tôi khó có thể tiếp nhận, thật lâu mới hỏi: "Vì cái gì? Vì cái gì ngươi không giết ta, còn muốn chui đầu vô lưới? Kỳ thật ngươi chỉ cần giấu Mẫn Nghi đi, thì đã có thể khiến tỷ muội Tô thị là người chết thế, vì cái gì ngươi còn muốn vẽ vời cho thêm chuyện?"


"Tiểu nam hài không có giết ngươi là bởi vì hắn đã đáp ứng sư phó chỉ giết người trong lòng có quỷ, mà ta sở dĩ cho ngươi bắt trở lại, là vì một tiền bối đã có lời thỉnh cầu."


"Một tiền bối? Là ai?"


"Ngươi rất nhanh sẽ biết , cám ơn ngươi cùng ta trò chuyện lâu như vậy, có một số việc không nói ra, dấu ở trong lòng sẽ trở thành khúc mắc. Ta nhìn ra ngươi hài lòng với kết thúc như vậy, nhưng vẫn có điều ngươi chưa nói ra hết." Hắn dứt lời duỗi bao tay dầy sụ ra muốn cùng tôi nắm tay.


Một khắc nắm tay hắn, tôi đột nhiên nhớ tới hai tay hắn không phải là bị khóa trên thành ghế sao? Hắn nhận ra điểm kinh ngạc của của tôi, cười nói: " còng tay tra vào không thoải mái lắm, yên tâm, ta muốn đi thì không có ai có thể ngăn ta."


Điện thoại đột nhiên vang lên, là một tin tức kinh người: tỷ muội Tô thị ở trước trụ sở Công an bị người khác giội a- xít, hai tỷ muội đều bị tổn thương nghiêm trọng, mà người giội a- xít dĩ nhiên là phụ thân Dư Tiêm Lăng- Dư Triệu Quang...


Tôi vô lực đem microphone buông xuống, Đỗ Lễ Hiền lộ ra nụ cười hài lòng, nói với ta: "Quang thúc đều một mực vì cái chết của Tiêm Lăng mà tự trách mình, hi vọng thông qua công việc có thể nguôi ngoai tất cả, đáng tiếc thủy chung không thể nào buông bỏ được, bởi thế lâu ngày tích tụ gây thành bệnh ung thư phổi, thời giờ không còn nhiều. Hôm nay, ông ấy đột nhiên gọi điện thoại cho tiểu nam hài, hi vọng tiểu nam hài có thể giúp đỡ mình hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, vì con gái báo thù."


"Nguyên lai hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ngươi, ta chẳng qua  cũng chỉ là một quân cờ." Tôi vô lực ngồi phịch xuống ghế.



Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay Đỗ Lễ Hiền, kế hoạch của hắn không chê vào đâu được, hiện tại tuy đã bị bắt, nhưng khẳng định hắn đã nghĩ ra phương pháp thoát tội. Bất quá, điều này không trọng yếu, bởi vì tôi đã biết chân tướng, hơn nữa hắn kỳ thật cũng là một trong những người bị hại. Hắn có thể vì nữ nhân mới quen được nửa tháng, mười ba năm sau không tiếc ngàn dặm trở về vì nàng báo thù, vì một điều thỉnh cầu của phụ thân nàng, mà không tiếc chui đầu vô lưới, người như vậy trên thế gian còn mấy người?

0 nhận xét:

Post a Comment