5/31/2016

Posted by Unknown |
Chương 6: bức vẽ biến hóa


Trên đường cái, vô số xe cảnh sát bị cuốn vào biển lửa, cảnh sát cũng tử thương vô số.


 Trong chiến tràng, chỉ còn lại Minh Vương cùng Thượng Quan Miên!


"Lộ Phose " Thượng Quan Miên tay trái cầm bức tranh thủy mặc, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Ngươi tốt nhất không nên ép ta."


Minh Vương giận dữ: "Ah? Bức ngươi? Ngươi cho mình là ai? Đừng nói là ngươi, coi như là 'Địa ngục Vương' năm đó Âu Pháp Lý Á'Tu La' Lôi Kiệt Đặc, còn không phải đều chết dưới tay ta? Ngươi cho rằng giết được 1 'Tử Thần' Kim Dieskau liền có thể đắc ý tới như vậy?"


Tay nắm chặt bức tranh thủy mặc, Thượng Quan Miên đang đứng bỗng nhiên 1 viên đạn đột ngột bắn qua!


Đó là một cảnh sát may mắn còn sống sót, thân thể bị ép ở dưới xe cảnh sát đang giơ tay bắn vào Thượng Quan Miên. Kế tiếp, 1 độc châm đâm vào trán làm hắn chết ngay tức khắc!


"'Địa ngục Vương' chết trên tay ngươi sao?" Thượng Quan Miên bỗng nói: " Sát thủ số 1 xưa kia, là sư phụ của 'Kim nhãn ác ma'?"


"Không sai! Thế nào, ngươi hiểu chưa? Ngươi giết chết 'Kim nhãn ác ma " căn bản không đáng để kiêu ngạo! Hơn nữa, lúc trước ngươi không phải ngay cả tiếp cận tới cạnh gia chủ Eli Khắc Sâm gia tộc cũng không được sao? Ta muốn giết ngươi, căn bản chẳng có độ khó!"


"Vậy ngươi thử xem xem."


Thượng Quan Miên nói xong câu đó, thân thể liền hướng về 1 nơi khác chạy trốn! Minh Vương cười lạnh một tiếng: "Ngươi trốn không thoát đâu. Con mồi ta đã chọn, không 1 ai có thể thoát! Thời gian đến, ta tự nhiên sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục!"


Sau đó, hắn tung cước bộ, đuổi theo Thượng Quan Miên!


 Lúc này, phương hướng của Thượng Quan Miên lại chạy thẳng về phía Di Chân cùng Lâm Tâm Hồ! Tốc độ của nàng cực nhanh, tức khắc đã tới trước mặt Di Chân, câu thứ nhất nàng nói là: " Đi theo ta!"


"Dám đưa lưng về phía ta, 'Thụy mỹ nhân " ngươi đang muốn chết hay sao?"


 Thân thể Minh Vương tới gần sau lưng Thượng Quan Miên liền giơ cao trường đao hung hăng bổ xuống!


Thượng Quan Miên bắt lấy tay Di Chân, sau đó đạp chân 1 cái, né tránh thế công của trường đao, tiếp tục nhanh chóng chạy ra xa!


Di Chân lúc này nhìn chăm chú Thượng Quan Miên, nói: "Ngươi biết Bồ Mỹ Linh? Vậy ngươi cũng biết Di Thiên đang ở nơi đó sao?"


Thượng Quan Miên hoàn toàn không trả lời, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Minh Vương đang dần tiếp cận phía sau, sau đó nhanh chóng chạy vào 1 con ngõ nhỏ! Nhưng hiện tại trên người nàng đang có thương tích, lại còn mang theo Di Chân, tốc độ tự nhiên không bằng Minh Vương!


"Rõ ràng lại tiến vào ngõ nhỏ này, 'Thụy mỹ nhân ", đầu óc ngươi hư mất rồi sao?"


Ai mà biết lúc này, Thượng Quan Miên lại dừng lại, quay mặt đối đầu với Minh Vương!


"Ngươi dường như quên mất 1 chuyện?" Thượng Quan Miên đem bức họa nhét vào trong cổ áo, sau đó ra súng ngắn, nhắm ngay Minh Vương nói: " Ở 1 nơi hẹp hòi, không chỉ ta mà ngươi cũng bị hạn chế! 'Minh Vương' am hiểu cận chiến, dùng song đao làm vũ khí, chuyện này mọi sát thủ tại Châu Âu đều biết."


"Ngươi muốn nói gì?"


"Ta và ngươi đồng dạng, đều am hiểu cận chiến. Đã như vầy, ở 1 nơi hẹp hòi quyết 1 trận thắng bại mới là nơi lấy mạng ngươi tốt nhất!"


Minh Vương ngược lại giận quá hóa cười, nói: "Ha ha, không hổ là 'Thụy mỹ nhân " dám nói chuyện với ta như vậy cũng chỉ có 1 mình ngươi thôi! Nhưng, ngươi vẫn phải chết trên tay ta!"


 Bên trong con ngõ nhỏ im lặng, không khí áp súc ngưng tụ.


Sau đó, Minh Vương hét lớn một tiếng vọt lên. Giờ phút này hắn hiểu rõ, sử dụng song đao trong không gian như thế này quá mức hạn chế. Mà Thượng Quan Miên quen sử dụng súng ngắn hạn chế lại nhỏ hơn, hơn nữa vai hắn bị trúng đạn sẽ ảnh hướng tới tốc độ xuất đao và độ chính xác!


Nhưng hắn sao có thể lui bước? Dù sao hắn cũng là "Minh Vương", đệ nhất sát thủ tối cường tại thế giới ngầm Châu Âu! Lúc trước, "Địa ngục Vương""Tu La" đều chết dưới song đao của hắn, hôm nay đồng dạng cũng có thể giết chết "Thụy mỹ nhân", thành danh còn muộn hơn 2 người kia !


Thượng Quan Miên nói với Di Chân sau lưng: " Nếu như ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ lập tức chặt đứt 2 chân người. Ngươi có tin hay không cho dù ngươi có chạy ra xa ta vẫn có thể làm được?"


"Ta sẽ không trốn đâu." Di Chân trả lời: "Ngươi yên tâm đi."


Thượng Quan Miên đem mũi súng nhắm vào Minh Vương, nói: "Như vậy, đi chết đi! 'Minh Vương' Lộ Phose!"


Viên đạn bắn ra, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có vài phương vị có thể né tránh, muốn tránh khỏi viên đạn tự nhiên độ khó càng tăng thêm. Thế nhưng Minh Vương vẫn có thể tránh thoát được 3 viên đạn, hai chân đạp mạnh vọt lên không trung, rõ ràng muốn mượn lực đề thăng tốc độ, chém tổn thương tay trái của Thượng Quan Miên!


Thượng Quan Miên lập tức giơ tay trái lên muốn bóp cò, đột nhiên thân thể nàng run rẩy, lảo đạo khuỵu xuống đụng vào 1 vách tường: " Tác dụng phụ của cấm dược..."


Vừa dứt lời, trường đao đã xẹt qua cánh tay trái của nàng, ở nơi gần các đốt ngón tay xuất hiện 1 vết thương , Minh Vương đoạt lấy cây súng trong tay nàng, dí vào trán Thượng Quan Miên!


"Ngươi thua, 'Thụy mỹ nhân' ..."


Giờ khắc này, đại cục đã định!


"Đúng rồi, bức họa này quan trọng như vậy sao?... để ta xem"


 Tay Minh Vương rút bức họa, nhanh chóng mở ra.


"Này, vẽ cái gì đây?"


 Trong bức tranh nữ tử mặc cung trang đang múa, trên mặt tràn đầy máu tươi, hai mắt biến thành 1 mảnh trắng dã, vô số máu tươi làm gương mặt nữ tử trở nên hung ác dị thường...


"Tranh này kỳ quái, ngươi mang theo hắn nó có gì đặc biệt?" Minh Vương dùng súng chỉa vào đỉnh đầu Thượng Quan Miên, hỏi: "Trả lời ta, bức tranh này có ý gì?"


Thượng Quan Miên không mất thời gian suy nghĩ mà lập tức trả lời: "Đây là vật ta lấy được trên tay Edward."


Thủ lĩnh Đọa thiên sứ Edward là 1 nhân vật âm hiểm xảo trá, hắn tự nhiên sẽ không có việc gì mà lại cầm 1 bức tranh thủy mặc. Trong nội tâm Minh Vương dần sinh ra 1 ý nghĩ, làm Thượng Quan Miên tận lực bảo vệ như thế, chẳng lẽ là chí bảo?


"Nói. Thứ này đến tột cùng đại biểu cho cái gì?"


"Ta nói, ngươi sẽ không giết ta sao?"


"Ngươi không có thời gian có kè mặc cả với ta!"


 Ánh mắt Thượng Quan Miên thủy chung vẫn tập chung lên bức tranh thủy mặc, giờ phút này, chỉ cần bức tranh kia rời khỏi người nàng 1 m, hết thảy đều kết thúc.


"Ngươi đừng cho rằng ta..."


Đột nhiên, Minh Vương phát hiện, cái đầu của nữ tử trong bức tranh thủy mặc đột ngột xoay lại, một đôi con ngươi trắng dã giống như đang theo dõi hắn! Một chớp mắt hắn có cảm giác như cả linh hồn cũng bị nhìn thấu...


Tuy chỉ rất ngắn, nhưng cây súng trong tay hắn run rẩy trong nháy mắt! Thượng Quan Miên lập tức bắt lấy mũi súng, đem mũi súng chĩa lên trên, lập tức tung ra 1 cước đá vào đũng quần Minh Vương! Mà Minh Vương đang bị nữ tử trong tranh hù dọa, chỉ cảm thấy đột nhiên hạ thể truyền tới 1 cơn đau nhức kịch liệt!


Thượng Quan Miên giật lại bức tranh thủy mặc, sau đó thu lại cây súng nhắm ngay về phía Minh Vương mà bóp cò!


Minh Vương cũng lập tức né tránh, nhưng bên má bị viên đạn xẹt qua, vẩy ra máu tươi! Thượng Quan Miên nắm lấy tay Di Chân bỏ chạy! Rẽ ngoặt bảy tám con đường tắt mới né tránh được truy tung!


Minh Vương lúc này còn té trên mặt đất, gương mặt đau đớn tức giận, nói: "Không, không có khả năng... Như thế nào lại lật thuyền?"


Giờ phút này, bọn người An Tuyết Lệ đã trốn về tới trước cửa lớn nhà trọ.


Kinh nghiệm 1 màn vừa rồi, nghĩ tới nghĩ lui, an toàn nhất vẫn là cửa ra vào nhà trọ! Dù sao, Minh Vương kia có lợi hại, không được chọn làm hộ gia đình cũng không thể vào đây!


Bốn người An Tuyết Lệ chạy tới trước cửa nhà trọ liền dừng lại, thở hổn hển: "Dọa chết ta... Không phải chết trong tay quỷ hồn ngược lại chết trong tay người tên 'Minh Vương' mà nói... quá oan uổng rồi..."


"Còn không phải sao..." Khâu Phi Phàm dứt khoát nằm luôn trên mặt đất: "Còn có, bức tranh thủy mặc biến hóa nói lên điều gì? Chúng ta bây giờ nên làm gì đây?"


"Ai biết được... Được rồi, vẫn là nên nghiên cứu ở trước cửa nhà trọ đi."


Trọng Khắc Ngôn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thượng Quan Miên nàng ta không có việc gì chứ?"


"Khó nói. Bất quá nàng ta cũng quá ác độc, giết nhiều người như thế mà con mắt không nháy 1 cái, rốt cuộc nàng ta là người phương nào?"


"Nếu như lần huyết tự này có thể sống sót, sau này trở về nhà trọ, nhìn thấy nàng ta nhất định phải đi đường vòng, nói giỡn, ở cùng 1 chỗ với nàng ta, có mấy cái mạng cũng không đủ!"


"Lúc trước Doanh Tử Dạ nói nàng ta lợi hại như thế nào ta còn tưởng nàng nói khoa trương, hiện tại xem ra, còn khủng khiếp hơn ah."


"Không nói cái này nữa, mau nhìn bức tranh thủy mặc đi!"


 Mở bức tranh trong tay ra, An Tuyết Lệ phát hiện bức tranh lại có biến hóa! Gương mặt nữ tử trong tranh đầy những vết rạn nứt, lúc này nhìn vào, trông như 1 con búp bê bị hỏng.


 Bộ phận bị nát ra làm cho ngũ quan không ngừng vặn vẹo, làn da vốn trắng nõn cũng trở nên xám đen. Mà nhất là đôi mắt nữ tử trong tranh, giống như là đang nhìn nàng vậy!


"Cứ tiếp tục như thế này..., không hiểu sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây?"


Biến hóa cứ tiếp tục không ngừng mà nói..., hậu quả có bao nhiêu đáng sợ? Không có ai biết.


"Gọi, gọi Lý Ẩn đi!" An Tuyết Lệ vội vàng nói: " Hỏi Lý Ẩn, hắn có thể có biện pháp gì đó, mau chóng điện thoại gọi đi!"


 Từng hộ gia đình, ai nấy cũng đều có số điện thoại của Lý Ẩn. Lý Ẩn được mọi người tôn sùng như là 1 "Thần", cũng là hy vọng duy nhất của hộ gia đình ở 1 nơi tuyệt vọng như thế này.


Lúc này, Lý Ẩn đang ở trong nhà, mở máy tính lên.


"Quả nhiên cất bên trong file văn kiện. Ân, dựa theo lời Di Chân, copy cho nàng 1 bản."


Cắm usb vào, thời điểm Lý Ẩn chuẩn bị copy file thì điện thoại trong túi áo vang lên.


"Là bọn người Thượng Quan Miên gọi tới sao?"


Lấy điện thoại di động ra, lại là số của An Tuyết Lệ. Hắn nhận nghe điện thoại, lập tức tiếng kêu to của An Tuyết Lệ truyền tới: "Lý, Lý Lầu trưởng, ngươi mau xuống đây, chúng tôi hiện đang ở cửa ra vào nhà trọ! Bức tranh này đang không ngừng biến hóa!"


"Ngươi muốn nói... bức vẽ đã biến đổi?"




5/30/2016

Posted by Unknown |
                            Chương 4: Mười ba năm trước đây (hạ)

  

"Tiêm Lăng, buông tha ta, ta biết sai rồi, buông tha ta..." Ảnh Tuyết nằm trên đất đau khổ cầu khẩn.


"Đêm đó, ta cầu các ngươi bao nhiêu lần? Ngươi nhất định sẽ không nhớ rõ, nhưng ta nhớ rõ, rất rõ, tổng cộng là sáu mươi ba lượt..." Quỷ ảnh lại níu lấy tóc Ảnh Tuyết tiếp tục ném cô ấy vào những cái ghế khác.


Quỷ ảnh cứ không ngừng níu lấy tóc Ảnh Tuyết hướng chung quanh quật cô ấy xuống, tầm đến hai mươi lần, khi cô ấy mình đầy thương tích mới ngừng lại, trên mặt toàn là máu tươi. Quỷ ảnh cười âm lãnh: "Hì hì hi... Ngươi xem, ngươi bây giờ trở thành bộ dáng gì, nếu để cho vị hôn phu của ngươi trông thấy, nói không chừng hắn sẽ từ hôn đấy! Hì hì hi..."


"Giết ta... Giết ta đi..." Ảnh Tuyết giờ phút này đã hấp hối rồi, nói chuyện cũng phải cố hết sức, hai mắt chẩy ra toàn là máu cùng nước mắt... nếu đổi thành là tôi, tôi cũng sẽ cầu khẩn quỷ ảnh giết tôi đi, bởi vì như vậy thật sống không bằng chết.


"Hì hì hi... Đêm đó, ta cũng muốn lập tức chết đi, nhưng các ngươi không có muốn, hại ta phải leo lên lầu 7 nhảy xuống, so với ngươi bị ném vào mấy cái ghế  kia đau nhức hơn nhiều." âm thanh của Quỷ ảnh rất âm lãnh khiến Ảnh Tuyết sắp phát điên, cô ấy che hai lỗ tai, lắc đầu nói: "Giết ta, giết ta đi..."


"Tốt, ta thành toàn cho ngươi! Lúc ta chết cái mũi cũng bị dập nát, cho nên ngươi cũng không thể chết một cách thật xinh đẹp được, để ta bóp chết ngươi! Tựa như Hương Bích, hai con mắt và cái lưỡi đều vươn ra..." Quỷ ảnh nói xong thò tay tới bóp cổ Ảnh Tuyết.


"Không..." Ảnh Tuyết dùng hơi thở mong manh nói ra câu nói sau cùng...


Lời khai của y tá Vương lại cường điệu hình ảnh Hà Ảnh Tuyết trước khi bị quỷ ảnh bức chết, cô ta bị quăng quật khắp phòng sau đó mới bị bóp chết. Nhưng Lưu Niên ở hiện trường án mạng tiến hành kiểm nghiệm sơ bộ thi thể, phát hiện không ít điều khả nghi: "Da đầu không có sung huyết, càng không có vết trầy xước bầm tím, trước khi chết không thể nào bị người khác túm tóc quật khắp nơi được. Hơn nữa, mắt và lưỡi của cô ta lồi ra , nhưng trên cổ một cái véo cũng không có, không phát hiện vết thương trí mệnh, nguyên nhân cái chết hẳn phải giải phẫu xong mới biết được, bất quá khả năng là cơ tim tắc nghẽn rất lớn."


"Lại là sợ quá mà chết?" Tôi không khỏi nhíu mày.


"Còn chưa có giải phẫu, không thể trăm phần trăm khẳng định, bất quá qua khám nghiệm sơ bộ thì có thể phán đoán như vậy, giải phẫu cũng chỉ là xác nhận lại mà thôi." Lưu Niên dứt lời cùng trợ thủ chuẩn bị đưa thi thể chở đi.


Lưu Niên rời đi, tôi mới chăm chú quan sát phòng tiêm thuốc một cái. Toàn bộ phòng tiêm thuốc ước chừng 100 m2, được chia thành hai phòng, mỗi phòng được xếp bốn cái cái ghế dài, nhưng hiện tại đều đã đông lệch tây ngã, bức tường đằng sau có một loạt cửa sổ, nhưng bởi vì không có lắp đặt điều hòa, cho nên toàn bộ đều được mở ra. Ngoài cửa sổ là một con đường cái, tuy mặt trời sớm lên rồi, nhưng đèn đường vẫn chưa có tắt.


Tôi quan sát cảnh vật chung quanh, còn Trăn Trăn đi đến bên cạnh y tá Vương chất vấn. Cô nàng vừa đến liền dùng sức đè bả vai của đối phương, hung ác nói: "Cô vì cái gì nói dối, tóc người chết căn bản không có bị túm, cô cùng hung thủ phải chăng là đồng lõa!"


Y tá Vương vốn vẫn đang trong sự sợ hãi liền khôi phục lại , "Oa" một tiếng khóc toáng lên, khiến Trăn Trăn giật mình, hại tôi đùa nghịch với cô ấy mãi mới có thể khiến cô ấy bình tĩnh trở lại. Tán gái mà nói, ảo thuật chính là thứ lúc nào cũng có tác dụng, trách không được hiện tại nam nhân ở Hồng Kông ai cũng đi học cái này. Sau khi cô ấy đã bình tĩnh lại, dần dần hồi tưởng tình huống lúc đó: "Quỷ ảnh túm tóc trên đầu Ảnh Tuyết, vì nhìn về phía cái bóng giống như túm tóc của cô ấy, thế nhưng... thật sự tóc của cô ấy không có bị túm lên, nhưng khi quỷ ảnh vung tay, cô ấy thật sự đã bị ném đi."


Về phần vấn đề cái cổ, câu trả lời của cô ấy cùng Trần lão bản cũng tương tự, chỉ là cái bóng chiếu đến trên cổ người chết, thì nạn nhân lập tức như bị người khác bóp cổ.


Kỳ thật y tá Vương cũng không có nói dối, chỉ là phán đoán chủ quan ảnh hưởng tới sự thật khách quan. Theo khẩu cung của cô ấy khiến bán án trở nên khó bề phân biệt. Đầu tiên có thể đưa ra kết luận của bốn hung án—— hung thủ cùng nạn nhân không có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng lại có thể ra lệnh cho nạn nhân với cách thức không thể nào giải thích được. Tiếp theo, hung thủ biết "Phân thân pháp", có thể hóa thành hai cái bóng, chẳng lẽ hung thủ không chỉ có một người? Thứ ba, cũng là điều khó lý giải nhất, hung thủ vì sao không cho y tá Vương chạy thoát?


Theo phương diện của hung thủ mà nói, quá trình gây án bị người khác thấy  tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nhưng theo bản án hung thủ tựa hồ luôn hữu ý vô tình có nhân chứng quan sát hết cả quá trình. Nếu như nói ba lần trước là vô tình, nhưng lần này tận lực ngăn cản Vương y tá chạy thoát giải thích như thế nào đây? Lệ quỷ đến cùng có mục đích gì?


Tình báo trong tay có hạn, hiện tại nghĩ về vấn đề này cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng tập chung thu thập tin tức. Bốn nạn nhân đều liên quan đến vụ án của Dư Tiêm Lăng tự sát mười ba năm trước đây, như vậy bắt đầu từ nơi xảy ra vụ án, chắc chắn có thể kiếm được chút ít thông tin.


Lúc đi vào cung thiếu niên, Diêu lão sư cũng vừa dậy xong tiết học, Trăn Trăn mặc kệ bà ta có nguyện ý hay không, kiên quyết kéo qua một bên vấn đạo: "Mười ba năm trước đây Dư Tiêm Lăng nhảy lầu tự sát ở chỗ này, cô là thầy của bọn họ, nên biết chuyện gì xảy ra đúng không?"


Diêu lão sư không chủ ý, lảng tránh ánh mắt của Trăn Trăn, qua loa nói: "Đều là chuyện hơn mười năm trước, hiện tại ta cũng không nhớ rõ ràng..."


Tôi cười nói: "Có lẽ tôi có biện pháp cho bà nhớ tới. La Hương Bích chết rồi, Phạm Tử Khiêm chết rồi, Hà Ảnh Tuyết cũng đã chết, còn có Lương Thi Vận, tất cả đều liên quan đến thảm án của Dư Tiêm Lăng, hơn nữa ai cũng đều bị một cái bóng quỷ bí sát hại..."


Tôi càng nói, sắc mặt Diêu lão sư lại càng khó coi, chỉ bằng vào phản ứng của bà ta phán đoán, khả năng bà ta là đồng lõa không lớn, nhưng không thể hoàn toàn loại trừ. Bà ấy trầm mặc thật lâu, tựa hồ vẫn đang do dự có nên nói thật ra hay không.


Tôi hướng Trăn Trăn đưa ánh mắt, sau đó nói với Diêu lão sư: " Bà không muốn nói, chúng tôi cũng không miễn cưỡng rồi, dù sao cũng đã chết bốn người, một hai người nữa cũng không quan tâm nhiều." Nói thực ra, tôi chính xác hoàn toàn không quan tâm việc hung thủ có thể giết thêm ai nữa, bởi vì nó giết càng nhiều người, thì manh mối lưu lại cũng càng nhiều, cơ hội để chúng tôi phá án càng lớn. Đương nhiên cái này cũng không đại biểu cho tâm hắc của tôi, bởi vì tình huống trước mắt xem ra, chúng tôi không thể biết được số lượng người mà lệ quỷ có thể giết. danh sách của cô ta bây giờ còn có thêm cả  tôi, Trăn Trăn, thậm chí tất cả thành viên quỷ án tổ.


Tôi nói hết lời liền làm bộ quay người ly khai, Trăn Trăn cũng phối hợp rất tốt, xoay người rời đi. Diêu lão sư hiển nhiên bị tôi nói trúng nỗi sợ hãi trong nội tâm, vội vàng lôi kéo hai chúng tôi lại, hướng bốn phía nhìn quanh. Xác định phụ cận chỉ có ba người chúng tôi mới nhỏ giọng nói: "Ta có thể đem mọi điều ta biết rõ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải cam đoan bảo vệ an toàn cho ta, hơn nữa tuyệt đối không thể nói cho người khác biết là ta nói."


" Bà nói, tôi không nhất định có thể bảo chứng an toàn cho bà, nhưng bà không nói, tôi có thể bảo chứng bà tuyệt đối sẽ không an toàn. Về phần giữ bí mật, bà có thể yên tâm, trừ chúng tôi cũng chỉ có Lương cục trưởng cùng mấy ông quan lớn mới có thể biết." Tôi hiện tại không cần nóng nảy, bởi vì đối phương so với tôi sốt ruột hơn nhiều. Tôi càng giở giọng lãnh đạm, lại càng có thể lấy được nhiều manh mối có giá trị.


Diêu lão sư tựa hồ có một phen đấu tranh tư tưởng, trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói ra thảm kịch được phủ đầy bụi từ mười ba năm trước đây——


Đây là chuyện làm ta cảm thấy áy náy nhất, tuy đã qua mười ba năm rồi, nhưng vẫn thường xuyên nằm mộng lại tình cảnh ngày hôm đó, cũng vì vậy mà mất ngủ nhiều đêm...


Mùa hè của mười ba năm trước, qua bằng hữu giới thiệu, ta nhận lời của vợ chồng Dư Triệu Quang. Muốn ta hỗ trợ cho con gái hắn là Dư Tiêm Lăng hoàn thành tâm nguyện, đương nhiên ta cũng được rất nhiều lợi từ hai người bọn họ. Bọn hắn muốn ta an bài sáu nữ sinh nữa cùng Tiêm Lăng sắp xếp vũ đạo một cách hoàn chỉnh. Lúc bắt đầu ta chỉ nghĩ chuyện này nghe thật nực cười, một nữ hài tử 14 tuổi có thể bố trí ra một bài vũ đạo giống thế nào đây? Thế nhưng mà nhận lời làm việc này ta cũng không mất gì ngược lại cũng được không ít lợi ích! Vì vậy, ta liền bảo Tiêm Lăng một mình nhảy trước cho ta xem một lần.


Khi Tiêm Lăng ở trước mặt ta phóng ra vũ bộ hoa lệ, ta liền ngây ngẩn cả người. Tuy cô bé chỉ là múa đơn một mình, hơn nữa còn không có nhạc phối, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được những điều mà cô bé muốn diễn tả ——vương quốc đồ chơi náo nhiệt, những món đồ chơi cuồng hoan, tràn ngập vui sướng... Thật sự quá hoàn mỹ, chẳng những bố trí vũ đạo hết sức đẹp mắt, mà cô bé biểu diễn không có âm nhạc những vẫn nắm giữ được tiết tấu trong từng động tác, căn bản ở cái cái tuổi này không phải dễ dàng mà làm được. Ở trước mặt cô bé, ta thật sự không dám nói mình là lão sư, bởi vì so với ta nó có tư chất ưu tú hơn nhiều.


Xem qua Tiêm Lăng biểu diễn xong, ta đối với màn vũ đạo ấy tràn ngập tin tưởng, tích cực cũng cô bé tập luyện, cũng tranh thủ thời điểm để có thể công khai biểu diễn. Bất quá, rất nhanh ta đã gặp một vấn đề nan giải, bởi vì cô bé cũng ít để ý đến nhạc phối, mà ta thì chưa từng nghe tổ khúc Petrouchka 3. Còn trong tay cô bé cũng chỉ là nhạc phổ, không có CD hoặc băng từ, trên thị trường cũng không tìm được chỗ nào có thể mua được. Về sau, ta cùng người phụ trách cung thiếu niên, Lô chủ nhiệm thương lượng một hồi, mới có thể mượn được ba học sinh của lớp âm nhạc tới, còn mang cả đàn Piano đến phòng múa để có thể thuận lợi bố trí vũ đạo hơn.


Nhưng mà, bắt đầu tập luyện về sau, lại có vấn đề mới xuất hiện. Trong ba người học sinh từ lớp âm nhạc, có một là con trai của Lô chủ nhiệm phụ trách thổi sáo, tên là Lý Lượng Dụ. Hắn yêu cầu ta an bài một nữ sinh tên là Tô Mộng Như đảm nhận nhân vật chính trong bài nhẩy.


Mộng Như tài năng quá bình thường, căn bản không thể đảm đương được nhân vật chính, cho cô ta tham gia tập luyện cũng là yêu cầu của Lượng Dụ, dù sao hắn cũng là nhi tử của Lô chủ nhiệm, mà Mộng Như lúc ấy là bạn gái của hắn. Em gái Mộng Như là Mộng Tinh cũng đồng dạng tham gia tập luyện.


Để tỷ muội Mộng Như tham gia tập luyện còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng đảm đương nhân vật chính, cho dù ta đáp ứng, thì Tiêm Lăng cũng sẽ không đồng ý. Cô bé làm sao có thể để người khác đảm đương vai trò chính trong sáng tác tâm huyết của mình được. Mọi người cũng vì chuyện này náo loạn một hồi, mà ta vì bo bo giữ mình, chỉ có thể để cho mấy người đó tự mình giải quyết.


Thái độ Tiêm Lăng rất cường ngạnh, tuyên bố nếu muốn đảm đương vai trò chính thì sẽ lập tức rời khỏi lớp học. Điệu nhảy này nếu thiếu đi cô ấy chẳng khác nào đã mất đi linh hồn, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì. Hơn nữa cô ấy người là sáng tác, nếu rời khỏi thì chuyện tiếp tục luyện tập là không thể nào. Cho nên Mộng Như cuối cùng vẫn là bị ép thỏa hiệp. Thế nhưng không nghĩ tới, vậy mà trở thành ngòi nổ của một thảm kịch.


Đại khái sau khi tập luyện hơn nửa tháng, tuy biểu hiện của tỷ muội Mộng Như không có gì mới lạ, nhưng biểu hiện của những người khác đều rất xuất sắc, cho dù có biểu diễn luôn cũng không thành vấn đề. Nhưng thảm kịch chính là phát sinh ở thời điểm này...


Trước đêm tập luyện đó, Lượng Dụ đột nhiên kéo ta đến một bên, nhỏ giọng nói: "Đợi tí nữa trong lúc luyện tập, bà đi ra ngoài một lát rồi hãy quay lại." Ta hỏi hắn vì cái gì? Hắn lại uy hiếp ta: "Mẹ của ta nói có ý định muốn sa thải một số người không chăm chỉ làm việc, hi vọng người rời đi không phải là bà."


Tuy ta biết hắn muốn ta ly khai chắc chắn sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp , nhưng thật sự là hắn có thể bảo cho Lô chủ nhiệm sa thải ta, cho nên ta chỉ dựa theo ý của hắn, trong lúc tập luyện lặng yên ly khai. Đại khái chừng một giờ thì ta quay trở lại sau khi đi dạo một vòng ở bên ngoài, lúc trở lại đã phát hiện có chuyện xảy ra.


 Khi đó ta phát hiện Tiêm Lăng không thấy đâu nữa, trên sàn nhà có ít vết máu. Đỗ Lễ Hiền phụ trách chơi đàn Piano té trên mặt đất đang rên rỉ, mười ngón tay hắn đều đã gãy đến nhìn không còn ra hình gì, trên quần áo để lại không ít dấu giày. Còn một nữ sinh tên là Mẫn Nghi thì đang trốn vào góc tường không ngừng nức nở. Ta ngăn Lượng Dụ đang chuẩn bị ly khai, hỏi hắn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn liền đẩy tay ta ra, không kiên nhẫn nói: "Chẳng qua chỉ chơi một trò chơi nhỏ, quan tâm làm cái gì! Lão tử cũng không phải đánh ngươi, đừng làm ta nóng giận nếu không thì C-K-Í-T..T...T một tiếng!" hắn liền dẫn những người khác rời khỏi đây.


Ta trước nhìn Mẫn Nghi, cô bé tựa hồ không có gì để nói, nhưng vẫn là không ngừng khóc, cho nên ta không để ý nữa, vội vàng nâng Lễ Hiền té trên mặt đất dậy, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra? Sắc mặt của hắn tựa hồ không còn chút máu, mồ hôi đầm đìa cả người, dù có muốn nói chuyện cũng nói không nên lời. Ngón tay của hắn tựa hồ bị vật gì đó kẹp qua, tất cả đều biến dạng, xem bộ dạng chắc là phế nhân rồi.


Ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện, vội vàng dìu hắn đứng lên, định dẫn hắn đến bệnh viện. Thế nhưng vừa đi đến cửa ra vào lầu một, thì đã chứng kiến bọn người Lượng Dụ ở bên ngoài đang ồn ào. Nguyên lai Tiêm Lăng biến mất là vì cô bé chạy lên tầng cao nhất, nhảy xuống...


Diêu lão sư mặc dù không có tận mắt nhìn thấy sự tình, nhưng thông qua lời nói có thể suy đoán đại khái tình huống lúc đó—— Dư Tiêm Lăng cùng Tô Mộng Như bởi vì muốn đảm nhận  vai trò nhân vật chính nên trở nên mâu thuẫn. Họ Tô vì thế mà có ý định trả thù, khiến bạn trai nàng là Lý Lượng Dụ sai khiến Diêu lão sư rời khỏi phòng tập. Sau đó mấy người bọn họ thay nhau ngược đãi Tiêm Lăng, khiến cô ấy giận dữ tự sát. Rồi người nào đó thông qua quan hệ để cản trở điều tra, vậy nên mới xuất hiện dữ liệu ghi chép vụ án mơ hồ không rõ, việc này cũng không giải quyết được gì.


Xem ra, Dư Triệu Quang vì con gái báo thù là động cơ sát nhân rất lớn, nhưng ông ta vì cái gì đến bây giờ mới ra tay, tại sao ở mười ba năm trước không động thủ luôn?



Việc này cũng có không ít điểm đáng ngờ, thí dụ như tại sao Đỗ Lễ Hiền hai tay lại bị thương, có lẽ hắn lúc ấy muốn bảo hộ Dư Tiêm Lăng, vì vậy mà cũng bị những người khác công kích. Nếu quả thật là như thế, có lẽ có thể từ trên người hắn tìm được một ít manh mối.
Posted by Unknown |
                 Chương 4: Mười ba năm trước đây (thượng)


Tôi trở lại văn phòng quỷ án tổ vào lúc sáng sớm, hướng lão đại báo cáo tình tiết điều tra ngày hôm qua, tất cả những cái tên có hiềm nghi là hung thủ:


Đầu tiên là Dư Tiêm Lăng, tuy người này đã nhảy lầu tự sát cách đây mười ba năm trước. Nhưng hung thủ tự xưng là Dư Tiêm Lăng, hơn nữa theo khẩu cung nhân chứng, nạn nhân và hung thủ có quen biết, hơn nữa hung thủ còn biết rõ rất nhiều chuyện mà có lẽ chỉ có Dư Tiêm Lăng cùng nạn nhân mới biết được. Tuy nghe thập phần vớ vẩn, nhưng không thể bài trừ khả năng là lệ quỷ lấy mạng.


Tiếp theo là Dư Triệu Quang, vì con gái chết không minh bạch, cho nên báo thù tất cả những người có thể gây nên cái chết cho con gái cũng hợp tình hợp lý. Hơn nữa, hắn còn giỏi về vận dụng hiệu ứng ánh sáng, so với phương thức gây án như lệ quỷ cũng không khác biệt.


Thứ ba là Ôn Tú Bình, người này có động cơ đối với nạn nhân thứ nhất, Lương Thi Vận. Không bài trừ khả năng giết hai người còn lại để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Hơn nữa lúc Lương Thi Vận bị hại, bà ta cũng đang ở cung thiếu niên, nhưng không có nhân chứng. Nói cách khác là không có bằng chứng ngoại phạm.


Thứ tư là Diêu Hải Yến, tuy người này không có động cơ sát nhân, nhưng bà ta cùng thảm án mười ba năm trước đây có liên quan, hơn nữa giống như Ôn Tú Bình đều ko có bằng chứng ngoại phạm, không bài trừ khả năng là đồng lõa.


"Ngươi cho rằng ai có khả năng là hung thủ nhất?" Lão đại nhìn chằm chằm  vào biểu đồ xu thế thị trường chứng khoán trên máy tính, từ lúc tôi vào cho đến giờ mắt ông ấy vẫn chưa có rời khỏi đó.


"Dư Tiêm Lăng."


"Ngươi đến từ địa phủ ah?"


"Tôi lại không đủ gan để xuống địa phủ hỏi thăm." Tôi cười mỉa nói.


" Còn không đi điều tra phụ thân của nàng."


"Tôi nghĩ trước tiên nên điều tra Diêu Hải Yến, sự tình của mười ba năm trước đây, bà ta biết không ít, hơn nữa tôi cũng hoài nghi người cài then phòng múa chính là bà ta..." Thời điểm tôi đang nói, điện thoại trên mặt bàn bỗng vang lên.


Lão đại tiếp nghe điện thoại, "Ân" vài cái lấy lệ, rồi nói với tôi: " buông họ Diêu trước, ngươi cùng Trăn Trăn đi đến đường Nhân Dân một chuyến, Dư Triệu Quang cứ để Tuyết Tình cùng Tiểu Miêu đi giám thị."


" Đường Nhân Dân đã xảy ra chuyện gì?" Tôi vấn đạo.


"Lại có người chết!" Lão đại nói ra đáp án giống như trong dự liệu của tôi.


Án mạng phát sinh ở một bệnh viện nhỏ trên đường Nhân Dân, thời gian trong khoảng bốn giờ sáng. Người chết là một y tá, tên là Hà Ảnh Tuyết. Tính cả người này, thì những người có tên trong thảm án mười ba năm trước đây đã có bốn người bị sát hại, còn lại sáu người cũng rất có thể sẽ trở thành mục tiêu tập kích. Cái này đối với chúng tôi mà nói có tốt có xấu, chỗ tốt là phạm vi điều tra thu hẹp lại, chỗ xấu là chúng tôi nhất định phải mau chóng tìm ra hung thủ, nếu không sẽ có thêm sáu người bị hại.


Hiện trường án mạng là phòng tiêm thuốc ở lầu một của bệnh viện, lúc ấy Hà Ảnh Tuyết đang cùng một đồng sự gọi là Vương Lệ Vân phụ trách trông coi. Y tá Vương vẫn trong cơn ác mộng chưa bình đĩnh được kể lại——


Mùa hè thường rất nhiều người mở điều hòa, nhưng phần lớn đều chỉnh nhiệt độ rất thấp, đối với người lớn thì không sao, nhưng trẻ em rất dễ cảm lạnh mà phát sốt. Mỗi lúc trời tối thường có rất nhiều phụ huynh mang theo trẻ em đến khám gấp, chích là không tránh khỏi, cho nên chúng tôi cho đến trước nửa đêm vẫn bề bộn công việc. Vất vả đến nửa đêm về sáng, sau khi mọi người truyền nước xong rời đi, thì bệnh nhân còn lại cũng không nhiều, cho nên chúng tôi coi như cũng rảnh rỗi.


Nếu là mùa đông, thì lúc này chúng tôi có thể đi nghỉ rồi, nhưng mùa hè thì vẫn chưa được, nhất định phải  giữ đúng cương vị, bởi vì tùy thời đều  có người bệnh đến đây. Vì không muốn ngủ gà ngủ gật, tôi cùng Ảnh Tuyết ngồi nói chuyện phiếm, cho tới rạng sáng bốn giờ, thì chuyện đáng sợ xảy ra...


Lúc ấy Ảnh Tuyết đang nói về chuyện hôn sự của cô ấy, tháng sau thì họ sẽ kết hôn, những việc phải chuẩn bị nhiều không đếm xuể. Mặc dù có không ít chuyện khiến cô ấy phiền lòng, nhưng kết hôn là chuyện vui không thể nào che dấu được. Đương lúc cô ấy mặt mày hớn hở, thì đột nhiên tôi phát hiện trên vách tường sau lưng cô ấy xuất hiện một cái bóng của thiếu nữ tóc dài. Theo bản năng tôi hướng bốn phía nhìn quanh, toàn bộ phòng tiêm thuốc trừ chúng tôi ra, cũng chỉ còn hai phụ huynh đang ngồi nhìn con mình truyền nước, nhưng bất kể là ai, tóc cũng không có dài như vậy.


Ảnh Tuyết thấy tôi nhìn bốn hướng phía xung quanh thì hỏi, làm sao vậy? Tôi chỉ về phía sau lưng cô ấy, Ảnh Tuyết quay đầu lại nhìn thoáng qua thì sợ tới mức nhảy dựng lên. Bỗng một thanh âm hư vô mờ mịt của thiếu nữ đột nhiên vang lên: "Ảnh Tuyết, ngươi muốn kết hôn? Chúc mừng ngươi ah! Có tính mời ta uống rượu mừng không đây?"


"Ngươi là ai?" Ảnh Tuyết vừa nói vừa lui về phía sau.


"Làm sao vậy, quên ta rồi hả? Ta là Tiêm Lăng, Dư Tiêm Lăng, ngươi không phải đã nói tóc của ta rất đẹp, ngươi rất thích mà? Úc, hình như không phải, ta nhớ lầm rồi, phải nói là ngươi rất thích túm lấy tóc của ta, kéo ta ngã trên mặt đất, đúng không?"


"Ngươi, ngươi, ngươi... Quỷ ah! Cứu mạng ah..." Ảnh Tuyết đột nhiên thét chói tai, hướng cửa ra vào chạy tới, trong hoàn cảnh đang yên tĩnh, cô ấy thét lên giống như sấm sét, khiến hai đứa trẻ đều sợ tới mức khóc ré lên.


Quỷ ảnh trong tích tắc xẹt qua vách tường, ngăn cản Ảnh Tuyết chạy tới cửa ra vào, cô ấy càng không ngừng thét, chạy loạn bốn phía, thiếu chút nữa đụng đổ mấy chai nước truyền của hai bé. Những bậc phụ huynh kia trông thấy cô ấy bị quỷ ảnh đuổi theo, cũng đều sợ hãi, trong đó một người cha một tay cầm chai nước truyền, một tay ôm hài tử bỏ chạy ra bên ngoài, người kia thấy thế cũng ôm đứa trẻ còn lại rời đi. Tôi lúc ấy rất sợ hãi, muốn cùng bọn hắn chạy ra bên ngoài, thế nhưng chưa kịp chạy thì đột nhiên xuất hiện một quỷ ảnh khác ngăn trở đường đi của tôi, tôi sợ tới mức ôm đầu nhắm mắt lại ngồi thụp xuống, không dám động đậy một cái.


Tiếng thét của Ảnh Tuyết không ngừng quanh quẩn bên tai, tuy rất sợ, nhưng tôi vẫn không nhịn được mở mắt liếc qua. Vừa mở mắt liền phát hiện quỷ ảnh vẫn đang ở bên cạnh tôi, nhưng rất nhanh tôi phát hiện nó tựa hồ không có ý làm hại tôi, chỉ lẳng lặng giám thị.


Còn Ảnh Tuyết giờ phút này đã bị một quỷ ảnh khác bức đến góc tường, không còn chỗ trốn, đang co lại thành một khối không ngừng kêu "Đừng tới đây" . Quỷ ảnh đột nhiên phát ra tiếng cười âm lãnh: "Hì hì hi... Đêm đó ta cũng đồng dạng bảo ngươi đừng tới đây đúng không? Nhưng ngươi lúc làm như thế nào? Quên rồi thì để ta cho ngươi biết, ngươi lúc ấy nói tóc của ta rất đẹp, ôn nhu vuốt ve nó, giống như bây giờ..." Quỷ ảnh đưa tay lên vuốt tóc cô ấy rất nhẹ nhàng, rồi đột nhiên lạnh lùng nói: "Sau đó níu lấy tóc của ta, kéo tóc của ta..." Quỷ ảnh đột nhiên túm lấy tóc của cô ấy, hung hăng ném đến cái ghế dùng để nằm truyền nước.


Ảnh Tuyết văng đến cái ghế rồi cũng té trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Quỷ ảnh vẫn không có buông tha cô ấy, bay tới trước người Ảnh Tuyết, dùng ngữ khí nhu hòa nói: "Làm sao vậy, rất đau sao? Ta có phải hay không dùng sức quá mạnh? Hì hì hi... Đêm đó ngươi cũng như vậy, dùng hết sức lực, bất quá ta lúc ấy so với ngươi tốt hơn một chút, tối thiểu trong phòng múa không có nhiều đồ vật lộn xộn như vậy, hơn nữa ngươi cũng không có ý định quật chết ta..." Quỷ ảnh nói xong lại níu lấy tóc của cô ấy, hướng đến một cái ghế khác ném xuống.


"Tiêm Lăng, buông tha ta, ta biết rồi sai rồi, buông tha ta..." Ảnh Tuyết nằm trên mặt đất đau khổ cầu khẩn.



"Đêm đó, ta cầu các ngươi bao nhiêu lần? Ngươi nhất định sẽ không nhớ rõ, nhưng ta nhớ rõ, rất rõ, tổng cộng là sáu mươi ba lượt..." Quỷ ảnh lại níu lấy tóc Ảnh Tuyết tiếp tục ném cô ấy vào mấy cái ghế khác.