9/30/2016

Posted by Unknown |

Chương 91: Phòng học lớp 10-6


Diệp Tưởng, Hầu Tước, Vũ Sóc cùng với 4 người nữa tụ tập lại. Theo lý thuyết, lấy đội hình như thế nhân số không nên ít như vậy. Nhưng trong lớp đa số người rất ghét Kim Thư Đông, cơ hồ không có ai muốn đồng hành bên cạnh hắn, trừ phi là người có quan hệ đặc biệt tốt với Tôn Di Hoa Tôn Di Tinh. Thẩm Đình Thanh khẳng định là 1 người trong đó, nhưng nàng là diễn viên hạng A cho nên không thể đi theo. Chung quy diễn viên hạng A có giá trị ở chỗ có thể bảo vệ 1 vài diễn viên phổ thông khác. Mà bốn người này gồm 2 nam 2 nữ, phân biệt tên là Ngô Vân, Chu Đào, Cao Tâm Nghi cùng Chiêm Gia. Ngô Vân tên thật là Gotoh Tadataka diễn viên của rạp chiếu phim thứ 14, Chiêm Gia cũng là người Nhật Bản, Cao Tâm Nghi là người của rạp chiếu phim thứ 8, theo lý hẳn nên đi với Lý Tín Lăng, bất quá quan hệ giữa nàng và Tôn Di Hoa tương đối tốt, hơn nữa đi theo bên cạnh Hầu Tước lại càng đảm bảo hơn.


“Hái quýt xong, h
ẳn có thể gặp được lão hiệu trưởng?”


Một đường đi tới,
không khí chung quanh đã trở nên cực kỳ yên tĩnh. Vì thế, Diệp Tưởng mở miệng nói lời kịch.


Đối với hắn mà nó
i, gặp mặt lão hiệu trưởng Ngô Quảng Liệt là chuyện rất quan trọng.  

Đúng lúc này,
từ phía sau bỗng truyền tới thanh âm cỏ bị giẫm đạp.

Bọn người Cao Tâm Nghi nghe được thanh âm này, sắc mặt đã như màu đất. Quay đầu lại phát hiện, đi ở phía sau là 1 nam nhân trung niên. Người này thoạt nhìn ước chừng hơn 50 tuổi, mái đầu có chút hói, trên trán có nhiều nếp nhăn, nhìn là biết đây là lão nhân đã trải qua rất nhiều sóng gió.


“Ngươi...... Ngươi là ai?”


Diệp Tưởng
đứng cùng Hầu Tước, hắn cũng không tính toán cần tới sự bảo hộ của Hầu Tước.


“Rốt cuộc...... Lại gặp được ngươi .”


Nam nhân trung niên đi về phía Diệp Tưởng:“Ta đã biết, sẽ có thể gặp lại ngươi lần nữa.”


“Có ý gì
đây?” Diệp Tưởng nhíu mày lại. Hỏi:“Cái gì mà còn có thể gặp lại ta 1 lần nữa?”


Nam nhân trung niên chậm rãi chỉ ngón tay vào Diệp Tưởng. Nói:“Ngươi, cuối cùng vẫn là đến đây.”


Lúc này Diệp Tưởng đã minh bạch .


Hắn chắc chắn đã từng tiến tới hòn đảo này trong quá khứ.


Thời gian thác loạn thật khiến người ta đau đầu.


“Ngươi là vị nào?”


Kỳ thật
trong lòng Diệp Tưởng đã có chút suy đoán ra manh mối của người này.


“Ta họ
Ngô, trước kia từng là hiệu trưởng trường trung học Quảng Nguyệt.”


Quả nhiên...... Là lão hiệu trưởng !


“Ngươi chẳng lẽ
biết được điều gì sao?” Diệp Tưởng vọt tới trước mặt hắn, túm lấy bả vai lão hiệu trưởng:“Ngươi biết được thứ gì sao? Chuyện về cái trường học kia?”


“Ta biết. Thế nhưng t
a lại không thể ngăn cản được.”


Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Trả lời ta ! Ngươi hẳn biết điều gì đó? Bằng không vì cái gì ngươi lại từ chức hiệu trưởng?”


“Ngươi đang làm cái gì
vậy? Kim Thư Đông?”


Vũ Sóc chạy
lên giữ tay Diệp Tưởng, nhưng Diệp Tưởng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào lão hiệu trưởng. Dùng giọng nói cơ hồ như rít gào: “Trả lời ta, đến cùng đã xảy ra chuyện gì !”


Ngô Quảng Liệt nhìn Diệp Tưởng
kích động như vậy, thở dài nói:“Ta muốn nói chuyện với 1 mình hắn, mời các ngươi tránh đi chỗ khác  1 chút.”


Thẳng thắn
mà nói, vài diễn viên phổ thông kia nào muốn tách ra khỏi Diệp Tưởng? Nhưng bọn hắn là những người chán ghét Kim Thư Đông, có thể tách khỏi hắn tự nhiên cầu còn không được. May mà có Hầu Tước cùng Bạch Vũ Sóc ở đây, như vậy tính ra vẫn còn rất tốt.


“Ta không thể
nghe được sao? Đến cùng đã có chuyện gì?” Vũ Sóc ở một bên nói.


“Thực xin lỗi, ta
chỉ muốn nói chuyện với 1 mình hắn.”


Vũ Sóc nghĩ
ngợi, vẫn là đáp ứng. Dù sao đợi lát nữa Diệp Tưởng sẽ nhắn tin cho nàng, hơn nữa hắn chắc chắn sẽ không nói dối nàng.


Vì thế
đoàn người Hầu Tước cứ như thế rời đi. Để lại 2 người Diệp Tưởng cùng Ngô Quảng Liệt.


“Đi theo ta.”


Ngô Quảng Liệt
đi ở phía trước, còn Diệp Tưởng đi theo sau hắn.


Lúc này hai người
hoàn toàn bị Hầu Tước dùng năng lực Linh môi theo dõi. Dù có thế nào, Ngô Quảng Liệt chung quy chỉ là nhân loại bình thường, không có khả năng thoát khỏi sự theo dõi của Hầu Tước. Lấy năng lực của hắn, cho dù là cự ly rất xa chỉ cần có thể cảm ứng được Ngô Quảng Liệt có nguy hiểm tới sinh mệnh, sẽ lập tức dùng bản đồ cấm kỵ đuổi tới cứu người. Bản đồ cấm kỵ mới chỉ sử dụng có 1 lần, Hầu Tước tin tưởng lần thứ hai sử dụng cự lu cũng không bị giảm đi quá nhiều.


Cứ như vậy......


Hai người đi
sâu vào bên trong vườn quýt, tới trụ sở của Ngô Quảng Liệt, đó là 1 tòa nhà nhỏ 2 tầng.


Ngô Quảng Liệt
dẫn Diệp Tưởng tới tầng thứ 2, sau đó pha cho hắn tách trà.


“Ta biết,
1 ngày nào sẽ gặp lại ngươi.”


Ở trong quá khứ ta đã làm gì sao?”


Ngô Quảng Liệt ngồi xuống
, bưng chén trà lên nhấp 1 ngụm, hồi sau mới nói:“Ta cũng không biết hết thảy chuyện này bắt đầu từ thời điểm nào, thế nhưng có thể khẳng định, nguyền rủa này lan từ quá khứ... cho tới tương lai.”


“Nếu
ta thật sự đã gặp mặt ngươi ở quá khứ, ta không có nói vì cái gì muốn ngươi xây nên trường trung học Quảng Nguyệt sao? Chỉ cần không có trường trung học này, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi!”


“Không dễ dàng như vậy . Nếu lịch sử
có thể dễ dàng thay đổi như vậy thì hết thảy chuyện này đã không phát sinh. Tất cả mọi chuyện ngay từ ban đầu đã được chú định.


“Lịch sử không phải có thể thay đổi sao?”


Ngô Quảng Liệt uống một ngụm trà,
sau đó dùng cánh tay run rẩy đặt nó lên bàn trà.


Phía sau vườn quýt này có 1 khu vực, ta đánh dấu nó thành cấm khu trên đảo không cho phép người vào. Bởi vì nếu có thứ gì đó từ 1 mặt thời gian khác tới, như vậy nó sẽ hàng lâm ở địa phương đó. Vì vậy, ta không thể để người tiến vào chỗ đó.”


Thời điểm ngươi xuất hiện trước mặt ta trong quá khứ, trường trung học Quảng Nguyệt cơ bản đã xây dựng xong. Rất nhiều chuyện đều không thể thay đổi. Thế nhưng ta biết, vấn đề chính là ở cái phòng học kia. Nếu phòng học đó không tồn tại, ta nghĩ hết thảy có thể thay đổi.”


“Thế nhưng......
sau này ta mới biết, ta quá ngây thơ rồi.”


“Ngươi biết không?”


“Ban sơ, lớp 10-6
ở tại lầu 1 .”


“Nhưng sau này, ta sửa chữa
bản vẽ thiết kế, cố ý đem nó di rời lên tầng 4.


Lúc này, Diệp Tưởng mới bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai là như vậy, bằng không mà nói
lớp học của khối 10 cư nhiên lại ở tầng 4 vốn là điều không hợp lý.


“Lịch sử vẫn
dựa theo trình tự mà phát triển, chỉ là đổi 1 phòng học mà thôi.”


“Dù có thế nào, lớp 10-6
vẫn luôn là ngọn nguồn của nguyền rủa.”


“Ta căn bản
không tránh được hết thảy.”


“Cẩn thận ngẫm lại,
tuy đã từng sửa chữa qua các phòng học rất nhiều lần, thế nhưng vĩnh viễn luôn sẽ có 1 phòng học sinh ra nguyền rủa. Đến tột cùng, bắt đầu từ lúc nào, tới bao giờ mới chấm dứt?


“Sau đó ta
nghĩ đến, có lẽ ngươi sẽ còn xuất hiện lần nữa. Cho nên, ta lựa chọn trở lại đảo Trường Nguyệt. Nhưng trên thực tế, ta rất sợ có 1 ngày nào đó ta cũng chết đi, rồi sau đó ta cũng bị người ta quên đi.


“Ta thực ti bỉ...... Nhưng
cuối cùng ta vẫn có thể chờ được ngươi đến.”


Nguyền rủa này đã sớm lan tràn tới cố hương của ta.”


“Như vậy......” Diệp Tưởng hỏi tiếp:“
Ý của ngươi chẳng lẽ là......”


Tương lai không thể thay đổi được sao?”[ chưa xong còn tiếp......]


Posted by Unknown |

Chương 90: Ni Đặc Lai Nhĩ vs Nguyền rủa vô nhân hình


Hành trình buổi trưa hôm nay, chính là tham quan vườn quýt. Đây là đặc sản nổi tiếng của Trường Nguyệt đảo, cho nên không thể không tham quan. Mà lão hiệu trưởng Ngô Quảng Liệt cũng là người sở hữu vườn quýt lớn nhất đảo, cho nên đây cũng là một việc trọng yếu.


hôm nay trong lúc tham quan vườn quýt cũng là lúc An Nguyệt Hình sắm vai Lý Vĩnh Quân gặp phải nguy nan!


Hôm nay, bọn họ sẽ rời
khỏi Trường Nguyệt đảo. Nhưng có thể thuận lợi như vậy không?


Vô luận
là Diệp Tưởng hay là Hầu Tước, đều có một ý tưởng giống nhau. Đó chính là, thời điểm rời khỏi Trường Nguyệt đảo, bọn họ sẽ gặp phỉa cảnh tượng  vô cùng khủng bố.


Kịch bản cùng hiện thực, chỉ sợ sẽ khác
xa nhau một trời một vực.

Trước lúc xuất phát Nam Cung Tiểu Tăng không thể tính toán được quẻ tượng, đến bây giờ chuyện này vẫn quanh quẩn trong đầu Hầu Tước. Hiện tại không thể dự đoán tình hình chính bởi vì thế cục cực kỳ hỗn loạn này. Hơn nữa, tương lai không phải là thứ con người có thể nắm bắt, ai cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.


Diệp Tưởng ngồi trên xe buýt, Vũ Sóc chủ động ngồi xuống bên người hắn. Một chút
cũng không có để ý đến những người khác đang nhìn mình với ánh mắt khác thường. Kim Thư Đông chính là một nhân vật tuyệt đối không được hoan nghênh. Cho nên chủ động kết giao cùng hắn là điều không ai muốn .


Thật kỳ quái ah, vì cái gì Di Hoa lại ngồi bên cạnh Kim Thư Đông?” Meiko ngồi ở bên cạnh Mạc Niệm Sinh, hỏi.


“Không biết.”


“Tiểu Thụ, không cần đi quản kẻ điên kia.” Chu Đào thò đầu
từ ghế dưới lên, nói:“Chơi bài không?”


Còn An Nguyệt Hình, hắn đang ngồi ở phía trước, nhắm mắt dưỡng thần.


Giờ khắc này,
mọi người căn bản nhìn không đoán ra được hắn đang suy nghĩ cái gì. Rất nhiều người quan sát An Nguyệt Hình, suy xét đánh cược. Cho đến khi An Nguyệt Hình chính thức ra tay, thời gian đánh cược vẫn không kết thúc. Tuy  nói tỷ lệ là 1 ăn 30, nhưng chỉ cần vượt quá 5000 tấm vé chuộc cái chết thì sẽ bị quy đổi thành vật nguyền rủa. Đây là quy định do rạp chiếu phim đưa ra.


“Hiện tại
các diễn viên hạng 2,3 hẳn đều đánh cược a.” Vũ Sóc đem tin tức này nói cho Diệp Tưởng:“Kỳ thật bọn họ đánh cược không phải muốn kiếm vé chuộc cái chết mà là vật nguyền rủa, đáng tiếc đa số những diễn viên hạng A đều không tham dự đánh cược .”


“Làm như vậ
y hẳn cũng rất phưu lưu? Nếu ngay cả vật nguyền rủa duy nhất trên tay cũng không có thì......”


“Ngươi không
hiểu nỗi bi ai của những rạp chiếu phim nhỏ đâu, hình thức sinh tồn của bọn họ hoàn toàn bất đồng với chúng ta. Không thiếu những rạp chiếu phim đều là vài người dùng chung 1 vật nguyền rủa. Hiện tại thị trường vật nguyền rủa gần như đều do rạp chiếu phim thứ 10 khống chế lưu thông, chung quy bọn họ kiếm được không ít vật nguyền rủa, có thể nói bọn hắn chính là chợ bán sỉ vật nguyền rủa lớn nhất, cho nên vật nguyền rủa được định giá theo tiêu chuẩn của rạp chiếu phim thứ 10, và giá của chúng không hề thấp chút nào. Hiện nay Ký sinh loại cũng được bán với giá trên trời. Tuy rằng tình hình chung là không được phép quá 5000 tấm vé chuộc cái chết, thế nhưng người bán chỉ có một mà người mua thì đếm không xuể, cho nên giá thành ngày càng cao, khiến rất ít người có thể mua được. Hơn nữa không ai dám lợi dụng cơ hội này bán vật nguyền rủa giá thấp  đ kiếm chác lợi ích, vì như vậy chẳng khác nào đắc tội với rạp chiếu phim thứ 10. Người đó về sau có muốn hướng rạp chiếu phim thứ 10 thu mua vật nguyền rủa cũng rất khó khăn , cho nên hầu như vật nguyền rủa đều do rạp thứ 10 ra giá bán. Đương nhiên hiện tại tài nguyên thiếu thốn. Lấy vật nguyền rủa đổi vé chuộc cái chết cũng chỉ có loại người không thiếu vật nguyền rủa như rạp thứ 10 mà thôi. Cho nên lúc trước Phương Lãnh mới cực lực ngăn cản ý tưởng báo thù của Tiêu Mộng Kỳ, chung quy nếu đắc tội với rạp chiếu phim thứ 10. Có thể nói, hậu quả vô cùng.”


“Đối với
những rạp chiếu phim nhỏ, muốn hướng rạp chiếu phim lớn như rạp thứ 10 thu mua vật nguyền rủa, khẳng định cần dồn vé chuộc cái chết lại mua chung, sau đó rạp chiếu phim sẽ tiến hành chứng thực quyền sở hữu công cộng đối với những người sở hữu nó. Đây chính là phương thức sinh tồn trước mắt của đại đa số rạp chiếu phim nhỏ, mà ngay cả như vậy, đa số nhiều nhất chỉ có thể mua được vật nguyền rủa Đặc dị loại. Hơn nữa không thể nào mua được thời không hệ , bởi vì thời không hệ tương đối hiếm thấy, so với Ký sinh loại giá còn cao hơn. Lúc trước, khi Phương Lãnh đạt được vật nguyền rủa thời gian hệ, rất nhiều rạp chiếu phim lớn nguyện ý thu mua giá cao, nhưng đều bị Phương Lãnh cự tuyệt , bởi vì hắn biết đây là hi vọng lớn nhất đ rạp chiếu phim quật khởi, bao nhiêu tiền hắn cũng không bán . Khi đó khiến cho không biết bao nhiêu rạp chiếu phim nhỏ hâm mộ muốn chết.”


Khi Diệp Tưởng lần đầu tiên nghe Vũ Sóc nhắc tới điều này. rạp chiếu phim thứ 13 cũng từng giãy dụa trên lằn ranh sinh tử như những rạp chiếu phim nhỏ khác, chỉ sau khi sở hữu vật nguyền rủa thời gian hệ mới có thể phát triển tới ngày hôm nay, Phương Lãnh cũng vì vậy mà trở thành lãnh tụ. Cho nên, mới khiến Diệp Tưởng ngư ông đắc lợi. Uống nước không quên người đào giếng, vô luận tương lai có trở nên cường đại bao nhiêu, Diệp Tưởng vẫn sẽ khắc cốt ghi tâm điểm này, tuyệt không vong bản.


Nhìn
rất nhiều gương mặt của các diễn viên phổ thông trên xe buýt, cũng đủ lý giải bộ điện ảnh này đáng sợ đến mức nào. Bọn họ càng thống hận vì sao chính mình lại bị trúng tuyển biểu diễn phim kinh dị khó giải này chứ? Nhưng đây là chú định , hơn ba mươi nhân nhân vật lớp 10-6, không có khả năng đều là những diễn viên hạng A, hai mươi rạp chiếu phim cộng lại cũng không  có nhiều diễn viên hạng A như vậy. Cũng chính bởi vì nhân số nhiều, cho nên những người biểu hiện không cần đặc biệt vẫn có khả năng trúng tuyển rất cao, chỉ cần ngươi cùng với 1 diễn viên hạng A nào đó chung 1 rạp chiếu phim là được.


Trong
số bọn họ sẽ có bao nhiêu người sống đến khi bộ điện ảnh này chấm dứt?


Mà Diệp Tưởng cũng đã
từng như bọn họ trong bộ phim đầu tiên [ xe buýt khủng bố], hắn cùng Vũ Phàm, Chu Định Quân giãy dụa trong sinh tử, kết quả hai diễn viên cầm vật nguyền rủa đều chết ở trong đó, Diệp Tưởng lại may mắn sống sót. Nhưng cho đến hiện tại hắn đã minh bạch, Tử Thần thủy chung vẫn như bóng với hình đuổi theo hắn. Vô luận hắn có trở nên cường đại bao nhiêu, cũng không bao giờ là tuyệt đối an toàn . Cho dù biến thành cường đại giống như tương lai...... Cũng vẫn như thế.


Hắn muốn trở nên cường đại
hơn so với hiện tại, thậm chí, so với tương lai còn phải mạnh hơn nữa. Đây, mới chính là phương pháp sinh tồn duy nhất trong rạp chiếu phim Địa Ngục.


Lúc này Diệp Tưởng,
vẫn chưa biết chỉ vài giờ sau......


Khủng bố chân chính, sẽ hiện ra trước mặt hắn.


“Ân?” Vũ Sóc bỗng nhiên chú ý tới
bầu trời bên ngoài, bỗng nhiên trở nên tối mịt.


“Sắp đổ mưa sao?”


Nguyên
trong kịch bản, không có tình tiết này!


Quả nhiên...... Điện ảnh đã bắt đầu thoát
khỏi khống chế của kịch bản.


Ước chừng mười phút sau,
bầu trời đã âm u đến mức có thể so sánh với ban đêm. Rất nhiều mây đen bao trùm trên Trường Nguyệt đảo, sóng biển cũng điên cuồng rít gào vỗ vào Trường Nguyệt đảo.


Những ngư dân đang ven biển Trường Nguyệt đảo nhìn những đợt sóng dữ này, đều ngây dại.


“Kỳ quái . Bây giờ
vẫn chưa tới thời điểm thủy triều dâng a !”


Đúng thế. Làm sao có sóng cao như vậy ?”


“Hôm nay
trời muốn đổ mưa to ?”


Không phải đã trải qua 1 đợt không khí lạnh rồi sao?”


Lúc này, hai lão ngư dân
trên bờ sầu mi nhìn này sóng biển càng lúc càng lớn. Trường Nguyệt đảo này tuy lấy gieo trồng cam quýt làm kinh tế chủ yếu, thế nhưng ngư nghiệp cũng là một trong những ngành rất trọng yếu.


Đúng lúc này, một ngư dân bỗng nhiên giật
nẩy mình 1 cái, nhất thời run lên.


“Ngươi làm sao vậy?” ngư dân khác nghi hoặc nhìn hắn.


“Ta...... Ta nhớ ra rồi......”


“Ngươi nhớ
ra cái gì?”


Tên học sinh kia, tên học sinh kia...... Ta đã nhìn thấy hắn rồi! Chính là sự tình mười mấy năm trước, lúc đó ta vẫn còn chưa cưới lão bà nhà ta, khi đó...... Cũng là một ngày thời tiết như vậy! Không, không đúng a, đã mười mấy năm hắn làm sao không khác chút nào? Hắn không có khả năng vẫn là học sinh cấp ba a !”


Không có khả năng ......


Bỗng nhiên một
cơn lốc lao tới, cuốn lấy tên ngư dân này.


Hắn từ đây đã vĩnh viễn biến mất trên Trường Nguyệt đảo.


Thời tiết tuy rằng phát sinh dị biến,
nhưng lịch trình tham quan vườn quýt vẫn tiếp tục, chủ yếu bởi vì đã đến rất gần vườn quýt rồi, hiện tại trở về nói không chừng sẽ gặp phải mưa to.


M
i người đều vạn phần khẩn trương, kịch tình có dị biến. Như vậy không thể tham chiếu nội dung kịch bản đ hành động . Bọn họ bây giờ chỉ có dựa vào vài diễn viên hạng A kia , kế tiếp ai chết là điều không ai biết.


Dưới bầu trời Âm u, vườn quýt Ngô Quảng Liệt hiện ra trước mặt bọn họ. Dõi mắt nhìn lại, đây nơi nơi đều là những cây quýt. Đương nhiên, bởi vì chưa đến mùa, cho nên quả cũng không nhiều, huống chi trước đó còn bị vài trận tuyết lớn.


“Hảo, hiện tại
là hoạt động tự do, mọi người có thể đi tự mình đi hái quýt.”


An Nguyệt Hình
nói như thế, sau đó mọi người từ từ giải tán. Vườn quýt này so với trong tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều, nếu mọi người phân tán ra, nói như vậy cũng sẽ đem chiến lực phân tán. Vì thế, bắt đầu tạo thành những đoàn thể lấy tối thiểu một diễn viên hạng A dẫn dắt. Mỗi một diễn viên hạng A đều có trách nhiệm bảo vệ tốt diễn viên khác, làm như vậy cũng khiến mọi người có thể an tâm, bằng không, không để ý đến chết sống của bọn họ, ai chịu bán mạng vì ngươi?


Mà Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc
và Hầu Tước lại cùng một chỗ. Đương nhiên, đoàn thể này ai cũng muốn gia nhập, thế nhưng nếu có quá nhiều người tập trung 1 chỗ rất dễ NG.


Mà An Nguyệt Hình......
hắn chỉ có thể một mình một người. Kịch bản đặc biệt đánh dấu bằng chữ đỏ, hắn không thể cùng bất kỳ một kẻ nào.


Vườn quýt to như vậy, sau khi mọi người phân tán, một mình hắn hành tẩu cư nhiên sẽ có cảm giác đặc biệt tịch liêu.


An Nguyệt Hình
cứ thế chậm rãi bước đi giữa vườn quýt.


Lúc này đã
gần giữa trưa, nhưng nhìn thiên không quả thực giống như tám chín giờ tối! Thậm chí, không thể nhìn thấy bóng dáng mặt trời trên cao.


An Nguyệt Hình lạnh nhạt tiếp tục sắm vai nhân vật Lý Vĩnh Quân.


Đi sâu vào trong vườn quýt, hắn cầm một cái túi lớn, chuẩn bị sẵn sàng ngắt lấy quả trên cây.

Đến lúc này,
hành động cá cược sinh tử của An Nguyệt Hình chính thức đóng lại.


Hắn đến có thể sống sót hay không, không ai biết. Bất quá, nhằm vào ảnh đế tối cường
như hắn, sẽ là tử kiếp khủng bố như thế nào, căn bản khó có thể tưởng tượng.


Vô luận đối
với đánh giá của bất cứ ai về An Nguyệt Hình là như thế nào, hắn đáng sợ là điều không ai dám nghi ngờ.


Một bộ phận linh hồn chuyển sinh của Ni Đặc Lai Nhĩ, cùng nguyền rủa vô nhân hình này......


Đến tột cùng, ai có thể sinh tồn đến
khi bộ phim kết thúc?[ chưa xong còn tiếp......]


PS: Trường Nguyệt đảo kịch tình kết thúc sau muốn tiến vào này bộ điện ảnh cuối cùng kết cục , đương nhiên, sẽ chết rất nhiều người.


Bản chương về vật nguyền rủa cùng phổ thông rạp chiếu phim bộ phận có phải hay không tính thủy nhân giả kiến nhân đi, ta cho rằng cũng có một ít là cần công đạo , kỳ thật đại đa số rạp chiếu phim diễn viên đều là tỉ lệ tử vong rất cao , nhưng ta cảm giác đối với điểm này khắc họa được không đủ.