Lý Ẩn
không ngừng rớt xuống, giờ phút này hắn biết chắc mình không thể nào sống sót
được nữa.
Hiện
tại hồi tưởng lại, tiến vào nhà trọ kia kỳ thật cũng không phải việc ngẫu nhiên.
Lúc
trước, sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Ẩn quyết định rời khỏi nhà sống tự lập.
Hắn thuê một nhà trọ giá rẻ ở gần đó. Mà hắn làm như vậy là vì trong lúc vô
tình hắn phát hiện ra, hàng năm phụ thân sẽ tiến tới khu vực này tìm kiếm,
không những vậy hắn còn tìm thấy rất nhiều tài liệu điều tra khu vực kiến trúc
xung quanh nơi đó.
Nhất
là khu vực xung quanh nhà trọ, phụ thân đã điều tra rất nhiều lần, rất kỹ càng
chi tiết.
Lúc
ấy Lý Ẩn hoài nghi phụ thân muốn làm gì, điều gì làm hắn chấp nhất với chuyện
này như thế?
Hắn
hi vọng muốn hiểu rõ phụ thân, phụ thân trừ trước đến nay hám lợi hắn cũng biết
nhưng chưa từng thấy ông ấy chấp nhất tới như vậy?
Cho
nên hắn mới tiếp cận, lựa chọn thuê một căn phòng giá rẻ gần đó.
Ngày
đó, vì vấn đề tiền bạc, hắn không thể không ra ngoài tìm việc làm. Hắn cũng
không phải lần đầu tiên tiến vào khu vực kia, nhưng là lần đầu tiên tiến vào
con ngõ nhỏ.
Cũng
chính bởi nguyên nhân đó nên hắn mới tiến vào nhà trọ.
Cái ngày hắn biết được phụ thân có quen biết
với mẫu thân của Tử Dạ hắn đã từng hoài nghi, chuyện phụ thân muốn điều tra có
phải liên quan tới nhà trọ hay không. Lúc ban đầu hắn hoàn toàn không cho rằng
giả thiết này là đúng, chỉ nghĩ là hắn tưởng tượng quá nhiều mà thôi.
Nhưng
về sau, hắn cảm thấy chuyện này rất có thể. Ở đâu đó sâu bên trong tối tăm, có
một thứ gọi là vận mệnh đem mọi thứ gắn kết với nhau.
Tầm
mắt của hắn thủy chung không rời khỏi Tử Dạ, hắn hy vọng trước khi tánh mạng
kết thúc, muốn đem hình ảnh của nàng khắc sâu vào trong tâm trí, giống như lúc
ban đầu nhìn thấy nàng, trái tim hắn đã khắc sâu vào hình bóng của nàng.
Nhưng
đúng lúc này, hắn cảm giác tầm mắt biến hóa rất lớn... như thế nào mà hắn và Tử
Dạ lại nằm trên mặt đất!
Mà
lại còn nằm ở trước cửa nhà trọ!
"Nhà
trọ? Chúng ta trở về rồi hả?" Lý Ẩn quả thực không thể tin vào hai mắt của
mình, hắn nhìn chăm chú vào nhà trọ ở trước mắt, thậm chí hắn hoài nghi hết
thảy đều là ảo giác, là một thủ đoạn đùa giỡn khác của nhà trọ.
Tử Dạ cũng giống như vậy, nàng nghĩ đã chết
chắc rồi, thế mà cứ như là tuyệt địa phùng sinh, bọn hắn lại xuất hiện trước
mặt nhà trọ!
Lúc
hai người còn đang nghi ngờ chuyện xảy ra, thì trên mặt đất có một nhóm chữ màu
đen dần được hình thành: " Đem Bồ Thâm Vũ ở phòng 2505 ra khỏi bên ngoài
nhà trọ thì có thể sống sót!"
Thượng
Quan Miên linh hoạt từ trên vách đá tiến đến một cửa động, sau đó nàng nhanh
chóng chui vào, tốc độ trốn chạy của nàng cực nhanh, nhưng ác linh truy đuổi
sau lưng nàng còn nhanh hơn!
Dù
sao, nhà trọ cũng không gây ra hạn chế đối với ác linh này.
Thượng
Quan Miên biết rõ, lá bài tẩy của nàng đã không còn nhiều lắm, Boom, độc dược,
súng ống đều không thể gây tổn thương cho hồn thể của quỷ hồn, gần đây nàng
đang cân nhắc có nên bắt tay nghiên cứu theo góc độ tôn giáo hay không, nhưng
tạm thời vẫn chưa thu hoạch được gì. Dưới tình huống hiện tại, chỉ có thể dựa
vào tốc độ để so đấu rồi.
Từ
nhỏ nàng đã trải qua vô số cảnh tượng khủng bố, cuộc sống hàng ngàyđấu tranh
sinh tồn đã là chuyện như cơm bữa, cho nên chuyển vào sống ở nhà trọ, nàng chưa
một lần thấy sợ hãi, dù sao chỉ cần không phải kết quả hắn phải chết không thể
nghi ngờ, thì rất khó tạo thành chấn động gì cho thần kinh của nàng.
Đối
(với) Thượng Quan Miên mà nói, cũng giống như một câu kịch bên trong 《 Hamlet 》, thế giới này giống như một
cái ngục giam, mà nhà trọ bất quá là một nhà tù có điều kiện tương đối kém mà
thôi. Hơn nữa đối với nàng mà nói, Quỷ hồn so sánh với những loại khủng bố nàng
được chứng kiến ở thế giới hắc ám kia, căn bản là tiểu vu kiến đại vu.
Lúc
này, nàng đã cảm giác được ác linh đang ép sát sau lưng, nhưng ở trong thạch
động hẹp hòi này không thể dùng boom. Thượng Quan Miên sau khi xông vào một
đoạn rẽ thì tiến vào một khu vực tương đối trống trải, sau đó, nàng quay đầu
lại cầm chắc hai khẩu Sa Mạc Chi Ưng trong tay, hai mắt băng lãnh nhìn ác linh
đang tới gần.
Vẫn như cũ là nam nhân toàn thân bao phủ bằng
kiện hắc y, hai tay nó giơ lên hướng Thượng Quan Miên di động đến. Nàng lập tức
bắn ra một phát súng, một phát này trực tiếp phá thủng một lỗ trên cơ thể nó,
không có máu tươi chảy ra, nó vẫn di động không dừng lại chút nào!
Sau
đó độc châm bay tới đâm trúng đầu, thế nhưng cây độc châm kia bị hắc khí bao
trùm, ăn mòn rồi cuối cùng biến mất!
Thượng
Quan Miên không thể ngăn cản được con quỷ này, chỉ có thể hướng về phía sau bỏ
trốn.
Mà
lúc này, bỗng nhiên từ một đầu đường rẽ khác chạy ra một người. Đúng là... Lý
Ung!
Lúc Lý Ung liếc mắt nhìn thấy hắc y nam nhân
kia, cũng là lúc hắc y nhân ngẩng mặt lên, có thể nhìn thấy được, dưới lớp vải
là một cái đầu lâu xương xẩu!
Lý
Ung lập tức dừng bước, hắn đứng cách con quỷ một đoạn, nhưng đã cảm giác hàn ý
xông lên não.
Cái
này không phải là... bộ khô lâu vừa rồi sao?
Làm một bác sĩ đã nhìn quen sinh tử, nhưng khi
nhìn thấy một bộ khô lâu không cần giá đỡ đứng trước mặt làm hắn cảm giác,
những giá trị cố hữu trong nội tâm không ngừng sụp đổ. Tuy hắn sớm ý thực được
rằng cái chết của Doanh Thanh Ly có liên quan tới sự vật siêu nhiên, nhưng khi
nó hiện ra trước mắt thì...
Là
hắn sao?
Hôm
nay là ngày giỗ củaThanh ly, Lý Ung tuyệt đối không quên . Lần trước tới phố mộ
nguyệt bái tế cũng là lý do này.
Chẳng lẽ giết chết Thanh Ly, chính là con quỷ
này?
Giờ phút
này, sự phẫn nộ chế trụ nỗi sợ hãi. Doanh thanh ly là người quan trọng nhất
trong nội tâm Lý Ung, là người còn quan trọng hơn tánh mạng hắn, mặc dù nàng đã
chết gần hai mươi năm, nhưng Lý Ung vẫn không thể nào quên được nàng. Tưởng
niệm nàng, hoài niệm nàng, tra ra người sát hại nàng đã trở thành toàn bộ ý
nghĩa trong cuộc sống của hắn. Nhưng bất kể hắn cố gắng như thế nào, đều như
đem đá ném vào biển rộng.
Nhưng
cho dù là như thế hắn vẫn không muốn buông tha. Cái chết của Doanh Thanh Ly
chính là chấp niệm lớn nhất đời hắn. Vô luận giết chết nàng là người hay quỷ,
hắn đều muốn tra ra hết thảy! Cho nên hắn quyết định, không tiếc dùng hết thảy
thủ đoạn khuếch trương kinh doanh bệnh viện Chính thiên để mở rộng tài lực và
quyền lực. Một khi hắn có đủ tiền và thế, hắn có thể tiến thêm một bước điều
tra cái chết của Doanh Thanh Ly, thậm chí có thể thông qua mối quan hệ để gây
áp lực lên cơ quan điều tra, không thể bỏ dở vụ án này, đồng thời hắn càng có
thêm nhiều cơ hội để hiểu rõ lĩnh vực trước kia mình không biết, những hiện
tượng siêu nhiên ẩn núp trong xã hội, hắn muốn hiểu rõ hết thảy.
Hơn
nữa, bệnh viện, với tư cách là nơi chưởng quản sinh tử của con người, cũng là
nơi có thể nói tiếp cận gần nhất với những hiện tượng linh dị thần bí. Nếu như
trên thế giới này có tồn tại linh hồn và quỷ dữ, như vậy bản thân hắn cũng tính
đã hại chết khá nhiều tánh mạng bệnh nhân, không hiểu họ có thành quỷ tới báo
thù hắn hay không? Nếu được, hắn hy vọng có thể nắm được một vài quy luật của
minh giới, thậm chí điều tra ra manh mối có liên quan tới cái chết của Thanh
Ly, nếu như thực sự có loại vật như vậy tồn tại...
Như
vậy ta nhất định phải nắm giữ ở trong
tay!
Hắn
từng nói với Lý Ẩn, trên đời này con người là chúa tể của hết thảy, đó là lời
nói chân tâm của hắn. Thân là bác sĩ, hắn có thể đơn giản quyết định sinh tử
của một người, bất kể ai là bệnh nhân, trước mắt hắn đều bình đẳng. Nếu như,
con người sau khi chết đi còn có thể biến thành quỷ, như vậy tức là còn có một
tầng thứ khác cao hơn sau cái chết tồn tại..., vậy thì hắn muốn đụng vào nó,
muốn tới gần nó!
Cho dù hao hết cả đời, hắn cũng muốn tiếp xúc
với thứ đó!
Mà
hôm nay, rốt cục hắn có thể đối mặt với “tồn tại” tưởng như chỉ có trong suy
nghĩ.
Lúc
này, Lý Ẩn và Tử Dạ nhanh chóng chạy tới cửa ra vào nhà trọ, chỉ cần tiến vào
nơi đó là bọn hắn an toàn!
Rốt cục khi chân hai người đạp lên mặt đá cẩm
thạch trong đại sảnh, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi!
"
Tử Dạ, chúng ta..." Lý Ẩn bắt lấy cánh tay của Tử Dạ nói: "Chúng ta,
thật sự trở về rồi hả? Thật sự an toàn rồi sao?"
Lúc
này hắn thực sợ mọi thứ trước mắt là ảo cảnh, Tử Dạ ở bên cạnh là quỷ hồn biến
hóa thành, chỉ sợ sau một khắc cái ảo cảnh mỹ hảo này biến thành cảnh tượng địa
ngục.
Nhưng hết thảy có nói lên dòng chữ màu đen là
thật hay không?
"Bồ
Thâm Vũ đang ở trong nhà trọ? Tại phòng của Mẫn?" Tử Dạ thì thào:
"Chuyện này làm sao có thể?"
"Ta
cũng cảm giác không có khả năng, nhưng..." Lý Ẩn không biết nên nói tiếp
thế nào.
Không
phải trong huyết tự chỉ thị xuất hiện quỷ hồn, sau khi tiến vào nhà trọ cũng
không thể tiêu trừ nguyền rủa. Chỉ cần ly khai khỏi nhà trọ sẽ lại lần nữa bị
đuổi giết. Mà bọn hắn vĩnh viễn không có khả năng lúc nào cũng rúc đầu trong
nhà trọ.
Dòng chữ màu đen chính là giao dịch giữa con
quỷ và bọn hắn, đương nhiên giao dịch này không có ý nghĩa, đó cũng không phải
huyết tự chỉ thị, căn bản không có bất luận lực ràng buộc nào cả, huyết tự chỉ thị mặc dù
sẽ có thể xuất hiện ẩn dấu trong văn tự, nhưng không bao giờ nói dối, những chữ
này căn bản không đáng tin tưởng.
Cho dù quỷ hồn xé bỏ ước định thì như thế nào,
ai có thể quản được quỷ hồn?
Nhưng
vấn đề là ở chỗ, nếu như đi làm, thì còn có một đường hi vọng, nếu như không
làm... thì sớm hay muộn cũng chết trên tay quỷ hồn, trừ phi có biện pháp đem nó
dẫn vào nhà trọ!
Thế
nhưng, có thể làm dễ như nói vậy sao?
"Vì
cái gì lại muốn chúng ta đem Bồ Thâm Vũ mang ra ngoài?" Tử Dạ mẫn cảm bắt
được một cái mấu chốt: "Nói cách khác sự tồn tại của Bồ Thâm Vũ đối với
con quỷ kia rất trọng yếu."
"Ân,
" Lý Ẩnnhẹ gật đầu: "Ta cũng cho rằng như vậy. Bất quá, con quỷ này như thế nào cũng là tồn tại bất
diệt, chúng ta bây giờ mặc dù đang ở trong nhà trọ, nhưng tương lai sẽ phải đi
chấp hành huyết tự chỉ thị, khi đó..."
Vô
luận như thế nào, trước hết phải xác nhận được tình huống của Thâm Vũ.
Ngồi
thang máy đến tầng25, sau khi ra khỏi
thang máy, hai người đều cảm giác được một hồi khẩn trương. Không lâu sau thì
đi tới cửa phòng 2505 của Mẫn.
Lý Ẩn
một tay đem nắm cửa chuyển động, không ngờ cánh cứa trực tiếp mở ra. Cửa không
khóa, vừa mở ra đã nhìn thấy bên trong có một thiếu nữ đang ngồi vẽ tranh!
Nàng kinh
ngạc quay đầu, nhìn Lý Ẩn và Tử Dạ đang tiến đến, há to miệng nói: "Các
ngươi, các ngươi như thế nào lại trở về rồi? Chẳng lẽ..."
Nàng
lập tức nghĩ tới, hẳn hai người này cũng không khác Phong Dục Hiển, đã giao
dịch với con quỷ kia rồi?
Tử Dạ liếc mắt nhìn thấy Phong Dục Hiển té
trên mặt đất, cùng với Thâm Vũlộ ra bối rối, nàng đã đoán được điều gì đó.
"Đừng
tới đây!" Nàng hô lớn: " sắp xong rồi, chỉ cần ta vẽ xong bức họa này
con quỷ kia sẽ chết, mọi người chúng ta ai cũng sẽ được cứu!"
Giờ
phút này nàng rất khẩn trương, nếu như hai người bọn họ cũng giống Phong Dục Hiển liên thủ lại
bắt mình, nàng không có cách nào chống cự được đâu! Dù sao bản thân nàng trường
kỳ ngồi trên xe lăn, thể chất phi thườngyếu ớt, thế nhưng Lý Ẩn và Doanh Tử Dạ
đều là người vào sinh ra tử, thể lực hơn hẳn người thường. Nhất là Lý Ẩn, tiến
vào nhà trọ được hai năm cũng có luyện tập võ thuật, so với những người tập
luyện võ thuật chân chính tất nhiên không thể bằng, nhưng với nàng thì đủ dùng
rồi.
Phong
Dục Hiển bị mất lý trí, nhưng Lý Ẩn phi thường thông minh, Thâm Vũ rất rõ chỉ
cần nói cho Lý Ẩn thông hiểu đạo lý là được, nên nàng ngay từ đầu phải nói như
vậy.
Mà
lúc nàng nói, bút vẽ trên tay vẫn không hề đình chỉ. Hiện tại trong lòng nàng
chỉ có mỗi Tinh Thần, sinh tử của hắn thời thời khắc khắc tác động lấy nội tâm
của nàng.
Mà
lúc này, Tinh thần cũng cảm giác được bản thân mình sắp tới cực hạn rồi. Cái
khối thạch đầu hắn bám vào đã xuất hiện vài vết nứt, cứ tiếp tục như vậy, hắn
biết rõ điều gì đang chờ đợi mình.
Không,
không muốn...
Hắn
không muốn chết! Chưa từng có thời khắc nào hắn hy vọng sống sót tới như vậy. Sinh hoạt
rất lâu dưới cái bóng của ca ca, bây giờ hắn đã tìm được cho mình giá
trị sinh tồn, đó chính là Thâm Vũ.
Hắn đã
yêu Thâm Vũ tới không còn thuốc chữa nữa rồi. Hắn muốn hảo hảo ôm nàng, cùng
nàng xóa bỏ mọi khó khăn tuyệt vọng, trị liệu tất cả những vết thương trong nội
tâm của nàng...
Coi
như vẫn phải tiếp tục sống trong nhà trọ, đối mặt với vô số huyết tự chỉ thị
đáng sợ, chỉ cần ở cùng Thâm Vũ, hắn cũng có thể mỉm cười mà đối mặt!
Nhưng
nếu như chết đi rồi, hắn không thể gặp lại Thâm Vũ nữa.
Điều
này đối với Tinh Thần mà nói, so với chết còn kinh khủng hơn!
"Ta
yêu Tinh Thần!" Thâm Vũ hô lớn: "Ta yêu hắn! Hắn là người duy nhất
chấp nhận ta, là người duy nhất nguyện ý yêu thương ta, là người duy nhất lý
giải ta, quý trọng ta, đối đãi với ta như một người bình thường. Cho nên ta nhất
định phải cứu hắn, coi như tiến vào cái nhà trọ này cũng không hối tiếc!"
Lý Ẩn
và Tử Dạ đều cảm thấy rất rung động. Thâm Vũ rõ ràng giống như Ngân Dạ, vì
người mình yêu mà tự nguyện tiến vào nhà trọ!
Đồng
dạng đều là người thâm tình, Lý Ẩn có thể lý giải được tình cảm của Thâm vũ.
"Được
rồi." Lý Ẩn gật đầu, nói: "Ta tới giúp ngươi, điều thuốc màu thì giao
cho ta, bất quá... quá trình tô màu này, có cần thiết không?"
"Ta
cũng không biết, nhưng vẽ càng giống, càng thêm chân thật rõ ràng thì nguyền
rủa sẽ càng thêm chính xác."
Lúc
này nàng thấy rất cảm kích Lý Ẩn và Tử Dạ, dưới tình huống bị quỷ hồn chế ước,
liên quan tới tính mạng, lại có thể lựa chọn tin tưởng nàng!
Lúc
này, phác họa đường cong rốt cục đã hình thành. Mà Thâm Vũ cảm giác được, con
quỷ kia còn chưa có chết.
"Thuốc
màu điều tốt rồi." Tử Dạ đem bảng màu đưa cho Thâm Vũ, nói: "Nhanh! Thời
gian của chúng ta còn rất ít, có lẽ nó sẽ còn đưa thêm hộ gia đình tới cửa nhà
trọ..."
Lý
Ung và con quỷ kia, hiện tại đứng cách nhau không tới 10m. Thượng Quan Miên thì
đã chạy ra xa.
"Là
ngươi sao? Nếu như người giết Thanh Ly là ngươi..."
Lúc
này Lý Ung tuyệt đối không sợ hãi, hắn gào thét phát ra như tiếng sấm: "Ta
tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi, nếu có quỷ tồn tại, như vậy cho dù ta
bị ngươi giết, ta cũng nhất định hóa thành lệ quỷ đáng sợ nhất tới đoạt tánh
mạng ngươi!"
Nhưng
vài lời ngoan thoại Lý Ung vừa nói xongra đã cảm thấy toàn thân rét buốt. Hắn
chỉ nghe bên tai truyền đến một thanh âm: "Ngươi thật sự muốn chết phải
không?"
Hắn
nhanh chóng nhìn sang, một cái đầu trắng bệch đang đặt trên vai hắn, là đầu của
Mộ Dung Thận!
Giờ
phút này Mộ Dung Thận đã biến thành một bộ phận của ác linh. Sau đó cái miệng
hắn mở lớn như quả bóng đá hướng Lý Ung bổ nhào tới!
Lý
Ung vội vàng ngã ra trên mặt đất, lăn đi hai vòng rồi đứng lên, phát hiện cái
đầu lâu kia đã biến mất không thấy.
Ngay
sau đó, hắn bỗng nhiên cảm giác rất buồn nôn, yết hầu dường như bị một cái gì
đó chặn lại, sau đó từ trong miệng hắn, nôn ra một đống lớn tóc màu đen, một
gương mặt cùng từ trong miệng hắn dần dần tuôn ra...
Hai
mắt Mộ Dung Thận gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Ung!
Lúc
này, Tinh Thần vẫn còn đang thống khổ chèo chống, thần cốc Tiểu Dạ Tử đã sớm
chạy tới thạch động đối diện trốn đi.
Hắn
hiện tại rất rõ ràng,người tiếp theo chính là mình. Con quỷ kia sẽ lập tức giết
chết hắn.
Đúng
vào lúc này, tảng đá kia rốt cục vỡ ra, cả người hắn té xuống, nhưng sau đó
thân thể lại bị một bó tóc đen buộc chặt!
Cùng
một thời gian, Tử Dạ chợt nhìn thấy bên ngoài cửa sổ hiện lên một bức tranh! Bức tranh kia là tràng cảnh Tinh Thần đang bị
một đống tóc trói chặt!
Nàng
liền nói với Thâm Vũ: " Thâm... Thâm Vũ! Ngươi xem bức họa ngoài cửa sổ
kìa."
Thâm
Vũ quay đầu qua xem xét, tức khắc bút vẽ trên tay rớt xuống đất.
Lúc
này, chỉ cần đem một bộ phận cuối cùng trên gương mặt con quỷ kia bôi đen, là
coi như đã hoàn thành bức họa. Thế nhưng mà, còn quỷ kia rõ ràng lại vẽ cho
nàng một bức họa biết trước!
Tràng
cảnh bây giờ chính là, nếu con quỷ kia bị giết chết, Tinh Thần sẽ rớt vào trong
bóng tối Thâm Uyên vĩnh viễn!
Bức họa còn chưa có tô xong, cũng coi như bán
thành phẩm, không thể phát ra nguyền rủa. Muốn phát ra nguyền rủa, ít nhất phải
hoàn thành xong chính diện khuôn mặt.
Thâm
Vũ biết, hiện tại con quỷ kia đang uy hiếp nàng! Mà bức họa biết trước này thực
sự có khả năng tiêu diệt hắn, cho nên hắn mới dùng Tinh thần ép nàng dừng lại!
Bây giờ rất hiển nhiên, mạng của Tinh Thần bị
ràng buộc với hắn, nếu nàng giết hắn, không khác nào nàng giết Tinh Thần!
Nàng
bỗng nhiên nắm lấy bức họa, né tránh Lý Ẩn và Tử Dạ: "Các ngươi, các ngươi
đừng tới đây!"
Hiện
tại chỉ còn lại một bộ phận cuối cùng chưa được tô đen, Lý Ẩn và Tử Dạ có thể
làm được. Nàng biết, hai người họ hy vọng con quỷ kia chết đi nhiều như thế nào.
"Ngươi
tha cho Tinh Thần, ta sẽ đem bức vẽ cấp cho ngươi!" Thâm Vũ hô to:
"Ngươi đem Tinh Thần trả lại đây!"
Cẩn
thận ngẫm lại, trước kia nàng đối với cái bóng đen này không dám vẽ ra, không
phải nàng không dám mà chính là bàn tay này tác động, hắn không có khả năng tự
vẽ ra chính mình để rồi phải tiếp nhận nguyền rủa.
Nhưng
hiện tại Thâm Vũ đã có một bàn tay mới của chính nàng, cho nên nàng có thể đơn
giản mà vẽ ra, chính vì thế hắn phải dùng Tinh Thần uy hiếp nàng...
Nên
làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?
Quỷ
không có khả năng tuân thủ hứa hẹn, cũng không tồn tại một tầng sinh lộ nào
khác. Hiện tại, căn bản không có biện pháp nào nữa.
Chuyện cho tới bây giờ... Nên làm như thế nào? Nên làm
như thế nào? Nếu như mình chấp hành đủ sáu lượt huyết tự chỉ thị, có thể nhờ
nhà trọ mang Tinh Thần trở về.
Thế nhưng biện pháp này sao có thể sử dụng. Dù sao bản
thân mình là hộ gia đình mới, còn Lý Ẩn vì cứu Tử Dạ đã biến thành 4 lần huyết
tự chỉ thị, trướcmắt trong nhà trọ chỉ có Kha Ngân vũ đã chấp hành đủ sáulần huyết
tự chỉ thị, nhưng hiện tại nàng còn đang ở trong khu rừng số 6!
Không còn bất cứ biện pháp nào nữa rồi.
Nàng biết, nếu giao ra bức họa, Tinh Thần sẽ phải
chết, nhưng nếu không giao ra, kết cục vẫn là như vậy...
Lúc này một bàn tay màu đen duỗi ra trước cửa sổ. Ý tứ
rất rõ ràng... Hoặc là giao ra bức vẽ, hoặc là Tinh Thần chết!
Thâm Vũ run rẩy bước từng bước về phía cửa sổ, nàng
cảm giác hai chân muốn nhũn ra.
Bất kể làm như thế nào đều không thể cứu được Tinh
Thần sao?
"Cầu ngươi, ngươi bỏ qua cho Tinh Thần được không?
Được không? Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha cho hắn... ngươi muốn ta làm cái gì
cũng được, ta sẽ tiếp tục vẽ tranh cho ngươi, vì ngươi giết bao nhiêu người
cũng được, xin ngươi tha cho Tinh Thần..."
Chỉ cần có thể cứu được Tinh Thần, bắt nàng hy sinh bất
cứ tánh mạng người nào trên thế giới này nàng cũng có thể làm được.
Kể cả, tánh mạng của chính bản thân nàng.
Lúc này, Lý Ẩn và Tử Dạ cũng đang tức tốc suy nghĩ,
nên làm như thế nào có thể cứu được Tinh Thần mà vẫn có thể giết chết ác linh
kia.
Cho dù nghĩ như thế nào thì kết thúc vẫn là tử cục, hy
sinh Tinh Thần là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nghĩ tới tình cảm giữa Tinh
Thần và Thâm vũ, làm Lý Ẩn thật sự không bỏ qua được Tinh Thần.
Biết rõ mảnh vỡ thứ hai đang trên ngườihuynh muội Ngân
Dạ, còn có ở khu rừng số 6 có thể có người đã cầm được mảnh vỡ thứ tư...
Nghĩ như vậy, Lý Ẩn thấy hy sinh Tinh Thần là điều
sáng suốt. Hơn nữa, ngày sau hắn và Tử Dạ ly khai khỏi nhà trọ cũng không sợ
tánh mạng bị uy hiếp. Nhưng...
Nhưng, thật sự
có thể hy sinh được Tinh Thần sao?
Bỗng nhiên, Thâm Vũ nói: "Được rồi, chúng ta ai
cũng đều thối lui một bước! Ngươi lập tức đem Tinh Thần thả ra khỏi khu rừng số
6, chỉ cần ngươi làm được, ta sẽ lập tức đem bức họa...
Lúc này, bức vẽ nàng đang cầm có chút nghiêng đi, bị
thấm vào thuốc mực màu đen trên bảng vẽ, đem chỗ bị trống bôi đen!
Tức khắc, bên ngoài nhà trọ truyền đến một tiếng hét
đinh tai nhức óc! Sau đó, cái độc thủ kia liền duỗi trở về!
Thân thể Tinh
Thần tức khắc trầm xuống!
"Không —— "
Theo tiếng hô tuyệt vọng của Thâm Vũ, bức tranh kia bị
gió cuốn bay lên bầu trời.
Tóc trong miệng
Lý Ung không thấy nữa, con quỷ trước mặt cũng biến mất vô tung.
Từ nay về sau, trên thế giới này, sẽ không còn bức họa
biết trước tồn tại...
0 nhận xét:
Post a Comment