7/13/2016

Posted by Unknown |


Xa Trí Bân nhìn thấy sắc mặt của Liên Thành cũng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy, một đạo tia chớp giống như Lục Ảnh vọt tới!


"Trốn!"


Xa Trí Bân cùng với Hoa Liên Thành lập tức sải bước chân chạy về phía trước! Mà đại não Xa Trí Bân thì phi tốc vận chuyển...


Đến tột cùng là cái gì? Lý do chính thức hành lang có thể phong bế quỷ là gì?


Quần áo... chiều dài hành lang... đoạn đường rẽ...


Thời điểm chạy tới lối rẽ trước mặt, nhìn vào hành lang bên trong có 3 đường rẽ.


Đến tột cùng vì sao có thể phong bế quỷ?


"Ta đi đường này! Xa tiên sinh chúng ta tách ra!" Liên thành vừa nói vừa chọn một ngã rẽ phi vào.


Mà Xa Trí Bân thì chọn một ngã khác, vừa chạy vào liền nhìn thấy Triệu Vũ liệt!


Triệu Vũ liệt nhìn thấy hắn, lập tức đại hỉ, nói: "Xa tiên sinh, ngươi..."


"Chạy mau!"


Xa Trí Bân hô lớn, liền trực tiếp vọt qua bên người  hắn. Mà Triệu Vũ liệt cũng kịp thời phản ứng, nhưng có một bàn tay đã túm chặt cổ hắn!


Xa Trí Bân không dám quay đầu lại, vẫn tiếp tục hướng về phía trước chạy trốn, nhưng ở góc rẽ hành lang phía trước, hắn nhìn thấy một con quỷ mặc áo mầu xanh lam đang đi tới!


Mắt của nó bị tóc đen dày dậm che lại, còn cái miệng thì nhễu đầy máu tươi! Máu tươi kia không ngừng chảy xuống, thậm chí còn rớt xuống đất!


Hai con quỷ giáp công trước và sau, tình cảnh đáng sợ nhất xuất hiện!


Xa Trí Bân nhìn quanh, mà hai con  quỷ kia thì đang từng bước tới gần!


Sau đó, cái đầu của con quỷ màu xanh lá cây mở lớn, đem thân thể Triệu Vũ liệt ôm chặt lấy, một ngụm nuốt vào miệng!


Từ bả vai trở lên của Triệu Vũ liệt đã bị nuốt vào, nó một bên vừa nuốt Triệ Vũ  Liệt một bên hướng Xa Trí Bân đi tới! Mà hai chân Triệu Vũ liệt đang không ngừng dãy dụa đá vào con quỷ kia, thế nhưng cũng không xong!


Mà con quỷ màu xanh dương phía trước cũng không ngừng tiếp cận Xa Trí Bân rồi!


Xa Trí Bân biết rõ... Hắn đã lâm vào tử cục!


Đến cùng, điều kiện gì có thể phong ấn được lũ quỷ này? Đến tột cùng là cái gì?


Nếu như có thể biết được, hắn có thể khởi động cái phong ấn này! Nếu không, hắn chỉ có một con đường chết!


Nghĩ vậy tới điều đó, mồ hồi trên trán hắn tuôn ra như mưa!


Ta không muốn chết... số tiền kia ta còn chưa lấy được... Ta còn chưa được hưởng thụ đây này! Chỉ cần có số tiền kia, ta có thể chạy ra nước ngoài, nhà, xe, nữ nhân, muốn cái gì có cái đó! Ai cản đường ta, ta muốn hắn chết!


Ta sẽ không chết! Ta sẽ muốn chết !


Nhưng khoảng cánh từ hai con quỷ tới Xa Trí Bân đã không tới 1m! Xa Trí Bân tả nhìn xung quanh, hắn biết rõ hắn đã không có khả năng sinh tồn được nữa!


"Ta không cam lòng, ta không cam lòng ah!"


Lúc này thân thể của Triệu Vũ liệt đã bị nuốt vào hơn phân nửa, chỉ còn đôi chân không ngừng run rẩy.


Mà con quỷ áo lam cũng hướng Xa Trí Bân vọt tới!


Xa Trí Bân quay đầu lại, hắn muốn thử phá vòng vây từ phía con quỷ áo xanh lá! Đồng thời... từ trong ngực hắn lấy ra một khẩu súng!


Khẩu súng này hắn mua bằng tiền lừa đảo, rất khó khăn mới mua được một khẩu. Dù sao dưới tình huống bị cảnh sát truy đuổi, có nó cũng sẽ tốt hơn rất nhiều!


Lúc này hai chân Triệu Vũ  Liệt cũng triệt để bị nuốt gọn!


Sau khi con quỷ kia nuốt trọn Triệu Vũ  Liệt vào miệng, thì toàn hắn rút lại, thu vào trong kiện quần áo! Kiện quần áo  xanh lá rớt trên mặt đất.


Xa Trí Bân cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất có một kiện quần áo xanh lam!


Đây là chuyện gì?


Xa Trí Bân không rõ, nếu như  hành lang có năng lực phong ấn, thì vì cái gì bây giờ mới khởi động?


Chẳng lẽ không phải vì hành lang sao? Hay là vì...


Đột nhiên, hắn bừng tỉnh đại ngộ!


Thì ra là thế ! Là cái này ah! Điều kiện để phong ấn được quỷ, chính là trong mê cung này phải có một người chết đi! Liên thành nói, Lưu hạ san đã chết, nói không chừng chính là vì Lưu Hạ San chết nên mới khởi động phong ấn. Mà con quỷ áo xanh lam kia trên miệng có vết máu, đoán chừng trước đó nó đã ăn hết một người.


Nhưng chắc hẳn có phạm vi khoảng cách. Chắc chắn thời điểm một người chết đi, trong một khoảng cách nhất định, những con quỷ sẽ bị phong ấn vào trong kiện quần áo hơn mười giây thời gian! Người lúc trước bị giết rất có thể cách không xa Triệu Vũ Liệt, nói không chừng, chỉ cách hắn một vách tường!


Nói như vậy...


Nếu muốn sống, nhất định phải đổi bằng mạng một người khác!


Xa Trí Bân lập tức hướng về phía hành lang Liên Thành vừa chạy vào đuổi theo!


Mà Liên Thành ở phía trước lúc chuẩn bị rẽ vào một đầu hành lang, bỗng nhiên từ sau lưng truyền tới tiếng bước chân, sợ tới mức còn tưởng rằng quỷ, nhưng nhìn lại thành ra Xa Trí Bân.


Hắn vừa thấy Xa Trí Bân chạy tới, liền thấy không hiểu, hắn không phải đang bị quỷ truy đuổi sao? Như thế nào lại chạy tới đây?


Xa Trí chạy tơi nơi, nói: "Quỷ ở hành lang bên kia đã bị phong ấn! Chạy mau!"


Sau khi chạy vào một đầu đường rẽ, hắn lại hỏi Liên Thành: "Ta hỏi ngươi... Lưu hạ san, chết lúc nào?"


"Cái này..." Liên thành nói: "Lúc ấy, nàng đang ở với ta..."


Sau khi hắn nói xong, Xa Trí Bân càng khẳng định phỏng đoán của mình. Lúc đó con quỷ áo đỏ nuốt Lưu Hạ San vào mồm rồi tiếp tục truy đuổi Hoa Liên Thành. Mà khi Lưu hạ san triệt để bị nuốt hết mới làm hai con quỷ kia bị phong ấn !


Thời gian cũng không sai biệt lắm!


Bất quá, chỉ cần có người chết, hay là nhất định phải bị quỷ nuốt?


Xa Trí Bân cho rằng, nhất định cần phải thí nghiệm điều này, nên nhất thiết hắn phải giết một người!


Hắn nhìn Liên Thành ở bên cạnh, suy nghĩ nên động thủ như thế nào. Dựa vào cây súng kia muốn giết chết Liên Thành rất dễ dàng.


Nhưng nhất định phải là thần không biết quỷ không hay.


Ngay khi tới đoạn đường rẽ trước mặt, hai ngưới há hốc mồm kinh sợ!


"Cái này... là..."


Chỗ đoạn rẽ xuất hiện hai kiện quần áo nâu và đen!


Điều đó không có khả năng, Triệu Vũ Liệt chết đã qua vài phút đồng hồ rồi!


Chung quanh đây có người bị giết sao?


Hai người lập tức hướng về một bên hành lang nhìn lại, ở đó xuất hiện thi thể một người đàn ông xa lạ, tay phải cầm con dao đâm vào vị trí trái tim!


Thì ra là thế!


Xa Trí Bân tức khắc minh bạch, đây cũng là một người tiến vào trong tòa lâu đài này, đi vào mê cung nhưng không muốn bị giết bởi hai con quỷ cho nên lựa chọn tự sát!


Mà hắn tự sát, làm cho hai con quỷ kia bị phong ấn vào kiện quần áo!


Đương nhiên, không biết chúng bị phong ấn khi nào, bây giờ cần rời đi ngay tức khắc!


Nhưng lần này liền chứng minh... người tiến vào trong mê cung này chỉ cần bị chết đi liền đem những con qỷ trong một phạm vi nhất định phong ấn vào bên trong bộ quần áo 15s( là Liên Thành nói cho Xa Trí Bân thời gian phong ấn cụ thể)!


Xa Trí Bân cảm thấy ảo não vì tách ra với mọi người.


Được rồi. Nói không chừng còn có cơ hội gặp lại Tề Mỹ Hoa và Tề Mỹ Thiện đấy. Có ba người, cũng đại biểu cho ba cơ hội sống sót!


Đương nhiên, Xa Trí Bân có tự tin giết chết được ba người kia!


Dù sao, trên người hắn có súng đấy!


Đã có súng, thì một nam nhân kiệt sức và hai nữ nhân không phải mặc cho hắn xâm lược sao?


Lúc này hai người đã chạy đến một đầu hành lang khác, Liên Thành vẫn lo lắng không thôi, không ngừng quay đầu nhìn về phía sau.


Hắn căn bản không biết, tên tội phạm bên người này đang theo dõi hắn!


Xa Trí Bân nghĩ thầm: đám người các ngươi chính là tế phẩm để ta rời khỏi nơi này! Đừng trách ta ah. Ai bảo trên tay của ta có súng đây! Chính như lời ta đã nói, trên thế giới này, có có năng lực chế ngự người vô năng! Các người  ngu ngốc các ngươi còn tính muốn sống đi ra ngoài? Còn không bằng chết ở chỗ này, bồi cho ta chạy trốn ah!


Hắn đã quyết định, một khi quỷ xuất hiện liền giết chết Liên Thành! Sau đó đi tìm Tề Mỹ Hoa và Tề Mỹ Thiện!


Trong mê cung này dường như còn những người khác nữa, chỉ cần tìm ra là được!


Vi phòng ngừa vạn nhất, súng lục của hắn đã sớm gắn ống giảm thanh để không ai có thể nghe thấy được.


10 phút sau, hai người đang đi trên một đầu hành lang. Ở đoạn hành lang trống trải này, chưa thấy dấu hiệu sẽ xuất hiện quỷ. Nhưng Xa Trí Bân và Liên Thành còn chưa buông lỏng cảnh giác, lợi dụng cơ hội này, nghỉ ngơi hồi phục thể lực thật tốt.


Xa Trí Bân vuốt cây súng ở trước ngực, chỉ cần quỷ xuất hiện liền lấy ra nhắm ngay thái dương của Liên Thành mà bóp cò! Hắn rất có lòng tin với kỹ thuật bắn súng của mình, vô luận như thế nào nhất định phải cam đoan, một viên một mệnh!


Hắn bỗng nhiên cảm giác được, quy tắc trong cái mê cung này ngay từ đầu đã dụ dộ bọn họ giết lẫn nhau. Đây cũng chính là thứ mà Đại Năng chưởng khống mê cung này muốn thấy sao?


Không sao cả. Chỉ cần có thể ly khai tòa lâu đài này trở về thế giới bình thường, hắn cũng mặc kệ nhiều như vậy. Hắn lựa chon vượt ngục, trải qua bao nguy hiểm cũng vì số tiền kia, chỉ cần lấy được vào tay hắn sẽ bay ra nước ngoài sống tiêu dao!


Xa Trí Bân người này, giảo hoạt, tàn nhẫn, hơn nữa rất giỏi ngụy trang. Hắn trước mặt mỗi người đều giấu đi cái phần âm lãnh, độc ác, mà chỉ biểu hiện ra một bộ dáng cơ trí điềm đạm, nho nhã. Làm như vậy để mọi người quên đi hắn là một tên tội phạm mà dựa vào, tin phục hắn. Chính vì vậy nên trước kia mới có nhiều người bị hắn lừa như vậy. Rất nhiều người bị hắn lừa gạt đến công ty phá sản, đều không thể tin được bản thân hắn cư nhiên lại là một tên lừa đảo.


Xa Trí Bân đối với bất luận một đối tượng nào hắn đều lừa gạt không nương tay, hơn nữa mặc cho kết quả của đối phương ra sao, cho dù là cửa nát nhà tan, nợ nần chồng chất, hắn cũng không quan tâm. Đối với bất kỳ người nào cũng có thể dễ dàng nói dối, rồi ở sau lưng đẩy người đó vào vạn trượng Thâm Uyên. Đối với hắn, ai mà bị hắn lừa gạt hết tiền chính là người ngu. Người ngu xuẩn tất nhiên sẽ bị người có trí tuệ đùa bỡn áp đảo, đây là pháp tắc của thế giới này, căn bản không oán người được!


Hắn thực chất đã mất đi nhân tính, chính là ác ma.


Cho nên đối với chuyện giết người hắn cũng không có cảm giác phạm tội. Tuy thật sự là hắn lần đầu tiên giết người, vốn lúc trước những người bị hắn ép  cho tới mức tự tử thì cũng có khác giết người đâu.


Liên thành lúc này cũng đang suy nghĩ về nam nhân tự sát vừa rồi.


Hắn cũng bắt đầu liên tưởng tới cái chết của nam nhân kia với hai kiện quần áo lại với nhau.


Sẽ không phải... Có quan hệ chứ?


Càng nghĩ hắn càng cảm thấy khó nói, nhưng bây giờ không có chứng cứ, cũng khó có thể nghiệm chứng.


Đúng lúc này, Tề Mỹ Hoa và Tề Mỹ Thiện đang ở trên một đầu hành lang khác.


Vận khí của hai tỷ muội này khá tốt, rất ít khi đụng phải quỷ. Bất quá cho dù vậy, cũng vẫn là phi thường khẩn trương.


"Không biết bọn Liên Thành như thế nào..." Tề Mỹ Thiện lo lắng cho Liên Thành, mà trong cái mê cung quỷ dị khó lường này, chỉ sợ sau một khắc chính mình cũng...


"Mỹ thiện!" Tỷ tỷ bỗng nhiên hô: "Ngươi xem phía trước!"


Tề Mỹ Thiện mở to hai mắt nhìn lại, cũng lắp bắp kinh hãi!


Trên hành lang trước mắt cách khoảng 10m, xuất hiện một cái cửa màu xám!


Hai người vội vàng chạy tới, Tề Mỹ Thiện đem cánh cửa màu xám mở ra, bên trong là một cầu thang thăm thẳm dẫn xuống dưới.


"Chúng ta xuống đi!" Tề Mỹ Hoa nói: "Ta nghĩ đây là sinh lộ của mê cung, đi vào có khi còn tìm được gian phòng kia cũng không chừng."


"Tốt, " Tề Mỹ Thiện vừa muốn đi vào lại do dự một chút, nói: "Tỷ tỷ, chúng ta nên lưu lại một ký hiệu a, nếu như còn bọn Liên Thành tới cũng có thể nhìn thấy.”


"Ký hiệu?" Tề Mỹ Hoa nhìn thấy bộ dáng thành thực của muội muội đành phải nói: "Được rồi, vậy làm ký hiệu như thế nào đây?"


"Đến đường rẽ phía trước, lưu lại một cái ký hiệu."


Tề Mỹ Thiện đi tới nơi đó, nhất thời không biết nên lấy cái gì làm ký hiệu. Lúc này Tề Mỹ Hoa chạy tới đưa cho Tề Mỹ Thiện một cây son môi.


"Cảm ơn ngươi, tỷ tỷ." Tề Mỹ Thiện tiếp nhận son môi, viết ở trên tường: "Đoạn hành lang này có một cánh cửa thông xuống dưới. Tề Mỹ Thiện viết".


"Tốt rồi, hoàn thành." Tề Mỹ Thiện đứng người lên, sau đó đem cây son môi trả lại cho tỷ tỷ, nhưng đứng trước mặt nàng là một con quỷ mặc áo bạc, tóc tai bù xù!


Mà Tề Mỹ Hoa căn bản đang đứng trước cánh cửa màu xám, nhìn ngó xung quanh bên trong!




0 nhận xét:

Post a Comment