Chương 4: Người
này đã chết
Bệnh viện nhân dân tỉnh xây dựng vào thời kỳ giải
phóng, mấy năm gần đây phát triển rất nhanh
chóng, hiện tại diện tích của
bệnh viện đã vượt
qua hai mươi vạn
m2, cở sở thiết bị đều là đồ cao cấp do nội tỉnh tài trợ. Hơn nữa có không ít chuyên gia nổi tiếng tới đây làm việc, bởi vậy mỗi ngày người bệnh đến đây xem bệnh nhiều không dứt. Phần lớn đến từ các nơi trên toàn tỉnh, nhưng cũng có không ít người ở tỉnh ngoài tới đây. Tuy nghe có vẻ rất uy tín và chất lượng,
nhưng bên trong kỳ thật dấu diếm không ít vấn đề, đặc biệt là phương diện quản
lý nhân viên.
Tôi cũng đã tìm đọc những tranh chấp dân
sự của người dân cùng bệnh viện nhân dân tỉnh, phát hiện đến nay ghi chép có ít nhất có ba mươi người chết mất đi trái tim. Bởi vì những người điều hành
bệnh viện cuối cùng đều có thể hoà giải cùng gia quyến của người chết, cho nên cảnh sát cũng không chính thức tham gia, vì vậy chuyện này đã trải qua dù rất lâu cũng không ghi chép kỹ càng.
Sau khi đến lầu 7 bệnh
viện nhân dân tỉnh,
tôi rốt cục cũng cảm
nhận được chính phủ thực hiện kế hoạch hoá gia đình vất vả đến cỡ nào—— vô số người bệnh đứng chật
ních đợi khám bệnh
ở đại sảnh, không gian rộng chừng 300 m2 nhưng cũng vẫn phải đứng chen chúc. Bởi vì ghế số lượng có hạn, nên không ít người bệnh phải đứng ngoài cửa. Có những phòng khám người bệnh đứng ngoài chờ đến lượt khám đông như
kiến.
Sau khi đi một vòng qua những căn phòng không có người, tôi liền ngừng lại ở trước cửa một gian
phòng nói với Trăn Trăn: " Người chúng ta muốn tìm ở ngay chỗ
này."
"Vì sao? Lầu
7 có nhiều gian phòng như vậy, ngươi dựa vào cái gì nhất định là gian phòng
này?" ánh mắt Trăn Trăn tràn ngập hoài nghi.
Tôi giải thích nói: "Nếu như ngươi là bác sĩ, ngoài cửa
người bệnh xếp một hàng dài, ngươi còn không biết xấu hổ mà lười biếng lên mạng xem tin tức của bạn học sao?"
"Cái này coi như ngươi nói đúng, nhưng những phòng không có người đến khám cũng không chỉ gian phòng
này ah!" Vấn đề của cô ta thật đúng là nhiều.
"Cầm phần danh sách Vĩ ca đưa nhìn xem!" tôi chẳng muốn nhiều lời.
Trăn Trăn ngốc nghếch giơ bản danh sách ra, so sánh thẻ phòng gắn tên bác sĩ trên tường thì thào tự nói: "Tiêu Dật hiên... Trên danh sách thật
sự có cái tên này a... ồ ngươi hình như chỉ nhìn có một lần ách..."
Tôi chỉ cái đầu mình cười cười: " tên tuổi người trên danh sách đều ở trong đây." Dứt lời liền gõ cửa đi
vào.
Trong phòng khám có một nam nhân tuổi chừng 30, tuấn lãng đẹp trai đang nhàm chán chơi với máy tính, trông thấy
chúng tôi đi vào liền lập tức lộ ra bộ dáng thân mật tươi cười, đứng lên lễ phép nói: "Mời
ngồi, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?"
"Tiêu bác sĩ, ngươi vẫn khỏe chứ! Ta họ Mộ, là hình cục dò xét phái tới..." tôi lập tức cho thấy ý đồ mình đến đây, "Theo ta được biết, ngài tốt nghiệp đại học y, mười năm trước tại ký túc xá nữ sinh xẩy ra hung án phòng 106, ngài có lẽ có
chút ấn tượng. Có thể đem những chuyện ngài biết rõ nói cho chúng tôi biết không?"
"Đó là một giai đoạn
có thể làm cho người ta thường xuyên gặp ác mộng đáng sợ, tuy đã trải qua thời gian dài
như vậy, nhưng hồi tưởng lại vẫn cảm giác sợ đến nổi
da gà. Nói thật, đến bây giờ tôi còn không thể tin được Tiểu Lâu lại làm như vậy. Một nữ sinh điềm
đạm nho nhã, vậy mà có thể dùng một phương pháp tàn nhẫn như thế giết chết đồng học cùng phòng." Mặt Tiêu Dật Hiên lộ màu xám ngắt, thân thể không tự giác run rẩy đứng dậy, chầm chậm kể ra câu chuyện được phủ đầy bụi mười năm trước trong trí nhớ, có lẽ bởi vì lòng còn sợ hãi, cho nên hắn tự thuật có vẻ hơi thất thần ——
Phát sinh hung án trong phòng 106 có bốn nữ sinh theo thứ tự
là: Dạ Tiểu Lâu, Hạ Vũ Lam, Nguyệt Ảnh Thanh cùng Tần Quỳnh Chi. Các nàng ta đều đã gặp, Tiểu Lâu cùng Quỳnh Chi là bạn cùng lớp của ta. Tình cảm của các nàng rất tốt, tối thiểu trước khi gặp chuyện không may thì đều
rất tốt.
Tiểu Lâu là hoa hậu giảng đường, trong bốn nữ sinh nàng lớn lên xinh đẹp nhất, hơn nữa tính tình lại tốt,
cho nên có rất nhiều người theo đuổi, tuy nhiên chưa từng nghe qua có người cưa đổ được nàng. Điều nàng ưa thích là ngồi ngây ngốc trong tiệm đọc sách, đối với người theo đuổi luôn
khéo léo cự tuyệt.
Nàng cùng Quỳnh Chi quan hệ rất tốt, kỳ thật giữa các nàng quan hệ đều rất tốt, chỉ là hai người bọn họ cùng
lớp, cho nên thường xuyên đi cạnh nhau. Bởi vì một mực không nghe nói các nàng có bạn
trai, cho nên các nam sinh thường xuyên lén nghị luận có phải các nàng là đồng tính luyến ái.
Bởi vì Tiểu Lâu lớn lên rất đẹp, cho nên nhất
cử nhất động của nàng đều khiến người khác chú ý. Đại khái là một
năm trước tốt nghiệp, nàng đột nhiên bắt đầu béo lên, có người hay nói giỡn với nàng, hỏi nàng có phải hay không đã mang thai rồi. Thì nàng ngay lúc đó trả lời rất kỳ quái: "Ta
sắp thành Maria rồi, ngươi nên thay ta chúc mừng ah!"
Năm đó vào ngày nghỉ tết âm lịch, Tiểu Lâu và mấy nàng đều không có về nhà. So với lúc học kỳ mới khai giảng, nàng rõ ràng gầy hơn trước rất nhiều, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt lắm, hơi tái nhợt. Mọi người cũng hoài nghi có phải nàng đã đi phá thai rồi hay
không. Thế nhưng nàng một mực vẫn không có bạn trai, điều này khiến mọi người rất khó hiểu, liên tưởng theo như lời nàng nói, sẽ không
phải là như thánh mẫu Maria là xử nữ mà mang thai!
Càng kỳ quái chính là trong
học kỳ kế tiếp,
bốn người họ sắc mặt đều càng ngày càng tái nhợt, giống như chứng
thiếu máu, duy Nguyệt Ảnh Thanh thì tốt hơn một chút. Nhưng trừ lần
đó ra, bốn người họ không có gì dị thường, cho đến khi xẩy ra chuyện không may cũng không có gì không đúng. Cũng không nghe nói Tiểu Lâu cùng Quỳnh Chi có gay gổ hay bất hòa
gì, các nàng vẫn sống chung một chỗ, như hình với
bóng.
Buổi tối trước khi tốt nghiệp, ta đang cùng mấy người trong phòng trọ khiêng bàn lên sân thượng ký túc xá nam ăn nhậu. Đêm đó ánh trăng rất tròn, mọi người đều thề trước ánh trăng không say không về, tất cả mọi người uống
đến đứng không nổi, ngoại trừ sắp ly biệt tới nơi, cũng
không có cảm thấy dị thường chỗ nào. Chẳng ai ngờ rằng, khi đó đối diện ký túc xá nữ
sinh đã xảy ra chuyện kinh khủng như thế.
Đêm đó, trong túc xá nữ sinh không có nghe thấy tiếng đánh nhau hoặc là cãi lộn, thậm chí không có người phát giác ra bất cứ điều gì dị thường. Hết thảy đều giống như ngày bình thường, chỉ một điều khác duy nhất có lẽ là tình cảm phức
tạp trong lòng những người chuẩn bị tốt nghiệp.
Sáng ngày thứ hai, bên ký túc xá nữ sinh trở nên rất ồn ào, lãnh đạo trường học đều đến, có rất nhiều thầy giáo canh giữ ở cửa lớn không để cho bất kỳ một sinh viên nào tiến vào, về sau hỏi đồng học mới biết được nguyên lai chuyện gì đã xảy ra. Nghe nói buổi sáng hôm sau, phòng 106
cho dù đã không còn sớm nhưng
cũng không có bất kỳ động tĩnh, vài nữ
sinh liền nghĩ vào xem các nàng tại sao vẫn chưa có rời giường, nhưng vừa mở cửa thì lập tức sợ ngây người, qua thật lâu mới có thể hét lên được. Cơ hồ tất cả nữ sinh xem qua hiện trường đều bị dọa đến
thét lên, thậm chí còn có người bị dọa đến té xỉu.
Căn cứ vào nữ sinh thứ nhất đi vào miêu tả, ngay lúc đó tình cảnh
phòng 106 đại khái như vậy —— cửa mở khắp nơi đều tràn đầy một màu đỏ tươi, nó giống như đại hồng thủy tràn qua bao phủ hết thảy. Toàn thân Tiểu Lâu cũng dính đầy máu tươi đang ngồi chồm hỗm ở chính giữa ngủ
phòng, thất thần.
Dưới mái tóc là một gương mặt ngây ngốc, miệng tươi cười một cách quỷ dị, yên lặng ở trước thi thể lạnh băng...
Tiêu Dật hiên sau khi nói xong thân thể còn run
nhè nhẹ, thật lâu
mới có thể bình tĩnh trở lại.
"Dạ Tiểu Lâu về sau như thế nào, ngươi
biết không?" Tôi hỏi. Theo tình báo phỏng đoán, nàng rất có thể chính là nữ quỷ trong truyền thuyết.
Hắn dùng lực lau mồ hôi trên mặt một
cái, sau đó mới nói: "Nghe nói nàng bị đưa đến trại an dưỡng bệnh tâm thần
ngoại ô thành phố, nhưng bây giờ địa chỉ chính xác cũng không nhớ rõ ràng."
"Còn hai nữ sinh khác, địa chỉ hoặc là điện thoại liên lạc thì sao?"
"Ta không cùng lớp với hai người họ, cũng không quá quen thuộc, sau khi tốt nghiệp thì không… liên
lạc nữa."
"Gặp chuyện như vậy cũng khó ai dám đến gần!" Trăn Trăn nhíu mày chen vào nói.
"Nghe nói bệnh viện các ngươi thường xuyên
mất trái tim của các tử thi trong
nhà xác, có chuyện này sao?" Tôi nhìn chằm chằm mắt hắn, hắn không lảng tránh ánh mắt của tôi: "Nghe nói qua, nhưng không rõ lắm. Ngươi cũng biết
loại chuyện này rất ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện, lãnh đạo yêu cầu xử lý kín, tận lực hết khả năng
phong tỏa tin tức, cho nên ta biết cũng không nhiều."
"Ah, làm phiền quấy rầy!" Tôi chào hắn rồi cùng Trăn
Trăn rời khỏi phòng.
"Cái người họ Tiêu này tựa hồ biết chút ít." Vừa đi ra khỏi
phòng Trăn Trăn đã nói.
"Hắn cũng không phải nghi phạm, chúng ta
không thể bức bách hắn nói chuyện hắn không muốn nói ah." Tôi bất đắc dĩ giơ hai tay kiểu đầu hàng.
"Chuyện trái tim bị đánh cắp bây giờ điều tra như
thế nào đây?"
"Tạm thời bỏ qua, cái này quan hệ đến danh dự bệnh viện, viện phương có lẽ sẽ không muốn hợp tác. Hơn nữa, nếu như viện phương biết là chuyện gì đang xảy ra, cũng sẽ không làm mất nhiều trái tim như vậy." Tôi lấy
thuốc lá đưa lên miệng ngậm, nhưng chưa có châm lửa nói: "Việc đến nước này chỉ có thể dựa vào lão đại xâm nhập điều tra, chúng ta vẫn là tới ngoại ô
thành phố tản bộ
một chút..."
Chúng tôi lái xe đi ra ngoại ô thành phố đến trại an dưỡng bệnh tâm thần, ở đây
phảng phất như là một tòa ngục giam nhưng màu trắng, mỗi một cánh cửa đều làm bằng inox chắc chắn tạo thành. Ở đây chỉ khác một chỗ là bạch y thiên sứ thay thế giám ngục mà thôi,
bệnh nhân mặc quần áo gần như tù phạm. Tới chỗ này thăm bệnh tựa như là đi thăm tù vậy, những người nhà của bệnh nhân ở đây chắc mỗi lần đến thăm đều phải trả tiền "An dưỡng phí" .
Tôi ở quầy phục vụ hỏi thăm tin tức của Tiểu Lâu, y tá kiểm tra máy tính sau đó cho tôi một câu trả
lời khiến tôi chết đứng cả buổi:
"Chết rồi."
"Chết rồi hả? Chết như thế
nào, lúc nào chết?" Tôi rất hoài nghi Tiểu Lâu chính là nữ quỷ, mà nếu như cô ấy đã ra viện hoặc mất tích còn dễ nói, nhưng đã qua đời thì ..., như vậy là ai đang tiếp tục giết người đây? Chẳng lẽ thật là ma quỷ
quấy phá sao?
"Đã chết tám, chín năm rồi, là tự sát
chết." Y tá lạnh lùng trả lời, phảng phất như cái chết của một con mèo hoang vậy.
"Ngươi xác định cô ấy thật đã chết." Nhưng tôi chưa từ bỏ ý định, lần nữa xác nhận.
"Chết thì đã chết, muốn xác định như thế
nào ah!" Y tá hiển nhiên không kiên nhẫn được nữa, âm điệu không tự chủ mà đề cao, khiến cho người chung quanh chú ý.
" Y sĩ
trưởng vẫn còn làm việc ở nơi này không? Tôi muốn hiểu rõ chuyện khi Tiểu Lâu còn sống." Sống phải thấy người, chết
phải thấy thi thể, nếu như manh mối quan trọng như vậy mà gián đoạn, thì chỉ trong vòng vài ngày muốn tìm ra ai là hung phạm
so với lên trời
còn khó hơn.
"Đều là chuyện của tám năm trước, rất nhiều bác sĩ được điều
đến các bệnh viện khác, ta tới đó cấp ngươi tìm ah!" Y tá nói
xong cũng bộn bề
làm công việc khác, không muốn để ý tới tôi.
Tôi hơi chút nhụt chí trong chốc lát, may mắn tố chất da mặt của tôi rất tốt, dày hơn so với người khác rất nhiều, lập tức giữ vững tinh thần, quấn quít không rời lấy y tá yêu cầu cô ta cung cấp tư liệu của Dạ Tiểu Lâu. Cuối cùng y tá không kiên nhẫn cũng phải đưa cho tôi một phần thông tin lưu trữ. Trên tư liệu là một bức ảnh 3x4, là một khả nhân nhi, tuy ánh
mắt ngây ngốc đình trệ, nhưng quả thật đúng như lời của Tiêu Dật Hiên, nàng
lớn lên rất xinh đẹp, động lòng
người làm cho người ta cảm thấy thương cảm.
Đang lúc tôi xem xét nội dung tư liệu, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một đại thẩm chừng
năm mươi tuổi ăn mặc sạch sẽ, là người hay đến chăm sóc bệnh nhân. Thấy bà ta cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tư liệu, tôi lập tức đã cảm thấy lão thiên gia cuối cùng đối đãi với tôi rất không tệ, lập tức hỏi: " thím biết người này sao?"
Đại thẩm gật gật đầu: "Nàng trước kia ở
chỗ này, cũng có chút ấn tượng." Sau đó liền từ từ thuật lại từng ly từng tý về Dạ Tiểu Lâu trong lúc nằm
viện mà bà biết——
Cô ấy ở trong bênh viện xem như cũng là một bệnh nhân rất yên tĩnh, bình thường đều không nói, luôn trốn ở góc
tường để đọc sách. Đối với chúng tôi mà
nói, loại người bệnh này không còn gì tốt hơn, vì trên cơ bản không cần quan
tâm bọn họ nhiều, ngoại trừ cho ăn cơm chăm sóc vệ sinh sức khỏe, thì cũng không cần quản xem bọn hắn đang làm cái khỉ gió gì. Không giống những người
bệnh...kia thường xuyên nháo sự, nên lúc nào cũng bị bắt buộc trên
giường.
Bệnh nhân như cô ta thường cũng sẽ không khiến mọi người lưu lại ấn tượng sâu sắc, dù
sao ở đây người bệnh nhiều lắm. Ta sở dĩ dù qua
lâu như vậy vẫn có thể nhớ rõ, ngoại trừ bởi vì cô ta lớn lên rất đẹp, thì chủ yếu bởi chuyện xẩy ra về sau gây nhiễu loạn lớn.
Y sĩ trưởng của cô ta là một tiểu hỏa tử họ Âu, khi đó
vừa tới đây công tác, còn chưa kết hôn, nghe nói cũng không có bạn gái. Có lẽ, cô ấy thật sự lớn lên quá xinh đẹp, cho nên tự mình dẫn họa đến. Tiểu Âu cùng cô ấy sớm chiều ở chung, dần dà liền sinh ý nghĩ - yêu thương...
Hoặc là phải nói là sinh lòng ác ý, hắn vậy mà cưỡng bức bệnh nhân
của mình.
Cô ấy tuy đầu có chút vấn đề, nhưng đối mặt với chuyện bị bạo
ngược cũng hiểu được và có phản kháng, đem toàn thân hắn cào lên bao nhiêu vết thương. Sau đó liền rúc vào góc tường không ngừng khóc nức nở. Nói thật, khi đó trông cô ấy cũng bình thường không khác những cô gái bình thường là bao, làm người nhìn cảm thấy lòng chua xót.
Viện trưởng đối với chuyện này rất khẩn trương,
dù sao chuyện như thế này nếu truyền ra ngoài, trại an dưỡng nhất định sẽ xong đời. Ngay lúc viện trưởng đang đau đầu để giải quyết, thì cô ấy đã tự sát. Cô ấy thừa dịp y tá không chú ý liền trộm đi một ống tiêm, sau đó khóa trái mình trong buồng vệ sinh. Khi y tá tìm được thì đã chết rồi.
Thứ mà cô ấy trộm đi chính là một ống tiêm dài năm
milliliter, nghe y tá nói cô ấy dùng cái này đâm vào trong mạch máu, ít nhất cũng phải hơn hai mươi lần thì mới có thể chết người. Y tá còn nói
tự sát như vậy, trước khi chết chắc chắn rất thống khổ.
Sau khi cô ấy chết đi, Tiểu Âu cũng xảy ra chuyện, xung quanh vết cắn ở cổ hắn đã biến thành màu đen, cơ thể phát sốt dù dùng cách nào cũng không hạ nhiệt được, ngày
thứ hai thì chết rồi. Trước khi chết còn không ngừng kêu " Cô ấy muốn tìm ta báo thù, cô ấy muốn giết ta"...
Nghe xong đại thẩm thuật lại mọi việc, tôi lập tức đặt câu hỏi mà tôi quan tâm nhất: " Thi thể cô ấy sau khi chết xử lý như thế nào à?" Tôi vẫn hoài nghi
Tiểu Lâu chính là nữ quỷ, sau khi chết rất có khả năng đã xảy ra các loại sự tình như thi biến, mang theo hận ý sát
nhân trở lại dương thế.
"Đương nhiên là hoả táng rồi~! Viện trưởng
sợ đêm dài lắm mộng, gia quyến người chết cũng đồng ý đem
thi thể đi hoả táng rồi. Hơn nữa Tiểu Âu vô duyên vô cớ chết, không ai không sợ hãi, cho
nên đều đem thi thể hai người bọn họ hoả táng." Câu trả lời của đại thẩm lại làm đứt đoạn suy đoán của tôi.
" Lúc cô ấy bị cưỡng gian có lạc hồng không?" Một vấn đề tuy rất xấu hổ, nhưng nhất định phải hỏi, bởi vì nó chứng mình rằng Tiểu Lâu đã từng quan hệ hoặc mang thai.
Đại thẩm suy tư một lát, khẳng định nói:
"Không có."
"Thím xác định?"
"Khẳng định không có, ngày hôm đó chính ta thu dọn phòng , quần trong của cô ấy không có vết
máu, ga giường hay trên mặt đất cũng không có, chỉ là ở cái áo có dính một chút, nhưng đấy chẳng qua là từ vết thương nhỏ trên người Tiểu Âu, lạc hồng tuyệt đối không phải như
vậy." Dù sao đại thẩm cũng lớn tuổi những chuyện như vậy hẳn cũng gặp nhiều, cho nên phán đoán chắc có lẽ không có sai.
Tạ ơn đại thẩm, lúc chuẩn
bị rời đi, bà ấy đột nhiên gọi chúng tôi lại: "Này uy uy, ta nói cho ngươi biết một chuyện, không biết
đối với ngươi hữu dụng hay không. Thời điểm cô ấy vừa tới đây, ta giúp cô ấy chà xát cơ thể thì phát hiện trên bầu vú của nó có rất nhiều vết thương, giống bị quỷ hấp huyết cắn qua vậy, bất quá tất cả vết thương đều tương đối nhỏ, nói không chừng
là bị con dơi cắn..."
Rời khỏi trại an dưỡng, tôi sửa sang lại một chút những tin tức hôm nay thu thập được. Dật Hiên đã từng nói qua, bốn nữ sinh phòng 106 ở học kỳ cuối
cùng sắc mặt đều luôn tái nhợt, mà đại thẩm còn nói núm vú Tiểu Lâu có vết thương như bị cắn, từ đó suy đoán, trên ngực ba người khác có thể cũng có vết thương giống nhau, nhưng
những... vết thương này làm như thế nào tạo thành đây? Chẳng lẽ trong phòng 106 có dơi
hút máu hoặc là... quỷ hấp huyết?
Mặt khác, Tiểu Lâu bị cường bạo cũng không có
lạc hồng, cơ hồ có thể xác định nàng không những không còn là xử nữ, mà còn chứng minh nàng có khả
năng đã sinh hoặc sẩy thai, bởi vì trong quá trình bị cường
bạo, chất nhờn trong âm đạo bài tiết thường không đủ, quá trình vận động thô
bạo có khả năng
gây nên chảy máu âm đạo, nhưng phụ nữ đã từng sinh đẻ thì âm đạo tương đối lỏng, cơ hội chảy máu rất nhỏ bé. Giả thiết nàng đã
từng thai nghén,
vậy cha của đứa bé sẽ là ai chứ? Tiêu Dật hiên nói nàng không có
bạn trai, nhưng trên thực tế là có, hắn không biết, hay là hắn nói dối đây? Sẽ
không phải đúng thật là xử nữ có thể mang thai chứ!
Còn phương thức Tiểu Lâu tự sát cũng có phần khiến tôi khó hiểu. Ở vào vị trí hoàn cảnh của cô ấy mà nói, dùng ống tiêm đâm vào mạch chủ phương thức
này có xác xuất tử vong khá cao. Nó không giống thắt cổ bởi dễ dàng bị người khác phát hiện, cũng không
giống cắt mạch máu, bởi vì thời gian mất máu dẫn đến cái chết cũng quá dài, có thể được cứu giúp. Nhưng đối với một bệnh nhân tâm
thần mà nói, có thể tỉnh táo vận dụng tri thức mà chính mình đã từng được học trước kia cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Mà hơn nữa cô ấycũng không phải đâm loạn
xạ, mà là tìm đúng mạch máu liên tục đâm vào hơn hai mươi lần. Điều này không khỏi làm nghi ngờ, nàng
rốt cuộc là thật sự
bị điên, hay là vì thoát tội mà giả
điên.
Mặc kệ là điên thực hay là giả điên, dù sao người cũng đã chết rồi, khả năng cô ấy là nữ quỷ đã giảm bớt đi rất nhiều. Tuy nhiên tôi vẫn hoài nghi nữ quỷ là người sống hoặc là các
loại thật thể như Zombie, nhưng
sự thật lại buộc lòng phải suy nghĩ đến phương diện quỷ mị hư vô
phiêu miểu.
"Chúng ta bây giờ đi chỗ đó à?" Trăn
Trăn cắt đứt ý nghĩ của tôi.
"Đi vào nội
thành cũ tìm một người." Tôi tùy ý đáp lại.
"Tìm ai à?"
"Mai Xảo Anh."
" Là
người nào?"
"Tôi không
biết." Tôi đưa tư liệu của Tiểu Lâu cho
Trăn Trăn, trên đó có ghi một cái
tên là Mai Xảo Anh cùng địa chỉ này.
Mỗi một thành phố phồn
hoa đều có một vài nới nghèo nát cũ
kỹ, mà hầu như những người dân sống ở đây lại là người cống hiến lớn nhất đối với tòan thành phố.
Đi vào sâu trong nội thành cũ thì đã vào đêm, dựa theo địa chỉ trên tư liệu, chúng tôi tìm tới đến một căn nhà cũ nát, ở ô cửa
sổ trước nhà có ánh sáng chiếu lên ẩn hiện một bóng người. Chúng tôi gõ cửa, trong chốc lát thì đã có người mở một khe hở nhỏ nhìn
chúng tôi. Sau khe cửa là một cái gương mặt tiều tụy của một thiếu phụ, bà rất cảnh giác hỏi: "Chuyện gì?"
Tôi đưa thẻ cảnh sát ra cũng nói rõ ý đồ đến đây, bà không khẩn trương, từ từ mở cửa mời chúng tôi vào nhà.
"Ta không có ý gì đâu, chỉ tại ở đây trị an không tốt, ban đêm có nhiều lưu
manh lắm, thỉnh đừng trách." Mai Xảo Anh đưa đến hai chén nước sôi.
Tôi vừa uống nước vừa
chú ý quanh nhà, đây là một căn phòng rất nhỏ, hơn nữa
tương đối cổ xưa, có lẽ cũng đã qua ba mươi
năm, chỉ tùy tiện một đồ vật trong nhà "tuổi" của nó cũng không thể nhỏ hơn với tôi được, hai cái cái chén mà chúng tôi uống nước đây cũng sứt mẻ hết rồi. Bởi vậy có thể thấy được, hoàn cảnh chủ nhân của căn nhà này đang
vô cùng quẫn bách.
"Dì Mai có thể nói cho
chúng tôi biết về chuyện của Tiểu Lâu không?" sau khi nói vài lời khách sáo, tôi đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Ai... Không biết nên nói ta mệnh khổ hay là Tiểu Lâu mệnh khổ, nó vừa
ra đời đã không có cha, còn trẻ như vậy mà đã..." dì Mai một bên thở dài một bên kể lại chuyện của con gái khi còn sống——
Cha của Tiểu Lâu chết sớm, ta một thân một mình sớm tối đem nó nuôi lớn. Nó từ nhỏ đã rất
hiểu chuyện, biết điều. Lão sư trong trường cùng bạn học
đều rất ưa thích
nó, hơn nữa nó lúc nào cũng rất thích đọc sách, cho tới bây giờ cũng không cần ta quan tâm. Thế
nhưng từ khi nó vào học ở trường
đại học, ta đã cảm thấy nó có chút thay đổi, nhưng thay
đổi phương diện
nào thì ta lại không thể nói được. Dù sao mẹ con chúng ta ở chung nhiều năm như vậy,
con gái có thay đổi gì, người mẹ này như thế nào lại không có phát giác được. Lúc
bắt đầu, ta coi là
nó có bạn trai, cho nên không quá để ý, nhưng sau này thì càng cảm thấy không đúng, cảm giác nó có rất nhiều vấn
đề.
Trong nhà rất nhỏ, cho nên hai chúng ta vẫn luôn ngủ cùng một giường, mỗi khi có kỳ nghỉ ở
trường thì nó cũng về nhà. Nhiều lần nửa đêm ta tỉnh lại, phát hiện nó không có trên giường ngủ, mà đứng trước cửa sổ ngơ ngác nhìn bầu
trời đêm, ta gọi nó cũng
không có phản ứng. Ngày hôm sau hỏi nó có chuyện gì, thì nó lại không nhớ
gì hết.
Về sau, nó ít về
nhà hơn, nhưng mỗi cuối tuần đều có gọi điện thoại về. Ta lúc ấy
cũng không có suy nghĩ gì nhiều, dù sao trong nhà hoàn cảnh không tốt, nó không muốn trở về, ta cũng không trách nó được. Chỉ cần nó được sống vui vẻ hạnh phúc thì tốt rồi.
Thậm chí tết âm lịch
nó không có về nhà, ta cũng không nói thêm điều gì, coi như là nó muốn ở cùng bạn trai mà thôi!
Một ngày trước khi phát sinh hung án, nó gọi
điện thoại cho ta, nói toàn những lời mà ta không hiểu..., hỏi ta
có muốn ở nhà lớn, có muốn tiền tiêu không hết, có muốn trường sanh bất lão. Ta nói muốn, dĩ
nhiên muốn, nhưng
người mẹ này chỉ cần có ngươi bên cạnh là mãn nguyện rồi, cái khác đều không để ý. Sau đó nó trầm mặc thật lâu mới nói với ta: "Mẹ, con về sau nhất định để cho mẹ sống hạnh phúc nhất!" Không thể tưởng được, ngày hôm sau lại xảy ra chuyện.
Gặp chuyện không may, nhà
trường cũng có tới nói chuyện, muốn dàn xếp êm xuôi. Nó tuy không
cần ngồi tù, nhưng
phải bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Những ngày đó ta cơ hồ chảy khô hết nước
mắt, thế nhưng mà đó cũng không phải kết cục xấu nhất. Nó ở bệnh viện tâm thần đại
khái hơn một năm, vậy mà vô duyên vô cớ đi tự sát...
Nói đến đoạn này, dì Mai không khỏi chảy nước mắt. Trại an dưỡng hiển
nhiên che giấu chuyện Tiểu Lâu bị cưỡng gian, nhưng thấy bà giờ
phút này vẫn còn thương tâm như
thế, chúng tôi đương nhiên không muốn nói cho bà biết tình
hình thực tế. Dù sao hai người trong cuộc cũng đã qua đời vài
năm, hiện tại truy cứu trách nhiệm cũng không còn nhiều ý nghĩa. Chỉ làm bà thêm đau lòng hơn mà thôi.
"Dì đã từng trông thấy bạn
trai của Tiểu Lâu sao?"
Mặc dù đối với bà đang còn rất xúc
động, nhưng vấn đề này tôi vẫn
nhất định phải hỏi.
"Không có, kỳ thật ta cũng không xác định được nó có bạn trai hay không, mỗi lần hỏi nó đều
nói không có, nhưng ta cảm giác, nó đang hẹn hò với người khác." Hiểu con sao bằng mẹ, tuy ta không thể xác định,
nhưng cảm giác vẫn
tin rằng nó đã có. Dạ Tiểu Lâu tại trường đại học có lẽ có
bạn trai. Nếu quả thật như thế, vậy thì có thể xác định cô ấy đã từng mang thai, cũng có thể giải thích nữ quỷ lúc nào cũng ôm theo
một cái tiêu bản trẻ sơ sinh. Đương nhiên, loại phỏng
đoán này là thành lập trên cơ sở lời khai của nạn nhân, tuy nhiên tôi đối với chuyện này rất có tin tưởng.
" Ba của Tiểu Lâu là người
như thế nào a?" Trăn Trăn tựa hồ muốn an ủi Xảo Anh, nhưng trong
lúc nhất thời không thể nghĩ được câu nói phù hợp, không đầu không
đuôi lại hỏi đến người
chồng đã chết của bà.
"Chồng của ta gọi là Dạ
Bình An, hắn không có bản lãnh gì, khi còn sống làm thợ xây. Lại nói cũng thật là trùng hợp, ký túc xá mà Tiểu Lâu ở cũng chính là hắn cùng đội thợ xây cất lên đấy. Bất quá, xây xong ký túc xá không bao lâu, hắn đã ra đi, cơ hội gặp mặt Tiểu Lâu một lần cũng không có..." nước mắt Xảo Anh lại rơi
xuống.
Người cha thì sau khi
xây dựng xong ký túc xá đã chết, con gái lại vào ở ký túc xá, rồi trong
lúc nổi điên liền sát nhân, cái này quả thật vô cùng trùng
hợp! Tôi cũng chẳng quan tâm, thông
cảm đến cảm giác của bà, lập tức vấn đạo: "Có thể nói cho chúng tôi biết, tiên sinh là chết như thế nào không?"
"Nghe bác sĩ nói, hắn bị ung thư dạ
dày. Bình thường đều
rất tốt, ngày hôm đó đột nhiên nói đau bụng, đi bệnh
viện kiểm tra, bác sĩ nói đã quá muộn, trị cũng không
được rồi. Qua có mấy ngày đã ra đi,
khi đó Tiểu Lâu cũng
sắp sinh, nếu hắn có thể chống đỡ thêm vài ngày thì có thể tự tay ôm nữ nhi của mình rồi..." Bà lại trầm mặc một lát, rồi lau nước
mắt nói: "Hắn có mấy người thợ cũng là ung thư dạ dày mà chết,
ta nghĩ có thể bởi vì thức ăn công trường quá kém. Hắn khi còn sống thường
xuyên oán hận thức ăn ở công trường là đồ cho heo ăn."
Trăn Trăn lại dùng mấy câu nói ngốc nghếch của nàng an ủi dì Mai một hồi,
đang chuẩn bị lúc rời đi, bà như tựa hồ nhớ tới chút sự tình, liền nói với chúng tôi: "Ta nhớ được hắn lúc đang đào móng cái ký túc xá kia, đã từng nói thời điểm đào đất phát hiện một cái động
rắn, lúc ấy tất cả mọi người rất thèm ăn, lập tức đun
sôi nấu chín rồi ăn hết. Cũng không biết có phải đắc tội với con rắn đó hay không mà đến tai họa bất ngờ..."
Sau khi rời khỏi nhà dì Mai , tôi lại thắc mắc một vấn đề —— người cha xây dựng nên ký túc xá rồi qua đời một cách ly kỳ, con gái vào ở dần dần xuất hiện biến hóa, cuối cùng
còn nổi điên sát nhân... Vấn đề có thể xuất phát từ ký túc xá hay không, hoặc nói là tại phòng 106 đây?
Có lẽ, Lục
thúc có thể cung cấp một ít tin tức về chuyện này.
0 nhận xét:
Post a Comment