10/29/2016

Posted by Unknown |

Chương 37: Bị Ác Ma thiên vị



Khuôn mặt vốn cực kỳ mỹ lệ của Lý Mẫn Hà giờ phút này trong mắt Diệp Tưởng còn đáng sợ hơn so với bất kỳ quỷ hồn nào.


Dạ Huyết đã 2 lần bị bẻ gãy, cuối cùng Niết Bàn tân sinh, thế nhưng lúc này đâm vào thân thể Lý Mẫn Hà lại tuyệt không có hiệu quả!


Thời điểm thu hồi lại hắc ám lĩnh vực, Diệp Tưởng hoảng sợ nhìn Lý Mẫn Hà trước mắt.


“A...... A a a a a a a a a”


Diệp Tưởng đã từng nhiều lần nhìn thấy ác linh, quỷ hồn trong phim kinh dị.


Nhưng thời điểm hình tượng của Lý Mẫn Hà xuất hiện trước mắt Diệp Tưởng lại làm hắn cảm giác hoảng sợ từ tận đáy lòng !


Đó là...... hình tượng kinh khủng mà chỉ có nơi sâu nhất trong địa ngục mới có!

Dùng ngôn ngữ căn bản không thể miêu tả nổi vẻ bề ngoài đáng sợ của nó.


Diệp Tưởng càng đâm sâu Dạ Huyết vào cơ thể Lý Mẫn Hà, thế nhưng vẫn như trước không hề có chút hiệu quả nào.


Đối với “ Ác Ma địa vị cao giai”, mọi người lý giải về nó cực kỳ ít ỏi. Làm 1 diễn viên bị ký chủ, cho dù bản thân thực lực là diễn viên hạng A, thế nhưng thời điểm ác ma chân chính chiếm cứ nhục thể, ảnh đế chỉ là 1 cách gọi rất đáng buồn cười.

Sau một hồi......


Diệp Tưởng đã hoàn toàn mất đi tri giác.


Lần nữa khi hắn tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên 1 cái ghế trong cửa tiệm cắt tóc.


Ở bên cạnh, đang được những thợ làm tóc sửa sang diện mạo chính là….


“Horstein...... Tiểu thư?”


“Ở trong thế giới này cứ gọi tên của ta đi.” Ôn Vũ Phàm nói tiếp:“Ta đã đem ngươi kéo vào bên trong mộng cảnh. Ta tạm thời cũng chỉ có thể trốn vào trong thế giới này mà thôi, về phần nhục thể trong hiện thực, ta đã hoàn toàn buông bỏ .”


“Tiểu thư Serphillis và Charrie đâu?”


“Ngươi muốn nói tới Sa La? Ta không thể cứu nàng, bất quá Charrie lại không có việc gì.”


“Nơi này là mộng cảnh tầng thứ tư?”


“Ân. Đúng vậy.”


“Cám ơn ngươi...... Vũ Phàm.” Diệp Tưởng nhìn người con gái đứng trước mặt. Lúc này hắn đã buông bỏ tình cảm đối với Ôn Vũ Phàm. Bất quá chung quy Vũ Phàm vẫn là mối tình đầu của hắn. Nam tính đối với mối tình đầu, vẫn luôn có 1 phần tình cảm khác thường tồn tại.

Sa La bị bắt đi?


Như vậy thời gian giao nang chẳng phải sẽ rơi vào tay Đọa Tinh giáo đoàn hay sao?


Chân chính là Ác Ma địa vị cao giao, thế nhưng lại đáng sợ như thế!


Mà Diệp Tưởng ngồi nhớ lại, nhưng không thể nào nhớ được gương mặt Ác Ma địa vị cao giai, hình tượng bản thân của ác ma vốn đã là 1 nguyền rủa, nếu không phải hắn là thợ săn ác ma, có lẽ cũng sẽ nhận phải nguyền rủa cường liệt đi?


“Phân thân của ngươi không sao chứ?”


“Vô phương. Phân thân của ta là vũ khí trọng yếu nhất, không được phép để nó bị tổn thất. Bất quá tổng sẽ có 1 ngày, ta sẽ khiến bản thể của ta còn cường đại hơn so với phân thân.”


“Ân, ta tin tưởng ngươi.”


Ôn Vũ Phàm từ thời điểm trong [xe buýt khủng bố] đã quen biết Diệp Tưởng, đối với Diệp Tưởng nàng cũng hiểu được đôi chút. Nhìn hắn 1 đường trưởng thành đến ngày hôm nay, nàng cũng có chút cảm khái.

Dù có thế nào, Diệp Tưởng  chính là đồng bạn quan trọng của nàng, nay nàng đã có thực lực, tự nhiên phải đem hết khả năng trợ giúp hắn.


Bên trong tòa thành bảo tối đen.


Sa La hôn mê té trên mặt đất, mà An Nguyệt Hình cao cao trên vương tọa nhìn xuống, ở 2 bên là hắc y giáo chủ chia nhau ra đứng.

Nàng từ từ tỉnh lại.


Một giây khi nàng mở mắt ra liền nhìn thấy 1 màn khủng bố.

Trên trần nhà tòa thành bảo, chi chít những thi thể bị treo dọc mắc ngang, mà những thi thể đó đều trần như nhộng gương mặt vặn vẹo thống khổ, trước khi chết còn phải chịu những thủ đoạn ngược đãi khủng bố!

Tiếp theo trước mắt nàng, 1 thân ảnh xuất hiện.


An Nguyệt Hình.


“Hoan nghênh quang lâm, Horstein tiểu thư. Hay nên xưng hô ngươi là...... Phyllis tiểu thư?”


Diễn viên tên Sa La này ngày xưa căn bản không được Đọa Tinh doanh coi trọng, nhưng sau khi kết thúc [phòng học dị độ], mọi người mới biết được, nguyên lai nàng là chiến lực mà khu ma doanh che dấu. Là nữ dự khuyết nhân vật chính duy nhất, uy danh nháy mắt truyền khắp 20 rạp chiếu phim, trở thành người có thể so sánh với đám người Nam Cung Tiểu Tăng, Mạc Niệm Sinh, Kim Cực Thọ!


Không có bất cứ 1 người nào dám khinh thường nàng.


Sa La ở trước mặt An Nguyệt Hình giống như sơn dương đợi làm thịt, không có có bất kỳ lực lượng phản kháng.

“Ta muốn mượn tay ngươi, mở ra thời gian giao nang mà gia tộc Phyllis lưu lại. Phong ấn được thiết trí, 70 năm sau mới được mở ra, và người duy nhất mở ra được chính là ngươi.”


“Ngươi nói...... Cái gì?”


“Chén rượu của bá tước Tulane, mũi tàu Asmerson. Chỉ cần có ngươi, 2 vật nguyền rủa đặt bên trong thời gian giao nang này mới có thể lấy ra.”


Gia tộc Northfield vì sao không tiến hành bảo hộ Tilda, người có thể mở ra phong ấn? Từ lúc mới đầu đọc kịch bản, Mộc Lam cũng từng nghi hoặc qua.


Thế nhưng, hiện tại hắn minh bạch rồi.


Gia tộc Northfield hoàn toàn không ngại Đọa Tinh giáo đoàn có thể lấy được 9 đại vật nguyền rủa, bọn hắn cũng hoàn toàn mặc kệ dự ngôn xảy ra.

Mà lúc này, Diệp Tưởng để Ôn Vũ Phàm đem hắn đặt vào mộng cảnh của chính hắn.

Hắn muốn từ thế giới trong mộng tìm được đáp án.


Mấy thế kỷ trước đến cùng đã phát sinh những gì mà tạo nên tình cảnh ngày hôm nay?


Chân thân của Nightliar đến tột cùng là ai?

Nếu không biết tình báo, có lẽ căn bản không thể đi tiếp. Đến cuối cùng, lý do nào dẫn đến trận chiến hiện tại? Gia tộc Northfield vì sao lại ký ước định với Đọa Tinh giáo đoàn? Vì sao lại mặc kệ dự ngôn xảy ra mà không ra tay ngăn cản?


Hắn tin tưởng, bên trong mộng cảnh sẽ cho hắn đáp án.


Mà lần tiến vào mộng cảnh này, hắn...... Như trước trở về trên con tàu Asmerson.

Lần này trong cabin hắn nghe được tiếng nói chuyện.


“Cha xứ Normanda, ngươi vẫn không định nói ra sao?”


Tổ tiên gia tộc Northfield và đám người cha xứ Normanda cưỡi trên con tàu Asmerson ra khơi.


Nhưng kẻ thân là Hồng Y Nightliar lại tiêu thất. Trong cả 1 ngày, hắn không có xuất hiện qua. (hình như mình edit nhầm rồi, trên tàu gồm có hồng y Nightliar, cha xứ Normanda sắp lên làm hồng y cùng 2 vợ chồng Northfield. Người bị mất tích là hồng y Nightliar. Mình sẽ khắc phục lại lỗi này. Sr mn)


Ban đêm.


Hoạt động truy tìm chỉ có thể chấm dứt, có thể xác định, Nightliar đã không còn trên tàu Asmerson.


Northfield và thê tử, cùng với cha xứ Normanda 3 người bí mật hội đàm trong khoang thuyền.

“Đã đến mức này vẫn còn muốn dấu diếm sao?”

Hồng Y mất tích, đại sự bậc này khiến cha xứ Normanda cũng cảm giác có chút mất khống chế.


Diệp Tưởng rốt cục sắp nghe được 1 phần chân tướng lịch sử.

“Được rồi, ta sẽ nói.”


Cha xứ Normanda cuối cùng phải nói ra chân tướng.

“Đây là...... bí mật trọng yếu về gia tộc Northfield các ngươi.”


Nghe đến đó, Northfield bỗng nhiên biến đổi sắc mặt.

“Chẳng lẽ là......”


“Không sai.” 


Trình độ thần bí của gia tộc Northfield tuyệt đối không thua kém Đọa Tinh giáo đoàn. Gia tộc này hoàn toàn do huyết mạch châu á cấu tạo thành, nhưng trong thế giới tây phương lại chiếm 1 địa vị cao thượng, thậm chí được xưng là “họ hàng của thần”, ngay cả Rome giáo đình còn phải lấy lễ đối đãi. Thật khó có thể tưởng tượng, phải biết vào thời trung cổ, giáo quyền có thể nói áp đảo bên trên hoàng quyền!

Mà đáp án này, sắp được công bố .


Đế quốc rome thần thánh(còn gọi là đế quốc la mã) vào năm 395 phân chia thành Đông Rome và tây Rome. Năm 476 tây Rome diệt vong, đến năm 1453 đông Rome diệt vong, đây được coi là thời kỳ trung cổ đen tối.

Mà trong thời kỳ hắc ám này có 1 hồi tai nạn khủng bố, để người dân Âu Châu không thể nào quên được, đó chính là cái chết đen.

Cái chết đen được coi như bắt đầu ở Châu âu vào thế kỷ14, thời gian cụ thể rất khó khảo chứng, đại khái khoảng năm 1346 thì bắt đầu. Từ biển đen cho đến địa trung hải, thậm chí lan sang cả biển Baltic.


Mà gia tộc Northfield sở dĩ được mọi người coi là 1 gia tộc thần bí, là vì… gia tộc này trong thời kỳ cái chết đen tàn sát bừa bãi, nhưng không có lấy 1 người nhiễm bệnh!

Lúc ấy cái chết đen còn được gọi là “Sự trừng phạt của Thượng Đế”, bị coi là nguyền rủa của thần đối với nhân loại. Mà gia tộc Northfield thế nhưng có thể miễn dịch với cái chết đen, từ đó bọn hắn nhanh chóng được xưng hô với danh hiệu là “họ hàng của thần”. Sau này, tổ tiên gia tộc Northfield thậm chí còn được hoàng đế Rome đương thời triệu kiến.


“Tộc nhân của các ngươi có thể tận lực nghiên cứu cái chết đen, hy vọng tìm ra nguyên nhân thể chất của mình có thể miễn dịch với cái chết đen, từ đó làm thay đổi tất cả, mà điểm này, vô luận là Thiên Chúa giáo hội hay hoàng đế đều phi thường coi trọng.”


Mấy trăm năm cái chết đen tàn sát bừa bãi Âu Châu, nhân số tử vong so với bệnh dịch Aids, Ebola còn lớn hơn nhiều. Thời đại kia nếu có thể đạt được phương pháp trị liệu cái chết đen, có thể nói, ngươi muốn xưng đế hoặc thành lập 1 tân tôn giáo cũng đều được vô số người ủng hộ. Huống chi cho dù là hoàng đế cũng sợ chết. Bệnh tật, tử vong không phân sang hèn, cho dù ngươi có địa vị và quền thế cũng không thể thay đổi được.

Nhưng căn cứ vào những điều gia tộc Northfield ghi lại, không tìm ra được nguyên nhân vì sao tổ tiên gia tộc lại miễn dịch với cái chết đen.

“Trên thực tế, lúc ấy có tra ra nguyên nhân vì sao ra tộc các ngươi có thể miễn dịch với cái chết đen, chỉ là nguyên nhân này hoàn toàn bị che giấu.”


Nguyên nhân là cái gì?


Ngay cả Diệp Tưởng cũng đồng dạng muốn biết chân tướng.


“Là cái gì?” Northfield khẩn trương hỏi.


“Chân tướng là......” cha xứ Normanda cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó đè thấp âm thanh:“Gia tộc các ngươi cũng không phải họ hàng của thần gì cả, mà là......”


“Được Ác ma thiên vị! Bộ tộc của các ngươi… có thiên hướng về hắc ám.”


Cho nên, gia tộc Northfield kỳ thật phải gọi là 


“Họ hàng của ác ma” !


“Ngươi điên rồi?” Northfield căn bản không thể tiếp nhận hiện thực này !


“Ta sở dĩ nói cho ngươi, là vì ta biết chúng ta không có khả năng sống sót rời khỏi con tàu này. Ta sẽ trở về vòng tay ôm ấp của chúa, con ngươi cũng chỉ có thể mang theo bí mật này chôn vùi.”


“Nếu chúng ta là gia tộc được ác ma thiên vị, vậy vì cái gì người của giáo hội… vẫn để chúng ta tồn tại?”


Gia tộc Northfield đều là giáo đồ thiên chúa chân chính, thế nhưng bọn hắn lại nhận được sự thiên vị của ác ma?

Điều này cũng quá châm chọc đi?


“Giáo hội hy vọng từ trên người các ngươi lấy được 1 'thứ'’. Ngay từ bắt đầu, con tàu Asmerson chính là vì gia tộc các ngươi mà chuẩn bị .”


“Vì...... Có thể đạt được 1 ‘thứ’ trên người chúng ta?”


“Ta là tín đồ Thượng Đế! Làm sao có khả năng thiên hướng về phía hắc ám? Cha xứ Normanda, đến cùng đây là chuyện gì? Còn có, điều này có quan hệ gì với Nightliar?”


“Có quan hệ.”


Giờ phút này, người nói chuyện là kẻ có dung mạo giống Vũ Sóc, thê tử của Northfield lên tiếng.


“Ngươi...... Ngươi nói cái gì?”


“Vũ Sóc” ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:“Bởi vì, hắn đã chiếm được ‘Thứ đó’ mà biến thành Ác Ma.”


“Thứ đó, đến cùng là cái gì? Còn có, ngươi từ lúc bắt đầu đã biết điều này sao?”


“Vũ Sóc” Chậm rãi gật đầu.


“Xin lỗi đã lừa gạt ngươi. Ngay từ bắt đầu, ta vì thứ đó mới gả cho ngươi. Nightliar, hắn cũng biết hết thảy chân tướng.”


“Nói cho ta biết… thứ kia đến cùng là cái gì?”


“Bọn họ vẫn tồn tại. Bọn họ có mặt khắp nơi.”


“Chỉ là......”


“Ngươi vẫn không có phát hiện, ngươi cùng ‘Bọn họ’ vẫn luôn ở cùng nhau.”


“‘Bọn họ’ chính là......”[ chưa xong còn tiếp......]


Posted by Unknown |
Chương 26 q21



"Thật là một địa phương quỷ dị." Di Chân không khỏi cảm thán: "Cũng không biết, kế tiếp sẽ xẩy ra chuyện gì..."


Trên mặt đất, khắp nơi đều là thạch đầu cổ quái, những khe hở xuất hiện khắp nơi trên mặt đất, cỏ dại mọc lưa thưa. Không khí cảm giác rất ẩm ướt, có vài chỗ sương trắng còn bay là là. Bầu trời âm u xám xịt, cả thế giới phảng phất như chỉ có một màu xám.


Căn cứ theo nhật ký Bồ Mỹ Linh để lại, ở cái nơi này, có thể tìm thấy những tờ nhật ký tiếp theo. Hơn nữa còn có thể tiến vào không gian nơi Di Thiên tồn tại.


"Di thiên..." ánh mắt Di Chân chăm chú nhìn về phía trước, ôm trong lòng nỗi chờ mong vô hạn. Hiện có thể sắp được gặp Di thiên thật hay không? Vô luận xa xôi đến cỡ nào, ít nhất chỉ cần biết là đang ở gần Di Thiên là nàng mãn nguyện lắm rồi!


" Di thiên, ngươi chờ ta!"


Dọc theo hàng ngàn khe rãnh trên mặt đất, nàng cùng Lý ẩn từ từ hướng lên trên núi. Vì đã từng đi qua rất nhiều rừng sâu núi thẳm khi tham gia huyết tự, nên Di Chân sớm không còn cảm giác gì nữa rồi.


Mà hắn, cũng bất tri bất giác đi theo.


Dạ u cốc, là ngọn núi gần như chỉ có những bức thạch đầu tồn tại. Hơn nữa, càng đi lên cao hơn, hình dạng thạch đầu lại càng cổ quái. Lúc trước, nhiều ít còn có thể nhìn thấy một ít cây thực vật, nhưng lên cao hơn vô luận là cỏ hay hoa đều không thấy bóng dáng. Cho dù là nhìn vào trong những khe nứt, cũng không có bất kỳ một màu xanh nào tồn tại. Một mảnh bao la mờ mịt, mãnh liệt là cảm giác duy nhất Di Chân cảm nhận được.


"Học trưởng " Di Chân bỗng quay đầu lại, nói với hắn: "Ngươi cố gắng theo sát ta đi, đây là biện pháp tốt nhất đấy. Ngươi phải biết , ngươi...rất nguy hiểm."


"Ta biết rồi." Hắn gật gật đầu, hồi đáp: "Hơn nữa..."


Trong lúc nhất thời hai người lâm vào một hồi trầm mặc.


Thạch đầu cổ quái càng ngày càng nhiều, những bức thạch đầu kia thoạt nhìn như tự nhiên mà thành, không phải do bàn tay con người điêu tạc, thế nhưng hình tượng của chúng càng ngày càng kỳ lạ. Bắt đầu xuất hiện một vài bức trông như mặt người, hoặc ít nhất là hình thái trông rất giống thân thể. Nhưng không hẳn rất rõ ràng, mà nhìn kỹ mới có thể  phân biệt được nó là hình thái gì.


Di Chân lúc này đang cau hai hàng lông mày lại. Nàng biết rõ, từ khi bức điêu khắc thiếu mất một khối, sự cân đối của nguyền rủa có lẽ đã bị phá vỡ. Cho đến lúc đó, điều mà nàng phải đối mặt đúng là càng ngày càng khó khăn hơn.


Mà ở sau lưng Di Thiên, còn có huyết tự Ma Vương cái này không biết là bí ẩn gì. Năm mươi năm mới xuất hiện một lần, nó đến tột cùng là cái gì? chỉ thị huyết tự cấp Ma Vương đến tột cùng sẽ xuất hiện loại Quỷ hồn đáng sợ như thế nào?


Khi biết " Ma Vương" có thể tồn tại ở một không gian đặc biệt, Di Chân vẫn nghi hoặc rất nhiều đối với chuyện này. Hơn nữa, hôm nay lại được biết không gian nơi Ma Vương cư ngụ là từ không gian của vô số lần huyết tự thứ mười mà thành.


"Lúc trước, bác sĩ Đường Lan Huyễn ở trong cửa hàng kia, hẳn cũng là một trong những địa điểm tiến hành chỉ thị huyết tự lần thứ mười sao? Hay chỉ là một cửa vào dị không gian khác mà thôi?"


Dị không gian, đó là huyết tự đáng sợ nhất, Di Chân rất rõ ràng chưa đến lần huyết tự thứ 5 tuyệt sẽ không tiến vào dị không gian, bởi vì như thế, dù có chấm dứt huyết tự cũng không cách nào trở về nhà trọ. Chỉ có độ khó huyết tự lần thứ sáu đến mười, mới có này khả năng.


"Dị không gian... Nhà kho..." Di Chân đột nhiên nghĩ tới điều gì: "Lại nói cái 'Nhà kho' kia cũng là một không gian kỳ quái , các loại đạo cụ trong kho hàng cũng thế, không thể mang vào nhà trọ được."


Giữa hai chuyện này hẳn là có mối liên hệ nào đó sao?


Tuy nói như thế, nhưng hiện tại Di Chân vẫn chưa suy nghĩ được gì. Dù sao, thông tin thật sự quá ít ỏi.


Thạch đầu càng ngày càng nhiều, hơn nữa, những bức tượng bị điêu tạc với hình tượng khủng bố cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Bất quá, biểu lộ của Di Chân cũng không có nhiều biến hóa, đây là tình huống nàng sớm tính đến rồi.


"Cái chỗ này..." Di Chân thì thào tự nói: "Xem ra sẽ phát sinh không ít sự tình mà chúng ta khó có thể đoán trước ah."


Nói đến đây chân của nàng đột nhiên đạp phải một hòn đá dưới chân, Di Chân lảo đảo một cái, thân thể chuẩn bị ngã xuống mặt đất! Đúng vào lúc này, một cánh tay bắt được thân thể của nàng!


"Học..." Di Chân nhìn về phía người trước mắt, vội nói: "Học trưởng..."


Hắn nâng Di Chân, dậy nói: "Không có sao chứ?"


"Ah, không có việc gì, cám ơn ngươi."


Hắn đưa tay, chậm rãi kéo thân thể Di Chân đứng thẳng lên, thoáng lui về phía sau vài bước, nói: "Ngươi... Cẩn thận một chút a."


"Ân... Ta, ta biết rồi."


Mặt mũi Di Chân tức khắc ửng đỏ, người nam nhân này cho dù chỉ là một cử động rất nhỏ cũng có thể làm cho nội tâm của nàng rung động không yên. Giống như năm đó ở quán mắt xanh, đã làm cho nàng khắc ghi hình bóng hắn tận sâu thẳm trong tim.


"Thạch đầu, thật đúng là quá nhiều." Hắn liếc mắt nhìn chung quanh mặt đất, nói: " Bây giờ phải nhìn kỹ đường đi a."


Trong thanh âm của hắn hẳn có một tia quan tâm đến nàng. Một câu nói kia vậy mà làm Di Chân không cách nào ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn.


Nhưng nàng còn không kịp trả lời, chợt phát hiện, trên mặt đất khối nham thạch làm cho nàng thiếu chút nữa trượt chân, làm sao lại giống y như mặt người!


Đó là một gương mặt tràn đầy sợ hãi, biểu hiện rất hỗn tạp vừa phẫn nộ, vừa không cam lòng, bi thương, tuyệt vọng, cơ hồ khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, chỉ là nhìn thấy làm cho người ta không rét mà run.


"Ngươi xem, học trưởng!" Di Chân chỉ vào khối nham thạch kia, nói: "Cái này, chẳng lẽ là..."


Hắn cũng nhìn xuống.


"Ân..." Hắn trả lời: " đây rất rõ ràng chính là một khuôn mặt người. Có muốn chụp một tấm ảnh để làm tài liệu hay không?"


"Không, được rồi." Di Chân lắc đầu: "Làm như vậy, không biết có thể gây ra tử lộ hay không. Đừng quên, chúng ta bây giờ cũng giống như đang chấp hành chỉ thị huyết tự."


Chỉ thị huyết tự...


Cơn ác mộng này biết đến bao giờ mới chấm dứt.


Nếu như khi đó, có thể rời khỏi nhà trọ, có thể cùng Di Thiên ở chung một chỗ, nàng sẽ không chút do dự thổ lộ với Lý Ẩn a. Còn nếu như có thể cùng Lý Ẩn cùng chung một con đường, nàng nhất định sẽ cùng hắn ly khai khỏi cái thành phố này, vĩnh viễn không trở về. Như vậy, Lý Ẩn nhất định sẽ không thể tiến vào nhà trọ được.


"Ta vẫn là... Không có tạo ra được kỳ tích..."


Lúc này hắn lại cầm tay nàng.


"Cũng được." Hắn nói với Di Chân: "Ngươi có thể sáng tạo được kỳ tích đấy. Cho dù ngươi không thể, ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành."


"Học..." Di Chân há to mồm, hai mắt cứ như vậy nhìn về phía Lý Ẩn, sau đó nhẹ gật đầu.


Nàng cảm giác, nếu có phải chết ngay bây giờ nàng cũng mãn nguyện, vì nàng đã cảm thấy hạnh phúc nhất thế gian rồi.


Không biết con đường núi này phải đi bao lâu nữa, nhưng phía trước lại xuất hiện rất nhiều những bức thạch đầu, hơn nữa càng ngày càng chân thật. Điều làm Di Chân ấn tượng sâu nhất chính là gương mặt của một nữ nhân. Tảng đá kia từ trong mặt đất lồi ra, con mắt hoàn toàn chỉ là huyết nhục mơ hồ trông như gương mặt nữ nhân phảng phất đang hét lên. Hòn đá kia tuy chỉ là trạng thái tĩnh, hơn nữa nhìn cũng không thấy dấu vết điêu khắc của bàn tay con người, làm cho người nhìn cảm giác như có một gương mặt thật sự đang ở trước mặt mình, thanh âm tiếng thét rất chói tai như phảng phất đâu đây.


Trừ lần đó ra, cũng có rất nhiều khối nham thạch như nhau. Cuối cùng sau khi đi qua những khối nham thạch, xuất hiện... một cái trấn. Từng dãy nhà cửa xếp đặt chỉnh tề ngay ngắn.


Những... căn nhà này, cũng bị những bức nham thạch cổ quái bao quanh. Nhưng ở trong nhà thì không có bất kỳ một mẩu nham thạch nào.


" Đây chính là thị trấn mà Bồ Mỹ Linh đã nhắc đến?" Di Chân cầm tờ giấy nhật ký so sánh nói: "Vào xem một chút đi, để xem có thể tìm thấy nhà họ Diệp hay không."


Lúc Di Chân quyết định tiến vào trong thị trấn, thì ở trại an dưỡng Nhan Ngọc tất cả đều đã lâm vào tuyệt cảnh.


Lâm Thiên Trạch cũng đã chết. Những hộ gia đình còn sống, chỉ còn Phong Liệt Hải, Roland, Từ Thao, Công Tôn Diệm, Thần Cốc Tiểu Dạ Tử, Doanh Tử Dạ, sáu người.  Những hộ gia đình chấp hành huyết tự đã chết phân nửa!


Phong Liệt Hải gắt gao đứng trước màn hình máy tính, hắn biết rõ mình bây giờ chết chắc rồi, nhưng dù thế nào cũng muốn liều một phen!


Những hộ gia đình khác cho dù chưa đến lượt mình nhưng nội tâm cũng hóa thành tro hết rồi, ngược lại hi vọng chết sớm một chút cũng có thể khỏi bị một màn tra tấn.


Thân thể Roland tựa vào vách tường. Hắn nhìn về phía màn hình máy tính, nói: "Kate, xin lỗi ta đã phụ lời hứa đối với cô rồi..."


Về phần Từ Thao, thì hai tay túm chặt lấy gương mặt, móng tay sắc nhọn thậm chí  đâm sâu vào da, nhưng hắn cũng không để ý. Đã tính toán rất rõ ràng, tại sao mới lần huyết tự thứ nhất đã chết, hắn sao có thể tiếp nhận một kết cục như vậy? Hắn luôn cho mình là hơn người, sao lại phải chết ở chỗ này!


Về phần Công Tôn Diệm... Hắn biết rõ, đã không còn khả năng gặp lại Thân Na nữa. Tuy hắn vô cùng khát vọng có thể nhìn thấy nàng một lần nữa, nhưng tất cả đã không còn hi vọng rồi. Chỉ cần nhìn thấy nàng một lần cuối, thì phải trả bằng bất cứ giá gì Công Tôn Diệm cũng nguyện ý, thế nhưng... Hiện tại hắn không còn khả năng điều khiển vận mệnh của mình nữa. Vì nhà trọ nơi hắn đang ở coi nhân mạng không bằng cọng rơm cái rác.


Nhưng người tỉnh táo nhất chính là... Thần cốc Tiểu Dạ Tử.


Nàng lúc này, biểu lộ không bối rối chút nào.


Kỳ tích...


Sẽ phát sinh sao?


Đáp án dĩ nhiên là...


Cái gì?


"Đinh" .


Tiểu Dạ Tử nhướng mày một cái, lập tức đứng lên!


Cửa thang máy mở ra!


Cửa phòng Phong Liệt Hải, vẫn chưa bị mở ra. Sau đó, bên ngoài truyền ra một cổ thanh âm kỳ quái.


Lại là tiếng bước chân.


"Đạp" !


"Đạp" !


"Đạp" !


"Đông" !"Đông" !"Đông" !


Không biết qua bao lâu, tất cả lại lâm vào yên lặng. Rồi chỉ nghe được hai tiếng bước chân vang lên, một trước một sau, cứ như vậy... Bắt đầu đi khỏi cái hành lang này!


Tĩnh mịch.


Phong Liệt Hải, kinh nghi nhìn cánh cửa trước mắt, đã thật lâu những vẫn không có phát sinh bất cứ chuyện gì.


"Chẳng lẽ..."Phong Liệt Hải tức khắc mừng rỡ cùng thần sắc hỗn tạp, nói: "Chẳng lẽ, có thể sống sót rồi hả?"


Mọi người đều cho rằng đường sống của mình đã chấm dứt tại đây!


Qua hơn mười phút đồng hồ, rốt cục phong Liệt Hải lớn mật đi ra mở cửa, trên hành lang không có một bóng người, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trên mặt đất có hai tờ tiền âm phủ!


"Xem ra thành công rồi." Tiểu Dạ Tử cũng vừa mở cửa, hô lớn: "Không có sao rồi! Chúng ta không có việc gì rồi!"


Lúc này tất cả mọi người nhao nhao mở cửa. Tử Dạ cũng tức mở cửa ra, hô to: "Thần cốc Tiểu Dạ Tử? Chẳng lẽ... Là ngươi?"


"Không phải ta thì là ai?" sau khi đã sống sót trên mặt Thần cốc Tiểu Dạ Tử lộ ra một tia hậm hực, "Ta trước khi 'game over' đã làm một việc. Thực tế sau khi lựa chọn rất nhiều lần ta cũng như Doanh Tử Dạ, đi tới chỗ rừng cây trên đỉnh núi, nếu chọn a, sẽ gây ra tử lộ. Nhưng vừa lúc đó Nhã Thần đã xuất hiện. Sau đó ta cũng thấy Ngưng Ức tự sát cùng thanh âm của Doanh Tử Dạ ngươi, phán đoán đã có người gây ra tử lộ rồi. Tăng thêm hành động của ngươi có thể làm cho ta đoán được một ít dấu vết để lại. Vì vậy... Ta lựa chọn a, trực tiếp đến ván cuối cùng, đồng dạng cũng dẫn đến "game over" . Nếu dưới tình huống bình thường đây hẳn sẽ tạo thành tử lộ, nhưng nếu có hai con quỷ cùng tiến vào, tình huống nhất định không giống nhau nữa. Lúc ấy hình ảnh ba cái hài cốt té trên mặt đất, giống như đang cướp đoạt minh tệ hiện lên rõ mồn một trước mắt ta. Mà từ đầu tới đuôi, 'A Kén' đều không có cầm một đồng minh tệ, thế nhưng 'Phượng Vũ " lại cầm những hai lần! Nếu những con... quỷ này tiếp tục cướp minh tệ của nhau mà nói..., như vậy một bên có tiền một bên không, gặp nhau..., sẽ phát sinh chuyện gì đây?"


"Thật sự?" Công Tôn Diệm kinh hỉ vạn phần nói: "Thần Cốc tiểu thư! Ân cứu mạng này cả đời không quên, từ nay về sau, Công Tôn Diệm ta sẽ hoàn toàn làm theo lời ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"


Những lời này cũng biểu lộ hắn nguyện ý gia nhập thần cốc minh.


"Đúng vậy a! Thần Cốc tiểu thư!" Roland thì dùng Anh ngữ nói: "Đa tạ ngươi rồi! Mạng của chúng ta, đều trên tay ngươi cả!"


Thần cốc Tiểu Dạ Tử nằm xuống sàn nhà, nói: "Tốt rồi, ta nằm một lúc, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, đến ba giờ sáng, mọi người cùng nhau trở về nhà trọ thôi..."


Lần huyết tự này diễn biến như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cuối cũng cũng đã kết thúc!


Cùng một thời gian, Di Chân bước vào trong những căn nhà kia.


"Những...những căn phòng này đều rất cao cấp ah." Nàng nhìn những... ngôi nhà kia, nói: "Không biết Diệp gia ở nơi nào? Hoặc có thể ở một thị trấn khác?"


"Tìm xem đi." Hắn nói: "Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có một tia hi vọng thì không thể buông tha. Bất quá, những quái thạch...kia, ngươi có ý kiến gì không?"


"Không biết." Di Chân lúc này có thể xác định ở đây không còn người ở. Chỉ cần nhìn cảnh tượng tan hoang chung quanh, cũng có thể biết rõ điểm này rồi. Mà trên đường đi cũng nhìn thấy một vài cửa hàng, bưu cục, thậm chí còn có cục cả cảnh sát. Nhưng tất cả không một bóng người.


Đúng vào lúc này, hai người vừa đi qua một căn nhà, bỗng Di Chân chú ý tới biển số nhà viết một chữ "Diệp"!


"Là nơi này!"


Di Chân kích động không thôi nhìn căn nhà trước mắt, đây cũng coi là một căn nhà rất lớn.


Đẩy cái cổng đã lung lay sắp đổ ra đi vào bên trong, cây cối trong sân đã héo khô, lá rụng đầy trên mặt đất . Còn bên cạnh, có dựng một cái xe đạp cũ nát.


"Cũng chưa hẳn là nơi này." Hắn đi tới, nhắc nhở Di Chân nói: "Diệp gia, chưa hẳn chỉ có một nhà."


"Ta cũng cân nhắc qua điểm ấy rồi, bất quá cũng vào trong xem một chút đi."


"Ân... Được rồi."


Tiếp đó hai người hướng phía cửa nhà đi tới!