2/17/2016

Posted by Unknown |
Chương 5: Hắc ám trong gia tộc Đồng Sinh


Kinh đô.


Trên đường phố, hoa anh đào bay tán loạn, tùy ý có thể thấy nam nữ mặc ki-mô-nô đi lại. Mà phía trước 1 đền thờ nhỏ.


Giờ phút này đang là ngày hè chói chang, trước cổng chính đền thờ, đứng một nam một nữ.


Nam tử khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ráo, mang theo một cái túi du lịch, còn nữ tử, mặc 1 kiện ki-mô-nô hồng phấn, một đầu tóc dài buông thẳng.


Hai người này là Thần Nguyên Nhã Thần cùng Thần Cốc Tiểu Dạ Tử.


Vừa xuống phi cơ hai người đã nhanh chóng chạy lại đây, tốc độ có thể nói nhanh hết mức. Hơn nữa, vé máy bay khứ hồi cũng đã mua xong.


"Tiểu Dạ Tử, em..." Nhã Thần nhìn về phía Tiểu Dạ Tử đang mặc ki-mô-nô vẻ mặt kiên quyết, hỏi: "Hiện tại, chúng ta..."


"Ít nhất, phải gặp mặt phụ thân 1 lần." Tiểu Dạ Tử nhìn về phía đền thờ trước mặt, giọng nói không cảm tình: "Ít nhất em muốn hỏi, phụ thân thực sự đã hoàn toàn quên mẫu thân sao?"


Đồng Sinh Lĩnh năm đó bởi vì Yêu Thần Cốc Long Ngạn, không tiếp nhận hôn nhân do phụ thân Hùng Nhị Lang an bài, cố ý quyết gả cho thiếu chủ 1 đền thờ nho nhỏ. Mà Thần Cốc Long Ngạn sau khi kết hôn liền ở rể Đồng Sinh gia, sửa họ thành Đồng Sinh. Nhưng sau khi Lĩnh qua đời, hắn lập tức mang theo Tiểu Dạ Tử rời khỏi Đồng Sinh gia. Trên thực tế trong Đồng Sinh gia một mực đồn đãi, hắn đã tiến hành giao dịch với 1 vài người, đối phương cho hắn tiền, để hắn cút ra khỏi Đồng Sinh gia, mang theo cả hai đứa con gái, điều kiện là về sau vĩnh viễn cũng không được truy tra cái chết của Đồng Sinh Lĩnh.


Lời đồn đãi này tại Đồng Sinh gia là bí mật công khai, cơ hồ không người không biết không người không hiểu.


Thần cốc thần xã chiếm diện tích cũng không tính quá lớn, là đền thờ được truyền lại từ thời Tự Chiêu, vẫn bảo tồn đến nay. Dù sao, kinh đô còn gọi là cố đô văn hóa.


Thời điểm tiến vào đền thờ, người đầu tiên nhìn thấy là 1 nữ trung niên mặc kimono màu đen, đứng trên bậc thang, trên đầu che 1 cái dù giấy dầu. Mà khi nàng nhìn thấy Tiểu Dạ Tử, lại lộ ra thần sắc kinh ngạc.


"Tiểu Dạ Tử! Còn có... Thần Nguyên tiên sinh?"


Nhã Thần vội vàng khom người chào hỏi: "Thần Cốc phu nhân, trước tới quấy rầy. Lúc này đây..."


Tiểu Dạ Tử đã cắt đứt lời hắn: "Ta muốn gặp phụ thân. Ông hẳn ở trong đền thờ?"


Người nữ trung niên trước mặt chính là người phụ nữ được cha đẻ của Tiểu Dạ Tử, Thần Cốc Long Ngạn sau khi để tang vợ không tới 1 năm lấy vào cửa, Tín Chính  phu nhân, hiện tại đã đổi tên là Thần Cốc Tín Chính. Mà quan hệ giữa vị mẹ kế này và Tiểu Dạ Tử rất vi diệu. Vốn, loại quan hệ này thông thường rất khó xử lý , mà Tiểu Dạ Tử làm thám tử, nhiều năm hối hả ngược xuôi, cho nên thời gian ở nhà rất ít.


"Ngươi trở về rồi..." Tín Chính phu nhân chậm rãi bước tới, vươn tay, vừa định chạm vào Tiểu Dạ Tử, nhưng nàng chỉ lạnh lùng hỏi: "Phụ thân ở nơi nào?"


Trong mắt Tín Chính phu nhân chợt hiện lên một tia ảm đạm, nắm cái dù giấy dầu trong tay, mi mắt khẽ rũ xuống, sau đó, quay đầu lại nhìn về phía sau đền thờ, nói: "Phụ thân ngươi, hẳn đang trong sân chăm sóc cây cỏ."


Trước mắt, kinh tế của Thần Cốc Thần Xã hoàn toàn từ thu nhập Tiểu Dạ Tử làm thám tử chèo chống, nếu như không có số tiền này, đền thờ không thể chống đỡ nổi. Cho nên Thần Cốc Long Ngạn muốn sống nhờ đền thờ này là điều không thực tế.


Trong sân nhỏ của Thần Cốc Thần Xã, 1 nam nhân trung niên mái tóc đã có phần xám trắng, đang tu sửa mấy bồn hoa nho nhỏ. Thời điểm Tiểu Dạ Tử tới gần hắn, thân thể Thần Cốc Long Ngạn khẽ giật mình, quay đầu lại.


"Tiểu Dạ Tử..." Thần Cốc Long Ngạn đứng người lên, muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy Nhã Thần sau lưng Tiểu Dạ Tử.


Trong sân, kim cá đang chơi đùa trong ao nước. Một đoạn gậy trúc nghiêng nghiêng, nước từ bên trong chậm dãi chảy ra. Dương Quang chiếu trên mặt nước, lộ ra những gợn sóng lăn tăn.


"Quả nhiên kiều mạch ở đền thờ vẫn hợp khẩu vị với ta nhất " Tiểu Dạ Tử chắp tay trước ngực, nói: "Ta sẽ ăn ngon miệng."


Cầm đũa kẹp mỳ kiều mạch trước mắt, mà ở đối diện, Thần Cốc Long Ngạn có chút già nua lộ ra vẻ tươi cười: "Bất quá... mụ mụ con làm ăn ngon hơn."


Tay cầm đũa của Tiểu Dạ Tử run rẩy một cái.


"Ta nghe nói Thương đang ở Trung Quốc. Con đã gặp nó chưa ?"


Tiểu Dạ Tử nuốt 1 miếng kiều mạch lớn, ngẩng đầu lên, nói: "Xem ra ba ba ngẫu nhiên cũng sẽ quan tâm một chút chuyện tình của Thương. Chà, không có chút rượu gạo sao? Con vẫn nhớ cha thích uống."


"Đúng vậy a, con nói đúng."


"Bá phụ, để ta." Nhã Thần lập tức đưa tay đem bình rượu gạo cầm lên, giúp Thần Cốc Long Ngạn rót đầy vào chén, đồng thời đánh giá Tiểu Dạ Tử vài lần.


"Thương vẫn không thể tha thứ cho ta đi?" Thần Cốc Long Ngạn cười khổ: "Không, phải nói, tỷ muội con đều không tha thứ cho ta? Nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng tảo mộ mẫu thân 2 con hay gặp mặt Thương."


Không khí, nhất thời trở nên cứng ngắc.


Thần Cốc Long Ngạn bưng chén rượu lên, uống một ngụm, nói: "Con hình như phải rời đi?"


"Con đã mua vé trở về trung quốc lúc chạng vạng tối." Tiểu Dạ Tử vẫn biểu tình lạnh nhạt như cũ: "Ủy thác lần này tương đối khó xử lý, con sẽ ở lại trung quốc 1 đoạn thời gian rất dài."


"Vậy sao!!"


Ăn xong đặt đũa xuống, nhìn chén kiều mạch trước mặt phụ thân cơ hồ không hề động đũa, nói: "Cha căn bản không cách nào sinh hoạt được trong Đồng Sinh gia? Không, nên nói cha sớm đã ghét ở rể nhà Đồng Sinh gia?"


Phụ thân không trả lời, mà Nhã Thần thì có chút kinh ngạc.


"Được rồi, đây bất quá là con suy luận mà thôi. Kỳ thật còn có một loại khả năng, nhưng không có chứng cớ gì ủng hộ khả năng này. Thương, con cũng chưa từng nói chuyện qua với nàng. Hôm nay bất quá chỉ là muốn nghe được câu trả lời từ miệng cha mà thôi."


"Cha còn nhớ rõ mẫu thân không? Không, đối với cha mà nói, mẫu thân đã không còn trọng yếu sao? Mẫu thân chết 1 năm cha liền cưới Tín Chính tiểu thư, cha bây giờ đã triệt để quên mẫu thân rồi sao?"


Bàn tay Thần Cốc Long Ngạn xiết lại thành đấm, ánh mắt rời rạc, không ngừng thở hổn hển.


"Con hỏi điều này... Là có ý gì?"


"Mẫu thân đối với cha mà nói..."


"Nàng đã chết rồi. Hơn nữa, đã qua nhiều năm như vậy, nói chuyện này còn có ý nghĩa sao? Con nói ta chán ghét sao? Có lẽ. Ta hiện tại không muốn nhấc lên chút quan hệ nào với người nhà Đồng Sinh. Cả đời này cũng không muốn!"


Đây là câu trả lời của Thần Cốc Long Ngạn.


Tiểu Dạ Tử cầm lấy bình rượu, rót một ly, nói: "Vậy sao? Vậy được rồi."


Nàng nâng ly, uống một hơi cạn sạch.


"Điều con muốn hỏi đã hỏi, cha đã triệt để quên mất mẫu thân, như vậy, con cũng không cần người nữa. Sau chén rượu này, con và cha, không còn quan hệ."


Đặt chén xuống bàn, nàng đứng lên nói: "Kiều mạch ăn rất ngon. Đáng tiếc, về sau không được ăn nữa rồi. Nhã Thần, đi thôi."


Thời điểm nàng quay người sắp bước đi, thanh âm từ sau lưng truyền đến.


"Đừng có điều tra về nhà Đồng Sinh nữa! Buông tha đi, Tiểu Dạ Tử!"


Tiểu Dạ Tử nghe được câu này lập tức quay đầu, nhìn 2 tay phụ thân nắm chặt tới nổi gân xanh, cả người dường như già nua hơn trước.


"Tôi đương nhiên biết rõ rất nguy hiểm." Tiểu Dạ Tử cười lạnh nói: "Nhưng tôi và ông bất đồng. Chỉ cần có thể tìm ra hung thủ sát hại mẫu thân, tôi có thể giao ra bất cứ cái giá lớn nào. Hung thủ là người Đồng Sinh gia, hơn nữa tình huống thân thể ngoại tổ phụ ngày càng kém, hiện tại do cậu Đồng Sinh Chính Nhân chấp chưởng đồng phát tài lãng thì tình hình càng thêm nguy hiểm. Nhưng như thế thì sao? Tôi từ lúc bắt đầu đã biết rõ điều đó, nếu như buông tha, thì ngay từ đầu cũng đừng làm."


Rời khỏi đền thờ, Tiểu Dạ Tử sẽ không trở về nữa.


"Không đi hỏi phụ thân ngươi sao? Phải chăng ông biết rõ nội tình gì?" Nhã Thần đi theo bên cạnh, vẫn là không kìm nén được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Còn có, dù sao, ông cũng là..."


"Chuyện có thể tra được em sớm đã tra. Đồng Sinh gia có thủ đoạn che trời thế nào em đương nhiên biết. Căn bản không thể trông cậy dùng luật pháp để chế tài hung thủ, từ khi tiến vào nhà trọ kia em đã quyết định, bằng cách nào cũng phải để tên hung thủ kia trả giá. Vô luận hắn là ai em đều không bỏ qua. Tuyệt đối!"


Hoàng hôn buông xuống. Trước Thần cốc thần xã, Thần Cốc Long Ngạn cùng thê tử Thần Cốc Tín Chính sóng vai nhau đứng ở cổng chính.


"Nó sẽ không trở về nữa." Thần Cốc Long Ngạn run rẩy , tựa hồ tùy thời sẽ ngã xuống, "Giống mẫu thân của nó, tính cách đều quật cường như thế. Cho dù biết rõ con đường phía trước đáng sợ, cũng vẫn tiến lên."


Phu nhân Tín Chính cầm chặt tay trượng phu, nói: "Như vậy... có được không? Cứ như vậy không đếm xỉa đến, nhìn nó làm chuyện nguy hiểm như vậy có được không? Ông tuyệt đối tự tin sẽ không hối hận sao?"


Long Ngạn không trả lời.


Hắn cũng không cách nào trả lời. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện, căn bản không có đáp án. Vô luận lựa chọn như thế nào đều là sai lầm.


Nhiều năm qua, hắn một mực muốn quên đi cơn ác mộng này, muốn vĩnh viễn phân rõ giới hạn cùng Đồng Sinh gia.


Hắn thủy chung nhớ rõ ngày đó, hắn đối với nhạc phụ của mình, cũng chính là gia chủ Đồng Sinh gia.


"Con muốn mang 2 đứa bé đi theo, ít nhất điểm này thỉnh người đáp ứng, phụ thân..."


Hắn đã từng khẩn cầu như vậy.


Nhưng đối phương cự tuyệt hắn.


"Hai người nhất định phải lưu lại 1. Cho phép ngươi mang đi 1 người đã là giới hạn lớn nhất của ta. Lĩnh là con gái ta yêu thương nhất, ta nhất định phải để huyết mạch của nó ở lại Đồng Sinh Gia."


Nhưng bây giờ nghĩ lại, những lời đó căn bản chỉ là nói êm tai mà thôi. Ở lại Đồng Sinh gia, chỉ để tiện cho việc giám thị. Vụ án giết người này, cân nhắc thứ nhất của Hùng Nhị Lang chính là che dấu.


Ý nghĩa đêm hôm đó, giết chết Đồng Sinh Lĩnh chính là toàn thể Đồng Sinh gia. Có thể nói tất cả mọi người trong gia tộc này đều phạm tội. Mà động cơ tự nhiên rất rõ ràng, vì không muốn tài sản nhà Đồng Sinh rơi vào tay Đồng Sinh Lĩnh. Không có ai hy vọng chia sẻ tài sản với 1 đứa con ngoài giá thú. Huống chi, bản thân nàng vô cùng có khả năng thu được rất nhiều tài sản.


Trước lợi ích đầy đủ, con người có thể biến thành ma quỷ.


Tiểu Dạ Tử bước lên phi cơ, nhưng Nhã Thần thì ở lại. Không lâu sau Thương sẽ trở về, hắn phải nhất định cùng Thương hợp tác, phụ trách điều tra hết thảy về Di Chân.



Mà huyết tự mới, rốt cục đã bắt đầu...! .

0 nhận xét:

Post a Comment