. Di Chân tỉnh lại. . .
"Đây là..."
Lúc nàng mở mắt ra, vậy mà phát hiện, bản thân đang
ngủ trên giường của mình, trong ký túc xá nữ tại học viện Kim Vực!
Cảnh tượng trước mắt làm nàng hoàn toàn không cách nào
tin tưởng. Di Chân thậm chí còn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không?
Nàng lập tức từ trên giường ngồi dậy, vuốt vuốt hai
mắt lại quan sát kỹ càng tình huống đang diễn ra. Hoàn toàn chính xác, đây là
phòng ngủ của mình thời đại học không hề sai! Lúc trước ở cùng ký túc xá với
nàng có ba người, Thiên Tịch Nguyệt, Bạch Tú Mẫn, Phương Tĩnh, ở trên giường
vẫn đang phủ chăn mền của các nàng ấy .
Mà ở trên giường của nàng, lại nhiều hơn ra 1 cây đèn
lồng cũ kỹ —— đèn dẫn đường.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao ta lại trở về nơi này?"
Di Chân sửa sang lại suy nghĩ, vừa rồi lúc ngủ nàng
vẫn còn ở trên xe lửa, thế nhưng không biết vì sao bây giờ lại biến thành dạng
này?
Trong nháy mắt, nàng lập tức hiểu được.
Nàng cùng Thâm Vũ cộng đồng gánh chịu nguyền rủa, cũng
có nghĩa giờ phút này chẳng khác gì nàng đang chấp hành huyết tự chỉ thị cấp Ma
Vương! Cái này chính là cảnh tượng trong tâm ma của nàng!
Bên ngoài, thời gian đang là buổi tối. Trong túc xá
không có một bóng người.
Nếu như Di Chân có Tâm Ma gì mà nói..., như vậy dĩ
nhiên chính là Lý Ẩn rồi.
Nàng nhấc theo đèn lồng, đem cửa phòng ngủ nhẹ nhàng
mở ra. Lúc này phải mau chóng nghĩ biện pháp, nếu tìm không thấy quỷ hỏa mà nói...,
hậu quả thực sự không tưởng nổi.
Trong hành lang tương đối yên tĩnh. Hết thảy đều giống
như đúc ký túc xá nữ ở học viện Kim Vực. Mà nơi đây cũng là không gian cấu thành
tâm ma của nàng.
Di Chân một mực hoài nghi một việc.
Không gian trong Dạ U Cốc nhìn như thế nào cũng không
thấy giống không gian chấp hành lần huyết tự thứ 10. Mà nhiều không gian trọng
điệp như vậy không ngừng tồn tại, hẳn là, những không gian này, toàn bộ đều là Tâm
Ma của những hộ gia đình trong quá khứ cấu thành sao?
Huyết tự cấp Ma Vương đến tột cùng là gì? Còn Ma Vương
là tồn tại dạng gì đây?
Hình chiếu được sinh ra trong tâm ma, không phải cùng
với phân thân được tạo ra từ những không gian trọng điệp phi thường tương tự
sao? Mà không gian lần thứ mười huyết tự cùng không gian của Ma Vương trọng
điệp cùng một chỗ, điều này rốt cục là sao?
Bí ẩn thật sự nhiều lắm.
Cái gọi là Tâm Ma rốt cuộc thuộc về quỷ hỗn, hay là
thuộc về ảo giác? Nhưng vô luận là cái nào, theo cái chết của bác sĩ Đường Lan
Huyễn để phán đoán, huyết tự cấp Ma Vương nhất định có cất dấu bí mật nào đó.
Lúc ấy, bác sĩ Đường lâm vào Tâm Ma, rồi vì không gian sụp đổ mà chết. Cuối
cùng là chuyện gì xảy ra?
Nếu như, là do gây ra 1 tử lộ nào đó mà nói..., như
vậy, tử lộ kia là cái gì? Là bỏ qua tâm ma của mình sao? Hay là có ý chí cường
đại thắng được tâm ma? Phân thân của Di Thiên có phải cũng là 1 tâm ma hay
không?
Di Chân cho rằng trước mắt mình còn chưa nguy hiểm tới
tánh mạng. bức điêu khắc vẫn còn thì nguyền rủa vẫn một mực được cân bằng.
Đương nhiên, sự cân bằng này sẽ dần dần suy yếu, cuối cùng nhất tất nhiên sẽ có
một người chết đi. Chỉ cần trong 3 người chết 1 người, như vậy tất cả mọi người
đều chết.
Lúc này nàng cũng đang tự hỏi, tình huống Lý Ẩn là như
thế nào đây? Hắn sẽ không có chuyện gì chứ?
Dọc theo hành lang không ngừng tiến về phía trước,
cuối cùng nàng tới được cầu thang bên trong ký túc xá, chậm rãi bước xuống,
theo cửa lớn bước ra bên ngoài.
Những công trình kiến trúc tại học viện kim vực cứ như
vậy lẳng lặng đứng trước mặt.
"Di Chân?"
Một thanh âm từ phía sau truyền đến, nàng lập tức quay
đầu lại, thế nhưng lại trông thấy, Lâm Tâm Hồ đang bưng một cái chậu rửa mặt,
mừng rỡ nhìn về phía nàng.
Di Chân lập tức cảnh giác lui về sau, nàng biết rõ, Lâm
Tâm Hồ trước mắt, rất có thể chính là một cái Tâm Ma.
Tâm Hồ cất bước đi tới, nói: "Như thế nào muộn
như vậy còn không ở trong phòng, cũng sắp tới lúc tắt đèn rồi a?"
Di Chân không chút do dự quay đầu lại, bắt đầu chạy
vội. Nàng biết rõ, trước mắt tuyệt đối không thể đối đáp với đối phương! Nếu
đối phương là tâm ma mà nói..., như vậy kế tiếp đợi chờ mình sẽ là cái gì? Tịch
Nguyệt? Di Thiên? Lý Ẩn?
Ai cũng có thể xuất hiện.
Tâm Hồ đứng tại chỗ, sửng sờ không hiểu vì cái gì Di
Chân nhìn thấy mình lại chạy trốn. Nàng có chút nghi hoặc trở về ký túc xá, đi
lên lầu 3 tiến vào phòng vệ sinh. Đem chậu rửa đặt xuống, vặn mở vòi nước. Nàng
đang có ý định gội đầu.
"Di Chân thật là kỳ quái. Đúng rồi, lúc nãy tiến
vào phòng sao không thấy người nào? Bình thường lúc này nên là thời điểm mọi
người về hết rồi chứ? Quái lạ."
Tâm Hồ cùng Di Chân không phải chung 1 phòng, nhưng
bình thường vẫn thường xuyên chạy qua đó chơi, ngẫu nhiên còn có thể ngủ lại,
dù sao chẳng có người tới quản.
Nàng đem chai dầu gội mở ra, sau khi làm ướt tóc liền
thoa lên đầu. Mấy phút đồng hồ sau thì xả nước.
Sau khi tắm, nàng dùng khăn mặt lau mặt, cảm giác rất
là thoải mái. Nhưng lúc nàng giương mắt nhìn vế phía tấm gương, cả người như bị
sét đánh.
Trong gương, bên trái gương mặt của Tâm Hồ. Từ trán
cho tới miệng hoàn toàn trống rỗng! gương mặt bên trái không ngừng xoắn vặn vỡ
vụn, kể cả mắt trái hoàn toàn đều biến mất! Điều này làm Lâm Tâm Hồ nhớ tới hình
tượng nữ sinh trên mặt bị vòng xoáy thôn phệ trong manga của Itou, cùng mình
bây giờ cơ hồ giống như đúc!
Nàng sợ tới mức té trên mặt đất, thế nhưng trên mặt
không hề cảm nhận được gì! Chỉ là lau mặt mà biến thành bộ dáng làm cho người
ta sợ hãi như vậy!
Di Chân lúc này đang đi về hướng ngược lại, đột nhiên
nàng nhớ tới giấc mơ của mình.
Hắc ám.
Không gian vỡ vụn, phía sau là hắc ám vĩnh hằng...
Đó là...
Đó là cái gì?
Nàng chậm rãi đi lại phía bên trong học viện Kim Vực, nơi
này thực sự quá mức chân thật. Bản thân mang 2 nguyền rủa song trọng, nàng
trước mắt vẫn chưa chết. Thế nhưng rốt cuộc phải ở lại không gian này bao nhiêu
thời gian đây?
Đèn dẫn đường trong tay nàng, phiêu đãng theo gió.
Mà lúc này, ngay trong phòng ngủ trong ký túc xá của
nàng. Ở nơi cái giường bỗng nhiên xuất hiện 1 nếp uốn không gian kỳ dị, nếp uốn
đó ngày càng trở nên kịch liệt, cuối cùng xuất hiện những vết rách...
Trong viện bảo tàng, Dạ Tử cùng Ngân Vũ hướng về phía
Lạc Chính Thần chạy vội tới. Trước mắt, ngọn lửa vẫn như cũ là màu trắng. Điều
này cũng có nghĩa, hiện tại không thể biết rõ hướng đi của quỷ!
Tại góc rẽ hành lang, rốt cuộc tìm được Lạc Chính Thần,
Dạ Tử lập tức đoạt lấy đèn dẫn đường trong tay nàng, đem ngọn lửa bỏ vào trong!
Sau đó vung chân chạy vội, đồng thời còn gọi điện thoại tới Công Tôn Diệm:
"Tìm được ngọn lửa mới! Nhất định phải dẫn nó rời đi. Nhanh!"
Cầu thang từng phương hướng đều có, căn bản không cách
nào xác định được đường đi của quỷ. Hộ gia đình hiện tại chỉ có thể cầu nguyện,
1 con quỷ khác đã tời khỏi sảnh triển lãm số 22, thậm chí rời khỏi tầng năm.
Bằng không hết thảy cuối cùng sẽ lâm vào tuyệt cảnh!
Công Tôn Diệm cũng biết được việc này. Hắn hiện tại đang
ở lầu bốn. Trước mắt hắn không có lửa, căn bản chẳng thể làm được gì. Mà một con
quỷ khác lại đang tiến lên.
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Làm sao để dẫn con quỷ kia
đi? Ngăn ở cửa tầng 5? Nói giỡn!
Biện pháp duy nhất trước mắt, chính là tìm ra 1 ngọn
lửa mới! Hiện tại, còn lại 5 ngọn lửa! Lửa, dùng 1 cái thiếu 1 cái, 1 cái chỉ
có thể thiêu đốt năm phút đồng hồ, trong huyết tự dài 4 tiếng này, 5 phút đồng
hồ quả thực như muối bỏ biển!
Sinh lộ đến tột cùng là cái gì? Phải làm như thế nào
mới có thể sống sót?
Rốt cục phải làm như thế nào đây?
Dạ Tử dọc theo cầu thang nhanh chóng chạy lên, Lâm
Thiện, Lạc Chính Thần cùng Ngân Vũ theo sát phía sau. Hiện tại, nếu không cách
nào ngăn cản hai con quỷ gặp mặt, lập tức trong huyết tự này cả đoàn đều vong,
tuyệt không có cơ hội chuyển biến!
Nhưng trước mắt, ngọn lửa vẫn như cũ là mầu trắng,
không hề có dấu hiệu biến đen. Nếu không cách nào tiến vào phạm vi 30 mét bên
cạnh quỷ hồn, kết cục cuối cùng như thế nào, lòng dạ mỗi hộ gia đình đều rõ!
Lúc này, tất cả mọi người đã lâm vào trạng thái cực
đoan.
Tốc độ của bọn hắn mặc dù nhanh, nhưng có lẽ vẫn không
còn kịp rồi! Từng sảnh triển lãm đều tương đối lớn, hơn nữa nếu như nó có thể
bay thẳng tới sảnh triển lãm số 22 mà nói..., hậu quả...
Hậu quả tuyệt đối không ai có thể chịu được!
Hai cỗ xác ướp này được khai quật lên làm oanh động cả
thành phố K. Tuy bị hư thối rất nghiêm trọng, nhưng vẫn là thi thể cổ nhân.
Trong khoảng thời gian này, báo chí, tạp chí, không ít đều đàm luận về 2 cỗ xác
ướp cổ, cũng hấp dẫn rất nhiều người xem tới viện bảo tàng. Cũng chính bởi dòng
người tới thăm quá mức khổng lồ, không thể không chia ra đặt ở 2 sảnh khác nhau.
Trước mắt, khảo cổ gia đang tiến hành công tác phục
chế gương mặt. Mà theo tình huống lúc đào mộ, 2 cỗ thi thể này được hợp táng.
Tuy không biết có phải là táng theo hay không, nhưng quan hệ giữa 2 xác ướp tựa
hồ rất thân mật, mấy nhà khảo cổ bước đầu suy đoán 2 người này là vợ chồng.
Nếu như là vợ chồng tại sao lại cừu hận không chết
không ngớt? Hay bởi nguyên nhân bị liệm táng theo?
Không, rất không hợp lý, song phương đối với nhau đều
cừu hận mãnh liệt. Đã căm hận nhau như vậy, thậm chí không chết không ngớt, tại
sao lại đem 2 người này hợp táng?
Cẩn thận liên tưởng mà nói… chỉ có 1 khả năng.
Chính là cho dù chết, tiến vào lăng mộ, hóa thành quỷ,
vẫn như trước căm hận nhau, vĩnh viễn dây dưa không ngừng. Trên thế giới này, có
người hoài nghi phải chăng có người yêu đến chết cũng không thay đổi, nhưng
lại có thể khẳng định, trên thế giới này, chính xác có loại cừu hận cho dù
xuống mồ cũng không thể kết thúc!
Một khi hai con quỷ gặp nhau sẽ hóa thành Lệ Quỷ, cái oán
hận đó, thậm chí ngay cả sinh linh vô
tội cũng bị ảnh hướng, lập tức chết đi. Đây là nỗi căm hận kinh khủng bực nào!
Hận một người, hận đến chết cũng không muốn dừng lại!
Nếu như có thể biết rõ nguyên nhân 2 người hận nhau,
như vậy có thể biết được môt hai. Tại thời nhà hán, Lưu Bang thực hành chế độ
phân đất phong hầu, mà thành phố K nằm trong lãnh địa chư hầu Tây Hán. Theo quy
cách lăng mộ phán đoán, đối phương có lẽ là 1 quý tộc trọng yếu thuộc dòng dõi
chư hầu. Ngoài ra, chưa biết thêm được gì.
Lúc này, trong nội tâm hộ gia đình có thể tưởng tượng,
cho dù trôi qua 2000 năm tả hữu tuế nguyệt, thi thể coi như cũng đã hư thối,
cái căm hận kia vẫn như trước làm cho xác ướp thức tỉnh, hóa thành lệ quỷ, liều
chết tìm kiếm đối phương ! .
0 nhận xét:
Post a Comment