Chương 6: song quỷ đánh lén ban đêm
Trăng treo cao, bầu trời đầy sao, trong sân trường yên lặng, khắp nơi tản
ra khí tức quỷ dị.
Tôi cùng Lục thúc tìm khắp lượt trong sân trường, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trăn Trăn, gọi đến điện thoại di động của cô nàng vẫn như trước không người nghe. Gọi cho Tuyết Tình thì biết
được, Trăn Trăn không có qua chỗ cô ấy, hơn nữa Tiêu giáo sư đã đi ngủ, vì vậy cô ấy liền qua chỗ chúng tôi cùng nhau tìm kiếm Trăn
Trăn.
Trăn Trăn tuy là nữ nhân,
nhưng dầu gì cũng là quán quân trong ngành cảnh sát, côn đồ tầm thường tuyệt
đối không thể động
được đến cô nàng, nhưng mà đây cũng là điếu khiến cho tôi lo lắng , khả năng cô ấy gặp được nữ quỷ là không thấp.
Tuy đêm nay cũng không phải là đêm trăng tròn,
nhưng theo dấu hiệu
bên ngoài suy đoán, Trăn Trăn vô cùng có khả năng
một mình chạy đến đằng sau ký túc xá nữ sinh để điều
tra, hơn nữa rất có thể đã gặp bất trắc. Tuyết Tình mặc dù không có nhận ra suy đoán của tôi, nhưng cũng không có phản đối.
Tôi quyết định đến rừng nhãn tìm
kiếm Trăn Trăn, Tuyết Tình cũng không do dự lập tức đi theo, nhưng Lục thúc tất nhiên không dám vào trong rừng nhãn đi loạn, ông ấy khuyên bảo chúng tôi bây giờ tiến vào trong đó có thể gặp rất nhiều nguy hiểm. Ông ấy nói không sai, nhưng chúng tôi cũng không thể mặc kệ chết sống của Trăn Trăn ah, tuy cô ấy lúc nào cũng lấy tôi làm bao cát, nhưng chúng tôi thủy
chung vẫn là partner.
Tôi liền bảo Lục thúc quay trở lại phòng bảo vệ chờ đợi, nếu như
Trăn Trăn tới tìm tôi thì lập tức gọi
điện thoại cho tôi. Sau đó liền cùng Tuyết Tình chuẩn bị đi vào trong rừng cây tìm Trăn Trăn. Lục thúc đưa đèn
pin cho tôi, lần nữa dặn dò tiến vào rừng cây thì nhớ coi chừng mọi sự, nếu như trông thấy đồ vật màu trắng, nhất
định phải lập tức ly khai. Tôi tạ ơn hảo
ý của ông, rồi sau đó liền cùng Tuyết Tình đi thẳng vào khu vực thần bí đằng sau ký túc xá nữ sinh.
Bước vào rừng cây nhãn, tôi liền cảm thấy rùng cả mình, tuy trước đó đã
tới đây một lần rồi, nhưng lúc ấy là ban ngày. Trong
đêm, rừng nhãn có một phần khí tức quỷ dị khó nói lên lời. Một
gốc cây nhãn cao lớn tươi tốt chặn toàn bộ nguồn sáng,
cho dù ánh trăng sáng ngời, nhưng trong rừng cây quả thật rất khó để nhìn thấy năm ngón tay. Chỉ có một ít sánh sáng có thể xuyên qua vài tán lá cây, trong bóng tối nhìn như những mũi tên ánh sáng do nữ
thần Nguyệt Lượng bắn xuống, nghiêng nghiêng cắm trên mặt đất.
Những cây nhãn cao lớn trong bóng tối
giống như quái vật
đang giương nanh
múa vuốt, làm cho lòng người sinh ra sự lo sợ, mà thứ càng làm cho người ta sợ tới mức bủn rủn chân
tay chính là nữ quỷ bạch y, ôm ấp tử anh, tóc tai bù xù, mắt lộ hung quang
thần bí. Có lẽ nó đang ẩn núp ở một chỗ
tối tăm, đằng sau cây nhãn nào đó, tùy thời
cũng sẽ nhẩy ra tập kích chúng ta.
Tiến vào rừng cây, Tuyết Tình liền đi lên phía trước tôi, mà
lúc trước cô ấy vẫn luôn là đi theo đằng sau tôi. Cô nàng tựa hồ có ý nghĩ phải bảo hộ
tôi. Tuy nhiên để cho con gái bảo hộ quả thật làm cho tôi cảm thấy rất mất mặt, nhưng không có biện pháp khác. Nếu như nữ quỷ đột nhiên xuất hiện, tôi nhất định không thể thoát được. Bởi vì có thể trong lúc nguy cấp nhất tôi có thể sẽ
bị rút gân, có muốn chạy cũng không được.
Ánh sáng đèn pin phát ra rất mãnh liệt, nhưng trong rừng
cây đen kịt lại có vẻ phi thường yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng một đoạn rất ngắn. Chính là bởi vì phạm vi chiếu sáng không lớn, cho nên
càng cảm thấy kinh hãi.
Ngay khi thần kinh của tôi đang bị kéo căng giống như dây đàn, thì Tuyết Tình đi
phía trước đột nhiên dừng lại, mà tôi lại đang mải nhìn bốn phía cho nên không có chú ý tới, không khỏi đụng phải lưng của cô nàng. Thân
thể nữ tính mềm mại, tuy có cách một lớp quần áo,
nhưng vẫn có thể cảm nhận y nguyên da thịt của nàng như trẻ con còn non nớt. Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của tôi, nhưng trên người cô ấy quả thật có mùi thơm hoa lài nhàn nhạt, điều này không khỏi làm trong đầu tôi mơ màng hiện
ra hình ảnh thân hình ôn nhu đầy hương thơm.
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm nên mơ
màng, bởi vì vị trí của chúng tôi hiện nguy cơ tứ phía. Tuyết Tình đứng trước tôi không nói một lời, cũng hướng bốn phía nhìn quanh. Tôi lén lút tắt đèn pin, miễn cho người khác phát hiện được chỗ chúng tôi. Nhắm mắt lắng nghe, lại
nghe được một thanh âm nữ
tính đang thấp giọng ngâm xướng: "... Ti ti ti, bạch xà Tiên;
sống thiên tuế, pháp khôn cùng; sưu sưu sưu, gió bấc thổi; no bụng cái bụng,
tâm vị tiên; hô lỗ lỗ, không Vấn Thiên; Tiên trung tâm, ngủ bách niên; ầm ầm,
khách từ trước đến nay; không mang theo lễ, bả chủ sắc thuốc..."
Khi mở mắt ra, tôi đã phát hiện Tuyết Tình chăm chú nhìn đến một hướng, theo tầm mắt của nàng, tôi nhìn
thấy sâu trong rừng cây có một vật thể màu trắng, phảng phất như là quần áo màu trắng đang treo trên một nhánh cây. Tôi nghĩ, chúng tôi đã
tìm được thứ muốn tìm... Quỷ.
Tuyết Tình vẫn như cũ không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, thậm chí cũng không quay đầu lại, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm phía
trước, chậm rãi duỗi ngón trỏ ra phía trước lắc nhẹ, ý bảo tới gần hướng vật
thể màu trắng. Vẫn như lúc trước đồng dạng, cô ấy không có cho tôi đưa ra ý kiến phản đối hoặc đồng ý. Nên tôi rón ra rón rén theo sát ở sau lưng nàng, cô nàng phảng phất đi lại rất
nhẹ nhàng, giống như đi trên
đường bình thường không có khác nhau, tốc độ cũng không có giảm bớt, mà một điểm
thanh âm cũng không có.
Khi khoảng cách với vật thể màu trắng đại khái chỉ còn 30m, nhờ
ánh trăng xuyên qua lá cây, tôi miễn cưỡng có thể
trông thấy một người mặc quần áo trắng noãn như bệnh nhân nữ, đang dựa người vào thân cây nhãn. Tóc của người đó rối tung, cơ hồ
đem cả khuôn mặt che
kín, chỉ lộ ra một kẽ hở có thể nhìn thấy được mắt trái có màu đỏ như máu, phát ra ánh sáng như mãnh thú, cùng với khóe miệng hơi hơi nhếch. Tóc của nó tuy tán loạn, nhưng không hề cảm giác như rất bẩn, mà dưới ánh trăng có thể trông thấy nó phản ra vẻ đẹp sáng bóng. Trong
ngực nó ôm một hài nhi ước chừng khoảng ba tháng tuổi, toàn thân lõa lồ, màu da hơi quỷ
dị. Hài nhi màu da rất trắng, hơn nữa ánh sáng chiếu vào không cảm giác được sự
sống, tựa hồ sớm được hong khô rồi. Nhưng thân thể đứa bé lại tương đối bụ bẫm, cùng hài nhi bình thường giống nhau. Không hề nghi ngờ, đây chính là nữ quỷ trong truyền thuyết.
Chúng tôi tới gần đã dẫn đến sự chú ý của nó, nó đình chỉ ngâm xướng, đầu chậm rãi chuyển động,
mặt hướng về phía chúng tôi, khóe miệng không ngừng nhếch lên, lộ ra một dáng
cười vô cùng quỷ dị.
Trong nội tâm của tôi thật sự hoảng hốt, đang lo lắng có nên
chạy trốn không, thì Tuyết Tình lập tức đã làm tốt công tác chuẩn bị công kích—— thân thể của nàng đột nhiên hướng sang bên phải, tay phải thò vào thắt lưng, lập tức rút súng giơ lên hướng
nữ quỷ, tay trái nâng cổ tay phải nhắm trúng mục tiêu, toàn bộ quá trình xẩy ra trong nháy mắt. Nếu phải dùng một chữ để hình dung, đây tuyệt đối là "Suất" . Tôi nghĩ, nếu như cô nàng hiện tại nổ súng ngay, nữ
quỷ khẳng định sẽ không kịp phản ứng mà bị bắn trúng rồi. Thế nhưng đạn đối với nữ quỷ có hữu hiệu sao?
Quả nhiên, nữ quỷ không có biểu
hiện kinh hoảng, khóe miệng của nó vẫn cao cao nhếch lên, mắt
trái thấp thoáng qua mái
tóc vẫn như trước phát ra tia hung quang khát máu. Nó ôn
nhu vuốt ve đứa bé trong ngực, ngón giữa tay phải chỉ còn một nửa, nhàn nhạt nói: " Các ngươi nếu muốn bạn của các người còn sống, nhất định
phải lập tức ngưng cuộc điều tra lại, bằng không thì các ngươi toàn bộ đều phải
chết!". Nó nói đến chữ
"Tử" thì ngữ khí tăng thêm một chút, làm trái tim của tôi không tự giác nhảy lên một nhịp, phảng phất như quỷ trảo của nó đã ở sau lưng tôi lập
tức có thể đem trái tim móc ra.
Tuy khủng bố bao phủ trong lòng, nhưng đã lâm trận thì không thể lùi bước, sau khi hít sâu một hơi, tôi liền tiến lên một bước
đưa thẻ nhân viên cảnh sát ra, mặc dù hoàn cảnh hiện tại rất tối tăm, nhưng thẻ nhân viên cảnh sát tất nhiên làm sao có thể như giấy
tờ thông thường được. Sau đó, lợi dụng ngữ khí trấn tĩnh giở giọng:
"Đừng nhúc nhích, chúng ta là cảnh sát! Chúng ta hoài nghi ngươi có liên quan đến hung sát xẩy ra ở đây, xin theo chúng ta hồi cục cảnh sát tiếp nhận
điều tra."
"Hì hì hi..." tiếng cười quỷ dị của nữ quỷ quanh quẩn trong bóng tối, một lát lâu sau mới nói: "Mời ta tiếp nhận điều tra? Hì hì hi... Ngươi
cho rằng ngươi có bản lĩnh mời một con quỷ tiếp nhận điều tra sao? Hì hì hi..." Tiếng cười
của nó thật khiến người
nghe sởn hết cả gai ốc, đang cười
cười nó đột nhiên đánh về phía Tuyết Tình.
Động tác của nữ quỷ phi thường nhanh nhẹn, căn bản không
giống như là chạy, mà hai chân cách mặt đất bay như
đạn pháo nhào đến chỗ Tuyết Tình, khoảng cách tầm 30m, mà chỉ trong chốc lát còn không đầy một mét. Đột nhiên đối mặt với sự tập kích bất ngờ như thế,
người bình thường căn bản là không kịp phản ứng, nhưng Tuyết Tình cũng
không phải là người bình thường.
"Đoàng" tiếng súng thanh
thúy vang lên trong rừng cây hắc ám, nửa khắc trước nữ quỷ bay nhào đến chỗ Tuyết Tình, nửa khắc sau bay ngược lại ngã
xuống đất. Vai phải của nó đã bị trúng đạn rồi, máu tươi nhuộm hồng cả cái áo trắng noãn. Khẩu súng ngắn 54 nếu được bắn trong khoảng cách gần thì uy lực phi thường đại,
mặc dù chỉ bắn trúng bả vai, nhưng nếu là người
bình thường thì đã mất đi năng lực phản kháng. Nhưng giờ phút này nữ
quỷ ngã xuống đất lại không hề giống người thường, cho nên Tuyết Tình không có nửa
điểm thư giãn, mũi
súng vẫn y nguyên nhắm ngay vào người nó.
Nữ quỷ tuy đã trúng một viên đạn, nhưng nó cũng không có biểu hiện thống khổ, khóe miệng
như trước vẫn nở nụ cười quỷ dị: "Các ngươi giết không được ta đâu, bởi vì ta là quỷ, người thì không giết được quỷ..." Nó nói xong liền lách
mình đánh về phía bên phải, Tuyết Tình hiểu được nó đang muốn chạy trốn, lập tức nổ súng xạ kích.
Bởi vì động tác của nữ quỷ khá là nhanh, cho nên một phát này chỉ trượt qua bên người, gần sát cánh tay trái của nó, dù vậy kích lực của viên đạn cũng khiến nó mất cân bằng, trở
mình ngã xuống đất, tử anh trong ngực cũng bị văng ra tầm năm bước. Nó tựa hồ
rất khẩn trương
với cái tử anh này, lập tức đứng lên muốn đem nó ôm trở về trong lòng. Nhưng Tuyết Tình không có cho nó bất cứ một cơ hội nào, nổ súng lần nữa, nhưng bởi vì ánh
sáng lờ mờ, cả hai đã bị kéo ra một khoảng cách, cho nên một phát này vẫn không có trúng mục tiêu.
Nữ quỷ tựa hồ ý thức được giờ phút này đoạt lại
tử anh cũng không phải là chuyện dễ, liền vọt đến một cây nhãn ở đằng sau, dùng thân cây nhãn ngăn cản Tuyết
Tình đánh úp, cấp tốc chạy trốn.
Tuyết Tình lườm tôi một cái rồi lại liếc tử anh trên mặt đất, không nói một lời liền hướng theo phương nữ quỷ chạy trốn đuổi theo. Cô nàng tuy cái gì cũng không nói, nhưng tôi cũng không ngu ngốc đến mức không biết rõ ý nói của nàng, cởi áo khoác ra tôi bước nhanh đến chỗ cái tử ảnh bọc nó lại.
Đứa trẻ vừa rồi một mực bị nữ quỷ ôm trong lòng, cho nên tôi cũng không nhìn rõ được hai chân của
nó, giờ phút này
sau khi nhìn lại, trong nội tâm không
khỏi hoảng hốt ——hai chân của nó thế nào mà lại liền cùng một chỗ, giống
như một tiểu mỹ nhân ngư!
Tuyết Tình đã chạy đi khá xa, nơi đây lại rất hung hiểm không nên ở lâu, cho nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều, bọc kín cái tiêu bản đứa bé lại rồi hướng phía Tuyết Tình đuổi theo. Thế nhưng thời điểm khi tôi đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cảm giác sau lưng giống như có cái gì hướng phía tôi bổ nhào đến.
Tôi đột nhiên quay người, mở đèn pin chiếu về phía sau, thì thấy một nữ quỷ áo trắng thình lình xuất hiện ở
trước mặt. Ánh mắt của nó tựa hồ chưa thích ứng với cường quang của đèn pin, nên dùng tay che con mắt lại. Tôi liền lợi dụng lúc này hung hăng đạp một cước hướng bụng của nó, làm nó ngã nhào ra sau, rồi sau đó tận lực
sức mạnh dồn từ lúc bú sữa mẹ cho đến giờ chạy trốn. Tôi cũng không dám quay
đầu lại nhìn, chỉ có dốc sức liều mạng chạy về phía trước, theo thanh âm từ
phía sau truyền đến
cũng đủ làm tôi biết, nó chính là đang đuổi theo tôi, nhưng tốc độ của nó tựa hồ không nhanh lắm, nên không thể đuổi kịp tôi.
Thời điểm chạy đến sắp tắt thở, đùi phải của tôi lại căng gân, may mắn thay đã chạy được ra khỏi phạm vi rừng cây rồi, nên tôi quay mình lại xem xét, tạm thời không trông thấy bóng dáng nữ quỷ, nó tựa
hồ sau khi tôi chạy thoát
khỏi rừng cây thì đã buông tha rồi. Đứng dưới ánh trăng sáng
tỏ, cảm giác mới tìm được đường sống trong chỗ chết, thì ra nguyên lai tôi cũng rất sợ cái chết a. Ngày trước công tác cùng Tiểu Tương, thường rất ít xuất
hiện loại tình huống này, có hắn bên người, tôi cảm
giác rất an toàn.
"A Mộ." Đột nhiên xuất hiện một giọng nữ băng
lãnh dọa tôi kêu to một tiếng, hướng nơi phát ra thanh âm nhìn lại, trong nội tâm liền bình ổn ngay, bởi vì người nói chuyện là Tuyết Tình. Cô ấy gặp tôi cũng không ngừng thở dốc, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Hô, ta là bị nữ quỷ đuổi theo ra đến
đấy." Tôi cũng thở phì phò trả lời.
Khuôn mặt Tuyết Tình hơi hiện vẻ nghi hoặc: "Nữ quỷ? Ta
vừa mới truy đuổi nó đến nơi đây thì không thấy tung ảnh của nó nữa, như thế nào lại chạy đến sau lưng ngươi rồi."
Ta thở hổn hển trả lời: "Là một nữ
quỷ khác, tuy nhiên trang phục của nó tương tự nhau, đều
là thân mặc bạch y, tóc dài che mặt, nhưng nữ quỷ muốn truy ta tóc ngắn một
chút, dáng người cũng hơi nhỏ nhắn xinh xắn hơn một chút. Hơn nữa trên y phục của nó không
có vết máu, có lẽ không có vết thương do súng gây nên. Mà trọng yếu hơn là động tác của nó so với nữ quỷ trước chậm hơn
nhiều, bằng không thì ngươi thay ta nhặt xác rồi."
"Ta sẽ báo cáo lại lên cấp trên thừa
nhận không có bận tâm đến an toàn của ngươi." Tuyết Tình ngữ khí tuy vẫn băng lãnh, nhưng bất quá có lẽ xem như nãng cũng đang muốn xin lỗi ta, tôi nghĩ.
"Ta hiện tại không có bị thương, chuyện báo cáo với cấp trên khoan hãy để ý tới, ngươi truy tìm nữ quỷ đó đến đâu rồi?"
"Vừa chạy ra khỏi rừng
cây thì không gặp tung ảnh của nó rồi,
đại khái là tại vị trí này đột nhiên biến mất , ta đến phụ cận xem xét thì không có phát hiện gì đặc biệt." Ngữ khí của Tuyết Tình tuy vẫn băng lãnh như trước, nhưng tôi cảm
thấy so với vừa rồi đã ấm áp hơn một ít.
Lúc này tôi mới chăm chú quan sát hoàn cảnh chung quanh, không có cây nhãn nào làm vật che chắn, ánh trăng soi sáng mọi
vật xung quanh, tầm mắt nhìn rất rõ ràng, cho nên lập tức biết rõ chúng tôi hiện tại đang đứng đằng sau ký
túc xá nữ sinh,
còn cửa sổ phòng 106 hiện ngay phía trước chúng tôi.
Đằng sau ký túc xá nữ sinh là một khoảng đất trống rồi mới đến rừng cây, không có nơi nào có thể ẩn thân, chẳng lẽ nữ quỷ chui vào cửa
sổ phòng 106? Tôi đến gần muốn đem cửa sổ mở ra, nhưng dùng lực mạnh đến cỡ nào
cũng không được. Chính thời điểm đang suy tư, điện
thoại của tôi đột nhiên vang lên, dãy số hiện thị là phòng bảo vệ.
"Ngươi chạy đi đâu?" Trong điện thoại
truyền đến thanh âm
của Trăn Trăn.
"Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng! Gọi điện thoại di động cho ngươi cả buổi, không ai tiếp, làm hại ta cùng Tuyết Tình tìm ngươi cả
buổi."
"Điện thoại di động của ta để quên trên
xe..."
"Chuyện này tính sau, mau tới ký
túc xá nữ sinh, nơi này có phát hiện."
Tôi cùng Tuyết Tình đứng ở cửa ra vào ký
túc xá nữ sinh, trong lúc đó tôi liền lấy tử anh bọc trong áo khoác mở
ra, cẩn thận quan sát hai chân quái thai bị liền cùng một chỗ. Vừa rồi bởi vì ánh sáng
không đủ cho nên không thấy rõ ràng, cho nên một mực đều tưởng rằng đây là một cái tiêu bản, hiện tại chăm chú nhìn kỹ một chút, liền phát hiện nguyên lai là một món đồ chơi cho trẻ con. Thân thể của nó như kiểu xốp đã chứng minh điểm này. Bởi vì không biết trên
người nó có dính nọc độc hay các loại vật chất có hại không, nên tôi không dùng tay trực tiếp chạm vào nó,
chỉ dựa vào mắt thường quan sát. Làn da của nó tựa hồ là được dùng từ da người chế tạo nên, hơn nữa là da lột toàn
bộ từ một đứa trẻ, bởi vì tôi phát hiện ở phần lưng của nó có vết khâu rất dài, còn ở những nơi khác thì không có phát hiện.
Bất quá mầu sắc của bộ da người này phi thường trắng, đừng nói người da vàng, cho dù là người da trắng cũng không có khả năng trắng như vậy, không phải trải qua công đoạn xử lý tẩy
trắng thì khó mà có được. Hạ thân cũng không thể trông thấy rõ ràng bộ phận sinh dục,
có khả năng là nam, nhưng dù sao hai chân đính vào một khối, cho dù là nữ thì cũng khó phán đoán. Cẩn thận quan sát đầu của nó, thì cái cổ cảm giác tương đối quái dị, cái cổ khá dài, phần miệng còn hơi hơi nhô ra.
Bởi vì điều kiện có hạn, muốn ở đây tìm được manh mối trên bộ da trẻ con cũng không dễ dàng, cho nên tốt nhất là gói nó lại vào trong áo khoác, đợi ngày mai đưa cho đội kỹ thuật chầm chậm giày vò.
Chúng tôi chờ ở ký túc xá nữ
sinh một lát, thì đã nhìn thấy Trăn Trăn hấp tấp chạy tới. Tôi hỏi nàng vừa rồi chạy đi đâu, vậy mà cô ta nói vừa rồi được Dư giám sát mời đi ăn cơm ——
Vừa rồi ta nhìn
ngươi cùng Lục thúc đánh cờ cảm thấy rất nhàm chán, lại không biết các
ngươi muốn đánh tới khi nào, cho nên đi ra bốn phía xem một
chút, xem có thể tìm được manh mối hay không, không nghĩ tới lại đụng phải Dư giám sát. Mấy lần gặp mặt mụ ta đều xù mặt
ra, vậy mà lần này không biết ăn phải cái gì, từ xa đã chào hỏi ta, còn rất nhiệt tình theo sát ta nói chuyện phiếm.
Hàn huyên một hồi, mụ ấy hỏi ta đã ăn cơm tối chưa.
Chúng ta hôm nay cả ngày bề bộn công việc, lúc trưa chỉ ăn mấy cái bánh bao, cho nên khi mụ ta vừa hỏi, bụng ta đã réo ầm lên rồi. Mụ
còn nói nhà hàng
ở cửa trường
học là do chồng bà ta mở ra, đơn giản chỉ muốn mời ta ăn một bữa cơm. Ta vốn không có ý muốn đi, nhưng mụ ta lại nói có thể nói cho ta biết một ít chuyện xẩy ra ở ký túc xá nữ
sinh, ta mới cùng bà ấy đi.
Sau khi đến tiệm cơm,
chính lão công của mụ tự mình xuống bếp làm cho
ta không ít thức ăn ngon, sau đó cùng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Thế nhưng những chuyện mụ ta nói với ta đều không liên quan đến tình
tiết vụ án. Bất quá lão công của mụ ấy nấu đồ ăn rất ngon, hương vị thật sự đặc biệt, khi ta ăn
no rồi mới phát hiện đã đã muộn. Đến phòng bảo vệ tìm ngươi mới biết được các
ngươi lại đang tìm ta...
Dư giám sát vì sao đột nhiên đối với Trăn Trăn
nhiệt tình như vậy
ta? Chẳng lẽ mụ ấy cùng hai cái nữ quỷ kia có liên quan? Trong lời nói của con nữ quỷ lộ ra nó biết chúng ta đang tìm Trăn Trăn, mà việc này ngoại trừ Lục thúc biết, cũng chỉ có Dư giám sát dụ dỗ Trăn Trăn ra ngoài trường
có khả năng biết rõ mà thôi.
Khi chúng ta tiến vào rừng cây, Lục thúc từng khuyên can, cho nên khả năng ông ấy cùng với nữ quỷ là đồng bọn không lớn. Trái lại Dư giám sát lại có thái độ khác thường, nhiệt
tình quá không khỏi làm cho người ta hoài
nghi, có lẽ nên nghiêm túc điều tra bối cảnh sau lưng mụ ta trước.
Mặc kệ Dư giám sát phải chăng có liên quan tới nữ quỷ hay không, hiện tại việc đầu tiên phải làm chính là đến điều tra phòng 106, xác nhận nữ quỷ kia có phải đã chui vào trong đó. Tôi hỏi Trăn Trăn, Dư
giám sát còn tại tiệm cơm hay không, nàng nói Dư giám sát là cùng nàng rời khỏi chỗ đó, nói là phải về nữ sinh ký túc xá khóa cửa, hẳn là ngay trước lúc chúng ta đứng ở trước cửa ký túc không lâu.
Tình tiết vụ
án càng ngày càng khó bề phân biệt, những người có liên quan càng ngày càng nhiều, nhưng tôi tin
tưởng chân tướng chỉ có một, có lẽ nó đang được giấu ở trong
phòng 106.
0 nhận xét:
Post a Comment