2/23/2016

Posted by Unknown |
Chương 12: Lựa Chọn Của Tiểu Dạ Tử


Vì cái gì cho dù chết vẫn còn căm hận?


Vì cái gì phải đem tánh mạng người vô tội kéo vào?


Đã chạy tới tầng năm mà đèn lồng trong tay Tiểu Dạ Tử vẫn như cũ là màu trắng.


Hiện tại, rất có thể tại tầng 5 có tới 2 con quỷ! Cũng may diện tích mỗi tầng rất lớn, trong nhất thời còn có thể chèo chống một đoạn thời gian ngắn. Mà Tiểu Dạ Tử nói với người phía sau: "Chớ đi theo ta!"


Nàng nhanh chóng nhảy vào sảnh triển lãm, dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng xuyên qua. Cuối cùng, tiến vào trong 1 sảnh triển lãm khác liền dừng bước.


Ngọn lửa, vẫn là mầu trắng!


Hai con quỷ kia chỉ sợ, đang không ngừng tiếp cận lẫn nhau!


Lúc này, sảnh triển lãm chỗ Tiểu Dạ Tử, khoảng cách khá gần với sảnh triển lãm số 22. Mà Công Tôn Diệm vẫn đang tìm kiếm ngọn lửa ở lầu 3 và 4.


Nếu 2 con quỷ kia gặp nhau, hết thảy đều kết thúc!


Nhưng lúc này Công Tôn Diệm cũng đi lên tầng năm! Vừa lên tới nơi hắn vội vàng chạy về phía sảnh triển lãm số 22, nhưng trên hành lang và trong phòng không một bóng người.


Hiện tại, trong tầng 5 hoàn toàn là 1 mảnh yên lặng. Đừng nói một cây châm, cho dù 1 sợi lông vũ rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.


Thân thể Tiểu Dạ Tử đang chạy trên hành lang vội vã ngừng lại, ngọn lửa trong tay nàng đã biến thành màu đen. Mà Công Tôn Diệm, ở phía đối diện.


Cùng một thời gian, bọn người Lạc Chính Thần vẫn đang đứng ở đầu bậc thang. Lạc Chính Thần đứng ở vị trí trước nhất, ánh mắt lo lắng quan sát hành lang trước mặt.


Nàng vừa quay đầu lại định nói vài câu gì đó, nhưng khóe mắt liếc xéo qua, thình lình nhìn thấy 1 thân ảnh đi xẹt qua bên cạnh!


Nàng lập tức quay đầu lại, nhưng hành lang phía trước không hề có bóng người!


Tiểu Dạ Tử cầm theo đèn lồng cùng Công Tôn Diệm rất nhanh chạy xuyên qua hành lang, cũng lập tức nhận được điện thoại của Lạc Chính Thần!


"Nhanh! Nhanh lên, Thần Cốc tiểu thư, con quỷ kia đang hướng phía các ngươi đi tới!"


Lúc này, bọn hắn đang xuyên qua 1 sảnh triển lãm, cách cầu thang phía trước còn 1 khoảng!


Có thể nói, lúc bấy giờ nguy cơ nghìn cân treo sợi tóc!


Đáng sợ nhất chính là, ngọn lửa đã cực kỳ nhỏ bé, gần như sắp tắt! Dưới tình huống này, không có cách nào khác rồi!


"Tốt!" ánh mắt Tiểu Dạ Tử trong 1 tích tắc tràn đầy quyết tuyệt, ngay sau đó, nàng chạy tới trước 1 cái cửa sổ! Đem đèn dẫn đường ném ra ngoài!


Đèn dẫn đường từ tầng 5 rớt xuống đất. Cơ hồ lúc đèn lồng chạm mặt đất thì ngọn lửa bên trong cũng tắt lịm.


Tiểu Dạ Tử lại tiếp tục chạy về phía cầu thang, mà Công Tôn Diệm thì sững người thật lâu mới kịp phản ứng lại! Mà hắn cũng lập tức minh bạch, đây là thủ đoạn đập nồi dìm thuyền cuối cùng của Tiểu Dạ Tử ! Đem đèn dẫn đường vứt ra ngoài làm con quỷ kia cũng từ cửa sổ rớt xuống lầu 1! Làm vậy có thể kéo dài khoảng cách giữa 2 con quỷ!


Một chiêu này xác thực ngoan độc! Nhưng phải trả 1 cái giá lớn là đèn lồng đã rời khỏi phạm vi bên trong viện bảo tàng! Loại hành vi này, không khác gì tráng sĩ tự cắt đứt cổ tay! Công Tôn Diệm tự hỏi, hắn tuyệt đối không có được phách lực giống như Tiểu Dạ Tử!


Theo cầu thang không ngừng chạy xuống, rất nhanh tới được lầu 1. Tiểu Dạ Tử cùng Công Tôn Diệm đều thở hồng hộc, nhưng sự xuất hiện của 2 người liền chứng minh thành công rồi. Con quỷ kia thực sự rớt theo cùng đèn lồng.


" Đèn dẫn đường..." Công Tôn Diệm lau mồ hôi trán nói: "Nó là vật rất quan trọng nha"


"Chỉ có thể làm như vậy thôi." Tiểu Dạ Tử vịn vách tường thở dốc: "Hiện tại quỷ hỏa thiêu đốt hầu như không còn, con quỷ kia nhất định sẽ quay trở lại. Bất quá, cũng may 1 con đang ở tầng 5. Lại tiếp tục tìm kiếm quỷ hỏa, không thể để phí chút thời gian. Đối với chúng ta mà nói, thời gian mới là thứ quan trọng nhất! phải tranh thủ thời gian, tìm ra thêm nhiều ngọn lửa hơn nữa! Chín cái, đã sử dụng mất 4, còn lại 5!"


Huyết tự chưa trôi qua 1 nửa thời gian, nhưng quỷ hỏa đã dùng mất 1 nửa!


Thời gian kế tiếp không người nào dám thư giãn, nhất định phải lợi dụng mọi khoảng thời gian để tìm kiếm quỷ hỏa! Đối với hộ gia đình không thể rời khỏi viện bảo tàng mà nói, không thể chạy ra ngoài cầm đèn lồng kia vào được! Mà tìm khắp nơi trong viện bảo tàng cũng không thể tìm thấy ngọn đèn dẫn đường thứ 3.


Kế tiếp, năm người hoàn toàn phân tán ra tìm kiếm quỷ hỏa. Nói thực ra, trước mắt để bảo vệ bọn hắn, chỉ có câu nói "Bình thường sẽ không giết người" thôi. Nếu không, trong quá trình tìm kiếm quỷ hỏa, không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người.


Sinh lộ trước mắt vẫn chưa có đầu mối. Không có ai tin tưởng chỉ dựa vào 2 ngọn đèn dẫn đường sống sót tới cuối huyết tự.


Nếu như đèn dẫn đường thiêu đốt thời gian đủ dài, như vậy còn có thể tìm ra vài biện pháp, thậm chí có 1 biện pháp là kêu Ngân Dạ đi qua, đem đèn dẫn đường mang vào trong nhà trọ, như vậy chỉ cần 1 lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Hai con quỷ không thể gặp nhau, cơ hội sinh tồn của hộ gia đình cũng nâng lên càng cao.


Hộ gia đình cũng từng cân nhắc có nên xem xét 1 ít văn vật cổ được khai quật cùng xác ướp. Nhưng từ những văn tự kia rất khó để tìm ra dấu vết. Hơn nữa chưa chắc có thể tìm hiểu được nguyên nhân tại sao 2 cỗ xác ướp lại căm thù nhau như vậy. Cứ cho là có thể đoán được, nhưng thời gian đâu để hộ gia đình lội ngược dòng tìm hiểu lịch sử 1 niên đại xa xôi như vậy?


Không giống với huyết tự đưa tin lần trước, giới tính 2 cỗ xác ướp lúc này đây không quan trọng, dù có tìm ra được cũng là chuyện vô bổ. Sinh lộ, trước mắt vẫn hoàn toàn  không có đầu mối.


Bất quá, mọi người lại biết rõ, Ngân Dạ tùy thời có khả năng vì Ngân Vũ mà hi sinh, đem huyết tự của Ngân Vũ hủy bỏ. Chỉ cần có thể rời khỏi viện bảo tàng, Ngân Vũ liền lập tức an toàn. Hiện tại chưa làm là vì Ngân Vũ còn chưa tới kết quả hẳn phải chết. Từ tình huốn trước mắt mà xem, Ngân Vũ ngược lại có hi vọng sống sót lớn nhất.


Mà Tiểu Dạ Tử, cũng đồng dạng nắm giữ 1 thẻ đánh bạc quan trọng.


Đây là huyết tự có độ khó của lần thứ 8, trước khi nàng rời khỏi nhà trọ đã gửi cho những người có khả năng tiêu hủy huyết tự của mình 1 thông điệp. Trên tay nàng có nắm giữ 1 mảnh vỡ khế ước địa ngục, mảnh vỡ đó đã được đưa tới 1 nơi mà chỉ nàng mới biết. Hộ gia đình không thể nào rời khỏi nhà trọ vượt qua 48 tiếng đồng hồ, như vậy không thể tìm kiếm trong 1 thời gian dài. Nói cách khác, nếu Tiểu Dạ Tử chết đi, không ai có thể đi chấp hành huyết tự cấp ma vương được nữa.


Hai người kia cho dù ở tình huống xấu nhất, vẫn như trước có một đường sinh cơ. Nhưng ba người còn lại, Công Tôn Diệm, Lạc Chính Thần cùng Lâm Thiện hoàn toàn không giống. Lạc Chính Thần tuy ở nhà trọ có hai tỷ muội khác, nhưng mới có Lạc Chính Thủy chấp hành qua một lần huyết tự, căn bản không thể nào cứu nàng. Công Tôn Diệm cùng Lâm Thiện thì càng không cần nhiều lời.


Bất quá, cuối cùng trời cũng có mắt, nửa giờ kế tiếp trôi qua, bầu trời đã rạng sáng, hộ gia đình vẫn hoàn hảo như cũ. Mà quỷ hỏa cũng tìm thêm được 3 cái.


Khoảng cách tới lúc huyết tự chấm dứt còn 2 giờ 30 phút nữa. Theo thời gian trôi qua, không sai biệt lắm, cũng sắp tới tình huống 2 con quỷ gặp mặt nhau.


Trong khoảng thời gian đó, hộ gia đình cân nhắc rất nhiều biện pháp, nhưng không biện pháp nào khả thi. Dù sao, thời gian quỷ hỏa thiêu đốt thật sự quá ngắn. Năm phút đồng hồ chỉ có thể tạm thời kéo dài khoảng cách.


Có một điểm đáng nhắc tới. Hộ gia đình dưới tình  huống bị hủy bỏ huyết tự, không cách nào mang người khác trở về , quỷ đương nhiên cũng đồng dạng. Thâm Vũ đã giải thích rất rõ điều này với tất cả hộ gia đình.


Nhưng nói cho cùng, biện pháp này kỳ thật rất tiêu cực, hộ gia đình dựa vào biện pháp này có thể được cứu trợ tạm thời, nhưng huyết tự tiếp theo độ khó vẫn như nhau, mà hôm nay sự cân bằng độ khó đã bị phá vỡ, chỉ sợ ngày sau huyết tự sẽ càng thêm đáng sợ hơn. Mà cái giá đổi lấy cũng cực lớn, người cứu hộ gia đình sẽ biến mất huyết tự vốn đã hoàn thành thành công. Có thể nói cái này là 1 giao dịch bất bình đẳng. Nhưng hộ gia đình ở nhà trọ địa ngục đâu có được đối xử ngang hàng? Cái gọi là cân bằng độ khó huyết tự, cũng chỉ là cấp cho hộ gia đình 1 cơ hội sinh tồn nhỏ bé.


Dạ U Cốc ở nơi nào vẫn như trước không rõ, mảnh vỡ thứ 7 cho đến nay vẫn không thấy bóng dáng, hộ gia đình có vì mảnh vỡ khế ước đem cứu Tiểu Dạ Tử trở về hay không cũng là 1 vấn đề. Tỷ lệ tự sát trong nhà trọ so với dĩ vãng đã tăng lên rất nhiều.


Trước mắt, đèn dẫn đường chỉ còn lại một cái. Mà ba ngọn lửa, Tiểu Dạ Tử kiềm giữ một cái, Công Tôn Diệm kiềm giữ một cái, Lạc Chính Thần thần kiềm giữ một cái. Mọi người vẫn là phân tổ hoạt động khắp nơi trong bảo tàng.


Lúc này, Tiểu Dạ Tử đang ở sảnh triển lãm số 4, nhận được điện thoại của Lạc Chính Thần.


"Ngọn lửa biến thành màu đen rồi! Vị trí là sảnh triển lãm số 9 lầu hai!"


Sảnh triển lãm số 9 rõ ràng là 1 trong 2 địa phương quỷ hồn thức tỉnh, thế mà lại xuất hiện ở nơi đó?


"Ta biết rồi!" Tiểu Dạ Tử vừa nói xong câu đó, bỗng nhiên ngọn lửa trong lòng bàn tay nàng cũng biến thành màu đen!


Ngân Vũ lập tức cau chặt lông mày. "Nhanh! Nhất định bắt đầu di động rồi!" Lạc Chính Thần lo lắng nói.


"Không... Trước không nên hành động thiếu suy nghĩ. Lạc Chính Thần, ngươi ở nguyên tại chỗ, một bước cũng không được di chuyển, quan sát màu sắc ngọn lửa!"


Trên thực tế, hộ gia đình đã từng có hoài nghi. Theo góc độ cân bằng huyết tự mà nói, huyết tự này có điểm quái dị. Nhất định phải tồn tại 1 sự cản trở nào đó..., mà cái đó phải có tác động tới cả 2 quỷ hồn.


Thời gian xác ướp cổ thức tỉnh là cùng 1 lúc. Như vậy, nếu 1 con quỷ cứ 1 mực tìm kiếm đối phương thì thời gian huyết tự đưa ra tựa hồ quá dài, số lượng quỷ hỏa cũng quá ít. Giải thích hợp lý là, cứ cách 1 thời gian ngắn, 2 con quỷ sẽ đình chỉ tìm kiếm đối phương. Tuy chưa thể xác định có thật là như thế hay không, nhưng điều này rất có thể đấy. Mà đây cũng là sinh cơ duy nhất của hộ gia đình.


"Đây là thời cơ để nghiệm chứng tốt nhất." Tiểu Dạ Tử cũng bất động, nhìn  màu sắc ngọn lửa trong tay nói: "Trước mắt, chúng ta một mực bất động, nếu như song phương, ngọn lửa vẫn là màu đen, chứng tỏ... Hai con quỷ này cứ 1 thời gian ngắn sẽ tạm dừng tìm kiếm đối phương! Nếu có thể nắm giữ quy luật, điều này sẽ là đường tắt để tìm kiếm sinh cơ!"


Thời gian, nhanh chóng trôi qua.


"Là màu đen , không có đổi!" Lạc Chính Thần kinh hỉ nói với Tiểu Dạ Tử ở đầu dây bên kia: "Thần Cốc tiểu thư, ngươi bên đó cũng vậy sao?"


"Đúng, đúng vậy!"


Giằng co ước chừng 10 phút, màu đen vẫn 1 mực không thay đổi! 10 phút mà vẫn không thể tìm kiếm hoàn tất trong phạm vi 30 mét, như vậy chỉ có một giải thích...


Cái giả thiết này, là chính xác! Đây là nhắc nhở sinh lộ của nhà trọ!.



0 nhận xét:

Post a Comment