7/17/2016

Posted by Unknown |
Chương 9: kiếp số khó tránh (hạ)


Đi vào thạch thuyền của nghĩa mụ, bà đã thắp hương, đèn cầy tiền âm phủ sẵn sàng, tựa hồ chuẩn bị tốt pháp sự cho tôi rồi, tôi liền giới thiệu Trăn Trăn với bà, sau đó liền hỏi bà vì cái gì tìm tôi vội vã như vậy, bà thở dài nói: "Tối hôm qua ta nóng dạ ngủ không ngon, trong nội tâm cảm giác, cảm thấy ngươi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên trời vừa sáng đã đến trước bà tỷ tung tiền âm dương hỏi bình an, liên tiếp ba lượt đều không hiện ra, cho nên mới vội vã gọi ngươi đến. Ngươi trước tiên đem vòng tay bỏ xuống!"


Tôi cởi cái vòng định hồn thiết trên tay phải xuống, giao cho nghĩa mụ, bà thả nó vào trong chén trà, đậy cái nắp lên rồi quỳ xuống cầu phúc cho tôi. Lúc bà cầu phúc hay dùng những thuật ngữ của ngư dân, tuy mẫu thân của tôi cũng là ngư dân, nhưng tôi không biết nhiều thuật ngữ trong nghề, chỉ có thể miễn cưỡng nghe đại khái nội dung là bà khẩn cầu bà tỷ giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.


Cầu phúc xong, nghĩa mụ đưa tay lấy cái vòng trong chén trà, đưa cho tôi đeo lên, lòng bất an nói: "Ngươi đã trưởng thành rồi, bà tỷ có thể giúp hay không phải xem vận mệnh của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ vòng tay này tuyệt đối không được rời khỏi người." vòng tay được ngâm trong thần trà, đeo trên cổ tay có cảm giác lạnh buốt cả ruột gan truyền vào da thịt, cảm giác thật thoải mái.


Lúc chuẩn bị ly khai, tôi vốn định nhét ít tiền cho nghĩa mụ, bởi vì bà ít có thu nhập , hằng ngày chi tiêu chủ yếu là dựa vào hiếu kính của người dân xung quanh. Thế nhưng bà lại không chịu, nói chờ ta vượt qua cửa ải này rồi mời bà điểm tâm sáng là được. Bình thường tôi cho bà tiền, mặc kệ nhiều ít bà đều nhận lấy, chỉ có lúc tôi thật sự có chuyện, bà mới không quan tâm đến tiền. Điều này cũng khiến trong lòng tôi có chút bất an.


Cùng Trăn Trăn vừa đi ra khỏi thạch thuyền, nghĩa mụ đột nhiên gọi tôi lại, Trăn Trăn đứng ở bên ngoài đợi tôi, còn tôi đến bên nghĩa mụ hỏi bà chuyện gì. Bà mới nhỏ giọng nói: "Ngươi ưa thích hoa nữ này sao?" Nói xong ngắm Trăn Trăn vài cái.


Tôi nhỏ giọng cười trả lời: "Nghĩa mụ, nàng chỉ là đồng sự của con, không phải bạn gái của con."


"Ngươi là người nào, nghĩa mụ còn không biết, ngươi là quỷ tử mệnh, điều khác ngươi có lẽ không được, nhưng đối với nữ giới cũng rất có duyên. Người này là La Hán chuyển thế, nếu ngươi ở cùng nàng sẽ tốt hơn, đối với ngươi có chỗ tốt, tối thiểu sẽ không dễ dàng mất mệnh như vậy."


Nghĩa mụ nói hai từ "Hoa tử", "Hoa nữ", đều có ý tứ, vừa là nam hài nữ hài, hoặc cũng có thể là xử nam xử nữ. Trước bà đã nói với tôi, tôi âm khí so với người khác quá nhiều, không những dễ dàng trêu chọc yêu tinh quỷ quái bên ngoài, còn khiến nữ giới sinh ra hảo cảm với mình, hơn nữa đối với nữ hài chưa từng biết đến chuyện chăn gối đặc biệt hữu hiệu. Bởi vậy, nghĩa mụ hiện tại vừa nói như vậy, tôi không khỏi nghi hoặc vấn đạo: "Nàng sẽ không phải vẫn là một 'Hoa nữ' ?"


Nghĩa mụ nhẹ gật đầu, tôi còn nói: "Không có khả năng, nàng năm nay đã 24 tuổi, tốt số mà nói có thể làm mẫu thân rồi."


Nghĩa mụ vỗ trên đầu tôi một cái: "Loại sự tình này ta liếc một cái có thể nhìn ra, ngươi không phải thời điểm không còn, ta chỉ liếc mắt đã biết rõ sao." Hoàn toàn chính xác, lúc tôi "trưởng thành" sau lần thứ nhất gặp nghĩa mụ, bà vừa nhìn thấy đã bắt đầu giễu cợt tôi.


Tiếp đó, nghĩa mụ lại thần thần bí bí nói với tôi: "Ngươi nếu là ưa thích nàng, thì hãy theo đuổi nàng, nhưng nếu không thì ngàn vạn lần đừng đụng nàng, nàng là La Hán chuyển thế, nếu ngươi sỉ nhục nàng, nói không chừng ngươi sẽ bị đánh chết ah." Cái này tôi tuyệt đối tin tưởng, Trăn Trăn điên lên nhất định sẽ đánh chết tôi.


Rời khỏi thạch thuyền, Trăn Trăn đột nhiên hỏi: "Vừa rồi các ngươi nói cái gì, ngươi với nghĩa mụ giống như vụng trộm nhìn ta."


"Ah, không có gì, nghĩa mụ nói ngươi là xử nữ, ta không quá tin tưởng… ai nha..." Trăn Trăn một quyền đánh vào trên mặt tôi. Trên mặt nàng đỏ ửng, xem ra nghĩa mụ nói hẳn là sự thật, nàng vẫn là xử nữ, bằng không cũng không phản ứng thái quá như vậy. Bất quá, nếu để tôi cùng nàng cả đời, tôi thực không muốn, mỗi ngày làm bao cát cũng không sống nổi, hơn nữa nếu làm chuyện có lỗi với nàng, còn có thể bị nàng đánh chết, loại cuộc sống này ai chịu nổi ah!


Bị Trăn Trăn sửa một hồi, thì điện thoại vang lên, là Tuyết Tình gọi tới: "Mộ, ta ở chỗ hải quan cũng không tra được ghi chép nhập cảnh của Đỗ Lễ Hiền."


"Nếu chuyện như vậy..." Tôi suy tư một lát nói: "Ngươi bây giờ trở về quỷ án tổ, báo cáo lão đại tình huống hiện thời, ta cùng Trăn Trăn đi đến chỗ Trịnh Mẫn Nghi trước."


Hải quan không có ghi chép nhập cảnh của Đỗ Lễ Hiền, tuy không thể chứng minh hắn nhất định chưa nhập cảnh, nhưng khả năng đã vào đến trong nước khá thấp. Như thế, Trịnh Mẫn Nghi chính là hiềm nghi lớn, mặc kệ nàng có phải là hung thủ không, trước tiên phải đem nàng trở lại văn phòng. Nhưng khi chúng tôi đến cửa nhà Mẫn Nghi, nhấn chuông cửa hồi lâu cũng không có ai ra mở cửa. Vì vậy, tôi liền gọi vào di động của nàng, rất nhanh đã có người nghe, từ thanh âm đối phương, có thể xác định nàng là Mẫn Nghi, nhưng ngữ khí của nàng cùng tối hôm rõ ràng bất đồng. Nàng ngữ điệu rất âm lãnh, không khỏi làm tôi nhớ tới lúc đối diện với hung thủ hai lần: "Cảnh sát tiên sinh, ngươi tìm ta có chuyện gì không?"


"Ngươi là... Trịnh Mẫn Nghi?"


"Nếu như ta nói ta là Dư Tiêm Lăng, ngươi có tin hay không? Hì hì hi..." Thanh âm của nàng đích thật là thanh âm Trịnh Mẫn Nghi, nhưng ngữ khí cùng tiếng cười lại giống như đúc Dư Tiêm Lăng.


"Mọi người là ngươi giết?"


"Hiện tại mới biết đã quá muộn, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không bắt được ta, hì hì hi... Tối hôm qua không tiễn được ngươi xuống suối vàng thực là tiếc nuối ah! Bất quá ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không làm phiền ngươi, sau này không còn cơ hội gặp mặt nữa rồi, cảnh sát tiên sinh!" Nàng dứt lời liền cúp máy, tôi gọi lại lần nữa nhưng nàng đã tắt máy.


Hiện tại thật đúng là phiền toái lớn rồi, hung thủ tuy đã xác định, nhưng đi đâu mới có thể tìm được nàng đây? Nàng khẳng định đã cao bay xa chạy rồi, cho dù có truy nã cả nước, nhưng dựa vào dùng năng lực của nàng, chỉ sợ cũng lâu lắm mới có thể bắt được nàng. Mà Diệp Vinh tuyệt đối sẽ không cho chúng tôi có nhiều thời gian, chỉ sợ thời điểm bắt được nàng, tỷ muội Tô thị đã sớm đi trình diện Diêm vương rồi.


Tôi gọi điện thoại hướng lão đại báo cáo tình huống mới, ông ta có vẻ rất bất đắc dĩ: "Ta vừa rồi nói chuyện cùng cục trưởng qua điện thoại, Lý Chí Đức gây áp lực rất lớn đến phòng công an, yêu cầu ngày mai nhất định phải giao người, cho nên thời gian cho chúng ta chỉ có một ngày, nếu hôm nay không thể bắt được hung phạm, tỷ muội Tô thị sẽ trở thành thế tội cừu non."


Lão đại là đệ đệ của cục trưởng, tựa hồ rất có thế lực, nhưng ở tình huống này, ông ấy cũng rất bất đắc dĩ. Tuy biết rõ hung thủ là một người khác hoàn toàn, nhưng áp lực của thượng cấp, cuối cùng chỉ có thể tùy tiện tìm kẻ chết thay để cho qua mà thôi. Hai năm trước là như thế, hai năm sau tôi tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh lần nữa, cho nên nhất định phải bắt được hung phạm vào hôm nay.


"Bây giờ nên làm gì?" Trăn Trăn hỏi.


"Cho ta mượn kẹp tóc một lát." Trăn Trăn tuy cắt tóc ngắn, nhưng thời tiết nắng nóng, nên nàng bình thường vẫn kẹp gọn tóc ở hai bên mang tai.


Tôi đã lâu chưa có dùng qua ngón này, cũng đều là Tiểu Tương dạy tôi, lúc ấy tôi còn nói: "đã có ngươi rồi, ta có học hay không cũng đồng dạng." Nhưng hắn vẫn kiên trì muốn tôi học: "Ta cũng không có khả năng cả đời làm việc cùng ngươi, học thêm chút mánh lới mới có lợi." Không nghĩ tới, hiện tại đã có đất dụng võ.


Trước kia xem Tiểu Tương dùng cài tóc mở khóa cửa, nhanh thì một hai phút, chậm thì năm sáu phút, nhưng riêng tôi mở cửa chống trộm nhà Mẫn Nghi cũng hơn một giờ, trong lúc đó còn có không ít các hộ gia đình bên cạnh qua lại, bọn hắn cho chúng tôi là trộm cướp, làm hại Trăn Trăn lúc nào cũng phải đưa chứng nhận nhân viên cảnh sát, hướng bọn hắn nói rõ chúng tôi đang làm nhiệm vụ.


Đương lúc tôi khiêu chiến tiếp với cái cửa gỗ, thì kiên nhẫn của Trăn Trăn sớm đã không còn, nàng kéo tôi qua một bên, dơ cẳng chân thon dài đá văng cánh cửa gỗ cao cấp xuống. Tôi đột nhiên cảm thấy, thật sự chúng tôi rất giống phường trộm cắp.


Sau khi bước vào trong nhà, phòng khách cũng không có gì bất thường, không phải vì thu dọn hành lý mà làm rối loạn đồ đạc, đương nhiên cũng không có ai ở bên trong. Ở phòng khách điều tra một lát, không phát hiện gì, tôi liền đến phòng ngủ điều tra.


Mở cửa phòng ngủ, bên trong cũng không có gì lạ, có lẽ Mẫn Nghi cùng trượng phu đã sớm chuẩn bị lẩn trốn. Nhưng khi tôi vừa bước vào phòng ngủ, cửa phòng lập tức đóng lại, tôi còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị một cánh tay ở đằng sau đã khóa chặt cổ. Tôi kêu to tên Trăn Trăn, nhưng một tiếng cũng không phát ra được. Vì tự cứu mình, tôi không ngừng dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng đối phương ở phía sau, nhưng hắn tựa hồ không hề cảm nhận được đau đớn, mặc tôi ra sức, cánh tay của hắn cũng không buông lỏng, ngược lại càng ngày càng dùng sức. Tôi đã cảm thấy khó thở, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.



Chẳng lẽ, ngày này năm sau chính là ngày giỗ đầu của tôi sao? Ngay cả người tiễn mình cũng không biết là ai...

0 nhận xét:

Post a Comment