Chương 3: Đồng Sinh
Thương
Đồng Sinh Thương bước vào phòng tắm, mở vòi nước, chỉnh
độ ấm vừa đủ, bỏ ki-mô-nô trên người xuống, xối nước lên người bắt đầu tắm rửa.
Thân hình của nàng so sánh với thần cốc Tiểu Dạ Tử lộ
ra có chút trẻ con hơn, còn đang phát dục. Bất quá, tâm trí của nàng so với
Tiểu Dạ Tử, không thua hơn chút nào.
Những giọt nước ấm xả lên người, lúc này nàng có thể
gỡ mặt nạ ra rồi.
"Tỷ tỷ..."
Đối với Đồng Sinh Thương mà nói, trên thế gian này
thân nhân của nàng chỉ có 1. Chính là tỷ tỷ thần cốc Tiểu Dạ Tử.
Chỉ có nàng, một người.
Chỉ biết tới tiền tài, cuộc sống lúc nào cũng tràn
ngập tính toán, cân nhắc lợi hại cho Đồng Sinh gia tộc, đối với Thương mà nói, nó
chẳng khác gì địa ngục. Nhưng nàng phải sinh hoạt trong 1 gia tộc như thế, đeo
lên mình 1 cái mặt nạ, quần nhau với tất cả mọi người, thậm chí gồng mình cố gắng
trở thành tổng giám đốc của Đồng Sinh gia, cũng vì nàng là tôn nữ ngoại tổ phụ
yêu thương nhất.
Rất nhiều người đều hoàn toàn không có cảnh giác nàng,
bởi vì biểu hiện của nàng 1 mực giống như là trẻ con, không có tâm kế. Hơn nữa,
trong mắt người khác, nàng đối với Tiểu Dạ Tử cực kỳ ghét cay ghét đắng, rõ
ràng là thân tỷ muội, lại một mực đối chọi gay gắt.
Nhưng tất cả chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Thương đến nay vẫn nhớ rõ, ngày đó Tiểu Dạ Tử 13 tuổi,
bản thân nàng 10 tuổi. Trong biệt thự xa hoa của Đồng Sinh gia, mẫu thân chết ở
trong phòng. Trên ngực nàng bị 1 con dao đâm vào, hiện trường 1 mảnh bề bộn. Mà
người phát hiện thi thể , chính là 2 tỷ muội.
Mẫu thân của 2 người, Đồng Sinh Lĩnh là con thứ ngoài
giá thú của Đồng Sinh Hùng, tổng giám đốc Đồng Phát Tài Lãng. Hắn nhiều năm qua
vẫn 1 mực tìm kiếm nhi nữ của mình, rốt cuộc hắn tìm thấy nàng ở kinh đô. Lúc
trước, nữ nhân hắn yêu rời khỏi Đông Kinh liền tới kinh đô, cũng ở đó sinh ra
con gái Đồng Sinh Lĩnh. Thời điểm Đồng Sinh Hùng tìm được nàng, nàng mới có 7
tuổi.
Đem nàng tiếp nhận, dẫn vào sinh sống trong Đồng Sinh gia,
điều này tự nhiên lọt vào phản đối kịch liệt, nhưng Đồng Sinh Hùng tại Đồng
Sinh gia là nhân vật nói một không nói hai, hắn quyết định, không ai có thể
thay đổi. Mà mẫu thân từ khi tiến vào gia tộc bị đối đãi rất lạnh nhạt.
Đây là điều tất nhiên. Đồng Sinh Lĩnh sau khi nhận tổ
quy tông cũng hiểu điều này, cho nên thủy chung không kiêu ngạo. Tại nhà Đồng
Sinh, tuy luôn bị mọi người ghét bỏ, nhưng nàng vẫn cứng cỏi chống chọi, tiếp
tục sống.
Ba người cậu cùng 2 người dì, toàn bộ đều không thích
mẫu thân. Nhất là cậu cả Đồng Sinh Chính Nhân, cũng là người trước mắt cực kỳ
có khả năng kế nhiệm Đồng Phát Tài Lãng. Tương đối mà nói, phụ thân của Bộ Vị, Đồng
Sinh Dụ thì đối với nàng tốt hơn một chút.
Kinh nghiệm vài chục năm sống kiểu ăn nhờ ở đậu này, nên
sau khi tốt nghiệp đại học, mẫu thân hy vọng có thể ra ngoài tự lập, trở lại sinh
hoạt ở kinh đô. Cuối cùng , Hùng Nhị Lang quyết định để cho nàng đi làm ở chi
nhánh của Đồng Phát Tài Lãng tại kinh đô, chỗ ở cũng do hắn xắp xếp xong xuôi,
nhưng ngày lễ ngày tết nhất định phải về nhà ăn cơm. Mà cũng trong đoạn thời
gian đó, nàng quen biết phụ thân của 2 người, vị thiếu chủ của 1 đền thờ nho
nhỏ, Thần Cốc Long Ngạn.
Cuối cùng hai người mến nhau rồi kết hôn, Long Ngạn ở
rể Đồng Sinh gia, sửa thành họ Đồng Sinh ( Đồng Sinh gia tộc có tập tục là con
rể nhất định phải ở rể ). Không lâu sau, sinh ra Tiểu Dạ Tử cùng Thương hai
người. Đoạn thời gian đó có thể nói là đoạn thời gian hạnh phúc nhất.
Ít nhất đối với mẫu thân, đối với Tiểu Dạ Tử cùng Thương
mà nói, chính là như vậy.
Thẳng đến ngày đó...
Pháo hoa giao thừa năm mới vừa qua đi, hai tỷ muội tràn
ngập vui sướng trở về nhà, phát hiện thi thể mẫu thân trong chính ngôi nhà của
họ tại khu cao cấp trong Đồng Sinh gia. Một khắc này, các nàng như rơi vào địa
ngục.
Tiểu Dạ Tử 13 tuổi, đều hiểu hơn so với ai khác, mẫu
thân tại Đồng Sinh Gia này không được hoan nghênh.
Gia dinh của Đồng Sinh Gia hệ thống bảo vệ tuyệt đối
là nhất lưu. Kẻ giết chết mẫu thân tự nhiên chính là… người nhà Đồng Sinh!
Người hiềm nghi, có rất rất nhiều.... trong nhà Đồng
Sinh không người nào có thể tin tưởng được. Hơn nữa, cảnh sát sau khi điều tra
cũng không thể nào khoanh vùng tập trung mục tiêu. Cho đến nay, vẫn không ai
biết hung thủ giết chết mẫu thân là ai. Mà cùng ngày vụ án phát sinh, không
hề có nhân chứng. Bởi vì thời gian vụ án phát sinh là rạng sáng năm mới.
Hai tỷ muội so với bất kỳ ai, đều yêu thương mẫu thân,
cừu thị nguyên 1 đám giả nhân giả nghĩa Đồng Sinh gia, hai người vì tìm ra hung
thủ tuyệt đối không tiếc bất cứ giá nào.
"Thương..." Một ngày, Tiểu Dạ Tử nói với
nàng: "Ngoại công nói với ba ba, nếu như ba muốn rời khỏi Đồng Sinh gia,
không thể mang 2 chúng ta cùng đi. Ít nhất, phải lưu lại 1 người. Về phần là ta
hay là muội đến nay phụ thân vẫn chưa quyết định được."
"Ta và tỷ tỷ ở cùng một chỗ! Nếu như tỷ tỷ phải
đi, như vậy muội cũng muốn..."
"Muội lưu lại."
Tiểu Dạ Tử thế nhưng lại đưa ra 1 lựa chọn khó tin.
"Nhất định phải tìm ra hung thủ sát hại mẫu thân,
không phải sao? Bởi vì được ngoại công sủng ái, cho nên mẫu thân nhận phải
nhiều ghen ghét. Vì vậy bọn hắn mới giết mẫu thân. Hung thủ là một người hay
nhiều người, chúng ta không biết, nhưng ít nhất có thể khẳng định, hung thủ là người
của Đồng Sinh gia. Cho nên muội ở lại Đồng Sinh gia, mà tỷ trong mắt người khác
luôn là người phi thường thông minh, nếu như tỷ ở lại bọn hắn sẽ rất cảnh giác,
muội phi thường thiện lương ngây thơ, có thể làm suy yếu cảnh giới của bọn hắn. Mặc kệ phải
hao phí thời gian bao lâu, chúng ta nhất định phải tìm được hung thủ sát hại
mẫu thân. Tìm ra xong. . .
Chúng ta sẽ cùng… giết hắn!"
"Không, không thể, tỷ tỷ..."
"Từ nay về sau, muội phải biểu hiện thật căm hận
tỷ, không thể cùng tỷ chung sống hòa bình.
Bởi vì phụ thân ghét muội mới để muội ở lại Đồng Sinh
gia, sau đó phải công nhiên cãi lộn với tỷ. Chỉ có chúng ta biểu hiện căm hận
lẫn nhau, mới làm giảm trình độ nghi ngờ của bọn hắn với muội.
Tỷ cần tình báo của muội, sau đó, tỷ sẽ trở thành
thám tử, điều tra cái chết của mẫu thân. Tỷ nhất định sẽ trở thành thám tử, vô
luận trả 1 cái giá bao lớn!
Ước định tàn khốc kia nàng luôn giấu kín trong lòng. Đồng
Sinh Thương gần mười chín tuổi, vĩnh viễn không cách nào quên được ánh mắt lạnh
lùng khốc lúc ấy của tỷ tỷ. Nhưng, nàng đáp ứng.
Tìm ra hung thủ, sau đó giết hắn! Coi như phát hiện ra
đối phương có là ngoại công cũng không buông tha, dù sao đều là huyết mạch Đồng
Sinh gia, hắn làm sao lại dễ dàng để im cho việc như thế này xảy ra. Như vậy,
chỉ có thể dựa vào tỷ muội hai nàng rồi. Càng không cách nào trông cậy vào phụ
thân, sau khi mang Tiểu Dạ Tử rời đi, không đến một năm liền lập tức tái giá. Phụ
thân hiện tại, có lẽ đã đem mẫu thân quên sạch rồi.
Không ai có thể tin tưởng, mỗi người bên người mình,
vô luận là Bộ Vị hay là ai cũng có thể là hung thủ. Ai cũng rất có khả năng
đang quan sát mình, đang tính toán chính mình, thậm chí muốn giết chết chính
mình.
Nhưng vô luận như thế nào, chỉ có một điều không thay
đổi.
Tỷ tỷ, duy chỉ có tỷ tỷ là nàng có thể tin tưởng, có
thể ỷ lại. Sau đó, nàng cũng trở thành thám tử, vì trợ giúp tỷ tỷ, để sớm một
ngày tìm được hung phạm giết chết mẫu thân.
Nước ấm không ngừng xả xuống, nhưng nội tâm của Thương
càng ngày càng lạnh.
Nàng cảm thấy sợ hãi.
Thời điểm từ trong miệng tỷ tỷ biết được sự tồn tại
của nhà trọ, biết được tỷ tỷ đang bị nguyền rủa, nàng thật sự rất sợ hãi. Tỷ tỷ
là người duy nhất trên thế giới này nàng có thể ỷ lại và tin tưởng,
Chỉ có trước mặt tỷ tỷ Thương mới có thể gỡ bỏ mặt nạ.
Sau khi tắm xong, nàng thay áo tắm đi ra ngoài, nhưng
lại trông thấy bên ngoài không có một bóng người. Trên mặt bàn, đặt một tờ
giấy. Trên tờ giấy dùng tiếng Nhật viết: "Thương, thật có lỗi, ta đi ra
ngoài một chuyến, không biết lúc nào trở về, ngươi cứ ngủ trước đi. , .
Đem tờ giấy cầm lấy, lại nhìn về Laptop nằm 1 bên,
bỗng nhiên nội tâm nàng có một tia bất an.
Bộ Vị, thực sự chân tâm coi nàng là muội muội. Thế
nhưng nàng ấy cũng đồng dạng có thể là hung thủ. Tuy thời điểm vụ án phát sinh
nàng ấy vẫn chỉ là hài tử, nhưng trong đầu luôn bị quán thâu ý niệm ghét bỏ mẫu
thân, ai có thể bảo chứng nàng ta sẽ không động thủ? Chỉ cần trong lúc mẫu thân
ngủ say, cắm 1 dao vào cơ thể...
Không người nào có thể tin tưởng. Trong gia tộc này,
không 1 ai có thể tin tưởng. Người nhà Đồng Sinh đều coi Tiểu Dạ Tử không phải
người trong gia tộc. Vì nàng thay đổi họ Đồng Sinh thành họ Thần Cốc, hơn nữa, thái
độ thủy chung đều căm thù những người thuộc nhà Đồng Sinh. Bộ Vị biểu hiện đối
với Tiểu Dạ Tử rất khách khí nhưng nội tâm nàng kỳ thật thủy chung cho rằng, nghi
ngờ cha mẹ nàng là hung thủ là không đúng.
Nhưng dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của Thương, hơn nữa là
bà con với mình, cho nên Bộ Vị chưa bao giờ cảm thấy khó chịu.
Lúc này, Bộ Vị đã
bước tới khu vực không người quanh nhà trọ.
Hiện tại là đêm muộn. Vốn không có ý định tới, nhưng
cân nhắc đến sự tình của Tiểu Dạ Tử nàng vẫn tới.
Lúc trước, Thương được đưa cho cha mẹ làm con thừa tự,
trở thành Muội Muội của mình, Bộ Vị từng có chút bài xích.
Nhưng tính cách của Thương quá hồn nhiên cho nên sau
cùng Bộ Vị cũng tiếp nhận nàng. Tuy rằng Thương cùng Tiểu Dạ Tử thủy chung
không hợp, mà nguyên nhân là do Thương đố kị với Tiểu Dạ Tử , bởi vì cha lựa
chọn mang Tiểu Dạ Tử rời đi mà lòng mang oán hận ( đương nhiên điều này là do 2
tỷ muội tận lực bài diễn) bất quá dù sao cũng là máu mủ tình thâm. Nàng tin
tưởng, Thương thủy chung vẫn cần tới tỷ tỷ Tiểu Dạ Tử này đấy.
Chỉ là Bộ Vị không nghĩ tới, cha đẻ của Tiểu Dạ Tử , Thần
Cốc Long Ngạn dường như quá bạc tình, để
tang vợ không lâu đã tái giá, hơn nữa nhiều năm qua cùng Đồng Sinh gia tựa hồ
đoạn tuyệt quan hệ, rất ít đến thăm Thương. Cho nên đối với người dượng này,
nàng luôn cảm thấy không ưa.
Lúc này, nghe được tiếng bước chân sau lưng, nàng vội
quay người lại: "Tiểu Dạ Tử sao?
Ta..."
Nhưng sau lưng nàng, không có một người.
Bộ Vị nhất thời cảm thấy rùng mình. Con đường này hình
như quá quạnh quẽ rồi. Giờ để ý mới thấy, trên đường không hề có xe cộ qua lại.
Nàng không khỏi nhìn chung quanh, lại căn bản không
phát hiện, một gương mặt nhợt nhạt lạnh lẽo, từ sau lưng nàng, chậm rãi lướt
tới...
Trong không gian dị độ xa xôi.
Xe lửa vẫn chạy trên bình nguyên trống trải. Cái đường
ray cũ kỹ này không biết dẫn tới nơi nào. Hai bên, mênh mông đường chân trời,
còn bầu trời, vĩnh viễn không nhìn thấy thái dương.
Di Chân ghi lại tất cả những manh mối vừa đạt được lên
Notebook, đồng thời tiến hành suy tính.
Trước mắt, bức điêu khắc đang trong tay Di Thiên,
nhưng nàng tin tưởng Di Thiên đủ khả năng bảo vệ tốt nó.
Di Chân có thể cảm ứng, nguyền rủa tiếp theo sẽ càng
đến gần hơn. Nhưng tình huống hôm nay biến thành, nàng đồng thời chấp hành cả
huyết tự cấp Ma Vương.
Nàng đến tột cùng, sẽ chết dưới tình huống nào đây?
"Ngọn lửa của đèn dẫn đường, rất định phải tìm ra."
Lúc này, người bên cạnh mở miệng: "Gần đây, muốn tìm ra lửa rất khó ah."
"Ân... Đúng vậy."
Di Chân nhìn về chỗ ngồi bên cạnh, ở đó đang đặt 1 cái
đèn lồng giấy. Chính vì cây đèn này, mới có thể bảo chứng không lạc đường trong
không gian này. Đèn dẫn đường là Bồ Mỹ Linh viết trong nhật ký nói cho bọn hắn
biết, nó thu được từ trong 1 kiến trúc bị ma ám. Nhưng phải có 1 loại lửa quỷ
đặc thù mới có thể đem nó thắp sáng.
Vì vậy việc cấp bách hiện tại là phải tìm kiếm lửa quỷ!
.
0 nhận xét:
Post a Comment