2/06/2016

Posted by Unknown |

Chương 1: Nữ quỷ trường đại học y


Đạo khả đạo, phi thường đạo.


Danh khả danh, phi thường tên.

(Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn
Tên có thể gọi là tên thì không là tên vĩnh viễn
)


Hai câu nói này xuất từ Đạo Đức Kinh , mặc dù hơi khó hiểu rõ nghĩa, nhưng lại có thể coi như chân lý vạn vật thế gian. Muốn giải thích chính xác hai câu này, chỉ sợ  mất cả cuộc đời cũng không nhất định có thể làm được, nhưng muốn trình bày hàm ý đơn giản có thể hiểu là: có thể thuyết đích đạo lý, tuyệt không phải chân lý. Danh xưng sự vật, tuyệt không phải vĩnh hằng.


Thiên hạ hiện đại không thiếu cái lạ, có thể nói mỗi ngày đều phát sinh chuyện lạ, chúng gần như được lưu truyền trên mọi đường phố, luôn là đề tài nói chuyện những lúc uống trà nhàn rỗi. Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, hiểu biết của mình, cho nên sau mỗi một lời đồn đãi, câu chuyện sẽ được kể lại theo hiểu biết và ý niệm chủ quan của họ, với mỗi một người kể nó đã là một phiên bản khác rồi.


Cơ hồ tất cả lời đồn đều vì nghe nhầm đồn bậy mà hoàn toàn thay đổi, thậm chí có khi đi ngược lại sự thật, rồi có khả năng biến thành truyền thuyết quỷ quái của những bà mẹ dùng để dọa tiểu hài tử không nghe lời. Nhưng có ai muốn biết rõ chân tướng sự thật so với những lời đồn tam sao thất bản không.


Tôi họ Mộ tên Thân Vũ, khi tuổi nhỏthể mắc nhiều bệnh, mẹ tôi sợ không nuôi  tôi lớn được, nên mới đem đưa cho người khác dưỡng. Tuy nói là đưa cho người khác, nhưng trên thực tế chẳng qua là tìm mẹ nuôi cho tôi. Ở quê nơi mẹ tôi sinh sống có phong tục hơi kỳ quái, chính là mang những đứa trẻ nhiều bệnh tật cho bà cốt nuôi dưỡng, vì họ cho rằng như vậy có thể sửa lại được sinh mệnh cho con của mình.


Mẹ nuôi của tôi được gọi là bà Linh Quỷ, là bà cốt nổi danh nhất quê, hàng năm người tìm bà nhận trẻ nuôi không dưới trăm người. Nhưng mà mẹ nuôi cũng không phải là tùy tiện mà nhận, hàng năm chỉ nhận chín đứa bé, nghe nói là sợ nhiều trẻ quá bà không chăm sóc được.


Khi tôi sinh hạ đúng vào ngày quỷ nguyệt, hơn nữa lúc sinh trăng không đủ sáng, từ nhỏ đặc biệt đã mắc rất nhiều bệnh. Mẹ đẻ của tôi nói tháng thứ mười tám tôi bị phát sốt cao ba ngày liên tục, cao nhấtđạt bốn mươi độ. Nằm viện hai ngày, được dùng rất nhiều cách để hạ nhiệt nhưng tất cả đều vô phương. Có thể là khó mà sống nổi, may mắn cô chồng tôi kịp thời đuổi tới, khuyên mẹ tôi đi tìm bà Quỷ Linh hỗ trợ.


Cô chồng là ngư dân, cho nên thời gian phiêu bạt trên biển còn nhiều hơn trên bờ, khi đó cũng đã sắp tới cuối năm, vừa lên bờ đã biết chuyện bệnh tình của tôi rất nguy kịch rồi, đến bắt được cũng không thèm ngó tới, vội vàng đuổi tới bệnh viện  bắt mẹ tôi mang tôi đi tìm bà Quỷ Linh.


Bà Quỷ Linh là họ hàng xa của cô chồng, ở trên một chiếc thạch thuyền cũ nát. Gọi là thạch thuyền, nhưng chỉ đơn giản một ngôi nhà nhỏ xây bên cạnh bờ sông hình dáng như trên một con thuyền dược dùng làm phòng ở. Nguyên liệu thì là dùng gạch đá, ván gỗ, sắt lá mà xây nên, tuy nhìn từ xa hơi giống thuyền đánh cá, nhưng là cố định , không thể di động.


Ngày hôm đó là trước giao thừa một ngày, sau khi tới chỗ bà Quỷ Linh thì bầu trời đã tối đen rồi. Bởi vì sắp tới cuối năm cho nên bà đã thu đàn, không muốn trừ tà cho tôi, nhưng tại vì cô chồng lần nữa cầu khẩn nên bà mới miễn cưỡng đáp ứng.


Theo lời mẹ tôi nói, khi tôi vừa mới tiến vào trong thạch thuyền thì vẫn còn buồn ngủ, nhưng sau khi bà Quỷ Linh làm phép, rồi uống xong thần trà "Bà tỷ" được bà đưa cho thì lập tức tinh thần tỉnh táo, sau khi rời khỏi thạch thuyền mỗi lúc một khỏe mạnh hơn. Về nhà sắc thảo dược bà đưa cho uống thì mọi bênh tật cũng dần biến mất.


Sang năm, mẹ tôi cầu bà Quỷ Linh nhận tôi làm nghĩa tử,lúc đầu như thế nào cũng không chịu đáp ứng, cuối cùng vẫn là cô chồng ra mặt đau khổ cầu khẩn,  bà mới gật đầu. Nghe nói trong năm đó bà cũng chỉ nhận mỗi tôi làm nghĩa tử.


Ngày hôm đó, mẹ nuôi đưa cho tôi một chuỗi gọi là "Định hồn thiết" là chuỗi dây chuyền làm từ những hạt màu đen,nói tôi rất dễ bị mất đi hồn phách, cho nên cả đời đều phải mang theo chuỗi định hồn thiết bên người, thì mới có thể sống bình an.


Kỳ thật những tiểu hài tử ở quanh nhà đều có sợi dây chuyền hoặc vòng tay làm từ hạt định hồn thiết, mẹ tôi cũng từng muốn tìm cho tôi một chuỗi, mặc dù không trân quý, nhưng muốn tìm cũng không hẳn dễ dàng. Cho nên tôi tới bây giờ dù đã lớn lên, cổ tay dần dần thô, mà số lượng tiểu châu không ngừng gia tăng. Cho nên những hạt này đều do cô chồng đi xin được từ những người khác mà nối thêm vào.


Mỗi lần tới lễ mừng năm mới, tôi đều đi bái phỏng mẹ nuôi, bên ngoài thạch thuyền bà ở thì không có đặc biệt gì, nhưng bên trong lại giống như một gian chùa miếu loại nhỏ, đàn hương nghi ngút, phật âm quanh quẩn cả ngày. Hai bên chính sảnh treo rất nhiều cờ thưởng, đều là từ các thiện tín đưa tới, mỗi lần tới đây tôi lại phát hiện chúng nhiều hơn so với trước, mấy năm gần đây lại còn không còn chỗ để treoXã hội bay giờ vẫn còn nhiều người tin tưởng vào thần linh, bởi vì lúc tôi còn nhỏ, đã nghe mẹ nuôi được gọi là "Ngưu quỷ Xà thần" .


Đằng sau chính sảnh thì là một cái nhà kho, bên trong đủ các loại thảo dược kỳ quái. Sở dĩ nói kỳ quái, không phải vì... rất khó tìm kiếm, trái lại cây cỏ mọc ở ven đường cũng được coi là thảo dược. Chúng kỳ quái ở chỗ ngay trong   Bản thảo cương mục cũng không tìm thấy ghi chép công dụng. Nhưng khi tôi còn bé dù là bệnh nhẹ hay nặng đến đâu, cũng được chữa trị rất hiệu quả. Nhắc tới kỳ quái, mẹ tôi từng nói, trước khi nhận nghĩa mẫu, cơ thể tôi rất yếu đuối. Trời chỉ thay đổi thời tiết một chút là tôi cũng đã bị cảm mạo, chẩy nước mũi. Sau khi được nhận mẹ nuôi thì rất ít khi sinh bệnh, hỏi ra mới biết đều là mẹ nuôi nấu thảo dược cho tôi uống  sau đó lập tức khỏi hẳn luôn. Mà trước đó, thời gian tôi ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà.


Đại khái lúc tôi mười một mười hai tuổi, khi đến lễ mừng năm mới qua thăm mẹ nuôi, bà nhìn tôi trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài một hơi, âm thanh âm trầm nói với tôi: "Hoa tử ah, mẹ nuôi cũng không phải thần tiên gì, cho nên chỉ sợ tối đa chỉ có thể bảo vệ ngươi đến lúc trưởng thành, ngươi sau khi lớn lên nhất định phải đi làm cảnh sát..."


Mẹ nuôi nói tôi sinh vào lúc quỷ nguyệt, là thiên sinh quỷ tử mệnh, âm khí đặc biệt hưng thịnh, dễ dàng trêu chọc yêu tinh, khi tôi vừa sinh ra trong bệnh viện cũng xẩy ra một điều kỳ lại, cho nên cơ thể thường xuyên sinh bệnh. Về phần trong bệnh viện tại sao phải có chuyện kỳ lại xẩy ra,cũng không nói rõ ràng.


Mẹ nuôi thờ phụng "Bà tỷ" là thần linh chuyên môn phù hộ cho hoa tử hoa nữ ( tức đồng nam đồng nữ ) sau khi đã trải qua "Lễ thành nhân". Mà cái vòng định hồn thiết mặc dù cũng có hiệu quả tịch tà, nhưng chẳng qua là đối với yêu quái tầm thường, còn đối với một số yêu nghiệt năng lực khá mạnh thì hiệu quả rất nhỏ, gần như là không.


Tôi một mực không rõ "Bà tỷ" kia có phải là  một Thần Tiên không, mà mẹ nuôi cũng không nói cho tôi rõ ràng.  Cho nên trong phạm trù kiến thức của tôi, thì "Bà tỷ" so sánh ăn khớp cũng chỉ có "Gối đầu bà bà"(seach google mà cũng méo biết là tiên gì -_-) , cũng chính là Ân thị mẹ của Na Tra trong truyền thuyết.


Mẹ nuôi nói tôi sau khi lớn lên nhất định có thể dựa vào hoàng khí đẩy lui yêu khí, nhưng sử chúng không dễ dàng như vậy được. Tuy lúc ấy tôi không có hiểu rõ bà nói "lớn lên" là gì, thật ra là chỉ kinh nghiệm chuyện nam nữ. Nhưng từ khi đó tôi đã bắt đầu lập chí sẽ làm một cảnh sát tốt trừ bạo an dân.còn nói cho dù có hoàng khí hộ thân,  tôi cũng phải coi chừng mọi việc, bởi vì mệnh của tôi có liên hệ với yêu quái, cho nên khẳng định cả đời sóng to gió lớn, chỉ cần không cẩn thận rất có thể sẽ đoản mệnh.


Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt tôi đã gần 30 tuổi, gia nhập cảnh đội  cũng lâu lắm rồi, sóng gió đã gặp không ít, thế nhưng vẫn chỉ là một người vô danh tiểu tốt. Tuy hiện tại thời thế có vẻ chưa đến, nhưng lúc trước cũng từng có quãng thời gian rất oanh liệt... Ai, hảo hán không cần nói về chuyện năm đó nữa, chuyện đã qua nói cũng thế thôi, bây giờ vẫn là đối mặt sự thật!


"Đứng lại cho ta!" Gần hai năm qua, câu nói này cơ hồ mỗi ngày tôi đều nói đến mười tám lượt, bởi vì tôi là một người cảnh sát chuyên môn đi bắt những bọn ăn cắp.


Hôm nay người bị tôi bắt là một khuôn mặt rất mới, bất quá hắn đúng là chạy không thua gì tuyển thủ Ma-ra-tông, tuyệt đối không phải là hạng lèm nhèm tép riu, hẳn hắn đến từ một nơi khác. Ăn cắp cũng xem như một loại công việc có tính lưu động cao, bởi vì bọn hắn bình thường sẽ không bao giờ làm ăn ở một nơi trong thời gian quá dài... Chính xác mà nói là gây án, dù sao ăn nhau cũng là ở chỗ hên xui, nếu cứ hoạt động mãi ở một chỗ tai ương tự nhiên sẽ tìm tới tận cửa rồi.


Trên đường phố phồn hoa có hằng bao nhiêu người luôn luôn lạnh nhạt đối với chuyện cảnh sát truy đuổi ăn cắp, nếu như bọn họ có thể ra tay nghĩa hiệp một lần, thì tôi cũng không cần chạy đến thở không ra hơi rồi. Thật đáng tiếc, hai năm nay tôi ở đội bắt cướp lúc nào cũng không được lòng dân.


Vừa rồi tôi cùng tên ăn cắp chỉ cách xa nhau chưa đến 10m, nếu như tôi có thể chạy  hơn một điểm là có thể bắt được hắn rồi, thế nhưng cái đùi phải chết tiệt tự nhiên lại bị chuột rút, nên chỉ có thể chân thấp chân cao đuổi theo, khoảng cách lập tức lại bị kéo dãn ra. Hắn quay đầu lại liếc tôi một cái, lấy từ trong ví ra một xấp tiền, sau đó vứt lại cái ví xuống đất, hắn chuẩn bị nhảy vào một ngõ tối tẩu thoát. Nói thì chậm, nhưng xẩy ra thì rất nhanh. Khi đó bỗng có một cánh tay trắng nõn níu lấy sau cổ hắn, nhấc bổng hắn lên không trung.


Tôi chạy đến trước mặt thằng ăn cắp, thật vất vả mới khôi phục lại thể lực cùng hơi thở, thì phát hiện nguyên lai người đang xách cổ hắn là một nữ sinh cao gầy. Nữ sinh này cũng có chút khí chất, lông mày thẳng mắt hạnh, tóc dài phiêu dật, hai chân thon dài, cánh tay cũng không thể nói là tráng kiện, nếu không tận mắt chứng kiến, đánh chết tôi cũng sẽ không tin cô ấy có thể một tay nhấc được cả người trưởng thành. Tuy vóc dáng tên ăn cắp cũng hơi thấp bé, nhưng ít nhất cũng phải trên 50 kg, nếu đổi thành là tôi tuyệt đối không làm được rồi.


"Hắn trộm túi tiền của ngươi sao?" thanh âm của Nữ sinh rất có uy nghiêm, hương vị tựa như là một hảo hán.


Lúc này một người từ phía sau chạy đến nhặt ví tiền trên mặt đất, cướp lời của tôi: "Hắn trộm ví tiền của ta." Đây hẳn là người mất của.


Tôi móc chứng nhận nhân viên cảnh sát ra hướng nữ sinh cho nàng xem, nàng nhìn thoáng qua, rất khinh thường nói với tôi: "Nguyên lai ngươi gọi Mộ Thân Vũ... yếu đuối cũng có thể làm cảnh sát, trách không được trị an lại kém như vậy."


Ta ra vẻ ho khan che dấu nỗi xấu hổ: "Khục, khục... Cám ơn cô đã nhiệt tâm hỗ trợ, hiện tại giao cho tôi xử lý là được rồi."


Nữ sinh cũng móc ra một tấm thẻ chứng nhận nhân viên cảnh sát, thì ra nàng gọi Lý Trăn Trăn: "Ta sợ ngươi chút nữa lại bị rút gân làm hắn chạy thoát, vẫn là ta giúp ngươi bắt lấy hắn . Sư huynh!"


"Sư huynh" hai chữ từ trong miệng nàng nói ra, nghe đặc biệt chói tai, rõ ràng có chủ tâm nói móc tôi. Ai, thật muốn tìm thùng rác chui vào, chết tiệt tự nhiên lại bị chuột rút!


"Các ngươi muốn đùa nghịch diễn mỹ nữ anh hùng thì về nhà đùa nghịch, đừng lãng phí thời gian của lão tử được không!" tên ăn cắp hiển nhiên không thích bị người ta xách lên như thế, hơn nữa còn là bị một nữ sinh xách lên, trông thấy bộ dáng của hắn so với tôi còn quýnh hơn, cho nên trong nội tâm lập tức cân bằng.


Trăn Trăn buông hắn xuống, nhưng tay vẫn y nguyên níu lấy sau cổ hắn, còn thình lình đấm một quyền vào eo của hắn, hắn đau đến hắn nước mắt cũng nhanh chảy ra rồi kêu to cảnh sát đánh người, lập tức đã có một đám quần chúng vây xem chuyện tốt.


"Các ngươi đừng cho mình là công an thì đã giỏi hơn người khác ah! Ta không có trộm cái gì của ai hết, các ngươi chính là đang vu oan giá hoạ!" Xem ra, hắn lại  muốn chơi xấu rồi, diễn kịch không chỉ là kỹ năng mưu sinh của các diễn viên, đây cũng chính là một khóa học bắt buộc của những tên ăn cắp.


Tôi từ trong túi của hắn móc ra một xấp tiền mặt, tất cả đều là tờ một trăm đồng, có chừng hơn mười tờ. Tôi lấy lấy tiền vẩy vẩy trước trước mặt mặt hắn: "Cái này không phải là ngươi trộm đấy sao?"


"Trộm cái gì trộm ah! Tiền trong túi áo của ta, đương nhiên là của ta, mọi người làm ơn phân xử dùm ah!" Tiểu tử này không làm diễn viên điện ảnh thực là tổn thất  lớn của giới giải trí. Hắn vẫn không ngừng kêu la, làm mọi người vây xem ngày càng nhiều. Ai, lúc tôi với hắn truy bắt nhau, mọi người đâu có nhiệt tình như vậy đâu.


"Ngươi nói lại lần nữa xem!" Tôi giơ nắm đấm lên chuẩn bị nện vào cái khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi thối kia, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tùy ý để tôi đánh rồi, lập tức hai tay hắn vô ý thức ôm lấy đầu. Quần chúng vây xem thấy vậy liền nghị luận nhao nhao, phần lớn đều cho rằng tôi lạm dụng chức quyền.


Tôi thu hồi nắm đấm, đưa tiền tới trước mặt hắn: "Ta hỏi ngươi lại một lần, ngươi xác định số tiền này là của ngươi?"


"Đương nhiên!" Câu trả lời của hắn lời lẽ rất hùng hồn, giống như tiền đó thật sự của hắn vậy.


"Ta đây muốn bắt bớ, bởi vì ngươi mang trong người tiền giả." Tôi cười hướng quần chúng xunh quanh rồi đưa họ xem tiền mặt trong tay tôi.


"Cái gì?" Hắn trợn to mắt nhìn xấp tiền mặt trong tay của tôi, đây thật là một xấp tiền giả, hơn nữa còn rất dễ bị phát hiện, mọi người xung quanh cũng đã nhìn ra.


"Tiền này không phải ta, là hắn đấy." Hắn cuống quít chỉ vào người bị mất của, "Là hắn , là hắn đấy."


Người mất của vội vàng khoát tay lắc đầu: "Tiền này không phải là của tôi, không phải là của tôi, tôi không có giữ giả tiền."


Tôi không có để ý tới bộ dạng như đồ ngốc của người mất của, nghiêm túc  nói với tên ăn cắp: " vậy là ngươi thừa nhận trộm ví tiền của hắn rồi hả?"


"Cái này..." Hắn bất đắc dĩ gật đầu.


Tôi lại giơ lên nắm đấm, hắn cả kinh vội vàng giơ hai tay ôm đầu kêu lên: "Ta nhận  rồi còn muốn đánh?"


"Ai nói ta muốn đánh ngươi ah! Ngươi nhìn lại những số tiền này đi..." Tôi lại lần nữa hướng mọi người nhìn xấp tiền mặt trong tay.


"Thật sự? Chuyện gì xảy ra rồi hả?" Hắn cảm thấy không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chuyện vừa rồi đã biến tôi trở thành một thằng hề, Trăn Trăn cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.


Đang lúc mọi người nhao nhao nghị luận, đột nhiên một tiểu cô nương hưng phấn kêu lên: " nguyên lai cảnh sát thúc thúc còn là một nhà ảo thuật a!"


Tôi cười đắc ý, đi đến trước tiểu nữ hài ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt tóc của, từ đó lấy ra một cái kẹo: " cháu đã đoán đúng, thưởng cháu kẹo."


Một giờ sau, tôi ngồi ở trong phòng làm việc vừa xoa đùi phải vừa hút thuốc. Tên  ăn cắp đã bắt được, nhưng người mất của lại "ất tích" rồi, loại tình huống này mỗi ngày đều phát sinh, kết quả không ai báo án đương nhiên là ăn cắp vỗ mông rời đi. Đây có lẽ là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến trị an khó có thể cải thiện.


"Làm sao vậy, bệnh cũ lại tái phát?" đồng nghiệp Chu Dũng đi tới an ủi tôi. Tuy nhiên sự quan tâm của hắn cũng không thể giảm bớt nhục thể mà tôi phải chịu, nhưng dù sao trong nội tâm cũng cảm thấy một phần an ủi. Tôi rút điếu thuốc cấp cho hắn, cố gắng nặn một khuôn mặt tươi cười tự nhiên: "Không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi là tốt thôi."


Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi hút thuốc lá, càu nhàu nói: "Thượng cấp cũng không biết nghĩ như thế nào , ngươi trước kia cục dò xét cũng phá nhiều đại án như vậy, lại đem ngươi điều tới chỗ cả ngày chường mặt ra đường đi bắt ăn trộm, đúng là như hổ lạc đồng bằng ah!"


"Ai..." tôi thở dài. tôi không khỏi có chút hoài cảm về thân thế. Hai năm trước tôi vẫn còn trong hình cục dò xét cùng Tiểu Tương, hai người cùng được vinh dự nhân vật có tài năng mới nổi. Nếu không phải vì truy cái vụ án quỷ dị sát nhân liên hoàn, cũng sẽ không phải rơi vào tình cảnh như hiện nay. Chẳng những thiếu chút nữa không giữ được đùi phải, còn liên lụy lão đại bị điều đến tảo hoàng ( đội càn quét tệ nạn), bạn đồng nghiệp Tiểu Tương thì đến nay tung tích vẫn không rõ. Bất quá, nếu như cho tôi thêm một lần cơ hội nữa tôi vẫn kiên trì truy tra cho bằng được, không tìm hiểu rõ các manh mối tuyệt không bỏ qua. Đây chính là nguyên tắc làm người của tôi


Cùng Chu Dũng hàn huyên một hồi thì đội trưởng Vương Tân cầm một tờ thông báo đi tới: "A Mộ, ngươi rốt cục cũng chờ được trăng sáng xua tan mây mờ rồi nhé. Về sau thăng quan rồi, đừng quên đám huynh đệ này ah!"


"Ta vẫn còn sống, thăng cái hòm quan tài ah!" Tôi đoạt lấy tờ thông báo, xem qua  một lúc rồi vẫn cảm thấy hồ đồ. Đây là một thông báo đổi địa điểm công tác, báo tôi phải đến "Quỷ án tổ" báo danh, thế nhưng tôi đã theo ngành này nhiều năm rồi mà chưa từng nghe qua tên cái tổ này, vì vậy liền hỏi mọi người chung quanh có từng nghe qua chưa.


"Quản chuyện khỉ gió này làm gì, dù sao đi đâu cũng tốt hơn ở chỗ này bắt ăn trộm." Chu Dũng vỗ vỗ bả vai của tôi ra vẻ cổ vũ.


Hắn nói không sai, trong đội cảnh sát đội bắt cướp chính là đội làm người ta phiền muộn nhất. Tuy nhiên trong nội tâm tôi vẫn cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng dù sao tôi cũng đang chuẩn bị đi báo danh. Đương nhiên, khả năng đội trưởng Vương Tân sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, bữa mời cơm này chính là trốn không thoát.


Thông cáo nói văn phòng quỷ án tổ ngay trong cục Công an, bất quá tôi ở chỗ này  chạy nhảy cũng 4~5 năm, vậy mà cũng không biết có quỷ án tổ ah, hẳn là mới được thành lập. Hỏi không ít sư huynh sư tỷ, cũng không ai biết rõ, chạy toàn bộ cao ốc  thì mới thấy bên cạnh WC lầu ba có một phòng gắn một cái thẻ nhỏ " Tiểu tổ xử lý vụ án quỷ dị ".


Đẩy cửa vào bên trong thì phát hiện nơi đây cũng không tệ, phòng rất lớn , ánh sáng đầy đủ, năm cái bàn làm việc và một cái tủ hồ sơ rất lớn được sắp xếp chỉnh tề, tận cùng bên trong còn có một gian làm văn phòng tổ trưởng. Bên trong phòng có một nam ba nữ, trong đó hai cô gái một cao một thấp đang đứng cạnh cửa ra vào nói chuyện phiếm. Một cô khác đứng ở góc hơi khuất ánh sáng không chiếu tới. Một nam nhân duy nhất đang ngồi trước máy vi tính không ngừng gõ bàn phím, vóc dáng hắn không cao, hình thể rất gầy, gầy giống như mấy bọn khỉ vượn vậy, hơn nữa còn là con khỉ thật lâu không có tắm rửa. Tôi đột nhiên cảm thấy hắn có chút quen mắt, hình như là trước kia đã từng nghi phạm nào đó bị bắt vào đây.


"Vi Bá Luân? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Nghĩ một lát, rốt cục đã nhớ lại đầu hầu tử này đã từng bị nghi ngờ việc xâm lấn hệ thống máy tính của chính phủ, nhưng đáng tiếc lúc ấy không chứng cớ, nên không lập án khởi tố hắn được.


Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt biểu lộ bất đắc dĩ: "Ta là bị chiêu an thôi."


"Các ngươi biết nhau sao?" một trong hai người vừa rồi đứng thụt lùi phía sau cửa đi tới hỏi, nguyên lai lại chính là Trăn Trăn, người mới vừa không lâu giúp tôi bắt tên ăn cắp.


Cô gái đứng trong góc tường cũng đi tới, chúng tôi liền tự mình giới thiệu, trước hết  người đầu tiên mở miệng nói chính là tôi : "Tiểu sinh họ Mộ tên Thân Vũ, gia nhập cảnh đội sáu năm có thừa, mới được chuyển từ đội bắt cướp tới đây. Mọi người cứ gọi tôi là A Mộ."


"TaLý Trăn Trăn, cảnh sát tốt nghiệp học viện vũ trang, đã từng công tác tại đội cảnh sát vũ trang hai năm." Trăn Trăn hữu ý lườm tôi một cái, tựa hồ chính là hướng tôi thị uy. Nói thực tôi cũng không biết là cảnh sát vũ trang thì có gì đặc biệt hơn người , không phải chỉ là một đám chỉ biết động nắm đấm không động đầu óc sao, đúng là cửu vạn mà!


"Ta tên thậtVi Bá Luân, bạn trên mạng thường gọi Vĩ ca, nếu như mọi người không ngại cứ kêu ta Vĩ ca, dù sao tuổi của ta so các ngươi lớn một chút. Ta vốn là một Hacker vĩ đại, trước đây đã làm không ít chuyện đại sự, cảnh sát các ngươi cho tới bây giờ vẫn không làm gì được ta. Thế nhưng sáng hôm nay lại có mấy cảnh sát vô duyên vô cớ đạp cửa nhà của ta, bắt ta về đây, nói cái gì chiêu an, còn nói nếu như ta không chịu trước hết nhốt tù ba năm năm sau đó nói sau. Cái đạo gì thế  này ah, ai..." Vĩ ca nói xong lắc đầu thở dài, giống như đã chịu ủy khuất lớn lao.


"Ta gọi Nhạc Tiểu Miêu, bạn bè thường gọi ta Miêu Miêu. Vừa mới gia nhập cảnh đội, cái gì cũng không biết, thỉnh mọi người chiếu cố nhiều hơn." Nói chuyện chính là cô gái lùn lùn vừa rồi nói chuyện phiếm cùng Trăn Trăn. Đại khái cô nàng chỉ  tầm 1m56, tóc chạm vai, con mắt rất sáng, đặc biệt còn trông như là em bé. Làm tôi thực hoài nghi cô ta có phải đi nhầm đường, tưởng đây là trường học phải không, nhìn như thế nào cũng chỉ là học sinh mà thôi! Hơn nữa còn là học sinh cấp 3. Được vào đội này trừ phi có nhất định phải có ô dù, nếu không không thể nào làm việc trong ngành cảnh sát được.


Còn lại chính là một mỹ nữ dáng người thon thả. Trong mắt tôi, điều đầu tiên chú ý chính là ở bộ ngực, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm xử lý vụ án, tôi có thể xác định nàng chí ít phải là cup C (size áo ngực), khả năng cup D cũng không ít. Đương nhiên tôi đứng ở bên cạnh nàng thưởng thức thân hình hoàn mỹ, ngoài phỏng đoán size áo ngực còn đồng thời phát hiện phía bên phải eo nhỏ của nàng tựa hồ có cất một cái gì, bất quá nàng dùng áo khoác che dấu khá tốt, không dễ dàng bị người khác phát hiện.(Mà thánh phát hiện được ...) Nét mặt của nàng rất lạnh lùng, mới mở miệng  đã nghe lạnh như là băng tuyết "Ta gọiTuyết Tình, được điều đến từ tổ giám sát chứng nhận súng ống..."


Tuyết Tình vừa mở miệng, thì có người đẩy cửa bước vào, người mới đến là một trung niên mập mạp, tay cầm một cái kẹp hồ sơ hướng chúng tôi đi tới: "Mọi người đã đến đông đủ, ta Khiếu Lương Chính, từ giờ trở đi chính là tổ trưởng của các ngươi."


Lương Chính, một cái tên rất quen thuộc, tôi đã sớm nghĩ đến chính hắn đã điều tôi đến đây: "Lão đại, người không phải đang rất thoải mái đội càn quét tệ nạn đấy sao, sao lại vào quỷ án tổ, rốt cuộc là chuyện gì đây à?"


"Quỷ án tổ được thành lập là lệnh từ cục trưởng, chuyên môn xử lý tất cả sự kiện siêu tự nhiên trong phạm vi toàn tỉnh." Lương Chính giao kẹp hồ sơ cho tôi , còn nói: " việc xẩy ra ở đại học y khoa, hai chết một bị thương. Cục trưởng nói, trong một tuần không thể phá án, quỷ án tổ phải giải tán, các ngươi toàn bộ đều bị hạ chức vị."


Vĩ ca yếu ớt giơ tay lên: "Ta không phải người của các ngươi ah!"


Lão đại trên mặt các cơ bắp đột nhiên kéo căng, như một lão hổ cẩu tức giận trừng mắt lên rống to một tiếng: "Ngươi còn nói nhảm, ta sẽ gán tội gián điệp lên người ngươi, lập tức mang ngươi xử bắn! Còn dám xâm lấn hệ thống máy tính cục cảnh sát Hồng Kông, còn lưu lại phần mềm Trojan."


"Ta chỉ là muốn nhìn mấy vị Trương Hi Ca đã xả thân cống hiến cho đất nước mà thôi..." Vĩ ca ngượng ngùng cười nói. Nhưng lão đại vẫn hung ác , chỉ vào hắn rống to: "Tuyết Tình, ta lệnh cho ngươi lập tức xử bắn cái tên sắc lang này!"


"Vâng, trưởng quan!" Tuyết Tình nhanh nhẹn rút từ trong áo khoác...ra một khẩu súng ngắn 54 nhắm trúng ngực Vĩ ca.


Vĩ ca lập tức giơ hai tay lên: "Ta dùng danh tiếng Hacker thề, từ nay về sau nhất định tận dụng hết khả năng hiệp trợ các vị tra án, nếu như có nói ngoa, lông toàn thân dài như là lông gà!" Mặc dù chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt, nhưng mặt hắn đã  đổ rất nhiều mồ hôi.


"Trưởng quan, xác định bắn chết nghi phạm sao?" hai mắt Tuyết Tình nhìn chằm chằm Vĩ ca, không chút do dự nạp đạn lên nòng, ngữ khí lạnh lùng không tình cảm chút nào nói, phảng phất như trước mắt nàng chỉ là một cái bảng dùng để luyện bắn mà thôi.


"Trước hết để cho hắn sống vài ngày nữa, nếu hắn dám giở trò, ngươi liền đem hắn  biến thành thái giám." Lão đại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vĩ ca, khiến cho hắn không khỏi run rẩy vài cái.


"Vâng, trưởng quan!" Tuyết Tình hướng hạ thể Vĩ ca liếc một cái, lập tức thủ pháp thành thạo đem khẩu súng thu hồi vào trong áo khoác, sau đó biểu lộ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, lại lạnh lùng như trước. Vĩ ca hai tay ôm phần quan trọng nhất giữa hai chân, sợ đối phương thình lình hướng dưới háng hắn nổ súng một cái.


"Ngươi đối với sắp xếp của ta có ý kiến gì không?" Lão đại sửa chữa xong Vĩ ca, bình thản quay lại nói với tôi.


Nội dung hồ sơ tôi liền nhìn lược qua một lần, đây là hung án liên quan tới truyền thuyết quỷ mị, nhưng theo chứng cớ thu thập được xem ra không hẳn là yêu quỷ nào gây nên: " tôi nghĩ hẳn không phải là chuyện ma quái! Nếu nói bị quỷ làm hại  con người đều chếttắc nghẽn cơ tim, hoặc không cũng là sợ quá mà chết, nhưng trên báo cáo nói trên người của người chết rõ ràng vết thương."


"Ân, phân tích của ngươi cũng có đạo lý, ta mặc kệ hung thủ là người hay quỷ, dù sao trong một tuần phải phá được án. Ngươi trước tiên cùng Trăn Trăn đến bệnh viện lấy lời khai từ người bị thương xem tình huống lúc đó diễn ra như thế nào, có phát hiện liền hướng ta báo cáo." Lão đại nói xong liền đi vào phòng làm việc của mình.


Trăn Trăn dùng ánh mắt hoài nghi dò xét tôi, tôi bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Đi, muốn xem đẹp trai về sau còn có nhiều thời gian."


Trăn Trăn trợn mắt nhìn ta một cái: "Biến..., ngươi cũng coi như đẹp trai, nhưng cũng không phải gu của ta."

0 nhận xét:

Post a Comment