6/30/2016

Posted by Unknown |
  Chương 5: trung khuyển thí chủ (hạ)


Vừa ngồi xuống thì có một tên người hầu dâng nước trà cho tôi. Lý Lượng Dụ phất tay ý bảo người đó tránh đi chỗ khác, sau đó không kiên nhẫn nói với tôi: "Có rắm mau thả, lão tử đang vội!"


Nhưng mà giờ phút này tôi lại tuyệt không gấp gáp. Trước khi đến, tôi còn tưởng rằng trong biệt thự cũng chỉ có một mình hắn, bởi vì lúc tôi nhấn chuông cửa, hắn vừa vặn đứng bên cạnh thuận tiện trả lời, với tính cách đại thiếu gia như hắn tuyệt đối sẽ không tự mình ra cửa nghêng đón người khác. Bởi vậy kỳ thật trong lòng hắn rất khẩn trương, tuy biểu hiện tiếp đón rất không kiên nhẫn, chẳng qua cũng vì che dấu bất an trong lòng.


"Nếu Lý tiên sinh có chuyện quan trọng cần làm, ta không quấy rầy nữa." Dứt lời liền đứng dậy chuẩn bị ly khai.


"Móa, nhà ngươi dám đùa nghịch ta à! Đây có phải là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao? Mau ngồi xuống!" những lớp mỡ dầy bao phủ trên mặt hắn như thế mà cũng có thể hiện ra gân xanh chứng tỏ hắn đang rất nôn nóng.


Tôi nhún nhún vai, ngồi xuống vểnh chân lên y như chủ nhà, trên bàn trà để một hộp xì gà Cuba, tôi không chút khách khí cầm lên, coi như đang ở trong nhà mình vậy.


Hắn hiển nhiên bị  hành động của tôi chọc giận, nặng nề ngồi dậy, hung dữ quát: "Ngươi tới là để hút xì gà đấy sao?"


"Lý tiên sinh, chú ý ngữ khí của ngươi, hiện tại không phải là ta cầu ngươi." Tôi lười biếng duỗi lưng một cái: "Ta tuy chỉ là người phụ trách bản án này, nhưng cũng không có nghĩa là ta nhất định phải phá án. Đầu năm nay vẫn chưa giải quyết được nhiều vụ án, thêm một cái nữa cũng không phải vấn đề lớn. Mười ba năm trước đây chẳng phải đến bây giờ vẫn chưa tìm được đáp án sao? Có lẽ, mấy ngày tới ta sẽ năng qua bái phỏng ngươi, bất quá đến lúc đó không biết ngươi còn có thể rống khí thế được như vậy nữa không!"


Loại thiếu gia ăn chơi này không ai bì nổi, muốn hắn hợp tác trước hết phải áp chế được nhuệ khí của hắn, tôi lấy cái chết của nạn nhân ra uy hiếp hắn, hiển nhiên thu được kết quả rất hài lòng. Khí diễm của hắn dần dần dập tắt, như chó nhà có tang nói: "Ngươi muốn biết cái gì?"


"Mười ba năm trước đây, ngươi cưỡng gian Dư Tiêm Lăng!" Tôi vừa mở miệng liền đâm thẳng vào chỗ yếu của hắn.


Thịt mỡ trên mặt hắn run rẩy một cái: "Ta không muốn trả lời vấn đề này."


"Ngươi có thể yên tâm, cảnh sát cũng không có ý định truy cứu chuyện này, cho dù có muốn lật tung hồ sơ vụ án, phụ thân ngươi cũng có biện pháp bảo vệ cho ngươi, bằng không thì ngươi cũng không có khả năng tiêu diêu đến bây giờ." Tuy miệng tôi nói những lời như vậy, nhưng  thật ra đang ngầm mở bút ghi âm trong túi áo, có thể đem hắn đạp vào ngục giam hay không không phải tôi có thể quyết định , chức trách của tôi chỉ là thu thập chứng cớ.


"Là, ta đích thật cưỡng gian nàng, đêm đó..." Hắn nói xong đột nhiên dừng lại, trên mặt biểu lộ hoảng sợ, liền khiến tôi biết hắn hẳn phải đang nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.


Tôi lập tức quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa trên một cây cột trụ có bóng một thiếu nữ tóc dài, giống như ngày hôm qua từng gặp cô ta ở phòng lưu trữ, thanh âm cũng đồng dạng mờ mịt, âm lãnh: "Lượng Dụ, đã mười ba năm không gặp, không nghĩ tới so với trước kia ngươi càng ngày càng béo, tựa như đầu heo vậy."


Nếu bình thường, có người dám nói Lý Lượng Dụ như đầu heo, hắn nhất định sẽ cấp đối phương một đòn thật đẹp mắt , nhưng giờ phút này hắn lại không chút động đậy, chỉ ngơ ngác nhìn cái bóng in trên cột trụ. Tôi nghĩ, hắn chắc hẳn là sợ ngây người rồi.


"Ngươi muốn cái gì?" Tôi quát lớn với cái bóng.


"Cảnh sát tiên sinh, ta muốn làm cái gì chứ? Đương nhiên là cùng bằng hữu cũ ôn chuyện rồi, ngươi xem Lượng Dụ rất cao hứng ah, vừa nhìn thấy ta đã nói không nên lời rồi. Hì hì hi..." tiếng cười lạnh lẽo quanh quẩn bên trong đại sảnh rộng lớn, khiến tôi nhất thời không biết nó được xuất phát từ hướng nào.


"Thực đúng đơn giản chỉ là ôn chuyện như vậy thôi sao? Như thế nào không nhấn chuông cửa mà đã trực tiếp tiến vào được, như vậy chỉ sợ quá thất lễ!" Tôi ở bên cạnh nói nhảm chút ít, trong lòng âm thầm phân tích cái bóng có thể được chiếu lên từ hướng nào. Cái bóng in trên cột trụ nhà, theo góc độ phán đoán, hẳn là thông qua dàn đèn lớn ở trước sân nhà chiếu rọi qua cửa sổ vào đây. Nếu như vậy, khẳng định xuất thân của cái bóng cũng đang ở trong sân, thế nhưng ở ngoài cửa có năm con chó Shepherd, nếu như có người lạ tiến vào nhà, tại sao chúng lại không kêu một tiếng?


" Lễ tiết ở địa ngục tất nhiên không giống với nhân gian, ta cũng không phải con người, ta là quỷ, là Lệ Quỷ đến từ địa ngục, dựa theo lễ tiết, ta nên thỉnh Lượng Dụ đến địa ngục du lịch một chuyến ah!" Thanh âm đột nhiên trở nên bén nhọn chói tai, khiến đầu tôi choáng váng ong ong như có tiếng nổ. Sau lưng lại truyền đến âm thanh của Lý Lượng Dụ đang hoảng sợ kêu lên, quay đầu lại thì đã phát hiện hắn đang chạy đến phía cửa ra vào.


"Hì hì hi... tiểu tình lang, như thế nào gặp ta ngay cả chào hỏi cũng không nói đã bỏ chạy rồi, ngươi cho rằng có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?" Cái bóng nói xong bỗng nhúc nhích một cái liền biến mất.


Lúc này, Lý Lượng Dụ đã ra đến sân vườn, tôi đương nhiên cũng không thể đứng lại trong đại sảnh, lập tức đuổi theo hắn ra ngoài. Tôi vừa đi tới cửa đã nhìn thấy hắn đứng trước cửa nhà để xe nhưng bị năm con chó vàng chặn lối ra, hắn đối với năm con súc sinh này chửi ầm lên, ra lệnh chúng cút ngay. Thế nhưng bọn chúng lại như không hiểu được lệnh của chủ nhân, ngược lại còn ở trạng thái có thể công kích bất cứ lúc nào, tựa hồ đang chờ đợi mệnh lệnh của một ai đó.


"Lượng Dụ, ngươi vội vã đi đâu! Ngươi nhìn mấy con tiểu cẩu đáng yêu kìa, như thế nào không cùng chúng chơi một hồi?" giọng nữ âm lãnh quanh quẩn từ bốn phía, nghe không biết từ hướng nào truyền đến.


Có lẽ vì trong lòng bất an, Lý Lượng Dụ thấy mấy con chó không nghe mệnh lệnh của mình, liền ra quyền cước đấm đá bọn chúng. Lũ Shepherd tùy ý để chủ nhân ra sức đánh, nhưng cũng không chịu nhường đường, mặc kệ chủ nhân đi đến đâu, chúng đều bổ nhào qua cản đường đi của hắn.


Giọng nữ lại vang lên lần nữa: "Lượng Dụ, tính tình của ngươi vẫn là hư hỏng như vậy, động một cái là đánh đập tàn nhẫn, đêm đó ngươi đối với ta cũng như vậy..."


"Ngươi câm miệng cho ta! Lão tử có Bồ Tát hộ thân, cho dù ngươi là Lệ Quỷ nghèo kiết xác, quỷ chết đói, lão tử cũng không sợ! Còn không mau cút ngay cho tao, bằng không lão tử không đem ngươi ăn sạch đến mức khóc cũng không được!" Lý Lượng Dụ hung dữ ngửa mặt lên trời gầm rú, một tay xé rách chiếc áo sơ mi hàng hiệu trên người, lộ ra sợi dây chuyền bạch ngọc Bồ Tát được treo trên cái vòng vàng to như chiếc đũa ở trước ngực hắn.


"Hì hì hi... Trong lòng ngươi kỳ thật rất sợ hãi, cố làm ra vẻ để lừa gạt cảnh sát tiên sinh, nhưng lại không lừa được ta, bởi vì ta không phải người, ta là quỷ! Hì hì hi..." tiếng cười âm lạnh quanh quẩn trong ánh hoàng hôn, cho dù hiện giờ đang là mùa hè, trời vẫn còn hơi nóng, nhưng tôi có cảm giác giống như rơi vào U Minh Quỷ Vực.


Lý Lượng Dụ cười một tiếng rồi sụp đổ, hắn ngồi dưới đất trầm mặc không nói. Thật lâu sau mới dừng lại tiếng cười, nói: "Tiểu Cẩu đều đói bụng, bây giờ cũng là lúc ăn cơm rồi~..." Năm con chó vàng lớn đột nhiên cùng nhau đánh về phía chủ nhân. Trước mắt, máu tươi văng khắp nơi, đâu đâu cũng là tiếng kêu gào thảm thiết, giờ phút này trong sân nhà hắn giống như là Luyện Ngục ở nhân gian...


Lý Lượng Dụ chết rồi, là bị những hàm răng sắc bén của năm con chó nổi tiếng là trung thành, giống Shepherd của Đức cắn chết, cũng như chết ở trước mắt của tôi. Tuy hắn bị giết ngay trước mắt, nhưng tôi cũng lực bất tòng tâm, chỉ cần một con giống Shepherd là đã có thể đưa tôi lên đường, huống chi là năm con.


Mấy con chó giống Shepherd đang ở trước thân thể chủ nhân không trọn vẹn cùng nhau giằng co, bên miệng máu tươi ướt cả xuống ngực, cùng nhau xếp thẳng hàng đứng trước mặt tôi. Tôi nghĩ mình rất nhanh cũng giống như chủ nhân của chúng, được đãi ngộ ngang nhau. Thì bỗng một giọng nữ mờ mịt cất lên trong không khí tràn ngập mùi máu tươi :"Cảnh sát tiên sinh, đây là lần thứ hai ta cảnh cáo ngươi rồi, nếu như ngươi vẫn tiếp tục kiên trì điều tra, như vậy lần sau khi chúng ta gặp mặt, cũng đừng trách ta ah! Hì hì hi..." Tiếng cười xa dần, nhưng năm con chó Shepherd vẫn đứng canh giữ ở trước mặt tôi như cũ. Phảng phất như chỉ là năm pho tượng, nhưng ai biết được nếu tôi lui về sau một bước chúng có thể lập tức bổ nhào đến hay không?


Ngay thời điểm tôi đang vắt hết óc suy nghĩ làm như thế nào mới thoát thân được, thì cứu tinh đã đến —— bên ngoài truyền đến âm thanh quen thuộc, là tiếng còi cảnh sát, chắc là do người hầu trong nhà báo động rồi.


Tôi cùng các đồng nghiệp cùng nhau lục soát từ bên trong nhà đến ngoài sân, còn thiếu xúc cả thảm cỏ lên, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ dấu vết nào của hung thủ để lại. Còn năm con chó giống Shepherd kia từ lúc đồng nghiệp của tôi đến bắt bọn nó đi cũng không có động đậy, phảng phất như thật sự  đã biến thành pho tượng.


Xử lý tốt hiện trường án mạng, tôi không khỏi lâm vào trầm tư, hung thủ thật sự làm quá nhiều điều mà con người khó có thể làm được. Năm con chó giống Shepherd nổi tiếng với lòng dũng cảm, trung thành, cho dù có bị chủ nhân đánh chửi, cũng tuyệt đối không công kích chủ nhân. Hơn nữa chỗ ở của nhà họ Lý cái gì cũng là hàng cao cấp, đương nhiên đến cả chó canh nhà cũng phải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc mới dùng. Có lẽ, nên điều tra nơi bán năm con chó này một lát.



Nhiều khi, ngàn đầu vạn tự không biết từ đâu nhớ tới, nhưng đột nhiên một cái lại xuất hiện một tin tức lại có thể cởi bỏ nỗi nghi hoặc trong nội tâm—— Trăn Trăn điện báo cáo, nhà Tô Mộng Như là nơi huấn luyện và mua bán giống chó Shepherd...

0 nhận xét:

Post a Comment