Chúc mọi người năm mới vui vẻ
Chương 24: Tâm Ma xâm lấn
Nếp uốn không gian bắt đầu
xuất hiện từng đường rách nhỏ mắt thường có thể nhìn thấy được!
Di Thiên nâng chân lên, đem
không gian trước mặt đá nát!
Không gian trọng điệp có
hai tiết điểm là cửa ra và cửa vào, cách nhau không quá 1 mét, cũng chính vì có
2 tiết điểm này mới tạo nên sự luân chuyển giữa các không gian.
Tình huống tuy chuyển biến
xấu, nhưng vẫn nằm trong tính toán của Di Thiên. Hắn dù gì cũng là người chấp
hành thành công tới 9 lần huyết tự, trí tuệ so với Di Chân sàn sàn nhau, cho
nên, hắn có thể ở hoàn cảnh ác liệt nhất tính toán tất cả những biến hóa và yếu
tố có lợi nhất cho bản thân. Nên lúc này, sắc mặt Di Thiên vẫn bình tĩnh như
trước.
Không gian vỡ vụn, hắn liền
mang theo Thâm Vũ xông vào trong 1 không gian mới!
Không gian mới này là 1 đại
hạp cốc. Trong hạp cốc, phóng thích mắt nhìn ra xa chỉ thấy rậm rạp chằng chịt
xương trắng, thật giống như 1 chiến trường Viễn Cổ! Mà Di Thiên không chút do
dự lại đá nát không gian, lại nhảy vào...
Không biết trôi qua bao
lâu, sau khi tiến vào không gian thứ 4, hắn quay đầu lại, lại xé rách không
gian!
Nhưng mà... lúc này đây sau
khi xông vào, cả người Di Thiên ngây dại. Bọn hắn thế mà trở lại ngục giam!
"Sao... Làm sao lại
như vậy? Vận khí không tốt sao?"
Nhìn quét xung quanh, không
thấy tung tích con quỷ Di Thiên mới nhẹ nhàng thở ra.
Nó khẳng định đã rời khỏi
không gian này. Chỉ cần có thể một mực chạy thục mạng xông qua các không gian
thì có thể chơi trốn tìm với nó rồi!
"Ta muốn kiểm tra lại
thân thể ngươi cẩn thận " Di Thiên quay đầu lại nói với Thâm Vũ: "Lúc
này nhất định phải tìm xem, còn sợi dây diều hay không!"
"Ân!" Thâm Vũ gật
đầu, đem hai tay vươn ra cho Di Thiên kiểm tra. Di Thiên kiểm tra thật kỹ, xác
nhận trên người nàng hoàn toàn không có sợi dây nào cả.
Không có sợi dây, con quỷ
không thể cảm ứng rõ ràng không gian bọn hắn đang đứng, điều này làm cho Di
Thiên cảm thấy cao hứng trở lại.
Kế tiếp hắn có ý định rời
khỏi không gian này, vì vậy liền đánh nát bức tường không gian phía trước, tiến
vao...
Thân thể Di Thiên tức khắc
định trụ.
Trước mắt là 1 hạp cốc trải
đầy khô lâu! Làm sao có thể! Một lần là trùng hợp, hai lần... có thể là trùng
hợp sao? Di Thiên tức khắc sinh ra 1 suy nghĩ cực đoan!
"Đóng băng..." Di
Thiên nói ra suy đoán của mình: "Con quỷ kia đã đem tất cả các không gian
trọng điệp đình trệ vận hành!" Không gian sau khi bị đóng băng sẽ trở nên
cố định.
Nếu là vậy, cho dù trốn như
thế nào vẫn là tiến về phía trước, căn bản không có cách nào thoát được!
Để nghiệm chứng suy đoán
của mình, Di Thiên lại phá nát không gian trước mắt, quả nhiên đồng dạng! Hắn
trăm phần trăm xác định, 17 tầng không gian trọng điệp này đã bị đóng băng!
Nhưng gặp phải hoàn cảnh này, biểu tình của Thâm Vũ vẫn không có chút biến hóa.
"Nếu như tao ngộ nguy
hiểm, ngươi đi đi thôi." Thâm Vũ nhàn nhạt nói: "Đây là huyết tự của
ta, đối với ngươi cũng không liên quan. Lời hứa ngươi nói với ta, ta xin tâm
lĩnh, cái này không phải sức người có thể đối kháng, ngươi dù sao cũng chỉ
là..."
"Ta Sở Di Thiên đã hứa
hẹn với người nào nhất định sẽ thực hiện!" Di Thiên lại không đồng ý, bắt
lấy tay Thâm Vũ chạy vào 1 không gian mới "Ta nói sẽ để cho ngươi sống sót,
nhất định có thể làm ngươi sống sót! Trừ phi ta chết, nếu không ngươi tự mình
muốn chết ta cũng không cho phép!"
Di Thiên từ nhỏ đã mất đi
nhiều người thân. Cha mẹ lâm nạn, cùng tỷ tỷ nương tựa nhau lớn lên, thời học
sinh vốn đang bình thường vì tiến vào nhà trọ mà trở thành ác mộng. Lần lượt,
cùng Tử thần thi chạy, gặp phải đủ loại kinh nghiệm khủng bố không xứng với
tuổi. Nhiều lần muốn sụp đổ nhưng đều được tỷ tỷ chống đỡ.
"Di Thiên, đáp ứng tỷ
tỷ, nhất định phải qua được lần huyết tự này được không?"
"Di Thiên, còn kém 1
chút xíu nữa thôi… thời gian tới, chúng ta liền có thể trở về nhà trọ!"
"Còn có ba lượt huyết
tự nữa thôi, Di Thiên, nhịn 1 chút! Chúng ta dù gì cũng đã kiên nhẫn nhiều năm
rồi!" Bất tri bất giác, cứ mỗi lần gặp phải tuyệt cảnh, tinh thần sụp đổ,
tỷ tỷ vẫn cắn răng nhẫn nại, dáng tươi cười thê mỹ đó, giúp Di Thiên kiên trì
tới cuối.
Một mực... Một mực... Không
buông bỏ, không dừng lại...
Một lần lại một lần nhẫn
nại, vậy mà có thể chờ đợi đến lần huyết tự thứ 10. Quãng đường bọn hắn đi qua
đã bỏ lại rất nhiều thi thể. Đối với Di Thiên mà nói, cuộc đời của hắn chỉ 1
màu tối, toàn tuyệt vọng và máu tươi, nhưng càng lột xác, lại chính là niết bàn
khải hoàn ca.
Nghịch lân lớn nhất cả đời
này của hắn chính là tỷ tỷ, Di Chân! Di Chân là căn bản, là tín niệm để hắn có
thể sống sót! Vô luận là người hay quỷ dám can đảm tổn thương nàng, Di Thiên
nhất định sẽ liều mạng! Mà trừ tỷ tỷ ra, người tồn tại trong nội tâm, làm hắn
dâng hết tình cảm chân thành chính là Thiên Tịch Nguyệt. Tịch Nguyệt là mối
tình đầu của Di Thiên, cũng là mối tình chết non.
Đoạn tình cảm này, có thể
nói là nốt nhạc xen vào cuộc đời ảm đạm của Di Thiên. Tuy nó tuyệt vời nhưng
cuối cùng vẫn là mất rồi. Mà bây giờ... Thâm Vũ, 1 nữ tử dãy dụa trong tuyệt
vọng, vì người yêu mà tiến vào dị không gian này, đối mặt với tử vong lại càng
làm dung nhan nàng thêm mỹ lệ, khiến lòng hắn chấn động thật sâu.
Nội tâm hắn rất hâm mộ nam
nhân tên gọi Biện Tinh Thần kia, có thể đạt được tâm của nữ hài này, hắn thật may
mắn biết bao! Mà mỗi 1 động tác, biểu lộ của Thâm Vũ, Di Thiên đều muốn ghi lại
thật sâu trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ quên. Dù vĩnh viễn này chỉ là ngắn
ngủn trong chớp mắt...
Ba giờ còn chưa trôi qua 1
nửa. Tánh mạng của Thâm Vũ trong tay "Ma Vương" đã gần như cây đèn
cạn dầu. Cái này càng làm nội tâm Di Thiên cảm thấy khó chịu, hắn đã không cách
nào đem ánh mắt rời khỏi người Thâm Vũ, nội tâm… đã không thể không có hình
bóng nàng. Nhưng vừa mới bất ngờ gặp gỡ, chẳng lẽ đã muốn vĩnh kết?
Tịch Nguyệt là mối tình đầu
của hắn, bản thể hắn phân ra 1 tia ý niệm cũng là tuân thủ lời hứa hẹn cuối
cùng với Tịch Nguyệt. Đoạn tình này coi như đã đặt dấu chấm hết.
Mà Thâm Vũ hiện tại chính
là người hắn muốn bảo vệ! Ba giờ... Chỉ có thời gian ngắn ngủi như vậy sao? Sau
này phải tạm biệt ư?
Di Thiên vốn cho rằng sống
trong nhà trọ nhiều năm, hắn đã học được cách tàn nhẫn đối mặt với sanh ly tử
biệt, nhìn quen những chuyện tốt đẹp nhất bị hủy diệt. Nhưng giờ phút này hắn lại
phát hiện, hắn chịu không nổi! Nếu Thâm Vũ chết đi, hắn sẽ chịu không nổi!
Không gian bọn hắn mới tiến
vào là 1 ngọn núi trống trải.
Chạy xuống chân núi hắn
phát hiện có rất nhiều bức tượng kỳ quái, đều được điêu khắc hình dạng con
người.
"Thâm Vũ, đáp ứng
ta..." Di Thiên lúc này không gọi nàng là "Bồ tiểu thư" nữa mà
là "Thâm Vũ" .
"Cái gì?" Thâm Vũ
hỏi.
"Không nên quên ta.
Nếu như có thể sống sót, rời khỏi nơi đây, như vậy xin ngươi đừng quên ta đi."
Thời điểm Di Thiên nói
những lời này trong lòng nhỏ máu, hắn biết rõ, cho dù hắn có thể cứu được
Thâm Vũ, nàng tất nhiên sẽ rời khỏi đây, cuối cùng vẫn là xa rời nhau.
Nhưng hắn không quan tâm!
Chỉ cần nàng còn sống! Dù từ nay về sau không cách nào nhìn thấy nàng, nhưng thân
ảnh của Thâm Vũ sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong nội tâm hắn, vĩnh viễn không xóa
đi, cho dù là chết, hắn cũng sẽ không quên thân ảnh của nàng. Trong mắt Thâm Vũ
chợt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nàng gật đầu.
"Ta sẽ không quên
ngươi. Sở Di Thiên."
Di Thiên lúc này mới lộ ra
bộ dáng tươi cười.
Kế tiếp tốc độ hắn tăng
vọt, nhanh chóng hướng về phía trước! Hắn biết rõ, hiện tại phải kiếm 1 toạ độ
không gian cố định mới, rồi chạy vào bên trong 1 không gian trọng điệp khác!
Tuy không gian trọng điệp
không hẳn dễ dàng tìm thấy, nhưng phàm còn 1 tia hy vọng, hắn vẫn quyết không
buông! Không có phần tính cách này, Di Thiên làm sao có thể sống sót qua 9 lần
huyết tự! Tốc độ không ngừng đề thăng, đồng thời Di Thiên cũng cảm giác uy hiếp tử vong đang tới gần.
Lúc này hắn cảm giác giống
như Tôn Ngộ Không bị ngũ hành sơn đè lên, cho dù chạy bao xa, chỉ sợ không
thoát nổi sự khống chế của con quỷ kia. Không... Không phải con quỷ kia... Mà
là Ma Vương!
Hộ gia đình đều cho rằng tâm
ma chính là thứ cấu thành tử lộ của huyết tự cấp ma vương. Nhưng Di Thiên từ
lời nói của Thâm Vũ lại cho rằng, nói là tâm ma, không bằng nói... là 1 loại
hạn chế của nhà trọ! Tâm Ma tồn tại cũng không phải tử lộ, mà là hạn chế! Tâm
Ma xuất hiện, là muốn phá bỏ tầng bảo hộ của nhà trọ dành cho hộ gia đình, mục
đích là để xâm nhập...
Không ngừng chạy trốn,
trong tầm mắt phía trước xuất hiện 1 trấn nhỏ! Di Thiên lúc này đột nhiên có 1
loại cảm giác! Tỷ tỷ! Hắn có thể cảm ứng được sự tồn tại của tỷ tỷ ở trong trấn
này!
"Như thế nào... Làm
sao có thể?" Di Thiên cảm thấy không thể tin được, nhưng mặc cho hắn tin
hay không đây vẫn là sự thật! Hắn nhớ rõ, Thâm Vũ nói tình huống của Di Chân
không rõ sống chết. Nhưng hắn còn sống tất nhiên tỷ tỷ sẽ không chết.
Thế nhưng, cho dù Di Chân
còn sống, như thế nào lại tiến vào không gian này? Điều này sao có thể? Di Thiên
không thể nào hiểu nổi! Nếu như bị cưỡng ép tiến vào không gian này, như vậy Di
Chân và hắn sẽ cùng 1 chỗ rơi vào trong vực sâu kia. Thế nhưng, hắn còn sống,
Di Chân cũng còn sống. Như vậy, chỉ có một lý do... Di Chân chủ động tiến vào
không gian này! Hoặc là, nàng bị 1 cỗ lực lượng khác kéo vào không gian này!
Mà hắn cho rằng, tình huống
thứ 2 xác suất rất cao!
Nhưng cho dù là tình huống
nào cũng rất khó hiểu! Hiện tại, nhất định phải đi xem 1 cái! Di Chân là nghịch
lân của hắn, hắn sẽ không để cho nàng gặp bất kỳ tổn thương nào!
"Tỷ tỷ đang ở
đó!" Di Thiên nắm chặt tay Thâm Vũ, nói: "Chúng ta cùng đi tìm nàng!"
Nhảy vào trong thị trấn nhỏ, Di Thiên dựa theo cảm ứng không ngừng chạy đi,
vòng qua rất nhiều khúc cua, rất nhanh 1 căn nhà vứt đi xuất hiện trước mặt hắn!
Cửa sổ căn nhà này hoàn
toàn vỡ vụn, lộ ra bên trong...
Di Chân đã hóa thành tượng
đá!
Nơi này chính là Dạ U Cốc! Căn
nhà này chính là nhà của Diệp Linh Linh!
Di Thiên hoảng sợ, hắn và
Thâm Vũ trèo qua cửa sổ nhanh chóng nhảy vào, đứng trước mặt tượng đá, hắn cảm
nhận được, tượng đá trước mắt mình đây chính là Di Chân!
Mà đồng thời hắn cũng phát
hiện được, bức tượng 2 thân thể cụt đầu đang lăn lóc dưới sàn nhà! Ở phần lưng
1 thân thể bị khuyết thiếu 1 khối cũng đập vào trong mắt Di Thiên!
"Chính là. . . . . Vì
cái này sao?"
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ
một chuyện còn đáng sợ hơn xảy ra.
Sau lưng Thâm Vũ xuất hiện
nếp uốn không gian! Tiếp theo, một đôi tay hư thối từ bên trong thò ra, túm lấy
Thâm Vũ muốn đem nàng kéo vào lỗ hổng không gian này! Bỏ qua sự ngăn cản của
bức tường mà phá vỡ không gian, điều này Di Thiên không thể nào làm được! Cho
nên, bất luận Di Thiên chạy đi bao xa cũng không có ý nghĩa! Chỉ cần vẫn ở
trong không gian trọng điệp này, bất kỳ 1 địa phương nào nó cũng có thể tùy ý
đến!
Tốc độ kia quá nhanh, thời
điểm Di Thiên kịp phản ứng, thân thể Thâm Vũ hơn 1 nửa đã bị kéo vào lỗ hổng
sau lưng, chỉ còn lại tay phải cùng gần nửa thân thể lộ ra ngoài!
"Không!" Di Thiên
lập tức chạy tới, ngắn ngủn trong 1 chớp mắt, hắn bỗng sinh ra 1 ý nghĩ! Lập
tức đem bức điêu khắc nhét vào trong tay Thâm Vũ, hét lớn: "Thâm Vũ! Cầm
lấy bức tượng này, sau đó, trong lòng ngươi nghĩ đến muốn liên thông cùng linh
hồn 2 tỷ đệ ta, nguyền rủa sẽ được chia sẻ, lúc đó ngươi được cứu rồi!"
Đây là ý nghĩ của Di Thiên,
là biện pháp tốt nhất có thể cứu Di Chân cùng Thâm Vũ!
Do ba người cùng chia sẻ
nguyền rủa, bức điêu khắc vốn thiếu 1 mảnh có thể lại lần nữa cân đối trở lại.
Cánh tay Thâm Vũ vẫn bị kéo
vào trong không gian kia! Di Thiên níu tay thật chặt nhưng cuối cùng cả cơ thể
nàng vẫn bị không gian kia nuốt hết, bức điêu khắc rơi trên mặt đất. Di Thiên
cả người quỳ sụp xuống đất, 2 mắt ngốc trệ nhìn bức điêu khắc.
"Không... Không thể...
Không thể..."
Hắn không thể tiếp nhận!
Hắn không thể tiếp nhận đồng thời mất đi Di Chân cùng Thâm Vũ! Đối với hắn mà
nói, điều này còn thống khổ hơn tử vong! Không thể! Hắn không biết Di Chân vì
sao lại biến thành tượng đá, nhưng cứ tiếp tục phát triển như vậy, nguyền rủa
sớm muộn cũng sẽ hàng lâm.
Còn có biện pháp nào không?
Còn có biện pháp nào có thể cứu được các nàng? Nếu có ai có thể làm được, cho
dù là ác ma hắn cũng cam tâm làm nô bộc.
"Không muốn... Không muốn... Van cầu ngươi,
van cầu ngươi!"
Di Thiên liều mạng gào thét: "Van cầu ngươi!
Ngươi đã cướp đi của ta nhiều thứ như vậy, ít nhất để lại các nàng cho ta... ít
nhất cầu ngươi đem các nàng trả lại cho ta"
Nhưng đúng lúc này, bức điêu khắc rơi trên mặt đất
bỗng xảy ra dị biến! Chỗ vốn bị thiếu 1 khối bỗng tỏa ra khói đen, tiếp theo nó
bắt đầu nhúc nhích! Vốn là 2 thân thể ôm nhau, trong màn khói đen lại hiện ra 1
thân thể nữa! Ba thân thể quấn lại với nhau, biến thành 1 bức điêu khắc mới!
Cùng lúc đó, từ tay phải của Di Chân, nguyền rủa bắt
đầu từng bước hóa giải! Ngón tay, bàn tay, cánh tay... bắt đầu biến thành màu
da! Rất nhanh lan đến ngực, cổ, tóc... nửa người Di Chân đã khôi phục lại như
lúc ban đầu! Thời điểm nàng mở mắt ra được, cảm giác như mình đang trong mộng
vì nàng nhìn thấy Di Thiên!
"Tỷ... Tỷ tỷ!" Di Thiên kinh hỷ xông lên
ôm lấy Di Chân! Mà cùng một thời gian, nếp uốn không gian lại xuất hiện, thân
thể Thâm Vũ cũng từ trong không trung té trên mặt đất, nàng gian nan bò lên,
nhìn bức điêu khắc nói: "Hình như... Vượt qua rồi..."
Thời điểm Di Thiên quay đầu lại nhìn thấy Thâm Vũ,
lập tức ôm lấy nàng, nói: "Thật tốt quá... Ngươi cũng còn sống, ngươi sống
sót rồi! Từ nay về sau, ta sẽ bảo hộ ngươi, cho dù ta chết cũng không để ngươi
chết!"
Mà bây giờ, thời gian quay trở về 1 chút. . .
Trên Diệp Phượng Sơn.
Thân ảnh Thượng Quan Miên giống như gió hướng về
phía khách sạn, cuối cùng, thời điểm còn cách khách sạn 500m, chân của nàng
hung hăng đạp lên mặt đất, cả người thẳng tắp nhảy dựng lên, hướng về lầu 5
khách sạn phóng thẳng tới!
0 nhận xét:
Post a Comment