7/31/2017

Posted by Unknown |

Chương 3: Hạ Hầu thị tộc



Tuy rằng là ban ngày, thế nhưng hoàn cảnh Mân sơn quá mức kỳ quái. 

Không biết như thế nào, Huyến Âm có một loại
cảm giác cực kỳ âm trầm, mà nữ nhân áo đỏ đang nhìn mình này, gương mặt tái nhợt, thật giống quỷ hút máu.

“Cái kia...”

 Nàng hiện tại hối hận hướng nàng hỏi mộ của nội, liền lui ra sau vài bước, nói: “Ta...” 

Nữ nhân áo đỏ đứng dậy, nhìn về phía Huyến Âm. 

“Ngươi hiện tại không nên tới nơi này.” 

Huyến Âm ngẩn ra, nói
cái gì vậy? 

Ý của ngươi là gì?” 

“Ngươi...
nên lập tức rời khỏi ngọn núi này.” 

Không biết có phải ảo giác
hay không, Huyến Âm cảm giác, thời điểm nói mấy câu đó, sắc mặt nữ nhân áo đỏ có vẻ càng thêm nhợt nhạt.

Tiếp theo, nữ nhân kia liền ri đi, thời điểm lướt qua bên cạnh Huyến Âm, nàng chỉ cảm thấy 1 luồng hơi lạnh lẽo lướt qua

Loại cả
m giác này khiến nàng không khỏi có vài phần sởn tóc gáy. 

Khi nữ nhân áo đỏ đã đi xa, nàng quay đầu lại nhìn nữ nhân áo đỏ kia.

Quần áo... thật là quái d... Còn có...” 

“Cái gì gọi là ‘Hiện tại’ không nên tới đây? Ta đây chẳng lẽ có ‘lúc nào’ tới nơi này?” 

Lời nói quái dị như thế khiến nàng không thể không liên tưởng đến rất nhiều thứ. 

Tiếp đến, nàng  bắt đầu tìm kiếm mộ của bà nội. 

Nàng đi tới trước từng hàng bia, tìm kiếm cái tên “Hạ Hầu Thanh Liên”
.

không  bao lâu, nàng bỗng phát hiện một việc. 

Trong số mộ bia tại đây, có một bộ phận đều mang
họ “Hạ Hầu” . 

Phải nói. Hạ Hầu là một dòng họ rất ít gặp, mà tại nơi này cư nhiên xuất hiện nhiều như vậy. Xem ra tại Mân sơn có khá nhiều người họ Hạ Hầu. 

Lại nói... Tuy rằng nơi này là
quê bà nội, nhưng nàng hiểu biết không có bao nhiêu. Hơn nữa, hiện tại nghĩ đến, phụ thân cũng là họ Hạ Hầu, nàng vốn cho rằng phụ thân là vì  nguyên nhân nào đó mà theo họ mẹ, thế nhưng hiện tại nghĩ lại... 

Chẳng lẽ dòng họ của ông nội cũng là Hạ Hầu sao? 

Càng nghĩ càng cảm giác có khả năng. Bất quá, ở trong này, hẳn có thể tìm thấy mộ bà nội đi.

Thế nhưng. Đi tới đi lui... Nàng bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn tấm mộ bia trước mặt. 

“Này... Đây là... Đây là cái gì?” 

Nàng xông lên
trước, nhìn kỹ văn tự khắc trên tấm bia trước mặt, dứt khoát không tin nổi vào hai mắt mình.

Trên tấm bia có khắc -- 

“Hạ Hầu Huyến Âm chi mộ”! 

“Này... Này... Điều này sao có thể?” 

Lúc này nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc. Lúc trước,
bà ngoại có nói qua với nàng, mộ của nàng, từ khi nàng đẻ ra đã được lập trước. Hơn nữa, đây là phong tục của người trên Mân sơn

Chẳng lẽ... 

Lúc này, nàng  nhìn về tấm bia bên cạnh.
Trên tấm bia khắc rõ... là tên cha nàng! 

Dòng họ Hạ Hầu vốn hiếm thấy, khả năng trùng tên trùng họ cực nhỏ, thế nhưng bên cạnh còn có hình cha, cái này không cần nhiều lời, nói cách khác, bản thân nàng và cha từ khi sinh ra đã được định trước mộ phần? 

Huyến Âm mới hai mươi mấy tuổi,
người nào ở tuổi này lập trước mộ phần cho mình?

Một loại cảm giác
sởn tóc  gáy tràn ngập trong lòng... 

“Đừng đùa... Ta sống rất tốt
, vì cái mộ phần của ta lại ở trong này? Vì cái gì? Ta...” 

Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới những lời nữ nhân áo đỏ khi nãy nói. 

“Ngươi hiện tại không nên tới nơi này.” 

Nàng dường như đã hiểu câu nói kia có ý tứ


Chẳng lẽ... sau khi nàng chết, sẽ bị đưa tới nơi này? Bị chôn tại mộ phần này?

Nàng oán hận nhìn tấm bia, đến cùng là ai lập? Chẳng lẽ là...
nội sao? Nhưng, cha có biết chuyện này không? Hẳn là không biết đi, nào có người cha nào, thời điểm còn gái còn sống lại đi lập mộ phần cho nàng?  Hơn nữa, từ giờ phút này trở đi, nàng cảm giác còn có những chuyện không thể biết được sẽ xảy ra.

Lúc này, nhìn từng hàng bia mộ dày đặc, chẳng lẽ, có rất nhiều
chủ nhân của những tấm bia nằm tại đây, vẫn còn sống? Dưới tình huống vẫn còn sống mà lập mộ bia? 

Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn
bia mộ của chính mình , hung hăng đá một cước! 

“Không được... Tuyệt đối không được! Ta còn chưa có chết, như thế nào có thể lập mộ bia cho ta! Tuyệt đối không được!” 

Nhưng tấm bia này lại không hề đổ ngã, được cắm rất sâu dưới lòng đất. 

Cuối cùng nàng quyết định, chí ít phải đem tên mình trên đó gạch đi! 

Vì thế, Huyến Âm liền chạy đi tìm xem có thứ gì có thể phá hủy dòng chữ trên tấm bia
. 

Nhưng lúc này, trời đột ngột đổ mưa! 

Huyến Âm vội vàng lấy tay che đầu, chạy về phía chân núi. Mưa, càng ngày càng lớn.

Thế nhưng, Mân sơn phi thường hoang vắng, muốn tìm một thân cây tránh tạm cũng không thấy. Kết quả, mặc kệ nàng chạy tới nơi nào cũng không thể tìm được chỗ tránh mưa, cũng không hề nhìn thấy bất cứ người nào.

Mưa vẫn ngày càng nặng hạt.

Chạy đến
trước một con dốc, nàng vô ý trượt ngã, đầu đập xuống đất!

Cuối cùng, nàng mất đi ý thức, nằm trên mặt đất bùn lầy. Mưa, vẫn như trước không ngừng trút xuống.

Không biết qua bao lâu... 

Huyến Âm từ từ tỉnh dậy. 

Có một cái chăn dùng vải thô may thành đắp trên người nàng, trước mắt nàng là một phòng ốc cực kỳ giản dị.

“Ngươi tỉnh rồi?” 

Nàng nhìn qua, người nói chuyện là một lão bà tuổi già sức yếu. 

Trên gương mặt l
ão  thái thái tràn ngập nếp nhăn, lưng rất gù, cơ hồ muốn vuông góc với mặt đất, thoạt nhìn tựa như ngay lập tức sẽ xuống mồ. Lão bà cứ thế đứng trước mặt Huyến Âm , khiến nàng có một loại  cảm giác vô cùng quái dị

“Cái kia... Xin hỏi?” Nàng nâng người ngồi dậy , nói: “Nơi này là... nơi nào?” 

Lão
 giống như rối gỗ đứng bên kia, không có bất cứ biểu tình, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Huyến Âm. Sau một hồi mới nói: “Ngươi không phải người nơi này?” 

Đúng. Nhưng bà ngoại ta...” 

Sau khi hết mưa lập tức rời đi. Mân sơn không phải  địa phương ngươi nên đến. Nhất là... Hai ngày này.” 

 
Hai ngày này? Đây là có ý gì

Mân sơn tựa hồ tràn ngập những
điều bí ẩn. 

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa. 

Lão
lập tức hạ giọng xuống, nói: “Không cần phát ra bất cứ âm thanh gì! Ở yên, Ta đi ra ngoài.” 

Huyến Âm đem chăn
kéo tới  gần thân thể , tựa vào trên vách tường. Mà tiếp đến , bên ngoài truyền đến tiếng cửa bị mở ra . 

“Ngày đã định ra
rồi, ngay tại hôm sau.” 

“Hôm sau sao? Nhanh như vậy?” 

Đúng . Cho nên ngày đó, tuyệt đối không thể rời khỏi phòng. Bất luận kẻ nào đến gõ cửa, đều không thể mở cửa. Biết chưa? Nếu bởi vậy mà phát sinh bất cứ vấn đề gì,  người nhà Hạ Hầu nhất định sẽ trách phạt .” 

Đã rõ . Ta sẽ nói lại cho người trong nhà .” 

Hạ Hầu gia? 

Lại là Hạ Hầu! 

Thật lâu sau, lão
một lần nữa về tới trước cửa phòng. 

“Nhớ kỹ, ta không c
ó cho ngưoi ở lại. Sau khi hết mưa, lập tức rời  khỏi Mân sơn!” 

“Vâng...vâng.” 

Con mắt đục ngầu của lão
  chuyển động, tập trung trên người  Huyến Âm, sau một hồi, mới đi khỏi căn phòng này. Mà ánh mắt vừa rồi , chỉ  ngẫm lại cũng khiến cho nàng  cả người sợ hãi. 

“Ánh mắt vừa rồi... là gì a?” 

Mưa ... Vẫn không  ngừng lại.

Nàng mở cửa sổ, nhìn
ra bên ngoài. 

Khu vực này như vậy mà chỉ có  một căn nhà này tồn tại. Không còn bất cứ nhà  nào khác

Hoang vắng... Hiu quạnh... 

Đây là cảm giác nơi này mang đến cho nàng

Hôm sau... Hôm sau sẽ phát sinh chuyện gì? 

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên nàng cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai! 

Huyến Âm lập tức quay đầu lại, túm lấy bàn tay kia! 

“Ngươi... Ngươi...” 

Nàng
quay lại, chỉ thấy một cô nương ước chừng mười sáu mười bảy tuổi.

Làm  ngươi sợ sao?” Thiếu nữ kia cẩn thận quan sát Huyến Âm một chút, rồi  nói: “Ngươi đói bụng à? Đây là màn thầu vừa mới hấp, ta cầm hai cái cho ngươi.” 

“A... Cám ơn...” 

Tiếp nhận
màn thầu thiếu nữ cho nàng, Huyến Âm cũng cảm giác quả thật là đói bụng, cắn một miếng, rất khó ăn. Nàng là người thành phố, bình thường ăn đều là thức ăn ngon, loại thức ăn như màn thầu không hợp khẩu vị cho lắm. Bất quá không chịu nổi bụng đói, vẫn là hai ba miếng  nuốt vào bụng. 

“Ngươi... Tên gọi là gì?”

Sau khi ăn xong , Huyến Âm nhìn thiếu nữ kia.

“Sẽ không phải cũng là... Họ Hạ Hầu đi?” 

“Hạ Hầu?” sắc mặt nàng vậy mà nhanh chóng biến đổi: “Ta làm sao xứng với họ Hạ Hầu đâ
y ?
Ngươi vừa rồi nói ‘Cũng’ ? Ngươi cũng là người trong gia tộc Hạ Hầu sao?” 

“Có lẽ... Có thể
nói như vậy... Ta gọi Hạ Hầu Huyến Âm.” 

Nhưng vừa nói ra những lời này, thiếu nữ
kia mở to mắt nhìn nàng giống như nhìn quái vật.

Khi đó, Huyến Âm rõ ràng từ
trong mắt nàng đọc được một loại tình cảm mãnh liệt

Tên là
sợ hãi![ chưa xong còn tiếp..]




Posted by Unknown |


Hạ Hầu Huyến Âm lưng đeo ba lô leo núi, đi lại trong rừng núi.


Mười phút trước, nàng lạc mất tung tích nam tử mặc áo trùm kia.


Hắn
và nàng mục đích giống nhau... đều muốn tới Mân sơn.


Lại nói, tuy rằng nói Mân sơn là
cố hương tổ mẫu, thế nhưng nàng rất ít khi nghe cha mẹ nhắc tới tổ mẫu. Tổ mẫu là loại người nào đều không hề nói qua.


Chỉ là......
thời điểm Tổ mẫu qua đời, đã từng trở về Mân sơn một lần.


Nàng vẫn
còn nhớ rõ, trước khi tổ mẫu qua đời yêu cầu nàng và mẫu thân rời đi, chỉ đơn độc nói chuyện với phụ thân. Tuy không biết nói cái gì, nhưng hẳn là không thể nói cho mẫu thân biết. Sau đó mẫu thân từng hỏi qua, thế nhưng phụ thân chưa bao giờ ngay mặt trả lời. Nếu không phải tổ mẫu nghèo rớt mồng tơi, chỉ sợ mẫu thân sẽ hoài nghi có phải bà bí mật cho phụ thân một khoản tài sản nào đó hay không.


Mặc kệ có phải hay không, chẳng lẽ cứ thế không quản tới nam nhân mang mũ trùm kia sao?


“Không được...... Không thể
cứ thế buông tay, ta phải tiếp tục điều tra!”


Lòng tự trọng của Hạ Hầu Huyến Âm rất mạnh, là loại hình tương đối cố chấp. Một khi nàng nhận định chuyện gì đó, liền không dễ dàng buông tay.


“Nếu hắn cũng đi Mân sơn, như vậy......
có thể gặp lại nhau cũng không chừng......”


Tới hiện tại, bộ dáng lúc tổ mẫu qua đời nàng vẫn ghi tạc trong lòng.


Không biết vì cái gì,
bộ dáng lúc đó của tổ mẫu rất kỳ quái. Nàng không sợ hãi tử vong đang tới, mà chỉ vội vàng dặn dò phụ thân điều gì đó.


Tựa hồ như... đối với cuộc sống vẫn tràn ngập lưu luyến.


Không biết vì cái gì, tựa hồ là
nguyên nhân này, nàng đối với cố hương của tổ mẫu có phần không muốn xa rời. Bất quá lần này đến Mân sơn nàng gạt cha mẹ . Lừa bọn họ nói bản thân đi du lịch vài ngày. Cha mẹ hỏi đi nơi nào, nàng liền nói đi Phúc Kiến.


Ở trong
rừng núi đi lại hồi lâu, nàng dừng chân, chung quy cũng có chút mệt mỏi.


Nơi này
đã có thể nhìn thấy Mân sơn .


Nàng ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra
chai nước khoáng, uống vài ngụm, thở hổn hển miệng lẩm bẩm:“Cùng thời điểm năm đó... không có biến hóa bao nhiêu.”


Bất quá......


Tổng cảm giác
thật hoang vắng.


Hơn mười phút sau, nàng
nghỉ ngơi đủ liền gấp rút chuẩn bị lên đường, vừa đứng lên quay đầu lại, liền nhìn thấy một bà lão già cả lam lũ, má hõm cả vào, đứng ở trước mặt nàng!


“A !
Ngươi......”


Bà lão mặc một thân quần áo mầu trắng, gương mặt thoạt nhìn, nói là một trăm tuổi cũng có thể tin.


“Ngươi......” Hạ Hầu Huyến Âm che ngực,“Ngươi
làm ta sợ ......”


Bà lão xem xét Hạ Hầu Huyến Âm, tiếp theo mở cái miệng đã rụng sạch răng, phát ra tiếng nói không rõ ràng:“Thanh Liên, là ngươi sao?”


A?


Xem ra
là lão thái thái thần chí không được tinh mẫn.


Bất quá Thanh Liên......
cái tên này có chút quen thuộc?


Nàng bản không tính
để ý tới, nhưng bà lão lại một phen nắm chặt tay Hạ Hầu Huyến Âm.


“Là ngươi, Thanh Liên...... Thanh Liên !”


Lão thái thái đột nhiên bóp cổ Huyến Âm!


Chết đi...ngươi đi chết đi...”


Khí lực của lão thái thái lớn kinh người, hoàn toàn không giống như người già!


Dừng...... Dừng tay a !”


Huyến Âm muốn đẩy ra, nhưng
sức lực ngày càng yếu đi, sau đó không lâu, hai mắt đã bắt đầu trắng dã......


Đúng lúc này, bỗng nhiên một
hắc ảnh xuất hiện, cầm chặt tay lão thái thái, hung hăng lôi ra sau!


Huyến Âm
được thả ra liền ho khan, nàng nhìn lão thái thái cùng người cứu nàng.


nam tử mang mũ trùm đầu !


Hắn nhìn lão thái thái, nói:“Ngươi như thế nào
lại ra đây? Ngươi biết thế nào là nghe lời không?”


Che cổ, Huyến Âm nhìn
nam tử trước mắt, nói:“Ngươi...... Nàng là người thân của ngươi? Nàng là kẻ điên sao?


Nam tử mang mũ trùm lạnh lùng nhìn nàng.


“Lăn.”


Trong miệng hắn, vỏn vẹn chỉ nói ra
1 chữ như vậy liền xoay người đỡ lão thái thái trở về.


“Lăn...... Lăn?”


Nàng vọt lên,
túm lấy nam nhân kia hô:“Vừa rồi chính là giết người bất thành ! Ngươi không nói lời xin lỗi ta còn chưa tính, ngươi cư nhiên còn muốn ta ‘Lăn’? Ngươi......”


Thế nhưng
nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức buông lỏng tay.


“Thanh Liên......”
Lão thái thái lại chỉ Huyến Âm,“Ngươi là Thanh Liên, không sai ! Ta muốn giết ngươi, giết ngươi......”


Nhưng vào lúc này, Huyến Âm bỗng  nhớ tới một việc......


Không sai......


Thanh Liê
n là tên của tổ mẫu nàng!


Hạ Hầu Thanh Liên !


Phụ thân cũng từng nói, bề ngoài của nàng rất giống tổ mẫu thời trẻ.


Mau cút đi, đây là cảnh cáo cuối cùng của ta.”


Lúc này,
ánh mắt lão thái thái nhìn Huyến Âm, nếu ánh mắt có thể giết người mà nói... Huyến Âm tin tưởng bản thân đã chết vô số lần.


Nàng
kêu Thanh Liên, ý chỉ tổ mẫu sao?


Rất có khả năng !


Tiếp
theo, hắn liền mang lão thái thái tiến về phía sâu trong rừng rậm.


Nhìn
nam tử và lão thái thái dần biến mất, nàng cũng tiến lên. Đương nhiên là bí mật theo dõi.


Không biết qua bao lâu......


Bất quá,
địa hình nơi này tương đối phức tạp, hơn nữa khá gập ghềnh. Đi hồi lâu, Huyến Âm liền mất dấu hai người.


Lúc này, nàng đang đi lại trên một bãi đá. Mân sơn đã gần trong gang tấc.


Bỗng nhiên, nàng đem thân mình nấp sau một tảng đá !


Ở phía trước, có hai nam nhân mặc quần áo màu đỏ từ xa đi tới.


Bộ quần áo màu đỏ trên người hai nam nhân hoàn toàn may bằng tơ lụa, nhìn vào có vài phần quỷ dị. Nhìn thế nào cũng có cảm giác vài phần giống Đông Phương Bất Bại.


Tốc độ hai người kia rất nhanh, không bao lâu sau đã đi gần đến chỗ Huyến Âm ẩn nấp.


Huyến Âm lúc này bỗng nhiên tự hỏi:“Ta...... Vì
sao phải trốn đi?”


Giờ phút này,
một nam tử trong đó mở miệng :“Dạ Vương...... Hôm nay sẽ trở về?”


“Phải.”


“Ta
không muốn nhìn thấy hắn......”


“Ngậm miệng.”


“Vâng......”


Ánh mắt hai người giống như là cương thi, không hề thấy chút sinh khí nào!  


Rất nhanh, hai người biến mất ở phía cuối con đường núi.


Huyến Âm lúc này
mới nhô đầu ra.


“Hai đại nam nhân
ăn mặc lòe loẹt như vậy...... Cảm giác thật kì quái.”


Tiếp theo, nàng lại nhìn về phía Mân sơn, tiếp tục tiến lên.


Nàng men theo con đường núi tiến về phía Mân sơn.


Trong trí nhớ, phụ thân rất ít
khi nói tới Mân sơn. Đây là nơi hoàn toàn không tìm thấy trên bản đồ, một nơi cực kỳ thần bí.


Nếu nhất định phải nói...... Chính là
nơi này vẫn giữ lại phong tục thổ táng. Nàng cho đến nay vẫn còn nhớ, ngày đưa tang tổ mẫu, tổ mẫu được chôn tại nơi khi còn sống sớm đã tuyển chọn. Mà khối mộ địa kia chính là dưới chân núi. Nguyên bản, người già khi còn sống chọn chỗ chôn tốt cũng không kỳ quái. Thế nhưng trong trí nhớ của nàng, thời điểm đem quan tài tổ mẫu chôn vào mộ địa, biểu tình của mọi người rất kỳ quái.


Không phải loại cảm xúc thương tiếc......dường như chỉ là làm theo phép mà thôi. Mọi người đối với chuyện này không hề biểu lộ ra chút tình cảm nào.


Hoàn toàn......
không giống như cáo biệt người đã khuất.


Nhất là phụ thân......
sau khi tổ mẫu nhập thổ vi an, thời điểm rời khỏi Mân sơn, tốc độ phụ thân lái xe đặc biệt nhanh, hơn nữa còn đặc biệt nói một câu.


“Ta sẽ không bao giờ trở lại, sẽ không bao giờ !”


Không phải rất kỳ quái sao?


Mộ của Tổ mẫu ở nơi này, thân là con trai không phải nên thường xuyên tới tảo mộ hay sao? nhưng phụ thân lại thực hiện lời nói đó rất triệt để. Vô luận là ngày giỗ của tổ mẫu, tết Trung Nguyên, hay là tiết Thanh Minh, một lần cũng chưa từng trở về.


Nếu đến đây nơi này......


Không bằng...... Đi
xem mộ tổ mẫu như thế nào?


Trong trí nhớ, nàng
vẫn còn nhớ rõ mộ của tổ mẫu.


Mân sơn......
dường như không có bao nhiêu thay đổi.


Không
mất bao lâu nàng liền tìm được khu mộ địa kia.


quy mô khu mộ địa so sánh với năm đó đã tăng lên vài lần.


Cái này... nhiều bia mộ như vậy?”


Bởi vì là thổ táng
cho nên khoảng cách giữa các nấm mộ khá lớn. Chính vì vậy, muốn tìm mộ tổ mẫu của nàng, dường như có chút khó khăn.


“Hạ Hầu Thanh Liên...... Nếu không phải
vì lão thái thái kia, ta còn thực không nhớ ra ......”


Mà lúc này, nàng bỗng nhiên chú ý tới,
có một nữ tử mặc quần áo màu đỏ đang đứng trước một nấm mộ.


Nàng lập tức chậm rãi
bước qua.


Quần áo trên người nữ tử kia cùng với hai nam nhân lúc nãy hoàn toàn giống nhau !


“Cái kia...... Xin hỏi?”


Nữ tử ngẩng đầu, nhìn về phía Huyến Âm.


“Ngươi...... Có biết
mộ của Hạ Hầu Thanh Liên ở nơi nào không?”


Nháy mắt người kia nghe được cái tên Hạ Hầu Thanh Liên, sắc mặt...... Triệt để thay đổi !