Bên
trong không gian này, tất cả đều là thực. Kể cả những tánh mạng ở nơi đây đều
có ý thức tồn tại của riêng mình, đều có nhân cách và linh hồn, thậm chí còn có
thể rời khỏi tới thế giới bên ngoài. Bồ Mỹ Linh chính là ví dụ tốt nhất.
Nhưng
thế giới này, cũng đồng dạng sẽ bị ma vương xâm nhập.
Sau
khi thế giới này hoàn toàn tan vỡ, cũng là lúc nó cắn nuốt linh hồn 3 người.
Phía
đông học viện Kim Vực, ở vị trí cửa trường học, lúc này có 1 thanh niên đang có
ý định đi ra ngoài.
Tướng
mạo người này rất nhã nhặn, vừa bước ra một bước, hắn cảm giác xương cổ vang
lên 1 tiếng gãy thật lớn, tiếp theo các khớp trên cơ thể cũng phát ra tiếng
vang.
Đại
não còn chưa kịp nhận được tín hiệu cảm giác, hắn đã triệt để té trên mặt đất, các
khớp cơ khai mở phân tán, giống như 1 con rối! Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, vô số
nơi ở bên ngoài ngôi trường cũng bị thi thể và máu tươi bao trùm.
Mà
tất cả cánh cổng dẫn ra ngoài học viện Kim Vực cũng bị máu và thi thể nhuộm đỏ,
làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình!
Trong
thư viện, Tịch Nguyệt đang xem sách, 1 thanh âm vang lên làm nàng giật mình
ngẩng đầu.
"Di
Chân?"
Tịch
Nguyệt có thể nói là bằng hữu tốt nhất của Di Chân, nàng đối với Di Chân cũng
rất tâm đầu ý hợp.
Mà
lúc này, nàng nhìn về phía Di Chân và Di Thiên, lại quăng ánh mắt ngạc nhiên
nhìn về phía Thâm Vũ, hỏi: "Xin hỏi... Vị tiểu thư này là ai? , . . .
"Cái
này" Di Chân quay đầu lại nhìn Thâm Vũ, nói: "Là họ hàng thân thuộc."
"Rất
quen thuộc." Bỗng nhiên Di Thiên nghe được Di Chân đứng sau lưng lặng yên
nói một câu: "Ta cảm giác nơi này rất quen thuộc. Sau khi tiến vào có cảm
giác giống như về cố hương." "Cố hương?" Di Thiên đối với những
lời này phi thường khó hiểu.
Đương
nhiên, không ai có thể lý giải được.
"Di
Chân, Lý Ẩn đâu?" Tịch Nguyệt bỗng nhiên đứng lên hỏi: "Lý Ẩn không thấy
đâu cả? Các ngươi không phải luôn như hình với bóng sao? Còn có, ta nghe nói là
sự thật sao? Các ngươi ước định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn?.
Những
lời này vừa ra, nhưng lại làm Di Chân nhất thời choáng váng.
Lúc đầu
khi bước vào thư viện, nàng thông qua những tờ báo được đặt ở cửa ra vào, xác
định thời điểm hiện tại là ngày bao nhiêu. Sau đó nhìn nhóm người rời khỏi thư
viện để xác định thời gian. Lúc này, Tịch Nguyệt còn chưa bị Vương Thiệu Kiệt
xâm phạm, cũng chưa có giết người.
Nàng nhớ
rất rõ ngày hôm nay, tuy rằng không có phát sinh đại sự gì. Căn cứ trí nhớ, buổi
tối hôm nay nàng và Lý Ẩn ở cùng một chỗ, ngồi trên bãi tập ngắm lưu tinh (sao
rơi), mãi cho tới khuya mới trở về ký túc xá.
Đối
với nàng đó là khoảng thời gian phi thường quan trọng.
Mà
bây giờ đang là cảnh tượng diễn ra trước đó.
Tịch
Nguyệt thời đại học vẫn còn chút ngây thơ thanh thoát, nhìn 1 màn này làm Di
Chân phi thường cảm khái. Mà người trước mắt cũng không phải ảo ảnh, thực sự là
người chân chính.
Nàng
bắt đầu không thể hiểu nổi không gian này làm như thế nào xuất hiện.
Huyết
tự chỉ thị cấp Ma Vương không phải chuyện đùa, tuyệt đối không thể khinh thị.
Điểm này, theo cách Bồ Mỹ Linh liên tục trịnh trọng cảnh cáo cũng có thể thấy
được.
Nhưng
hiện tại lời nói của Tịch Nguyệt làm nàng khiếp sợ không thôi. Sau khi tốt
nghiệp ước định kết hôn?
Đây
là chuyện gì xảy ra? Cái đó và trí nhớ của nàng hoàn toàn không khớp.
"Làm
sao vậy? Di Chân? Làm gì sửng sốt như vậy, cái này cũng không có gì phải thẹn
thùng." Tịch Nguyệt cười cười, nói: "Ngươi cùng Lý Ẩn không phải đã
quen nhau lâu rồi sao? Sau khi tốt nghiệp kết hôn, ngươi còn đáp ứng sẽ để ta
làm phù dâu đó. Đúng rồi, ngươi cầm cái đèn lồng rách nát như vậy trong tay làm
gì?" Di Chân tại thời khắc này, tựa hồ đã minh bạch.
Đêm
hôm đó, nàng cùng Lý ẩn ngắm lưu tinh đã ước nguyện. Vô luận như thế nào, hi
vọng kiếp nầy có thể được cùng Lý Ẩn ở cùng nhau. . . bất luận thế nào, ít nhất
nguyện vọng này có thể thực hiện được thì tốt rồi.
Vì
cái chờ mong kia của nàng mới sinh ra tình huống trước mắt sao?
"Nguyện
vọng, nguyện vọng của ta?" Di Chân vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cánh cửa
thư viện bật mở, 1 người chật vật chạy vào, đúng là Hàn Chân!
"Ra
xảy ra chuyện lớn! Các ngươi nhanh tới xem đi! Xảy ra chuyện lớn!"
Mọi
người theo hắn chạy ra bên ngoài thư viện, 1 cảnh tượng khủng bố thình lình
xuất hiện trước mắt. Một khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác máu
trong người đông cứng lại.
Trên
1 gốc tùng bên ngoài thư viện, một cỗ thi thể bị 1 cái chân ghế vót nhọn cắm
vào cổ họng, cứ thế treo người trên thân cây. Khuôn mặt thi thể hoảng sợ cực
điểm, tuy vặn vẹo biến dạng nhưng vẫn có thể nhận ra là Vương Thiệu Kiệt!
Vương
Thiệu Kiệt lúc này căn bản vẫn còn sống. Thế nhưng ở nơi này hắn lại chết đi.
Hơn nữa, vẫn là kiểu chết làm cho người ta thực sợ hãi.
"Xảy
ra chuyện gì vậy?." Tịch Nguyệt bịt miệng lại, lảo đảo thối lui vài
bước, lúc này Nghiêm Lang ở 1 bên lập tức lao ra đỡ lấy.
Trong
học viện Kim Vực lúc này, chỉ còn những người trong lớp Lý Ẩn là còn sống.
Trừ ra,
không 1 ai sống sót!
Người
của thế giới này, sau khi sinh ra cũng là tánh mạng chính thức, bọn hắn chết
đi, cũng là chính thức tử vong.
"Báo
cảnh sát!" Bạch Tú Mẫn bỗng nhiên kịp phản ứng, lập tức lấy điện thoại di
động bấm số: "Này, uy, cục cảnh sát sao? Ân? Như thế nào lại không có tín
hiệu?"
Kế
tiếp, tất cả mọi người đều phát hiện điện thoại của bọn hắn cũng như vậy.
Nhìn thi
thể Vương Thiệu Kiệt bị dính lên thân cây, ai cũng phát lạnh trong lòng, dù sao
đều là sinh viên, làm sao từng trông thấy cảnh tượng đáng sợ bực này?
"Mọi
người lập tức tản ra!" Di Thiên bỗng nhiên mở miệng hô lên: "Hung thủ
giết chết Vương Thiệu Kiệt khả năng vẫn còn ở xung quanh, mọi người mau tách ra
trốn ! Còn có, nghĩ biện pháp tìm điện thoại báo cảnh sát!"
Kế
tiếp, tất cả mọi người đều nghe lời Di Thiên chạy tách ra. Mà Di Thiên, Di Chân
cùng Thâm Vũ ba người chạy cùng 1 chỗ.
"Rốt
cuộc chuyện gì đang xảy ra?." Di Thiên nhìn về phía Di Chân hỏi: "Tỷ
tỷ, cái này rốt cuộc là làm sao ngươi biết hay không?" "Ma Vương, là
Ma Vương." Di Chân chỉ có thể trả lời như thế: "Ở nơi này ta và Lý Ẩn
mến nhau , như vậy, điều này..."
"Nguyện
vọng." Lần này người nói chuyện là Thâm Vũ: "Đây là nguyện vọng của
ngươi ."
"Như
vậy, cái thế giới này là một thế giới ảo ảnh?" Di Thiên tựa hồ có chút
minh bạch: "Những gì chúng ta nhìn thấy đều là tâm ma?"
Lúc
này, bọn hắn đã chạy đến gần ký túc xá nữ. Nhưng lại nghe được 1 âm thanh thảm
thiết vang lên.
Di
Chân không khỏi quay lại, nhìn thấy thân thể Lâm Tâm Hồ ngã vào vách tường. Gương
mặt nàng tuyệt đại đa số đã trở thành những mảnh thịt vụn, chỉ còn lưu lại rất
ít nơi nguyên vẹn.
Mà
thân thể nàng bám lấy vách tường kia, dùng nửa miệng còn nguyên thì thào những
lời không ai nghe thấy được.
Cuối
cùng, cả người nàng ngã trên mặt đất.
Tràng
cảnh khủng bố bực này không ngừng diễn ra khắp nơi bên trong học viện kim vực.
Thế
giới này là hình chiếu nội tâm của Di Chân. Tất cả những người xuất hiện đều có
cùng trí nhớ, tính cách, thanh âm với những người ở thế giới thực.
Thế
giới này là không gian được tạo ra để bảo hộ hộ gia đình, mà cũng là hạn chế
của nhà trọ.
Một
khi thế giới này dần sụp đổ, hạn chế cũng dần suy yếu. Cuối cùng nhất, thời
điểm trong tâm linh hộ gia đình xuất hiện khẽ hở, Ma Vương sẽ thừa dịp mà vào.
Nguồn
gốc của tội lỗi, tức là ác ma. Dục vọng cũng tốt, sợ hãi cũng tốt, miễn là còn
sống, nếu không vượt qua được huyết tự này. Cuối cùng, sẽ từng bước bị xâm nhập,
thẳng tới khi bị Ma Vương dẫn vào bóng tối vĩnh hằng.
Bồ Mỹ
Linh, chính là như thế mà xuất hiện ở thế giới sự thật. Ý niệm trong đầu mạnh
mẽ tới mức, đã có thể tồn tại ở trạng thái thật sự.
Nói
cách khác...
"Di
Chân!"
Một thanh
âm quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai, Di Chân tức khắc
đem ánh mắt hướng về nơi đó, chỉ thấy một bóng người đang vội vàng chạy tới.
Lý
Ẩn!
"Em
không sao chớ?" Hắn chạy đến trước mặt Di Chân, thở hồng hộc nói:
"Thật tốt quá, không có việc gì là tốt rồi. Ân, vị này là ai?"
Thâm
Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Lý Ẩn? Vì sao ngươi lại ở nơi này?"
"Ân? Ngươi biết ta sao? Di Chân, nàng là ai? Di Thiên, ngươi biết nàng
sao?"
Nhưng
Di Chân lại lui về sau mấy bước, dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn, nói:
"Ngươi là ai?" "Anh? Em làm sao vậy? Di Chân?" Lý Ẩn tưởng
rằng người hắn yêu đang vui đùa, không để ý nói: "Anh còn có thể là ai? Em
nói đùa gì vậy, quen biết đã nhiều năm như thế em vẫn không thay đổi được thói
quen đùa giỡn này."
Nói
cách khác, Di Chân có thể mang Lý Ẩn trước mắt rời đi.
Lý Ẩn
đứng trước mặt nàng, là người yêu nàng thực sự. Ở thế giới sự thật không thể
nào lấy được tình yêu của Lý Ẩn, nhưng ở thế giới này lại có được. Chỉ cần nàng
có thể thành công chấp hành xong huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương này, nàng có thể
mang Lý Ẩn trước mắt, rời khỏi không gian này.
Mà
một khi ý nghĩ như vậy sinh ra, sẽ càng dễ dàng xuất hiện khe hở trong tâm trí
để ma vương xâm nhập. Năm đó Diệp Hàn sở dĩ chết trong huyết tự cấp Ma Vương,
nguyên nhân rất lớn là vì như vậy. Bởi vì chấp niệm của nàng, cho nên Bồ Mỹ
Linh mới có thể Bất Tử Bất Diệt. Nhưng cũng vì thế mới gia tăng tốc độ diệt
vong của nàng, cuối cùng nàng chết thảm trong huyết tự cấp Ma Vương. Và cũng
chính vì phần chấp niệm đó của nàng cuối cùng mới khiến Bồ Liền Sinh mang Bồ Mỹ
Linh đến thế giới sự thật.
Hết
thảy mọi thứ trong thế giới này đều có thể đưa tới hiện thực. Chỉ cần ngươi có
thể sống sót.
Nguyện
vọng có thể hoàn toàn thực hiện, đây là điều không phải người nào cũng có thể
chống cự. Thậm chí, trong huyết tự cấp Ma Vương, ngươi có thể làm cho người
trong hiện thực sớm đã chết sống lại, đem người đó dẫn vào hiện thực.
Thế
giới này có thể tạo ra con người, cũng đồng dạng có thể hủy diệt chúng.
Muốn có
được càng nhiều, trả giá cũng càng nhiều.
"Tỷ!"
Di Thiên xông lên, một tay kéo Di Chân qua, nói: "Ngàn vạn đừng như vậy! Nơi
này không phải thế giới chân thực! Hết thảy đều là hư giả! Nếu tỷ coi đây là
thật thì tỷ mặc lừa rồi, ngàn vạn lần không nên tin tưởng!." Di Chân nhìn Lý
Ẩn trước mắt, đối phương vô luận là cách nói chuyện hay biểu lộ, cho dù là động
tác rất nhỏ, đều không khác gì Lý ẩn chính thức.
Mà Lý
Ẩn ở thế giới này lại là người yêu mình. Điều này là ước mơ tha thiết của nàng,
cũng là điều trong hiện thực không bao giờ có thể thành hiện thực.
Nàng
nên lựa chọn thế nào đây? ! .
0 nhận xét:
Post a Comment