Chương 2: phòng 106
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng,
một nam sinh viên cả cánh tay bị băng bó, hắn gọi là Vu Chấn, sinh viên năm thứ hai đại học y. Hắn chính là người duy
nhất sống trong sự kiện nữ quỷ đại học y. Hắn hướng Trăn Trăn cùng tôi thuật lại buổi tối đáng sợ mà hắn đã trải qua, thời điểm nói đến nữ quỷ thân thể của hắn không ngừng run rẩy, có lẽ đây chính là ký ức đáng sợ nhất trong
cả đời hắn ——
Ba mẹ trong gia đình gửi tiền tới, tôi mới mời mập mạp cùng bốn mắt đi ra bên ngoài trường học để uống
rượu. Chúng tôi trong lúc uống
rượu còn gặp hai nữ sinh năm nhất nữa, vốn nghĩ chuốc hai người đó quá chén, lại không nghĩ tới tửu lượng của hai cô ấy lại nhiều
đến vậy. Về sau, chẳng những không đem hai cô ấy chuốc say, mà ngược lại còn làm
trễ nãi thời gian quay lại trường học.
Cái lão già Lục thúc hèn hạ canh cổng bảo vệ kia, nếu để cho hắn biết chúng tôi ở bên ngoài uống
rượu, còn quá giờ giới nghiêm, lúc ấy hắn
sẽ không nói gì. nhưng ngày thứ hai nhất định sẽ hướng chủ
nhiệm lớp báo cáo, chúng tôi đã bị nhiều lần như vậy rồi cho nên không ngốc gì lại chường
mặt ra cho lão thấy. Cho nên
lần này chúng tôi quyết định leo tường đằng sau trường học đi vào.
Đằng sau trường học, muốn trở về khu ký túc xá phải
đi qua một rừng cây nhãn mới có thể đến nơi, chỗ
đó u ám lắm , nghe nói còn thường xuyên xuất hiện nữ quỷ. Nhưng mọi người ai cũng nghĩ chẳng
qua là truyền thuyết, cho nên chúng tôi cũng
không có quá để ý. Không nghĩ tới, đêm đó chúng tôi thật sự đụng với nó.
Sau khi đi vào rừng cây, tôi đã
cảm thấy có một điều không đúng, hình như lúc ấy so với bình thường lạnh hơn nhiều lắm. Tôi cũng chỉ nghĩ, có lẽ
bởi vì uống quá nhiều rượu cho nên mới cảm giác như vậy, trong bụng cũng thầm
nghĩ nhanh chóng trở về ký túc xá để ngủ. Thế nhưng không bao lâu sau khi đi vào rừng cây, thì loáng thoáng nghe thấy có giọng một nữ nhân đang ca hát, hẳn là một khúc đồng dao, tôi lúc ấy bị dọa đến da đầu run cả lên. Nếu chỉ có một người nhất định sẽ nhanh chân bỏ chạy. Nhưng cái khúc đồng dao kia tuy tôi chỉ nghe lần đầu tiên, nhưng lại nhớ rõ rất rõ
ràng.
...
Ti ti ti, bạch xà Tiên
Sống thiên tuế, pháp khôn cùng
Sưu sưu sưu, gió bấc thổi
No bụng cái bụng, tâm vị tiên
Hô lỗ lỗ, không Vấn Thiên
Tiên trung tâm, ngủ bách niên
Ầm ầm, khách từ trước đến nay
Không mang theo lễ, bả chủ sắc thuốc
...
Âm thanh lúc xa lúc gần, rất huyền ảo, nghe không ra là từ cái hướng nào
truyền tới , càng nghe càng kinh hồn bạt vía. Mập mạp là đứa gan lớn
nhất bọn, cộng thêm cơ thể to béo, có hắn ngăn cản ở phía
trước, tôi cùng bốn mắt cũng hơi chút an tâm. Vì vậy
liền cùng hắn hướng ký túc xá chạy thật nhanh. Thế nhưng
mà, chưa chạy được bao lâu,
chúng tôi đã nhìn thấy con nữ quỷ kia...
Vừa lúc mới bắt đầu, chúng tôi còn tưởng rằng có người treo quần áo màu trắng lên cây để hù dọa người khác, bởi vì trong rừng cây nhãn cây lá xum xuê tươi tốt, cho dù có là ban ngày thì ánh sáng cũng ít khi chiếu xuyên qua kẽ lá
xuống đất được. Tầm nhìn tất nhiên là không tốt
lắm, chúng tôi chỉ thấy phía trước có một cái bóng màu trắng rất dễ làm người
khác chú ý. Chính khi chúng tôi nhìn rõ ràng cái bóng trắng kia nguyên lai là
một nữ quỷ áo trắng ôm hài nhi thì nó đã xông lại hướng chúng tôi.
Chúng tôi bị dọa đến kêu lên thất thanh, quay người lại chạy không kịp.
Mập mạp to béo
chạy trốn chậm nhất,
cho nên bị nữ quỷ bắt được đầu tiên. Tôi nghe thấy hắn kêu to cứu mạng rất thảm thiết, thậm chí tôi có
thể tưởng tượng
được cảnh hắn bị nữ quỷ đè xuống đất cắn xé lồng ngực, tay móc trái tim đang còn đập của hắn ra ngoài. Vậy nên trong nội tâm thật sự rất sợ hãi, liền cả quay đầu lại cũng không dám, chỉ biết dốc sức liều mạng chạy ra hướng ngoài bìa rừng.
Bốn mắt vốn chạy ở phía trước tôi, có lẽ mắt của cậu ấy không tốt lắm cho nên bị trượt chân. Nếu như tôi lúc
ấy có thể kéo
cậu ta đứng lên thì có lẽ hẳn sẽ không phải chết...
( Nói đến chỗ này, Vu Chấn
đột nhiên không hề run rẩy nữa, chỉ còn nước mắt như đại hồng
thủy tuôn ra khắp mặt. Có lẽ đối với hắn nhìn thấy chiến hữu chết mà không cứu, hành
vi nhu nhược này sẽ khiến cho hắn cảm thấy hổ thẹn, mà loại áy náy này có lẽ
sẽ tra tấn hắn cả đời. )
Thời điểm sắp lao ra khỏi rừng cây, sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh làm tôi sởn hết cả gai ốc lên, sau đó cánh tay tôi đã bị một bàn tay dính đầy máu tươi bắt được. Ngón tay nữ quỷ tuy rất thon dài, nhưng lại giống như cái kìm đồng gắt gao bắt lấy cánh tay của tôi, móng
tay sắc bén giống như lưỡi dao cắm sâu vào bên trong da thịt, máu tươi không ngừng tuôn ra
nhuộm đỏ cả ống tay áo. Tôi cơ hồ sợ tới mức té xỉu,
cùng một nữ quỷ tiếp xúc gần như vậy là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ? Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng đến bây giờ
tôi vẫn nhớ tinh tường hình ảnh đáng sợ lúc ấy—— hơn phân nửa
khuôn mặt đã được tóc che đậy, nhưng mắt trái đỏ
tươi như huyết như ẩn như hiện bên dưới lớp tóc, khóe miệng nhô lên rất cao, tạo nên một nụ cười cực kỳ quỷ bí. Trên quần áo trắng noãn có dính một vết máu tươi còn mới, giống như đóa mân côi mọc trong tuyết trắng
vậy, tản ra vẻ đẹp khiến con người hít thở không thông.
Tôi cũng không biết lúc ấy cái dũng khí kia đến từ đâu, đột nhiên
đạp nó một cước, nhưng mà vị trí đạp không đúng, không có đạp
trúng nó, ngược lại đạp bay hài nhi trong ngực nó đi. Cái hài nhi kia đại khái chỉ khoảng ba tháng tuổi, quần áo cũng không có mặc, làn da trắng bệch nhợt nhạt, bị đạp bay cũng không khóc, hẳn là tiêu bản hay búp bê. Nó tựa hồ rất khẩn trương thét vang lên chói cả tai hướng phía đứa trẻ bổ nhào qua. Lúc đó nó thả cánh tay của tôi ra,
vì vậy tôi liền dốc sức liều mạng hướng ngoài bìa rừng chạy tiếp, chạy ra được bên ngoài rừng cây nhưng vẫn tiếp tục
chạy, cho đến khi chạy đến được ký
túc xá mới dừng lại.
Lúc này tôi mới chú ý tới ống tay áo bị xé toang, cả cánh tay đều là huyết.
Tôi còn tưởng rằng chỉ bị móng tay nữ quỷ vạch một vài điểm trên làn da, nhưng nhìn kỹ nguyên lai da thịt trên cánh tay đều bị xé toang rồi...
Nghe Vu Chấn tự thuật lại,
trong đầu óc tôi có sắp xếp lại một tí thông tin yếu điểm:
Đầu tiên, nữ quỷ có thể dùng tay xé toang cả những thớ
thịt, điều đó chứng minh sức mạnh kinh người của nó, cũng có thể nghiệm chứng được suy đoán của tôi —— nó là có thật thể , không
phải là hình ảnh hư vô quỷ mị. Nói cách khác, nó rất có
thể là người sống,
cho dù không phải, ít nhất cũng phải như loại Zombie.
Tiếp theo, chính là hài tử bị Vu Chấn đạp bay kia, " tiêu bản " rất có thể là mấu chốt của bản án. Giả thiết nữ quỷ là người sống, nàng rất có thể bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, hoặc chính là bị linh hồn của hài tử kia phụ thể . Theo tôi suy nghĩ thì khuynh hướng nó có thể là người, dù sao cho là quỷ thì hơi không đáng tin.
Còn có điều đáng lưu ý chính là khúc đồng dao mà nữ quỷ ngâm
xướng, ca từ rất quái dị, trong lúc nhất thời khó có thể hiểu rõ ý tứ
chân chính của nó. Có lẽ đồng dao này cũng không có ý nghĩa đặc biệt, nhưng trực giác của tôi cảm thấy nó cùng
bản án có chút liên quan.
Cùng Trăn Trăn rời khỏi phòng bệnh, chúng tôi đi tìm y sĩ trưởng điều trị của Vu Chấn để hiểu rõ bệnh tình của hắn. Y sĩ
trưởng cũng là phó viện trưởng, xem ra bệnh viện đối với tình huống của
hắn tương đối coi trọng. Phó viện trưởng mở sổ ghi chép bệnh tình ra, nhìn một
hồi nói: " Trước mắt thể trạng của bệnh nhân vẫn đang ổn định, tạm
thời không có xuất hiện dấu hiệu trúng độc..."
"Trúng độc? Tại sao phải trúng độc chứ?" Trăn Trăn khó hiểu vấn đạo.
"Ân..." Phó viện trưởng muốn nói lại
thôi, "Có lẽ các ngươi nên đến khoa pháp y một chuyến..."
Cục công an, khoa pháp y. Nơi này hai năm qua tôi không có đặt chân đến nữa, nhưng ở hai năm trước tôi chính là khách quen tại đây. Cùng mấy bằng hữu cũ bắt chuyện trên hành lang xong tôi liền mang theo Trăn Trăn trực tiếp đi vào văn phòng. Một nam nhân mặc áo khoác trắng, mặt rất hèn mọn bỉ ổi đang ngồi sửa sang lại tư liệu trên máy vi tính, hắn trông thấy tôi lập
tức liền dừng công việc
lại. Giang hai tay hướng tôi đi tới, nghĩ muốn cho tôi một cái ôm nhiệt tình:
"Này, Mộ lão đệ! Ngọn gió nào đem ngươi thổi tới đây, trở về hình dò xét cục rồi hả? Có phải hay không nên làm một chầu ah, thỉnh lão ca đây uống hai chén!"
Tôi lập tức nhảy ra sau: "Diệp lão ca, ngươi
cần phải thời thời khắc khắc nhớ kĩ ngươi là người mà cả cục cảnh sát
không muốn lại gần nha, đừng khiến cho toàn thân ta đồng dạng với ngươi, đầy mùi tử khí."
Hắn không có để ý tới câu nói trào phúng của tôi, ánh mắt là rơi vào trên người Trăn Trăn bên cạnh tôi, hắn duỗi hai tay ra muốn bắt tay cùng
nàng: "Ta là pháp y Diệp Lưu Niên, ngươi là đồng nghiệp của A Mộ!"
Trăn Trăn cũng không phải đần, vội vàng đem hai tay dấu ở phía sau, thân thể hơi hơi
nghiêng về phía trước gật đầu: " bác sĩ Diệp! Ta gọi là Lý Trăn Trăn, thỉnh chiếu cố nhiều hơn."
Lưu Niên lộ ra dáng vẻ tươi
cười bất đắc dĩ, tức giận nói với tôi: "Tới tìm ta làm gì
vậy?"
Tôi bịt lấy cái mũi nói: "Nói nhảm, tìm ngươi ngoại
trừ xem tử thi, còn rảnh buôn chuyện
khác sao! Nhanh một chút, ta chịu không được mùi thúi trên người ngươi."
"Móa, A Mộ thối ngươi cái tên vương
bát đản này, vừa thấy mặt đã trù ta chết, xem ta có tha cả nhà ngươi không..." cái thằng Lưu Niên này mặc dù có chút biến thái,
nhưng chỉ số thông minh cũng không phải thấp, lập tức ý thức
được tôi muốn nói hắn là tử thi. Đột nhiên hắn phốc
qua ôm bả vai tôi, còn cong miệng lên làm hình như muốn hôn nữa. Lão thiên a, xem ra tối nay phải tắm rửa sạch sẽ trước khi cơm nước,
bằng không thì không trừ được mùi tử thi trên người.
Trăn Trăn dùng ánh mắt chán ghét nhìn hai chúng tôi, có khi còn tưởng chúng tôi là Brokeback
(GAY).
Đùa giỡn xong, Lưu Niên mang bọn tôi đi
vào phòng giải phẫu tràn ngập mùi Formalin, sau đó lập tức đẩy ra hai cỗ thi thể được vải trắng phủ ở trên, xum xoe đối
với Trăn Trăn nói: "Cô là lần đầu tiên đến, muốn chuẩn bị tâm lý thật
tốt không ah!" Dứt lời liền xốc vải trắng phủ lên
một trong hai cỗ thi thể.
Đó là một cỗ thi thể gầy gò, có lẽ theo như Vu Chấn nói thì đây là "Bốn mắt" . Hai tay thi thể nắm chặt thành nắm đấm,
trên cánh tay phải có mấy vết thương dài nhỏ, có chảy ra chút ít máu đen, không
có trông thấy thi ban rõ ràng. Cơ mặt vặn vẹo nghiêm
trọng, cả mặt tím đen, sắc mầu môi càng thêm đen hơn, giống như là dùng mực tầu bôi lên, hai mắt hơi lồi, bộ
dáng chết không nhắm mắt, rất dọa người. Nếu lúc nửa đêm trông thấy cỗ thi thể
này, không chết đứng cũng
chết ngồi.
Hai mắt Trăn Trăn liền nhíu lại, Lưu Niên cầm hồ sơ báo cáo, biểu lộ nghiêm
túc thì thầm: "Người chết là La Vĩ Quang, hai mươi tuổi, trên cánh tay phải
có dấu của bốn vết cào, phần cổ phía bên phải có dấu vết bị cắn, trừ hai ngoại thương này, thì sơ bộ hoài nghi nguyên nhân tử vong là trúng
độc."
"Biết rõ là độc gì không?"
Lưu Niên nhẹ lắc đầu: " đã xét nghiệm qua, là
một loại độc tính không biết của loại sinh vật gì, độc
tính mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng được, so với độc ếch còn lợi hại hơn gấp bội."
Theo ta được biết, độc ếch phi thường mãnh
liệt, hiện nay giới sinh vật công nhận nó là giống sinh
vật độc nhất, chỉ cần không đầy 5mg độc ếch có thệ hạ độc chết
hai vạn chú chuột, cơ hồ dính vào da thôi cũng chết ngay lập tức. Nếu như nói lợi hại hơn cả độc ếch có lẽ chỉ có một cái khả năng: "Sẽ không phải
là cổ độc!"
"Cái này ta không trả lời ngươi được, báo
cáo cũng không thể ghi như vậy. Nhưng ta có thể nói cho ngươi là, nọc độc này từ vết thương tiến vào tĩnh mạch, đoán chừng chỉ trong vòng một phút thì tử vong, nhưng trên thực tế có lẽ toàn bộ quá trình phát sinh chỉ trong vài giây, mà đại não rất có thể khi dính độc đã chết ngay lập tức
rồi." Lưu Niên đã xem quay vô số thi thể vậy mà nói xong cũng không khỏi rùng mình.
Theo giải thích của Lưu Niên làm tôi cảm thấy khả năng là cổ độc càng lớn. Tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy khả năng hung thủ là quỷ không lớn, nhưng nếu như
hàm răng của nó hoặc trong nướt bọt có chưa độc tính mãnh liệt như thế, làm sao nó có thể là người được? Có lẽ tôi nên giả thiết hung thủ là một con người đã biến
thành Zombie.
"Ngươi nhìn cánh tay người chết xem."
Lưu Niên chỉ vào
vết cào trên cánh tay
người chết. Vết
cào rất kỳ quái, chỉ có bốn đường , giữ đường thứ hai và thứ ba có khe hở rất lớn, " Trên người của nạn nhân còn lại cũng có vết cào như thế này, có thể phán đoán tay phải hung thủ tựa hồ không có ngón giữa, cho nên mới
phải tạo thành vết thương như thế này."
"Người này cũng là trúng độc sao?" tôi chỉ vào thi thể đang đắp vải trắng kia hỏi.
"Không phải, nhưng tử trạng kinh khủng
hơn..." Lưu Niên lật vải che thi thể Bốn Mắt lên. Đây là thi thể của mập mạp, sắc diện thi thể bình thường, nhưng phần ngực và bụng có nhiều chỗ xem ra hơi lõm xuống, nạn nhân lúc tử vong hẳn trong trạng thái nằm sấp. Mầu môi tái nhợt, hai mắt khép kín, cánh tay, bả vai
và phần cổ cũng có nhiều vết cào, không phát hiện dấu vết bị cắn, chỉ nhìn một
cách đơn thuần trên
bê mặt tử thi thì không có phát hiện vết thương trí mệnh, không
biết sở thuyết của Lưu Niên
"kinh khủng hơn" là chỉ phương diện gì.
"Không giống trúng độc, cũng không có vết
thương trí mệnh,
vậy nguyên nhân cái chết là cái gì?"
"Ngươi nhìn mặt sau sẽ biết, đến giúp ta lật nó lại một cái, cơ thể khá nặng một người không làm được."
Ý của Lưu Niên bảo tôi nhớ mang cái bao tay vào. Tuy rất không muốn, nhưng tôi vẫn phối hợp hắn trở mình
tử thi lại. Mập mạp này thật đúng là không phải dùng để trưng cho
đẹp, tối thiểu hắn nặng hơn tám mươi kg, hai người hợp lực hết sức mới có thể lật hắn lại
được.
Thời điểm thi thể được lật qua, Lưu Niên cố ý nói
với Trăn Trăn: "Mỹ nữ, muốn chuẩn bị tâm lý không ah!"
"Nha." Trăn Trăn tùy ý lên tiếng,
cũng không có quá để ý nhắc nhở của Lưu Niên.
Song sau khi thi thể được lật qua, nàng đứng gần
kề liếc một cái,
liền ôm lấy thùng rác một bên điên cuồng nôn ọe.
Phần lưng đầy đặn có một lỗ
thủng nhỏ lớn tầm bàn tay, trong
lỗ thủng không có
bất cứ vật gì, giống như một cái động không đáy, thật khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải run sợ.
"Trái tim đâu rồi
hả?" Tôi không khỏi nhíu mày.
Lưu Niên cầm lấy một báo cáo khác thì thầm:
"Người chết
là Lưu Đại Hải, tổng cộng trên người có ba mươi sáu đạo vết cào, vết
thương trí mệnh là trái tim bị móc ra, tạo nên một cái lỗ đằng sau phần lưng. Tuy
nhiên không thể tưởng tượng chính là trên cơ bản có thể xác định bị hung thủ dùng tay không thực
hiện, bất quá... ở hiện
trường vụ án không có
phát hiện trái tim của hắn."
"Sẽ không phải bị ăn sạch chứ!" Tôi nói những lời này lại càng làm cho Trăn Trăn nôn mửa lợi hại hơn.
Sau khi cùng Lưu Niên tạm biệt, tôi liền trêu ghẹo hỏi Trăn Trăn:
"Trong bụng
chắc giờ sạch sẽ rồi, có muốn
tìm ăn một chút
gì không? Gần đây có nhà hàng vịt tẩm tê cay rất có tiếng đấy."
Vẻ mặt Trăn Trăn biểu lộ như muốn buồn nôn tiếp, hung hăng hướng bờ mông của tôi đá một cước: "Ngươi dám nói nữa, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là phong thái của một quán quân phòng cảnh sát vũ trang."
Tôi phủi đi dấu chân trên mông
đít, nhún nhún vai: " thôi chúng ta cùng đi hỏi thăm hiệu trưởng đại học y một lần coi sao..."
Lão đại cùng hiệu trưởng đại học y cũng có chút giao tình, cho nên chúng tôi tới văn phòng ngỏ ý muốn gặp hiệu
trưởng. Tuy nhiên trùng hợp là ông ta ra ngoài rồi, có lẽ là vì phiền não của nữ
quỷ mà ra! Tìm cũng không thấy Lão đại, nên hai người đành phải đến hiện trường hung án để điều tra.
Hung án hiện trường là một rừng cây nhãn phi
thường âm trầm, hình cục dò xét đã xử lý hết chỗ này, mọi thứ có thể liên quan đến vụ án đều bị đội kỹ thuật
mang đi hết rồi, những thứ không thể mang đi cũng có ghi chép lại. Chúng tôi vòng vo vài vòng, ngoại trừ rừng cây nhãn thập phần tươi tốt, cành lá dầy đến nỗi giữa ban ngày cũng không có nhiều ánh dương chiếu xuống
được mặt đất, cũng không có phát hiện gì mới, vì vậy lại đến khu ký túc xá tìm người hỏi vài câu.
Đằng sau rừng cây nhãn là ký túc xá của nữ sinh, cách ký túc xá nam sinh cũng chỉ một đoạn ngắn, cho
nên tôi vừa đi ra từ rừng cây đã bắt gặp ngay một nữ sinh đang đến gần: "Mỹ nữ, có thể trò chuyện một hai câu được không? nha..."
Trăn Trăn từ sau đạp cho tôi một cước, thô lỗ tiến lên bắt lấy bả vai nữ sinh, giơ giấy chứng nhận: "Cảnh sát! Ngươi tên là gì?"
Nữ sinh vẻ mặt kinh hoàng: "Tôi tôi gọi là Nhã Nhàn... Triệu Nhã Nhàn. Tôi không có phạm
tội, tại sao phải bắt tôi?"
"Có phạm tội hay không không tới phiên
ngươi nói! Ta tới hỏi ngươi, mấy ngày hôm trước lúc phát sinh hung án, ngươi
biết được chuyện gì mau đem toàn bộ nói ra!" Thái độ của Trăn Trăn đúng là di chứng của cảnh sát vũ trang, dù sao cảnh sát vũ trang
ngày thường đều phải đối phó với không ít ‘thiện nam tín nữ’.
"Ta cái gì cũng không biết ah!" Nhã
Nhàn gấp đến độ muốn khóc lên rồi.
"Nhìn cô làm tiểu muội muội sợ hãi rồi này, hãy để cho tôi thử xem sao!" tôi đúng là không chấp nhận được thủ pháp làm việc của Trăn Trăn, đem hai tay của nàng đặt trên người Nhã Nhàn đẩy ra. Đương nhiên, tôi đẩy rất "ôn nhu", bởi vì tôi không muốn lại chịu thêm một cước nữa.
Đối đãi với tội
phạm cường hãn là điều có
thể chấp nhận, nhưng đối đãi với dân
chúng bình dân thì phải luôn lễ phép khách khí, đối với nữ
sinh ôn nhu đáng yêu
lại càng phải thương hương tiếc ngọc: "Tiểu muội muội
đừng sợ, cảnh sát ca ca không phải tới bắt ngươi, chỉ là muốn nói chuyện cùng ngươi mà thôi... Ồ, trên đầu ngươi có dính cái gì nè..." Nói xong từ trên đầu của nàng lấy ra
một bông hoa đưa vào trong tay nàng. Đương nhiên ta đã rửa tay sạch sẽ rồi, tay của nàng đúng là trơn mềm.
"Nguyên lai anh biết làm ảo thuật ah, hì hì!"
Nhã Nhàn tâm tình rất nhanh trở lại bình tĩnh, tôi kể cho nàng mấy câu chuyện cười, chọc cho nàng cười ha ha. Trăn Trăn hừ lạnh một tiếng, không có hứng thú một bên thì thào tự nói, nàng làm như tôi sẽ không nghe thấy, lỗ tai của tôi thính lắm, nghe được nàng đang nói: "Biến..., đồ lừa gạt tiểu
nữ sinh."
Hàn huyên một hồi, tôi bắt
đầu đi vào đề chính: "Nhã Nhàn, có thể nói cho ca ca đêm xẩy ra hung án đó có chuyện gì đặc biệt phát sinh không?"
"Cái này không biết có tính là đặc biệt không!" Nhã Nhàn do dự một lát, nói ra một việc lạ phát sinh ở trong túc xá nữ sinh——
Lầu một phòng 106 ở ký túc xá nữ sinh đã bị bỏ trống rất lâu, nghe nói chỗ đó từ rất lâu đã có nữ sinh bị giết, sau đó thường xuyên có
chuyện ma quái, cho nên không ai dám ở đó.
Thời điểm em mới vừa tới trường nhập học, đã từng nghe một học tỷ nói
qua chuyện này, nhưng là vì chưa có tận mắt nhìn thấy cho nên vẫn luôn bán tín
bán nghi. Về sau
em vào ở phòng 105 đối diện phòng 106 thì thường
xuyên gặp chuyện lạ. Vào lúc nửa đêm, tầm hai ba sáng thì nghe thấy trong hành lang có tiếng bước chân.
Lúc đầu, em còn
tưởng rằng có người thức dậy đi WC, nhưng nghe kỹ hơn thì cảm thấy không đúng. Bởi vì WC ở cuối
hành lang, nhưng tiếng bước chân mỗi lần đều bắt đầu từ cửa
lớn, đến cửa phòng 106 thì liền biến mất. Sau đó lại từ phòng 106 di chuyển đến cửa lớn.
Em đã cùng học tỷ nói chuyện phiếm, cũng đề cập đến chuyện này, chỵ ấy nói cho em biết trước đó có nữ
sinh ở phòng 108, nửa đêm muốn đi WC, vừa mở cửa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, vì vậy liền rụt đầu vào
liếc từ bên trong phòng ra ngoài cửa, ai biết vậy mà trông thấy một nữ quỷ
mặc bạch y, tóc tai bù xù mang theo
một túi đồ đi tới cửa lớn. Cô ất bị dọa đến mức cơ hồ
muốn đái ra quần luôn, sau đó lập tức đóng kín cửa chui vào chăn trong, ngày thứ hai liền chuyển ra ở bên ngoài trường
học.
"Hung án đêm đó cũng nghe thấy sao?"
Nghe xong câu chuyện của Nhã Nhàn, tôi liền hỏi.
Nhã Nhàn nghiêm túc gật đầu: "Ân, cơ hồ
mỗi đêm đều có thể nghe thấy, em nằm ngủ ở vị trí cạnh cửa, có
thể nghe rất rõ ràng, chỉ là không có can đảm mở cửa xem mà thôi. Kỳ thật
trong túc xá mọi người ai cũng biết, những người ở lầu một ban đêm không bao giờ dám đi WC."
"Có thể dẫn ca đi xem qua một lát không?"
"Mang ca đi
không có vấn đề, nhưng mà giám sát ở đây rất hung dữ, ca phải cẩn thận một chút ah!" Nhã Nhàn thân
mật kéo cánh tay
tôi hướng ký túc xá nữ sinh đi, cũng nói cho giám
sát họ Dư là người như thế nào, còn có bình thường nữ sinh như hay nói chuyện phiếm gì... nữ sinh này. Trăn
Trăn tức giận theo sát đằng sau chúng tôi.
Nhã Nhàn không dám đi trêu chọc Dư giám sát, cho nên đưa chúng đến cửa liền lẻn đi. Người gác cổng là một bà nội trợ chừng năm mươi tuổi đang ngồi ngủ gà ngủ
gật, tôi đem bà đánh thức rồi nói rõ ý định đến đây, yêu cầu đến điều tra phòng 106.
"Chỗ đó chỉ là căn nhà kho để đồ lung tung thôi, lúc nào cũng đều khóa, căn bản không có ai ra vào, vậy thì làm sao phải điều tra, nhưng các ngươi muốn đi thì theo ta." Dư giám
sát hiển nhiên bất mãn với chuyện làm bà tỉnh giấc, vẻ mặt giận
dữ cầm chìa khóa dẫn đường.
Tuy Dư giám sát nói phòng 106 trường kỳ đều khóa, nhưng lúc bà mở cửa không phát hiện không khí như đã lâu không mở cửa. Trong phòng giống như bà nói, chỉ là phòng để vật lẫn lộn, ngoại trừ mấy cái rương chồng chất nhiều thứ
bên trong ra thì cũng không có cái gì đặc biệt. Có lẽ đặc biệt
nhất đúng là sàn nhà mặc dù ít người ra vào, nhưng lớp bụi để lại không dầy, mà những cái... vật kia rõ ràng đã có một
tầng bụi.
Trăn Trăn lật mấy cái rương ra, phát hiện bên
trong đều là đồ dùng thể dục đã cũ nát, liền hỏi: "Những vật này tại sao không để trong sân vận động?"
"Sân vận động không còn chỗ để, dù sao tại đây cũng không ai dám ở."
"Vì cái gì?" Trăn Trăn thái độ cũng hơi ác liệt vặn lại.
"Vì cái gì? ở đây đã có người chết!" giám sát Dư thần sắc hơi khó chịu trả lời: "Tại đây mười năm trước đã từng có một nữ sinh chết, sau đó có người nói tại đây luôn xẩy ra chuyện ma quái, không người nào dám ở, cho nên chỉ có thể
dùng làm nhà kho."
Trăn Trăn hơi hơi run lên một cái, hướng bốn phía nhìn quanh: "Thật sự có chuyện ma quái sao?"
"Trên đời này thật sự có quỷ ah, người nhát gan cũng còn
nhiều mà. Ta ở chỗ này làm giám sát cũng hơn mười năm, ngay cả cái bóng con quỷ cũng chưa từng phát hiện qua." Dư giám sát cố ý mỉa mai,
Trăn Trăn không khỏi lộ vẻ mặt túng quẫn.
"Có sinh viên nói nửa đêm nghe thấy nơi này truyền ra thanh âm kỳ quái,
có chuyện này sao?" tôi chen vào một câu.
"Chớ tin chuyện ma quỷ của mấy cô nữ sinh đó, ta mỗi đêm sau khi tắt đèn đều đi tuần nhiều lần mới nghỉ ngơi, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua
thanh âm cổ quái
nào." Dư giám sát ngữ khí kiên định, tôi nghĩ bà ta
hẳn là ngươi theo chủ nghĩa vô thần.
Trong phòng không có đồ vật gì đặc biệt, nhưng cửa
sổ lại khiến cho
tôi hơi chú ý, tôi liền
đi tới phía trước cửa sổ muốn mở ra nó, thế nhưng dù vận lực lớn đến đâu cũng mở không ra. Cái này cửa sổ tựa hồ đã từng bị người khác dùng một lực rất
mạnh làm hư rồi, nhưng nữ nhân lại có khí lực lớn như vậy sao?
Dư giám sát hướng tôi bên
này lườm liếc: "Cửa sổ đã sớm hư mất rồi,
không biết đã bao nhiêu năm không có mở ra."
Đây là một cái cửa mở kiểu kéo đẩy làm bằng hợp kim nhôm, mơ hồ nó được làm bằng thủy tinh màu trà nhưng bởi vì dính
đầy tro bụi mà trở nên hơi khó nhìn ra bên ngoài, miễn cưỡng căng mắt ra cũng có thể trông thấy bên ngoài chính là rừng cây phát sinh hung án. Cửa sổ đối diện rừng cây tuy
nhiên điều này không thể chứng minh được điều gì, nhưng nếu như cửa sổ có thể mở ra được mà nói..., như vậy gian phòng này cũng có điểm khả
nghi.
Tôi đứng ở phía trước cửa sổ ngây ngốc trong chốc lát, đốt một điếu thuốc, nhưng chưa có hít hơi nào thì Dư
giám sát đã mất hứng: "Cảnh sát tiên sinh, thỉnh không nên hút
thuốc ở chỗ này, nói như thế nào đây cũng là nhà kho, nếu xảy ra hoả hoạn thì ai đến phụ
trách ah!"
Tôi nhún vai cùng Trăn Trăn nói:
" tôi đi ra bên ngoài trước."
Mới vừa đi tới hành lang, tôi đã chứng kiến Nhã Nhàn đang đứng ở cửa phòng 105 đối
diện hướng tôi ngoắc mấy cái, vừa mới đi vào đã bị các bạn cùng cùng phòng vây quanh rồi. Kỳ thật tôi cũng rất được hoan nghênh mà!
Cùng Nhã Nhàn và vài người hàn huyên một hồi, nhất thời cao hứng liền rủ nhau đánh bài, đương nhiên cũng là thuận
tiện hướng mấy nữ sinh nghe ngóng tin tức. Lúc giữa buổi có một nữ sinh nói trong đại học y muốn biết rõ mọi
chuyện, phải kể tới Lục thúc bảo vệ cổng trường mới biết rõ rõ
ràng nhất, kiến nghị
tôi không ngại thì nên đi tìm ông ta mà hỏi thăm.
"Ngươi vậy mà lười biếng, ngươi đi chết đi!" Chính lúc đang chơi cao hứng, Trăn Trăn bất thình lình từ ngoài cửa xông tới đạp tôi một cước bật cả người lên, làm mấy nữ sinh sợ
tới mức trốn qua một bên.
"Ai lười biếng, ta chính là đang làm việc
ah!" Tôi đứng lên phủi bụi bặm trên người.
"Đánh bài cũng có thể gọi là làm việc?" Trăn Trăn trợn cặp mắt hạnh lên, gắt
gao trừng nhìn tôi, giống như tôi đã giết chết cả nhà của nàng vậy.
"Ngươi không có đánh bài, vậy ngươi tìm
được manh mối gì không? Không có thì tránh qua một bên đi,
đừng quấy rầy ta công tác. Đi đi đi..." Vì cam đoan ở bên cạnh tôi sẽ an toàn, cho nên liền vội vàng đem Trăn Trăn đuổi ra ngoài
cửa, sau đó tiếp tục đánh bài. Cô này là người nắm đấm dễ dùng,
nhưng công phu múa môi kém xa tôi.
Đại khái sau một giờ đánh bài,
Nhã Nhàn và các bạn muốn đi học rồi, nên tôi lưu luyến
không rời đi theo mấy nàng tạm biệt. Vừa đi ra khỏi ký
túc xá, không biết từ đâu Trăn Trăn xuất
hiện liền nắm chặt cổ áo của tôi, khuôn mặt cau có hỏi: "Đánh bài cả buổi, tìm được manh mối sao? Nếu không có đừng
trách ta không khách khí ah!"
Tôi nhẹ nhàng đem bàn tay của nàng đẩy ra: "Biết rõ cái gì gọi là dục tốc
bất đạt không? Muốn tìm manh mối đi theo ta!"
"Để ta chống mắt nhìn xem."
Nàng tức giận theo sát phía sau tôi.
Tôi mang theo Trăn Trăn đi tới phòng bảo vệ ở cổng trường học, bên trong có một lão
đầu tử đang một mình chơi cờ vua, hắn hẳn là Lục thúc. Xem đã minh bạch ván cờ của ông ta, tôi liền nói: "Pháo hai bình sáu."
Lục thúc ngẩng đầu liếc tôi một
cái, liền dựa theo
ý tôi di động quân
cờ, sau đó trầm tư một lát: "Xe tiến tam."
"Mã sáu tiến tám." Tôi dứt khoát ngồi ở trên ghế trống đối diện ông ta cùng đánh cờ.
"Suất bốn bình năm."
"Mã tám lui bảy."
"Pháo hai lui một."
...
Mãi một tiếng đồng hồ
về sau, cuối cùng
cũng chấm dứt ván cờ với tỷ số hòa. Tôi cười nói: "Lục thúc, ông thật
lợi hại, rất lâu không có gặp người cao thủ như vậy rồi."
Lục thúc hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn:
"Tiểu hỏa tử, ngươi cũng không tệ ah, lại thêm một ván nữa như thế nào?"
Tôi nhìn đồng hồ một chút, lại nhìn xem người ở một bên sớm đã không giữ được
bình tĩnh, bất đắc dĩ nhún vai: " Cháu cũng muốn chơi một ván tiếp, nhưng vẫn là còn có chuyện phải làm..." tôi hướng ông ta nói thân phận, rồi đi thẳng vào vấn đề muốn điều tra chuyện nữ quỷ sát nhân, hơn nữa còn là một chuyện đã xẩy
ra từ rất lâu nữa.
"Cùng cô ta đi ra bên ngoài chạy loạn, không bằng hỏi ta là tốt nhất rồi, ta ở chỗ này cũng hơn ba mươi
năm làm bảo vệ, không
có chuyện gì là không biết. Lại đây làm ván kế tiếp, chuyện phát sinh ra truyền thuyết cái nữ quỷ kia
ta chầm chậm nói cho ngươi biết." Lục thúc tựa hồ sợ ta không đáp ứng,
nhanh chóng dọn
lại bàn cờ, vừa cùng tôi đánh
cờ vừa thuật lại sự việc đã xẩy ra...
Việc này xẩy ra từ mười năm trước, lúc ấy ở ký túc xá nữ sinh, phòng 106 có một nữ sinh, một đêm trước khi tốt
nghiệp đột nhiên điên lên, rồi còn giết một người bạn cùng phòng, hơn nữa còn móc trái tim người
ta ra ăn tươi.
Sau ngày thứ hai ta cũng tới chỗ gian phòng đó xem qua, đầy đất đều là vết
máu, máu nhuộm đỏ cả sàn nhà, nhìn khủng
bố muốn chết được. Bất quá lại nói tiếp cũng hơi kỳ quái ,
cái nữ sinh kia bị chết thảm như vậy, theo lý thuyết phải phát ra âm thanh còn lớn hơn mổ heo chứ,
nhưng đêm hôm đó
các sinh viên ở phòng chung quanh đều không
nghe thấy có tiếng gọi cứu mạng hay cái gì , đến cả âm thanh đánh nhau ồn ào cũng không nghe thấy. Lúc ấy trong phòng còn có hai nữ sinh khác, hai đứa nó đều nói đi ngủ sớm, cái gì cũng không biết,
giống chính là cái
nữ sinh kia tự nguyện bị giết chết vậy.
Lãnh đạo vì bảo vệ danh dự trường học, liền mau chóng đàn vấn đề này lắng xuống, nghe nói bồi thường cho cha mẹ nạn nhân không ít tiền. Mà cái nữ sinh bị điên kia, hình như được đưa đến bệnh viện tâm thần. Từ đó về sau, phòng
106 không người nào dám ở.
Đại khái qua hai ba tháng sau, ta nhớ được mới khai giảng học kỳ mới không lâu, có một đôi tình nhân nửa
đêm vụng trộm đến rừng cây nhãn đằng sau ký túc xá chơi, sau đó cũng không có ai nhìn
thấy bọn họ nữa. Lúc đầu, mọi người còn đùa cợt cho rằng hai người muốn bỏ trốn cùng nhau, nhưng cho đến vài ngày sau nữ sinh trong túc xá nghe
thấy mùi thúi mới phát hiện thi thể hai người bọn họ. Bọn hắn bị chết rất khủng bố, nam thì mặt tím đen, nữ còn thảm
hại hơn, trái tim
đã bị mất.
Lúc ấy việc này làm mọi người trong trường rất bàng hoàng, bởi vì một mực đều không tìm thấy hung thủ, hơn
nữa nữ sinh cũng chết như nữ
sinh đã từng ở phòng 106 trước đó, trái tim bị lấy ra, cho nên có người nói là do nữ sinh kia âm hồn bất tán, đi quấy rối hại người.
Về sau trong rừng
cây nhãn còn chết thêm mấy người, kiểu chết đều không sai biệt lắm. Nếu như chỉ
có một người thì bị móc trái
tim ra, hai người thì một người khuôn mặt đen sẫm lại. Dù chưa
ai nhìn thấy nhưng mọi người đều bàn tán hung thủ là một nữ quỷ ôm hài nhi.
Không biết là trùng hợp hay là cái gì, mỗi lần gặp chuyện không may đều là lúc trăng tròn, lại tăng thêm sự quỷ dị, rồi mỗi người lại thêm mắm thêm
muối, lời đồn đãi càng về sau càng kinh dị. Nhà trường không có biện pháp liền đặt ra nội quy trường học, sinh viên buổi tối không được đi vào rừng
cây nhãn đằng sau ký túc xá. Vụ án cuối cùng có lẽ cách đây năm, sáu năm rồi, phần lớn sinh viên mới tới đều không biết những chuyện này, ai cũng coi là truyền thuyết dọa người mà một số trường học cũng hay có , không nghĩ tới đều là chuyện đã xảy ra...
Hơn hai giờ đánh cờ cuối cùng chấm dứt vẫn là
hoà.
" Ông có biết tên của mấy nữ sinh ở phòng 106 kia không ? Tôi đưa
cho Lục thúc một điếu thuốc.
"Trong trường sinh viên ít nhất cũng có một vạn mấy ngàn người, làm sao có thể nhớ rõ được, hơn nữa đã là chuyện của mười năm
trước rồi. Ân..." Lục thúc nhả một hơi thuốc lá, "Ngươi đến Thư viện một chuyến đi
nói không chừng sẽ có phát hiện, phòng hồ sơ có lẽ có lưu lại hồ sơ của học sinh, bất quá tìm ra được cũng hơi lâu."
"Vậy cháu tới thư viện nhìn xem, có rảnh sẽ tìm thúc đánh cờ." Tôi hướng ông ta tạm biệt, rồi bảo Trăn Trăn ở một bên đã mọc rêu xanh cùng nhau ly khai.
Lục thúc đứng ở cửa
ra vào lưu luyến không rời phất tay: "Có rảnh nhớ tới tìm ta ah, ta mỗi
ngày đều ở trong đây."
Mặt trời công
công cũng đã sắp tan tầm rồi, nhưng chúng tôi cũng
không thể tan tầm đúng giờ được, vì lão đại quy định phá
án trong bảy ngày, chúng tôi không ai dám chậm trễ một giây, lập tức đi tới thư viện.
0 nhận xét:
Post a Comment