Để
nghiệm chứng cái giả thiết này, nói thì đơn giản nhưng thực nghiệm lại nguy
hiểm vô cùng.
Cũng
chỉ có Lạc Chính Thần cùng Tiểu Dạ Tử tán thành tiến hành loại thí nghiệm này,
những người khác hoàn toàn không đồng ý. Để thực nghiệm thí nghiệm, cần phải đánh
cược cả tánh mạng nữa đó.
Ngọn
lửa khi không thả vào đèn dẫn đường sẽ 1 mực thiêu đốt, lúc đó không phải để
dẫn đường mà chỉ là nhìn màu sắc để biết phương hướng của quỷ hồn. Mà dưới tình
huống đó, quỷ rất có thể sẽ giết người đấy. Cái gọi là "Bình thường sẽ
không giết người" không thể bảo hộ hộ gia đình được bao lâu.
Nhưng
loại hành vi liều mạng này của Tiểu Dạ Tử làm người khác căn bản không dám noi
theo, kể cả Ngân Vũ. Kết quả, chỉ có Lạc Chính Thần đáp ứng cùng nàng thí
nghiệm, tìm kiếm 1 đường sinh cơ.
Nhưng
Lạc Chính Thần cũng đã đến cực hạn. Thời gian trôi qua 10 phút, thế nhưng Tiểu
Dạ Tử vẫn muốn nàng tiếp tục chờ đợi. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tinh thần của
nàng sẽ sụp đổ mất.
"Được
rồi." Tiểu Dạ Tử không tiếp tục kiên trì nữa: "Dữ liệu thu thập được
trước mắt coi như đủ rồi, ngươi có thể rời đi."
Lạc
Chính Thần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hai
chân nàng hiện tại đã mềm nhũn, sở dĩ đáp ứng trợ giúp Tiểu Dạ Tử, cũng là muốn
biết cái giả thiết này phải chăng có phải là sự thật hay không, nhưng cái chết
của Phong Liệt Hải bày ra kia, có thể chèo chống được 10 phút nàng đã cảm giác
kỳ tích lắm rồi. Lúc này, nàng bắt đầu khởi động bước chân, rời khỏi nơi này.
Nhưng
mà sau khi xuyên qua mấy cái triển lãm, nàng phát hiện, ngọn lửa trong tay vẫn
là màu đen!
Trước
mắt đèn dẫn đường đang trong tay Tiểu Dạ Tử ở lầu 4, trên căn bản Lạc Chính
Thần không hề cầm theo đèn dẫn đường, điều này làm nàng lâm vào nguy cơ rất lớn!
Để tiến hành thí nghiệm này, những người vốn đi bên cạnh nàng đã đào tẩu rồi.
Ở
trong sảnh triển lãm to lớn như vậy, nàng cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Mà lúc này,
nàng bước chân vào 1 sảnh triển lãm lúc trước đặt bộ xác ướp còn lại!
Tình
huống hiện tại đã phi thường đáng sợ, quỷ hồn đi theo sau nàng! Nhưng nàng lại
không thể chạy lên để lấy đèn dẫn đường, bởi vì làm như vậy chẳng khác nào dẫn
dắt 2 quỷ hồn gặp nhau! Cho nên phải là Tiểu Dạ Tử đem đèn dẫn đường cầm xuống!
Tay
run run nhấn phím tắt, nhưng bởi vì nàng run rẩy quá dữ dội, điện thoại liền
rớt xuống sàn nhà, nàng vội vàng cúi xuống nhặt, nhưng bàn chân không cẩn thận
dẫm lên, làm điện thoại gãy thành 2 đoạn!
Đúng
lúc ấy, cách đó không xa, cửa lớn sảnh triển lãm bỗng nhiên bị đóng lại!
Lạc Chính
Thần lui về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, cũng cảm thấy hối hận trào lên,
vì sao mình lại đồng ý với Tiểu Dạ Tử tiến hành cái thí nghiệm này?
Có lẽ
chỉ có thể nói, bởi vì từ nhỏ đến lớn một mực thừa nhận nguyền rủa của gia tộc,
ngược lại làm cho nàng có thói quan tiếp xúc với sự vật linh dị. Nhưng giờ phút
này nàng mới ý thức được, nguyền rủa của nhà trọ, so với nàng tưởng tượng khủng
khiếp hơn nhiều!
So
với tuyệt vọng càng đáng sợ hơn, chính là hi vọng. Bởi vì có hi vọng, sẽ có ý
chí sống sót, mà 1 chớp mắt khi hy vọng bị gạt bỏ. Mới thể nghiệm như thế nào
là sợ hãi.
Khủng
bố nguyên lai chính là hy vọng. Trước kia bởi vì lúc nào cũng tuyệt vọng, cho
nên đối mặt với khủng bố đều cảm giác chết lặng. Thế nhưng hiện tại bây giờ đã
có hy vọng sống sót, ngược lại làm cho nàng cảm nhận được sợ hãi không gì sánh
kịp!
"Không
không muốn, ta không muốn chết, thật vất vả mới có cơ hội sống sót, ta không muốn
chết, ta không muốn chết!"
Ngọn
lửa trong lòng bàn tay càng ngày càng băng lãnh. Tựa hồ muốn hút hết nhiệt khí
xung quang nàng. Nàng không ngừng lui về sau, thế nhưng hai chân co rút, căn
bản khó có thể di động!
Cuối
cùng, nàng chỉ có thể bò sát trên mặt đất, nàng phi thường hi vọng ngọn lửa
trong lòng bàn tay có thể biến thành mầu trắng, nhưng nó 1 điểm cũng không đổi
màu.
"Không...
Không muốn..."
Trong
đầu, thoáng hiện lên hình ảnh của Chính Tâm, Chính Phong cùng Chính Thủy ba
muội muội. Nàng với tư cách là trưởng nữ gia tộc, trước lúc phụ thân chết đã
thề sẽ chiếu cố tốt muội muội. Sau khi Chính Tâm được giải trừ nguyền rủa, nàng
đã tự hứa sẽ cùng Chính Phong và Chính Thủy nỗ lực vượt qua huyết tự, tìm kiếm
đường sống.
Nàng
không cam lòng, không cam lòng!
"Ah
"
Cuối
cùng, nàng rốt cục dốc sức liều mạng đứng lên, phóng về phía trước. Tuy nhiên
lại đụng phải 1 cái tủ kính, ngã trên mặt đất. Rèm phủ rơi xuống đầu, nàng vội
vã muốn giật nó ra, nhưng trên mặt đất, đột nhiên 1 dáng người dần hiển hiện,
hơn nữa còn hướng về phía Lạc Chính Thần đánh tới!
Mà
cùng lúc đó, Tiểu Dạ Tử đi tới lầu ba lại nhận được 1 cuộc điện thoại. Người
gọi điện là Ngân Vũ.
"Thần
cốc Tiểu Dạ Tử!" thanh âm Ngân Vũ nghe tràn đầy phẫn nộ: "Lạc Chính
Thần chết rồi!
Nàng
đến bây giờ vẫn chưa hội hợp với chúng tôi, điện thoại cũng gọi không thông,
nhất định là gặp bất trắc rồi! Đây đều là trách nhiệm của ngươi! Đó là một thí
nghiệm nguy hiểm, ngươi biết rõ ràng nhưng vẫn tùy tiện làm!
Ta rõ
ràng phản đối, ngươi lại nói không làm sao tranh thủ được sinh cơ! Ngươi không
phải đang ỷ vào tại thời điểm nguy hiểm cũng có người cứu giúp ngươi sao? Lạc
Chính Thần chết, ngươi không thể trốn trách nhiệm!"
"Nàng
chết rồi hả?" Tiểu Dạ Tử sau khi nghe xong, trầm mặc vài giây nói:
"Hiện tại truy cứu trách nhiệm cũng không còn ý nghĩa. Ngọn lửa trên tay
nàng ấy..."
"Ngươi
chỉ quan tâm tới điều đó sao? Nàng là một con người ah! Bởi vì phán đoán sai
lầm của ngươi mà chết rồi!
Nàng
là người của Dạ Vũ minh ta, ta đối với mỗi hộ gia đình gia nhập đều hứa hẹn sẽ
đem hết toàn lực để trợ giúp bọn hắn!"
"Đã
đủ rồi, quỷ hỏa chẳng lẽ chỉ liên quan tới 1 mình mạng sống của ta? Các ngươi
chẳng lẽ không phải? Ta là người không làm chuyện vô nghĩa, chấp hành huyết tự
vốn không có khả năng không có người hy sinh. Có thời gian cân nhắc những điều
này, còn không bằng nghĩ cách tự cứu mình đi!"
Ngân
Vũ lập tức trả lời: "Ta biết rồi. Ý của ta rất đơn giản, loại thí nghiệm này
không cho phép tiến hành nữa! Quá nguy hiểm! Cái huyết tự này còn có rất nhiều
chuyện phiền toái. Bên cạnh ngươi không
có quỷ đi theo chứ?"
"Ít
nhất trong phạm vi 30 mét không có."
"Để
phòng ngừa vạn nhất, ngươi tạm thời không được xuống lầu 2. Cho dù có cũng
không được tiếp cận cửa lớn sảnh triển lãm.
Không,
... . . . , ngươi phải chú ý, đừng cho con quỷ kia đi lên trên này..."
"Công
Tôn Diệm vẫn cùng 1 chỗ với ngươi chứ? Đảm bảo tốt ngọn lửa trên tay các
ngươi. Mặt khác, ta sẽ nghĩ biện pháp cầm lại ngọn đèn dẫn đường đã ném ra
ngoài. Tuy nó nằm ngoài phạm vi viện bảo tàng, nhưng ta đồng dạng có biện pháp
thu hồi."
"Biện
pháp?"
"Sự
do người làm."
Sau
khi cúp điện thoại, Ngân Vũ nhìn về phía Công Tôn Diệm bên cạnh, nói:
"Công Tôn tiên sinh, ngọn lửa ngươi nắm giữ không bằng trước đưa ta đi?"
"Thật
có lỗi" Công Tôn Diệm lại lắc đầu: "Thần Cốc tiểu thư giao cho ta
nhất định phải một mực nắm giữ ngọn lửa. Ta là người của Thần Cốc minh, cho
nên..."
"Không
phải là không muốn đưa ra sao? Làm gì phải nói nhảm như vậy." Lâm Thiện lạnh
lùng liếc nhìn Công Tôn Diệm.
"Ta
biết rồi, vậy ngươi cứ cầm đi. Ngân Vũ cũng không kiên trì.
Hiện
tại, nhóm người này đang ở tại lầu 1.
"Nàng
ta như thế nào có thể cầm lại đèn dẫn đường đã ném ra ngoài?" Lâm Thiện
lúc này cũng thấy tò mò đặt câu hỏi : "Kha tiểu thư, ngươi có ý kiến gì không?"
"Hẳn
là nhờ người khác cầm vào viện bảo tàng. Bất quá, sẽ là ai đây?"
Lúc
này, ngọn lửa Công Tôn Diệm nắm giữ thủy chung vẫn là màu trắng, mọi người đều
cảm thấy yên tâm. Bất quá, đèn dẫn đường lại ở trong tay Tiểu Dạ Tử, nếu như
nàng ta chết đi, hậu quả thực sự không tưởng nổi.
Mọi
người lúc này đều suy nghĩ xem, làm như thế nào để cầm lại đèn lồng dẫn đường.
"Kha
tiểu thư, ta có một ý nghĩ, không biết có nên nói hay không?"
Lúc
này, Lâm Thiện bỗng nhiên mở miệng.
"Ngươi
tốt nhất đừng nói." Ngân Vũ lại quả quyết bác bỏ.
"Kha
tiểu thư, ta còn chưa nói gì ah..."
"Ta
biết ngươi muốn nói cái gì, để Ngân Dạ tới đây phải không?"
Những
lời này, hoàn toàn nói trúng rồi.
Nếu
như nói, trong nhà trọ có ai cam chịu nguy hiểm tới tánh mạng, đem đèn dẫn
đường mang vào viện bảo tàng, như vậy chỉ có một người. Người đó chính là Kha
Ngân Dạ, hắn còn vì Ngân Vũ mà không tiếc tiến vào nhà trọ kia mà!
"Ta
sẽ không để hắn tới đây. Tuyệt đối không!"
Thái
độ của Ngân Vũ cực kỳ kiên quyết, đồng thời, nàng ngẩng đầu cảm thán: "Ta
thật khờ, hứa hẹn với hộ gia đình, nói sẽ toàn lực bảo hộ tính mệnh của bọn
hắn, những điều này bất quá chỉ là ta tự mình an ủi mà thôi.
Ta kỳ
thật không có tư cách chỉ trích Thần Cốc, ta không phải không có tích cực ngăn
cản Lạc Chính Thần cùng tham gia thí nghiệm này sao? Hiện tại, ta cũng rất sợ.
Ta sợ, cho nên ta không thể đem Ngân Dạ cuốn vào chuyện này. Tuyệt đối không
thể!"
Công
Tôn Diệm nhìn thái độ kiên quyết của Ngân Vũ, không khỏi nghĩ tới vị hôn thê đã
giải trừ hôn ước của mình.
Yêu
một người, muốn thủ hộ đối phương. Hắn vì không muốn kéo người yêu vào chuyện
tình khủng bố này, liền dứt khoát giải trừ hôn ước. Cho dù nàng không hiểu cũng
được, hắn chỉ hy vọng nàng sống vui vẻ hạnh phúc.
Có
lẽ, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại nàng.
"Kha
tiểu thư, chỉ là ở bên ngoài bảo tàng mà thôi, ta nghĩ vẫn an toàn!" Lâm
Thiện không ngừng kiệt lực khuyên bảo: "Thỉnh ngươi nghĩ lại ah! Ngươi
nhất định phải cân nhắc tới tánh mạng của chúng ta, nếu như tính toán mà nói...,
nửa giờ có thể đến được đây không, nửa giờ có lẽ cũng không tới ah! Van ngươi,
chúng ta cần phải lấy lại 1 cái đèn dẫn đường khác!" "Ta đồng ý với cách
nhìn của Kha tiểu thư." Công Tôn Diệm quyết định ủng hộ Ngân Vũ: "Lâm
tiên sinh, Thần Cốc tiểu thư đã nói nàng có biện pháp, như vậy, ngươi nên tin
tưởng nàng mới đúng."
"Ngươi
im đi! Ta mới không tin cái tên thám tử kia!" Lâm Thiện kích động vạn
phần: "Cũng đã chết mất hai người rồi! Ta hiện tại căn bản không thể nào
giữ được tỉnh táo!"
Bất
quá, cho dù Lâm Thiện khuyên như thế nào, thái độ của Ngân Vũ thủy chung vẫn kiên
quyết.
Lâm
Thiện lúc này sinh ra một ý niệm trong đầu, hắn cho rằng, dấu diếm Ngân Vũ gọi
điện thoại cho Ngân Dạ. Chỉ cần đem tình huống nói ra đồng thời khuyên bảo hắn,
hắn nhất định sẽ đến. Chỉ cần Ngân Vũ không chết, ...
Nhưng
tạm thời hắn không biết lấy cớ gì để rời khỏi. Kha Ngân vũ cũng không phải
người ngu, nàng sao không nhìn ra ý đồ của hắn.
Thời
gian tiếp tục trôi qua. Sau khi Lạc Chính Thần chết, tựa hồ hết thảy lại khôi
phục bình tĩnh. Thế nhưng ai cũng tinh tường, theo thời gian trôi qua, hạn chế
của nhà trọ đối với quỷ hồn sẽ suy yếu. Đến lúc đó, hậu quả không ai có thể
chịu nổi.
Giờ
phút này, thời gian đã gần hai giờ sáng.
Tại
sảnh triển lãm nào đó ở lầu 4, ở 1 nơi hẻo lánh cực kỳ hắc ám, có 1 ngọn lửa
nhỏ màu trắng đang cháy sáng.
Mà
rất nhanh, ngọn lửa đó đột nhiên biến thành màu đen! .
0 nhận xét:
Post a Comment