7/07/2016

Posted by Unknown |
Chương 7: cuối cùng một cái (hạ)


Tính đến nay đã phát sinh sáu vụ án mạng, ngoại trừ hai vụ ở trong cung văn hóa, còn lại phát sinh ở: lầu một phòng khách của biệt thự, một căn phòng cho thuê, phòng tiêm thuốc cũng lầu một bệnh viện, và trong sân nhà họ Lý. Trừ những nơi đó ra, hung thủ còn xuất hiện một lần trong phòng lưu trữ văn bản. Tổng hợp những nơi hung thủ từng xuất hiện, có thể kết luận: ngoại trừ bên trong phòng múa, hung thủ thường xuất hiện ở lầu một hoặc ở bên ngoài.


Còn có một chuyện trọng yếu hơn, hung thủ thường xuất hiện ở những nơi mà cửa không đóng hoặc có cửa sổ. Đối với cái bóng mà nói, dù cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt có đóng hay mở cũng không ảnh hưởng gì, nhưng thanh âm sẽ không giống như đang đứng bên trong, thanh âm bên ngoài không dễ dàng gì mà có thể truyền vào được, cho nên chỉ cần bộ đàm có chất lượng cao thì có thể giải quyết được vấn đề này.


Tôi lấy bộ đàm nói với Ôn chủ nhiệm: "Nếu như trên bộ đàm có vân tay của bà, thì bà ít nhất phải gánh trên lưng hai tội danh giết người."


Ôn chủ nhiệm sắc mặt lập tức không còn chút huyết sắc nào, run rẩy nói: "Không liên quan đến ta, ta không có giết người, ta không có giết người..."


Trăn Trăn hung hăng nói: " bà nói không có giết thì sẽ là không giết ah? Sát nhân cũng không phải là một cái tội nhỏ, bà vẫn nghĩ... những đại nhân vật kia có thể bảo vệ cho bà được sao! Bất quá, theo ta thấy phải tính đến bọn hắn có dám ra mặt giúp bà hay không đã."


Tôi cũng thêm mắm thêm muối: "Một tội giết người thì đã có thể phán tử hình rồi, hai cái càng không cần phải nói, huống chi hiện tại tổng cộng đã có sáu người chết, nếu tất cả đều tính do bà sát hại, phải được làm bia bắn sáu lần đấy!"


Đe dọa mấy bà bà nội trợ với tôi quả nhiên là cường hạng, Ôn chủ nhiệm bị dọa sợ tới mức hoang mang lo sợ, lập tức khai ra toàn bộ ——


 - Ta sớm đã biết rõ tiện nhân Thi Vận kia câu dẫn lão công của mình, thế nhưng mà ta lại không làm gì được nó, đem nó sa thải, gây chuyện không tốt còn có thể khiến lão ta càng bênh vực nó hơn, cho nên ta chỉ có nhịn. Vốn tưởng rằng đem nó giữ ở bên người, thì tối thiểu sẽ không quá phóng túng nữa, không nghĩ tới nó càng ngày càng không đem ta để vào mắt. Bình thường khắp nơi cùng ta đối nghịch cũng coi như không, còn ngay trước mặt ta cùng lão công thông đồng, đơn giản là ngang nhiên khiêu chiến rồi.


Ta thật sự nhịn không nổi nữa, muốn tìm một người giáo huấn nó một chầu, đúng lúc này, có một nữ sinh thần bí gọi điện thoại cho ta, nói có thể giúp ta giáo huấn lại con tiện nhân kia, bất quá có một điều kiện. Điều kiện đưa ra rất kỳ quái, không cần tiền cũng không muốn cái khác, chỉ yêu cầu ta sửa đổi tiết mục biểu diễn trong cuộc thi đại hội thể dục thể thao, tuyệt đối không được biểu diễn 《 vương quốc đồ chơi cuồng hoan tiết 》, hơn nữa về sau cũng không được phép tập luyện điệu nhảy này. Tuy ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng điều này với ta mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi, vì vậy ta liền đã đáp ứng.


Sau đó, nữ sinh đó dùng bưu kiện gửi tới cho ta hai bộ bộ đàm, muốn ta giấu ở bên trong phòng múa thiên hoa, còn muốn ta gỡ những bức màn xuống. Ta dựa theo ý của nàng, mượn công nhân hiệu giặt là mang mấy bức mành đi, thuận tiện giấu kỹ máy bộ đàm.


Tối muộn hôm trước, tiện nhân kia có buổi dạy học sinh tập luyện, nữ sinh kia lại gọi điện thoại cho ta, muốn ta cài then cửa phòng múa lại, hơn nữa đóng chốt tổng nguồn điện ... Ta có thể thề, lúc ấy ta chỉ là muốn cấp tiện nhân kia một chút giáo huấn, chưa từng nghĩ tới muốn hại chết nó, thật sự, thật sự!


Tiện nhân kia sau khi chết, tiết mục biểu diễn trong buổi đại hội thể dục thể thao lại được tiến hành, ta vốn muốn thay đổi thành vũ đạo khác, nhưng các học sinh tư chất vốn quá bình thường rồi, muốn luyện những vũ đạo khác cũng không đủ thời gian, cho nên đành phải tiếp tục tập luyện lại vũ đạo cũ.


Hôm nay nữ sinh thần bí lại gọi điện thoại cho ta, nàng nói ta không giữ lời hứa, ta nói ta cũng là tình thế bức bách, thật sự không có cách nào. Nàng nói còn có một biện pháp, chỉ cần ta phối hợp là được. Nàng muốn ta như tối hôm trước, đem tất cả những bức mành dỡ xuống, giữ cửa cài then, đóng nguồn điện. Ta biết nữ sinh đó lại muốn giết người, như thế nào cũng không chịu đáp ứng, nhưng nàng lại nói nếu như ta không đáp ứng, sẽ đem toàn bộ sự việc lần trước khai ra, khiến cảnh sát bắt ta. Ta rất sợ ngồi tù, nên đáp ứng nàng...


Làm cảnh sát đau đầu nhất chính là lấy khẩu cung, bởi vì bất kể là phạm nhân, nhân chứng hay là người bị hại, toàn bộ khẩu cung cũng không nhất định là chân tướng sự thật. Bởi vì bọn họ có thể sẽ có những chi tiết trọng yếu, ấn tượng rất sâu đậm, được kể lại tỉ mỉ mà quên đi những điểm khác. Hoặc là bởi vì ý niệm chủ quan gây nên những phán đoán không khách quan, rồi cộng thêm những suy đoán của mình. Thí dụ như bản án này, các nhân chứng gọi hung thủ là "Quỷ ảnh" . Còn có những người khác vì lợi ích bản thân mà che dấu đi một vài tình tiết, hoặc nói dối, Như Ôn chủ nhiệm, bà ta hiển nhiên là nói dối rồi.


Tôi dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào hai mắt Ôn chủ nhiệm, bà ta không tự giác liền lảng tránh đi chỗ khác, đây là biểu hiện chột dạ. Tôi nghiêm túc nói: "Nếu như bà không biết hung thủ muốn giết chết Lương Thi Vận, vậy tại sao ngày hôm qua lại biểu hiện bình tĩnh như vậy? Nếu như bà không có nghĩ muốn Diêu Hải Yến chết, vậy tại sao có thể bình tĩnh đến như vậy?"


Bà ta bị tôi đâm trúng chỗ hiểm, cà lăm trả lời "Ta ta ta" không ngừng, nói đúng hơn là không nói được lí do. Tôi còn nói: "Lương Thi Vận cùng chồng bà có quan hệ mập mờ, bà sớm đã có ý muốn hại người, cho nên khi hung thủ liên hệ, các ngươi lập tức ăn nhịp với nhau. Diêu Hải Yến đã từng là thầy giáo của Lương lão sư, cho nên dù không ngoài sáng nhưng trong tối cũng có đối nghịch với bà, âm thầm khẳng định đã nhiều lần làm chuyện mờ ám, cho nên bà dứt khoát đã làm thì làm cho chót!"


"Không phải, không phải, ta không muốn bọn họ chết thật mà. Thật sự, hãy tin ta, tin ta..." Mọi nghi phạm đều nói như vậy, nếu cảnh sát đều tin tưởng, vậy tất cả mọi người phải hạ cương vị hết.


Ôn chủ nhiệm có ý giết người hay không cũng không trọng yếu, bà ta kỳ thực chỉ là đồng lõa, mà chúng tôi muốn bắt được hung phạm, cho nên phải đem bà ta ra làm bia hy sinh, moi hết mọi tin tức về hung thủ. Tôi lấy điện thoại di động của ôn chủ nhiệm, đọc qua vài ghi chép cuộc gọi, thình lình phát hiện số điện thoại của Tô Mộng Như, cô ta mới gọi một cuộc cách đây tầm hai giờ trước, tức trước  khi Diêu lão sư bị ngộ hại.


Hiện tại tình tiết vụ án đã rõ, bởi vì tôi chẳng những biết rõ hung thủ là ai, còn biết được động cơ sát nhân là cái gì. Nguyên nhân bản án này là vì thảm án mười ba năm trước, Tỷ muội Tô thị cùng bị Lý Lượng Dụ chơi chán rồi bỏ, nên muốn giết người cho hả giận, cùng lúc đó các nàng vẫn còn để ý tới vũ điệu cuồng hoan tiết, dứt khoát muốn đem điệu nhảy này giữ làm của riêng. Cho nên phải giết toàn bộ những người có liên quan đến bài vũ đạo, và còn để che mắt cảnh sát. Một mũi tên trúng hai chim.


May mắn bọn người Ỷ Kỳ chỉ biết nội dung điệu nhảy, cho nên mới bị cảnh cáo, bằng không bọn họ cũng có khả năng bị giết chết.


Hiện tại trong danh sách của tỷ muội Tô thị chỉ còn lại có hai người, một ở phương xa ngàn dặm là Đỗ Lễ Hiền, các nàng chỉ sợ giết không được, cho dù có thể giết cũng cần rất nhiều thời gian, việc cấp bách bây giờ là người sống sót cuối cùng Trịnh Mẫn Nghi.


Vĩ ca ngay lúc tôi đang cần thì hắn gọi điện báo: "Này, ta tìm được địa chỉ của Trịnh Mẫn Nghi rồi. Thực bà nội nó mệt chết người, ngươi biết riêng trong nội thành có biết bao nhiêu người có tên là Trịnh Mẫn Nghi không? Ta phải tìm đọc tư liệu của từng người, mới biết được ai là người chúng ta muốn tìm, ngươi nói có mệt hay không?"


"Ta không biết có bao nhiêu Trịnh Mẫn Nghi, ta chỉ biết là ngươi lại nói nhảm, mau nói địa chỉ cho ta, bằng không thì lại mất thêm một mạng người nữa." Mỗi lần nhờ thằng cha này làm việc, là lại ngồi kể công, tôi thật sớm đã muốn điếc tai rồi.


Biết được địa chỉ Trịnh Mẫn Nghi, tôi giao lại chuyện ở phòng múa cho Tuyết Tình giải quyết, rồi liền cùng Trăn Trăn lập tức xuất phát, hy vọng có thể tìm được người trước tỷ muội Tô thị, bằng không thì chúng tôi chỉ tìm được một gương mặt vặn vẹo cùng thi thể đã cứng ngắc.


Trên đường đi tôi không ngừng gọi điện thoại cho Tô Mộng Như, nhưng thủy chung vẫn không thể chuyển cuộc gọi được, đối phương vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.



0 nhận xét:

Post a Comment