Chương 7: Mật đạo bên dưới cây nhãn
Có hai nữ quỷ, thái độ khác thường của Dư giám sát, đứa trẻ có hai chân liền cùng một chỗ... Mới tăng thêm vài manh mối mới lại khiến tình tiết vụ án trở nên càng thêm khó bề phân biệt, nhưng tôi tin tưởng chân tướng chỉ có một, có lẽ ngay tại phòng 106.
Chúng tôi đến trước cửa ký túc xá nữ sinh, vừa may gặp được Dư giám sát cầm một chùm chìa khóa lớn đi tới, tôi hướng bà ta nói rõ ý đồ đến đây, yêu cầu kiểm tra phòng 106 một lần nữa.
"Hôm qua mới xem qua, còn có cái gì trong đấy đâu..." thái độ Dư giám sát vẫn giống lúc trước, vô cùng ác liệt, nhưng nửa câu tiếp theo lập tức đổi thành một khuôn mặt tươi cười: "Tốt thôi, tốt thôi, dù sao ta cũng muốn đi tuần
phòng, đi theo ta!"
Đều nói thái độ của nữ nhân, trở mặt so với lật
sách còn nhanh hơn, nhưng điều này đối với Dư giám sát khó tránh khỏi làm người khác cảm thấy kỳ quặc. Tuy cảm thấy bà ta có điều gì đó rất không đúng, nhưng cũng không thể đem bà ta về tra khảo được, huống chi bây giờ còn có chuyện trọng yếu hơn cần làm.
Phòng 106 vẫn đóng kín cửa như ngày hôm qua, nhưng rất dễ dàng có thể mở khóa ra,
bên trong ánh sáng lờ mờ, nhờ vào một ít nguyệt quang xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, mới miễn cưỡng nhìn được tình trạng bên trong, ít nhất có thể biết bên trong không có nữ quỷ mà chúng tôi muốn tìm. Dư giám sát
đem cửa mở ra rồi để cho chúng tôi đi vào điều tra, cũng không có ý mở đèn lên.
Trăn Trăn đi vào đầu tiên, đang định mò tìm công
tắc điện bên cạnh cửa ra vào thì Dư giám sát
lại nói: "Không cần tìm đâu, đèn điện đã hư mất rồi."
"Lúc nào nó hỏng?" Tôi hỏi.
"Đại khái như là
tuần trước!" Dư giám sát tùy ý trả lời không nghĩ rằng mình để lộ đuôi
ngựa, ngày hôm qua bà ta mới nói gian phòng này thật lâu cũng không có ai bước vào, vậy làm sao có thể biết rõ đèn điện hư ở tuần trước? Nhưng mà bà ta không có phát hiện mình nói lỡ miệng, đương
nhiên tôi cũng không có ý định vạch trần tại chỗ, đao thương dễ tránh ám tiễn khó phòng. Đạo lý này tôi tất
nhiên minh bạch, đâm sau lưng đối với chúng tôi càng có lợi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đâm sau
lưng mà đối phương còn không biết mình đã bị lộ
dưới ánh mặt trời.
Gian phòng cũng không lớn, hơn nữa còn rất nhiều đồ vật chất đống lẫn lộn, nếu như muốn ẩn núp cũng chỉ có thể nấp trong mấy cái rương. Nhưng từ lúc nữ quỷ biến
mất đến nay, chí ít
cũng đã qua mười lăm phút, nếu như nó thật
sự chui vào đây, mười lăm phút đủ khả năng chạy trốn
tới bất kỳ một nơi nào trong ký túc xá,
thậm chí chạy khỏi ký túc xá cũng nên. Cho nên tôi không
có như Trăn Trăn lục tung khắp phòng, cũng không có như Tuyết Tình cứ giữ vững vị trí ở cửa ra vào như vậy, mà
là lập tức đi đến phía trước kiểm tra bệ cửa sổ.
Ngày hôm qua, lúc tôi hút thuốc trước cửa sổ, cố ý rải một ít tàn thuốc trên bệ, nếu như cửa sổ trong khoảng thời gian này đã từng
bị mở ra, tàn thuốc nhất định sẽ
vì không khí đối lưu mà bị thổi đi. Thế nhưng lúc tôi chiếu đèn xuống, lại phát hiện tàn thuốc vẫn còn, hơn nữa không khác mấy so với ngày
hôm qua. Nói cách khác, cửa sổ chưa từng bị mở ra, ít nhất là từ ngày hôm qua, khi tôi rời khỏi đây cho đến đến bây giờ không có bị mở ra.
Cửa sổ không bị mở ra, trừ phi nữ quỷ có thể
xuyên qua vách tường, nếu không không có khả năng tiến vào gian phòng này. Nếu như nó có thể xuyên tường, cũng không thể ngồi đợi ở chỗ này chờ chúng tôi tới bắt. Tiếp tục ở chỗ này cũng sẽ không có phát hiện thêm được gì, không bằng sớm chút quay về, ngày mai lại cùng đội kỹ
thuật đến lấy dấu vết trong rừng cây nhãn mà nữ quỷ
lưu lại.
Thời gian mà lão đại quy định phá án chỉ còn lại năm ngày, nên để tránh việc bị hạ cấp bậc phải tranh thủ từng giây từng phút. Hôm sau tôi đến văn phòng quỷ
án tổ rất đúng giờ,
cùng Trăn Trăn, Tuyết Tình và Miêu Miêu hướng lão đại đang xem báo chí báo cáo tiến
triển điều tra. Báo cáo xong, lão đại liền hỏi tôi có ý
nghĩ gì, tôi liền tận tình phân tích từng cái——
Thứ nhất, Dạ Tiểu Lâu sớm đã chết, khả năng hung
thủ là nàng cơ hồ là không, khả năng là quỷ mị quấy phá cũng có thể tính là không. Bởi vì cái gọi là nữ quỷ sau khi trúng đạn đã vội vàng đào tẩu, đạn có thể gây tổn thương
cho ma quỷ thì chuyện này cho dù ở trong truyền thuyết quỷ quái cũng là lần đầu nghe thấy.
Thứ hai, nữ quỷ tuyệt đối không
phải có một người, nhất định là hai người hoặc hơn. Một người trong đó có năng
lực phi thường cường đại, dù trên người có vết thương do súng đạn gây ra, nhưng muốn đem nó bắt
được cũng hơi khó. Hơn nữa khi trong rừng cây nữ quỷ đã chảy ra một đại
lượng huyết dịch,
thu thập máu của nó thì có thể xác định thân phận một cách hiệu quả.
Thứ ba, Dư giám sát rất có thể cũng liên quan đến vụ
án, không bài trừ bà ta có khả năng là chủ mưu, nhất định chú trọng điều tra.
Thứ tư, Tiêu giáo sư cùng Tiêu Dật Hiên có quan hệ phụ tử, hơn nữa hành vi dị thường, cho nên cũng không bài trừ chuyện bệnh viện
nhân dân tỉnh mất tim đều có liên quan.
Thứ năm, nữ quỷ còn để lại một con búp bê được làm
bằng da trẻ con, có lẽ có thể cung cấp một ít manh mối, hiện đã giao cho
đội phân tích xét nghiệm.
Nghe xong phân tích của tôi, ánh
mắt lão đại vẫn chỉ chăm chú nhìn
tờ báo trong tay, dùng ngữ khí thờ ơ nói: "Ta vừa cùng lãnh đạo bệnh viện nhân dân tỉnh nói chuyện qua, chuyện mất tim bọn hắn cơ hồ trong lòng cũng hiểu rõ, có thể xác định là do Tiêu
Dật Hiên làm. Bất quá, vì trở ngại quan hệ của phụ
thân hắn, Tiêu Quốc Cường cho nên mọi người đối với chuyện này chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Mấy người họ cũng hi vọng cảnh
sát có thể bỏ qua việc này, tại vì chỉ cần đụng đến một cọng tóc gáy của Tiêu Dật Hiên, thì với quan hệ của Tiêu Quốc Cường ông ta có làm náo loạn cả lên, việc đó mấy người họ không có khả năng chịu đựng được."
"Tiêu giáo sư có bao nhiêu năng lực ah, lãnh
đạo bệnh viện tại sao phải kiêng kỵ đối với hắn như vậy? Trực tiếp đem hai cha con bọn
họ bắt lại là trị được rồi!" Trăn Trăn khinh thường nói.
"Ngươi hỏi rất hay, nhượng A Mộ giải thích
cho ngươi!" Lão đại lại đem vấn đề vứt cho tôi, tiếp
tục xem báo. Tôi bất đắc dĩ cười khổ: "Tiêu giáo sư tại giới y học là nhân
vật hết sức quan trọng, chúng ta chỉ có thể đem hắn nhổ tận gốc, bằng không thì không thể
hành động thiếu suy nghĩ được. Những thứ khác không nói, riêng học trò của hắn ở khắp thiên hạ cũng đã là một vấn đề khó khăn, nếu như hắn lớn tiếng cho rằng mình bị hãm hại, kích động học sinh của hắn đình công, vậy cũng gây ra phiền toái lớn rồi. Phải biết rằng học sinh
của hắn đều là tinh anh trong lĩnh vực tim mạch trong cả nước, nhất
là bệnh viện nhân dân tỉnh. Khoa tim mạch mà hắn quản, bác
sĩ có gần ba phần là môn đồ của hắn rồi, bảy phần còn lại nhiều hoặc ít cũng có giao tình cùng hắn, nếu toàn bộ đều đình công thì làm sao bây giờ? Lãnh đạo bệnh viện còn có
thể ngồi yên mà nhìn sao? Nếu hắn dứt khoát hướng truyền thông làm loạn, một khi thị dân chú ý việc này, thì cho dù là chính phủ hạ lệnh phong tỏa tin tức, thì trên internet cũng khó mà ngăn cản được. Đến lúc đó,
hành động của chúng ta sẽ bị ngăn trở rất lớn."
"Chẳng lẽ mặc kệ sao?" Trăn Trăn bộ
dáng tức giận tựa như kẻ thù không
đội trời chung.
" Muốn đánh rắn đánh bảy tấc, mà không phải cắt cỏ, thì chỉ có thể kiếm gậy mà chọc!" Lão đại vẫn xem báo không
ngẩng đầu lên nói.
"Cái gì đánh rắn cắt cỏ ah, cùng bản án có
quan hệ gì chứ?" những lời Trăn Trăn nói thật làm cho tôi rất hoài nghi chỉ số thông minh cô nàng không cao hơn chín mươi được, rồi nói với nàng: "Lão đại muốn chúng ta trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, muốn đối phó với Tiêu
giáo sư phải đợi thu thập đầy đủ chứng cứ chính xác, một gậy đánh chết hắn."
"Ta chỉ là nhất thời không có nghe rõ,
ngươi không cần lắm miệng." Trăn Trăn không phục, nghĩ muốn vãn hồi một chút mặt mũi.
"Tốt rồi, đừng có tỏ ra thông minh nữa, nhanh đi làm việc." Lão đại phất tay ý
bảo chúng tôi ly khai.
"Đừng vội đuổi chúng tôi đi, vẫn còn có việc ta muốn đội trưởng hỗ trợ đây này!" Tôi nói với lão đại.
Lão đại lườm tôi một cái: "Vay tiền miễn hỏi!"
Tôi cười cười: "Ta không có tiền tiêu sẽ hỏi mượn
chị dâu, không cần làm phiền lão đại, điều tôi muốn chính là
'Bát đại kiện' ."
Lão đại lại lườm liếc: "Ngươi không phải
không thích dùng
súng sao? Trước kia cấp cho ngươi
cũng không muốn, hiện tại làm sao tới cầu ta rồi."
"Trước kia có Tiểu Tương bên cạnh, tình huống bây giờ không giống nữa, cũng cần phải suy nghĩ an toàn của bản thân ah! Bất quá tôi lần
này cũng không muốn
dùng súng, chỉ cần bình xịt hơi cay phòng ngừa
bạo lực là được rồi."
"Không phải súng thì dễ rồi, cấp cho ngươi một mảnh giấy trực tiếp đi
lấy là được thôi." Lão đại buông tờ báo xuống viết một bản báo
cáo.
Cái gọi là "Bát đại kiện", thật ra là
trang bị của cảnh sát nhân dân trên đường phố đi tuần
tra hay sử dụng, theo thứ tự là: súng ngắn, băng đạn, còng tay, gậy co
duỗi, bình phun
hơi cay phòng ngừa
bạo lực, đèn pin, bộ đàm. Súng ngắn không phải là tôi không cần , mà trình độ xạ kích của tôi thì với năm phát đạn chỉ có thể bắn trúng gót
chân nghi phạm,
mặc dù thái độ học tập của tôi luôn chăm chú nghe giảng (học bắn mà chăm chú nghe giảng? Liên quan gớm J). Mà còng tay thì ai cũng có, gậy cảnh
sát các loại đối với
tôi tác dụng cũng không lớn, cho nên chỉ cần bình xịt hơi
cay là được.
Vì đằng nào cũng viết
báo cáo nên một lượt cấp trang bị cho những
người khác luôn. Tuyết Tình vốn đã có súng ngắn, cho nên nàng không có yêu cầu tăng thêm trang bị. Trăn Trăn muốn cây gậy co
duỗi, Miêu Miêu cùng
tôi đồng dạng chỉ cần bình hơi cay. Vĩ ca bởi vì là "Nhân viên tạm thời ", hơn nữa phẩm đức không quá khả quan, cho nên cái gì cũng không có.
Sau khi lão đại liệt kê
xong, tôi cũng không có vội
vã đi nhận trang bị
ngay, mà đến chỗ Vĩ ca đang tìm tòi thông tin trên mạng " tổng hợp những trường hợp Mỹ Nhân Ngư".
"Loại bệnh này rất hiếm thấy, xác suất phát
sinh chỉ có một phần vạn, từ khi khai quốc đến nay cả nước cũng chỉ có thể đếm được trên
đầu ngón tay những người mắc bệnh, trong phạm vi toàn cầu cũng không gặp nhiều." Vĩ ca
dùng không đến một phút đồng hồ thì đã cho tôi đáp án.
" Nguồn
gốc loại bệnh này là di truyền sao?" Tôi cấp
Vĩ ca một điếu thuốc.
"Có thể nhưng chỉ một trong những khả năng thôi, giới y học đối với loại này bệnh hiểu biết rất ít, vì phần lớn người bệnh sau khi sanh thì sẽ chết trong thời gian ngắn, chỉ có một người bệnh nước ngoài có thể
sống đến mười sáu tuổi." Vĩ ca phả ra một hơi thuốc nói: "Ngươi không
có khả năng dựa vào cái này để tìm ra người tình của Dạ Tiểu Lâu đâu, bởi vì đến nay cũng không có ghi chép về căn bệnh này."
Giống như Vĩ ca nói, tôi đích thật
nghĩ có thể dựa vào " tin tức liên quan đến Mỹ
Nhân Ngư " tìm ra tung tích của đứa trẻ trong bụng Dạ Tiểu Lâu, bởi vì tôi hoài
nghi bộ da trẻ con này có thể được làm từ
đứa con của cô ta chế thành , đáng tiếc tất cả lại không được gì.
Nhận được trang bị, chúng tôi lại lần nữa đi tới trường đại học
y, Tuyết Tình cùng Miêu Miêu tiếp tục giám thị
Tiêu giáo sư, tôi cùng Trăn Trăn thì đến rừng cây hiệp trợ đội kỹ thuật lấy chứng cớ, cũng tận lực điều tra Dư giám sát.
Khi đến rừng cây nhãn, thì trông thấy đội kỹ thuật đang rất bận bận, tiểu đội trưởng của bọn hắn là một đại mỹ nhân thông minh anh dũng, tên là Quế Duyệt Đồng, cùng với tôi coi như cũng là người quen cũ, chỉ có điều...
"Oa, A Mộ, nhìn thấy ngươi thật tốt, ta
còn tưởng rằng ngươi đã sớm bị ăn trộm làm thịt." Duyệt Đồng đối với tôi ân cần thăm hỏi thật đúng là làm tôi rất xấu hổ.
" Phúc mỹ
nhân, ta tất nhiên vẫn như Tiểu Cường ương ngạnh mà sống." Như một con chó xù hướng nàng cúi đầu khom lưng, rồi sau đó tôi liền giới thiệu Trăn Trăn bên cạnh: "Vị này chính là bạn đồng hành của tôi,
tên là..."
Lời tôi còn chưa nói hết, Duyệt Đồng đã kéo tay Trăn Trăn, thân mật nói: "Ngươi cùng A Mộ đi cùng nhau phải cẩn thận a, người này chính là không đáng tin cậy , bạn trai của ta cũng là bị hắn làm mất , đã hai
năm, đến bây giờ tin tức vẫn không có..."
Bạn trai Duyệt Đồng chính là partner Tiểu Tương ngày trước của tôi, hai năm trước hắn mất tích một cách rất ly kỳ, đến
nay vẫn ngàn dặm xa xôi không chút tin tức. Với tư cách là partner của hắn, tôi thật là nói không nên lời vì đã không có trách nhiệm với đồng nghiệp như vậy. Cho nên trước mặt Duyệt Đồng, tôi cuối
cùng là không ngẩng đầu lên được.
Tuy mỗi lần gặp mặt, Duyệt Đồng cũng không tỏ thái độ gì, nhưng tuyệt sẽ không vì vậy mà làm gián đoạn công việc, bằng không thì cô ấy không có khả
năng mới hai mươi sáu tuổi xuân đã bò
lên chức tiểu đội trưởng đội kỹ thuật. Khi chúng tôi đến nơi, cô ấy cùng cấp dưới đã lấy dấu vết ở tại hiện trường đấu
súng với nữ quỷ. Tôi hướng cô ấy miêu tả lại chi tiết con đường mà tối hôm qua nữ quỷ đào tẩu, cô ấy liền dẫn dắt thuộc hạ lần theo để ghi lại dấu vết.
Trên đường nữ quỷ đào tẩu ở đâu cũng lưu lại vết
máu, nhưng càng đến gần bìa rừng, vết máu trên đường lại ngày càng ít, đến một gốc cây nhãn cao lớn thì… không còn phát hiện vết máu nữa. Duyệt Đồng ý bảo cấp dưới hướng xung quanh thu thập
chứng cơ, rồi liền quay lại nói chuyện cùng Trăn Trăn. Những điều cô ấy nói hiển nhiên cũng là nói cho tôi nghe
: " Theo lượng máu để lại
ở hiện có thể suy đoán, cô ta trước khi chạy ra khỏi rừng đã bị mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê thậm chí là sốc. Thế nhưng trên đường trốn chạy
lại phát hiện vết máu càng ngày càng ít, đây cơ hồ
là chuyện không có khả năng xẩy ra, trừ phi ngay khi trúng đạn cô ta đã lập tức băng bó vết thương, hoặc là có năng
lực không thể tưởng tượng như có thể tự lành vết thương."
"Nó trúng
đạn liền lập tức đào tẩu, căn bản không có thời gian xử lý vết
thương." Tôi nói.
"Nếu như cô ta thật sự có được năng lực kinh người như thế, như vậy miệng
vết thương rất có thể đã khép lại rồi, muốn bằng vết thương do súng gây ra để tìm ra hung thủ, chỉ sợ thật xa vời." Duyệt Đồng vẫn là nói chuyện với Trăn Trăn.
"Đội trưởng!" cấp dưới của Duyệt Đồng là Lang Bình dùng cái kẹp kẹp một nhánh cây nhỏ có dính một
ít máu, báo cáo: "Cái nhánh cây này hẳn là khi hung phạm đào tẩu làm gẫy nên rơi xuống , cô xem..." Hắn chỉ vào nhánh cây phía trên cao, " Trên nhánh
cây kia có vết gẫy, độ cao chừng gần 2m, hơn nữa trên thân cây cũng có dính một ít máu."
"Mang về xét nghiệm, có lẽ có cung cấp manh mối." Duyệt Đồng dứt lời liền cùng bọn người Lang Bình tiếp tục vây quanh cây bạch nhãn
lấy dấu vết.
Cái cây nhãn này nằm sát bìa rừng, lá cây đã rơi sạch, giống như đã chết rồi. Theo vị trí nhánh cây và vết máu dính trên thân cây xem ra, đêm qua nữ quỷ nhất
định là leo lên trên cây đào thoát.
Chờ bọn người Duyệt Đồng sau khi làm xong công việc, tôi liền thử bò lên trên cây, nhưng muốn leo lên không
dễ dàng chút nào, bò lên bò xuống một hồi cũng không thể leo lên trên được. Trăn Trăn nhìn tôi như con khỉ cứ bò qua bò lại quanh cái cây, rồi bất quá không đầy một giây sau cô ấy đã kêu lên một tiếng, hơn nữa là rơi xuống bên dưới cây nhãn——dĩ nhiên là có một cái hốc! ở phần dưới gốc cây có một cái lỗ nhỏ chỉ đủ một người trưởng thành
chui vào.
Bọn người Lang Bình lập tức nhanh tay kéo Trăn
Trăn ra khỏi cái hốc, Duyệt Đồng cũng đến giúp kéo nàng lên. Cũng may cô tụt xuống
không quá sau, hơn nữa cũng không có rễ cây nhãn nào làm mắc kẹt lại, cho nên tôi liền không có để ý đến cô ta nữa, chỉ ngồi
xổm xuống nhìn huyệt động đen kịt vừa mới xuất hiện.
Huyệt động này cũng không lớn, chỉ một người trưởng thành mới có thể chui vào, hơn nữa hơi nghiêng nghiêng có độ dốc tầm 30 độ, bởi vì ánh sáng không thể
chiếu vào trong động, cho nên thấy không rõ bên trong sâu rộng như thế nào.
Trăn Trăn vừa đứng
lên, thì đã đi tới nghĩ muốn đạp tôi một cước, trách cứ không để ý tới sống chết của nàng, nhưng khi cô ấy nhìn thấy huyệt động
trên mặt đất thì cặp đùi thon
dài lại chậm rãi buông xuống.
Tôi hướng Lang Bình muốn mượn một cái đèn pin bỏ túi, chuẩn bị tiến vào trong huyệt động xem xét,
nhưng Duyệt Đồng giữ chặt tay tôi lại: "Ngươi không muốn sống chăng , có muốn hi sinh cũng đừng chết sớm như vậy."
Tôi nhẹ nhàng đẩy tay của cô ấy ra, mỉm cười nói: " Trước khi đem Tiểu Tương trả lại cho cô một cách hoàn hoàn
chỉnh chỉnh, tôi tuyệt đối sẽ không chết." Rồi lại nói với Trăn Trăn: "Lập tức gọi đội phòng cháy đến trợ giúp, tôi xuống trước xem một chút, mười lăm phút sau không có phát
hiện gì thì sẽ đi ra." Sau đó tôi liền
tiến vào trong huyệt động đen kịt.
Sau khi tiến vào trong, tôi lập tức móc từ trong
túi áo ra một cái bật lửa, mặc dù có đèn pin chiếu sáng, nhưng lửa có thể
cho tôi biết hàm lượng dưỡng khí trong huyệt động, nếu lửa tắt thì tôi phải lập tức ly
khai.
Huyệt động không nghĩ lại sâu xuống như vậy, đại khái đi xuống tầm hơn bốn mét thì không còn nghiêng nữa, bắt đầu một thông
đạo tương đối bằng phẳng. Tiếp tục đi lên phía trước chừng mười bước, tôi đã tiến vào một không gian tương đối rộng rãi. Ánh sáng của cái đèn bỏ túi pin dù hơi hạn chế những cũng miễn cưỡng có thể nhìn rõ đây là
một cái thạch thất ước chừng khoảng bốn mươi bình phương. Chính giữa có một một bộ thạch quan, nhìn nó tôi liền nghĩ tới câu chuyện mà Lục thúc đã kể lại.
Chính như lời Lục
thúc, cái huyệt này rất đơn giản, không có trang trí hoa lệ, chỉ có thạch bích
đơn giản tứ phía, cùng một bộ thạch quan đơn sơ, mà nắp quan tài đã được mở ra để ngay bên cạnh thạch quan. Có lẽ khi khởi công xây dựng ký túc xá, trong thạch thất có vài chỗ
lún xuống, nên trên mặt đất có không ít cát đá. Tôi dùng đèn pin chiếu một vòng bên trong thạch quan, thì không thấy có vật gì. Tìm tòi một lát, ngoại trừ trên tường phía
bên phải thạch quan có một cái cửa động khác thì không còn gì đặc biệt. Cái cửa động này so với cửa động kia hơi nhỏ hơn một chút, nhưng tôi vẫn có thể bò đi vào, chỉ là tới
gần cửa động thì đã nghe thấy một mùi tanh tưởi.
Dùng đèn pin chiếu sâu vào trong, có thể trông thấy ở chỗ sâu trong có phản quang lại, bên trong có lẽ có nước. Lấy tay bịt cái mũi bò vào, cuối cùng phát hiện đây là một cái cống thoát nước lớn, tôi có thể đứng thẳng ở bên trong. Đang muốn đi lên phía trên xem xét, thì lửa trên cái bật lửa đột nhiên vụt tắt. Chỉ riêng nước dưới chân ô uế phát ra tanh tưởi cũng đủ làm cho tôi cảm thấy cháng váng đầu óc. Rất
hiển nhiên, ở đây chất lượng không khí rất kém, ở lâu thêm chút nữa có thể mất
mạng ngay, chỗ này phải để mấy đại ca phòng cháy chữa cháy trang bị hạng
nặng đến xem xét thôi!
Khi tôi đang từ cống thoát
nước bò lại vào trong huyệt động, thì không khỏi cảm thấy da đầu run lên —— vì có người đang đứng bên cạnh thạch quan. Bởi vì ánh sáng
không đủ, nên tôi không thấy rõ ràng tướng mạo đối phương, chỉ có thể phán đoán hẳn là nữ. Chẳng lẽ chính là nữ quỷ? Lão thiên a, tôi không ngờ rằng mạng mình ngắn
như vậy, ở cái loại địa phương như thế này mà nó cũng
không buông tha, hơn nữa còn chặn đường ra luôn, bây giờ nên làm thế nào mới tốt ah
0 nhận xét:
Post a Comment