Công
Tôn Diệm lòng nóng như lửa đốt chạy về phía lầu 2. Di chuyển liên hồi từ nãy
giờ làm thể lực hắn tiêu hao rất lợi hại, cơ hồ không lúc nào nghỉ nghơi. Ngày
xưa hắn làm kiểm sát trưởng, chỉ vùi đầu vào đống hồ sơ, không có cơ hội rèn
luyện thân thể. Hiện tại, chạy vài bước cũng đã thở gấp thật lâu.
Mà làm
cho tinh thần hắn bị trùng kích mạnh nhất chính là câu nói của Ngân Vũ, Tiểu Dạ
Tử đã chết! Tiểu Dạ Tử là người đứng đầu Thần Cốc Minh, điều này chẳng phải
Thần Cốc Minh tan rã rồi sao.
Mà
bây giờ, hiển nhiên không thể lại để Ngân Vũ chết! Trí giả trong nhà trọ ít có
thể đếm trên đầu ngón tay, từng người đều rất trân quý, không thể để Ngân Vũ
chết!
Công
Tôn Diệm cưỡng ép đè nén mệt mỏi của thân thể, chạy tới góc cầu thang dẫn xuống
tầng hai, ngay tại thời điểm đó, hắn phát hiện ngọn lửa màu trắng trong lòng
bàn tay bỗng biến thành màu đen!
Phát
hiện này làm hắn tức khắc sững lại, cánh tay phát run lên!
Hắn
không thể đi xuống! Bằng không chẳng khác nào dẫn đường cho 2 con quỷ gặp nhau!
Nhưng nếu không đi qua, há chẳng phải Ngân Vũ cùng Lâm Thiện dữ nhiều lành ít rồi
sao?
Cắn
chặt răng, hắn đành phải dừng chân, xoay người trở lên phía trên, một khi quỷ
hồn muốn ra tay giết hắn, hắn sẽ thắp đèn dẫn đường lên. Về phần Ngân Vũ bên
kia, nếu như Tiểu Dạ Tử thật đã chết, chắc hắn sẽ có thời gian giảm xóc, ít
nhất vẫn còn đường sinh cơ.
Hiện
tại, trừ điều đó ra, chẳng còn biện pháp khác!
Mà
lúc này, Ngân Vũ bị nhốt trong sảnh triển lãm số 6 đã lấy được quỷ hỏa. Còn Lâm
Thiện lại lần nữa chạy trở về, vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi: "Bị phong bế,
sảnh triển lãm này đã hoàn toàn bị phong bế!"
Sảnh
triển lãm số 6 đã trở thành 1 lồng giam! Điều này cũng có nghĩa, quyền chưởng
khống sinh tử không còn nằm trong tay 2 người!
"Đừng
lo lắng, Công Tôn Diệm có thể cứu chúng ta, không nên rời quá xa cánh cửa này!"
Nắm
trong tay ngọn lửa Lạc Chính Thần lưu lại, Ngân Vũ đứng nguyên tại chỗ, dán sát
người vào cánh cửa đằng sau, Lâm Thiện chỉ có thể nghe theo, không còn cách nào
khác.
Phải
chờ đợi bên trong 1 sảnh triển lãm tối tăm thật là 1 sự tra tấn đáng sợ. Lâm
Thiện không chờ được đến 5 phút đồng hồ, hắn bất an nóng nảy nói: "Công
Tôn Diệm đâu ? Sao hắn còn chưa tới? Hắn ở đâu?"
"Không
biết... Có lẽ bị chuyện gì đó quấn thân không thể qua được. Đừng nên quá..."
"Làm
như thế nào chờ được!" hai đồng tử Lâm Thiện ánh lên nỗi sợ hãi:
"Đúng rồi, hắn nhất định muốn bỏ chúng ta, mặc kệ sống chết của chúng ta
rồi, đúng, hắn là người của Thần Cốc Minh liền không quản tới sống chết người
Dạ Vũ Minh ta!"
Lâm
Thiện bởi vì bản thân bán đứng Dạ Vũ minh, tự nhiên cũng đem Công Tôn Diệm trở
thành loại người này. Huống chi trong hoàn cảnh này càng dễ làm người ra sinh
ra các loại suy nghĩ lệch lạc, điều đó lại càng thêm tra tấn tinh thần. Nhất là
thời điểm đang hãm sâu trong sợ hãi.
"Đã
đủ rồi, tỉnh táo lại!" Ngân Vũ lạnh lẽo nhìn Lâm Thiện, nói: "Bình
thường ta nói thế nào? Trong lúc chấp hành huyết tự tuyệt đối không thể tự loạn
trận cước! Ngươi muốn sống, tuyệt đối không được hù dọa chính mình!"
Mà tựa
hồ may mắn chính là, kế tiếp mười phút đồng hồ, bên trong sảnh triển lãm vẫn
không có chuyện gì xảy ra.
Thế
nhưng ngọn lửa trong tay vẫn như cũ là mầu đen.
Điều
này chứng minh, quỷ hồn vẫn đang trong phạm vi 30 mét đứng nhìn 2 người bọn hắn!
Nhưng biết được như vậy bọn hắn vẫn chẳng thể làm được gì!
Áp
lực làm cho Lâm Thiện không thể nhịn được nữa. Hắn không biết Ngân Vũ rốt cuộc
có tố chất tâm lý mạnh đến cỡ nào, có thể chèo chống được đến bây giờ nhưng hắn
không thể nhịn được nữa.
Hắn
không tin Công Tôn Diệm sẽ xuống đây cứu người!
Nhưng
muốn trốn mà nói... thủy chung cũng không thể ra khỏi sảnh triển lãm này. Như
vậy, nên làm thế nào bây giờ?
"Ta
nghĩ chúng ta tạm thời sẽ không chết." Ngân Vũ dùng ánh mắt cơ trí nhìn
Lâm Thiện, nói: "Thần cốc Tiểu Dạ Tử vừa mới chết, chúng ta sẽ không nhanh
chết như vậy. Hiện tại chỉ có thể nhẫn nại, cánh cửa này chúng ta không thể mở,
sảnh triển lãm phong bế cũng đồng dạng không có đường trốn. "
Thế
nhưng Lâm Thiện nghe không nổi. Hắn bỗng nhiên đoạt lấy quỷ hỏa chạy đi!
Con
người Lâm Thiện kỳ thật cũng có chút khôn khéo, trong Dạ Vũ minh cũng là nhân
vật cao tầng, nếu không loại cơ mật của La Thập Tam làm sao hắn có thể biết. Trước
khi tiến vào nhà trọ hắn làm công việc phân tích tài chính, bởi vì làm việc có
cái nhìn đại cục, cho nên được Ngân Dạ cùng Ngân Vũ thưởng thức. Đáng tiếc, gặp
phải cục diện hiện tại, những không khéo của hắn đã hoàn toàn tan thành nước
chảy, dù sao lần thứ nhất chấp hành huyết tự, không có bao nhiêu người có thể
đối kháng với loại khủng bố này.
Đây
cũng không phải do Lâm Thiện sai, thay đổi thành bất luận kẻ nào, cũng chưa
chắc có thể làm tốt hơn so với hắn. Dù sao như Lý Ẩn, Tử Dạ nhân vật có tố chất
tâm lý siêu phàm cỡ này cũng là số ít. Trên thế giới, tuyệt đại đa số người gặp
phải tình huống nguy hiểm, đều không thể giữ được tỉnh táo và lý trí.
Mà Lâm
Thiện tự nhiên cũng thế.
Bên
trong sảnh triển lãm, Lâm Thiện mất đi lý trí, vô lực dãy dụa phản kháng như 1
con thú.
Mà
cuối cùng hắn phát hiện, cho dù chạy bao xa, ngọn lửa trong tay vẫn luôn là mầu
đen! Sảnh triển lãm này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, rất nhanh đã chạy
tới cuối đường.
"Không,
không muốn!" thân thể Lâm Thiện rúc vào 1 nơi hẻo lánh, trên mặt tràn đầy
nước mắt, hai vai không ngừng run rẩy "Đừng giết ta, ta không muốn chết,
ta không muốn chết ah!"
Nhiệt
lượng của ngọn lửa trong lòng bàn tay dần hạ xuống, phảng phất như xương cốt
cũng bắt đầu kết băng. Lâm Thiện cảm giác tánh mạng đang tuột khỏi tầm tay
mình.
Hắn lại
lần nữa lấy điện thoại di động, gọi điện cho Công Tôn Diệm. Lúc trước Ngân Vũ
không biết vì cái gì, một mực không cho hắn gọi Công Tôn Diệm, cũng không nói
lý do. Hắn lúc này không quản được nhiều, nhanh chóng gọi qua.
"Này"
thật không ngờ điện thoại không lâu sau liền thông : "Công Tôn Diệm, cầu
ngươi, cầu ngươi cứu ta, cùng lắm về sau ta sẽ gia nhập Thần Cốc minh, ah
không, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được!"
"Ta
bây giờ đang bị quỷ truy, bản thân cũng khó bảo vệ, ta hiện tại đang ở lầu bốn,
tóm lại chính các ngươi tự nghĩ biện pháp cứu mình đi!"
"Ngươi.
. ."
Nhưng
đúng lúc ấy ngọn lửa trên tay hắn biến thành mầu trắng. Chớp mắt tiếp theo,
cánh cửa cách đó không xa bật mở.!
Chính
chớp mắt đó hắn mới hiểu được!
Ngân
Vũ nhất định đoán được điểm này! Nàng đoán Công Tôn Diệm đang gặp quỷ, nếu như
gọi điện thoại sẽ tiết lộ tình báo! Như vậy, con quỷ vừa rồi đã nghe được những
gì Công Tôn Diệm nói trong điện thoại sao?
Hiện
tại... nó muốn tới lầu 4!
"Công
Tôn Diệm, chạy mau!" Lâm Thiện lập tức hét lên: "Ngươi chạy mau
ah!"
Sự
ngu xuẩn của Lâm Thiện đã đào một cái hố mới chôn hộ gia đình!
Công
Tôn Diệm lúc nghe được câu này đang ở trong 1 sảnh triển lãm nào đó trên lầu 4,
hắn đang đứng bên cạnh 1 ô tủ bày thư pháp Đại Tống. Ban đầu có chút không
thủng, nhưng sau đó hắn lập tức giật mình!
Trốn.
. . cái này cũng có nghĩa phải dùng tới ngọn lửa trên tay rồi!
Hắn
lập tức cầm lấy quỷ hỏa chuẩn bị thắp đèn dẫn đường, thế nhưng vì quá vội vàng
làm đèn dẫn đường rớt trên mặt đất, hắn cúi xuống cầm lên, kết quả thân thể lại
va vào thành tủ kính bày thư pháp, ngọn lửa trong tay rơi ra ngoài!
Nhưng
Công Tôn Diệm ngay sau đó cũng không thể nhìn thấy quỷ hỏa nữa! Dù sao bên
trong sảnh triển lãm rất mù mờ, lại thêm ngọn lửa đang là màu đen, trong bóng
đêm căn bản nhìn không tới! Hắn giống như người mù, không ngừng sờ soạng trên
mặt đất.
Hắn
biết rõ, 1 con quỷ khác đang đi lên, nhất định trước lúc đó phải dẫn con quỷ
này rời đi, nếu không tánh mạng tất cả mọi người đều chôn ở nơi này!
Không
được!
Không
thể để tình thế phát triển tới 1 bước như vậy!
Tuyệt
đối không thể! Thế nhưng vấn đề ở chỗ... thời gian không đợi người!
Ngay
thời điểm mọi người trong bảo tàng đang lâm vào nguy hiểm, ở 1 không gian vặn
vẹo nào đó.
Di
Chân bước vào học viện Kim Vực.
"Đã
trễ như vậy rồi sao?"
Trong
thư viện, Nghiêm Nương xoa 2 mắt nhìn bên ngoài nói: "Ân, trời đã tối rồi à?"
Mà
cách đó không xa, Bạch Tú Mẫn đang cầm một quyển sách, nàng lúc trước là bạn
cùng lớp của Lý Ẩn và Di Chân. Nàng rất thích xem sách , lúc bình thường không
có gì thường hay tới thư viện: "Bình thường lúc này, Di Chân và Lý Ẩn đều
nên ở đây ah."
Đem
cuốn sách trên tay gập lại, Bạch Tú Mẫn đứng lên đem nó trả về vị trí cũ, nhìn
đồng hồ, không sai biệt lắm tới giờ trở về.
"Ân...
Đi thôi."
Nhưng
lúc này, quyển sách nàng vốn đặt trên giá, không hiểu vì sao đột nhiên rời khỏi
giá sách, rơi trên mặt đất.
Bạch
Tú Mẫn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.
Nhưng
đột nhiên hai mắt nàng trợn to! Trên cuốn sách kia, lây dính không ít vết máu!
Nghiêm
Lang nghe thấy tiếng động liền nhìn sang.
"Làm
sao vậy?"
Một
tiếng động bên cạnh làm hắn quay đầu qua, chỉ thấy Thiên Tịch Nguyệt 1 thân
quần áo đỏ!
Nghiêm
Nương trong lòng 1 mực thầm mến Thiên Tịch Nguyệt cũng không ngờ lúc này trong
thư viện lại nhìn thấy nàng!
Trong
tay Tịch Nguyệt cũng đang cầm 1 cuốn sách, nhìn về phía Nghiêm Nương, cười
cười, nói: "Vừa rồi làm sao vậy? Nét mặt của ngươi quá dọa người
đấy."
"Không...
Không, không có gì, không có gì."
Đối
diện với thư viện, bên cạnh 1 mảng cỏ, Di Chân đang đứng đó. Mà khi nàng ngẩng
đầu lên, thông qua cửa sổ cũng thấy được Nghiêm Nương cùng Tịch Nguyệt.
Cái
kia là tâm ma của mình sao?
Nàng
tổng cảm giác có chút không đúng. Trước, thời điểm nhìn thấy Lâm Tâm Hồ, cảm
giác đó chính là Lâm Tâm Hồ chân thật.
Hiện
tại cũng giống vậy...
Không
gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Tỷ
tỷ."
Di
Chân quay đầu lại, nhìn thấy Di Thiên và Thâm Vũ đang đứng sau lưng!
"Ngươi
là tỷ tỷ sao?" ánh mắt Di Thiên nhìn chăm chú lên Di Chân, nhưng lại không
thể xác định người này có thật là tỷ tỷ hay không?
Sau
khi tỉnh lại, hắn liền xuất hiện trong ký túc xá nam sinh, trên giường mình. Mà
Thâm Vũ ở ngay bên cạnh.
Bởi
vì gánh chịu nguyền rủa cộng đồng, cho nên đều tiến vào không gian này sao?
Nhưng
hắn ở bên trong ký túc xá gặp được bọn người Nghiêm Nương, Đoan Chính Sáng, La
Thành cùng với Hàn Chân!
Lúc ban đầu hắn coi đó là Tâm Ma của huyết tự cấp Ma Vương, thế nhưng tổng
cảm giác không đúng. Hắn cảm giác...
Những
người đó hoàn toàn chân chính là người.
Cuối
cùng đang xảy ra chuyện gì đây?
"Ta
hiểu." Thâm Vũ lúc này mở miệng: "Ta nghĩ, những người ở nơi này cũng
không phải Tâm Ma gì cả, mà thực sự là người. Chỉ có điều, không gian này là
hình chiếu dùng trí nhớ của chúng ta làm cơ sở, sáng tạo nên 1 thế giới chân
chính, mà ma vương 1 khi thành công xâm lấn thế giới này, khi làm cho ý chí của
chúng ta sụp đổ, 1 khắc đó, chính là lúc chúng ta chết!".
0 nhận xét:
Post a Comment