Hỷ phục thình lình xuất hiện trước mặt Mẫn cùng Tử
Dạ, chung quanh không có vật gì, nhìn là hiểu ngay!
Điều này làm cho hai người, không dám bước tiếp.
Đây rất có thể tiềm ẩn bẩy rập. Khó có thể khẳng
định lại gần bộ hỷ phục sẽ không có phát sinh chuyện đáng sợ gì!
Không khí như trầm mặc xuống, bỗng nhiên,
điện thoại trên người Mẫn bỗng rung lên. Làm Mẫn sợ hãi kêu lên một tiếng ,vội
vàng lấy ra điện thoại ra nghe nhưng đầu dây bên kia truyền đến một âm
thanh nghe rất mơ hồ.
"Nghe kỹ, không được mặc hỷ phục. Vô luận như
thế nào, đều không được mặc nó vào!"
Điện thoại ngay sau đó bị ngắt kết nối.
Mẫn vẫn cầm điện thoại trên tay, ngây ngốc nhìn dẫy
sỗ lạ lẫm của người gọi tới. Là ai gọi ? Nghe thanh âm hẳn là nam nhân, nhưng
giống như cố ý dung tay che miệng để không biết chính xác là ai.
Nếu như là nữ , nàng lập tức sẽ nghĩ tới Thâm Vũ.
Nhưng lại là nam nhân, người này là ai?
"Ai gọi đến vậy?" Tử Dạ hỏi.
"Là, là nhầm số." Mẫn liền nhét điện
thoại vào túi, nhìn về phía bộ hỷ phục đang treo giữa phòng.
Không được mặc nó vào? Ai muốn mặc nó chứ?
Hai
người cùng trầm mặc , không nhúc nhích, rốt cục, Tử Dạ bắt đầu hướng tới bộ hỷ
phục. Mẫn cũng từ từ bước chân theo
.
Vô
luận thế nào, gợi ý mảnh vỡ đã trước mắt mà không thể không tiến tới lấy!
Về
phần bẩy rập, tùy xem tình huống rồi nói sau.
Không
được mặc nó vào? Chuyện này thật cổ quái.
Càng
tiến lại gần hai người bước đi ngày càng chậm ,khi chỉ cách khoảng năm mét. Mẫn
và Tử Dạ cảm thấy mỗi bước chân ngày càng nặng nề.
Cự
ly càng ngày gần rồi.
Đúng
lúc này ,cảm giác trái tim đập càng ngày càng mãnh liệt , dù là Tử Dạ hay Mẫn
đều cảm giác trời đất trước mắt tựa hồ biến mất chỉ còn bộ hỷ phục treo trước
mắt.
Manh
mối trên bộ hỷ phục…
Hai
người như quên tất thẩy mọi việc , nhà trọ, khế ước địa ngục, quỷ…
Tử
Dạ và Mẫn như trở nên mê man, vươn tay ra, muốn túm lấy manh mối kia!
Cự
ly ngày một gần, bỗng nhiên Mẫn túm lấy tay Tử Dạ, ánh mắt trở nên trống
rỗng thân thể như bị thao túng , dùng giọng điệu băng lãnh nói:
"manh mối này, là của ta. Là của ta!"
Tử
Dạ cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt của nàng hoàn toàn không có tức giận, chứng
kiến Mẫn ngăn cản chính mình , hai mắt lộ ra một tia hung quang.
Hai
người, không phải là vì mảnh vỡ khế ước, mà vì sự sống bản thân bắt đầu tranh
đoạt!
"Là
của ta... Là của ta..."
Mẫn
cảm giác thế giới không hề tồn tại , thậm chí Thâm Vũ cũng bị nàng lãng quên.
Trước mắt nàng, chỉ còn lại sắc đỏ của bộ hỷ phục!
Vô
luận như thế nào đều phải mặc nó vào, …mặc nó vào!
Ai
muốn cùng nàng tranh đoạt đều phải bước qua xác nàng! Bất luận là ai! Thậm chí
những lời cảnh cáo của Lý Ẩn cũng bị nàng quên sạch sẽ.
Nàng
hét lớn một tiếng, gắt gao kéo tay Tử Dạ , tay kia hướng tới bộ hỷ phục ! Mà Tử
Dạ cũng nâng cao đùi phải, dùng tay hung hăng đánh trúng bụng của Mẫn , làm
nàng thống khổ té trên mặt đất. Tử Dạ liền giơ tay kia kéo mạnh bộ hỷ phục
nhưng dùng lực hơi mạnh nên nàng cũng ngã nhào xuống. Mẫn như một con sư tử cái
nhào về phía Tử Dạ , đẩy nàng nằm trên mặt đất, hai tay bóp chặt cổ của Tử Dạ.
"Chết
đi, chết đi! Cái này là của ta, không ai được phép mang nó đi!"
Tử
Dạ hô hấp ngày càng khó khăn , cái cổ ngày càng bị thít chặt . Mẫn, thật sự
muốn giết chết nàng!
Tử
Dạ bỗng đưa tay bắt lấy tay của Mẫn kéo ra nhưng bất luận thế não Mẫn vẫn không
chịu buông tay . Cuối cùng Tử Dạ giơ tay cào mạnh lên mặt Mẫn ! Rất nhanh trên
mặt Mẫn đã chảy máu!
Dù
máu tươi chảy xuống không ngừng, nhưng Mẫn như trước không ngừng dùng sức gắt
gao không buông. Tử Dạ giẫy dụa hai chân nhưng vẫn bị Mẫn đè nặng trên người
không thể nhúc nhích.
Tử
Dạ vươn tay sang bên cạnh tìm kiếm coi có vật gì để làm vũ khí, cuối cùng nàng
túm được chiếc móc áo của bộ hỷ phục. Cầm cái móc áo giơ cao gõ mạnh một phát
xuống trán của Mẫn
Mẫn
rốt cục cũng buông lỏng tay , Tử Dạ giẫy giụa thoát khỏi Mẫn lăn qua một bên
không ngừng ho khan.
Đúng
lúc này, Mẫn mặc cái trán đổ máu, bò tới hướng bộ hỷ phục kéo mạnh lại , bất
ngờ rơi ra một mảnh da dê!
Mảnh
vỡ khế ước dịa ngục!
Thế
nhưng Mẫn và Tử Dạ không phát hiện ra điểm kỳ lạ trên tấm da dê , Tử Dạ vụt
đứng lên dù vẫn ho khan nhưng mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào thứ trên tay
Mẫn , cầm lấy móc áo , nàng liền hướng tới phía Mẫn vụt mạnh!
Mẫn
lập tức né được, tay phải cầm chặt mảnh vỡ , sau đó tay trái túm được một
đầu của cái móc áo , giật mạng rồi lập tức hướng trán Tử Dạ đánh mạnh. Tử Dạ bị
một đòn đánh trúng , lảo đảo té trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
"Là
của ta rồi... Là của ta rồi..."
Mẫn
giờ phút này, chỉ chú ý tới mảnh da dê. Nàng lập tức túm chặt mảnh da, duỗi tay
cất mảnh da dê vào phía trong tay áo, chạy ra khỏi phòng , lao ra bên
ngoài ...
Cùng
lúc đó, tại xưởng sản xuất , Thẩm Tử Lăng cùng kim Đức Lợi hai người vẫn chăm
chú tìm kiếm mảnh vỡ mà căn bản không biết chuyện xẩy ra ở nơi khác.
Nói
là xưởng sản xuất, nhưng cơ hồ không có máy móc hay dây chuyền sản xuất .
Chỉ còn lại một ít những linh kiện đã rất cũ kỷ, bên trong cũng hỏng hết rồi.
Tuy có một ít quần áo thành phẩm nhưng chủ yếu là không tìm ra manh mối.
"Không
biết Doanh tiểu thư cùng Mẫn tiểu thư bên kia thế nào." Kim Đức Lợi lôi
một cái thùng giấy mà bên trong toàn quần áo cũ : "tìm hoài không thấy.
Thẩm Tử Lăng, ngươi bên kia như thế nào rồi?"
"Không
có thu hoạch gì." Thẩm Tử Lăng hồi đáp: "Đã lên đến tầng sáu rồi.
Không phải bị Mẫn cùng Tử Dạ tìm thấy trước rồi chứ?"
"Được
rồi. Ta cho rằng, trước tiên phải trở xuống dưới đã." Kim Đức Lợi ném
thùng giấy xuống đất, nói: "Thẩm Tử Lăng, ngươi có cảm giác manh mối kia
rất dọa người không? Còn bộ giá y đó sẽ không phải bị qủy hồn ám vào đó
chứ?"
"Ám
hồn ? Có khả năng, phụ nữ Trung Quốc cổ đại, địa vị trong xã hội thường rất
thấp. Lúc trước Nho Giáo còn có ba đạo nghĩa , trong đó có ' Đạo làm vợ
" nữ tử nhất định nghe theo ... mà... Cuối cùng, tuân thủ tam tòng
tứ đức, bị bó chân, không được học hành cũng như không được thi thố quan trường
, chỉ bị coi là công cụ duy trì nòi giống , luôn bị hai chữ trinh tiết trói
buộc . Rất nhiều người không được làm chủ hôn nhân, thậm chí khi xuất giá cũng
còn chưa được thấy dung mạo của phu quân."
"Đúng
vậy a," kim Đức Lợi gật đầu nói: " mai mối thời cổ đại , rất có thể
ẩn chứa oán khí của rất nhiều nữ tử thời cổ . Nghĩ đến là thấy sợ hãi rồi. Ta
nói, mảnh vỡ khế ước lần này dứt khoát tặng cho Doanh Tử Dạ được rồi, đợi đến
khi bảy mảnh vỡ tập hợp toàn bộ rồi tính sau."
"Nếu
thật như thế, Doanh Tử Dạ cũng chưa chắc có thể lấy được a. Bất quá lời hăm dọa
của Lý Ẩn, là để chúng ta không ai được phép chạm đến nàng . Lý Ẩn đối với
nàng, tình cảm quả là thâm sau." Thẩm Tử Lăng nói đến đây, ánh mắt có chút
cô đơn: "Năm đó,khi ta đi tòng quân , thật không muốn chia tay bạn gái.
Nhưng nàng nói, nhất định sẽ chờ ta, để ta an tâm đi làm nghĩa vụ quân sự.
Nhưng khi ta giữ lời hứa quay trở lại, nàng đã là vợ của người khác rồi. Khi
đó, ta đối với tình yêu , không còn bất kỳ hi vọng gì nữa rồi. Lời hứa giữa
người và người, thật quá mỏng manh rồi. Cái gọi là 'Tình yêu " cũng có
thể thay đổi trong chớp mắt. Thế nhưng không nghĩ tới, sẽ có người vì
tình yêu chân chính, không tiếc hi sinh bản thân mình."
"Nói
đến đây, Kha Ngân Dạ kỳ thật làm được tốt hơn." Kim Đức Lợi bỗng nhiên
nói: "Ngươi mới gia nhập nhà trọ thời gian không lâu, khả năng không biết
a? Ta nghe những hộ gia đình khác nói, Kha Ngân Dạ, là tự nguyện tiến vào
nhà trọ đấy."
"Ah?"
Thẩm Tử Lăng lập tức trợn trừng hai mắt , hắn không thể tin lời nói của Kim Đức
Lợi, hỏi: "Không thể nào? Nếu đã biết rõ một nơi đáng sợ như vậy, mà còn
tự nguyện tiến vào? Hắn muốn tự sát sao?"
"Bởi
vì quan hệ của bọn Kha Ngân Vũ. Không hẳn chỉ là tình huynh muội, Kha
Ngân Vũ là được Kha Ngân Dạ nhận làm em nuôi, mà sau khi Kha Ngân Vũ tiến vào
nhà trọ này , Kha Ngân Dạ cũng tiến vào theo. Bởi vì hai người không có chung
huyết thống, cho nên hắn làm bất cứ việc gì cũng vì Ngân Dạ ah .Một tình yêu
rất cảm động ? Hơn nữa, hắn là yêu đơn phương 'Muội muội' .
Tim
Thẩm tử Lăng cảm giác chấn động rất lớn, trên thế gian này vẫn có tình
thâm đến tận đáy lòng của nam nhân? Vì yêu tình, có thể đánh cược sinh
mạng bản thân? Phải biết rằng, nhà trọ này không đáng sợ bởi cái chết, mà ở chỗ
người có thể chết nhưng cũng có thể sẽ không chết. Đấu tranh cho mạng sống đây
mới là màn tra tấn dã man nhất đấy!
Bất
luận vì một người mà có thể tự nguyện tiến vào nhà trọ?
Tình
yêu? Tình yêu có vĩ đại cũng không đến ngần này à? nam nhân Kha Ngân Dạ kia,
hắn là đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ hắn không bình thường ?
Cái
này căn bản là tự sát! Không, chính là tự làm khổ bản thân!
Bất
quá, những chuyện này cũng không liên quan đến Thẩm Tử Lăng . Có lẽ, trên thế
giới này thật sự có người xem tình yêu chính là sinh mệnh của mình, liều hết
mọi thứ để bảo vệ . Chỉ là, loại cảm xúc này cách mình quá xa rồi.
Tìm
hết mọi thứ xung quanh nhưng không có bất kỳ manh mối gì .
Lúc
này, Thẩm tử Lăng vô tình chú ý tới cửa sổ đối diện với nhà kho . Hắn bỗng
nghĩ: nếu dùng kính viễn vọng xem một cái, có thể thấy cái gì hay không?
Hắn
mở ba lô lấy kính viễn vọng ra, hướng cửa sổ, nhìn nhìn. Có thể thấy Doanh Tử
Dạ cùng Mẫn không?
Lúc
này đối diện cửa sổ cao ốc chỉ là một mảnh hắc ám, cái gì cũng thấy không rõ
lắm.
Quả
nhiên không thể thấy gì ah.
Đúng
lúc hắn ý định bỏ ống nhòm xuống , liền thấy một thân ảnh mang sắc đỏ
xuất hiện ở cửa sổ tòa nhà đối diện !
Thẩm
tử Lăng thất kinh, vội vàng nhìn sang.
Thân
ảnh mang sắc đỏ, thoạt nhìn, chính xác là một người mặc đồ mầu đỏ . Người nọ
quay lưng về phía cửa sổ, với một đầu tóc dài. Mà nhìn kỹ quần áo mang mầu đỏ
đấy chính...
Chính
là hỷ phục ah !
Còn
không đợi Thẩm Tử Lăng kịp phản ứng, người kia bỗng quay đầu lại!
Người
nọ, không, đó là người sao?
Một
vết xước dài hẹp ở gần trên đầu, trên mặt có cả ngàn vết cào cấu , con mắt ngập
tràn băng lãnh cùng oán độc, gương mặt bên trái bị tóc dài hoàn toàn che khuất,
miệng đã rách toang , gắt gao nhìn chằm chằm qua cửa sổ!
Thẩm
tử lăng sợ tới mức lùi lại, ném cả kính viễn vọng!
Khuôn
mặt kia , không sai , bên gương mặt chưa bị che khuất chính xác là Mẫn
Mẫn,
đang mặc hỷ phục trên người!
"Này,
kim Đức Lợi, chạy mau!" Thẩm Tử Lăng hô to: "Quỷ, cao ốc đối diện
xuất hiện quỷ rồi! Chạy mau ah!"
Kim
Đức Lợi nghe nói như thế thần sắc lập tức hoảng sợ, lập tức hướng phía cửa sổ
tòa nhà đối diện nhìn kỹ, nhưng chỉ thấy một mảnh hắc ám, ngoài ra không thấy
bất kỳ thứ gì.
"Quỷ?
Ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Tuyệt
đối chính xác! Là Mẫn, Mẫn đang mặc hỷ phục, nàng, nàng biến thành quỷ
rồi!"
Lúc
này, Tinh Thần về tới nhà trọ . Tay của hắn, như trước vẫn nắm chặt điện thoại.
"Người
kia, rốt cuộc là ai ? Dù thế nào, ta đã gọi điện thoại cho mẫn bảo nàng đừng
mặc bộ hỷ phục đó rồi . Dùng điện thoại công cộng gọi tới, lại dùng khăn tay
che miệng , có lẽ nàng không biết ta là ai. Người phát tin này cùng với người
viết ra cái tờ giấy kia có thể chính là một người. Như vậy là một trong những
hộ gia đình sao?"
Màn
hình điện thoại di động tay hắn trên bây giờ , là một bức họa.
Một
bức vẽ rất trừu tượng . Đó là một người mặc giá y thêu uyên ương , đầu hơi cúi
thấp, chính xác là nữ nhân. Khuôn mặt người này rất đáng sợ , mặt mũi đều
là máu me và gân guốc , tóc che mất gương mặt bên trái, miệng đã rách toạc ,
hay tay giơ lên , như muốn bổ nhào đến người khác.
Bức
họa được vẽ rất chân thực, thoạt nhìn thật đúng là rất dọa người.
"Sẽ
không... Thật sự không thể ..."
Tử
Dạ dụi dụi con mắt, nàng chống thân thể ngồi dậy. Phản ứng đầu tiên là giơ đồng
hồ huỳnh quang tới trước mặt xem thời gian, trời vừa mới rạng sáng.
Thời
gian trôi qua lâu như vậy rồi hả?
May
mắn lúc này không có quỷ xuất hiện, nếu không...
Vừa
rồi, nàng chỉ cảm thấy khi gần tiếp cận đến bộ giá y , trí nhớ liền trở nên rất
mông lung . Mà giờ trước mắt chỉ có một cái móc áo trên mặt đất . Và một mảnh
da dê , nằm trên mắt đất cách nàng không xa !
Là
mảnh vỡ khế ước địa ngục!
Tử
Dạ lập tức đứng phắt lên, nhặt mảnh vỡ, nhét sâu vào bên trong túi. Nếu như, có
thể sống sót rời đi , như vậy nàng cùng Lý Ẩn đã có hai mảnh vỡ khế ước địa
ngục rồi!
Trong
khoảng thời gian nàng hôn mê , rốt cục đã xảy ra chuyện gì đây ?
Bỗng
điện thoại di động của nàng run lên .Tử Dạ lấy điện thoại ra xem , là
Thẩm Tử Lăng gọi tới .
Mở
điện thoại Thẩm Tử Lăng lập tức nói: "Doanh tiểu thư ? Mẫn, Mẫn tiểu thư
nàng, nàng đã biến thành quỷ rồi!"
"Cái
gì?"
"Nàng
đã mặc bộ giá y kia rồi, đúng không?"
Lúc
này trí nhớ của Tử Dạ bắt đầu nhớ lại những chuyện phát sinh trước đó!
Không
biết vì cái gì nhưng giống như bộ giá y kia có ma lực cổ quái muốn người khác
mặc nó vào, khi có được nó, lý trí dường như mất đi , như muốn giết chết tất cả
những người ngăn cản mình .
Tử
Dạ cảm giác lúc ấy nàng và Mẫn mê muội giống nhau. Hiện tại vẫn không cách nào
lý giải được, tại sao khi đó lại như vậy.
"Các
ngươi bây giờ đang ở ở đâu?"
"Trong
tầng ngầm của nhà xưởng Số 3 . Chúng tôi đã chất chướng vật ngại tại lối
đi , thế nhưng mà cứ tiếp tục như vậy..."
"Đừng
đứng tại một chỗ rất nguy hiểm đấy! nhanh chóng di chuyển đi nơi khác
mau!"
"Nhưng
mà đi ra ngoài bây giờ rất có thể sẽ gặp được..."
Tử
Dạ lo lắng nói: " tóm lại ở tại nơi đó cũng rất nguy hiểm,..."
Hoàn
toàn chính xác, bây giờ tại Công ty may Giang Phong, không có bất cứ một nơi
nào là an toàn .
Mẫn
biến thành quỷ?
"Ngươi
nói nàng mặc giá y vào người ?"
"Ân,
ta dùng kính viễn vọng nhìn thấy . Sau đó ta cùng kim Đức lập tức chạy trốn,
chạy một hồi rốt cục chạy đến tầng hầm dưới đất này . Ta cũng biết dừng lại ở
đây rất không an toàn, thế nhưng mà... Thế nhưng mà..."
Manh
mối của sinh lộ xuất hiện rồi sao?
Mặc
vào giá y vào người... liền biến thành quỷ...
Mẫn
biến thành một com quỷ?
Bộ
giá y kia có thể là một vật có âm khí tà ác bám vào, sau khi Mẫn mặc vào liền
bị ác linh kí sinh sao? Cái này rất có thể. Tiểu thuyết khủng bố, những chuyện như
này cũng không hiếm thấy.
Nếu
như vừa rồi, người cướp được manh mối kia chính là mình, như vậy người biến
thành quỷ … rất có thể là mình rồi!
"Nghe
kỹ, các ngươi hãy rời khỏi tầng hầm nhanh lên. Nếu như quỷ xuất hiện ở đó, các
ngươi căn bản không còn nơi nào để chạy trốn. Ra đến bên ngoài, có thể
trốn tạm vào một góc nào đó . Giờ nói sau các ngươi đi nhanh lên, ta lập tức
đuổi tới nhà xưởng số 3 đây."
Tử
Dạ cúp máy.
Hiện
giờ quỷ có thể xuất hiện khắp nơi xung quanh nàng .Manh mối của sinh
lộ rất có thể đã xuất hiện, nói cách khác bây giờ cái chết có thể đến với nàng
bất cứ lúc nào.
Manh
mối sinh lộ sẽ là cái gì đây? Phá hủy bộ hỷ phục kia ư ? Trước mắt Mẫn
hoàn toàn biến thành quỷ rồi sao? Hay có thể vẫn còn tạm giữ được ý thức và
trí nhớ ?
Tư
Dạ nhấn số điện thoại của Lý Ẩn.
Giờ
phút này, tại phòng 404, Lý Ẩn đang ngồi nhìn điện thoại trên bàn trà, tiếng
chuông reo bỗng nhiên vang lên
0 nhận xét:
Post a Comment