3/07/2016

Posted by Unknown |


Bất quá, muốn vứt xác cùng 1 ngày là không thể. Hôm nay là thứ bảy, từ khi vụ án bắt đầu, hung thủ luôn vứt xác vào ngày thứ 7 cuối tuần. Cảnh sát tất nhiên sẽ tuần tra rất nghiêm ngặt, dù sao chết nhiều người như vậy, ngay cả chính phủ cũng chú ý, đầu tư nhiều nhân lực vật lực, không ngừng tăng cường tuần tra. Dù vậy, mỗi tuần vẫn có 1 người bị hại.


Y Thanh Thủy làm thế nào mà có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật khi phạm phải 1 tội lớn như vậy? Cảnh sát dù chỉ là 1 tia manh mối nhỏ nhoi cũng sẽ không bỏ qua đấy. Thế nhưng mỗi 1 lần bắt người vứt xác đều không hề để lại chút dấu vết nào, cũng không thấy có người chứng kiến.


Địa điểm vứt xác rải rác khắp nơi trong thành phố. Cảnh sát cho rằng đây là 1 đội gây án, mà nếu như điều này là sự thật, vậy phải chăng Y Thanh Thủy có tồn tại đồng phạm?


Bất luận thế nào, thi thể của Tâm Luyến chỉ có thể đặt ở đây.


Bản thân Tâm luyến đối với biệt thự này rất bài xích: "Nữ nhân biến thái Y Thanh Thủy đã ở đây giết chết nhiều người như vậy, làm sao em có thể ở được?"


"Tốt nhất vẫn nên làm như thế" Thập Tam kiên quyết phản đối: "Trước mắt không biết cảnh sát có nắm giữ được đầu mối gì hay không, nếu em rời khỏi nơi này, nhất định sẽ khiến cho bọn hắn hoài nghi, vạn nhất đến điều tra ngôi biệt thự này thì coi như xong. Không có người tin tưởng em là Kim Tâm Luyến, mà hành vi phạm tội của Y Thanh Thủy cơ hồ không có khả năng trì hoãn tử hình, tuyệt đối là tử hình chấp hành ngay lập tức.


Vô luận như thế nào anh cũng phải bảo vệ em."


Sau đó, hắn suy tư một phen nói: "Kế tiếp anh sẽ điều tra mọi chuyện có liên quan tới Y Thanh Thủy, chuyện đầu tiên em làm là nên từ chức. Y Thanh Thủy là bác sĩ ngoại khoa, em căn bản không hiểu y học, không thể thay thế nàng về phương diện này. Về phần có đồng phạm hay không, cùng với người nhà của Y Thanh Thủy, anh sẽ điều tra kỹ càng. Quan trọng nhất là, vì cái gì Y Thanh Thủy lại giết người hàng loạt như thế, dù sao cái động cơ kia quan hệ đến rất lớn đến bản thân Y Thanh Thủy, mà em bây giờ đã biến thành Y Thanh Thủy, cho nên nó chẳng khác nào là vấn đề của em.


Đối với Thập Tam mà nói, đây quả thực là 1 hồi tai bay vạ gió.


Tâm Luyến gật đầu đáp ứng, nhưng nàng bỗng hiện ra 1 tia ưu lo: "Nhưng là,


Phụ mẫu... có nên nói cho họ biết chuyện của em?"


"Em cho rằng 2 người họ sẽ tin tưởng sao? Nếu như em tùy tiện xuất hiện nói mình là Kim Tâm Luyến, cảnh sát sẽ tập trung ánh mắt lên người em, không phải sao? Sau đó, bọn hắn sẽ điều tra em, không chừng cuối cùng sẽ đào ra hết mọi hành vi phạm tội của Y Thanh Thủy. Y Thanh Thủy giết mười sáu người, anh không tin nàng ta có thể làm mọi chuyện không để lại chút dấu vết, cho nên trước mắt nhất định phải coi chừng, không thể phân tâm. Mà thi thể của em, anh muốn xử lý nhanh chóng, không thể nhìn nó trở nên thối rữa."


"Phụ mẫu em... Bọn họ biết em chết, chắc chắn rất thống khổ..."


"Ít nhất hiện tại vẫn không thể nói cho họ, đợi đến lúc tai tiếng vụ án dần qua đi, anh sẽ an bài cho em gặp mặt, đến lúc đó em hãy nói thẳng ra chân tướng. Nhưng bây giờ vụ án này được chú ý từng giờ từng phút, mỗi tiếng nói cử động của chúng ta, dù chỉ một bước đi nhầm, sẽ vạn kiếp bất phục!"


Y Thanh Thủy phạm phải chính là tội ác tày trời, chết muôn lần cũng khó đền tội, một khi bị bắt, chính là tử tội. Thập Tam cho dù có thể hạ cổ, cũng không thể đối phó với tư pháp quốc gia. Mà toà án sẽ không chấp nhận thuyết pháp linh hồn phụ thể này. Vô luận bản thân Tâm Luyến có phải người vô tội hay không, nhưng bây giờ nàng đã biến thành ma nữ Y Thanh Thủy sát hại dã man 16 người.


Mà bây giờ vạn hạnh trong bất hạnh là cảnh sát vẫn chưa nắm giữ ở được chứng cớ phạm tội của Y Thanh Thủy.


Cáo biệt Tâm Luyến, Thập Tam nói với nàng, nên mua 1 cái điện thoại khác để tiến hành liên lạc với hắn, tuyệt đối không được dùng điện thoại của biệt thự. Cú điện ngày hôm qua là đầu tiên và cũng là cuối cùng.


Hiện tại hắn chỉ mới nghĩ được như vậy.


Chỉ là, thời điểm quay đầu nhìn lại Tâm Luyến, nội tâm hắn cảm thấy hỗn loạn.


Người yêu xưa kia giờ đã biến thành 1 người khác. Một gương mặt hoàn toàn xa lạ, lại còn là gương mặt của kẻ giết người.


Y Thanh Thủy tuyệt đối có thể gọi là siêu cấp mỹ nữ ngàn dặm khó tìm, cho dù là những minh tinh nổi tiếng có so sánh với nàng cũng phải khiêm tốn nhiều lắm. Mà so với Tâm Luyến, nhan sắc của Tâm Luyến chỉ là trên trung bình mà thôi.


Nhưng đối với Thập Tam mà nói, hắn phát hiện nội tâm của mình không giống lúc trước.


Hắn chỉ phải đem thân thể Tâm Luyến thay bằng thân thể của Y Thanh Thủy, nhưng lúc này hắn mới biết chuyện này không thuận lợi như ý nghĩ. Từ người yêu biến thành người khác chỉ giữ lại linh hồn, hắn có thể thản nhiên chấp nhận sao?


Còn có thể dùng lòng yêu mên Tâm Luyến đi yêu người trước mắt sao?


Thập Tam phát hiện mình rất hỗn loạn.


Hắn phát hiện, muốn dùng loại tình cảm đó đối mặt với nàng, nhưng thời điểm nhìn vào gương mặt Y Thanh Thủy lại bị dung mạo đó hấp dẫn.


Hơn nữa, theo thời gian, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.


Nếu như linh hồn và thân thể là cùng một người, điều đó đương nhiên không có vấn đề. Thế nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại linh hồn và thân thể lại là 2 người khác nhau, nói cách khác, hắn yêu linh hồn Tâm Luyến nhưng đồng thời cũng bị con người Y Thanh Thủy hấp dẫn.


Hắn thậm chí không chỉ một lần suy nghĩ, siêu cấp mỹ nữ như vậy mà lại là hung thủ sát hại 17 người, cái này và ấn tượng lần đầu gặp mặt… kém nhau rất xa.


Thời điểm hắn rời khỏi biệt thự thậm chí có chút sợ hãi. Hắn sợ có một ngày, hắn sẽ yêu mến thân thể của Y Thanh Thủy, thậm chí còn vượt qua tình yêu đối với Tâm Luyến.


Đây là điều hắn mâu thuẫn nhất.


Cuối cùng có một ngày, gương mặt của Tâm Luyến sẽ bị hắn hoàn toàn quên đi, cũng triệt để biến mất sạch sẽ trong cuộc sống của hắn. Như vậy với việc mất đi Tâm Luyến có gì khác nhau.


Ngày hôm qua, vẫn còn trong tiệm áo cưới, nhìn Tâm Luyến khoác lên người bộ áo cô dâu, hai người cùng một chỗ ước mơ hạnh phúc tương lai. Thế nhưng chỉ trong vòng 1 đêm, hết thảy đều cải biến.


Ba ngày trôi qua.


Ba ngày này, Thập Tam và Tâm Luyến không hề gặp mặt, chỉ nói chuyện thông qua QQ, hơn nữa Tâm Luyến còn đăng ký 1 QQ mới. Đồng thời, Thập Tam yêu cầu, sau khi 2 người trò chuyện xong nhất định phái xóa ghi chép, tuyệt đối không được thiết lập tự động đăng nhập QQ khi bật máy tính. Vì phòng ngừa vạn nhất, thời điểm nói chuyện phải dùng mật danh để xưng hô, không được nhắc đến tên thật và địa điểm liên quan.


Đồng thời, hắn ở bên ngoài sắm vai nam nhân bị mất người yêu, dốc sức liều mạng tìm kiếm đều không tìm được. Đối với người hoàn toàn không có kinh nghiệm biểu diễn như Thập Tam mà nói, hắn nhất định phải trước mặt đồng sự, bằng hữu, cha mẹ Tâm Luyến, cùng với cảnh sát biểu diễn không được phép sơ hở, nếu không tiếp theo chính là chôn vùi tương lai của mình và Tâm Luyến.


Hắn còn cố ý download trên mạng các mẹo kỹ năng biểu diễn..., cũng nghĩ ra những câu trả lời cho tất cả tình huống. Điều hắn lo lắng nhất chính là cảnh sát điều tra được cuộc gọi tới từ nhà của Y Thanh Thủy ngày hôm đó.


Vô luận thế nào hắn cũng không thể để Y Thanh Thủy trở thành đối tượng điều tra của cảnh sát.


Hắn bắt đầu sưu tầm tất cả tin tức có liên quan tới vụ án giết người áo đỏ, đọc đi đọc lại nhiều lần, xác nhận tiến độ điều tra của cảnh sát. Đồng thời, bí mật tìm hiểu về nữ nhân Y Thanh Thủy này, người này căn bản không phải bác sĩ ngoại khoa gì cả, bọn hắn lúc ấy phán đoán nàng là bác sĩ ngoại khoa chỉ bởi vì trong phòng nàng có rất nhiều sách về y học, trên thực tế nàng không có công việc. Cha mẹ Y Thanh Thủy dường như đều đã qua đời, nàng cơ hồ không có thân nhân nào khác, mà tài sản cha mẹ để lại cho nàng rất lớn, sau khi mua 1 căn biệt thự ở trung tâm, nàng sinh hoạt rất khép kín. Đương nhiên, bởi vì phải diễn kịch với người ngoài cho nên hắn không có nhiều thời gian điều tra kỹ càng. Bất quá, người tiếp xúc với Y Thanh Thủy rất ít, điều này có thể giảm tính nguy hiểm xuống rất lớn.


Mà cha mẹ Tâm Luyến cực kỳ đau khổ. Con gái sống chết không rõ, vì thi thể vẫn chưa tìm được nên 2 người không ngừng an ủi nhau. Nhưng Thập Tam biết rõ, thi thể sớm muộn cũng phải xử lý. Một mực để ở dưới đất như vậy tới lúc thối rữa bốc mùi, làm sao có thể đảm bảo sẽ không có ai phát hiện? Hơn nữa hắn cũng không muốn để thi thể Tâm Luyến ở trong tầng hầm đó.


Tóm lại, hết thảy là nhân tố không xác định, không thể hoàn toàn nắm bắt, nên nhất định phải làm việc thật chính xác!


Nhưng thế sự thường thường sẽ không phát triển dựa theo hy vọng của con người. Sự thật, còn thảm khốc xa hơn những gì La Thập Tam tưởng tượng.


Đại khái vào ngày thứ tư, Thập Tam đang cùng Tâm Luyến nói chuyện qua QQ, QQ của hắn cũng là id mới, nặc danh là "Cây ngũ gia bì tám" ám dụ "Thập Tam" .


Tâm Luyến lúc này đánh ra 1 hàng chữ: "Em một mình một người ở biệt thự này thật sự cảm thấy rất sợ hãi. Khá tốt trong biệt thự đồ ăn dự trữ coi như phong phú, em hiện tại không dám ra ngoài cửa."


"Em ở tầng hầm ngầm thế nào rồi?" Thập Tam tránh dùng từ "Thi thể" này.


"Em không dám nhìn tới..."


"Đừng sợ, không có việc gì đâu."


Sau đó, qua 1 phút đồng hồ, Tâm Luyến không gõ thêm gì.


Thập Tam hỏi trước: "Làm sao vậy? Mất sao?"


"Vẫn còn." Hai chữ rất nhanh xuất hiện.


"Vừa rồi làm sao vậy?"


"Không biết chuyện gì xảy ra, khi nãy dường như em nghe thấy có người gõ cửa. Có thể là em nghe nhầm, đi ra mở cửa không có ai."


Thập Tam vội vàng gõ: "Em thật sự nghe được tiếng người gõ cửa?"


"Em nghĩ mình nghe lầm rồi."


"Vậy sao? Vậy là tốt. Trước khi ngủ nhớ phải kiểm tra cửa sổ đã đóng kỹ hay chưa, nhất là cửa sổ sát đất lầu một, phải đặc biệt coi chừng."


"Ân... Em biết rồi. Ah!"


"Làm sao vậy?"


"Em lại nghe thấy có người gõ cửa!"


Lần này, La Thập Tam cũng chau mày.


Chẳng lẽ... Là ăn trộm? Hay là, đồng phạm của Y Thanh Thủy?


"Anh chờ một chút."


Tâm Luyến vội vàng đánh ra hàng chữ này, Thập Tam bắt đầu cảm thấy nôn nóng. Kế tiếp, nàng  một mực không thấy động tĩnh, điều này làm hắn cảm thấy bất an.


Nếu quả thật có chuyện phát sinh, hắn sẽ chạy tới đó! Nhưng vạn nhất không phải thì sao?


Hắn lại nghĩ tới dùng cổ. Hắn muốn thử xem chung quanh Tâm Luyến có phải đang ẩn núp người nào không.



Cân nhắc liên tục, hắn lại lần nữa lấy ra cái bình màu đen!.

3/06/2016

Posted by Unknown |


Cánh tay La Thập Tam run rẩy.


Hạ cổ không phải nhất định sẽ thành công. Loại tà thuật này đối với bản thân có nguy hiểm cực lớn. Hắn cũng không biết vì sao cha mẹ lại dính vào vật này, cũng không biết nhiều năm qua cha mẹ đã làm gì ở các nơi trong cả nước.


Cha mẹ đối với La Thập Tam mà nói, hoàn toàn là mê. Bọn họ giống như là Vu sư, ma nữ, bao phủ quá nhiều sắc màu thần bí, càng làm cho tuổi thơ của hắn lâm vào một mảnh u tối.


Mà bây giờ, hắn rốt cục phải động tới loại tà thuật mà hắn luôn căm hận này.


Hắn nhắm mắt lại, không ngừng mà thông qua sinh khí cảm ứng Tâm Luyến, cũng tranh thủ thời gian tìm kiếm ý chí khác bên cạnh nàng. Cái ác ý đáng sợ, vậy mà làm cho cánh tay hắn run lên, thiếu chút nữa đánh rơi cây bút.


Phảng phất như đấy không phải người mà là yêu ma.


Hạ cổ phải trả 1 cái giá lớn. Hắn biết, nhưng hiện tại tất yếu phải làm.


Thập Tam từ trong hộp lấy ra 1 con dao găm sắc nhọn, vẽ trên ngón tay mình 1 cái. . . !


Một giọt huyết châu chảy ra hỗn hợp cùng với chu sa trám vào ngòi bút.


Máu tươi thành kính dâng lên. Men theo ngọn nguồn ác ý kia, hắn bắt đầu hạ cổ!


Cùng lúc đó, trên người Tâm Luyến đã có hơn mười vết dao chém, nàng cảm giác toàn thân cực kỳ băng lãnh, còn nữ nhân kia ngược lại nở 1 nụ cười tàn nhẫn.


Gương mặt tuyệt mỹ phụ trợ thêm nụ cười lại càng thêm hung ác.


"Tiếp theo là số lẻ, hay là số chẵn?" Nữ nhân đặt câu hỏi.


"..."


"Suy nghĩ kỹ càng, ngươi đã trả lời sai bốn lần rồi. Lúc này đây nếu còn sai, ngươi lập tức sẽ chết."


"Cầu, cầu ngươi buông tha ta, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta nhất định báo đáp ngươi" "Mười, chín, tám bảy, sáu, năm, bốn..." Thanh âm đếm ngược không ngừng vang vọng bên tai, khuôn mặt ma nữ trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.


"Số chẵn! Số chẵn!"


Rốt cục trước khi chữ "Một" phát ra, Tâm Luyến đưa ra câu trả lời.


Tay chân nàng đều bị khóa cứng, không có lựa chọn nào khác. Sinh tử của nàng chỉ có thể tùy vào đối phương định đoạt.


Quăng xúc  sắc, điểm số rất nhanh hiện ra.


Sống hay chết chỉ trông ở 1 chớp mắt này.


Một, bốn.


Số lẻ.


Nữ nhân đem cái đĩa ném trên mặt đất vỡ tan, hai khối xúc sắc cũng lăn lóc trên sàn nhà... nàng ta giơ con dao lên thật cao.


"Thật có lỗi, lại đoán sai rồi." Nữ nhân mím môi cười, tiếp theo dùng dao vẽ 1 đường ...


Trên cổ họng Tâm Luyến!


Một dao kia... phi thường sâu, trực tiếp đem yết hầu hoàn toàn cắt đứt! Máu tươi tức khắc chảy ra, hai mắt Tâm Luyến trợn trừng, há mồm nói gì đó, nhưng không thể thốt nên lời!


Mà đồng thời lúc nữ nhân kia hạ sát thủ, thân thể nàng ta sững lại, hai mắt nhanh chóng phủ kín tơ máu, tiếp theo từng mạch máu lớn nhỏ căng phồng lên rồi nứt vỡ khắp toàn thân, nàng ta đột nhiên ngửa đầu lên, miệng mở ra thật lớn.


Hình tượng thật giống như Cửu U Lệ Quỷ!


Tiếp theo thân thể nàng ta ngã xuống trên người Tâm Luyến, máu tươi nhuốm lên bộ áo đỏ. Còn Tâm Luyến chết không nhắm mắt, đã đoạn khí từ lúc nào.


Hai cỗ thi thể, một ngang một dọc ở chỗ này, hình thành một cảnh tượng quỷ dị.


Hạ cổ hoàn thành, La Thập Tam cũng lập tức cảm giác sinh khí của Tâm Luyến rõ ràng đang lặng lẽ tiêu tán, cơ hồ yếu ớt đến mức không thể cảm giác được! Rất nhanh, hắn phát hiện, chính mình không còn cảm nhận được sự sống của Tâm Luyến!


Cái này chỉ có một giải thích, chính là, Tâm Luyến đã chết!


"Không... Không!"


Hắn không tiếc hạ cổ nguyền rủa, tại sao vẫn không thể cứu tánh mạng Tâm Luyến? điều này bảo hắn sao có thể tiếp nhận?


"Không, nhất định, nhất định còn có thể cứu được! Ở đâu, ở nơi nào!"


Hắn muốn cảm giác vị trí của Tâm Luyến, nhưng sinh cơ đã đoạn tuyệt, cảm giác tự nhiên cũng mất hiệu lực. Huống chi, cho dù hắn có thể đuổi tới, cũng chỉ mang về được thi thể của Tâm Luyến mà thôi!


Không biết trôi qua bao lâu hắn mới ý thức được, nhất định phải làm gì đó.


Hắn chỉ có thể hi vọng, cảm ứng với Tâm Luyến đã xảy ra vấn đề. Dù sao kiến thức về cổ cũng là do cha mẹ lưu lại, nhưng ai có thể bảo chứng lời của bọn họ nhất định không sai?


Hắn ôm vào hy vọng nhỏ bé này, bấm 110.


Đêm hôm đó, La Thập Tam căn bản không ngủ.


Mà trong tầng hầm ngầm, 2 cỗ thi thể vẫn nằm ngang dọc như trước. Tơ máu trên người nữ nhân kia dần rút đi, hai mắt huyết hồng cũng bắt đầu tiêu tán.


Sau đó, biến thành đồng tử đen nhánh.


Một giờ đi qua...


Hai giờ đi qua...


Ba giờ đi qua...


Đột nhiên, một ngón tay nàng cử động, sau đó, cả người cũng bắt đầu động đậy. Cuối cùng, nàng ta lại 1 lần nữa đứng lên.


Thời điểm La Thập Tam đang ở cục cảnh sát, thì điện thoại đổ chuông.


Vừa vặn lúc hắn vừa bị tra hỏi xong, cảnh sát đối với vụ án này phi thường coi trọng, ngay cả mấy vị lãnh đạo trong tỉnh cũng cực kỳ chú ý, hạ đạt phê chỉ thị quy định ngày phá án, cho nên La Thập Tam bị hỏi gần ba giờ đồng hồ.


Hắn tiếp cú điện thoại lạ lẫm, lập tức chuyền đến thanh âm nữ nhân xa lạ!" Uy, Thập Tam... Là Thập Tam sao?"


"Ngươi là ai?" Thập Tam nhíu mày, hắn đối với thanh âm này không có chút ấn tượng nào.


"Là em, em là Tâm Luyến! Tóm lại, anh tới địa chỉ này đi, nhưng chuyện này tạm thời đừng nói với ai, kể cả cha mẹ em!" Thập Tam lúc này cảm giác rất kỳ quái, thanh âm này hoàn toàn không hề giống Tâm Luyến. Nhưng lúc này hắn không kịp nghĩ nhiều như vậy, lao ra khỏi cục cảnh sát, lái xe phóng đi như bay.


Địa chỉ Tâm Luyến nhắc tới nằm ở 1 khu khác trong thành phố, là 1 tòa biệt thự 2 tầng bên cạnh 1 cái hồ nhân tạo.


Vừa xuống xe, hắn liền vội vàng chạy tới cửa, nhưng lại trông thấy, một nữ nhân hoàn toàn lạ lẫm, dung mạo tuyệt mỹ vô cùng, đứng ở trước mặt hắn.


"Tiểu thư, ngươi là ai?" Thập Tam nhìn nhìn phía sau lưng nàng, nhưng chẳng hề nhìn thấy người nào khác.


Lúc này ánh trăng rọi xuống, lập tức hắn nhìn thấy trên người nữ nhân có vết máu!


"Ngươi..."


Thập Tam ngạc nhiên không thôi, còn đối phương lại mở miệng: "Em, em chính là Tâm Luyến ah, Thập Tam!" Kim Tâm Luyến chết rồi.


Nhưng linh hồn của nàng lại ở trong cơ thể nữ nhân giết chính mình, trùng sinh lại.


Tiến vào phòng khách trong biệt thự, nàng vẫn còn bụm miệng, mặt sắc tái nhợt, mặt mũi chỉ có nét sợ hãi và kinh hoàng: "Em, em cảm giác muốn điên rồi. Em chết, bị người ta giết chết rồi, thi thể vẫn còn ở trong tầng hầm ngầm, thế nhưng lúc này em lại còn sống, ở trong thân thể nữ nhân đã giết mình! Em nên làm cái gì bây giờ?" Thập Tam trợn mắt há hốc mồm.


Hắn tuy cảm giác quá hoang đường, thế nhưng thần thái và cách nói năng của đối phương, thực sự rất giống Tâm Luyến không sai biệt!


Chẳng lẽ, là do tác dụng phụ của cổ?


Hắn đối với cổ hiểu biết rất ít, nhưng nếu thật là như thế, thì có thể giải thích được hiện tượng lạ lùng này. Tại thời khắc hạ cổ, hắn muốn gây ra nguyền rủa lên ma nữ giết người biến thái thông qua Tâm Luyến, như vậy, chỉ sợ làm cho linh hồn của Tâm Luyến đã xảy ra 1 mối liên kết, đoạt lấy thi thể của ma nữ để trùng sinh!


Nghe Tâm Luyến nói xong chân tướng sự tình, hắn lập tức hỏi: "Chúng ta lần thứ nhất gặp nhau ở nơi nào, địa điểm nào?"


" Học viện âm nhạc Thánh Hoa! Chính là nơi cha em dạy học!"


"Chúng ta lần thứ nhất đi xem phim là...?" " Avatar !"


"Bí mật ta đã từng nói với ngươi là gì?" "Là gia tộc của anh biết sử dụng cổ thuật." Chuyện này, tuyệt đối là tuyệt mật, người bình thường không có khả năng biết! Ngay cả cha mẹ Tâm Luyến căn bản cũng không biết việc này! Mà Tâm Luyến lại càng không có khả năng nói ra cho bất kỳ ai!


Hỏi thăm vô số lần, Thập Tam rốt cục tin tưởng người trước mắt đích thật là Tâm Luyến, mà đây là tác dụng phụ của cổ thuật! Vì lẽ đó...mới có thể giải thích nguyên nhân vì cái gì hắn không có bị thương tổn khi hạ cổ, bởi vì tổn thương đã hoàn toàn tác dụng lên người Tâm Luyến.


Mà Tâm Luyến lúc này lại phụ thể lên chính hung thủ vụ liên hoàn án giết người áo đỏ!


"Dẫn anh...


Đi..." Thập Tam cảm giác rất không được tự nhiên, nhưng vẫn hỏi lại: "Ở... . . . Ở đâu? Em, thi thể em?" "Ân, em mang anh đi." Sau đó, Tâm Luyến cùng Thập Tam tiến vào gian phòng rộng lớn ở dưới tầng hầm. Lúc này, thi thể Tâm Luyến đang ở trên bàn giải phẫu, toàn thân đều là máu tươi.


Khí tức huyết tinh tràn ngập trong không khí, làm người ta không khỏi cau chặt lông mày.


Mà nhìn thi thể Tâm Luyến trong bộ quần áo màu đỏ, Thập tam chỉ cảm thấy đầu óc như bị 1 kích thật mạnh.


Hiện tại Tâm Luyến có thể xem như còn sống sao? Tuy linh hồn vẫn bảo trụ, nhưng lại bên trong 1 kẻ giết người!


Cổ thuật đã gây ra 1 kết quả mà chính hắn cũng bất ngờ.


Hai người trong phòng khách biệt thự ngồi một đêm, trao đổi phương pháp kế tiếp xử lý việc này.


Tìm tòi khắp biệt thự, tìm được CMND của ma nữ, tên nàng ta là——


Y Thanh Thủy, 24 tuổi, mà theo không gian trong phòng nàng xem xét, có vẻ nàng là 1 bác sĩ ngoại khoa.


Thân là một bác sĩ, tại sao lại làm ra 1 hành vi mất nhân tính bậc này? Điều này đã trở thành bí mật.


Mà ngày sau, Tâm Luyến cũng chỉ có thể sống sót với tư cách Y Thanh Thủy. Dù sao, chuyện như thế này nói ra ai nguyện ý tin tưởng. Tâm Luyến chết rồi, trái lại, lại trở thành hung thủ giết chết chính mình.


"Nghe cho kỹ, Tâm Luyến." Thập Tam đưa ra quyết định: "Anh sẽ đem thi thể của em đặt ở nơi nào đó để người khác phát hiện. Sau này em là 1 người đã chết. Mà anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào che giấu hành vi phạm tội của Y Thanh Thủy! Hiểu chưa? Từ nay về sau, em chính là Y Thanh Thủy!" "Anh, anh nói cái gì? Che dấu? Che giấu như thế nào?" "Trước mắt không có bất kỳ manh mối nào liên quan tới em, cũng chưa ai nhìn thấy Y Thanh Thủy có tiếp xúc với 1 nạn nhân nào. Nếu không có manh mối sẽ không ai tới bắt em. Trước tiên em ở nơi này 1 thời gian ngắn, anh nhất định phải đóng vai 1 nam nhân đau khổ vì mất người yêu, về sau anh sẽ nghĩ biện pháp tạo 1 lý do hợp lý để gặp em. Sau đó, lại nghĩ biện pháp đem cả căn biệt thự cũng như tầng hầm này thiêu hủy, như vậy mọi chứng cớ sẽ hoàn toàn bị chôn vùi!" Cái này là kế hoạch lúc ban đầu của Thập Tam.


Nhưng mà hắn khi đó cũng không biết, điều này mới chỉ là sự khởi đầu của khủng bố... ! .


3/05/2016

Posted by Unknown |
Chương 8: ai là nữ quỷ


Từ trong cống thoát nước dơ bẩn bò trở lại huyệt động, tôi lại chứng kiến một thân ảnh nữ nhân đang đứng bên cạnh thạch quan, chẳng lẽ là nữ quỷ?


Ngay khi tôi không thể lui lại phía sau, cũng như không chịu được mùi tanh tưởi phát ra nữa, cảm tưởng như mình có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào thì đối phương tựa hồ phát hiện ra tôi. Từ trong tay phải của hắn phát ra một đạo cường quang, chiếu thẳng vào mặt của tôi khiến tôi không thể mở mắt ra được.


"A Mộ ngươi làm gì thế hả? Như thế nào lại như con chuột chui vào trong cái máng này."


Thật là! Nguyên lai cái người làm tôi sợ điếng hồn lại là Trăn Trăn. Nếu không phải sợ bị nàng đánh chết, tôi thật muốn hướng phía nàng ôm một cái thật nhiệt tình, làm cho cô nàng cũng bốc mùi như tôi luôn.


Tôi hỏi cô ta làm sao vào trong này làm gì, thì nàng nói ở trên đợi một hồi lâu cũng không thấy tôi đi ra, thì mới vào xem tôi đã chết chưa. Tôi tức giận nói: "Ta đang rất tốt , chỉ lúc ngươi tiến vào đã khiến ta giật mình, xém chút nữa là hù chết người."


Bởi vì sợ Duyệt Đồng lo lắng cho chúng tôi, lại quyết định bò vào thì khổ, hơn nữa trong huyệt mộ cũng không có phát hiện đặc biệt, còn cái cống thoát nước thì bởi vì chất lượng không khí quá kém, cho nên chúng tôi liền cùng nhau chui ra khỏi nơi đây, đợi đội phòng cháy đến tìm kiếm.


Trăn Trăn có lẽ là thẹn thùng, cho nên kiên trì bắt tôi phải chui ta trước. Tuy tính tình của nàng hơi nóng nảy, nhưng nói như thế nào cũng là nữ nhi, chổng mông trong huyệt động bò ra, đằng sau lại có một đại nam nhân cũng không phải là chuyện tốt. Cho nên tôi cũng không có nói thêm gì, liền khom người chui ra trước.


Vừa mới bò được vài bước thì đã nghe thấy thanh âm Trăn Trăn từ phía sau truyền đến: "A Mộ, ngươi có nghe thấy không?"


"Nghe thấy cái gì?" Đối với vấn đề của cô ấy, tôi cảm thấy không hiểu lắm.


"Ta giống như nghe thấy một âm thanh ti ti ti."


"Ta cái gì cũng không nghe thấy."


"Cái kia có thể là ta nghe lầm..." Nàng còn nói: "Ngươi rất thối ah, bò nhanh lên."


"Ta không bức báchbò đằng sau ta."


Sau khi lại được đắm mình dưới ánh mặt trời, cảm giác tinh thần sảng khoái gấp trăm lần, bất quá Trăn Trăn lại không nghĩ như vậy, sau khi leo ra được thì một cước đạp tôi bắn ra xa, Duyệt Đồng cũng dùng tay bịt cái mũi giữ một khoảng cách đối với tôi.


"Ta thật sự thúi như vậy sao?" Nhìn một thân quần áo dơ bẩn, tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ.


"Thối chết người, nhanh tìm một chỗ giặt rửa đi." Trăn Trăn lại đạp tôi thêm một cước.


Lúc này đội phòng cháy cũng đã tới, tôi theo chân đội trưởng của bọn họ đang bịt lấy cái mũi nói rõ tình huống, muốn bọn hắn tìm kiếm thật kỹ chỗ cái cống thông với huyệt động. Sau đó, đem nơi đây giao cho Duyệt Đồng xử lý, tôi cùng Trăn Trăn đi tìm Lục thúc.


Khi chúng tôi đến cửa phòng bảo vệ thì phát hiện Lục thúc không có ở đây, đang muốn rời đi thì lại trông thấy ông ấy đang từ hướng sân vận động đi về.


"Tiểu Mộ ngươi như thế nào biến thành như vậy?" Khá tốt, Lục thúc lúc nói chuyện cũng không có bịt mũi lại.


"Nói rất dài dòng rồi, vẫn là thúc tìm hộ một chỗ để cho tôi tắm rửa một cái!" Tôi bất đắc dĩ cười khổ.


Lục thúc đem hai người chúng tôi đến toilet đằng sau phòng bảo vệ, bên trong có luôn đồ dùng tắm rửa, ông ấy còn cầm một bộ y phục của mình cho tôi thay nữa. Quần áo của ông ấy mặc ở trên người tôi tuy rất không hợp với thân hình, nhưng so với cởi truồng còn tốt hơn. Trăn Trăn tuy cũng bò vào trong huyệt mà làm quần áo dơ dáy, nhưng không đến mức giống tôi phát ra mùi tanh tưởi, cho nên cô ấy chỉ tới rửa ráy mặt mũi tay chân thôi.


Sau khi đã sạch sẽ, Lục thúc liền hỏi như thế nào chúng tôi lại biến thành bộ dạng như vậy? Tuy với tư cách bảo vệ trường đại học y, thì chuyện trong rừng cây phát hiện bí đạo ông ấy sớm muộn cũng sẽ biết, nhưng hiện giờ tình tiết vụ án không thể tiết lộ, cho nên tôi cũng không thể tùy tiện hướng người ngoài cuộc nói lung tung, vì vậy liền nói giỡn: "Chúng tôi đi bắt con chuột ah!"


Lục thúc tựa hồ minh bạch tôi không tiện nói thẳng, cười nói: "Làm cảnh sát thật không dễ dàng ah, chẳng những phải bắt người xấu, còn phải bắt con chuột, ha ha ha..."


"Lục thúc ngươi vừa rồi mới đi đâu." Tôi thuận miệng hỏi.


"Ta vừa đi sân vận động kiểm tra sức khoẻ, sáng nay trong trường đột nhiên ra lệnh muốn thể nghiệm sức khỏe, toàn bộ thầy trò thậm chí ta là người bảo vệ cũng phải tham gia. Ta còn tưởng rằng bệnh truyền nhiễm xuất hiện, ai ngờ đến sân vận động chỉ là cởi quần áo kiểm tra trên thân thể thì xong rồi. Bất quá, không biết vì sao có không ít đồng nghiệp của ngươi cũng đến nữa."


"Cái này ta cũng không rõ lắm, vậy đi xem qua một lát." Dứt lời tôi liền cùng Lục thúc tạm biệt, sau đó đi tới sân vận động. Kỳ thật, tôi đối với chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, ngược lại biết rõ rất rõ ràng, cái gọi là kiểm tra sức khoẻ là do lão đại an bài , mục đích muốn bắt được nữ quỷ bị dính vết thương do súng gây nên. Đương nhiên,  tôi cũng không phải là toàn tâm hướng Lục thúc giấu diếm, mà là vì vấn đề công việc, rất nhiều chuyện thậm chí đến song thân cũng không thể nói rõ toàn bộ được.


Lúc đi vào sân vận động, công tác kiểm tra sức khoẻ đã chuẩn bị kết thúc. Tôi hướng người cảnh sát phụ trách việc này để hiểu rõ thêm tình huống, thì biết được  vẫn không phát hiện điều gì khả nghi, thậm chí đến cả vết sẹo có thể lưu lại nơi vị trí trúng đạn cũng không có. Tôi cùng Trăn Trăn chăm chú đọc qua bản danh sách  những người tham gia kiểm tra, Dư giám sát, Tiêu giáo sư, thậm chí trợ thủ của  ông ta cùng Lục thúc đều đã kiểm tra qua, nhưng không phát hiện điều gì dị thường. Bất quá, hiện tại nếu dựa vào cách này tìm ra ai là nữ quỷ đang ẩn thân trong trường thực quá khó. Chính như Duyệt Đồng nói, khả năng nữ quỷ có năng lực tự lành vết thương không thể tưởng tượng được.


Chính đang lúc suy nghĩ làm như thế nào mới có thể bắt được nữ quỷ, thì điện thoại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi của Duyệt Đồng: "Quế mỹ nhân, tiểu nhân có thể cống hiến sức lực làm gì đây?"


"Đừng nói nhảm, lập tức đến rừng cây nhãn, đây đã xảy ra chuyện rồi!" Ngữ khí của Duyệt Đồng phi thường nghiêm túc, tựa hồ sự việc xẩy ra rất lớn. Chúng tôi không dám chậm trễ, lập tức chạy về phía rừng cây.


Bên ngoài rừng cây hiện đang đậu bốn chiếc xe cứu hỏa. Chúng tôi lướt qua mấy cái xe cứu hỏa chạy đến phía huyệt động, thì trông thấy ba thi thể của nhân viên phòng cháy đang nằm yên tĩnh trên mặt đất.  Còn lại khoảng mười nhân viên phòng cháy  khác đang đứng ở chung quanh, người thì than thở không thì toàn thân run rẩy. Người vừa nãy còn lấy tay  bịt mũi nói chuyện với tôi, là đội trưởng phòng cháy thì đang ngồi ngây ngốc ở một gốc cây nhãn, thì thào tự nói: "Chết rồi, chết rồi, đều chết hết..."


Duyệt Đồng đang nhấn điện thoại gọi pháp y đến hiện trường trợ giúp, bên cạnh của cô ấy chỉ còn mỗi Lang Bình, còn những cấp dưới khác tựa hồ sau khi tôi rời đi không lâu, đều cầm hết những chứng cứ tại hiện trường về xét nghiệm. Mà Lang Bình lúc này đang ngồi xổm dưới đất  tay cầm một thứ gì đó dính đầy nước bùn, không biết là quần áo hay là vật gì, trải rộng nó trên nền đất.


"Phát hiện chuyện gì?" Duyệt Đồng cúp điện thoại, tôi liền lập tức vấn đạo.


" Ba nhân viên phòng cháy tiến vào cống thoát nước không biết đã bị sinh vật tập kích..." Duyệt Đồng kể lại kỹ càng tình huống lúc đó cho chúng tôi biết——


Sau khi các ngươi rời đi, đội trưởng đội phòng cháy đã dẫn ba người mặc quần áo phòng hộ mang bình dưỡng khí trên lưng tiến vào trong huyệt động. Khi tiến vào huyệt động, lúc đó đội trưởng luôn dùng bộ đàm để liên lạc với đội viên, vào đến khu vực cống thoát nước cũng không có phát hiện gì khác lạ.


Đội viên ở bên trong cống thoát nước báo cáo hàm lượng dưỡng khí ở đó rất thấp, hơn nữa càng vào sâu lượng khí mê-tan lại càng cao. Nếu là con người mà không có thiết bị cung cấp dưỡng khí, thì không có khả năng ở trong đấy quá năm phút đồng hồ, đại bộ phận động vật cũng không có khả năng sinh tồn trong hoàn cảnh này.


Tuy nhiên trong cống thoát nước địa hình không nhiều ngõ ngách, khả năng hung thủ có thể lợi dụng nó để đào tẩu cực thấp, nhưng xét thấy hung thủ có khả năng khác hẳn với người thường, cho nên ta yêu cầu tiếp tục tìm kiếm, không nghĩ tới không lâu sau lại xảy ra chuyện.


Mấy đội viên tiếp tục tìm kiếm một hồi,  thì phát hiện một mảnh da nguyên vẹn, trông có vẻ như là da rắn, tuy nhiên hoàn cảnh môi trường tại nơi đó cực kỳ kinh khủng, vậy mà tấm da rắn ấy lại không có dấu hiệu hư thối. Mà càng kinh người là,  trên thân trên của mảnh da rắn thậm chí có phần thừa ra giống như cánh tay của con người.


Đội viên vừa báo cáo xong, thì trong bộ đàm đã truyền ra tiếng thét lên hoảng sợ, trong đó một đội viên kêu to có yêu quái, sau đó chỉ còn tiếng va chạm hỗn loạn, rồi thì lặng ngắt. Nhưng nếu như cẩn thận lắng nghe, vẫn có thể nghe thấy chỉ một thanh âm rất nhỏ ti ti, cùng với thanh âm nuốt đồ ăn. Cuối cùng có thể bộ đàm rơi xuống nước hỏng mất cho nên không còn thanh âm nào nữa.


Mấy người còn lại đi vào chi viện, thì chỉ tìm được ba cổ thi thể cùng một tấm da rắn quỷ dị...


Lang Bình hiện đã đã đemtrải rộng hoàn toàn, chính như Duyệt Đồng nói, đây quả là một tấm da rắn. Từ đầu đến đuôi ước chừng 2m, tuy nhiên nó đã bị nước trong cống thoát nước oxy hóa biến thành màu đen, nhưng thần kỳ là nó vẫn còn nguyên vẹn. Ngoại trừ phần lưng có một khe hở lớn, thì các bộ phận khác đều không tổn hại, cũng không có dấu hiệu hư thối. Nửa dưới tấm da rắn có vẻ như là một con rắn trưởng thành, nhưng nửa trên thì lại như một đứa trẻ tám chín tuổi, nhưng cánh tay hơi dài, phần cổ dài ước bốn mươi centimet, đầu thì hơi giống như đầu người lai rắn.


Tôi đột nhiên nhớ tới cái con búp bê mà tối hôm qua nữ quỷ làm rơi lại, tấm da trẻ con đó miệng nhỏ lại hơi nhô ra, hai chân liền cùng một chỗ, chẳng lẽ...


"Nó có vẻ như là chủ nhân của tấm da trẻ con mà ngươi mang tới xét nghiệm, nhưng giờ có lẽ đã trưởng thành." Duyệt Đồng nói ra suy nghĩ nội tâm của tôi.


Sự tình đã phát triển đến nước này thật khiến cho tôi cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng sự thật trước mắt không khỏi làm tôi phỏng đoán như thế này: Dạ Tiểu Lâu khi còn ở đại học y đã phát sinh quan hệ với một thứ phi nhân loại, cũng sinh hạ quái thai này, hơn nữa quái thai  còn là một nửa người nửa xà mà có vẻ giống xà nhiều hơn, bởi cứ một khoảng thời gian thì nó sẽ thay da một lần. Có thể lần đầu tiên lột da đã được người khác chế thành bộ da trẻ con cũng chính là cái mà nữ quỷ không may bị mất kia. Theo phán đoán, tấm da rắn này có thể là lần lột da gần đây nhất của hắn. Nói như vậy, thứ ở trong cống thoát nước sát hại ba nhân viên phòng cháy viên rất có thể chính là con xà yêu này!


"Làm sao bây giờ? Có nên chặn cửa động lại hay không, nếu không thứ đó chạy ra  thì phiền toái lớn rồi." Trăn Trăn hỏi.


"Nếu nó muốn chạy ra, chúng ta cũng không có biện pháp ah! Cống thoát nước bốn phía đều thông suốt, từng cái nắp cống cũng là đường ra, không thể chắn, lấp, bịt tất cả được! Hơn nữa huyệt thông đạo trong cống thoát nước nối với mộ thất nói không chừng cũng là nó đào đấy." Dứt lời tôi liền gọi điện thoại hướng lão đại báo cáo việc này, thỉnh cầu chỉ thị của ông ấy.


Lão đại sau khi nghe rõ tình huống hiện tại, trầm mặc chốc lát nói: " Tiến hành lùng bắt quy mô lớn trong đường cống ngầm là không thể nào , ta phải lên cục trưởng xin phép mới được quyết định. Nhưng ta sẽ lập tức thông tri cho cảnh sát vũ trang tới phong tỏa hiện trường, tạm thời nhất định phải phong tỏa tin tức, không được khiến cho thị dân khủng hoảng."


Cùng lão đại trò chuyện xong , tôi lại lập tức gọi điện thoại cho Vĩ ca, muốn hắn trong vòng ba mươi phút đem bản vẽ mặt phẳng cống thoát nước cầm qua cho tôi, mặc kệ dùng phương pháp gì, phải nhanh nhất có thể.


" Lấy được bản vẽ mặt phẳng không khó, năm phút đồng hồ đã có thừa thời gian, vấn đề là ta không biết lái xe, 25' có thể nào đi đến chỗ ngươi hay không đâu? Đại học Y nằm ở vùng ngoại thành ah!" Ngoài thanh âm Vĩ ca truyền ra từ điện thoại, còn có tiếng gõ bàn phím.


"Ta không quản ngươi là ngồi phi cơ hay là ngồi hỏa tiễn, trong vòng ba mươi phút nếu không có bản vẽ mặt phẳng trong tay, ta sẽ bảo Tuyết Tình biến ngươi thành thái giám." Tôi rống to với cái điện thoại.


" Trước khi ngươi dám biến ta thành thái giám, để ta nói cho ngươi biết chút sự tình!" Ngữ khí của Vĩ ca hơi dương dương tự đắc.


"Đừng có thừa nước đục thả câu, có chuyện nói mau." Tôi hiện tại khôngtâm tình nói nhảm cùng hắn. Lần này lại có người chết, hơn nữa một lần ba mạng, tâm tình có thể nào mà không nóng giận đây?


Vĩ ca theo ngữ khí của  tôi biết được tâm tình của tôi không tốt lắm, cho nên không vòng vo thêm, nói thẳng trọng điểm: "Đồng học của người thành lập trang web kia đã trả lời ta rồi, cô ấy nói chẳng những biết tất cả bốn nữ sinh trong phòng 106 mà còn ở bên cạnh bọn họ nữa, cho nên chuyện vụ án cô ấy biết khá  rõ. Những ngày cuối cùng trong học kỳ, bốn nữ sinh kia đều trở nên rất kỳ quái, cả ngày đều không mở cửa ra ngoài, rất ít khi cùng mọi người nói chuyện phiếm đánh bài. Nhưng càng kỳ quái hơn chính là, từ trước đến naygiám sát như bà chằn đột nhiên tính tình đại biến, mỗi ngày đều đưa thức ăn cho bốn người bọn họ, lại còn khuyên bảo tất cả mọi người, không có việc gì thì đừng đi quấy rối các nàng. Bởi vậy cơ hồ toàn bộ thời gian cuối học kỳ, phòng 106 đều luôn đóng cửa.  Mọi người lúc đó còn hay nói giỡn hỏi các nàng là đã nhận Dư giám sát làm mẹ nuôi có phải không? Bọn họ thì luôn ấp úng tránh không đáp lời. Mọi chuyện cứ một mực duy trì đến cuối học kỳ, thẳng đến khi hung án phát sinh.


"Về phần tin tức Dạ Tiểu Lâu phải chăng có bạn trai, thì cô ấy nói tuy chưa nghe nói Tiểu Lâu có hẹn hò với ai, nhưng cô ấy đã từng gặp Tiểu Lâu, trong một buổi tối đi ra rừng cây nhãn đằng sau ký túc xá cùng với một lão già khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, hơn nữa cử chỉ của hai người còn rất thân mật. Nhưng bởi vì là buổi tối, trong rừng cây ánh sáng lờ mờ, cô ấy cũng không có nhìn rõ ràng tướng mạo lão già kia. Mà khi hỏi Tiểu Lâu về chuyện đó, thì đối phương lại tránh không đáp."


 Với  điều kiện của Tiểu Lâu, thì một lão già bốn mươi năm mươi tuổi sao lại khả năng hấp dẫn cô ấy được? chắc là một tên eo quấn bạc triệu hoặc cũng là một người có địa vị cao, mà tuổi Tiêu giáo sư và bối cảnh đều phù hợp với những... điều kiện này, chẳng lẽ hắn chính là bạn trai của Dạ Tiểu Lâu?


" Cô ấy còn nói cho ta biết một chuyện rất trọng yếu." thanh âm Vĩ ca đã cắt đứt suy nghĩ của tôi, " phòng trong 106 đó hai nữ sinh tên Hạ Vũ Lam cùng Nguyệt Ảnh Thanh, sau khi tốt nghiệp từng lưu lại trường làm công, nhưng bởi vì đã nhiều năm không có liên lạc cho nên không biết hai người họ có còn làm việc trong trường nữa hay không. Ta đã điều tra tất cả sinh viên , giáo viên, công nhân vệ sinh ở trong  trường, nhưng cũng không có phát hiện tên của hai người bọn họ, bất quá không  loại trừ khả năng các nàng đã đổi tên đổi họ."


Sau khi cúp điện thoại, tôi lại lâm vào trầm tư. Tiêu giáo sư phải chăng từng cùng Dạ Tiểu Lâu phát sinh quan hệ, còn làm cho cô ấy mang thai đây? hai nữ sinh còn sống sót trong phòng 106 có còn ở trong trường nữa không? Nếu như vậy hai người bọn họ có phải là nữ quỷ mà tôi cùng Tuyết Tình gặp trong rừng cây không?


"A Mộ, nghĩ cái gì đến mức thất thần như vậy rồi hả?" Lưu Niên cùng trợ thủ Chung Cương hướng phía chúng tôi đi tới.


"Có thể gọi ngươi đến , ngoại trừ người chết ra thì còn có thể có chuyện tốt." Tôi nhượng Lưu Niên lập tức kiểm tra thi thể ba gã phòng cháy viên.


Trên người ba nạn nhân dính đầy nước bùn, tản mát ra mùi hương đến muốn buồn nôn, Chung Cương tới gần thi thể thì không tự giác bịt mũi lại ngay, lập tức đeo khẩu trang lên. Nhưng Lưu Niên lại tựa như như ngửi không
thấy, đeo bao tay cao su rồi chuẩn bị kiểm tra thi thể. Đây có lẽ là bởi vì hắn gặp người chết còn nhiều hơn người sống cho nên đối với loại mùi thúi này sớm đã thành quen.


Ba cổ thi thể đều là nằm thẳng trên mặt đất, rõ ràng không có phát hiện ngoại thương. Lưu Niên cùng Chung Cương sau khi chụp ảnh xong xuôi, liền hợp lực lật một cỗ thi thể lại, thì lập tức phát hiện phần lưng của hắn có một lổ thủng, hai cỗ thi thể kia lật qua cũng đồng dạng. Kiểm tra xong, Lưu Niên liền nói với tôi: "Ba người chết đều bị một đòn chí tử là trái tim bị móc ra, nhưng lại có chút  không giống với  hai sinh viên lúc trước. Hai người sinh viên kia là bị một người trưởng thành  có bàn tay phải không có ngón giữa móc tim, còn ba người này hẳn là bị một hài tử trên dưới mười tuổi tay không móc ra đấy."


Nguyên nhân cái chết của ba phòng cháy viên đúng như tôi nghĩ, nhưng theo phán đoán của Lưu Niên thì tôi lại đưa ra một kết luận —— hung thủ tập kích ba người sinh viên không phải kẻ sát hại phòng cháy viên.


Lưu Niên hiện đang coi tình trạng sức khỏe và chăm sóc những nhân viên phòng cháy xung quanh, mặt khác những nhân viên cảnh sát thì đưa ba thi thể về nhà xác. Rồi đội cảnh sát vũ trang cuối cùng cũng đã tới, liền lập tức phong tỏa hiện trường. Duyệt Đồng cùng Lang Bình muốn đem bộ da của xà yêu về xét nghiệm, cho nên tôi cùng Trăn Trăn lúc này cũng không cần phải lưu lại nữa, cho nên cũng rời đi để điều tra Dư giám sát.


Ngoài bìa rừng có không ít sinh viên tụ tập xem náo nhiệt, Nhã Nhàn cùng mấy người bạn cùng phòng cũng ở trong đó. Cô bé gặp tôi liền phất tay, ý chỉ gọi tôi đến, liền sau đó chưa kịp để tôi mở miệng bọn họ đã bảy mồm tám lưỡi hỏi tôi phát sinh chuyện gì? Lại có sinh viên bị nữ quỷ hại chết v ..v ....


Tôi ra vẻ nghiêm túc nói: "Nói cho các biết không có sao, bất quá biết được càng nhiều thì càng nguy hiểm, nếu mấy người bị nữ quỷ chú ý, cũng đừng trách ta!"


Mấy tiểu nữ sinh bị tôi dọa sợ tới mức toàn thân run rẩy, cùng kêu lên, cái gì cũng không muốn biết. Chính lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi, Nhã Nhàn đột nhiên kéo tôi đến một bên, nhỏ giọng nói: " Em hoài nghi Dư giám sát chính là hung thủ a."


"Tại sao?" Tôi hỏi.


"Tối hôm quahành lang lại nghe có thanh âm, cho nên em liền cả gan đem cửa mở ra một khe nhỏ hướng bên ngoài xem, vậy mà trông thấy Dư giám sát đang mở  cửa phòng 106."


" Bà ấy là giám sát, buổi tối tuần phòng cũng không phải khó hiểu."


"Nhưng lúc ấy đã ba giờ sáng rồi, muốn tuần phòng cũng không cần muộn như vậy ah! Hơn nữa bà ta lúc ấy ăn mặc một thân quần áo màu trắng, còn tóc tai bù xù , nếu không phải em nhận ra vòng ngọc trên tay của bà ấy, chắc cũng không biết đó là ai." Nhã Nhàn nghiêm túc nói.


Ngày hôm qua khi gặp được nữ quỷ trong rừng cây, thì Dư giám sát đang cùng Trăn Trăn ăn cơm trong nhà hàng, không có khả năng phân thân đến đây, nhưng bà ta vì sao phải giả trang thành nữ quỷ đây? Có lẽ trong phòng 106 có bí mật  mà ba ta không thể cho ai biết được,  nên mới giả thần giả quỷ hù dọa sinh viên.


Cùng mấy người Nhã Nhàn cáo biệt, tôi lại thấy Tuyết Tình cùng Miêu Miêu hướng phía chúng tôi đi tới.


"A Mộ ca, ngươi làm sao mặc giống như một lão đầu vậy?" Miêu Miêu đi xung quanh tôi một vòng, như  thể xem khỉ lạ trong vườn bách thú.


"Một lời khó nói hết ah!" Tôi bất đắc dĩ cười khổ, rồi nói với Tuyết Tình: "Tiêu giáo sư bên kia có động tĩnh không?"


Tuyết Tình lạnh lùng nghiêm túc trả lời: "Tiêu giáo sư không có hành động dị thường, bất quá ta  lại phát hiện trợ thủ của hắn, Tăng Thiến Nghi thiếu cả ngón tay..."


"Cái gì? Có thể nói kỹ một điểm không?"


"Trước đây ta đã cảm thấy cô ta rất kỳ quái, bởi vì cô ta luôn đeo bao tay, vì vậy liền đặc biệt lưu ý. Vừa rồi cô ta ở trong toilet rửa tay, trước khi cởi bao tay thì cẩn thận quan sát chung quanh có ai không mới cởi ra. Lúc đó ta phát hiện tay phải của cô ấy  ở ngón giữa chỉ còn một nửa. Tối hôm qua nữ quỷ trúng đạn ngón giữa tay phải cũng chỉ có một nửa, hơn nữa căn cứ theo xác của hai người sinh viên kia có thể suy đoán, hung thủ giết chết bọn hắn tay phải có khả năng là không có ngón giữa."


"Như vậy hiện tại cơ hồ có thể xác định cô ta chính là một trong mấy nữ quỷ, chúng ta lập tức đi bắt người." Trăn Trăn hưng phấn nói.


"Chỉ dựa vào điểm này không thể chứng minh cô ta là nữ quỷ, hơn nữa cô ấy còn có chỗ dựa Tiêu giáo sư, cho nên không thể hành động thiếu suy nghĩ. Bằng không đánh rắn động cỏ rồi, về sau điều tra sẽ rất khó khăn." Tôi suy tư một lát lại nói: "Tuyết Tình, ngươi có biện pháp nào lấy được nước miếng hay sợi tóc của cô ta không?"


"Ngươi muốn xét nghiệm DNA với cô ta?"


"Ân, hiện trường đấu súng có huyết dịch của nữ quỷ, chỉ cần có thể lấy được nước miếng hay cọng tóc thì có thể chứng minh cô ta có phải nữ quỷ hay không!"


Tuyết Tình khẽ gật đầu: "Tốt, muốn lấy tóc của cô ta cũng không khó, nhưng tóc thì tương đối dài, muốn lấy một cọng chỉ sợ hơi khó khăn. Bất quá cho ta chút thời gian, có lẽ không có vấn đề, ta sẽ đi ngay bây giờ."


"Có muốn ta cùng đi với ngươi hay không?" Trăn Trăn hỏi.


"Nhiều người ngược lại chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối thôi." Tuyết Tình dứt lời liền quay người bước nhanh. Sau khi cô ấy đã đi khuất Trăn Trăn liền tỏ ra bất mãn thì thầm: "Tuyết Tình cũng thiệt là, giống như ta chỉ biết làm trở ngại chứ không giúp gì được."


"Tuyết Tình tỷ mặc dù có điểm kỳ quái, nhưng cô ấy đối với ta rất tốt." Miêu Miêu nhìn thân ảnh Tuyết Tình đang xa dần, đột nhiên khẽ kéo góc áo của tôi: "Ta bây giờ nên làm gì?"


Tôi tức giận nói: "hãy đi theo chúng tôi, bằng không lạc đường thì phiền toái lắm."


"Các ngươi không để ý tới ta, ta đúng là có thể sẽ lạc đường a!" Miêu Miêu nói xong cơ hồ khiến chúng tôi muốn té xỉu.


Phương diện Tăng Thiến Nghi đã có Tuyết Tình xử lý, Vĩ ca lại vẫn chưa đến, cho nên tôi quyết định quay lại phòng 106 điều tra, hy vọng có thể tìm ra bí mật của Dư giám sát... bí mật không thể cho ai biết.