7/19/2016

Posted by Unknown |
 Chương 10: sắc đẹp bẩy rập (thượng)


Trịnh Mẫn Nghi thừa nhận mình chính là hung thủ, nhưng không biết nàng sẽ trốn đi đâu, nếu như hôm nay không thể bắt nàng, tỷ muội Tô thị sẽ trở thành cừu non thế tội. Bởi vậy, tôi cùng Trăn Trăn đành phải cưỡng ép xâm nhập vào trong nhà nàng, hy vọng có thể tìm được chút ít manh mối.

 
Nhưng mà, ở phòng khách tìm tòi rất lâu cũng không phát hiện gì, chỉ còn mỗi phòng ngủ, hy vọng có thể tìm được manh mối. Nhưng vừa bước vào, cửa phòng liền lập tức đóng lại, một cánh tay cường lực từ phía sau khóa cổ tôi lại. Tôi theo bản năng dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng đối phương, thế nhưng ngược lại hắn có vẻ không hề hấn gì, mà càng thêm dùng sức.


Ngay thời điểm tôi sắp chịu không được, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng vang thật lớn "Phanh", cửa phòng tựa hồ bị ai đó đạp ra, hơn nữa còn đập thẳng vào người đang tập kích tôi, khiến hắn cùng tôi té nhào trên giường ngủ. May mắn là đang ở trong phòng ngủ, chứ nếu ở trên đường thì chắc tôi đã bẹp dí rồi.


Có người xông vào phòng ngủ, kẻ tập kích liền buông tôi ra, đánh người mới xông vào. Chờ tôi ngồi thở lấy lại hơi quay lại, thì hai người kia đã đánh được một trận rồi. Người xông vào phòng đương nhiên là Trăn Trăn, còn bên kia dĩ nhiên là trượng phu của Mẫn Nghi, Trương Tự Lương. Hắn tuy dáng người cao gầy, nhưng cùng người đạt danh hiệu quán quân như Trăn Trăn đánh nhau, không đến mức không chịu nổi một đòn, nhưng Trăn Trăn cũng không phải ăn chay, cuối cùng đạp một cước vào đầu hắn, khiến hắn lăn ra té xỉu.


Dùng còng tay khóa hắn lại, Trăn Trăn tặng cho hắn mấy bạt tai mới khiến hắn tỉnh lại, nhưng hắn lại dùng ánh mắt thập phần mê man nhìn chúng tôi: "Đã xảy ra chuyện gì?"


Đã xảy ra chuyện gì? Nói thực, tôi cũng không biết, Mẫn Nghi thừa nhận giết người rồi lẩn trốn, nhưng lại đem trượng phu bỏ lại, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Trương Tự Lương đối với chuyện này đều không biết gì? Quản hắn làm khỉ gió gì nữa, trước thẩm vấn còn gì nói sau.


Tôi không nói ra chuyện của Mẫn Nghi, yêu cầu Trương Tự Lương khai hết mọi điều mà hắn biết. Biểu hiện của hắn rất kinh hoảng, vừa rồi hung mãnh như trâu nhưng giờ như hai người khác nhau: "Tối hôm qua, các ngươi vừa mới mang Mẫn Nghi đi không lâu, đã có người nhấn chuông cửa, ta mở cửa thì phát hiện không có ai cả. Đang muốn đóng cửa lại, thì nghe thấy một giọng nói như của Mẫn Nghi, rồi sau đó xảy ra chuyện gì ta cũng nhớ không rõ lắm. Mẫn Nghi giống như dẫn theo bằng hữu trở về, còn muốn ta giúp bằng hữu nàng làm chút chuyện. Ta nhớ được người đó hình như gọi là... Tiêm Lăng."


Tối hôm qua, sau khi mang Mẫn Nghi về quỷ án tổ, đến hừng đông ngày hôm sau, nàng cũng không có ly khai, làm sao có thể lại về nhà được? Tôi hướng Trương Tự Lương xác định lần nữa khoảng thời gian vợ hắn về nhà, hắn là tối hôm qua sau khi chúng tôi rời đi không lâu, nhưng hắn lại nói có thể là buổi sáng hôm nay, cuối cùng nói nhớ không rõ. Còn đối với chuyện vừa tập kích tôi, hắn một chút ấn tượng cũng không có. Về phần tin tức của thê tử, hắn cũng không thể cung cấp bất kỳ tin tức gì.


Tình huống của hắn cùng Mẫn Nghi tối hôm qua khi tập kích tôi cũng rất tương tự, tựa hồ là bị một lực lượng nào đó khống chế, nhưng có khả năng là giả ngây giả dại. Mặc kệ như thế nào, đem hắn bắt lại là tất yếu.


Trở lại quỷ án tổ, tôi hướng lão đại can đảm nói một giả thiết: "Trịnh Mẫn Nghi khả năng bị quỷ hồn của Dư Tiêm Lăng ám thân rồi."


"Ngươi cho rằng ta nói như vậy với cục trưởng? hắn có thể hay không nói ta mới bị quỷ nhập vào người đây?" Lão đại trừng tôi.


"Vậy sếp có thể nói, mười ba năm trước nàng tận mắt thấy Dư Tiêm Lăng bị ngược đãi, cho nên tạo thành ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng, cuối cùng thành nhân cách phân liệt, sinh ra một Dư Tiêm Lăng không tồn tại." Kỳ thật, đại bộ phận những bản án ma quái hư hư thực thực đều báo cáo như vậy.


"Như vậy còn nghe được, bất quá ngươi thật sự cho rằng nàng ta là bị quỷ nhập sao?" Lão đại nghiêm túc nhìn về phía trước.


"Ngoại trừ lời giải thích này, tôi thật không nghĩ tới cái khác." Tôi bất đắc dĩ giơ hai tay ra vẻ đầu hàng.


"Chứng cứ." Lão đại trực tiếp nói một câu đơn giản.


Tôi giải thích: "Đầu tiên, khi tôi cùng với Trịnh Mẫn Nghi trò chuyện, ngữ khí cùng tiếng cười của nàng trước khi biến thành 'Dư Tiêm Lăng' rất giống nhau; tiếp theo, nếu như nàng không phải bị quỷ nhập làm sao khi tẩu thoát lại không đi cùng trượng phu, còn bố trí hắn ở lại phục kích chúng tôi? Thứ ba, thời điểm nàng cùng chồng tập kích tôi, biểu hiện rất khác thường..."


"A Mộ, ngươi chú ý không vậy?" Lão đại đột nhiên ngắt lời tôi nói: "Nàng như thế nào không cần dùng tới cái bóng để giết ngươi?"


Lão đại vấn đề này thật làm khó tôi rồi, tôi thật chưa nghĩ đến vấn đề này. Đúng a! Nàng vì sao không dùng tới cái bóng để giết tôi, mà lại muốn cùng trượng phu tự mình động thủ giết tôi đây? Tuy trước đây nàng đã dùng cái bóng để giết sáu người, giết thêm tôi nữa chắc cũng không khó, vì sao mạo hiểm lộ thân phận động thủ tới giết tôi?


Cùng lão đại thảo luận một hồi cũng không bắt được vấn đề trọng điểm, đành phải thôi."Tuyết Tình đi vào trong đó rồi hả?" Tuyết Tình có lẽ đã gặp lão đại trước tôi rồi, nhưng khi tôi trở về văn phòng không trông thấy nàng, cho nên vừa ra khỏi văn phòng lão đại liền hỏi Miêu Miêu.


"Ngươi không phải mới gọi nàng đi giám thị cái ông chủ hiệu chụp hình sao?" Miêu Miêu khó hiểu vấn đạo.


"Ta gọi nàng đi giám thị Dư Triệu Quang lúc nào?" Tôi còn chưa già mà đã tới  lúc trí nhớ bắt đầu thoái hóa rồi sao? Tôi chỉ nhớ gọi điện cho nàng dặn trở về báo cáo mọi tình huống với lão đại, không có gọi nàng đi giám thị ai cả.


"Có ah, ngươi gọi lại lần nữa để bảo nàng." thái độ Miêu Miêu rất chân thành, hại cho tôi quá mệt mỏi vì nhớ không ra. Nhưng tôi cẩn thận hồi tưởng, hoàn toàn chính xác không có gọi Tuyết Tình đi giám thị Dư Triệu Quang!


Đang muốn gọi điện cho Tuyết Tình, thì trùng hợp nàng đã gọi trước: "Thân Vũ, ngươi lập tức tới chỗ Đỗ Lễ Hiền một chuyến."


"Ngươi không phải đi giám thị Dư Triệu Quang sao? Như thế nào chạy đến đó rồi, có phải có phát hiện gì không?" Tôi hỏi.


"Ngươi tới rồi nói sau."


"Tốt, ta cùng Trăn Trăn sẽ tới."


"Đừng..." ngữ khí Tuyết Tình bỗng nhiên trở nên mập mờ: "Một mình ngươi đến, ta muốn cùng ngươi nói vài chuyện riêng, có người khác ở đây không tiện. Ngươi mau tới, ta chờ ngươi."


Việc riêng? Tuyết Tình có chuyện gì muốn nói với tôi đây? Chẳng lẽ muốn hướng tôi thổ lộ! Từ khi chuyện đó xẩy ra vào tối hôm qua thái độ nàng đối với tôi có biến hóa nhỏ, trước đây nàng cùng Vĩ ca, Trăn Trăn mấy người họ toàn gọi tôi là "A Mộ", nhưng sau chuyện chạm ngực, nàng bắt đầu gọi tôi là "Mộ", lúc nãy gọi điện cũng trực tiếp gọi tên của tôi, hơn nữa ngữ khí không còn băng lãnh như trước, ngược lại có chứa điểm mập mờ.


" Diễm phúc bay tới " bốn chữ này bỗng hiện ra trong đầu tôi khiến tinh thần không ngừng bồi hồi, làm tôi quên mất một việc cấp bách là xin lệnh truy nã hung thủ. Không có một bóng người ở Đỗ gia, chỉ có Tuyết Tình xinh đẹp như hoa, cả người tỏa hương hoa lài nhàn nhạt, thân thể mỹ nữ, bầu vú cup D đầy đặn...


Tuy Tuyết Tình bình thường đối xử với mọi người lạnh lùng, nhưng băng sơn cũng có ngày tan, ngữ khí hơi mập mờ là chứng minh tốt nhất. Vì diễm phúc đã đến, tôi tùy tiện lấy cớ vứt bỏ Trăn Trăn: "Tuyết Tình cần ta hỗ trợ, ta đi trước một chuyến." Nói xong liền chuẩn bị chuồn.


"Ta cùng đi với ngươi." Trăn Trăn đi lên.


"Không cần, ta đi một mình là được rồi. Ngươi tạm thời đợi ở chỗ này, lát nữa ta sẽ gọi điện báo." Ta có thể nào để cho nàng đi theo phá chuyện tốt được đây.


"Thật sự không cần ta đi theo?" ánh mắt Trăn Trăn rất kỳ quái, không khỏi làm tôi cảm thấy chột dạ.


"Ta đi là được rồi, việc này không nên chậm trễ,..." Để tránh bị Trăn Trăn phát hiện không phải tôi đi vì công việc, mà cùng Tuyết Tình hẹn hò, cho nên tôi chạy như người bôi mỡ vào đế giày.


0 nhận xét:

Post a Comment