"Không thấy rồi!" Ngân Vũ lùi về sau hai
bước, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Lâm Thiện! Mà Tiểu Dạ Tử cũng lập
tức gọi cho Công Tôn Diệm!
Vừa mới tìm được lửa quỷ, Công Tôn Diệm đang kích động
thì nhận được điện thoại.
"Ngay lập tức tới lầu hai!" thanh âm Tiểu Dạ
Tử truyền đến: "Quỷ đã hành động! Không thể để 2 con quỷ gặp nhau!"
Hành lang lầu 2 phân bố tương đối phức tạp, nhưng 2
con quỷ tận lực muốn tìm đối phương thì sớm muộn gì cũng gặp mặt. Hiện tại,
nhất định phải mau chóng dẫn 1 con rời
đi!
Hai tổ nhân mã đều lập tức hành động! Mà Ngân Vũ cùng
Tiểu Dạ Tử lại tiếp tục nhìn chăm chú lên màn hình giám thị!
"Lầu hai..." ánh mắt Tiểu Dạ Tử không ngừng
quét qua tất cả màn hình tại lầu 2, nhưng chỉ nhìn thấy những văn vật được
trưng bầy mà không thấy bóng dáng quỷ hồn đâu cả!
Công Tôn Diệm đi theo sau Phong Liệt Hải, hai người
nhanh chóng dọc theo cầu thang vọt tới lầu hai, sau đó thẳng tắp chạy về phía
sảnh triển lãm số 6! Lúc này, Phong Liệt Hải đã đem ngọn lửa màu trắng thả vào
bấc đèn, rất nhanh, hỏa diễm yêu dị được đốt lên, đèn lồng tỏa ra ánh sáng
trắng mờ mịt.
Dọc theo hành lang, hai người tâm thần bất định đi
tới. Mà cách hành lang không xa phía trước, chính là sảnh triển lãm số 6. Trước
mắt, ánh lửa trong đèn vẫn chưa đổi sắc.
Một ngọn lửa sau khi thả vào đèn lồng, thời gian thiêu
đốt chỉ có 5 phút đồng hồ, tuy không muốn lãng phí ngọn lửa này, nhưng ai cũng
không dám đi đánh bạc tin tưởng vào lời nói "Bình thường sẽ không giết
người" . Không ngừng tiếp cận sảnh triển lãm, rốt cục khi đứng trước cửa
ra vào sảnh số 6, trái tim 2 người không ngừng đập bịch bịch, thân thể cứng
ngắc. Cửa lớn sảnh triển lãm rộng mở, bên trong trưng bầy văn vật thời kỳ tần
hán. Bọn hắn hít sâu vài hơi rồi tiến vào.
Diện tích sảnh triển lãm số 6 rất lớn, từ lúc Tiểu Dạ
Tử gọi điện thoại tới lúc bọn hắn chạy lên thời gian cũng không nhiều. Hai
người để tiết kiệm thời gian, vội vàng chạy đi chạy lại khắp nơi trong sảnh
triển lãm. Sảnh triển lãm dài ước chừng hơn 40 mét, rộng cũng gần 20m. Nói cách
khác, quỷ rất có thể đang ở bên ngoài phạm vi thiêu đốt của ngọn lửa. Mà nếu
như vẫn không cách nào dẫn dắt quỷ hồn rời đi, sau khi ngọn lửa thiêu đốt không
còn, đến lúc đó nguy hiểm chính là bọn hắn.
Công Tôn Diệm đứng ở trung ương sảnh, thẳng tiến về
trước, tận lực không để bản thân lệch phương hướng. Xuyên qua 1 vài tủ kính,
ngọn lửa vẫn không đổi màu.
Bên trong phòng quan sát, Tiểu Dạ Tử cùng Ngân Vũ đều
trừng lớn 2 mắt nhìn màn hình. Trước mắt, sảnh triển lãm số 6 không có bất kỳ
tình huống dị thường, chỉ thấy Công Tôn Diệm cùng Phong Liệt Hải đang cầm theo
đèn lồng đi qua đi lại.
Mà mặt khác, Lạc Chính Thần cùng Lâm Thiện vẫn đang
tiếp tục tìm kiếm lửa quỷ. Không thể đốt đèn dẫn đường lên mà nói..., tới sảnh
triển lãm số 9 chính là muốn chết. Hiện tại, xác ướp trong sảnh triển lãm số 9
cũng đã thức tỉnh, dưới tình huống này, đi vào là chuyện rất nguy hiểm.
Hai cỗ xác ướp cổ lúc này đang không ngừng tìm kiếm
đối phương!
"Hai cái xác ướp kia cũng không phải cương thi
hay quái vật..." Ngân Vũ lẩm bẩm: "Chúng nó là tồn tại phi vật lý mắt
thường không thể nhìn thấy! Ngay cả cameras cũng không thể quay lại. Đèn dẫn
đường là phương pháp duy nhất tác dụng với chúng, nhưng bây giờ..."
"Lập tức rời khỏi sảnh triển lãm số 6, đi tìm bên
ngoài!" Tiểu Dạ Tử nói vào trong điện thoại: "Phong Liệt Hải ngươi
quen thuộc đường! Phải biết rằng con quỷ ở sảnh số 9 cũng đang tìm tới! Chúng
tôi vẫn tiếp tục tiến hành giám thị, các ngươi vô luận làm như thế nào cũng
phải dẫn được 1 con quỷ rời đi! Đem nó dẫn tới tầng cao nhất đi!"
Cái huyết tự này, chẳng khác gì giữa quỷ và quỷ chơi
cút bắt. Trong viện bảo tàng nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ, nói chung
khó có thể dự đoán trước điều gì!
Phong Liệt Hải lúc này vẫn còn trong sảnh triển lãm số
6, nói: "Thế nhưng, Thần Cốc tiểu thư..."
"Con quỷ kia rất có thể đã rời khỏi sảnh số 6! Đèn
dẫn đường chỉ có tác dụng trong 5p ngươi quên sao? Nhanh! Lập tức đi ra ngoài!
Tuyệt đối không thể để 2 con quỷ kia gặp mặt! Tuyệt đối!"
Một khi hai con quỷ gặp nhau, kể cả ẩn nấp ở nơi hẻo
lánh nhất trong viện bảo tàng cũng tuyệt đối tử vong. Phong Liệt Hải cũng tinh
tường điểm này, cắn chặt răng, cùng Công Tôn Diệm xông ra ngoài!
Chạy ra hành lang bên ngoài, lại hướng về sảnh triển
lãm số 9 chạy tới, tốc độ 2 người tăng lên cực hạn, không dám chậm trễ chút nào!
Dọc theo hành lang chạy về phía trước, thời điểm tới 1
đoạn rẽ, ngọn lửa càng ngày càng nhỏ. Năm phút đồng hồ đã trôi qua hơn phân
nửa!
Phong Liệt Hải cùng Công Tôn Diệm bỗng nhiên dừng
chân, đột nhiên quay lưng chạy về hướng ngược lại!
Một khi đèn dẫn đường biến thành màu đen chứng tỏ quỷ
hồn tồn tại trong phạm vi 30m bên cạnh bọn hắn! Kế tiếp quỷ sẽ chạy theo người
cầm đèn dẫn đường! Phong Liệt Hải cùng Công Tôn Diệm nhanh chóng chạy tới hướng
cầu thang! Nhất định phải dẫn con quỷ này tới lầu 5!
Tốc độ hai người càng lúc càng nhanh, dù sao, ngọn lửa
kia vẫn đang không ngừng nhỏ đi. Có thể chèo chống tới tầng cao nhất hay không
cũng là vấn đề! Hơn nữa, một khi ngọn lửa hoàn toàn tắt lụi, quỷ hồn có thể sẽ
giết chết bọn hắn!
Trên thực tế Tiểu Dạ Tử đưa ra 1 ý nghĩ."Quỷ bình
thường sẽ không giết người ", có thể điều kiện để quỷ ra tay giết người
chính là "Sử dụng đèn dẫn đường dẫn quỷ rời đi"?
Nếu như đó là điều kiện gây ra tử lộ, hộ gia đình cho
dù biết cũng vẫn phải làm. Không có đèn dẫn đường thì không thể ngăn cản 2 con
quỷ gặp nhau!
Chạy, chạy, chạy!
Nhìn chằm chằm vào màn hình giám thị, Tiểu Dạ Tử nắm
chặt hai tay, nói: "Nhanh, nhanh, nhanh ! Nhanh lên chút nữa!"
Không ai có thể biết, trong quá trình tiến lên lầu 5
có đụng độ phải con quỷ còn lại hay không! Trong màn hình giám thị, hoàn toàn không
nhìn được tung tích của quỷ hồn!
Chạy tới lầu 4, Công Tôn Diệm cùng phong Liệt Hải đều
khẩn trương vô cùng, nội tâm bang bang nhảy lên, nhưng lúc chạy lên lầu 5, mới
bước được 3 bậc cầu thang ngọn lửa đã tắt mất!
Điều này cũng ứng với, hiệu lực dẫn dắt quỷ hồn đã vô
hiệu!
Phong Liệt Hải cùng Công Tôn Diệm tràn ngập sợ hãi
quay đầu lại, thế nhưng đằng say không nhìn thấy gì cả!
Hai người lập tức cắn răng chạy xuống, quẹo sang 1 bên
cầu thang! Căn cứ trí nhớ siêu cường của Phong Liệt Hải, nhanh chóng xuyên qua
từng sảnh triển lãm 1!
Trong khi chạy bọn hắn thỉnh thoảng có quay đầu lại. Nhưng
hiện tại đèn dẫn đường trong tay không có lửa, cho nên không biết quỷ hồn có
đuổi theo hay không!
Cứ như vậy, cuối cùng thông qua một cầu thang khác, 2
người phi tốc chạy xuống dưới. Hiện tại 2 người chỉ có thể cầu nguyện trong
lòng.
Hai con quỷ, trước mắt 1 con đang ở lầu 2, 1 con đang
ở lầu 4.
Cái chênh lệch nhỏ bé này không hề đem đến cảm giác an
toàn. Không, kỳ thật bên trong viện bảo tàng này, không cách nào chính thức cam
đoan 2 con quỷ tuyệt đối không gặp mặt nhau.
Chín ngọn lửa, bây giờ còn lại 8. Huyết tự mới bắt đầu
được chút thời gian đã sử dụng hết 1 cái, chỉ còn lại 8.
Lạc Chính Thần và Lâm Thiện lúc này vẫn đang tiếp tục
tìm kiếm ở lầu 1, nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì. Ở lầu 2 bây giờ, căn bản
không có ai dám tới.
Lúc này, Phong Liệt Hải cùng Công Tôn Diệm cũng đang ở
lầu 3, tiếp tục tìm kiếm lửa quỷ. Dù sao, không có lửa, bọn hắn không dám đi
xuống tầng 2.
Trong quá trình tìm kiếm, nội tâm Phong Liệt Hải luôn
cảm thấy tâm thần bất định. Dù sao, giữa lầu 2 và lầu 4 chỉ có lầu 3 có thể
coi là nơi an toàn nhất. Thế nhưng bọn hắn không thể biết quỷ hồn có đang ở sau
lưng hay không. Lúc này, lầu 3 dầy đặc bóng tối, khiến lòng người âm trầm.
" Đèn dẫn đường..." Công Tôn Diệm bỗng nhiên
nói: "Phong Liệt Hải, ngươi không cảm giác, có chút giống như đạo cụ trong
nhà kho sao?"
"Đúng vậy." Phong Liệt Hải gật đầu:
"Đúng là như thế. Nói về nhà kho, trước mắt, Thần Cốc tiểu thư đang có ý
nghĩ, Mộ Nhan Tuệ mất tích nhất định quan hệ có quan hệ tới sự biến mất của nhà
kho. Nhà kho tại sao lại đóng cửa... Lại nói, ta nhớ được có một cái đạo cụ gọi
là 'Gáy nói mớ " có cùng tác dụng với ' Đèn dẫn đường '."
" 'Gáy nói mớ' ?" Công Tôn Diệm nghiêng đầu
nghĩ, hỏi: "Là loại hình đạo cụ nào?"
Phong Liệt Hải nhớ lại trong đầu hình tượng của từng
dãy tủ. Với trí nhớ của hắn, cho dù là 1 chi tiết chỏ bé tỉ mỉ cũng sẽ không
quên.
"Đó là đạo cụ nằm trong dãy tủ nguyền rủa, 'Gáy
nói mớ' là đạo cụ loại nguyền rủa."
Công Tôn Diệm bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói:
"Đúng rồi, ngươi nhớ kỹ 1 chút, trong đạo cụ có đèn dẫn đường không?"
"Không, không có, ngược lại có 1 loại quỷ hỏa tên
là 'Thực Hỏa linh đèn cầy' . Ngươi xem..." Phong Liệt Hải từ trong người
lấy ra 1 tờ giấy được gấp cẩn thận: "Đây là ghi chép của ta về tất cả đạo
cụ trong nhà kho. Ngươi có muốn nhìn xem có thứ gì liên quan tới đèn dẫn đường
hay không?"
Công Tôn Diệm cầm lấy tờ giấy, chăm chú đọc tất cả tên
các loại đạo cụ. Cũng chỉ có loại trí nhớ khủng bố như Phong Liệt Hải mới nhớ
hết được những thứ này.
"Ân?" Công Tôn Diệm bỗng nhiên chú ý tới một
việc, thời điểm hắn nhìn thấy 'Gáy nói mớ' thình lình phát hiện ra 1 chuyện.
"Cái này... Những đạo cụ này... dường như những
chữ mở đầu tạo thành 1 câu!" Công Tôn Diệm là người quan sát sự vật sự
việc cực kỳ cẩn thận, hắn cẩn thận cúi đầu nhìn tờ giấy, ý đồ giải nghĩa đoạn
mật mã này.
"Một câu?" Phong Liệt Hải chấn động, hắn
hoàn toàn không có nghĩ tới điểm này, liền tranh thủ quay đầy qua xem xét,
nhưng... miệng của hắn, thình lình bị một bàn tay lạnh như băng bịt lại!
"Đúng, một câu! tất cả loại đạo cụ nguyền rủa là
(mình không đổi tên mà để im mấy tên này nhé) bất tử chi chú, yêu đầu chú, Đại
Ma Đầu, khải ma giả tạo, xấu mặt quỷ, gáy nói mớ, ghép được thành câu 'Không nên
mở ngăn kéo ra " kế tiếp ở loại đạo cụ công kích: dâm tư la bàn, lệ hỗn
chung, mặt ma, huyết lựu loại cây tử, tử mẫu quỷ kỳ, Thực Hỏa linh đèn cầy,
người giả hình tạo nên câu 'Bởi vì bên trong huyết tự là giả " loại kháng
tính dược vật: điệu thiên huyết văn, cự cổ, bảy đêm oán huyết, thí hỗn chu sa,
tương lai đồng [tử], tử hủ dịch, lục ảnh phấn là câu 'Đạo cụ kỳ thật là tử lộ'
... Đạo cụ, đạo cụ là tử lộ? Còn có một câu..." Công Tôn Diệm hai mắt toát
ra vẻ sợ hãi đọc ra câu cuối cùng: "Quỷ Võng mạng, Tử Văn giày, cách vực
họa trục, U đốt thuẫn, dị tay, mấy đời khóa, quỷ họa (vẽ)... Đây là, đây là,
'Trong tủ có một con quỷ' !"
Hoảng sợ đến cực điểm. Công Tôn Diệm mãnh liệt ngẩng
đầu lên nhưng lại phát hiện, Phong Liệt Hải vốn đứng trước mặt, lúc này đã biến
mất vô ảnh vô tung!.
0 nhận xét:
Post a Comment