2/09/2016

Posted by Unknown |
Chương 3: Lại có người bị mất trái tim


Từ những thông tin thu thập được xem ra, nữ quỷ đại học y có thể cùng hung án phòng 106 mười năm trước có liên quan, cho nên chúng tôi lập tức đến thư viện tra tìm tư liệu hồ sơ những nữ sinh từng ở phòng 106.


Đại đa số các trường đại học đều có thư viện, nhưng cơ hồ mỗi một thư viện đều hoặc nhiều hoặc ít có những bí mật cần giấu diếm. Đương nhiên muốn đào bới những bí mật này cũng không phải chuyện dễ dàng, bằng không không thể gọi là "Bí mật" .


Thời điểm đi vào thư viện, bên trong không có mấy người, không gian to như vậy  mà chỉ có ba bốn sinh viên, tựa hồ hiện tại sinh viên đều lo lắng về chuyện hung án hơn là học hành. Nhân viên quản lý không biết đi nơi nào rồi, hỏi thăm mấy  sinh viên đang xem mới biết được là đã đi ăn cơm.


Tư liệu về sinh viên có lẽ bên trong phòng hồ sơ đã được khóa cẩn mật, nhân viên quản lý hiện lại không có ở đây, đợi ở chỗ này cũng lãng phí thời gian, cũng không thể như Trăn Trăn nói " mang cửa phá ra" !


Bởi vì nóng lòng tìm hung thủ, chúng tôi cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn, hiện tại bụng đói kêu vang, hai người cứ đợi ở chỗ này cũng lãng phí thời gian, không bằng ăn no nê trước, vì vậy tôi liền đề nghị: "Chúng ta không bằng đi ăn cơm trước!"


Vừa nhắc tới ăn, Trăn Trăn tựa hồ lại nghĩ tới cái phòng giải phẫu kia, nửa điểm muốn ăn cũng không có: "Ngươi đi đi, trở về mang cho ta chút màn thầu là được rồi."


"Chỉ ăn màn thầu sao được ah!" Tôi đột nhiên nghĩ đến một nơi có thể đi, "Nghe Nhã Nhàn nói, cổng trường học có một nhà hàng hương vị rất không tệ , nhất là chỗ đó súp tim heo, nếm qua một lần sẽ nghiện, ngươi muốn nếm thử hay không..."


"Đi chết ngươi!" Trăn Trăn lại một cước đạp bay tôi ra ngoài.


Đi vào nhà hàng theo lời chỉ của Nhã Nhàn, bên trong tấp nập người, gần như tất cả đều là sinh viên, nữ có nam có, tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ. Tôi phải vất vả  lắm mới tìm được vị trí ngồi xuống, gọi hai phần ăn sáng cùng súp tim heo sau đó tôi liền tĩnh tâm lắng nghe sinh viên chung quanh huyên thuyên. Mọi chuyện đơn giản như là trò chơi, tình yêu và các thầy cô mà họ không thích lắm. Đương nhiên nam nữ hoan ái luôn là chuyện được đề cập đến tối đa ,  những sinh vien ưu tú hơn thì là chuyện về tìm việc phỏng vấn và các loại chủ đề thực tập. Mặc dù toàn tin tức vô giá trị, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nghe được chút ít thông tin có liên quan...


"Tiểu Mã, ngươi nói Tiêu giáo sư có phải hay không đã lấy hết trái tim của các tiêu bản đem bán đi? Phòng giải phẫu tiêu bản nào cũng đều có, duy chỉ không có tiêu bản nội tạng." Nói chuyện chính là một nam sinh bàn bên đeo kính mắt.

Tiểu Mã vẻ mặt khinh thường: "Móa, ngươi bây giờ mới biết được. Nghe học trưởng nói, có người tận mắt nhìn thấy hắn sau khi xong giải phẫu xong liền vụng trộm mang trái tim đi đây này!"


Một sinh viên tóc hơi rối hỏi: "Sẽ không phải chứ? ngươi nghe ai nói? Ông ta làm sao bán trái tim đó được. Tất cả đều đã được cất trong kho lạnh mấy ngày, không thể dùng cho cấy ghép, ai sẽ mua ah!"


Nam sinh mang kính mắt trêu ghẹo nói: "Ta nào biết, nói không chừng là bán cho những cái... người biến thái thu thập cũng nên!"


Tiểu Mã hay giỡn nói: "Ta cảm thấy ông ta chính là cầm đi nấu canh rồi, ha ha!"


Một nữ sinh bàn khác đột nhiên xen vào: "Các ngươi đừng có nói chuyện buồn nôn như vậy được không, chúng ta còn muốn ăn cơm a!"


...


Tôi bên cạnh uống súp tim heo, vừa nghĩ đến câu chuyện của các sinh viên đối thoại, theo bọn hắn nói, Tiêu giáo sư vì cái gì lại mang trái tim của các tiêu bản đi đâu này? Theo lý thuyết, thi thể dùng cho giải phẫu, có lẽ được bảo quản không được tốt lắm, dùng để mua bán phi pháp khẳng định là không thể nào được. Nếu như là tạo thành tiêu bản bán cho người muốn thu thập mà nói..., thì những thứ khác không phải càng tốt sao? Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác chỉ lựa chọn trái tim? Có lẽ, nên điều tra vị Tiêu giáo sư này một chút, nữ quỷ sát nhân mỗi lần đều móc trái tim của người ta ra, nói không chừng điều này cũng chút liên quan.


Đang lúc tôi muốn gọi cái người  Tiểu kia trò chuyện một hai câu thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu dồn dập: "Thư viện xảy ra hoả hoạn rồi!"


Trăn Trăn vẫn còn trong  thư viện, tranh thủ thời gian đi coi cô ấy có phải biến thành than rồi hay không. Tôi quát to một tiếng tính tiền, rồi đem tiền đặt trên bàn, lập tức hướng phía ngoài cửa chạy đi. thời điểm tôi đang chạy tới cửa, hình như nghe thấy bên trong có giọng một nữ nhân kêu lên: ông chủ, tính tiền..."


Thư viện bị cháy phi thường mãnh liệt, thời điểm tôi đuổi tới, ánh lửa đã đỏ rực cả nữa bầu trời, thật vất vả lắm mới chen được từ trong trong đám người lộn xộn tìm  xem được Trăn Trăn đầu tóc rối bù, liền hỏi nàng chuyện gì xảy ra.


"Ta cũng không biết nên nói như thế nào, vừa rồi ngươi mới đi không bao lâu..." Trăn Trăn lòng còn sợ hãi giảng thuật cho tôi nghe chuyện đã xảy ra sau khi rời khỏi chỗ——


Ngươi rời đi không bao lâu, nhân viên quản lý gọi là Phan Thu Hà đã trở lại, ta nói muốn tìm tư liệu mấy nữ sinh mười năm trước ở tại ký túc xá kia. Cô ta nói tất cả tư liệu đều lưu trữ tại phòng hồ sơ, nhưng ta chỉ biết giới tính của mấy nữ sinh kia mà không biết tên của các nàng, chỉ sợ tìm tốn không ít thời gian. Sau đó cô ta dẫn ta đến phòng hồ sơ, còn giúp ta cùng tìm.

                                            
Bên trong phòng hồ sơ tư liệu không phải là nhiều bình thường a, căn phòng hơn trăm m vuông, tổng cộng có hai mươi cái giá đỡ, mỗi giá lại có ba tầng, ta nhìn không thôi đã cảm thấy cháng váng đầu rồi. May mắn có thêm nhân viên quản lý hỗ trợ, bằng không ta cũng không biếttìm được không. Nàng nói không tên cho nên  thực sự khó tìm. Nhưng bởi vì phòng 106 sau khi gặp chuyện không may thì gần như không còn ai vào ở nữa, cho nên chỉ cần tìm được danh sách những người ở cuối cùng là được rồi.


Ghi chép tương quan của ký túc xá đều đặt ở trên kệ sau cùng kia, chúng tôi chỉ tìm trong chốc lát là đã thấy ghi chép vào mười năm trước. Thế nhưng mà, thời điểm đọc bản ghi chép, không hiểu sao lại có lửa  bốc lên. Chúng tôi vốn muốn dập tắt đám cháy, nhưng không biết làm như thế nào, cuối cùng đành nhìn toàn bộ phòng hồ sơ  bị thiêu cháy...


"Ai..." Tôi thở dài, "Người ngu gặp nhiều, nhưng đần như ngươi thật đúng là hiếm thấy ah!"


"Điều này cũng không thể trách ta toàn bộ được ah, ai biết cái bản ghi chép kia lại vô duyên vô cớ bắt lửa ở đâu rồi bùng cháy lên, nhưng sao lại nhiều khói trắng  thoát ra như vậy, làm hại mắt ta cơ hồ không mđược, bằng không thì cũng sẽ không biến thành như bây giờ." Trăn Trăn nói xong run rẩy một cái hỏi: "Ngươi nói có phải hay không là cái con nữ quỷ kia quấy phá, ngăn cản chúng ta điều tra?"


Theo như Trăn Trăn nói, tôi phát hiện một vấn đề: "Ngươi xác định lúc ấy ở bản ghi chép lại bốc ra rất nhiều khói trắng sao?"


"Ân, " nàng liên tục gật đầu: " rất nhiều làm mắt của ta cũng nhanh chóng không mở ra được luôn."


" Như thế nào lại xảy ra hoả hoạn , nói kỹ càng một điểm coi."


"Ta lúc ấy chỉ là đang lật xem mấy trang trong bản ghi chép, lật đến ghi chép của phòng 106 thì đột nhiên cảm giác ở đầu ngón tay có chút như bị phỏng, còn giống như trông thấy có một tia sáng lóe lên. Ngay sau đó xuất hiện rất nhiều khói trắng, dọa ta kêu to một tiếng, rồi đem bản ghi chép ném đến trên mặt đất. Ai biết rằng bản ghi chép cứ như vậy cháy, còn lan sang cả những đồ vật lân cận. Bởi vì trên mặt đất cũng có nhiều thùng hộp lẫn lộn, cho nên cháy một cái thì không thể vãn hồi, ta dùng chân giẫm cũng không tắt, rồi cùng với nhân viên quản lý đi lấy bình cứu hỏa, nhưng  chỉ có một bình cứu hỏa vậy mà lại không dùng được." Trăn Trăn nói xong  giơ ngón tay bị bỏng lên.


"Ân, như vậy khẳng định không phải do nữ quỷ quấy phá..." Có lẽ trong vụ án còn cất dấu thêm nhiều bí mật nữa... mà không muốn người khác biết.


Sáng sớm ngày hôm sau tôi vừa mới bước vào văn phòng quỷ án tổ đã nhìn thấy Trăn Trăn đổi kiểu đầu thành tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, đang cùng Miêu Miêu nói chuyện phiếm.


"Làm gì mà lại đi cắt tóc rồi, thất tình sao?" Miêu Miêu tò mò đi xung quanh Trăn Trăn hai vòng.


Vĩ ca đang gõ bàn phím tốc độ cao đột nhiên dừng hai tay lại, rướn cổ lên nghe lén.


"Nguyên nhân không phải do thất tình đâu a!" Trăn Trăn nói ra chuyện thư viện bị cháy, nên bất đắc dĩ mới cắt tóc ngắn. Rồi hai người tiếp tục trò chuyện phiếm, Vĩ ca thì ngáp dài rồi lần nữa gõ bàn phím.


"Chào mọi người!" Tôi trước hướng mọi người chào hỏi, sau đó ra vẻ ngạc nhiên đối với Trăn Trăn nói: "Oa, ngươi mới sáng sớm đã đi làm đẹp rồi sao!"


"Hiện tại còn nói sớm nữa, cũng không nhìn là mấy giờ rồi." Nàng trợn mắt nhìn tôi một cái.

Tôi  nhìn đồng hồ: "Mới muộn 20 phút nha, coi như sớm, tối thiểu so với Tuyết Tình  còn sớm..."


"Ngươi đang bảo ta sao?" Tuyết Tình giống như ma quỷ xuất hiện ngay đằng sau tôi, thiếu chút nữa thì bị bả ta hù chết rồi.


"Cô ấy sáng sớm đã tới, so với chúng ta đều sớm hơn nhiều." Vĩ ca nói xong lại ngáp một cái.


"Các đồng chí, khổ cực rồi!" tôi hướng mọi người lại chào một cái, cũng tranh thủ nói sang chuyện khác, tôi quay sang đối với Miêu Miêu nói: "Tìm được bản án ghi chép vụ án mười năm trước không vậy?"


Miêu Miêu không có ý tứ cười cười: "Nhiều hồ sơ như vậy, ta một người tìm thấy thế nào được, hơn nữa lại còn nhàm chán, mới có một lúc đã mệt rã rời rồi. May mắn, có Tuyết Tình tỷ giúp ta..."


"Oa, nguyên lai Tuyết Tình tỷ tỷ mặt lạnh tâm nóng, sống có nghĩa khí, vỗ tay gửi lời chào!"  tôi cười đùa tí tửng nhẹ nhàng vỗ tay.


Tuyết Tình bình tĩnh nhìn phía trước mặt, hai mắt nhạt như mặt nước phẳng lặng, phảng phất không có bất kỳ cảm tình, lạnh lùng nói: "Không có ghi chép, có lẽ không chính thức lập án."  Ngừng lại rồi bổ sung một câu: "Ta so ngươi nhỏ hơn một tuổi, cứ trực tiếp gọi tên của ta là được rồi, không cần phải cộng thêm hai chữ tỷ tỷ."


Bất kể là mỹ nữ hai mươi mấy tuổi đầu, hay bà nội trợ tóc hoa râm, số tuổi đều là một  vấn đề trọng yếu. Nói nhỏ hơn, không ảnh hưởng toàn cục, nói lớn hơn, làm không tốt sẽ đưa tới tai họa bất ngờ. Tuyết Tình như băng sơn mỹ nhân thế này cũng không ngoại lệ, về sau trước mặt cô ta ăn nói vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu không một lời không hợp ý, bị bả ta đập chết có thể so sánh còn oan hơn hằng nga.


"Sẽ không chứ! Điều này cũng không thể tưởng tượng được, liên quan đến nhân mạng vậy mà cũng không lập án?" Trăn Trăn kinh ngạc nói.


Trăn Trăn không có ở hình cục dò xét công tác qua cho nên không biết  chuyện này cũng là thường tình, tôi bổ sung cho cô ta vài bài học : " làmsai, không làm không sai là lời răn cho không ít người, bản án như thế này nếu như gia đình người chết yêu cầu giải quyết riêng, không lập án cũng không phải điều kỳ lạ quý hiếm. Dù sao hung thủ lại là người có bệnh tâm thần nghiêm trọng, quan toà bình thường cũng sẽ cân nhắc xét xử, khởi điểm hình phạt sẽ không quá cao." Sau đó đối với Vĩ ca nói: "Ngươi cũng không thu hoạch được gì?"


"Một lần nữa cho ta mười lăm phút." Vĩ ca ngáp một cái còn nói: "Làm loại này việc tốn thể lực, một thông tin liên quan cũng không có, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy được."


"Tôi đây trước đi báo cáo lão đại một lát, quay lại sẽ tìm ngươi." Dứt lời tôi liền cùng Trăn Trăn đi vào văn phòng tổ trưởng.


Trong văn phòng tổ trưởng, lão đại không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thấy chúng tôi vào ông ta cũng không ngẩng đầu lên nhìn một cái.  Tôi tùy ý ngồi xuống rồi lấy ra một điếu thuốc, nhưng lập tức đã bị Trăn Trăn giật lấy. Thực hoài niệm quãng thời gian dĩ vãng cùng làm việc với Tiểu Tương, tối thiểu hắn cũng không giành lấy thuốc lá của tôi. Không biết hắn hiện tại như thế nào, có lẽ hắn đã rời xa cái thế giới này cũng nên... Hi vọng hắn còn sống, đã hai năm không có tin tức của hắn rồi.


Hoài niệm xong cựu đồng nghiệp, là thời điểm làm chính sự rồi. Hướng đại lão bản tóm tắt quá trình điều tra ngày hôm qua xong, tôi bắt đầu phát biểu ý kiến của mình: "Cái bản án này so trong tưởng tượng còn phức tạp nhiều lắm, hiện tại cơ hồ có thể xác định cái gọi là nữ quỷ chỉ là ngụy trang. Có lẽ, có người lợi dụng hung án mười năm trước để che dấu bí mật không thể cho ai biết."


"Tại sao." ánh mắt lão đại tiếp tục không rời khỏi màn hình, hơn nữa ánh mắt rất bình tĩnh, phảng phất như không  chú ý nội dung tôi nói.


Tôi nhẹ nhàng nâng đầu ngón tay bị bỏng của Trăn Trăn lên, giải thích: " bản ghi chép sở dĩ bị lửa cháy, không phải là quỷ mị quấy phá, mà là bị người khác thoa bột phốt pho trắng lên. Dưới tình huống bình thường căn bản không có gì khác thường, nhưng khi lật đến trang có bôi phốt pho trắng kia, nhiệt độ cơ thể và ma sát do tay khi lật giấy sinh ra một nhiệt lượng đủ để phốt pho bắt lửa."


Trăn Trăn nhìn ngón tay của mình, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ý của ngươi là, có  người  giả trang nữ quỷ, động tay động chân lên bản ghi chép? Nhưng  người đó có mục đích gì đây?"


Tôi ngồi trên ghế duỗi lưng một cái: "Cái này cũng khó mà nói được.  Có thể chỉ là vì không muốn bất kỳ học sinh nào xâm nhập vào rừng cây nhãn, thì sẽ không có án mạng, bởi vì  gây ra mạng tựu sẽ khiến cảnh sát chú ý, hơn nữa chúng ta trong rừng cây cũng không có phát hiện gì."


Lão đại nhìn chằm chằm vào màn hình, ý tứ hết chỗ chê, ngược lại Trăn Trăn vội vã đặt câu hỏi: "Vậy bây giờ nên bắt tay vào điều tra như thế nào đây?"


Vấn đề này rất đơn giản mà: "Đối phương muốn tiêu hủy ghi chép ở phòng 106, như vậy trên người bốn nữ sinh phòng 106 nhất định có thể tìm được manh mối."


Nàng tựa hồ cảm giác mình vừa mới gây họa, cau mày nói: "Toàn bộ phòng hồ sơ đều đốt rụi rồi, tìm bốn nữ sinh kia thế nào ah!"


"Cái này phải xem bản lĩnh Vĩ ca rồi."  Tôi lại đốt thuốc lần nữa, lần này không có bị cô nàng giật đi.


"Ân, các ngươi tiếp tục theo phương hướng này điều tra, vị Tiêu giáo sư kia để cho Tuyết Tình cùng Tiểu Miêu đi điều tra, có phát hiện mới lại hướng ta báo cáo." Ngữ khí của lão đại nghe hơi đại khái làm Trăn Trăn cảm thấy có chút không yên lòng. Lúc rời đi, nàng cố ý hướng màn hình máy tính liếc qua.


"Tổ trưởng như thế nào mới sáng sớm đã ở trong phòng làm việc đầu tư cổ phiếu ah!" Vừa đi ra khỏi văn phòng tổ trưởng, nàng liền hỏi.


"Đầu tư cổ phiếu là thế mạnh của lão đại, có tiền nhàn rỗi thì không ngại cùng ông ấy chơi đùa." tôi trêu ghẹo nói.


Nàng vẻ mặt khinh thường nói: "Ta bất tài đầu cơ cổ phiếu không được, cũng như đánh bạc không có khác nhau mấy."


"Đương nhiên không giống, đánh bạc là trái pháp luật , nhưng đầu tư cổ phiếu là hợp pháp , còn phải nộp thuế đây này!" tôi cùng Trăn Trăn nói đùa vài câu, rồi đi đến trước Vĩ ca nói: " tư liệu bốn nữ sinh tìm được chưa?"


"Chỉ cung cấp giới tính thì nghĩ có thể trực tiếp tìm thấy được sao, ngươi cũng quá  đề cao ta rồi." Vĩ ca chìa bộ mặt thối làm cho tôi nghĩ đến một hình ảnh như kiểu ta đây biết tuốt nhưng giả ngốc thôi.


"Vậy ngươi tra được cái gì? ... Hacker vĩ đại nhất thế kỷ này." Tôi rút ra một điếu thuốc đưa cho hắn.


"Nói dễ nghe, được..." Vĩ ca đưa cho tôi hai tờ giấy A4, trên giấy xếp theo thứ tự là một phần danh sách tốt nghiệp, " Tôi đã lần tìm bản danh sách sinh viên tốt nghiệp này thông qua một người đăng trên mạng trong nội bộ trường học. Trong đó người này còn đề cập đến một tình huống rất giống như ở phòng 106, có lẽ hắn là người cùng lớp của mấy nữ sinh kia. Vậy nên tên mà người muốn tìm có lẽ nằm ở trong này cũng nên. Tự nhiên nghĩ tới có thể truy địa chỉ IP của hắn, thì thấy chỉ có một và đã lâu rồi không đổi."


 Còn một tờ là ảnh tốt nghiệp, mặc dù đã được phóng đại, nhưng độ phân giải không cao cho nên hình ảnh không rõ rệt, chỉ có thể nhìn thấy tổng cộng có ba mốt sinh viên, miễn cưỡng có thể phân biệt được giới tính, nhưng dựa vào nó để tìm người căn bản không có khả năng. Trên danh sách cũng chỉ có ba mươi ba cái tên, không có phương thức liên lạc, thậm chí giới tính cũng không ghi chú rõ, so với bức ảnh càng không có thực tế giá trị. Bởi vì sinh viên tốt nghiệp thiếu mất hai người, theo suy đoán có lẽ hung thủ và người chết trong phòng 106, nói cách khác cái bức ảnh tốt nghiệp kia càng không ý nghĩa hơn.


Tôi gãi đầu hỏi: "Còn có khác không?"


"Người bình thường cũng chỉ có thể cung cấp cho ngươi những tài liệu như thế này thôi, nhưng lão tử lại là một hacker vĩ đại, đương nhiên sẽ không mất mặt như vậy." Vĩ ca ngồi trên ghế hung hăng hút một hơi thuốc thật dài, dương dương đắc ý nói: "Ta đã đã tập trung vào địa chỉ IP người thành lập nhắn lại tới một người, nó là địa chỉ IP đến từ nước ngoài , tạm thời không thể xác định vị trí cụ thể. Nhưng ta đã cho phát hắn một tin nhắn, về phần lúc nào được trả lời thì chưa biết, hay có thể không được trả lời cũng nên. Còn một cái IP khác đến từ bệnh viện nhân dân tỉnh, ta sau khi xâm nhập hệ thống máy tính của bệnh viện, tra được IP vị trí là một căn phòng ở lầu 7, ngươi đi một chuyến chắc sẽ có chút thu hoạch."


"Vậy cám ơn trước!" sau khi hướng Vĩ ca nói cám ơn, tôi liền chuẩn bị cùng Trăn Trăn ra ngoài điều tra, nhưng hắn lại gọi  tôi lại: "Đừng vội đi, ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện thú vị, có lẽ cái này bản án có liên quan."


Tôi dừng bước lại, chăm chú lắng nghe.


"Khi xâm nhập vào viện hệ thống máy tính bệnh, ta phát hiện một ít hồ sơ đã bị mã hóa bên trong, nội dung phần lớn là những sai phạm thất trách của nhân viên y tế, tỷ như dùng sai thuốc dẫn tới chết người luôn là chủ đề mẫn cảm. Chính giữa còn đề cập đến mấy năm gần đây thi thể tại nhà xác thường xuyên bị đánh cắp trái tim, đến nay bị trộm không dưới ba bốn mươi cái, cơ hồ cách một hai tháng  thì bị đánh cắp một cái."


Tim!


Mất tim!


Lại nghe thấy mất tim!



Bệnh viện nhân dân tỉnh phải chăng cũng liên quan đến nữ quỷ đại học y? Ngàn vạn câu hỏi không biết từ đâu ập tới, cái bản án này càng ngày càng có ý tứ rồi.

0 nhận xét:

Post a Comment